Nó vào phòng và quăng balô lên giường. Bỗng sợi lắc tay tự trong balô của nó rơi ra.Nó quay đầu nhìn lại chợt bao nhiêu ký ức lúc trước ùa về trong tâm trí nó.
Thoát khỏi những giây phút trầm mặc đó, Nó cúi người nhặt sợi lắc lên và đeo vào tay rồi vào vệ sinh cá nhân.
Nó trở ra với toàn thân người là một màu đen. Nó với tay lấy chìa khóa song đó ra ngoài ngay.
Vừa xuống phòng khách nó đã gặp Jisan và Jesan đang xem tivi.
-Ủa cậu đi đâu vậy? Có nhiệm vụ mới sao?- Jisan hỏi nó.
-À không, mình ra ngoài có một chút việc riêng thôi!- Nó trả lời.
-Cậu về sớm nha, chúng ta cần phải chuẩn bị cho bữa tiệc trong tổ chức.- Jesan mỉm cười và đưa cho nó một tấm thiệp.
Nó gật đầu, nhận lấy tấm thiệp rồi ra ngoài.
Nó lên con moto và phóng đi. Nó điều khiển xe đến một ngôi biệt thự trắng mà hôm trước nó theo dõi. Nó gỡ nón bảo hiểm ra, úp lên xe và đi đến gần ngôi biệt thự thăm dò tình hình.
Nó thấy một người con trai lên chiếc BMW và ra khỏi ngôi biệt thự ấy.
Nó lưỡng lự hồi lâu và tìm đường lẻn vào trong. Ở đây không hề có một ai cả.
-Không lẽ anh ta sống một mình trong ngôi biệt thự lớn như thế này sao?
Nó đến vừa đến mở cửa để dễ vào trong nhưng chưa gì nó đã phát hiện cửa đã bị khóa.
-Chết tiệt!- Nó buông ra cậu chử-i thề.
Nó liếc mắt và phi thân lên cây cổ thụ rồi lẻn vào phòng bằng đường cửa sổ.
Vào được căn phòng nó nhanh chóng tìm những thứ có thể chứng minh nó và Nic cùng huyết thống.
Nó mở ngăn tủ thì thấy một tấm hình gồm có bốn người. Người đàn ông và người phụ nữ ngồi hai bên, ở giữa là cậu nhóc, trên tay người phụ nữ ấy còn bế một cô bé chừng vài tháng tuổi. Ai cũng nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
Bất chợt bên mắt nó có một thứ chất lỏng không màu chảy dài xuống. Tim của nó như thắt lại. Hễ mà nó liên tưởng đến khi ba mẹ nó bị ám hại thì không khỏi đau lòng.
Nó cho tấm hình vào túi áo và khẽ nói.
-Cho tôi mượn nó nhé.
Nó lại tiếp tục với công việc của mình. Nó lục tìm những hộc tủ nhưng vẫn không thấy sợi dây chuyền vàng đâu cả. Đang loay hoay trong đây chợt nó nghe có tiếng động. Nó nhanh chóng nấp vào khoảng trống sau chiếc tủ lớn.
*Cạch*
Nic từ ngoài bước vào. Anh đi đến bàn quay lưng lại phía nó. Nó nép mình sát vào trong tránh để Nic phát hiện ra.
-Ra đây đi!- Nic vừa lật xem những tài liệu gì đó vừa nhàn nhạt nói.
Nó đảo mắt và lưỡng lự một lúc.
-Không trốn tôi được đâu.- Anh lại lên tiếng.
Nó từ sau chiếc tủ bước ra và nhếch môi.
-Hay nhỉ!
-Cô vào đây làm gì?
-Tôi muốn tìm một ít đồ.- Nó nhún vai.
Nic rời mắt khỏi sấp tài liệu rồi đưa mắt nhìn nó. Anh hơi cong môi lên và nói.
-Tôi giữ vật gì của cô sao?
-Không!
Anh để sấp tài liệu xuống và bước đến trước mặt nó. Nó không lùi bước mà còn vương mắt lên nhìn vào mắt anh. Nó nghiến răng, cau mày khó chịu. Anh cao hơn nó cả một cái đầu chứ ít gì.
Anh mỉm cười đưa mặt mình lại sát mặt nó. Nhìn thật kỹ từng đường nét trên mặt nó.
Nó nhìn thấy sợi dây chuyền vàng trên cổ anh. Những khuất mắt trong đầu nó đến bây giờ mới được sáng tỏ.
-Em gái của anh!
Anh vươn tay ôm lấy nó.
Nó há hốc mồm. Nic gọi nó là em gái, Nic chính là anh trai của nó.
-Anh hai!- Hai từ "anh hai" như vỡ òa trong lòng nó.
-Anh đã tìm em rất lâu rồi Kỳ Thư à!
-Em chỉ vừa biết đây thôi với lại em không nghĩ rằng anh là anh trai của em.
-Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ tiểu bảo bối của anh.
-Em biết rồi!
Anh buông nó ra và lau hai hàng nước mắt của nó.
-Em gái anh khóc xấu lắm!
Nó gật đầu và mỉm cười với anh.
-Đây là sợi dây chuyền ba mẹ để lại cho anh.- Nic lấy sợi dây chuyền ra.
Nó lấy sợi dây chuyền phía trong cổ áo ra và đưa cho anh.
Nic để hai sợi dây song song trên bàn. Hai mặt dây chuyền ghép lại thành hình lục giác.
Nic mỉm cười và đưa lại sợi dây cho nó.
-Em cùng anh trai đi ăn tối được không?
-Được chứ!- Nó bật cười.
-Đi thôi!- Anh khoát tay lên vai nó, hai anh em cùng nhau ra ngoài.
Nic đến con BMW mở cửa cho nó. Nó cau mày suy nghĩ rồi nói.
-Em còn con moto ở ngoài.
-Em dắt nó vào gara kìa.
Nó gật đầu và chạy ra chạy con moto vào gara.
Nic cho con BMW ra khỏi đây và đi thẳng đến một nhà hàng lớn.
...
Hắn dừng xe trước ngôi biệt thự của nó. Hắn nhớ nó, chỉ muốn gặp nó dù là cái bóng thôi.
Trong lúc chờ đợi, hắn lấy sợi lắc ra và lại ngắm nhìn.
Chiếc BMW dừng trước biệt thự. Hắn đưa mắt nhìn qua, hắn nhận ra đó chính là xe của Nic.
Nó và Nic từ trong xe bước ra. Nic tặc lưỡi và thở dài.
-Chậc...Đến mai mới gặp lại em.
Nó bật cười và vươn tay ôm cổ anh.
-Anh hai xíu ngủ ngon. À...còn tấm hình này anh hai cho em nha.- Nó lấy tấm hình từ trong túi ra.
-Được thôi, đồ của anh cũng như của em mà.
Nó buông Nic ra rồi vẫy tay chào anh.
-Anh về cẩn thận nha!
Nic gật đầu rồi vào xe và phóng đi. Nó nhìn theo đến khi xe anh khuất bóng thì mới vào trong.
Hắn siếc chặt tay thành nắm đấm. Hôm trước là Gun còn bây giờ là Nic. Không biết nó còn bao nhiêu người nữa đây.
Từ nay về sau hắn sẽ không quan tâm nó nữa.
Rõ ràng khi chia tay hắn rồi nó đâu có dấu hiệu gì gọi là buồn bã. Ngược lại Nó còn vui vẻ hết đi cùng người này rồi lại ôm ấp người nọ.
Hắn bắt đầu hận nó, hận đến thấu xương. Chính nó là người khiến hắn ngày đêm thao thức. Khiến hắn yêu nó hơn chính bản thân mình.
Hắn lên xe và phóng đi. Từ giây phút này hắn sẽ vứt đi thứ tình cảm ấy.
Hình bóng Tiểu Phương sẽ chết mãi trong tim hắn.
...
Tụi nó vào lớp. Lúc này nhìn nó khác hẳn ngày thường. Không còn là mình Josan máu lạnh nữa.
Nó để balô lên bàn và phóng qua ngồi với Nic.
-Anh hai!
-Uhm Thư Thư, chiều em qua nhà anh đi! Anh có chuyện cần nói với em.- Nic mỉm cười nghịch lọn tóc nó.
Nó gật đầu và đùa giỡn với anh.
Cùng lúc ấy, hắn bước vào lớp. Hắn và nó hôm nay trái ngược nhau. Nó thì trên môi luôn cười không ngớt, còn hắn thì gương mặt luôn đằng đằng sát khí.
Hắn đưa mắt nhìn nó. Bỗng nhiên trong hắn có gì đó tức giận nhưng hắn đã kìm nén lại rồi ngồi xuống bắt chuyện với Lin.
Gun cũng vào lớp. Vừa thấy nó cười nói với Nic thì Gun cau mày khó chịu. Gun không muốn nó thân mật với một ai hết. Nhưng Gun lấy quyền gì để ngăn cấm nó chứ.
Gun về chỗ ngồi với tâm trạng buồn não nề.
Nó tạm biệt Nic và về vị trí của mình. Thấy Gun có gì đó khác lạ nên Nó hỏi ngay.
-Gun sao thế?
Gun vừa nghe thấy tiếng của nó thì giật mình.
-Cậu sao vậy Gun?- Nó cúi mặt xuống nhìn Gun.
-Gun không sao!- Gun mỉm cười với nó.
-Đây là bạn trai em sao Jo? Cậu nên giữ bạn gái mình đi nha, không thì tôi cướp mất đó!- Nic buông lời trêu chọc.
-Anh Nic này!- Nó chu môi nói.
Cả nhóm bây giờ cười phá lên khi thấy được hành động ấy của nó. Nhưng duy nhất chỉ một người đang nhếch môi và nói.
-Cướp luôn rồi giữ làm gì nữa.- Hắn quay xuống nhìn nó nói bằng giọng khinh bỉ.
-Dù gì cũng liên quan đến anh sao?- Nó ngay tức khắc quay lại bản tính lúc trước, lườm hắn một cái thật sắt.
Hắn nhếch môi rồi quay lên. Cho là hắn chưa từng gặp nó, chưa từng biết nó và...chưa từng yêu nó...
Nó vào phòng và quăng balô lên giường. Bỗng sợi lắc tay tự trong balô của nó rơi ra.Nó quay đầu nhìn lại chợt bao nhiêu ký ức lúc trước ùa về trong tâm trí nó.
Thoát khỏi những giây phút trầm mặc đó, Nó cúi người nhặt sợi lắc lên và đeo vào tay rồi vào vệ sinh cá nhân.
Nó trở ra với toàn thân người là một màu đen. Nó với tay lấy chìa khóa song đó ra ngoài ngay.
Vừa xuống phòng khách nó đã gặp Jisan và Jesan đang xem tivi.
-Ủa cậu đi đâu vậy? Có nhiệm vụ mới sao?- Jisan hỏi nó.
-À không, mình ra ngoài có một chút việc riêng thôi!- Nó trả lời.
-Cậu về sớm nha, chúng ta cần phải chuẩn bị cho bữa tiệc trong tổ chức.- Jesan mỉm cười và đưa cho nó một tấm thiệp.
Nó gật đầu, nhận lấy tấm thiệp rồi ra ngoài.
Nó lên con moto và phóng đi. Nó điều khiển xe đến một ngôi biệt thự trắng mà hôm trước nó theo dõi. Nó gỡ nón bảo hiểm ra, úp lên xe và đi đến gần ngôi biệt thự thăm dò tình hình.
Nó thấy một người con trai lên chiếc BMW và ra khỏi ngôi biệt thự ấy.
Nó lưỡng lự hồi lâu và tìm đường lẻn vào trong. Ở đây không hề có một ai cả.
-Không lẽ anh ta sống một mình trong ngôi biệt thự lớn như thế này sao?
Nó đến vừa đến mở cửa để dễ vào trong nhưng chưa gì nó đã phát hiện cửa đã bị khóa.
-Chết tiệt!- Nó buông ra cậu chử-i thề.
Nó liếc mắt và phi thân lên cây cổ thụ rồi lẻn vào phòng bằng đường cửa sổ.
Vào được căn phòng nó nhanh chóng tìm những thứ có thể chứng minh nó và Nic cùng huyết thống.
Nó mở ngăn tủ thì thấy một tấm hình gồm có bốn người. Người đàn ông và người phụ nữ ngồi hai bên, ở giữa là cậu nhóc, trên tay người phụ nữ ấy còn bế một cô bé chừng vài tháng tuổi. Ai cũng nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
Bất chợt bên mắt nó có một thứ chất lỏng không màu chảy dài xuống. Tim của nó như thắt lại. Hễ mà nó liên tưởng đến khi ba mẹ nó bị ám hại thì không khỏi đau lòng.
Nó cho tấm hình vào túi áo và khẽ nói.
-Cho tôi mượn nó nhé.
Nó lại tiếp tục với công việc của mình. Nó lục tìm những hộc tủ nhưng vẫn không thấy sợi dây chuyền vàng đâu cả. Đang loay hoay trong đây chợt nó nghe có tiếng động. Nó nhanh chóng nấp vào khoảng trống sau chiếc tủ lớn.
Cạch
Nic từ ngoài bước vào. Anh đi đến bàn quay lưng lại phía nó. Nó nép mình sát vào trong tránh để Nic phát hiện ra.
-Ra đây đi!- Nic vừa lật xem những tài liệu gì đó vừa nhàn nhạt nói.
Nó đảo mắt và lưỡng lự một lúc.
-Không trốn tôi được đâu.- Anh lại lên tiếng.
Nó từ sau chiếc tủ bước ra và nhếch môi.
-Hay nhỉ!
-Cô vào đây làm gì?
-Tôi muốn tìm một ít đồ.- Nó nhún vai.
Nic rời mắt khỏi sấp tài liệu rồi đưa mắt nhìn nó. Anh hơi cong môi lên và nói.
-Tôi giữ vật gì của cô sao?
-Không!
Anh để sấp tài liệu xuống và bước đến trước mặt nó. Nó không lùi bước mà còn vương mắt lên nhìn vào mắt anh. Nó nghiến răng, cau mày khó chịu. Anh cao hơn nó cả một cái đầu chứ ít gì.
Anh mỉm cười đưa mặt mình lại sát mặt nó. Nhìn thật kỹ từng đường nét trên mặt nó.
Nó nhìn thấy sợi dây chuyền vàng trên cổ anh. Những khuất mắt trong đầu nó đến bây giờ mới được sáng tỏ.
-Em gái của anh!
Anh vươn tay ôm lấy nó.
Nó há hốc mồm. Nic gọi nó là em gái, Nic chính là anh trai của nó.
-Anh hai!- Hai từ "anh hai" như vỡ òa trong lòng nó.
-Anh đã tìm em rất lâu rồi Kỳ Thư à!
-Em chỉ vừa biết đây thôi với lại em không nghĩ rằng anh là anh trai của em.
-Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ tiểu bảo bối của anh.
-Em biết rồi!
Anh buông nó ra và lau hai hàng nước mắt của nó.
-Em gái anh khóc xấu lắm!
Nó gật đầu và mỉm cười với anh.
-Đây là sợi dây chuyền ba mẹ để lại cho anh.- Nic lấy sợi dây chuyền ra.
Nó lấy sợi dây chuyền phía trong cổ áo ra và đưa cho anh.
Nic để hai sợi dây song song trên bàn. Hai mặt dây chuyền ghép lại thành hình lục giác.
Nic mỉm cười và đưa lại sợi dây cho nó.
-Em cùng anh trai đi ăn tối được không?
-Được chứ!- Nó bật cười.
-Đi thôi!- Anh khoát tay lên vai nó, hai anh em cùng nhau ra ngoài.
Nic đến con BMW mở cửa cho nó. Nó cau mày suy nghĩ rồi nói.
-Em còn con moto ở ngoài.
-Em dắt nó vào gara kìa.
Nó gật đầu và chạy ra chạy con moto vào gara.
Nic cho con BMW ra khỏi đây và đi thẳng đến một nhà hàng lớn.
...
Hắn dừng xe trước ngôi biệt thự của nó. Hắn nhớ nó, chỉ muốn gặp nó dù là cái bóng thôi.
Trong lúc chờ đợi, hắn lấy sợi lắc ra và lại ngắm nhìn.
Chiếc BMW dừng trước biệt thự. Hắn đưa mắt nhìn qua, hắn nhận ra đó chính là xe của Nic.
Nó và Nic từ trong xe bước ra. Nic tặc lưỡi và thở dài.
-Chậc...Đến mai mới gặp lại em.
Nó bật cười và vươn tay ôm cổ anh.
-Anh hai xíu ngủ ngon. À...còn tấm hình này anh hai cho em nha.- Nó lấy tấm hình từ trong túi ra.
-Được thôi, đồ của anh cũng như của em mà.
Nó buông Nic ra rồi vẫy tay chào anh.
-Anh về cẩn thận nha!
Nic gật đầu rồi vào xe và phóng đi. Nó nhìn theo đến khi xe anh khuất bóng thì mới vào trong.
Hắn siếc chặt tay thành nắm đấm. Hôm trước là Gun còn bây giờ là Nic. Không biết nó còn bao nhiêu người nữa đây.
Từ nay về sau hắn sẽ không quan tâm nó nữa.
Rõ ràng khi chia tay hắn rồi nó đâu có dấu hiệu gì gọi là buồn bã. Ngược lại Nó còn vui vẻ hết đi cùng người này rồi lại ôm ấp người nọ.
Hắn bắt đầu hận nó, hận đến thấu xương. Chính nó là người khiến hắn ngày đêm thao thức. Khiến hắn yêu nó hơn chính bản thân mình.
Hắn lên xe và phóng đi. Từ giây phút này hắn sẽ vứt đi thứ tình cảm ấy.
Hình bóng Tiểu Phương sẽ chết mãi trong tim hắn.
...
Tụi nó vào lớp. Lúc này nhìn nó khác hẳn ngày thường. Không còn là mình Josan máu lạnh nữa.
Nó để balô lên bàn và phóng qua ngồi với Nic.
-Anh hai!
-Uhm Thư Thư, chiều em qua nhà anh đi! Anh có chuyện cần nói với em.- Nic mỉm cười nghịch lọn tóc nó.
Nó gật đầu và đùa giỡn với anh.
Cùng lúc ấy, hắn bước vào lớp. Hắn và nó hôm nay trái ngược nhau. Nó thì trên môi luôn cười không ngớt, còn hắn thì gương mặt luôn đằng đằng sát khí.
Hắn đưa mắt nhìn nó. Bỗng nhiên trong hắn có gì đó tức giận nhưng hắn đã kìm nén lại rồi ngồi xuống bắt chuyện với Lin.
Gun cũng vào lớp. Vừa thấy nó cười nói với Nic thì Gun cau mày khó chịu. Gun không muốn nó thân mật với một ai hết. Nhưng Gun lấy quyền gì để ngăn cấm nó chứ.
Gun về chỗ ngồi với tâm trạng buồn não nề.
Nó tạm biệt Nic và về vị trí của mình. Thấy Gun có gì đó khác lạ nên Nó hỏi ngay.
-Gun sao thế?
Gun vừa nghe thấy tiếng của nó thì giật mình.
-Cậu sao vậy Gun?- Nó cúi mặt xuống nhìn Gun.
-Gun không sao!- Gun mỉm cười với nó.
-Đây là bạn trai em sao Jo? Cậu nên giữ bạn gái mình đi nha, không thì tôi cướp mất đó!- Nic buông lời trêu chọc.
-Anh Nic này!- Nó chu môi nói.
Cả nhóm bây giờ cười phá lên khi thấy được hành động ấy của nó. Nhưng duy nhất chỉ một người đang nhếch môi và nói.
-Cướp luôn rồi giữ làm gì nữa.- Hắn quay xuống nhìn nó nói bằng giọng khinh bỉ.
-Dù gì cũng liên quan đến anh sao?- Nó ngay tức khắc quay lại bản tính lúc trước, lườm hắn một cái thật sắt.
Hắn nhếch môi rồi quay lên. Cho là hắn chưa từng gặp nó, chưa từng biết nó và...chưa từng yêu nó...