*Reeng...Reeng...Reeng...*Tiếng chuông tan học vang lên. Tụi nó để tập vở hết vào balô rồi ra ngoài.
Nó vẫn cứ như vậy, vẫn xem hắn là một người vô hình. Còn hắn, tuy miệng không nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn hướng đến nó.
Tụi nó cùng Gun, Nic, Kansai và Kensai đi phía trước. Nó giật nón trên đầu Gun và đội ngược lên đầu mình.
Bỗng cả nhóm dừng lại khi thấy một chiếc BMW màu đỏ đỗ ngay trước cổng trường. Nó cau mày và nhìn kỹ người trên xe, hình như nó đã gặp ở đâu rồi.
Từ trên xe, người con trai trong bộ vest trắng, sang trọng, chững chạc, bước đến phía nó. Lúc này nó mới nhận ra người đó là ai.
Kaid Son bước đến và mỉm cười với nó.
-Chào em!- Anh đưa tay ra.
-Chào!- Nó đưa tay ra, bắt tay anh.
-Kaid Son!- Nic gọi.
-À, chào Nic.- Anh đưa ánh mắt nhìn sang Nic rồi để hai tay vào túi.- Cậu tệ thật, về nước cũng không nói với mình một tiếng.
-I'm sorry!
Kaid Son đưa mắt nhìn nó. Hoàn toàn trong mắt anh bây giờ chỉ có nó thôi, không có một hình bóng người nào khác.
-Tôi có thể mời em đến một nơi không?
-Xin lỗi tôi...
-Thư Thư, nể mặt anh đi mà!- Nic mỉm cười, đặt tay lên vai nó.
-Nhưng anh à...
-Chậc...bạn thân của anh đó.- Anh tặc lưỡi.
-Uhm, Jo cứ đi đi, hôm nay không có gì phải làm hết mà, mà nếu có thì Ji và Je sẽ làm cho.- Jisan huýt tay nó.
-Uhm uhm có gì cứ để Je và Ji là được rồi.- Jesan nhướng mày.
-Thôi được rồi!- Nó khẽ thở dài
-Tạm biệt Jo!- Jisan nhí nhảnh vẫy tay chào nó.
-Về thôi!- Kansai bước đến khoát tay lên vai và kéo nhỏ đi.
-Chúng ta cũng về thôi!- Kensai cũng bước lại kéo tay Jesan đưa đi mất hút.
-Anh cũng về đây.- Nic làm điệu bộ cười cười và nháy mắt với Kaid Son.
Gun thì bước đến bên nó và cố gượng cười rồi nói.
-Gun về đây!
Nó gật đầu và khẽ cười với Gun.
-Tạm biệt!
Mọi người kéo nhau về hết chỉ còn lại nó và Kaid Son đứng lại với sự bàn tán của những học sinh xung quanh. Nó chợt thấy hắn và Lin bước ra. Vừa thấy nó, hắn liền nắm lấy tay Lin. Nó nghiến răng và nặng ra nụ cười tươi rói rồi ôm lấy cánh tay của Kaid Son.
-Mình đi được chưa?- Nó còn nhấn mạnh từ "mình".
-Được, chúng ta đi thôi!
Kaid Son nắm tay nó và đưa nó đến chiếc BMW. Anh mở cửa cho nó lên trước và về lại vị trí của mình.
Nó chòm người qua chỉnh sửa lại mái tóc của Kaid Son, trông vô cùng thân mật. Kaid Son mỉm cười với nó rồi cho xe ra khỏi trường.
Hắn buông tay Lin ra. Gương mặt của hắn lúc này không thể nào diễn tả hết được những biểu cảm trên đó.
-Em bắt taxi về đi.- Nói rồi hắn lập tức bước đến con moto của mình và phóng đi.
Lin nhìn theo bóng hắn đang dần khuất. Lin biết người hắn yêu chỉ là nó, người hắn nhớ cũng chỉ là nó. Rõ ràng Lin chẳng chiếm một vị trí nào trong hắn cả. Nhưng nhất định Lin sẽ chẳng bỏ cuộc đâu. Nó buông tay hắn chính là cơ hội tốt nhất đối với Lin.
...
Nó ngồi trầm ngâm trên xe, không nói không rằng gì cả. Nó suy nghĩ lại, liệu nó làm vậy là đúng hay sai? Đó có phải là một kết thúc tốt cho cả hai không?
Kaid Son vừa lái xe vừa quan sát những biến đổi trên khuôn mặt nó. Quả thật, từ trước đến nay chưa một ai dám từ chối anh như nó cả. Cũng chưa một ai lơ anh đến mức cả mặt cũng không thèm đếm xỉa đến. Nó là người đầu tiên và có lẽ cũng là người cuối cùng trong cuộc đời của anh.
-Đừng suy nghĩ đến hắn ta nữa!- Kaid Son vừa nói vừa nhoẻn miệng cười.
-Làm sao anh biết được tôi đang suy nghĩ gì mà nói nhăng nói cuội.- Nó nhếch môi.
-Làm sao tôi không thể biết được.- Anh đưa ánh mắt của mình nhìn sang nó.
Nó vẫn ngồi đấy, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không hề liếc mắt qua anh dù chỉ một lần. Nhưng lần này nó lại im lặng. Im lặng đến tột độ.
-Em không thắc mắc là tôi đưa em đi đâu sao?
-Anh nghĩ tôi sẽ như thế nào nếu anh đưa tôi vào một nơi nguy hiểm?- Lúc này nó mới đưa mắt nhìn anh và lại là cái nhếch môi đểu giả ấy.
-Với tôi, những gì em học được ở tổ chức không thấm tháp gì đâu.
-Ý của anh là?
-Em còn non lắm! Nhưng bước chân lên vị trí "Nữ Hoàng" thì không phải chuyện ngày một ngày hai nhỉ?
-Không cần anh quan tâm đến tôi là gì. Chỉ mong anh để tôi yên cho qua ngày đoạn tháng là được rồi.
Trong xe lại chìm vào khoảng không gian im lặng. Nó cứ mãi theo đuổi suy nghĩ của mình mà không để ý Kaid Son đưa mình đến đâu.
Chiếc xe dừng lại trước một ngọn đồi cách xa trung tâm thành phố. Ngọn đồi ấy được bao phủ bằng một màu xanh của cỏ non và vô vàn những khóm hoa nở rộ xung quanh. Trên đỉnh đồi là một cây cổ thụ to bóng của nó có thể che mát cả một khoảng lớn.
Nó chợt như trở về mười năm trước. Một cô bé ngây thơ, hồn nhiên và hết mực ngốc nghếch. Nó mở cửa và nhanh chóng chạy lên ngọn đồi bỏ mặc Kaid Son ở lại với những thắc mắc trong đầu.
Nó chạy vòng vòng trên đỉnh đồi, sự thích thú càng lúc càng hiện ra rõ hơn trên gương mặt của nó.
Kaid Son bước lên, hai tay cho vào túi, đứng cách nó không xa, anh gọi.
-Kỳ Thư!
Nó quay đầu lại nhìn anh, trên môi nó lúc này là một nụ cười tươi như hoa. Nụ cười nó chôn dấu mười năm qua, nụ cười nó chỉ dành riêng cho hắn.
Nó mỉm cười và vẫy tay nói với anh.
-Cảm ơn anh, Kaid Son!
Kaid Son nhìn theo nó. Cô gái này rất đáng để anh trân trọng, rất đáng để anh bảo vệ và yêu thương. Đó là nụ cười đầu tiên nó dành cho anh. Không còn là những cái nhếch môi, những cách cười đểu giả mà chính là nụ cười của một thiên thần sống bên trong một ác quỷ.
Nó và Kaid Son nằm trên thảm cỏ xanh mềm mại. Nó vừa nhắm nghiền mắt, vừa đeo headphone, miệng thì nhẩm theo lời bài hát ấy.
Kaid Son nhìn nó, anh không bỏ sót bất cứ cảm xúc nào của nó. Từ ánh mắt, nụ cười, hành động và lời nói của nó.
Nó mở mắt và lấy một bên headphone đưa cho anh.
-Nghe đi!
Kaid Son nhận lấy và gắng vào tai mình.
Bài hát nó nghe chẳng sôi động, cũng không buồn bã. Nó đưa con người ta vào những cảm xúc lắng động nhất, tình cảm nhất.
...
Hắn vào phòng và quăng balô rồi ngồi bệch xuống giường. Hắn thật không hiểu, nó đang làm trò gì trước mắt hắn đây? Ba người con trai xa lạ đều tìm đến nó. Gun và Nic thì hắn biết rõ rồi còn người kia là ai cơ chứ?
Hắn bước ra bang công. Những vì sao trên trời cứ lấp lánh tỏa sáng làm cho hắn nhớ về lúc trước. Một cô bé cùng hắn ngắm sao, một cô bé cùng hắn chơi đùa cả ngày cuối tuần. Và cũng là cô bé ấy đã hứa sẽ mãi đợi hắn, bao lâu cũng chờ.
Hắn lấy sợi lắc tay trong túi ra, đưa lên để nó đung đưa trong khoảng không vô định.
-Nên hận hay tiếp tục yêu em đây?
Hắn cứ suy nghĩ mãi. Vì sao Nic và Gun không ghen với người con trai kia?
...
-A đau em!- Nó xoa xoa trán.
-Hôm nay em muốn đi đâu?- Hắn khoát tay lên vai nó.
-Đi dạo đi, xong thì qua dì Hoa nha.
Hắn nhìn nó rồi véo mũi nó một cái.
-Lại là cái tật ham ăn.
-Không đi chứ gì?- Nó lườm nguýt hắn.
-Ai bảo? Đi thôi!- Hắn kéo tay nó đi.
Nó và hắn cùng tản bộ trên đường, vừa đi cả hai vừa đùa giỡn với nhau. Bỗng nó thấy một đứa bé đứng khóc bên đường nó liền gọi hắn.
-Anh!- Nó nhìn hắn rồi đưa mắt nhìn đứa bé.
Cả hai cùng đến đó. Nó ân cần ngồi xuống hỏi.
-Sao em khóc thế?
-Trái bóng của em!- Cậu nhóc chỉ tay ra lòng đường.
Hắn xoa đầu cậu nhóc rồi mỉm cười.
-Để anh ra lấy cho nhóc.
Hắn xem chừng xe và bước ra lòng đường nhặt quả bóng. Nó ở lại với cậu bé, nói chuyện trấn an cậu.
Chợt nó nghe những tiếng còi xe vang lên. Nó vội nhìn ra đường. Hai mắt nó trừng lên.
-Vic!!!!!
*Rầm...Rầm...*
-Vic...Vic...
Nó bật người dậy. Cả khuôn mặt của nó đều lấm tấm mồ hôi.
-Không sao, là mơ...chỉ là mơ thôi mà...
Hơi thở của nó dồn dập hơn. Nó lo lắng, liệu đây có phải là điềm báo không...
Reeng...Reeng...Reeng...Tiếng chuông tan học vang lên. Tụi nó để tập vở hết vào balô rồi ra ngoài.
Nó vẫn cứ như vậy, vẫn xem hắn là một người vô hình. Còn hắn, tuy miệng không nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn hướng đến nó.
Tụi nó cùng Gun, Nic, Kansai và Kensai đi phía trước. Nó giật nón trên đầu Gun và đội ngược lên đầu mình.
Bỗng cả nhóm dừng lại khi thấy một chiếc BMW màu đỏ đỗ ngay trước cổng trường. Nó cau mày và nhìn kỹ người trên xe, hình như nó đã gặp ở đâu rồi.
Từ trên xe, người con trai trong bộ vest trắng, sang trọng, chững chạc, bước đến phía nó. Lúc này nó mới nhận ra người đó là ai.
Kaid Son bước đến và mỉm cười với nó.
-Chào em!- Anh đưa tay ra.
-Chào!- Nó đưa tay ra, bắt tay anh.
-Kaid Son!- Nic gọi.
-À, chào Nic.- Anh đưa ánh mắt nhìn sang Nic rồi để hai tay vào túi.- Cậu tệ thật, về nước cũng không nói với mình một tiếng.
-I'm sorry!
Kaid Son đưa mắt nhìn nó. Hoàn toàn trong mắt anh bây giờ chỉ có nó thôi, không có một hình bóng người nào khác.
-Tôi có thể mời em đến một nơi không?
-Xin lỗi tôi...
-Thư Thư, nể mặt anh đi mà!- Nic mỉm cười, đặt tay lên vai nó.
-Nhưng anh à...
-Chậc...bạn thân của anh đó.- Anh tặc lưỡi.
-Uhm, Jo cứ đi đi, hôm nay không có gì phải làm hết mà, mà nếu có thì Ji và Je sẽ làm cho.- Jisan huýt tay nó.
-Uhm uhm có gì cứ để Je và Ji là được rồi.- Jesan nhướng mày.
-Thôi được rồi!- Nó khẽ thở dài
-Tạm biệt Jo!- Jisan nhí nhảnh vẫy tay chào nó.
-Về thôi!- Kansai bước đến khoát tay lên vai và kéo nhỏ đi.
-Chúng ta cũng về thôi!- Kensai cũng bước lại kéo tay Jesan đưa đi mất hút.
-Anh cũng về đây.- Nic làm điệu bộ cười cười và nháy mắt với Kaid Son.
Gun thì bước đến bên nó và cố gượng cười rồi nói.
-Gun về đây!
Nó gật đầu và khẽ cười với Gun.
-Tạm biệt!
Mọi người kéo nhau về hết chỉ còn lại nó và Kaid Son đứng lại với sự bàn tán của những học sinh xung quanh. Nó chợt thấy hắn và Lin bước ra. Vừa thấy nó, hắn liền nắm lấy tay Lin. Nó nghiến răng và nặng ra nụ cười tươi rói rồi ôm lấy cánh tay của Kaid Son.
-Mình đi được chưa?- Nó còn nhấn mạnh từ "mình".
-Được, chúng ta đi thôi!
Kaid Son nắm tay nó và đưa nó đến chiếc BMW. Anh mở cửa cho nó lên trước và về lại vị trí của mình.
Nó chòm người qua chỉnh sửa lại mái tóc của Kaid Son, trông vô cùng thân mật. Kaid Son mỉm cười với nó rồi cho xe ra khỏi trường.
Hắn buông tay Lin ra. Gương mặt của hắn lúc này không thể nào diễn tả hết được những biểu cảm trên đó.
-Em bắt taxi về đi.- Nói rồi hắn lập tức bước đến con moto của mình và phóng đi.
Lin nhìn theo bóng hắn đang dần khuất. Lin biết người hắn yêu chỉ là nó, người hắn nhớ cũng chỉ là nó. Rõ ràng Lin chẳng chiếm một vị trí nào trong hắn cả. Nhưng nhất định Lin sẽ chẳng bỏ cuộc đâu. Nó buông tay hắn chính là cơ hội tốt nhất đối với Lin.
...
Nó ngồi trầm ngâm trên xe, không nói không rằng gì cả. Nó suy nghĩ lại, liệu nó làm vậy là đúng hay sai? Đó có phải là một kết thúc tốt cho cả hai không?
Kaid Son vừa lái xe vừa quan sát những biến đổi trên khuôn mặt nó. Quả thật, từ trước đến nay chưa một ai dám từ chối anh như nó cả. Cũng chưa một ai lơ anh đến mức cả mặt cũng không thèm đếm xỉa đến. Nó là người đầu tiên và có lẽ cũng là người cuối cùng trong cuộc đời của anh.
-Đừng suy nghĩ đến hắn ta nữa!- Kaid Son vừa nói vừa nhoẻn miệng cười.
-Làm sao anh biết được tôi đang suy nghĩ gì mà nói nhăng nói cuội.- Nó nhếch môi.
-Làm sao tôi không thể biết được.- Anh đưa ánh mắt của mình nhìn sang nó.
Nó vẫn ngồi đấy, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không hề liếc mắt qua anh dù chỉ một lần. Nhưng lần này nó lại im lặng. Im lặng đến tột độ.
-Em không thắc mắc là tôi đưa em đi đâu sao?
-Anh nghĩ tôi sẽ như thế nào nếu anh đưa tôi vào một nơi nguy hiểm?- Lúc này nó mới đưa mắt nhìn anh và lại là cái nhếch môi đểu giả ấy.
-Với tôi, những gì em học được ở tổ chức không thấm tháp gì đâu.
-Ý của anh là?
-Em còn non lắm! Nhưng bước chân lên vị trí "Nữ Hoàng" thì không phải chuyện ngày một ngày hai nhỉ?
-Không cần anh quan tâm đến tôi là gì. Chỉ mong anh để tôi yên cho qua ngày đoạn tháng là được rồi.
Trong xe lại chìm vào khoảng không gian im lặng. Nó cứ mãi theo đuổi suy nghĩ của mình mà không để ý Kaid Son đưa mình đến đâu.
Chiếc xe dừng lại trước một ngọn đồi cách xa trung tâm thành phố. Ngọn đồi ấy được bao phủ bằng một màu xanh của cỏ non và vô vàn những khóm hoa nở rộ xung quanh. Trên đỉnh đồi là một cây cổ thụ to bóng của nó có thể che mát cả một khoảng lớn.
Nó chợt như trở về mười năm trước. Một cô bé ngây thơ, hồn nhiên và hết mực ngốc nghếch. Nó mở cửa và nhanh chóng chạy lên ngọn đồi bỏ mặc Kaid Son ở lại với những thắc mắc trong đầu.
Nó chạy vòng vòng trên đỉnh đồi, sự thích thú càng lúc càng hiện ra rõ hơn trên gương mặt của nó.
Kaid Son bước lên, hai tay cho vào túi, đứng cách nó không xa, anh gọi.
-Kỳ Thư!
Nó quay đầu lại nhìn anh, trên môi nó lúc này là một nụ cười tươi như hoa. Nụ cười nó chôn dấu mười năm qua, nụ cười nó chỉ dành riêng cho hắn.
Nó mỉm cười và vẫy tay nói với anh.
-Cảm ơn anh, Kaid Son!
Kaid Son nhìn theo nó. Cô gái này rất đáng để anh trân trọng, rất đáng để anh bảo vệ và yêu thương. Đó là nụ cười đầu tiên nó dành cho anh. Không còn là những cái nhếch môi, những cách cười đểu giả mà chính là nụ cười của một thiên thần sống bên trong một ác quỷ.
Nó và Kaid Son nằm trên thảm cỏ xanh mềm mại. Nó vừa nhắm nghiền mắt, vừa đeo headphone, miệng thì nhẩm theo lời bài hát ấy.
Kaid Son nhìn nó, anh không bỏ sót bất cứ cảm xúc nào của nó. Từ ánh mắt, nụ cười, hành động và lời nói của nó.
Nó mở mắt và lấy một bên headphone đưa cho anh.
-Nghe đi!
Kaid Son nhận lấy và gắng vào tai mình.
Bài hát nó nghe chẳng sôi động, cũng không buồn bã. Nó đưa con người ta vào những cảm xúc lắng động nhất, tình cảm nhất.
...
Hắn vào phòng và quăng balô rồi ngồi bệch xuống giường. Hắn thật không hiểu, nó đang làm trò gì trước mắt hắn đây? Ba người con trai xa lạ đều tìm đến nó. Gun và Nic thì hắn biết rõ rồi còn người kia là ai cơ chứ?
Hắn bước ra bang công. Những vì sao trên trời cứ lấp lánh tỏa sáng làm cho hắn nhớ về lúc trước. Một cô bé cùng hắn ngắm sao, một cô bé cùng hắn chơi đùa cả ngày cuối tuần. Và cũng là cô bé ấy đã hứa sẽ mãi đợi hắn, bao lâu cũng chờ.
Hắn lấy sợi lắc tay trong túi ra, đưa lên để nó đung đưa trong khoảng không vô định.
-Nên hận hay tiếp tục yêu em đây?
Hắn cứ suy nghĩ mãi. Vì sao Nic và Gun không ghen với người con trai kia?
...
-A đau em!- Nó xoa xoa trán.
-Hôm nay em muốn đi đâu?- Hắn khoát tay lên vai nó.
-Đi dạo đi, xong thì qua dì Hoa nha.
Hắn nhìn nó rồi véo mũi nó một cái.
-Lại là cái tật ham ăn.
-Không đi chứ gì?- Nó lườm nguýt hắn.
-Ai bảo? Đi thôi!- Hắn kéo tay nó đi.
Nó và hắn cùng tản bộ trên đường, vừa đi cả hai vừa đùa giỡn với nhau. Bỗng nó thấy một đứa bé đứng khóc bên đường nó liền gọi hắn.
-Anh!- Nó nhìn hắn rồi đưa mắt nhìn đứa bé.
Cả hai cùng đến đó. Nó ân cần ngồi xuống hỏi.
-Sao em khóc thế?
-Trái bóng của em!- Cậu nhóc chỉ tay ra lòng đường.
Hắn xoa đầu cậu nhóc rồi mỉm cười.
-Để anh ra lấy cho nhóc.
Hắn xem chừng xe và bước ra lòng đường nhặt quả bóng. Nó ở lại với cậu bé, nói chuyện trấn an cậu.
Chợt nó nghe những tiếng còi xe vang lên. Nó vội nhìn ra đường. Hai mắt nó trừng lên.
-Vic!!!!!
Rầm...Rầm...
-Vic...Vic...
Nó bật người dậy. Cả khuôn mặt của nó đều lấm tấm mồ hôi.
-Không sao, là mơ...chỉ là mơ thôi mà...
Hơi thở của nó dồn dập hơn. Nó lo lắng, liệu đây có phải là điềm báo không...