Hắn trở về nhà, khi vào trong hắn cũng không quên mang theo hộp quà của nó.Vào phòng hắn thả người lên giường và từ từ mở chiếc hộp ấy ra. Hắn bật người dậy, trong hộp quà ấy có một chiếc lắc tay. Tuy không giống của nó tặng hắn lúc nhỏ nhưng chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ để hắn nhớ đến ngày xưa, cái ngày nó vừa đặt chân vào cuộc đời hắn.
Một cảm giác ấm áp truyền thẳng vào tim hắn, còn gì quý báu hơn việc có nó ở bên cạnh.
Hắn mỉm cười, cẩn trọng cất chiếc lắc tay vào hộp rồi để trên bàn làm việc và vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Không lâu sau hắn trở ra. Lại bàn làm việc lấy chiếc lắc tay đeo vào tay mình. Hắn đưa tay lên và bắt đầu ngắm nghía.
-Tiểu Phương ngốc, nhất định em sẽ quay về bên anh.
Hắn bước ra bang công. Hôm nay tâm tình của hắn thật tốt, lúc nào cũng có thể nở một nụ cười. Nhưng đều là vì nó_người con gái hắn trân trọng nhất cả cuộc đời này.
...
Nó ngồi trên chiếc ghế bành to êm ái. Cầm sợi lắc tay trên tay, môi nó khẽ nhếch lên.
Nó không ngờ, để tiếp cận hắn dễ dàng đến thế. Nó đã suy tính sẵn một âm mưu để trả thù trong khi đó hắn chỉ nghĩ là nó đang cố muốn làm quen.
Nó đứng dậy, thảy chiếc lắc lên bàn một cách vô tình nhất rồi khinh khỉnh bước đi.
-Rồi anh sẽ thấy, tôi chẳng bao giờ bỏ qua cho anh đâu.
Nó bước xuống phòng khách thì thấy Dịch Quân đang đi vào. Vừa gặp nó là anh kéo tay nó ngay gặng hỏi.
-Kỳ Thư, em đang đùa với anh đấy à?
-Đùa gì? Anh nói gì, em không hiểu gì hết!- Nó lãng tránh câu hỏi của anh.
-Tại sao em lại muốn tiếp cận hắn ta chứ?
-Đó là chuyện của em, anh đừng để tâm đến.
-Đó là chuyện của em? Em xem anh là người ngoài sao? Thời gian qua chưa làm em đặt hết niềm tin vào anh sao?
Nó vươn tay ôm anh. Đầu nó tựa vào vòm ngực của anh, cảm nhận cảm giác ấm áp ở đó.
-Em biết, anh quan tâm em, anh lo lắng cho em nhưng đây là mâu thuẫn của hai anh em chúng em, em không thể để anh vấn thân vào được.
-Anh không quan tâm, anh chỉ biết em mà trả thù thì anh có thể sẽ mất em mãi mãi.- Anh lo sợ siếc chặt vòng tay ôm nó.
-Chỉ cần em trả được thù thì em sẽ quay về làm người vợ tốt của anh.
-Được, anh chờ em. Anh sẽ chờ em.
Nó gật đầu đưa tay áp vào bên má anh. Nó sẽ quay về với anh nếu như còn có thể.
...
*Cốc...Cốc...*
Nó đứng trước phòng làm việc của hắn, gõ cửa.
-Vào đi!- Chất giọng trầm trầm của hắn vọng ra.
Nó mở cửa bước vào và chào hắn.
-Chào Dương Tổng!
Hắn ngẩn mặt lên nhìn, vừa thấy nó hắn đã mỉm cười ấm áp.
-Nguyên Tổng, phiền em đến đây rồi!- Hắn đứng dậy đi đến bên nó.
-Không sao, là tôi tự ý đến mà, tôi phải sợ thất lễ với Dương Tổng đây mới đúng.
-Không đâu, tôi luôn hoan nghênh em mà.
Hắn đưa tay về phía sofa và mời nó ngồi xuống. Hắn rót trà vào tách và đẩy về phía nó.
-Mời em!
-Cảm ơn anh!
-Không biết ngọn gió nào đã đưa Nguyên tổng đến đây thế?
-À, chỉ muốn mời anh đi ăn cùng tôi thôi. Xem như để gắng kết hơn giữa hai bên.
-Được thôi, với Nguyên tổng thì tôi luôn sẵn lòng.
Nó mỉm cười. Đưa tay lên vén tóc mình, nó cố ý cho hắn thấy chiếc lắc nó đang đeo ở tay.
-Ơ...chiếc lắc ấy...- Hắn chỉ vào tay nó.
-À, nó giống với chiếc lắc của anh!- Nó đỏ mặt, ra vẻ ngại ngùng, lí nhí nói.
Hắn bật cười và đưa tay của mình lên.
-Tôi cũng đeo đây.
Nó gật đầu và cúi gằm mặt, môi nó nhếch lên bí hiểm.
-Quân Anh!- Huyền My chưa vào đến cửa đã gọi hắn oan oan.
Huyền My mở cửa bước vào, vừa thấy nó thì nét mặt của cô đanh lại.
-Chào!- Nó mỉm cười.
-À...à, chào cô!- Huyền My lắp bắp.
-Tôi là Bảo Nguyên Kỳ Thư, chủ tịch tập đoàn Nguyên Thư, rất hân hạnh được biết cô.- Nó đưa tay ra ý muốn bắt tay với Huyền My.
-Josan...- Huyền My chợt tái mặt.
-Có lẽ cô đã nhầm người chăng?- Nó khó hiểu, chẳng lẽ cô gái này cũng biết nó.
-Hôm nay anh phải cùng Nguyên tổng ăn trưa, em muốn gì thì để anh về rồi nói.
Huyền My im lặng nhìn nó. Quả thật, hiện giờ cô không thể nghe những gì hắn nói.
...
Nó cùng hắn ngồi trong phòng ăn của một nhà hàng lớn. Nó mỉm cười, dịu dàng gắp thức ăn cho hắn.
Chợt đôi tay hắn đưa lên nắm đôi tay nó, vô tình làm ly nước trên bàn đổ xuống ướt cả áo khoác ngoài của nó.
-Tôi xin lỗi.
-Không sao!- Nó lắc đầu và đứng dậy cởi áo khoác ngoài ra để sang ghế kế bên làm lộ ra đôi vai trần trắng tựa như ngọc của nó.
-Vừa nãy anh định nói gì với em sao?
-À, anh muốn nói với em, làm bạn gái của anh được không?
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nó. Đôi mắt mang đầy vẻ hồn nhiên, không lo âu, phiền toái.
Nó khẽ cười và e thẹn.
-Anh cứ thích trêu em.
-Không, anh nói thật.
-Vậy anh có thể cho em thời gian để suy nghĩ không?- Nó chu miệng hỏi.
Hắn kéo nó, ôm vào lòng mình. Hơi thở nam tính ấy phả vào vai làm nó bất giác run lên.
-Anh sẽ chờ, chờ đến khi nào em chấp nhận mới thôi.- Hắn khẽ nói rồi cúi xuống nhẹ hôn lên bờ vai kiêu sa ấy.
Nó run người, tay nó vươn lên ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn.
-Chưa gì mà anh đã muốn ăn em?- Nó nhếch môi.
-Ai bảo em hư như thế, ăn mặc thế này trước mặt anh.
Nó bật cười và buông hắn ra.
"Cứ chờ đó, tôi xem anh còn vui vẻ được bao lâu!"
...
Nó bước vào khu vực ăn riêng biệt của một khách sạn lớn.
Phục vụ đưa nó đến một phòng ăn riêng rồi quay đi.
Nó mở cửa, cánh cửa vừa bật mở, nó đã thấy Huyền My đang chiễm chệ ngồi trên ghế chờ đợi.
-Chào Huyền My tiểu thư!
-Chào Nguyên tổng. Mời cô!- Huyền My đưa cho nó ly nuớc ép cam.
Nó nhận lấy và hết sức đề phòng.
-Tôi chỉ mời cô uống ly nước thôi mà, làm gì phải đề phòng như thế.
Nó lắc lắc ly nước và đưa lên hớp một ngụm. Sự đề phòng cũng biến mất.
Huyền My khẽ cong môi cười thầm.
"Để xem, Quân Anh sẽ yêu loại phụ nữ hư hỏng như cô không!"
Không lâu sau, cả thân người của nó bỗng nóng lên như có một ngọn lửa đang cháy rực bên trong.
Nó đưa tay ôm ngực và hơi thở dồn dập hơn.
-Huyền My, rốt cuộc cô đã cho thứ gì vào ly nước?
-Tôi cho gì sao? Có lẽ vừa nãy tôi lỡ tay làm rơi một ít thuốc kích dục được làm nhuyễn vào ly nước rồi.
Nó trừng mắt và lắp bắp.
-Cô...cô...
Nó nhanh chóng chạy thẳng vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại.
Nó xối nước xối xả vào mặt mình nhưng cũng không làm vơi đi cơn nóng bức mà còn tạo cơ hội cho ngọn lửa ấy càng bùng phát lên. Chỉ vì mất cảnh giác để rồi như thế này đây.
Huyền My gõ nhẹ vào cửa và nhếch môi nói.
-Nguyên tổng, không lâu nữa, sẽ có người đến giải quyết yêu cầu của cô. Bây giờ, tôi xin phép về trước.
Tiếng cười của cô ấy vang lên văng vẳng bên tai của nó. Đó như là sự khinh bỉ đến tột cùng.
Nó vừa nghe có người đến thì ngay tức khắc nó chạy lại khóa trái cửa.
Nó ngồi bệch xuống sàn, hai tay nó nắm chặt vạt áo. Cảm giác trong nó thật khó chịu.
Điện thoại của nó reo những ba bốn lần nhưng đến hồi thứ năm nó mới nghe máy.
"Nguyên tổng, sao em đi lâu vậy?"
"Quân Anh...nóng...nóng quá..."
"Em sao thế?"
"Em bị trúng thuốc."
"Em đang ở đâu?"
"Khách sàn Z!"
"Được, anh đến ngay."
Nó bất lực tựa người vào cửa, nó đã cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc áo trễ vai mỏng manh nhưng cái nóng ấy vẫn cứ bám lấy, không buông tha cho nó.
*Cốc...cốc...*
-Ai...ai đó?
-Em gái, mở cửa cho tụi anh đi.
-Mấy người là ai?
-Người sẽ giúp em!
-Tôi không cần...ra ngoài đi.- Nó đứng dậy, nép sát người vào tường.
-Không được, anh lỡ nhận tiền rồi em à.
Nó rùn mình, chợt nó nghe thấy tiếng đánh nhau ở ngoài. Một lúc sau, cánh cửa được gõ một lần nữa.
-Ai vậy?
-Là anh, Quân Anh đây!
Nó nhận ra giọng nói của hắn thì nhanh tay mở cửa.
Vừa thấy nó, hắn vội kéo nó ôm vào lòng mình.
Cảm giác lạ lẫm xâm nhập vào cơ thể nó. Cơn nóng bức như được kiềm chế lại. Nó thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn.
Hắn buông nó ra và kéo nó đi đến một phòng trong khách sạn cho nó nghỉ ngơi.
Cả người nó lại nóng lên. Nó vô thức cởi bỏ áo của mình.
-Nóng...nóng quá...
Hắn đứng im bất động nhìn nó. Ánh mắt của hắn quét từ trên xuống. Từ làn da trắng hồng, đường cong quyến rũ, đôi ngực căng mọng và chiếc eo thon thả. Tất cả như một bước tranh được vẻ đầy tinh tế.
Hắn không kiềm lòng được, bước đến và ôm nó từ phía sau.
Cả người nó run lên. Thật dễ chịu. Dường như cơ thể nó vừa thoát được ngọn lửa hừng hực không bao giờ tắt.
Hắn hôn lên vai rồi lần lên cổ, bàn tay cũng không yên phận mà lướt nhẹ lên phía ngực của nó.
Tay chân nó bủn rủn, dây thần kinh như tê liệt đi. Nó đưa tay ghì chặt đầu của hắn, hai môi nó mím chặt lại.
Hắn đẩy nó nằm xuống giường và lướt nhìn thân thể nó từ trên xuống dưới. Hắn cúi xuống, hôn lên trán rồi cắn nhẹ vành tai của nó.
-Um...
Nó cong người lên, lông tơ bắt đầu dựng lên hết.
-Quân Anh...dừng lại...- Nó bất lực đẩy hắn ra khỏi người.
Hắn đưa tay lướt nhẹ trên làn da trắng mịn của nó và nhanh chóng chiếm hữu cả đôi nhũ hoa đang dần căng cứng của nó. Hắn hôn nhẹ vào môi nó, dùng bàn tay tà mị của mình tung hoành ngang dọc trên người nó, làm nó yếu ớt và để hắn dễ dàng đưa lưỡi vào sâu trong miệng nó. Tay nó ghì chặt vai hắn, cảm nhận những khoái cảm mà nó chưa từng nghĩ đến.
Đôi môi của nó như hoa anh đào, mấp máy gọi hắn.
-Quân Anh...
Hắn ngước mắt lên nhìn nó và lặng lẽ cởi bỏ nội y của nó vứt xuống sàn. Cả thân người tuyệt mỹ của nó hiện ra trước mắt hắn.
Hắn tiến xuống đôi nhũ hoa và tiếp tục chơi đùa, không để ý nó ở phía trên đang gắng sức cong người như thế nào.
Tay hắn lần xuống hai gối nó và nhẹ nhàng tách hai đùi thon dài của nó ra. Người nó run lên bần bật, nắm tay hắn lại, nói lời ngắt quãng.
-Đừng mà...Quân Anh...
Hắn dường như không để ý đến lời nói của nó cứ thế, dùng ngón tay của mình tiến vào hoa huy*t của nó.
Trong đầu nó, các dây thần kinh tê liệt hoàn toàn. Nó vô thức kêu lên.
-Um...
Hắn mỉm cười và càng tiến sâu vào.
-Quân Anh...- Nó nắm giữ tay hắn.
Hắn lại hôn vào môi nó thì lập tức tay nó thả lỏng buông tay hắn ra. Hắn biết rõ nó thích hôn và cũng có cách này mới kiềm giữ nó được.
Nó ghì chặt đầu hắn và đáp trả lại nụ hôn ấy.
Hắn lại đưa tay vào trong hoa huy*t của nó, lúc này hắn lại mạnh mẽ hơn tiến thẳng vào.
Nó cong người, môi khe khẽ kêu lên càng thêm kích thích hắn.
Hắn chỉnh sửa lại tư thế và đưa thẳng vào trong nó.
-A...!!!!!- Nó hét lên, thế giới như nổ tung ra
-Quân Anh...Em đau...
-Chốc sau em sẽ hết đau thôi.
Hắn tiếp tục bỡn cợt với thân thể ngọc ngà của nó và ra vào liên tục, không phép tắc.
-Quân Anh...
-Tiểu Phương, cho anh!
-A...
Một luồng tinh khí tràn ngập trong nó. Nó bất lực nằm xuống giường, hơi thở cứ gấp rút như đã dồn nén từ lâu.
Hắn ngã người xuống giường và ôm chặt lấy nó vào lòng. Nó mệt lả người tựa vào ngực hắn và thiếp đi.
Hắn trở về nhà, khi vào trong hắn cũng không quên mang theo hộp quà của nó.Vào phòng hắn thả người lên giường và từ từ mở chiếc hộp ấy ra. Hắn bật người dậy, trong hộp quà ấy có một chiếc lắc tay. Tuy không giống của nó tặng hắn lúc nhỏ nhưng chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ để hắn nhớ đến ngày xưa, cái ngày nó vừa đặt chân vào cuộc đời hắn.
Một cảm giác ấm áp truyền thẳng vào tim hắn, còn gì quý báu hơn việc có nó ở bên cạnh.
Hắn mỉm cười, cẩn trọng cất chiếc lắc tay vào hộp rồi để trên bàn làm việc và vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Không lâu sau hắn trở ra. Lại bàn làm việc lấy chiếc lắc tay đeo vào tay mình. Hắn đưa tay lên và bắt đầu ngắm nghía.
-Tiểu Phương ngốc, nhất định em sẽ quay về bên anh.
Hắn bước ra bang công. Hôm nay tâm tình của hắn thật tốt, lúc nào cũng có thể nở một nụ cười. Nhưng đều là vì nó_người con gái hắn trân trọng nhất cả cuộc đời này.
...
Nó ngồi trên chiếc ghế bành to êm ái. Cầm sợi lắc tay trên tay, môi nó khẽ nhếch lên.
Nó không ngờ, để tiếp cận hắn dễ dàng đến thế. Nó đã suy tính sẵn một âm mưu để trả thù trong khi đó hắn chỉ nghĩ là nó đang cố muốn làm quen.
Nó đứng dậy, thảy chiếc lắc lên bàn một cách vô tình nhất rồi khinh khỉnh bước đi.
-Rồi anh sẽ thấy, tôi chẳng bao giờ bỏ qua cho anh đâu.
Nó bước xuống phòng khách thì thấy Dịch Quân đang đi vào. Vừa gặp nó là anh kéo tay nó ngay gặng hỏi.
-Kỳ Thư, em đang đùa với anh đấy à?
-Đùa gì? Anh nói gì, em không hiểu gì hết!- Nó lãng tránh câu hỏi của anh.
-Tại sao em lại muốn tiếp cận hắn ta chứ?
-Đó là chuyện của em, anh đừng để tâm đến.
-Đó là chuyện của em? Em xem anh là người ngoài sao? Thời gian qua chưa làm em đặt hết niềm tin vào anh sao?
Nó vươn tay ôm anh. Đầu nó tựa vào vòm ngực của anh, cảm nhận cảm giác ấm áp ở đó.
-Em biết, anh quan tâm em, anh lo lắng cho em nhưng đây là mâu thuẫn của hai anh em chúng em, em không thể để anh vấn thân vào được.
-Anh không quan tâm, anh chỉ biết em mà trả thù thì anh có thể sẽ mất em mãi mãi.- Anh lo sợ siếc chặt vòng tay ôm nó.
-Chỉ cần em trả được thù thì em sẽ quay về làm người vợ tốt của anh.
-Được, anh chờ em. Anh sẽ chờ em.
Nó gật đầu đưa tay áp vào bên má anh. Nó sẽ quay về với anh nếu như còn có thể.
...
Cốc...Cốc...
Nó đứng trước phòng làm việc của hắn, gõ cửa.
-Vào đi!- Chất giọng trầm trầm của hắn vọng ra.
Nó mở cửa bước vào và chào hắn.
-Chào Dương Tổng!
Hắn ngẩn mặt lên nhìn, vừa thấy nó hắn đã mỉm cười ấm áp.
-Nguyên Tổng, phiền em đến đây rồi!- Hắn đứng dậy đi đến bên nó.
-Không sao, là tôi tự ý đến mà, tôi phải sợ thất lễ với Dương Tổng đây mới đúng.
-Không đâu, tôi luôn hoan nghênh em mà.
Hắn đưa tay về phía sofa và mời nó ngồi xuống. Hắn rót trà vào tách và đẩy về phía nó.
-Mời em!
-Cảm ơn anh!
-Không biết ngọn gió nào đã đưa Nguyên tổng đến đây thế?
-À, chỉ muốn mời anh đi ăn cùng tôi thôi. Xem như để gắng kết hơn giữa hai bên.
-Được thôi, với Nguyên tổng thì tôi luôn sẵn lòng.
Nó mỉm cười. Đưa tay lên vén tóc mình, nó cố ý cho hắn thấy chiếc lắc nó đang đeo ở tay.
-Ơ...chiếc lắc ấy...- Hắn chỉ vào tay nó.
-À, nó giống với chiếc lắc của anh!- Nó đỏ mặt, ra vẻ ngại ngùng, lí nhí nói.
Hắn bật cười và đưa tay của mình lên.
-Tôi cũng đeo đây.
Nó gật đầu và cúi gằm mặt, môi nó nhếch lên bí hiểm.
-Quân Anh!- Huyền My chưa vào đến cửa đã gọi hắn oan oan.
Huyền My mở cửa bước vào, vừa thấy nó thì nét mặt của cô đanh lại.
-Chào!- Nó mỉm cười.
-À...à, chào cô!- Huyền My lắp bắp.
-Tôi là Bảo Nguyên Kỳ Thư, chủ tịch tập đoàn Nguyên Thư, rất hân hạnh được biết cô.- Nó đưa tay ra ý muốn bắt tay với Huyền My.
-Josan...- Huyền My chợt tái mặt.
-Có lẽ cô đã nhầm người chăng?- Nó khó hiểu, chẳng lẽ cô gái này cũng biết nó.
-Hôm nay anh phải cùng Nguyên tổng ăn trưa, em muốn gì thì để anh về rồi nói.
Huyền My im lặng nhìn nó. Quả thật, hiện giờ cô không thể nghe những gì hắn nói.
...
Nó cùng hắn ngồi trong phòng ăn của một nhà hàng lớn. Nó mỉm cười, dịu dàng gắp thức ăn cho hắn.
Chợt đôi tay hắn đưa lên nắm đôi tay nó, vô tình làm ly nước trên bàn đổ xuống ướt cả áo khoác ngoài của nó.
-Tôi xin lỗi.
-Không sao!- Nó lắc đầu và đứng dậy cởi áo khoác ngoài ra để sang ghế kế bên làm lộ ra đôi vai trần trắng tựa như ngọc của nó.
-Vừa nãy anh định nói gì với em sao?
-À, anh muốn nói với em, làm bạn gái của anh được không?
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nó. Đôi mắt mang đầy vẻ hồn nhiên, không lo âu, phiền toái.
Nó khẽ cười và e thẹn.
-Anh cứ thích trêu em.
-Không, anh nói thật.
-Vậy anh có thể cho em thời gian để suy nghĩ không?- Nó chu miệng hỏi.
Hắn kéo nó, ôm vào lòng mình. Hơi thở nam tính ấy phả vào vai làm nó bất giác run lên.
-Anh sẽ chờ, chờ đến khi nào em chấp nhận mới thôi.- Hắn khẽ nói rồi cúi xuống nhẹ hôn lên bờ vai kiêu sa ấy.
Nó run người, tay nó vươn lên ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn.
-Chưa gì mà anh đã muốn ăn em?- Nó nhếch môi.
-Ai bảo em hư như thế, ăn mặc thế này trước mặt anh.
Nó bật cười và buông hắn ra.
"Cứ chờ đó, tôi xem anh còn vui vẻ được bao lâu!"
...
Nó bước vào khu vực ăn riêng biệt của một khách sạn lớn.
Phục vụ đưa nó đến một phòng ăn riêng rồi quay đi.
Nó mở cửa, cánh cửa vừa bật mở, nó đã thấy Huyền My đang chiễm chệ ngồi trên ghế chờ đợi.
-Chào Huyền My tiểu thư!
-Chào Nguyên tổng. Mời cô!- Huyền My đưa cho nó ly nuớc ép cam.
Nó nhận lấy và hết sức đề phòng.
-Tôi chỉ mời cô uống ly nước thôi mà, làm gì phải đề phòng như thế.
Nó lắc lắc ly nước và đưa lên hớp một ngụm. Sự đề phòng cũng biến mất.
Huyền My khẽ cong môi cười thầm.
"Để xem, Quân Anh sẽ yêu loại phụ nữ hư hỏng như cô không!"
Không lâu sau, cả thân người của nó bỗng nóng lên như có một ngọn lửa đang cháy rực bên trong.
Nó đưa tay ôm ngực và hơi thở dồn dập hơn.
-Huyền My, rốt cuộc cô đã cho thứ gì vào ly nước?
-Tôi cho gì sao? Có lẽ vừa nãy tôi lỡ tay làm rơi một ít thuốc kích dục được làm nhuyễn vào ly nước rồi.
Nó trừng mắt và lắp bắp.
-Cô...cô...
Nó nhanh chóng chạy thẳng vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại.
Nó xối nước xối xả vào mặt mình nhưng cũng không làm vơi đi cơn nóng bức mà còn tạo cơ hội cho ngọn lửa ấy càng bùng phát lên. Chỉ vì mất cảnh giác để rồi như thế này đây.
Huyền My gõ nhẹ vào cửa và nhếch môi nói.
-Nguyên tổng, không lâu nữa, sẽ có người đến giải quyết yêu cầu của cô. Bây giờ, tôi xin phép về trước.
Tiếng cười của cô ấy vang lên văng vẳng bên tai của nó. Đó như là sự khinh bỉ đến tột cùng.
Nó vừa nghe có người đến thì ngay tức khắc nó chạy lại khóa trái cửa.
Nó ngồi bệch xuống sàn, hai tay nó nắm chặt vạt áo. Cảm giác trong nó thật khó chịu.
Điện thoại của nó reo những ba bốn lần nhưng đến hồi thứ năm nó mới nghe máy.
"Nguyên tổng, sao em đi lâu vậy?"
"Quân Anh...nóng...nóng quá..."
"Em sao thế?"
"Em bị trúng thuốc."
"Em đang ở đâu?"
"Khách sàn Z!"
"Được, anh đến ngay."
Nó bất lực tựa người vào cửa, nó đã cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc áo trễ vai mỏng manh nhưng cái nóng ấy vẫn cứ bám lấy, không buông tha cho nó.
Cốc...cốc...
-Ai...ai đó?
-Em gái, mở cửa cho tụi anh đi.
-Mấy người là ai?
-Người sẽ giúp em!
-Tôi không cần...ra ngoài đi.- Nó đứng dậy, nép sát người vào tường.
-Không được, anh lỡ nhận tiền rồi em à.
Nó rùn mình, chợt nó nghe thấy tiếng đánh nhau ở ngoài. Một lúc sau, cánh cửa được gõ một lần nữa.
-Ai vậy?
-Là anh, Quân Anh đây!
Nó nhận ra giọng nói của hắn thì nhanh tay mở cửa.
Vừa thấy nó, hắn vội kéo nó ôm vào lòng mình.
Cảm giác lạ lẫm xâm nhập vào cơ thể nó. Cơn nóng bức như được kiềm chế lại. Nó thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn.
Hắn buông nó ra và kéo nó đi đến một phòng trong khách sạn cho nó nghỉ ngơi.
Cả người nó lại nóng lên. Nó vô thức cởi bỏ áo của mình.
-Nóng...nóng quá...
Hắn đứng im bất động nhìn nó. Ánh mắt của hắn quét từ trên xuống. Từ làn da trắng hồng, đường cong quyến rũ, đôi ngực căng mọng và chiếc eo thon thả. Tất cả như một bước tranh được vẻ đầy tinh tế.
Hắn không kiềm lòng được, bước đến và ôm nó từ phía sau.
Cả người nó run lên. Thật dễ chịu. Dường như cơ thể nó vừa thoát được ngọn lửa hừng hực không bao giờ tắt.
Hắn hôn lên vai rồi lần lên cổ, bàn tay cũng không yên phận mà lướt nhẹ lên phía ngực của nó.
Tay chân nó bủn rủn, dây thần kinh như tê liệt đi. Nó đưa tay ghì chặt đầu của hắn, hai môi nó mím chặt lại.
Hắn đẩy nó nằm xuống giường và lướt nhìn thân thể nó từ trên xuống dưới. Hắn cúi xuống, hôn lên trán rồi cắn nhẹ vành tai của nó.
-Um...
Nó cong người lên, lông tơ bắt đầu dựng lên hết.
-Quân Anh...dừng lại...- Nó bất lực đẩy hắn ra khỏi người.
Hắn đưa tay lướt nhẹ trên làn da trắng mịn của nó và nhanh chóng chiếm hữu cả đôi nhũ hoa đang dần căng cứng của nó. Hắn hôn nhẹ vào môi nó, dùng bàn tay tà mị của mình tung hoành ngang dọc trên người nó, làm nó yếu ớt và để hắn dễ dàng đưa lưỡi vào sâu trong miệng nó. Tay nó ghì chặt vai hắn, cảm nhận những khoái cảm mà nó chưa từng nghĩ đến.
Đôi môi của nó như hoa anh đào, mấp máy gọi hắn.
-Quân Anh...
Hắn ngước mắt lên nhìn nó và lặng lẽ cởi bỏ nội y của nó vứt xuống sàn. Cả thân người tuyệt mỹ của nó hiện ra trước mắt hắn.
Hắn tiến xuống đôi nhũ hoa và tiếp tục chơi đùa, không để ý nó ở phía trên đang gắng sức cong người như thế nào.
Tay hắn lần xuống hai gối nó và nhẹ nhàng tách hai đùi thon dài của nó ra. Người nó run lên bần bật, nắm tay hắn lại, nói lời ngắt quãng.
-Đừng mà...Quân Anh...
Hắn dường như không để ý đến lời nói của nó cứ thế, dùng ngón tay của mình tiến vào hoa huyt của nó.
Trong đầu nó, các dây thần kinh tê liệt hoàn toàn. Nó vô thức kêu lên.
-Um...
Hắn mỉm cười và càng tiến sâu vào.
-Quân Anh...- Nó nắm giữ tay hắn.
Hắn lại hôn vào môi nó thì lập tức tay nó thả lỏng buông tay hắn ra. Hắn biết rõ nó thích hôn và cũng có cách này mới kiềm giữ nó được.
Nó ghì chặt đầu hắn và đáp trả lại nụ hôn ấy.
Hắn lại đưa tay vào trong hoa huyt của nó, lúc này hắn lại mạnh mẽ hơn tiến thẳng vào.
Nó cong người, môi khe khẽ kêu lên càng thêm kích thích hắn.
Hắn chỉnh sửa lại tư thế và đưa thẳng vào trong nó.
-A...!!!!!- Nó hét lên, thế giới như nổ tung ra
-Quân Anh...Em đau...
-Chốc sau em sẽ hết đau thôi.
Hắn tiếp tục bỡn cợt với thân thể ngọc ngà của nó và ra vào liên tục, không phép tắc.
-Quân Anh...
-Tiểu Phương, cho anh!
-A...
Một luồng tinh khí tràn ngập trong nó. Nó bất lực nằm xuống giường, hơi thở cứ gấp rút như đã dồn nén từ lâu.
Hắn ngã người xuống giường và ôm chặt lấy nó vào lòng. Nó mệt lả người tựa vào ngực hắn và thiếp đi.