Sau một tuần, nó cứ nhốt mình ở trong nhà, không liên lạc, nói chuyện với người nào cả. Nó chỉ lẫn vẫn xung quanh nhà và suy nghĩ đủ thứ chuyện.Nó bực dọc thả người xuống sofa. Chân nó gát hẳn lên mặt bàn thủy tinh.
*Reeng...Reeng...*
Nó vừa nghe tiếng chuông điện thoại reo lên thì quắc mắt nhìn. Tay với lấy điện thoại, nó cau mày và phát cáu với tên mà màn hình hiển thị.
"Alo"
"Nguyên tổng, sao thời gian qua tôi lại không thấy cô vậy?"
"Trương Huyền My, cô muốn gì đây?"
"Huh, xem như là cô giỏi. Khiến Quân Anh mê muội cô như vậy."
"Cảm ơn, đừng bảo, cô gọi cho tôi chỉ vì những chuyện cỏn con này thôi sao?"
"Tôi muốn gặp cô vào tối nay tại bar S"
"Ok!"
Nó ngắt máy và quăng điện thoại sang một bên.
-Trương Huyền My, cái này là cô tự chui đầu vào rọ. Để xem, tôi sẽ mượn tay của Quân Anh mà tống cô đi.- Nó nghiến răng, hai mắt ánh lên những tia phức tạp.
...
Hắn mạnh tay lật những tờ giấy tài liệu mỏng manh trên bàn. Suốt một tuần không liên lạc được với nó, hắn như đang ngồi trên đống lửa. Trong lòng cứ mãi khó chịu không thôi.
*Bạch*
Hắn thảy sấp tài liệu dày cộm xuống bàn. Bức bối, bước lại cửa sổ đứng.
Từng làn gió thổi nhè nhẹ lướt qua tóc hắn. Hắn nhắm hai mắt, tận hưởng làn gió mát rượi.
Nếu như thường ngày, buổi trưa nó sẽ đến đây và cùng hắn dùng bữa. Nhưng đã một tuần trôi qua, ngay cả bóng dáng của nó hắn còn không thấy huống chi gặp mặt hay không.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu mà. Hắn quay vào trong, lấy áo vest rồi ra ngoài.
Chiếc BMW của hắn dừng trước một chiếc cổng lớn màu kem, hắn đưa mắt quan sát một lúc rồi bước xuống và đi lại ấn chuông cửa.
*King...Kong...*
Trong nhà, một bóng dáng mảnh mai đang hối hả chạy ra.
*Cạch*
-Cho hỏi là...- Nó vừa thấy hắn thì ngay tức khắc im bặt.
-Tại sao em lại tránh mặt anh?- Hắn cau mày.
-Em, em đâu có!- Nó lắc đầu ngày ngạy.
-Em còn lừa anh sao?
-Em nói thật.- Nó chu môi nói.
-Vậy tại sao em không đến văn phòng của anh vào buổi trưa nữa?
-À, em đang gặp rắc rối với một số giấy tờ quan trọng ấy mà.
-Thế sao? Cần anh giúp em việc gì không?
-Không, không cần, em xong việc rồi.
Hắn gật gật đầu.
-Ơ...Mời anh vào.- Nó mở rộng cửa.
Hắn nhìn xung quanh ngôi biệt thự và nhìn nó lần nữa rồi vào trong.
Nó ở phía sau thở dài. Hết Huyền My rồi lại đến hắn. Rốt cục hôm nay có những ai muốn gặp nó nữa đây?
Nó đem ra một ly nước và ngồi xuống kế bên hắn.
-Anh tìm em có việc gì sao?
-Um...tại nhớ em thôi!- Hắn nhún vai.
-Nói dối không chớp mắt nha. Khai mau! Có việc hay làm sai điều gì với em nên hôm nay mới đến chuộc lỗi?- Nó nheo hai mắt nhìn hắn
-Quả thật quá có lỗi với em.- Hắn trầm mặt xuống.
-Ớ, ớ...vậy là anh đã làm chuyện có lỗi với em thật sao?- Nó nhảy dựng lên.
Hắn bật cười và kéo tay nó xuống, khiến nó ngã nhào vào lòng hắn.
-Ngốc quá! Anh đùa thôi! Chẳng phải anh đã nói, nhớ em nên mới đến sao.- Hắn cưng chiều véo mũi nó.
-Aaa...không tin, không tin!- Nó bật người dậy.
Hắn lại kéo nó xuống và cốc nhẹ vào trán nó.
-Nói lại anh nghe!
-Không tin!- Nó bướng bỉnh trả lời.
-Không tin? Được lắm...để xem em thoát được không.- Hắn đưa tay cù lét nó.
-Em tin...em tin...nhột, tha cho em đi mà...Quân Anh...không đùa nữa...- Nó hét toán lên, bật cười khanh khách.
-Nếu như em cả gan nói thế nữa thì để xem anh trị em thế nào.- Hắn ngừng lại, môi khẽ cong lên, hai mắt nheo lại nhìn nó.
-Không dám, không dám nữa...- Nó đưa tay chấm chấm hai bên mi mắt.
Hắn bỗng nhiên ôm nó, giọng nói cũng trầm hơn nhiều.
-Anh đã nói, em sẽ về với anh.
-Quân Anh! Giả sử, em rời xa anh thì anh sẽ như thế nào?- Nó tựa cằm lên vai hắn.
-Cô bé ngốc ạ! Đừng suy nghĩ lung tung.
-Anh trả lời em đi.- Nó nũng nịu.
-Anh sẽ không sống nữa.
Nó chợt im bặt. Nghe được câu nói này của hắn thì nó cảm thấy ấm lòng. Nó không hiểu, không biết rõ là nó có tình cảm với hắn không. Nó chỉ biết rằng, bên hắn, nó có một cảm giác ấm áp, một cảm xúc khác thường. Và cuộc đời đặt ở hắn, nó không hề thấy hối hận.
...
Nó bước vào quán bar khá lớn và sang trọng nhất thành phố. Nó khoác lên người bộ váy đen bó sát, tôn lên đường cong quyến rũ, dáng vóc mảnh khảnh khác người.
Nó cầm theo trên tay một thanh nhôm nhỏ bằng nữa ngón út và dài chưa đến một gang tay. Và tất nhiên nó sẽ không để Huyền My phát hiện ra.
Nó ngồi xuống kế bên Huyền My và xoay người sang bên phải, đối mặt với cô.
-Chẳng hay, Trương tiểu thư muốn gặp tôi có việc gì?
-Tôi muốn nói với cô một chuyện.
-Được, cô cứ nói.
-Rời xa Quân Anh đi!
-Rời xa Quân Anh sao? Cô đùa à?- Nó cau mày.
-Vậy...cô ở bên Quân Anh là vì điều gì?
-Vì tôi yêu anh ấy.
-Yêu? Huyền My không nhịn được, bật cười khinh bỉ.- Cô lấy tư cách gì mà nói yêu Quân Anh?
-Tư cách? Cần sao?- Nó nhếch môi.- Còn cô, cô đến với Quân Anh là vì điều gì?
-Tôi...
Nó cướp lời Huyền My và thanh nhôm được nó sử dụng, gõ nhè nhẹ vào chân ghế bằng sắt.
-Tất nhiên là tài sản.
-Cô...cô...- Huyền My ấp úng.
-Tôi nói cho cô biết. Khôn hồn thì tránh xa Quân Anh ra. Nếu muốn, tôi, Trương Huyền My cũng có thể trừ khử một con kiến bé nhỏ như cô, Kỳ Thư.
-Cô...cô nói gì thế?- Huyền My kinh ngạc nhìn nó.
-Tôi nói cô tránh xa Quân Anh ra.- Lúc này nó mới dừng lại hành động, không gõ thanh nhôm nữa.- Cô muốn tôi làm gì cũng được nhưng đừng bắt tôi rời xa Quân Anh.
-Hơ...tôi đã nói gì nào?
-Nếu không còn gì nữa thì tôi về còn việc cô nói thì tôi không thể hứa được.- Nó đứng dậy rồi ra ngoài.
-Kỳ Thư!- Huyền My dằn tay xuống bàn.
Cô cắn môi và lấy trong túi xách ra một máy ghi âm. Khẽ nhếch môi, cô liếc mắt nhìn theo bóng nó.
-Rồi cô sẽ thấy.
Nhưng những câu từ của nó lại làm cho Huyền My khó hiểu. Tại sao nó lại cướp lời của cô.
...
Huyền My vào phòng làm việc của hắn. Cô không một phép tắc, mở cửa phòng của hắn.
-Ai?- Giọng nói của hắn trầm trầm vang lên.
-Là em, Huyền My!- Cô ương ngạnh trả lời.
-Đến có việc gì?- Hắn không rời mắt khỏi sấp tài liệu cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn cô.
-Em muốn cho anh nghe cái này. Để anh biết người anh yêu, có bộ mặt như thế nào.- Huyền My đặt chiếc máy ghi âm lên bàn hắn.
Hắn dừng lại động tác, liếc mắt nhìn chiếc máy trên bàn.
Huyền My ấn nút, những gì nó và cô nói với nhau được phát ra.
Sau khi đoạn ghi âm kết thúc thì hắn tựa hẳn người vào chiếc ghế bành, môi khẽ nhếch lên.
-Toàn bộ những gì mang ý khiêu khích điều là giọng của cô, tôi hoàn toàn nghe thấy Kỳ Thư không thể nói nên lời.
-Không đúng! Cô ta nói ở bên anh chỉ vì tài sản và đe dọa sẽ trừ khử em.- Huyền My cau mày, lắc đầu phủ nhận.
Hắn tua lại đoạn ghi âm, ngay phút trọng tâm nhất.
"Tôi nói cho cô biết. Khôn hồn thì tránh xa Quân Anh ra. Còn không, tôi, Trương Huyền My cũng có thể trừ khử một con kiến bé nhỏ như cô, Kỳ Thư."_ Câu nói này mang chất giọng của Huyền My.
-Không, không thể nào.
*Cốc...cốc...*
-Vào đi!
-Thưa chủ tịch, có Nguyên tổng đến.- Cô thư ký cúi đầu.
-Được rồi.
Nó bước vào, trên tay còn mang theo ly cafe nóng.
Huyền My vừa thấy nó thì không khỏi tức giận.
-Em hiểu rồi. Chính cô ta đã sử dụng âm thoa (*). Em không hề nói gì hết.
(*) âm thoa: một dụng cụ được dùng để lấy âm chuẩn nhưng thanh nhôm của nó được sáng chế khác biệt, dùng để chuyển âm giọng nói.
-Cô đang nói gì thế? Hôm qua, tôi và cô đã nói chuyện rồi, tôi không thể đồng ý rời xa Quân Anh.- Nó đặt ly cafe xuống bàn.
-Rõ ràng chính cô đã nói những lời ấy mà.
-Tôi còn chưa nói với Quân Anh việc cô là người hại tôi, khiến tôi trúng thuốc.
-Cái gì? Cô là người hại Kỳ Thư?- Hắn trừng mắt.
-Em...Em...- Sắc mặt Huyền My trắng bệch.
-Cút, cút ngay cho tôi. Từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và đừng tìm cách hại Kỳ Thư nữa.- Hắn chỉ tay ra cửa.
-Em không có mà...
-Nhanh!- Hắn quát.
Huyền My cắn môi, uất ức quay đi.
Hắn bước đến và ôm nó vào lòng.
-Yên tâm, sẽ không một ai động chạm vào em trước khi anh không cho phép.
Nó mỉm cười, khẽ gật đầu. Cây dao bóng lưỡng, mới cáu, mũi dao vô cùng sắt nhọn được nó lấy ra từ trong túi. Nó giơ lên, nhắm mũi dao thẳng vào lưng hắn. Tay nó siếc chặt cán dao, dứt khoát đâm vào hắn. Nó nhắm tịt mắt, tay run run. Nó dừng tay lại, cắn chặt môi.
Nó không thể xuống tay với hắn. Thứ nhất, nó cảm thấy như sắp sẽ mất mát gì đó. Thứ hai, nó thấy tim mình nhói lên từng đợt. Nó vội cất cây dao vào lại trong túi và vươn tay ôm hắn.
"Quân Anh, tại sao tôi không thể ra tay với anh chứ?"
_¶¶¶_
Vậy là mọi người ủng hộ hắn nhiều hơn nên tg sẽ cho kết truyện, nó về với hắn.
Có nhiều bạn cũng hỏi tg về lịch post truyện thì tg xin nói luôn. Vì tg sắp phải thi nên hai hoặc ba ngày mới ra được một chap. Cũng có thể tranh thủ tí thời gian để post cho m.n nhanh nhất.
Mong m.n thông cảm ạ.
Cảm ơn m.n đã theo dõi truyện. *cúi đầu* #^_^#
Sau một tuần, nó cứ nhốt mình ở trong nhà, không liên lạc, nói chuyện với người nào cả. Nó chỉ lẫn vẫn xung quanh nhà và suy nghĩ đủ thứ chuyện.Nó bực dọc thả người xuống sofa. Chân nó gát hẳn lên mặt bàn thủy tinh.
Reeng...Reeng...
Nó vừa nghe tiếng chuông điện thoại reo lên thì quắc mắt nhìn. Tay với lấy điện thoại, nó cau mày và phát cáu với tên mà màn hình hiển thị.
"Alo"
"Nguyên tổng, sao thời gian qua tôi lại không thấy cô vậy?"
"Trương Huyền My, cô muốn gì đây?"
"Huh, xem như là cô giỏi. Khiến Quân Anh mê muội cô như vậy."
"Cảm ơn, đừng bảo, cô gọi cho tôi chỉ vì những chuyện cỏn con này thôi sao?"
"Tôi muốn gặp cô vào tối nay tại bar S"
"Ok!"
Nó ngắt máy và quăng điện thoại sang một bên.
-Trương Huyền My, cái này là cô tự chui đầu vào rọ. Để xem, tôi sẽ mượn tay của Quân Anh mà tống cô đi.- Nó nghiến răng, hai mắt ánh lên những tia phức tạp.
...
Hắn mạnh tay lật những tờ giấy tài liệu mỏng manh trên bàn. Suốt một tuần không liên lạc được với nó, hắn như đang ngồi trên đống lửa. Trong lòng cứ mãi khó chịu không thôi.
Bạch
Hắn thảy sấp tài liệu dày cộm xuống bàn. Bức bối, bước lại cửa sổ đứng.
Từng làn gió thổi nhè nhẹ lướt qua tóc hắn. Hắn nhắm hai mắt, tận hưởng làn gió mát rượi.
Nếu như thường ngày, buổi trưa nó sẽ đến đây và cùng hắn dùng bữa. Nhưng đã một tuần trôi qua, ngay cả bóng dáng của nó hắn còn không thấy huống chi gặp mặt hay không.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu mà. Hắn quay vào trong, lấy áo vest rồi ra ngoài.
Chiếc BMW của hắn dừng trước một chiếc cổng lớn màu kem, hắn đưa mắt quan sát một lúc rồi bước xuống và đi lại ấn chuông cửa.
King...Kong...
Trong nhà, một bóng dáng mảnh mai đang hối hả chạy ra.
Cạch
-Cho hỏi là...- Nó vừa thấy hắn thì ngay tức khắc im bặt.
-Tại sao em lại tránh mặt anh?- Hắn cau mày.
-Em, em đâu có!- Nó lắc đầu ngày ngạy.
-Em còn lừa anh sao?
-Em nói thật.- Nó chu môi nói.
-Vậy tại sao em không đến văn phòng của anh vào buổi trưa nữa?
-À, em đang gặp rắc rối với một số giấy tờ quan trọng ấy mà.
-Thế sao? Cần anh giúp em việc gì không?
-Không, không cần, em xong việc rồi.
Hắn gật gật đầu.
-Ơ...Mời anh vào.- Nó mở rộng cửa.
Hắn nhìn xung quanh ngôi biệt thự và nhìn nó lần nữa rồi vào trong.
Nó ở phía sau thở dài. Hết Huyền My rồi lại đến hắn. Rốt cục hôm nay có những ai muốn gặp nó nữa đây?
Nó đem ra một ly nước và ngồi xuống kế bên hắn.
-Anh tìm em có việc gì sao?
-Um...tại nhớ em thôi!- Hắn nhún vai.
-Nói dối không chớp mắt nha. Khai mau! Có việc hay làm sai điều gì với em nên hôm nay mới đến chuộc lỗi?- Nó nheo hai mắt nhìn hắn
-Quả thật quá có lỗi với em.- Hắn trầm mặt xuống.
-Ớ, ớ...vậy là anh đã làm chuyện có lỗi với em thật sao?- Nó nhảy dựng lên.
Hắn bật cười và kéo tay nó xuống, khiến nó ngã nhào vào lòng hắn.
-Ngốc quá! Anh đùa thôi! Chẳng phải anh đã nói, nhớ em nên mới đến sao.- Hắn cưng chiều véo mũi nó.
-Aaa...không tin, không tin!- Nó bật người dậy.
Hắn lại kéo nó xuống và cốc nhẹ vào trán nó.
-Nói lại anh nghe!
-Không tin!- Nó bướng bỉnh trả lời.
-Không tin? Được lắm...để xem em thoát được không.- Hắn đưa tay cù lét nó.
-Em tin...em tin...nhột, tha cho em đi mà...Quân Anh...không đùa nữa...- Nó hét toán lên, bật cười khanh khách.
-Nếu như em cả gan nói thế nữa thì để xem anh trị em thế nào.- Hắn ngừng lại, môi khẽ cong lên, hai mắt nheo lại nhìn nó.
-Không dám, không dám nữa...- Nó đưa tay chấm chấm hai bên mi mắt.
Hắn bỗng nhiên ôm nó, giọng nói cũng trầm hơn nhiều.
-Anh đã nói, em sẽ về với anh.
-Quân Anh! Giả sử, em rời xa anh thì anh sẽ như thế nào?- Nó tựa cằm lên vai hắn.
-Cô bé ngốc ạ! Đừng suy nghĩ lung tung.
-Anh trả lời em đi.- Nó nũng nịu.
-Anh sẽ không sống nữa.
Nó chợt im bặt. Nghe được câu nói này của hắn thì nó cảm thấy ấm lòng. Nó không hiểu, không biết rõ là nó có tình cảm với hắn không. Nó chỉ biết rằng, bên hắn, nó có một cảm giác ấm áp, một cảm xúc khác thường. Và cuộc đời đặt ở hắn, nó không hề thấy hối hận.
...
Nó bước vào quán bar khá lớn và sang trọng nhất thành phố. Nó khoác lên người bộ váy đen bó sát, tôn lên đường cong quyến rũ, dáng vóc mảnh khảnh khác người.
Nó cầm theo trên tay một thanh nhôm nhỏ bằng nữa ngón út và dài chưa đến một gang tay. Và tất nhiên nó sẽ không để Huyền My phát hiện ra.
Nó ngồi xuống kế bên Huyền My và xoay người sang bên phải, đối mặt với cô.
-Chẳng hay, Trương tiểu thư muốn gặp tôi có việc gì?
-Tôi muốn nói với cô một chuyện.
-Được, cô cứ nói.
-Rời xa Quân Anh đi!
-Rời xa Quân Anh sao? Cô đùa à?- Nó cau mày.
-Vậy...cô ở bên Quân Anh là vì điều gì?
-Vì tôi yêu anh ấy.
-Yêu? Huyền My không nhịn được, bật cười khinh bỉ.- Cô lấy tư cách gì mà nói yêu Quân Anh?
-Tư cách? Cần sao?- Nó nhếch môi.- Còn cô, cô đến với Quân Anh là vì điều gì?
-Tôi...
Nó cướp lời Huyền My và thanh nhôm được nó sử dụng, gõ nhè nhẹ vào chân ghế bằng sắt.
-Tất nhiên là tài sản.
-Cô...cô...- Huyền My ấp úng.
-Tôi nói cho cô biết. Khôn hồn thì tránh xa Quân Anh ra. Nếu muốn, tôi, Trương Huyền My cũng có thể trừ khử một con kiến bé nhỏ như cô, Kỳ Thư.
-Cô...cô nói gì thế?- Huyền My kinh ngạc nhìn nó.
-Tôi nói cô tránh xa Quân Anh ra.- Lúc này nó mới dừng lại hành động, không gõ thanh nhôm nữa.- Cô muốn tôi làm gì cũng được nhưng đừng bắt tôi rời xa Quân Anh.
-Hơ...tôi đã nói gì nào?
-Nếu không còn gì nữa thì tôi về còn việc cô nói thì tôi không thể hứa được.- Nó đứng dậy rồi ra ngoài.
-Kỳ Thư!- Huyền My dằn tay xuống bàn.
Cô cắn môi và lấy trong túi xách ra một máy ghi âm. Khẽ nhếch môi, cô liếc mắt nhìn theo bóng nó.
-Rồi cô sẽ thấy.
Nhưng những câu từ của nó lại làm cho Huyền My khó hiểu. Tại sao nó lại cướp lời của cô.
...
Huyền My vào phòng làm việc của hắn. Cô không một phép tắc, mở cửa phòng của hắn.
-Ai?- Giọng nói của hắn trầm trầm vang lên.
-Là em, Huyền My!- Cô ương ngạnh trả lời.
-Đến có việc gì?- Hắn không rời mắt khỏi sấp tài liệu cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn cô.
-Em muốn cho anh nghe cái này. Để anh biết người anh yêu, có bộ mặt như thế nào.- Huyền My đặt chiếc máy ghi âm lên bàn hắn.
Hắn dừng lại động tác, liếc mắt nhìn chiếc máy trên bàn.
Huyền My ấn nút, những gì nó và cô nói với nhau được phát ra.
Sau khi đoạn ghi âm kết thúc thì hắn tựa hẳn người vào chiếc ghế bành, môi khẽ nhếch lên.
-Toàn bộ những gì mang ý khiêu khích điều là giọng của cô, tôi hoàn toàn nghe thấy Kỳ Thư không thể nói nên lời.
-Không đúng! Cô ta nói ở bên anh chỉ vì tài sản và đe dọa sẽ trừ khử em.- Huyền My cau mày, lắc đầu phủ nhận.
Hắn tua lại đoạn ghi âm, ngay phút trọng tâm nhất.
"Tôi nói cho cô biết. Khôn hồn thì tránh xa Quân Anh ra. Còn không, tôi, Trương Huyền My cũng có thể trừ khử một con kiến bé nhỏ như cô, Kỳ Thư."_ Câu nói này mang chất giọng của Huyền My.
-Không, không thể nào.
Cốc...cốc...
-Vào đi!
-Thưa chủ tịch, có Nguyên tổng đến.- Cô thư ký cúi đầu.
-Được rồi.
Nó bước vào, trên tay còn mang theo ly cafe nóng.
Huyền My vừa thấy nó thì không khỏi tức giận.
-Em hiểu rồi. Chính cô ta đã sử dụng âm thoa (). Em không hề nói gì hết.
() âm thoa: một dụng cụ được dùng để lấy âm chuẩn nhưng thanh nhôm của nó được sáng chế khác biệt, dùng để chuyển âm giọng nói.
-Cô đang nói gì thế? Hôm qua, tôi và cô đã nói chuyện rồi, tôi không thể đồng ý rời xa Quân Anh.- Nó đặt ly cafe xuống bàn.
-Rõ ràng chính cô đã nói những lời ấy mà.
-Tôi còn chưa nói với Quân Anh việc cô là người hại tôi, khiến tôi trúng thuốc.
-Cái gì? Cô là người hại Kỳ Thư?- Hắn trừng mắt.
-Em...Em...- Sắc mặt Huyền My trắng bệch.
-Cút, cút ngay cho tôi. Từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và đừng tìm cách hại Kỳ Thư nữa.- Hắn chỉ tay ra cửa.
-Em không có mà...
-Nhanh!- Hắn quát.
Huyền My cắn môi, uất ức quay đi.
Hắn bước đến và ôm nó vào lòng.
-Yên tâm, sẽ không một ai động chạm vào em trước khi anh không cho phép.
Nó mỉm cười, khẽ gật đầu. Cây dao bóng lưỡng, mới cáu, mũi dao vô cùng sắt nhọn được nó lấy ra từ trong túi. Nó giơ lên, nhắm mũi dao thẳng vào lưng hắn. Tay nó siếc chặt cán dao, dứt khoát đâm vào hắn. Nó nhắm tịt mắt, tay run run. Nó dừng tay lại, cắn chặt môi.
Nó không thể xuống tay với hắn. Thứ nhất, nó cảm thấy như sắp sẽ mất mát gì đó. Thứ hai, nó thấy tim mình nhói lên từng đợt. Nó vội cất cây dao vào lại trong túi và vươn tay ôm hắn.
"Quân Anh, tại sao tôi không thể ra tay với anh chứ?"
_¶¶¶_
Vậy là mọi người ủng hộ hắn nhiều hơn nên tg sẽ cho kết truyện, nó về với hắn.
Có nhiều bạn cũng hỏi tg về lịch post truyện thì tg xin nói luôn. Vì tg sắp phải thi nên hai hoặc ba ngày mới ra được một chap. Cũng có thể tranh thủ tí thời gian để post cho m.n nhanh nhất.
Mong m.n thông cảm ạ.
Cảm ơn m.n đã theo dõi truyện. cúi đầu ^_^