Hắn đứng trước ban công. Một tay cho vào túi, một tay cầm điện thoại nghe máy. Cứ thế, cơn gió mạnh cứ ùa vào, làm rối tung cả mái tóc của hắn.Sắc mặt của hắn càng lúc càng đen lại. Chất giọng nói qua điện thoại cũng dần gắt lên.
"Ngừng ngay những ý nghĩ tăm tối ấy của ông đi!"
"..."
"Cô ấy là ai ông không cần biết."
"..."
"Huyền My? Đơn giản thôi."
"..."
"Tôi bảo gã cho tôi bao giờ? Ý của tôi là ông muốn cô ta vào nhà họ Dương như vậy thì thôi, ông cưới về làm vợ lẽ cho ông đi!"
"..."
"Sất sượt? Ông đủ tư cách nói những từ này với tôi sao?"
"..."
"Tôi cấm ông, nếu như cô ấy mất đi một sợi tóc nào thì tôi nhất định sẽ chẳng nương tay với ông đâu."
"..."
"Thử xem, Dương Quân Anh này nói là làm."
"..."
"Ông kể công sao? Ông đang hối hận vì đã đưa tôi lên chức chủ tịch sao? Huh, ông nhầm to rồi! Cái tập đoàn YN này nếu không có tôi đứng ra gánh vác thì có lẽ nó đã thành một đống tro tàn dưới chân để người đời dẫm đạp kìa."
"..."
"Được, tôi nói lại lần cuối. Hễ cô ấy mà có mệnh hệ nào thì tôi nhất định sẽ chẳng tha thứ cho ông. Cả cuộc đời này, tôi sẽ mãi hận ông."
Vừa nói xong, hắn lập tức ngắt máy.
Hai tay chóng lên thành lan can. Từ đáy mắt hắn ánh lên những tia buồn sâu thẳm.
Ngoài miệng lúc nào cũng bảo hận Dương Quân Sinh. Hận người cha đã đưa hắn đến thế giới này. Nhưng đâu có ai biết được. Người cha hắn hằng thù hận lại là người mà hắn từng kính trọng, tôn sùng nhất.
Sự thật lúc nào cũng phũ phàng, lật mặt. Người cha hiền từ của hắn đã trở thành một người giết người không gớm tay. Ông ta sẵn sàng thủ tiêu những kẻ thù trước mắt, ngăn cản bước phát triển của ông ấy.
Hắn ngước mặt lên trời. Hắn phải làm thế nào đây? Hắn không muốn làm ông phải bận lòng nhưng cũng không muốn để ông gây ra thêm một tội ác nào nữa.
Hắn biết rất rõ. Người mà ông đang nhắm đến bây giờ chính là nó.
...
Nó đứng trước cổng biệt thự của Trịnh Khang.
Hít một hơi thật sâu. Nó ấn chuông cửa.
"Xin chào, đây là biệt thự Trịnh Khang. Cho hỏi là ai đến ạ?"_ Tiếng nói phát ra từ hộp bảo mật.
-Bảo Nguyên Kỳ Thư.- Nó nói.
Cánh cửa bật mở, nó e dè, ngập ngừng một lúc rồi mới vào.
Nó vào đến cửa chính thì thấy Trịnh Khang đang ngồi trên sofa, anh đang lật lật mớ giấy trên bàn, xem gì đó.
-Chào anh hai!
-Thư Thư, em ngồi đi. Chờ anh một lúc, anh xem xong giấy tờ này đã.- Anh ngước mắt lên nhìn nó rồi lại quay lại với mớ giấy tờ.
Nó ngồi xuống sofa, nó im lặng một hồi lâu rồi nói với anh.
-Anh hai, anh giúp em một việc được không?
-Em nói đi, nhất định anh sẽ giúp.- Anh trả lời, không nhìn nó.
-Thật sao?- Nó mừng rỡ.
-Anh nói thật.- Anh nhìn nó, mỉm cười.
-Vậy...- Nó ấp úng.- Anh giúp em...
-Giúp việc gì?
-Em muốn...hủy hôn lễ với Dịch Quân.
-Hả???- Tay anh lập tức ngừng lại, đôi mày tướng chau lại xém tí nữa là chạm vào nhau.
-Em....- Nó mím môi, hai tay đan lại.
-Em đùa sao? Tại sao em lại có những ý nghĩ như thế?
-Chỉ vì em không thể kết hôn với anh ấy nữa.
-Tại sao?
-Vì...vì...- Nó ấp úng, không nói nên lời.
-Anh không chấp nhận, càng không thể giúp em.- Anh lắc đầu, xem như chưa nghe gì.
-Anh hai!- Nó rưng rưng.
-Anh đã nói rồi, bỏ ngay ý định đó đi.- Anh bác bỏ và quay lại với công việc.- Em lên phòng lấy giúp anh túi tài liệu đi.
Nó cắn môi, đứng bật dậy và lên lầu lấy tài liệu cho anh.
Bước đi của nó chầm chậm và vô cùng cẩn trọng. Tay nó đặt nhẹ lên bụng, môi cũng cong lên thành một nụ cười.
-Bé con, mau lớn nhé.
Nó mở cửa phòng, bước vào trong, nó nhanh chân đến bàn làm việc của anh.
Nó nhìn trên bàn thì chẳng thấy túi tài liệu nên mở những hộc tủ ra tìm kiếm.
Đang lục lọi thì nó thấy một hộp gỗ nhỏ. Do tính tò mò của mình, nó liền cầm lên và mở ra xem.
Trước mắt nó, một chiếc lắc tay màu đỏ đã bạc màu, có lẽ đã khá lâu rồi. Trên đó còn có hai từ T.A lồng ghép vào nhau thật tỉ mỉ.
Những kí ức lúc trước bỗng chốc ùa về trong trí nhớ của nó. Đầu nó đau nhức, đau đến mức muốn vỡ ra. Nó cắn môi, đôi tay run lẩy bẩy. Hai mắt nó chợt nhòe đi, mờ mờ ảo ảo. Đôi môi nó mấp máy gọi anh.
-Anh hai...anh hai...
Nó loạng choạng, ngã xuống đất, đầu còn đập mạnh vào cạnh bàn.
Trịnh Khang nhìn lên lầu anh cau mày thắc mắc.
-Lấy tài liệu thôi mà, sao lâu thế?
Anh lắc đầu rồi đứng dậy, đi lên lâu xem thế nào. Vừa mở cửa phòng, anh đã thấy nó nằm dưới nền gạch, trên trán máu tuông ra không ngừng.
-Thư Thư!
Anh chạy ngay đến, bế sóc nó lên và đưa ngay đến viện.
...
Dịch Quân hối hả chạy vào viện. Vừa đến trước phòng của nó thì anh đã thấy Trịnh Khang đang đứng ở phía trước.
Anh vội ghì chặt hai vai Trịnh Khang hỏi gấp rút.
-Kỳ Thư thế nào rồi?
-Bác sĩ đang khám tổng quát cho em ấy và họ cần cầm máu vết thương.
-Tại sao lại như thế? Tại sao Kỳ Thư lại ngã?
-Mình không biết, mình gọi Thư Thư lên phòng lấy giúp tài liệu nhưng không ngờ lúc mình lén thì em ấy bị thế.
Dịch Quân lo lắng. Anh hết nhìn cửa phòng rồi lại nhìn đồng hồ.
Cánh cửa bật mở, bác sĩ và y tá bước ra.
Dịch Quân như vừa vớt được phao cứu mạng, anh liền đến hỏi ông.
-Cô ấy sao rồi bác sĩ?
-Cô ấy bị chấn thương ở đầu. Lúc trước cô ấy cũng bị mất trí tạm thời nhưng bây giờ đã hồi phục, trở lại bình thường. À, còn cái thai trong bụng vẫn ổn do người nhà đưa đến bệnh viện kịp thời. Nên nhắc nhở cô ấy, phải cẩn thận hơn với hành động của mình.
-Thai? Ông có nhầm lẫn không? Làm sao cô ấy lại mang thai được.- Dịch Quân nghiến răng.
-Tôi nói thật, thai nhi đã 6 tuần tuổi rồi.
Ông nói xong thì gật đầu chào và cùng với y tá bước đi.
Trịnh Khang đảo mắt. Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu, lí do mà nó đòi hủy hôn với Dịch Quân.
Dịch Quân bất lực, tựa hẳn người vào tường. Không cần nghĩ anh cũng biết được đó là của ai. Sắc mặt của anh trầm xuống. Gân xanh bắt đầu hằng trên tay anh.
-Vẫn là Dương Quân Anh.
Trịnh Khang đưa mắt nhìn anh, hai mày cau lại, khó hiểu.
-Ý cậu là...
-Chính là hắn. Là hắn chứ không ai khác.
Trịnh Khang quay mặt đi. Anh đã hiểu Dịch Quân nói gì. Xem ra sau này sẽ có người khó sống rồi đây.
Nó động đậy hai mắt, toàn thân bỗng ê ẩm, đau nhức. Vừa mở mắt ra, nó liền thấy Dịch Quân và Trịnh Khang đang ngồi bên giường bệnh của nó.
Nó gượng sức ngồi dậy nhưng Trịnh Khang đã ghì vai nó, bảo.
-Em cứ nằm đi, vừa mới hồi phục, còn yếu lắm.
Nó nhìn anh, song đó gật đầu và nằm xuống. Theo ý thức của mình, nó đặt tay lên bụng, sắc mặt vô cùng lo lắng.
-Đứa bé vẫn còn.- Dịch Quân lên tiếng, ánh mắt nhìn đi đâu đó, nhất định không nhìn nó lấy một lần.
-Anh...- Nó thoáng chốc bất ngờ.
Không gian trong phòng chợt lắng đọng lại, im ắng đến lạ thường. Nó quay mặt nhìn ra cửa sổ, không đá động đến ai.
-Anh hai!- Nó gọi.
-Có chuyện gì sao?- Trịnh Khang nhìn nó.
-Em muốn gặp Quân Anh.
-Em nói gì?- Trịnh Khang cau mày, hai tai như vừa ù đi.
-Em nói muốn gặp Quân Anh.- Nó lặp lại một lần nữa.
-Không được, anh không cho em gặp hắn.- Trịnh quay mặt sang hướng khác.
-Được, anh không cho thì em tự đi.
Nói xong, nó liền đứng dậy, không quên lườm anh một cái thật sắt.
Trịnh Khang nhận thấy nó có gì đó khác thường, không như nó của 5 năm gần đây. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Nó đã nhớ hết tất cả rồi sao?
Anh ngăn nó lại, miễn cưỡng chấp nhận.
-Thôi được, để anh gọi.
Dịch Quân trầm ngâm ngồi một chỗ, cục tức nuốt không trôi. Càng ngồi đây, lửa nóng càng lan tỏa khiến anh cực kỳ khó chịu. Anh đứng dậy, không nói không rằng thì bỏ ra ngoài.
Trịnh Khang lắc đầu, anh lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
"Phiền cậu đến viện, vào phòng 315!"
Vừa nói xong anh liền ngắt máy.
-Anh hai!- Nó lại gọi.
Anh không lên tiếng chỉ đưa mắt nhìn nó.
-Em nằm viện, không một ai biết sao?
-Em vừa vào được mấy giờ thôi, anh cũng chưa nói với ai trừ Dịch Quân.- anh nhàn nhạt trả lời.
-Uhm.- Nó thở dài rồi nhắm hờ hai mắt.
-Lí do là đây sao?- Anh hỏi bâng quơ.
Hai mắt nó mở ra, môi khẽ nhếch lên.
-Em hủy hôn được rồi chứ?
-Tùy em.- Trịnh Khang thở hắt ra, anh đứng dậy vuốt tóc nó.- Em nghỉ ngơi đi, anh đi mua dì đó cho em ăn.
Nó gật đầu, lại nhắm hai mắt.
Hắn đẩy cửa bước vào, thấy nó trên giường bệnh thì hắn không khỏi lo lắng mà nhanh chân đi đến.
-Kỳ Thư, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu nữa không?
-Em không sao.- Nó gượng ngồi dậy.
Hắn thấy vậy thì đỡ nó.
-Quân Anh!- Nó nắm tay hắn.
Hắn mỉm cười vén lọn tóc qua tai nó.
-Em nói điều này thì anh có vui không?
-Em nói đi.- Hắn đưa tay còn lại, đặt lên tay nó.
-Em...em có bảo nhi rồi.- Nó cúi đầu, nói giọng lí nhí.
Hắn bật cười, còn mừng hơn là bắt được vàng. Hắn kích động, siếc chặt tay nó.
-Em có bảo nhi, anh sắp làm cha rồi. Kỳ Thư, anh mừng lắm...
Nó nhìn vẻ vui mừng của hắn thì không khỏi bật cười. Nó chợt vươn tay ôm hắn.
-Gọi em là Tiểu Phương như lúc trước, được không anh...
Hắn đứng trước ban công. Một tay cho vào túi, một tay cầm điện thoại nghe máy. Cứ thế, cơn gió mạnh cứ ùa vào, làm rối tung cả mái tóc của hắn.Sắc mặt của hắn càng lúc càng đen lại. Chất giọng nói qua điện thoại cũng dần gắt lên.
"Ngừng ngay những ý nghĩ tăm tối ấy của ông đi!"
"..."
"Cô ấy là ai ông không cần biết."
"..."
"Huyền My? Đơn giản thôi."
"..."
"Tôi bảo gã cho tôi bao giờ? Ý của tôi là ông muốn cô ta vào nhà họ Dương như vậy thì thôi, ông cưới về làm vợ lẽ cho ông đi!"
"..."
"Sất sượt? Ông đủ tư cách nói những từ này với tôi sao?"
"..."
"Tôi cấm ông, nếu như cô ấy mất đi một sợi tóc nào thì tôi nhất định sẽ chẳng nương tay với ông đâu."
"..."
"Thử xem, Dương Quân Anh này nói là làm."
"..."
"Ông kể công sao? Ông đang hối hận vì đã đưa tôi lên chức chủ tịch sao? Huh, ông nhầm to rồi! Cái tập đoàn YN này nếu không có tôi đứng ra gánh vác thì có lẽ nó đã thành một đống tro tàn dưới chân để người đời dẫm đạp kìa."
"..."
"Được, tôi nói lại lần cuối. Hễ cô ấy mà có mệnh hệ nào thì tôi nhất định sẽ chẳng tha thứ cho ông. Cả cuộc đời này, tôi sẽ mãi hận ông."
Vừa nói xong, hắn lập tức ngắt máy.
Hai tay chóng lên thành lan can. Từ đáy mắt hắn ánh lên những tia buồn sâu thẳm.
Ngoài miệng lúc nào cũng bảo hận Dương Quân Sinh. Hận người cha đã đưa hắn đến thế giới này. Nhưng đâu có ai biết được. Người cha hắn hằng thù hận lại là người mà hắn từng kính trọng, tôn sùng nhất.
Sự thật lúc nào cũng phũ phàng, lật mặt. Người cha hiền từ của hắn đã trở thành một người giết người không gớm tay. Ông ta sẵn sàng thủ tiêu những kẻ thù trước mắt, ngăn cản bước phát triển của ông ấy.
Hắn ngước mặt lên trời. Hắn phải làm thế nào đây? Hắn không muốn làm ông phải bận lòng nhưng cũng không muốn để ông gây ra thêm một tội ác nào nữa.
Hắn biết rất rõ. Người mà ông đang nhắm đến bây giờ chính là nó.
...
Nó đứng trước cổng biệt thự của Trịnh Khang.
Hít một hơi thật sâu. Nó ấn chuông cửa.
"Xin chào, đây là biệt thự Trịnh Khang. Cho hỏi là ai đến ạ?"_ Tiếng nói phát ra từ hộp bảo mật.
-Bảo Nguyên Kỳ Thư.- Nó nói.
Cánh cửa bật mở, nó e dè, ngập ngừng một lúc rồi mới vào.
Nó vào đến cửa chính thì thấy Trịnh Khang đang ngồi trên sofa, anh đang lật lật mớ giấy trên bàn, xem gì đó.
-Chào anh hai!
-Thư Thư, em ngồi đi. Chờ anh một lúc, anh xem xong giấy tờ này đã.- Anh ngước mắt lên nhìn nó rồi lại quay lại với mớ giấy tờ.
Nó ngồi xuống sofa, nó im lặng một hồi lâu rồi nói với anh.
-Anh hai, anh giúp em một việc được không?
-Em nói đi, nhất định anh sẽ giúp.- Anh trả lời, không nhìn nó.
-Thật sao?- Nó mừng rỡ.
-Anh nói thật.- Anh nhìn nó, mỉm cười.
-Vậy...- Nó ấp úng.- Anh giúp em...
-Giúp việc gì?
-Em muốn...hủy hôn lễ với Dịch Quân.
-Hả???- Tay anh lập tức ngừng lại, đôi mày tướng chau lại xém tí nữa là chạm vào nhau.
-Em....- Nó mím môi, hai tay đan lại.
-Em đùa sao? Tại sao em lại có những ý nghĩ như thế?
-Chỉ vì em không thể kết hôn với anh ấy nữa.
-Tại sao?
-Vì...vì...- Nó ấp úng, không nói nên lời.
-Anh không chấp nhận, càng không thể giúp em.- Anh lắc đầu, xem như chưa nghe gì.
-Anh hai!- Nó rưng rưng.
-Anh đã nói rồi, bỏ ngay ý định đó đi.- Anh bác bỏ và quay lại với công việc.- Em lên phòng lấy giúp anh túi tài liệu đi.
Nó cắn môi, đứng bật dậy và lên lầu lấy tài liệu cho anh.
Bước đi của nó chầm chậm và vô cùng cẩn trọng. Tay nó đặt nhẹ lên bụng, môi cũng cong lên thành một nụ cười.
-Bé con, mau lớn nhé.
Nó mở cửa phòng, bước vào trong, nó nhanh chân đến bàn làm việc của anh.
Nó nhìn trên bàn thì chẳng thấy túi tài liệu nên mở những hộc tủ ra tìm kiếm.
Đang lục lọi thì nó thấy một hộp gỗ nhỏ. Do tính tò mò của mình, nó liền cầm lên và mở ra xem.
Trước mắt nó, một chiếc lắc tay màu đỏ đã bạc màu, có lẽ đã khá lâu rồi. Trên đó còn có hai từ T.A lồng ghép vào nhau thật tỉ mỉ.
Những kí ức lúc trước bỗng chốc ùa về trong trí nhớ của nó. Đầu nó đau nhức, đau đến mức muốn vỡ ra. Nó cắn môi, đôi tay run lẩy bẩy. Hai mắt nó chợt nhòe đi, mờ mờ ảo ảo. Đôi môi nó mấp máy gọi anh.
-Anh hai...anh hai...
Nó loạng choạng, ngã xuống đất, đầu còn đập mạnh vào cạnh bàn.
Trịnh Khang nhìn lên lầu anh cau mày thắc mắc.
-Lấy tài liệu thôi mà, sao lâu thế?
Anh lắc đầu rồi đứng dậy, đi lên lâu xem thế nào. Vừa mở cửa phòng, anh đã thấy nó nằm dưới nền gạch, trên trán máu tuông ra không ngừng.
-Thư Thư!
Anh chạy ngay đến, bế sóc nó lên và đưa ngay đến viện.
...
Dịch Quân hối hả chạy vào viện. Vừa đến trước phòng của nó thì anh đã thấy Trịnh Khang đang đứng ở phía trước.
Anh vội ghì chặt hai vai Trịnh Khang hỏi gấp rút.
-Kỳ Thư thế nào rồi?
-Bác sĩ đang khám tổng quát cho em ấy và họ cần cầm máu vết thương.
-Tại sao lại như thế? Tại sao Kỳ Thư lại ngã?
-Mình không biết, mình gọi Thư Thư lên phòng lấy giúp tài liệu nhưng không ngờ lúc mình lén thì em ấy bị thế.
Dịch Quân lo lắng. Anh hết nhìn cửa phòng rồi lại nhìn đồng hồ.
Cánh cửa bật mở, bác sĩ và y tá bước ra.
Dịch Quân như vừa vớt được phao cứu mạng, anh liền đến hỏi ông.
-Cô ấy sao rồi bác sĩ?
-Cô ấy bị chấn thương ở đầu. Lúc trước cô ấy cũng bị mất trí tạm thời nhưng bây giờ đã hồi phục, trở lại bình thường. À, còn cái thai trong bụng vẫn ổn do người nhà đưa đến bệnh viện kịp thời. Nên nhắc nhở cô ấy, phải cẩn thận hơn với hành động của mình.
-Thai? Ông có nhầm lẫn không? Làm sao cô ấy lại mang thai được.- Dịch Quân nghiến răng.
-Tôi nói thật, thai nhi đã tuần tuổi rồi.
Ông nói xong thì gật đầu chào và cùng với y tá bước đi.
Trịnh Khang đảo mắt. Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu, lí do mà nó đòi hủy hôn với Dịch Quân.
Dịch Quân bất lực, tựa hẳn người vào tường. Không cần nghĩ anh cũng biết được đó là của ai. Sắc mặt của anh trầm xuống. Gân xanh bắt đầu hằng trên tay anh.
-Vẫn là Dương Quân Anh.
Trịnh Khang đưa mắt nhìn anh, hai mày cau lại, khó hiểu.
-Ý cậu là...
-Chính là hắn. Là hắn chứ không ai khác.
Trịnh Khang quay mặt đi. Anh đã hiểu Dịch Quân nói gì. Xem ra sau này sẽ có người khó sống rồi đây.
Nó động đậy hai mắt, toàn thân bỗng ê ẩm, đau nhức. Vừa mở mắt ra, nó liền thấy Dịch Quân và Trịnh Khang đang ngồi bên giường bệnh của nó.
Nó gượng sức ngồi dậy nhưng Trịnh Khang đã ghì vai nó, bảo.
-Em cứ nằm đi, vừa mới hồi phục, còn yếu lắm.
Nó nhìn anh, song đó gật đầu và nằm xuống. Theo ý thức của mình, nó đặt tay lên bụng, sắc mặt vô cùng lo lắng.
-Đứa bé vẫn còn.- Dịch Quân lên tiếng, ánh mắt nhìn đi đâu đó, nhất định không nhìn nó lấy một lần.
-Anh...- Nó thoáng chốc bất ngờ.
Không gian trong phòng chợt lắng đọng lại, im ắng đến lạ thường. Nó quay mặt nhìn ra cửa sổ, không đá động đến ai.
-Anh hai!- Nó gọi.
-Có chuyện gì sao?- Trịnh Khang nhìn nó.
-Em muốn gặp Quân Anh.
-Em nói gì?- Trịnh Khang cau mày, hai tai như vừa ù đi.
-Em nói muốn gặp Quân Anh.- Nó lặp lại một lần nữa.
-Không được, anh không cho em gặp hắn.- Trịnh quay mặt sang hướng khác.
-Được, anh không cho thì em tự đi.
Nói xong, nó liền đứng dậy, không quên lườm anh một cái thật sắt.
Trịnh Khang nhận thấy nó có gì đó khác thường, không như nó của năm gần đây. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Nó đã nhớ hết tất cả rồi sao?
Anh ngăn nó lại, miễn cưỡng chấp nhận.
-Thôi được, để anh gọi.
Dịch Quân trầm ngâm ngồi một chỗ, cục tức nuốt không trôi. Càng ngồi đây, lửa nóng càng lan tỏa khiến anh cực kỳ khó chịu. Anh đứng dậy, không nói không rằng thì bỏ ra ngoài.
Trịnh Khang lắc đầu, anh lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
"Phiền cậu đến viện, vào phòng !"
Vừa nói xong anh liền ngắt máy.
-Anh hai!- Nó lại gọi.
Anh không lên tiếng chỉ đưa mắt nhìn nó.
-Em nằm viện, không một ai biết sao?
-Em vừa vào được mấy giờ thôi, anh cũng chưa nói với ai trừ Dịch Quân.- anh nhàn nhạt trả lời.
-Uhm.- Nó thở dài rồi nhắm hờ hai mắt.
-Lí do là đây sao?- Anh hỏi bâng quơ.
Hai mắt nó mở ra, môi khẽ nhếch lên.
-Em hủy hôn được rồi chứ?
-Tùy em.- Trịnh Khang thở hắt ra, anh đứng dậy vuốt tóc nó.- Em nghỉ ngơi đi, anh đi mua dì đó cho em ăn.
Nó gật đầu, lại nhắm hai mắt.
Hắn đẩy cửa bước vào, thấy nó trên giường bệnh thì hắn không khỏi lo lắng mà nhanh chân đi đến.
-Kỳ Thư, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu nữa không?
-Em không sao.- Nó gượng ngồi dậy.
Hắn thấy vậy thì đỡ nó.
-Quân Anh!- Nó nắm tay hắn.
Hắn mỉm cười vén lọn tóc qua tai nó.
-Em nói điều này thì anh có vui không?
-Em nói đi.- Hắn đưa tay còn lại, đặt lên tay nó.
-Em...em có bảo nhi rồi.- Nó cúi đầu, nói giọng lí nhí.
Hắn bật cười, còn mừng hơn là bắt được vàng. Hắn kích động, siếc chặt tay nó.
-Em có bảo nhi, anh sắp làm cha rồi. Kỳ Thư, anh mừng lắm...
Nó nhìn vẻ vui mừng của hắn thì không khỏi bật cười. Nó chợt vươn tay ôm hắn.
-Gọi em là Tiểu Phương như lúc trước, được không anh...