Nó ngồi trên sofa kế bên Diễm Kỳ, đối diện là Trịnh Khang.Nhìn anh lúc này thật điềm tĩnh, với ánh mắt không hề rung chuyển, quả thật nó không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Không vui vẻ, không buồn bực, cáu gắt. Hôm nay trông anh rất lạ.
-Anh hai!- Nó gọi.
Anh không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn nó.
-Anh không giận em sao? Anh không nổi giận à?
-Giận em thì sẽ được gì?- Anh nhàn nhạt hỏi.
-Nếu như bình thường, anh sẽ tức giận mắng em một trận.- Mặt nó ỉu xìu.
-Mắng em rồi thì đứa bé trong bụng em sẽ biến mất à? Mắng em rồi thì em sẽ quay lại là xử nữ sao?- Trịnh Khang nhíu mày.
Anh vẫn không thể tin được, vài tháng nữa mình sẽ làm cậu.
-Em xin lỗi!- Nó cúi gằm mặt.
-Người em cần đối mặt lúc này là Dịch Quân, câu xin lỗi này em phải nói với Dịch Quân chứ không phải anh. Mà theo anh nghĩ không phải chỉ xin lỗi đơn giản như thế này đâu.- Trịnh Khang xoa cằm.
-Thôi thôi, không thấy Kỳ Thư đang buồn sao? Anh đừng làm em ấy lo âu thêm nữa.- Diễm Kỳ nói với Trịnh Khang xong, quay sang vuốt tóc nó.- Em cũng đừng buồn, tốt nhất bây giờ phải an thai. Tâm trạng không tốt ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi.
Nó nhìn Diễm Kỳ, khẽ gật đầu và cố nặn ra một nụ cười. Diễm Kỳ mỉm cười, bẹo má nó.
-Như thế có phải tốt không.
Nó gượng gạo, cong môi rồi lại thở dài ra.
-Này đừng buồn, chị sẽ đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu cho em những món mà em thích. Được không?- Diễm Kỳ nghiêng đầu hỏi nó.
Nó gật đầu và nhìn qua Trịnh Khang, nháy mắt, ra ý cho anh.
Trịnh Khang cau mày. Ý gì đây? Em gái của anh sao lại có hành động khó hiểu thế chứ?
Diễm Kỳ đứng dậy, mỉm cười và lấy túi xách trên bàn.
-Được rồi, em ở nhà gọi cho Bảo Trúc và Thiệu Hà đi. Không có hai cô nương ấy cứ thấy thiếu thiếu gì đấy.
-Được ạ.
Diễm Kỳ nhìn nó lần nữa rồi ra ngoài, không đoái hoài gì đến Trịnh Khang.
-Anh hai đi theo đi.- Nó chu môi nói.
-Sao anh phải đi theo?- Trịnh Khang bỗng chốc giật mình, tim đập liên hồi.
-Anh đừng tưởng em không biết gì nha. Đi mau đi, chị Diễm Kỳ đi mất bây giờ.- Nó thúc giục.
Trịnh Khang ngồi đó, suy nghĩ hồi lâu rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Nó mỉm cười tinh nghịch nhìn theo. Diễm Kỳ là một cô gái cực kỳ tốt. Đôi khi lại rất dịu dàng và chu đáo. Diễm Kỳ cũng xem nó như em ruột, tình cảm chị em bấy lâu nay rất tốt. Thừa cơ hội này đưa Diễm Kỳ thành chị của mình.
Nhưng khoan, nó bắt về làm chị dâu chứ chẳng phải chị hai nuôi đâu à nha. Cũng tiện thể giúp anh trai đang ế trổng ê trơ thoát khỏi "chủ nghĩa độc thân muôn năm".
Trịnh Khang cho con Lamborghini ra cổng vừa lúc thấy Diễm Kỳ đang bắt taxi. Anh cho xe đến trước mặt cô, gỡ chiếc kính đen to bản trên mắt xuống, ôn tồn hỏi.
-Cô đang bắt xe sao?
-Liên quan gì anh?- Diễm Kỳ đanh đá, chu môi nói.
-Lên xe!- Anh đẩy cửa ra.
-Mắc mớ gì tôi phải đi chung xe với tên biến thái như anh?- Cô ương ngạnh, ngênh mặt.
-Hơ, chứ cô nghĩ tôi muốn đi cùng cô? Thật tức cười mà.
-Vậy cho hỏi, Bảo tổng dừng xe ở đây làm gì? Lại còn mở sẵn cửa nữa.
-Tôi bảo cô lên à? Tôi nhắc tên cô sao? Tôi có thể búng tay là sẽ có một mỹ nữ ngồi ở vị trí này.- Anh vừa nói vừa chỉ tay vào ghế phụ.
Diễm Kỳ tức không nói nên lời. Sắc mặt cô biến đổi, gương mặt bắt đầu đỏ bừng lên.
Mọi chuyện Diễm Kỳ đều không quan tâm nhưng tại sao khi anh bảo sẽ ngồi với nữ nhân khác thì cô lại khó chịu, trong lòng mãi dậy sóng, biểu tình.
Diễm Kỳ quay mặt sang hướng khác, tay cũng siết chặt thành nắm đấm.
Trịnh Khang bật cười, anh xuống xe, đi từ phía sau và bế sóc cô lên đặt vào xe.
Diễm Kỳ tức giận, đôi mày thanh tú nhíu lại.
-Anh buông tôi ra. Cái tên biến thái này.
Trịnh Khang bắt đầu cáu gắt. Không ngờ thân người nhỏ bé, đáng yêu này lại có âm giọng vang dội như thế, làm mọi người đi đường đều quay đầu nhìn lại.
-Buông tôi ra, Trịnh Khang, tên sắc lang nhà anh, mau buông...ưm...
Diễm Kỳ trợn tròn mắt trước hành động táo bạo này của anh. Tạm thời không nhúc nhích, cục cựa.
Trịnh Khang cong môi, anh nhẹ nhàng hôn nhẹ vào đôi môi hồng hồng, nhỏ xinh đang ra sức mắng anh. Cô gái này thật khác nha, khi hôn lại ngọt ngào đến thế. Anh nhanh chóng rút hết mật ngọt từ môi cô, cắn nhẹ vào đó một cái và luyến tiếc rời đi.
Diễm Kỳ vẫn bất động ngồi yên một chỗ. Bây giờ cô chỉ biết mình đang cần oxi, rất rất cần oxi. Chưa bao giờ cô lại có cảm giác kì lạ như lúc này.
Có một chút nhẹ nhàng, có một chút rung động và có một chút yêu thương.
Trịnh Khang mỉm cười, quay lại vị trí lái xe của mình. Cũng nhờ thế mà cô mới chịu ngồi yên cho anh đưa đi.
...
Hắn cau mày, gương mặt mang đầy sắc thái thật khó coi. Đôi mày kiếm cau lại, như sắp chạm vào nhau.
-Chết tiệt.
Hắn buông ra một câu văn tục.
Gương mặt của hắn đã lạnh bây giờ còn lạnh hơn, đôi mắt phủ đầy sương như muốn đống băng tất cả mọi thứ.
Ở phía ngoài, cô thư ký hốt hoảng chạy vào.
-Chủ tịch, không may rồi.
-Chuyện gì?- Hắn lạnh giọng.
-Kho hàng của ta bị cháy rụi, tất cả thành tro tàn, không thể cứu chữa.
-Cái gì?
-Đúng vậy ạ! Còn hợp đồng lớn nhất của bên ta và Y Thiên, nếu như không giao đúng thời hạn thì có lẽ sẽ...
-Câm!- Hắn quát.- Đừng bao giờ nói với tôi những chuyện đen đủi như thế.
Cô thư ký run cầm cập, chỉ biết cúi đầu không dám tiếp lời.
-Ra ngoài, xem xét xem bao nhiêu công ty, tập đoàn đã chấm dứt hợp đồng rồi thông báo với tôi. Sẵn tiện cho người điều tra, họ sẽ ký kết với công ty nào.
-Vâng!- Cô ấy gật đầu rồi ra ngoài.
Hắn đanh mặt suy nghĩ. Cuối cùng là kẻ nào to gan, dám chèn ép đường làm ăn của hắn.
Hắn nhìn chiếc lắc tay trong tay mình. Đó như là một động lực giúp hắn thêm vững chí. Chắc chắn, hắn sẽ không bỏ cuộc. Sớm muộn gì chuyện này cũng phanh phui, người trong tối sẽ tự lần ra ngoài sáng.
Cánh cửa bật mở, nó mỉm cười bước vào. Bước đến ôm hắn từ phía sau, nó nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng hắn.
Hắn chợt mỉm cười đặt tay lên tay nó.
-Em nhớ anh!- Giọng nói nhẹ nhàng như mật ngọt, truyền thẳng vào tim hắn.
Hắn xoay người lại, ôm trọn nó vào lòng.
-Anh cũng nhớ em và tiểu bảo bối.
Nó ngước mắt lên nhìn hắn. Tuy gương mặt bình thản, an nhàn nhưng từ đáy mắt của hắn, nó thấy được những tâm tư, phiền não mà hắn đang đối mặt.
-Có chuyện gì bất ổn sao anh?
-Không có gì, chắc do anh làm việc quá sức thôi.- Hắn mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nó.
-Không đúng!- Nó lắc đầu.- Có chuyện bất ổn, anh còn giấu em sao?
-Anh không hề giấu em việc gì hết.
-Anh đừng giả vờ nữa, ánh mắt của anh đã nói lên tất cả. Nó tố cáo anh. Anh phải nói cho em biết chứ!
Hắn không trả lời, chỉ nhìn sang hướng khác.
-Quân Anh, anh có quan tâm em không?
-Có!- Hắn khẽ gật đầu.
-Anh có suy nghĩ cho em không?
-Có!
-Anh có yêu em không?
-Có, rất nhiều là đằng khác.
Nó nhón gót lên, hôn vào môi hắn một hơi thật sâu.
-Vậy anh nói em biết đi.
Hắn vẫn im lặng, không thể nhìn thẳng vào mắt nó.
-Anh xem là người ngoài sao? Thực sự không thể chia sẻ với em sao?
-Không phải, Tiểu Phương à...anh...
-Anh thế nào?
-Anh chỉ không muốn tâm trạng em không được thoải mái. Anh càng không muốn em phải nghĩ ngợi nhiều, tăng thêm mệt mỏi cho em. Anh biết khi mang thai, người phụ nữ nào cũng muốn mình phải có tâm tình thật tốt. Còn em, em đã suy nghĩ, đắn đo nhiều rồi. Anh chỉ cần em bên anh và không lo lắng điều gì nữa.
-Em biết rất rõ, anh muốn tốt cho em nhưng nếu anh không nói em sẽ càng dằn vặt thêm, anh biết không?
Hắn gật đầu, kéo đầu nó tựa vào vòm ngực của mình, kể lại cho nó nghe tất cả mọi chuyện.
Càng nghe, sắc mặt của nó càng biến đổi. Đôi mày lá liễu nhíu lại rất nhanh chóng liền giãn ra.
-Vậy...chúng ta chỉ lo hợp đồng của Y Thiên thôi, đúng không?
Hắn gật đầu.
-Em có thể nói với anh hai, biết đâu anh ấy có thể giúp anh. Em nghĩ hàng trong kho của anh ấy còn rất nhiều.- Nó mỉm cười, ánh mắt sáng ánh lên.
-Đến 4000 thùng, anh hai của em liệu có đủ không?
-Anh yên tâm, công suất làm việc bên anh hai của em rất nhanh. Với số lượng công nhân đông đảo, một ngày trung bình khoảng 1800 thùng. Hợp đồng của anh còn đến 3 ngày nữa phải giao thì chưa đến ngày thứ 3. Lấy số lượng sản xuất và số lượng của kho cộng vào thì đủ rồi.
-Nhưng, anh lo một điều chất liệu của hai bên có giống nhau không?
-Anh yên tâm đi mà, mọi chuyện sẽ xong hết thôi, vả lại còn có tập đoàn Nguyên Thư của em mà. Dư sức để chuyển hàng giúp anh.
Hắn gật đầu, trầm tư thắc mắc.
-Còn việc cháy kho hàng. Anh không nghĩ đó là hoạch duyên bốc hỏa.
-Em cũng nghĩ giống anh.- Nó cong môi, nhẹ nhàng nói.- Không không tại sao lại bốc hỏa, có ẩn khuất gì rồi.
-Em nói đúng. Sao chúng ta không xem lại camera an ninh cơ chứ?
-Đúng rồi!- Nó gật gật đầu.
Chợt cả hai sững người, hai mắt nhìn nhau. Nó và hắn cùng chung một ý nghĩ.
Hắn lắc đầu, xoa đầu nó.
-Chắc không phải anh ta đâu.
Vừa nhìn thì hắn đã biết rõ, nó đang nghĩ đến ai...
Nó ngồi trên sofa kế bên Diễm Kỳ, đối diện là Trịnh Khang.Nhìn anh lúc này thật điềm tĩnh, với ánh mắt không hề rung chuyển, quả thật nó không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Không vui vẻ, không buồn bực, cáu gắt. Hôm nay trông anh rất lạ.
-Anh hai!- Nó gọi.
Anh không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn nó.
-Anh không giận em sao? Anh không nổi giận à?
-Giận em thì sẽ được gì?- Anh nhàn nhạt hỏi.
-Nếu như bình thường, anh sẽ tức giận mắng em một trận.- Mặt nó ỉu xìu.
-Mắng em rồi thì đứa bé trong bụng em sẽ biến mất à? Mắng em rồi thì em sẽ quay lại là xử nữ sao?- Trịnh Khang nhíu mày.
Anh vẫn không thể tin được, vài tháng nữa mình sẽ làm cậu.
-Em xin lỗi!- Nó cúi gằm mặt.
-Người em cần đối mặt lúc này là Dịch Quân, câu xin lỗi này em phải nói với Dịch Quân chứ không phải anh. Mà theo anh nghĩ không phải chỉ xin lỗi đơn giản như thế này đâu.- Trịnh Khang xoa cằm.
-Thôi thôi, không thấy Kỳ Thư đang buồn sao? Anh đừng làm em ấy lo âu thêm nữa.- Diễm Kỳ nói với Trịnh Khang xong, quay sang vuốt tóc nó.- Em cũng đừng buồn, tốt nhất bây giờ phải an thai. Tâm trạng không tốt ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi.
Nó nhìn Diễm Kỳ, khẽ gật đầu và cố nặn ra một nụ cười. Diễm Kỳ mỉm cười, bẹo má nó.
-Như thế có phải tốt không.
Nó gượng gạo, cong môi rồi lại thở dài ra.
-Này đừng buồn, chị sẽ đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu cho em những món mà em thích. Được không?- Diễm Kỳ nghiêng đầu hỏi nó.
Nó gật đầu và nhìn qua Trịnh Khang, nháy mắt, ra ý cho anh.
Trịnh Khang cau mày. Ý gì đây? Em gái của anh sao lại có hành động khó hiểu thế chứ?
Diễm Kỳ đứng dậy, mỉm cười và lấy túi xách trên bàn.
-Được rồi, em ở nhà gọi cho Bảo Trúc và Thiệu Hà đi. Không có hai cô nương ấy cứ thấy thiếu thiếu gì đấy.
-Được ạ.
Diễm Kỳ nhìn nó lần nữa rồi ra ngoài, không đoái hoài gì đến Trịnh Khang.
-Anh hai đi theo đi.- Nó chu môi nói.
-Sao anh phải đi theo?- Trịnh Khang bỗng chốc giật mình, tim đập liên hồi.
-Anh đừng tưởng em không biết gì nha. Đi mau đi, chị Diễm Kỳ đi mất bây giờ.- Nó thúc giục.
Trịnh Khang ngồi đó, suy nghĩ hồi lâu rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Nó mỉm cười tinh nghịch nhìn theo. Diễm Kỳ là một cô gái cực kỳ tốt. Đôi khi lại rất dịu dàng và chu đáo. Diễm Kỳ cũng xem nó như em ruột, tình cảm chị em bấy lâu nay rất tốt. Thừa cơ hội này đưa Diễm Kỳ thành chị của mình.
Nhưng khoan, nó bắt về làm chị dâu chứ chẳng phải chị hai nuôi đâu à nha. Cũng tiện thể giúp anh trai đang ế trổng ê trơ thoát khỏi "chủ nghĩa độc thân muôn năm".
Trịnh Khang cho con Lamborghini ra cổng vừa lúc thấy Diễm Kỳ đang bắt taxi. Anh cho xe đến trước mặt cô, gỡ chiếc kính đen to bản trên mắt xuống, ôn tồn hỏi.
-Cô đang bắt xe sao?
-Liên quan gì anh?- Diễm Kỳ đanh đá, chu môi nói.
-Lên xe!- Anh đẩy cửa ra.
-Mắc mớ gì tôi phải đi chung xe với tên biến thái như anh?- Cô ương ngạnh, ngênh mặt.
-Hơ, chứ cô nghĩ tôi muốn đi cùng cô? Thật tức cười mà.
-Vậy cho hỏi, Bảo tổng dừng xe ở đây làm gì? Lại còn mở sẵn cửa nữa.
-Tôi bảo cô lên à? Tôi nhắc tên cô sao? Tôi có thể búng tay là sẽ có một mỹ nữ ngồi ở vị trí này.- Anh vừa nói vừa chỉ tay vào ghế phụ.
Diễm Kỳ tức không nói nên lời. Sắc mặt cô biến đổi, gương mặt bắt đầu đỏ bừng lên.
Mọi chuyện Diễm Kỳ đều không quan tâm nhưng tại sao khi anh bảo sẽ ngồi với nữ nhân khác thì cô lại khó chịu, trong lòng mãi dậy sóng, biểu tình.
Diễm Kỳ quay mặt sang hướng khác, tay cũng siết chặt thành nắm đấm.
Trịnh Khang bật cười, anh xuống xe, đi từ phía sau và bế sóc cô lên đặt vào xe.
Diễm Kỳ tức giận, đôi mày thanh tú nhíu lại.
-Anh buông tôi ra. Cái tên biến thái này.
Trịnh Khang bắt đầu cáu gắt. Không ngờ thân người nhỏ bé, đáng yêu này lại có âm giọng vang dội như thế, làm mọi người đi đường đều quay đầu nhìn lại.
-Buông tôi ra, Trịnh Khang, tên sắc lang nhà anh, mau buông...ưm...
Diễm Kỳ trợn tròn mắt trước hành động táo bạo này của anh. Tạm thời không nhúc nhích, cục cựa.
Trịnh Khang cong môi, anh nhẹ nhàng hôn nhẹ vào đôi môi hồng hồng, nhỏ xinh đang ra sức mắng anh. Cô gái này thật khác nha, khi hôn lại ngọt ngào đến thế. Anh nhanh chóng rút hết mật ngọt từ môi cô, cắn nhẹ vào đó một cái và luyến tiếc rời đi.
Diễm Kỳ vẫn bất động ngồi yên một chỗ. Bây giờ cô chỉ biết mình đang cần oxi, rất rất cần oxi. Chưa bao giờ cô lại có cảm giác kì lạ như lúc này.
Có một chút nhẹ nhàng, có một chút rung động và có một chút yêu thương.
Trịnh Khang mỉm cười, quay lại vị trí lái xe của mình. Cũng nhờ thế mà cô mới chịu ngồi yên cho anh đưa đi.
...
Hắn cau mày, gương mặt mang đầy sắc thái thật khó coi. Đôi mày kiếm cau lại, như sắp chạm vào nhau.
-Chết tiệt.
Hắn buông ra một câu văn tục.
Gương mặt của hắn đã lạnh bây giờ còn lạnh hơn, đôi mắt phủ đầy sương như muốn đống băng tất cả mọi thứ.
Ở phía ngoài, cô thư ký hốt hoảng chạy vào.
-Chủ tịch, không may rồi.
-Chuyện gì?- Hắn lạnh giọng.
-Kho hàng của ta bị cháy rụi, tất cả thành tro tàn, không thể cứu chữa.
-Cái gì?
-Đúng vậy ạ! Còn hợp đồng lớn nhất của bên ta và Y Thiên, nếu như không giao đúng thời hạn thì có lẽ sẽ...
-Câm!- Hắn quát.- Đừng bao giờ nói với tôi những chuyện đen đủi như thế.
Cô thư ký run cầm cập, chỉ biết cúi đầu không dám tiếp lời.
-Ra ngoài, xem xét xem bao nhiêu công ty, tập đoàn đã chấm dứt hợp đồng rồi thông báo với tôi. Sẵn tiện cho người điều tra, họ sẽ ký kết với công ty nào.
-Vâng!- Cô ấy gật đầu rồi ra ngoài.
Hắn đanh mặt suy nghĩ. Cuối cùng là kẻ nào to gan, dám chèn ép đường làm ăn của hắn.
Hắn nhìn chiếc lắc tay trong tay mình. Đó như là một động lực giúp hắn thêm vững chí. Chắc chắn, hắn sẽ không bỏ cuộc. Sớm muộn gì chuyện này cũng phanh phui, người trong tối sẽ tự lần ra ngoài sáng.
Cánh cửa bật mở, nó mỉm cười bước vào. Bước đến ôm hắn từ phía sau, nó nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng hắn.
Hắn chợt mỉm cười đặt tay lên tay nó.
-Em nhớ anh!- Giọng nói nhẹ nhàng như mật ngọt, truyền thẳng vào tim hắn.
Hắn xoay người lại, ôm trọn nó vào lòng.
-Anh cũng nhớ em và tiểu bảo bối.
Nó ngước mắt lên nhìn hắn. Tuy gương mặt bình thản, an nhàn nhưng từ đáy mắt của hắn, nó thấy được những tâm tư, phiền não mà hắn đang đối mặt.
-Có chuyện gì bất ổn sao anh?
-Không có gì, chắc do anh làm việc quá sức thôi.- Hắn mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nó.
-Không đúng!- Nó lắc đầu.- Có chuyện bất ổn, anh còn giấu em sao?
-Anh không hề giấu em việc gì hết.
-Anh đừng giả vờ nữa, ánh mắt của anh đã nói lên tất cả. Nó tố cáo anh. Anh phải nói cho em biết chứ!
Hắn không trả lời, chỉ nhìn sang hướng khác.
-Quân Anh, anh có quan tâm em không?
-Có!- Hắn khẽ gật đầu.
-Anh có suy nghĩ cho em không?
-Có!
-Anh có yêu em không?
-Có, rất nhiều là đằng khác.
Nó nhón gót lên, hôn vào môi hắn một hơi thật sâu.
-Vậy anh nói em biết đi.
Hắn vẫn im lặng, không thể nhìn thẳng vào mắt nó.
-Anh xem là người ngoài sao? Thực sự không thể chia sẻ với em sao?
-Không phải, Tiểu Phương à...anh...
-Anh thế nào?
-Anh chỉ không muốn tâm trạng em không được thoải mái. Anh càng không muốn em phải nghĩ ngợi nhiều, tăng thêm mệt mỏi cho em. Anh biết khi mang thai, người phụ nữ nào cũng muốn mình phải có tâm tình thật tốt. Còn em, em đã suy nghĩ, đắn đo nhiều rồi. Anh chỉ cần em bên anh và không lo lắng điều gì nữa.
-Em biết rất rõ, anh muốn tốt cho em nhưng nếu anh không nói em sẽ càng dằn vặt thêm, anh biết không?
Hắn gật đầu, kéo đầu nó tựa vào vòm ngực của mình, kể lại cho nó nghe tất cả mọi chuyện.
Càng nghe, sắc mặt của nó càng biến đổi. Đôi mày lá liễu nhíu lại rất nhanh chóng liền giãn ra.
-Vậy...chúng ta chỉ lo hợp đồng của Y Thiên thôi, đúng không?
Hắn gật đầu.
-Em có thể nói với anh hai, biết đâu anh ấy có thể giúp anh. Em nghĩ hàng trong kho của anh ấy còn rất nhiều.- Nó mỉm cười, ánh mắt sáng ánh lên.
-Đến thùng, anh hai của em liệu có đủ không?
-Anh yên tâm, công suất làm việc bên anh hai của em rất nhanh. Với số lượng công nhân đông đảo, một ngày trung bình khoảng thùng. Hợp đồng của anh còn đến ngày nữa phải giao thì chưa đến ngày thứ . Lấy số lượng sản xuất và số lượng của kho cộng vào thì đủ rồi.
-Nhưng, anh lo một điều chất liệu của hai bên có giống nhau không?
-Anh yên tâm đi mà, mọi chuyện sẽ xong hết thôi, vả lại còn có tập đoàn Nguyên Thư của em mà. Dư sức để chuyển hàng giúp anh.
Hắn gật đầu, trầm tư thắc mắc.
-Còn việc cháy kho hàng. Anh không nghĩ đó là hoạch duyên bốc hỏa.
-Em cũng nghĩ giống anh.- Nó cong môi, nhẹ nhàng nói.- Không không tại sao lại bốc hỏa, có ẩn khuất gì rồi.
-Em nói đúng. Sao chúng ta không xem lại camera an ninh cơ chứ?
-Đúng rồi!- Nó gật gật đầu.
Chợt cả hai sững người, hai mắt nhìn nhau. Nó và hắn cùng chung một ý nghĩ.
Hắn lắc đầu, xoa đầu nó.
-Chắc không phải anh ta đâu.
Vừa nhìn thì hắn đã biết rõ, nó đang nghĩ đến ai...