-Tôi...Nó bắt đầu ấp úng. Trong tâm trí nó không hề nghĩ rằng Dịch Quân lại sử dụng cách hèn hạ đến thế.
-Sao rồi? Như thế nào hả?- Dịch Quân mỉm cười, thì thầm vào tai nó.
-Anh có chắc chắn là Quân Anh sẽ không sao, sự nghiệp của anh ấy sẽ khôi phục?- Nó lườm nguýt anh một cái.
-Lời quân tử nói ra như đinh đóng cột.
Nó nhếch môi, rõ ý khinh bỉ. Cái gì mà quân tử, cái gì mà đinh đóng cột?
Nó tức giận đến đỏ cả mặt, răng nó cắn vào môi đến nỗi bật máu. Trong vòng tay quen thuộc của anh, nó không ngừng vùng vẫy.
-Âu Dịch Quân, anh mau buông tôi ra.
-Tại sao anh phải buông?
-Nếu anh không buông thì đừng hòng hôm đó tôi đến.- Nó nghiến răng.
Dịch Quân bật cười, anh đã hài lòng với đáp án mà mình vừa được nghe. Nếu nó càng chống cự thì anh càng muốn kéo nó về bên mình.
-Vợ yêu tương lai, ngày mai anh sẽ đưa em đi thử váy cưới nhá!
-Anh...- Nó trừng mắt.
-Sao nào?
Nó không trả lời chỉ ngậm lấy một cục tức bỏ đi.
-Vợ về cẩn thận nhé!- Dịch Quân nói vọng theo.
...
Hắn gối đầu lên đùi nó, hai mắt nhắm hờ như ngủ. Mệt mỏi, lần đầu tiên hắn cảm thấy mệt mỏi đến thế. Chưa bao giờ hắn nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Nó cúi đầu xuống đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi hắn.
-Em xin lỗi!- Câu nói mang chất giọng nho nhỏ, thủ thỉ.
Nhưng hắn nghe rõ mồn một mà vẫn không phản ứng.
Nó đưa mắt nhìn hắn. Vạn lần muốn nói lời xin lỗi, không phải chỉ âm thầm, nhỏ tiếng như thế này mà là lời xin lỗi tận đáy lòng. Nếu có kiếp sau, nguyện sẽ yêu hắn, không bao giờ rời xa.
Ngoài trời lúc này bắt đầu có sấm chớp, trời chuyển mây đen kịt. Từng hạt mưa bé nhỏ rơi xuống, tạo ra những tiếng tí tách thật vui tai.
Nó nhìn ra cửa sổ, tay càng siết chặt tay hắn. Liệu bàn tay ấm áp này nó còn nắm được bao lâu. Mưa, mưa chính là đang bày tỏ tâm trạng của nó lúc này. Lòng nó cứ như có một cơn mưa rào, lúc tạnh lúc ráo.
Hắn ngồi dậy, khoát tay lên vai nó, tay còn lại áp vào bụng nó.
-Đợi khi bảo nhi ra đời thì em sẽ đặt tên gì?
-Đó là do anh thôi, em không có ý kiến.- Nó gượng cười.
-Được rồi, sau này ba sẽ đặt tên cho bảo nhi thật hay. Con cũng không nên làm cho mẹ khó chịu biết chưa.
-Anh này, bảo nhi còn nhỏ mà.- Nó chu môi, véo má hắn.
-Nhỏ thì nhỏ chứ, anh cứ nói đấy.
Nó bật cười ngã người vào lòng hắn. Đây là một chỗ tựa vững chắc và an toàn nhất của nó.
-Nếu một ngày nào đó anh không ở bên em nữa thì em phải làm sao đây?- Nó hỏi vu vơ.
-Ngốc quá, làm sao anh bỏ em được.- Hắn cưng chiều vuốt tóc nó.
-Anh trả lời đi!
-Vậy thì em hãy làm thế này!
*Tách*
Một tiếng động kỳ lạ vang lên bên tai nó. Nó sờ lên tai thì thấy được một hoa tai hình móc khóa nhỏ nhắn.
-A, sao anh khóa lại? Chìa khóa đâu? Đưa em mau.
-Đó là hoa tai anh đặt người ta làm, tặng cho em.
-Còn hoa tai lúc nãy của em đâu?- Nó hốt hoảng hỏi hắn.
-Đây này!
Hắn đưa lên chiếc hoa tai vừa gỡ ra từ tai nó. Hắn mỉm cười, tháo một bên còn lại đeo một bên móc khóa nữa cho nó.
-Nếu đã đeo rồi thì sẽ bao giờ được rời xa anh. Em hứa với anh chứ?- Hắn hôn nhẹ lên trán nó.
Nó nhìn hắn, ánh mắt như đang lấp liếm, che giấu gì đó.
-Em sao thế?
-Em không sao, em hứa sẽ không xa anh nữa.- Nó gật đầu.
Hắn cong môi, bế nó lên giường. Hắn nằm xuống, ôm nó vào lòng và dần thiếp đi.
Cả đêm nó cứ không ngủ được, hai mắt cứ mở trao tráo. Không tài nào chợp mắt. Tại sao lại là nó mà không phải một ai khác? Tại sao mọi sự dồn nén đều đổ vào người nó?
...
Hắn ngồi ở phòng làm việc, tập trung tư tưởng thật cao độ. Chắc chắn hắn đưa YN phát triển lại như trước. Lập lại lịch sử cách đây năm năm.
Một đoạn phim chợt hiện lên trước màn hình laptop của hắn. Hắn cũng chẳng chần chừ gì, mở ngay xem đó là gì?
Trước mắt hắn là nó đang chủ động hôn Dịch Quân ngay tại phòng khách của anh vào hôm qua. Sau đó Dịch Quân lại ôm nó, thật sự thắm thiết.
Đoạn phim chỉ đến đó rồi hết, không phát thêm giây nào. Hắn tức giận đến nỗi hai tay siết lại thành nắm đấm, móng tay bấm vào đến bật máu.
Thực sự hắn không tin, không tin những gì trước mắt. Điện thoại hắn chợt run lên, hắn với tay lấy rồi áp vào tai.
"Sao rồi? Đoạn video đấy như thế nào?"
"Âu Dịch Quân?"
"Huh, Kỳ Thư đã chọn tôi nghĩa là không cần anh nữa. Thôi thì buông tay đi, níu kéo làm gì chứ?"
"Anh đã làm gì Tiểu Phương? Anh ép buộc em ấy đúng không?"
"Ha ha, ép buộc? Nực cười! Nếu tôi ép buộc thì tại sao hôm qua Kỳ Thư lại tự tìm đến tôi?"
"Anh..."
"Hẹn anh ba ngày sau đến dự lễ cưới của tôi nhé."
Vừa nói xong thì Dịch Quân đã ngắt máy để hắn ôm lửa giận, siết chặt điện thoại.
-Âu Dịch Quân!
Bây giờ hắn đã nếm được vị của sự phản bội mà trước đây hắn đã dành cho nó. Thì ra đó lại khó chịu, bức rức và thương tâm đến vậy.
Nó sẽ không bao giờ phản bội hắn, không bao giờ. Nhưng tại sao nó lại chủ động đến tìm Dịch Quân kia chứ?...
-Tôi...Nó bắt đầu ấp úng. Trong tâm trí nó không hề nghĩ rằng Dịch Quân lại sử dụng cách hèn hạ đến thế.
-Sao rồi? Như thế nào hả?- Dịch Quân mỉm cười, thì thầm vào tai nó.
-Anh có chắc chắn là Quân Anh sẽ không sao, sự nghiệp của anh ấy sẽ khôi phục?- Nó lườm nguýt anh một cái.
-Lời quân tử nói ra như đinh đóng cột.
Nó nhếch môi, rõ ý khinh bỉ. Cái gì mà quân tử, cái gì mà đinh đóng cột?
Nó tức giận đến đỏ cả mặt, răng nó cắn vào môi đến nỗi bật máu. Trong vòng tay quen thuộc của anh, nó không ngừng vùng vẫy.
-Âu Dịch Quân, anh mau buông tôi ra.
-Tại sao anh phải buông?
-Nếu anh không buông thì đừng hòng hôm đó tôi đến.- Nó nghiến răng.
Dịch Quân bật cười, anh đã hài lòng với đáp án mà mình vừa được nghe. Nếu nó càng chống cự thì anh càng muốn kéo nó về bên mình.
-Vợ yêu tương lai, ngày mai anh sẽ đưa em đi thử váy cưới nhá!
-Anh...- Nó trừng mắt.
-Sao nào?
Nó không trả lời chỉ ngậm lấy một cục tức bỏ đi.
-Vợ về cẩn thận nhé!- Dịch Quân nói vọng theo.
...
Hắn gối đầu lên đùi nó, hai mắt nhắm hờ như ngủ. Mệt mỏi, lần đầu tiên hắn cảm thấy mệt mỏi đến thế. Chưa bao giờ hắn nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Nó cúi đầu xuống đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi hắn.
-Em xin lỗi!- Câu nói mang chất giọng nho nhỏ, thủ thỉ.
Nhưng hắn nghe rõ mồn một mà vẫn không phản ứng.
Nó đưa mắt nhìn hắn. Vạn lần muốn nói lời xin lỗi, không phải chỉ âm thầm, nhỏ tiếng như thế này mà là lời xin lỗi tận đáy lòng. Nếu có kiếp sau, nguyện sẽ yêu hắn, không bao giờ rời xa.
Ngoài trời lúc này bắt đầu có sấm chớp, trời chuyển mây đen kịt. Từng hạt mưa bé nhỏ rơi xuống, tạo ra những tiếng tí tách thật vui tai.
Nó nhìn ra cửa sổ, tay càng siết chặt tay hắn. Liệu bàn tay ấm áp này nó còn nắm được bao lâu. Mưa, mưa chính là đang bày tỏ tâm trạng của nó lúc này. Lòng nó cứ như có một cơn mưa rào, lúc tạnh lúc ráo.
Hắn ngồi dậy, khoát tay lên vai nó, tay còn lại áp vào bụng nó.
-Đợi khi bảo nhi ra đời thì em sẽ đặt tên gì?
-Đó là do anh thôi, em không có ý kiến.- Nó gượng cười.
-Được rồi, sau này ba sẽ đặt tên cho bảo nhi thật hay. Con cũng không nên làm cho mẹ khó chịu biết chưa.
-Anh này, bảo nhi còn nhỏ mà.- Nó chu môi, véo má hắn.
-Nhỏ thì nhỏ chứ, anh cứ nói đấy.
Nó bật cười ngã người vào lòng hắn. Đây là một chỗ tựa vững chắc và an toàn nhất của nó.
-Nếu một ngày nào đó anh không ở bên em nữa thì em phải làm sao đây?- Nó hỏi vu vơ.
-Ngốc quá, làm sao anh bỏ em được.- Hắn cưng chiều vuốt tóc nó.
-Anh trả lời đi!
-Vậy thì em hãy làm thế này!
Tách
Một tiếng động kỳ lạ vang lên bên tai nó. Nó sờ lên tai thì thấy được một hoa tai hình móc khóa nhỏ nhắn.
-A, sao anh khóa lại? Chìa khóa đâu? Đưa em mau.
-Đó là hoa tai anh đặt người ta làm, tặng cho em.
-Còn hoa tai lúc nãy của em đâu?- Nó hốt hoảng hỏi hắn.
-Đây này!
Hắn đưa lên chiếc hoa tai vừa gỡ ra từ tai nó. Hắn mỉm cười, tháo một bên còn lại đeo một bên móc khóa nữa cho nó.
-Nếu đã đeo rồi thì sẽ bao giờ được rời xa anh. Em hứa với anh chứ?- Hắn hôn nhẹ lên trán nó.
Nó nhìn hắn, ánh mắt như đang lấp liếm, che giấu gì đó.
-Em sao thế?
-Em không sao, em hứa sẽ không xa anh nữa.- Nó gật đầu.
Hắn cong môi, bế nó lên giường. Hắn nằm xuống, ôm nó vào lòng và dần thiếp đi.
Cả đêm nó cứ không ngủ được, hai mắt cứ mở trao tráo. Không tài nào chợp mắt. Tại sao lại là nó mà không phải một ai khác? Tại sao mọi sự dồn nén đều đổ vào người nó?
...
Hắn ngồi ở phòng làm việc, tập trung tư tưởng thật cao độ. Chắc chắn hắn đưa YN phát triển lại như trước. Lập lại lịch sử cách đây năm năm.
Một đoạn phim chợt hiện lên trước màn hình laptop của hắn. Hắn cũng chẳng chần chừ gì, mở ngay xem đó là gì?
Trước mắt hắn là nó đang chủ động hôn Dịch Quân ngay tại phòng khách của anh vào hôm qua. Sau đó Dịch Quân lại ôm nó, thật sự thắm thiết.
Đoạn phim chỉ đến đó rồi hết, không phát thêm giây nào. Hắn tức giận đến nỗi hai tay siết lại thành nắm đấm, móng tay bấm vào đến bật máu.
Thực sự hắn không tin, không tin những gì trước mắt. Điện thoại hắn chợt run lên, hắn với tay lấy rồi áp vào tai.
"Sao rồi? Đoạn video đấy như thế nào?"
"Âu Dịch Quân?"
"Huh, Kỳ Thư đã chọn tôi nghĩa là không cần anh nữa. Thôi thì buông tay đi, níu kéo làm gì chứ?"
"Anh đã làm gì Tiểu Phương? Anh ép buộc em ấy đúng không?"
"Ha ha, ép buộc? Nực cười! Nếu tôi ép buộc thì tại sao hôm qua Kỳ Thư lại tự tìm đến tôi?"
"Anh..."
"Hẹn anh ba ngày sau đến dự lễ cưới của tôi nhé."
Vừa nói xong thì Dịch Quân đã ngắt máy để hắn ôm lửa giận, siết chặt điện thoại.
-Âu Dịch Quân!
Bây giờ hắn đã nếm được vị của sự phản bội mà trước đây hắn đã dành cho nó. Thì ra đó lại khó chịu, bức rức và thương tâm đến vậy.
Nó sẽ không bao giờ phản bội hắn, không bao giờ. Nhưng tại sao nó lại chủ động đến tìm Dịch Quân kia chứ?...