Nó đảo mắt nhìn một lượt căn phòng. Theo cách bày trí cho thấy, hắn lúc nhỏ không đến nỗi lạnh lùng, bất cần như hiện nay. Ắt hẳn hắn là một cậu bé vô cùng ấm áp và đầy lòng yêu thương cho người cha của mình. Nhưng vì điều gì mà hắn lại thay đổi như thế?Nó rất hiểu hắn. Khi đã yêu quý một người nào đó thì nhất định hắn sẽ nở với họ một nụ cười, sẽ không ngần ngại bắt chuyện, nói với họ những điều mà hắn biết. Nhiều khi, hắn còn muốn gặp họ dù là nhìn từ xa nhưng đó là sự theo dõi, quan sát mang đầy sự quan tâm của hắn.
Nó may phước hơn. Lúc nhỏ được vợ chồng Lâm Hàn xem như con gái ruột, thương yêu hết mực. Cưng chiều nó, nâng niu nó như một quả trứng nhỏ dễ dàng bị bóp méo. Còn hắn, tuy rằng biết ông ta không phải cha ruột của mình nhưng vẫn phải chịu đựng sống từng ngày một.
Thật sự đến bao giờ nó mới biết hết được những gì đang là bí mật của hắn.
Nó ra cửa sổ đứng, chờ đợi một làn gió nhẹ thổi lướt qua. Chợt nó trông thấy một chiếc BMW vừa đến và đổ trong sân. Cửa xe mở ra, hắn bước xuống. Nó mừng rỡ, định gọi hắn nhưng nó lại thấy một người con gái bước ra từ bên ghế phụ.
Nụ cười trên môi nó tắt hẳn. Trước mắt nó, hắn ôm lấy eo của Huyền My, tình tứ bước vào trong. Nó nhắm hai mắt lại, nép người sát vào tường.
Năm năm trước là thế, năm năm sau vẫn là thế.
-Dối trá! Cái gì mà anh sẽ bên em, cái gì mà cùng em và bảo nhi sống những ngày tháng yên bình? Đồ tồi!
Nó siết chặt tay thành nắm đấm, hai môi mím lại kìm nén nước mắt của mình. Tuyệt đối không được khóc vì loại người như thế nữa.
...
Hắn cùng Huyền My vào phòng khách. Miễn cưỡng lắm hắn mới đi cùng với Huyền My bước vào ngôi biệt thự chán ngắt này.
-Anh phải sửa cách nói chuyện của mình, không thể nào nói với ba như lúc trước nữa.- Huyền My lên giọng, dạy bảo hắn.
-Chậc...biết rồi.- Hắn tặc lưỡi.
-Biết vậy thì tốt.- Huyền My khinh khỉnh nói rồi bước đi trước.
Hắn thở hắt ra, lắc đầu ngán ngẩm.
-Nếu không vì Kỳ Thư thì còn lâu tôi mới dưới cơ của cô.
Hai tay giật giật cổ áo, hắn chỉnh đốn trang phục lại rồi vào trong.
-A, Quân Anh về rồi à? Hiếm khi mới thấy con về đấy.- Dương Quân Sinh bước đến khoát tay lên vai hắn.
-Buông.- Hắn liếc mắt nhìn ông rồi bước lại sofa thả người xuống.
-Con uống gì để ba gọi Huyền My lấy.
-Cafe nóng, nhớ nhắc nhở cô ta đừng bỏ thuốc độc.- Hắn nhếch môi.
-Anh nói chuyện với ba như thế à?- Huyền My cau mày.
-Thì sao? Chết ai à?- Hắn ương ngạnh trả lời.
-Không chết ai nhưng đó là thất lễ.
-Cô lo cho cô đi! Đừng lải nhải nữa, nhức cả đầu.
-Anh...- Huyền My tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
-Thôi, Tiểu My con vào trong lấy nước cho Tiểu Quân đi.- Dương Quân Sinh lên tiếng.
-Dạ.- Huyền My một dạ hai vâng rồi vào bếp.
-Con vẫn còn nhớ à?
-Làm sao không nhớ được chứ? Sự thật phũ phàng thế mà.- Hắn nhướng mày, đưa ánh mắt khinh miệt nhất nhìn ông.
-Dù gì thì tất cả cũng đã qua rồi, chẳng phải ta đã xem con như bảo vật sao?- Ông bắt chéo chân, hai tay chống lên thành ghế, ôn tồn nói.
-Huh, bảo vật? Ông nghĩ tôi cần sao? Tôi sẽ ngoan ngoãn dưới trướng của kẻ sát nhân hại mẹ giết cha mình à?
-Mày...- Ông trừng mắt.
-Để tôi nhắc cho ông nhớ. Cha của tôi là Chu Tử Ca, mẹ của tôi là Tô Huyết Uyên, còn tôi, tôi chính là CHU TỬ VINH_Con-trai-duy-nhất-của-nhà-họ-Chu.- Hắn nhấn mạnh từng chữ.
-Sao...sao mày biết?- Ông lắp bắp, không nói thành lời.
-Huh, chẳng phải nhờ quyển nhật ký mà ông luôn xem trọng sao?
-Tao đã cất kỹ lắm rồi cơ mà.
-Đấy cũng do tình cờ thôi. Cảm ơn ông đã bảo tôi vào phòng lấy con chip. Không vì thế thì tôi không biết ông giấu tôi đến bao giờ nữa đây.
-Mày...
-Hãy thận trọng với tính mạng của ông. Nếu cô cơ hội thì nhất định tôi sẽ đòi lại món nợ năm xưa. Được không, BA!!!- Hắn nhấn mạnh và kéo dài từ "ba".
Dương Quân Sinh tức đến đỏ mặt tía tai. Hai tay ông run run, siết chặt thành ghế.
Hắn liếc mắt nhìn ông. Dù ra sao hắn vẫn sẽ moi móc tin tức từ ông ta và Huyền My.
Huyền My từ trong bếp đi ra, trên tay còn mang theo hai ly cafe vừa mới pha. Cô đi đến, đặt xuống bàn. Một ly đưa cho ông, ly còn lại đẩy về phía hắn.
-Đây là cafe của ba và anh.
-Cảm ơn con dâu tương lai.
-Ba, ba đừng nói thế mà.- Huyền My đỏ mặt, cười mỉm chi với ông.
-Bớt diễn.- Hắn lấy một quyển sách dày cộm dưới bàn ra rồi mở từng trang đọc. Chẳng buồn liếc mắt xem sắc mặt của Huyền My bây giờ đang thế nào.
-Đủ rồi Quân Anh! Huyền My là vợ tương tự của con mà.- Dương Quân Sinh nhíu mày.
-Đừng xưng hô thân mật thế chứ.- Hắn vẫn dán chặt hai mắt vào từng trang sách.
Cả hai nhìn nhau, cố nén cảm xúc lại. Hôm nay quyết định gọi hắn về đây đúng là sai lầm mà. Có hắn còn tức thêm chứ có ích lợi gì đâu.
-Tôi muốn lên căn phòng cũ của mình.
-Ơ...không được.- Dương Quân Sinh lập tức ngăn cản.
-Có gì sao?- Hắn nhướng mày.
-Ba...ba đang cho người sửa sang lại, lâu quá nên bây giờ nó đã cũ kỹ lắm rồi.
-Không cần, tôi muốn lên xem ngay. Khá lâu rồi tôi chưa được vào đấy nhỉ.- Hắn nhún vai rồi đứng dậy, bước đến cầu thang.
Huyền My lúng túng, cô đảo mắt và ôm bụng kêu lên.
-A...
-Tiểu My, con không sao chứ?- Dương Quân Sinh vờ như lo lắng, nhanh chóng đến bên và đỡ cô.
-Tự nhiên con thấy đau bụng quá ba ơi.
-Không sao, không sao, bây giờ ba sẽ tìm cách giúp con.- Ông nói với Huyền My rồi quay sang hắn.- Tiểu Quân, con mau qua đây giúp Tiểu My một tay.
Hắn chán nản lắc đầu, song đó bước đến, bế sóc Huyền My lên.
-Anh...đưa em đi...đâu?- Lời nói của cô bây giờ cứ như đứt quãng.
-Đi viện! Đau thế này chắc cũng không vừa đâu ha.
Vừa dứt câu, hắn liền đưa cô ra ngoài. Huyền My há hốc mồm, cô chỉ biết bập bẹ vài tiếng.
-Đừng...đừng mà...
Nó vẫn đứng ở cửa sổ. Ngôi biệt thự này gồm cả 3 tầng, nó lại ở tầng cao nhất. Dù có la hét thế nào thì ở dưới cũng khó mà nghe được. Nó đưa tay lên, chiếc lắc tay màu đỏ vẫn trong tay nó, vẫn luôn bên cạnh nợ từng ngày một. Nếu có một điều ước thì nó sẽ ước trong quá khứ tuổi thơ sẽ không bao giờ gặp hắn. Sẽ ước không bao giờ biết đến hắn.
Nó quay người vào trong. Ngồi xuống giường, nó biết bây giờ không nên làm phiền hạnh phúc mới của hắn. Đặt tay lên bụng nó khẽ thì thầm.
-Con à! Cha của con đó, đã chết rồi. Trên đường đời mai sau của con chỉ còn một mình mẹ che chở, bảo vệ con thôi. Nhớ chưa? Tiểu bảo bối!
...
-Chị Diễm Kỳ!!!
Bảo Trúc và Thiệu Hà từ ngoài chạy vào. Hai người đứng trước Diễm Kỳ thở hồng hộc.
-Có chuyện gì vậy?- Diễm Kỳ nhíu mày.
-Chị ơi, Quân Anh đã tiếp cận Huyền My thành công rồi.- Bảo Trúc ngồi xuống sofa, vui mừng nói.
-Vậy sao?- Diễm Kỳ bật cười.
-Vâng!- Bảo Trúc gật đầu cái rụp.
-Bây giờ phải làm gì tiếp theo đây chị?- Thiệu Hà ngồi xuống kế cô, gấp rút hỏi.
-Bước tiếp theo, chúng ta phải giương đông kích tây.
Diễm Kỳ khẽ cười.
Ai biết được, trong nụ cười ấy chất chứa bao nhiêu ẩn ý của cô. Lần này để tự họ đưa nhau ra ánh sáng là tốt nhất...
Nó đảo mắt nhìn một lượt căn phòng. Theo cách bày trí cho thấy, hắn lúc nhỏ không đến nỗi lạnh lùng, bất cần như hiện nay. Ắt hẳn hắn là một cậu bé vô cùng ấm áp và đầy lòng yêu thương cho người cha của mình. Nhưng vì điều gì mà hắn lại thay đổi như thế?Nó rất hiểu hắn. Khi đã yêu quý một người nào đó thì nhất định hắn sẽ nở với họ một nụ cười, sẽ không ngần ngại bắt chuyện, nói với họ những điều mà hắn biết. Nhiều khi, hắn còn muốn gặp họ dù là nhìn từ xa nhưng đó là sự theo dõi, quan sát mang đầy sự quan tâm của hắn.
Nó may phước hơn. Lúc nhỏ được vợ chồng Lâm Hàn xem như con gái ruột, thương yêu hết mực. Cưng chiều nó, nâng niu nó như một quả trứng nhỏ dễ dàng bị bóp méo. Còn hắn, tuy rằng biết ông ta không phải cha ruột của mình nhưng vẫn phải chịu đựng sống từng ngày một.
Thật sự đến bao giờ nó mới biết hết được những gì đang là bí mật của hắn.
Nó ra cửa sổ đứng, chờ đợi một làn gió nhẹ thổi lướt qua. Chợt nó trông thấy một chiếc BMW vừa đến và đổ trong sân. Cửa xe mở ra, hắn bước xuống. Nó mừng rỡ, định gọi hắn nhưng nó lại thấy một người con gái bước ra từ bên ghế phụ.
Nụ cười trên môi nó tắt hẳn. Trước mắt nó, hắn ôm lấy eo của Huyền My, tình tứ bước vào trong. Nó nhắm hai mắt lại, nép người sát vào tường.
Năm năm trước là thế, năm năm sau vẫn là thế.
-Dối trá! Cái gì mà anh sẽ bên em, cái gì mà cùng em và bảo nhi sống những ngày tháng yên bình? Đồ tồi!
Nó siết chặt tay thành nắm đấm, hai môi mím lại kìm nén nước mắt của mình. Tuyệt đối không được khóc vì loại người như thế nữa.
...
Hắn cùng Huyền My vào phòng khách. Miễn cưỡng lắm hắn mới đi cùng với Huyền My bước vào ngôi biệt thự chán ngắt này.
-Anh phải sửa cách nói chuyện của mình, không thể nào nói với ba như lúc trước nữa.- Huyền My lên giọng, dạy bảo hắn.
-Chậc...biết rồi.- Hắn tặc lưỡi.
-Biết vậy thì tốt.- Huyền My khinh khỉnh nói rồi bước đi trước.
Hắn thở hắt ra, lắc đầu ngán ngẩm.
-Nếu không vì Kỳ Thư thì còn lâu tôi mới dưới cơ của cô.
Hai tay giật giật cổ áo, hắn chỉnh đốn trang phục lại rồi vào trong.
-A, Quân Anh về rồi à? Hiếm khi mới thấy con về đấy.- Dương Quân Sinh bước đến khoát tay lên vai hắn.
-Buông.- Hắn liếc mắt nhìn ông rồi bước lại sofa thả người xuống.
-Con uống gì để ba gọi Huyền My lấy.
-Cafe nóng, nhớ nhắc nhở cô ta đừng bỏ thuốc độc.- Hắn nhếch môi.
-Anh nói chuyện với ba như thế à?- Huyền My cau mày.
-Thì sao? Chết ai à?- Hắn ương ngạnh trả lời.
-Không chết ai nhưng đó là thất lễ.
-Cô lo cho cô đi! Đừng lải nhải nữa, nhức cả đầu.
-Anh...- Huyền My tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
-Thôi, Tiểu My con vào trong lấy nước cho Tiểu Quân đi.- Dương Quân Sinh lên tiếng.
-Dạ.- Huyền My một dạ hai vâng rồi vào bếp.
-Con vẫn còn nhớ à?
-Làm sao không nhớ được chứ? Sự thật phũ phàng thế mà.- Hắn nhướng mày, đưa ánh mắt khinh miệt nhất nhìn ông.
-Dù gì thì tất cả cũng đã qua rồi, chẳng phải ta đã xem con như bảo vật sao?- Ông bắt chéo chân, hai tay chống lên thành ghế, ôn tồn nói.
-Huh, bảo vật? Ông nghĩ tôi cần sao? Tôi sẽ ngoan ngoãn dưới trướng của kẻ sát nhân hại mẹ giết cha mình à?
-Mày...- Ông trừng mắt.
-Để tôi nhắc cho ông nhớ. Cha của tôi là Chu Tử Ca, mẹ của tôi là Tô Huyết Uyên, còn tôi, tôi chính là CHU TỬ VINH_Con-trai-duy-nhất-của-nhà-họ-Chu.- Hắn nhấn mạnh từng chữ.
-Sao...sao mày biết?- Ông lắp bắp, không nói thành lời.
-Huh, chẳng phải nhờ quyển nhật ký mà ông luôn xem trọng sao?
-Tao đã cất kỹ lắm rồi cơ mà.
-Đấy cũng do tình cờ thôi. Cảm ơn ông đã bảo tôi vào phòng lấy con chip. Không vì thế thì tôi không biết ông giấu tôi đến bao giờ nữa đây.
-Mày...
-Hãy thận trọng với tính mạng của ông. Nếu cô cơ hội thì nhất định tôi sẽ đòi lại món nợ năm xưa. Được không, BA!!!- Hắn nhấn mạnh và kéo dài từ "ba".
Dương Quân Sinh tức đến đỏ mặt tía tai. Hai tay ông run run, siết chặt thành ghế.
Hắn liếc mắt nhìn ông. Dù ra sao hắn vẫn sẽ moi móc tin tức từ ông ta và Huyền My.
Huyền My từ trong bếp đi ra, trên tay còn mang theo hai ly cafe vừa mới pha. Cô đi đến, đặt xuống bàn. Một ly đưa cho ông, ly còn lại đẩy về phía hắn.
-Đây là cafe của ba và anh.
-Cảm ơn con dâu tương lai.
-Ba, ba đừng nói thế mà.- Huyền My đỏ mặt, cười mỉm chi với ông.
-Bớt diễn.- Hắn lấy một quyển sách dày cộm dưới bàn ra rồi mở từng trang đọc. Chẳng buồn liếc mắt xem sắc mặt của Huyền My bây giờ đang thế nào.
-Đủ rồi Quân Anh! Huyền My là vợ tương tự của con mà.- Dương Quân Sinh nhíu mày.
-Đừng xưng hô thân mật thế chứ.- Hắn vẫn dán chặt hai mắt vào từng trang sách.
Cả hai nhìn nhau, cố nén cảm xúc lại. Hôm nay quyết định gọi hắn về đây đúng là sai lầm mà. Có hắn còn tức thêm chứ có ích lợi gì đâu.
-Tôi muốn lên căn phòng cũ của mình.
-Ơ...không được.- Dương Quân Sinh lập tức ngăn cản.
-Có gì sao?- Hắn nhướng mày.
-Ba...ba đang cho người sửa sang lại, lâu quá nên bây giờ nó đã cũ kỹ lắm rồi.
-Không cần, tôi muốn lên xem ngay. Khá lâu rồi tôi chưa được vào đấy nhỉ.- Hắn nhún vai rồi đứng dậy, bước đến cầu thang.
Huyền My lúng túng, cô đảo mắt và ôm bụng kêu lên.
-A...
-Tiểu My, con không sao chứ?- Dương Quân Sinh vờ như lo lắng, nhanh chóng đến bên và đỡ cô.
-Tự nhiên con thấy đau bụng quá ba ơi.
-Không sao, không sao, bây giờ ba sẽ tìm cách giúp con.- Ông nói với Huyền My rồi quay sang hắn.- Tiểu Quân, con mau qua đây giúp Tiểu My một tay.
Hắn chán nản lắc đầu, song đó bước đến, bế sóc Huyền My lên.
-Anh...đưa em đi...đâu?- Lời nói của cô bây giờ cứ như đứt quãng.
-Đi viện! Đau thế này chắc cũng không vừa đâu ha.
Vừa dứt câu, hắn liền đưa cô ra ngoài. Huyền My há hốc mồm, cô chỉ biết bập bẹ vài tiếng.
-Đừng...đừng mà...
Nó vẫn đứng ở cửa sổ. Ngôi biệt thự này gồm cả tầng, nó lại ở tầng cao nhất. Dù có la hét thế nào thì ở dưới cũng khó mà nghe được. Nó đưa tay lên, chiếc lắc tay màu đỏ vẫn trong tay nó, vẫn luôn bên cạnh nợ từng ngày một. Nếu có một điều ước thì nó sẽ ước trong quá khứ tuổi thơ sẽ không bao giờ gặp hắn. Sẽ ước không bao giờ biết đến hắn.
Nó quay người vào trong. Ngồi xuống giường, nó biết bây giờ không nên làm phiền hạnh phúc mới của hắn. Đặt tay lên bụng nó khẽ thì thầm.
-Con à! Cha của con đó, đã chết rồi. Trên đường đời mai sau của con chỉ còn một mình mẹ che chở, bảo vệ con thôi. Nhớ chưa? Tiểu bảo bối!
...
-Chị Diễm Kỳ!!!
Bảo Trúc và Thiệu Hà từ ngoài chạy vào. Hai người đứng trước Diễm Kỳ thở hồng hộc.
-Có chuyện gì vậy?- Diễm Kỳ nhíu mày.
-Chị ơi, Quân Anh đã tiếp cận Huyền My thành công rồi.- Bảo Trúc ngồi xuống sofa, vui mừng nói.
-Vậy sao?- Diễm Kỳ bật cười.
-Vâng!- Bảo Trúc gật đầu cái rụp.
-Bây giờ phải làm gì tiếp theo đây chị?- Thiệu Hà ngồi xuống kế cô, gấp rút hỏi.
-Bước tiếp theo, chúng ta phải giương đông kích tây.
Diễm Kỳ khẽ cười.
Ai biết được, trong nụ cười ấy chất chứa bao nhiêu ẩn ý của cô. Lần này để tự họ đưa nhau ra ánh sáng là tốt nhất...