Chiếc Lamborghini màu trắng đổ ngay trước cổng một trường mẫu giáo. Nó xuống xe, đẩy mắt kính đen lên và chờ đợi. Cổng trường mở ra, các vị phụ huynh đều vào trong đón con của mình, chỉ có nó là đứng ở ngoài, tựa người vào xe và chờ Di Đông ra.Nó muốn Di Đông phải có tính tự giác. Thay vì nó vào trong đón thì sao Di Đông lại không thể tự ra ngoài để về!? Tập cho cô bé những điều tốt từ nhỏ là vừa rồi.
Di Đông bước ra cổng, trên vai còn mang theo một chiếc cặp nhỏ nhắn. Cô bé đi đến chỗ nó và thưa.
-Thưa mẹ, con mới đi học về.
Nó ngồi xuống, mỉm cười xoa đầu Di Đông. Giọng nói đầy cưng chiều.
-Chào con, hôm nay đi học có vui không?
-Dạ bình thường thôi mẹ.- Cô bé nói giọng ỉu xìu.
Nó nhíu mày, nhìn thật kỹ gương mặt của Di Đông. Hôm nay trông bé con có gì đó lạ lắm. Hình như đã có chuyện gì rồi đây.
-Di Đông, có chuyện gì với con à?
-Dạ không có! Di Đông bình thường mà mẹ.- Cô bé mím môi.
-Thôi được rồi, mẹ con mình về thôi nào!
Nó nói xong thì nắm tay Di Đông và bước đi. Cô bé níu tay nó, không bước đi mà cứ chôn chân tại chỗ.
-Di Đông, con sao thế? Hôm nay con rất khác ngày thường.
-Mẹ đi cùng Di Đông dạo một vòng công viên được không?
-Được thôi, mẹ con mình cùng đi nào.
Nó nắm tay Di Đông rảo bước một vòng công viên. Cô bé cứ nhìn xuống đất, không ngẩn mặt lên.
-Hôm qua con cùng với ba và cậu đi công viên như thế nào?- Nó nhìn cô bé, khẽ cười.
-Dạ vui lắm ạ! Ba còn mua cho con một con gấu bông to ơi là to luôn.- Di Đông chu chu đôi môi nhỏ xinh.
-Vậy sao? Vui nhỉ!- Nó nghiêng đầu cảm thán.
-Nhưng...phải chi là ba thì tốt biết mấy.- Di Đông gằm mặt, giọng nói cứ như nghẹn ứ.
Nó sững người, ngồi xuống nhìn Di Đông. Quả là không sai với những gì nó nghĩ. Hai mắt cô bé đã đỏ hoe, sắp khóc.
-Hôm nay đi học, mấy bạn hỏi con "sao lúc nào cũng là mẹ mà không phải ba của cậu đón?".
-Vậy con đã trả lời như thế nào?- Nó rưng rưng hai mắt nhưng gương mặt lại giữ thật bình tĩnh không để mình phải khóc.
-Mẹ ơi! Sao ba lại đi công tác lâu quá vậy? Mẹ gọi cho ba nói ba về được không?
-À, ừ...mẹ sẽ gọi ba về. Một ngày nào đó ba sẽ về với Di Đông.- Nó ôm chặt cô bé vào lòng.
Nó đã hiểu vì sao mà hôm nay Di Đông lại lạ thường như thế. Có rất nhiều lần cô bé hỏi nó là ba ở đâu. Những lúc như thế, nó chỉ biết gượng cười và trả lời: "Ba bận việc, phải đi công tác. Vài hôm sau ba sẽ về!". Đến tận hôm nay, không biết nó đã nói câu này bao nhiêu lần với cô bé rồi. Đôi khi không cần nó nói mà Di Đông vẫn tự trả lời: "ba chỉ đi công tác, thời gian sau ba sẽ về mà thôi."
Nó ôm cô bé thật chặt. Đã không có ba, Di Đông đã chịu nhiều thiệt thòi. Tuy không nói ngoài miệng như nó hiểu Di Đông đang nghĩ gì. Ắt hẳn cô bé đã rất buồn. Bởi từ trước đến nay, cô bé chỉ thấy được ba mình qua ảnh, chưa bao giờ cô bé thấy được ba bằng da bằng thịt. Không biết đến bao giờ hắn sẽ quay về và đoàn tụ với gia đình đây.
Nó đứng dậy, cố mỉm cười thật tươi và vuốt tóc Di Đông.
-Về thôi con, mọi người đang chờ chúng ta đó.
Di Đông gật đầu và bước từng bước chập chững theo nó.
-Tiểu Phương!
Nó sững người, tim bỗng đập lệch một nhịp. Giọng nói này...rất quen...rất ấm áp... Nó quay đầu nhìn lại, hai hàng nước mắt nóng ấm tuôn xuống như mưa. Không thể kìm chế được nữa, tiếng nấc của nó một lúc một to hơn.
Hắn cắn chặt môi, vươn tay ôm chầm lấy nó.
-Anh về rồi đây! Anh về với em và bảo nhi đây!
Nó khóc nấc lên từng hồi, đấm mạnh vào vòm ngực của hắn.
-Anh đã đi đâu? Sao anh lại bỏ em mà đi chứ?
-Anh xin lỗi! Anh sẽ không đi nữa, anh sẽ mãi ở bên em!
Di Đông đứng nhìn. Cô bé chớp chớp hai mắt, có gì đó cứ nhói lên ở lồng ngực. Không biết tại sao ngay lúc này cô bé lại òa khóc. Di Đông chạy đến, níu vạt áo hắn.
-Ba! Ba...hức...có biết Di Đông...không?
Hắn buông nó ra, nhìn xuống dưới. Trong mắt hắn bấy giờ là hình ảnh một cô bé kháu khỉnh, đáng yêu. Đặc biệt, cô bé này còn có cả mái tóc màu xanh rêu và đôi mắt màu huyết giống hệt hắn. Vừa nhìn thì hắn đã biết ngay là bảo nhi, là con gái đầu lòng của hắn rồi.
-Con...là...- Hắn ấp úng rồi nhìn nó.
-Con bé tên là Di Đông!- Nó mỉm cười và gật đầu.
-Di Đông...nào để ba ôm con!- Hắn vươn tay ra.
Di Đông nhanh chóng nhảy vào lòng, dụi đầu vào lồng ngực của hắn mà sụt sùi, thút thít khóc.
-Ba! Ba sẽ...hức...không đi nữa chứ?
-Không, ba không đi nữa. Ba về đây sống cùng với Di Đông. Di Đông chịu không?- Hắn mím môi, ghì chặt đầu cô bé.
-Dạ có, Di Đông muốn sống với ba!- Cô bé gật đầu lia lịa.
Nó mỉm cười, nắm lấy tay hắn.
-Về nhà thôi anh!
-Được, về nhà thôi!- Hắn nhấc bổng Di Đông lên, để cô bé ngồi trên cổ mình.
Hai chiếc bóng trải dài dưới mặt đất đang dần di chuyển. Di Đông khoái chí ôm gọn cả cái đầu của hắn. Hiện giờ cô bé cảm thấy rất hạnh phúc vì lúc này đây, chính bản thân cô bé đã có được một gia đình như bao bạn nhỏ khác.
...
Nó đưa Di Đông vào phòng khách. Nhìn cô bé lúc này rất hứng thú, cứ chạy nhảy không ngớt. Trên môi bây giờ cứ mỉm cười thật tươi.
-Hai mẹ con về rồi à?- Trịnh Khang bỏ tờ báo xuống bàn.
-Vâng!- Nó gật đầu.
-Cậu ngồi chờ một xíu, ba người kia vừa đi siêu thị mua gì đó về nấu bữa tối rồi.- Thiên Kiệt khẽ cười, đưa tay về phía ghế sofa (ý cậu chỉ là Bảo Trúc, Thiệu Hà và Diễm Kỳ).
-À, được! Nhưng em có thứ này cho mọi người xem.- Nó cứ nhe răng cười suốt, không ngớt được.
-Chuyện gì mà trông em có vẻ hưng phấn quá vậy?- Thế Nguyên nhíu mày.
-Đúng rồi, có gì thế?- Tuấn Du cũng tò mò, thắc mắc.
-À!- Nó đứng dậy, bước ra cửa, kéo hắn vào.- Anh vào đi!
Hắn vừa bước vào trong thì mọi thứ như bất động, ngay cả bốn đang ngồi trên sofa.
Bầu không khí đang dần ổn định trở lại. Thế Nguyên và Tuấn Du đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
-Tri kỷ, đại chí cốt!- Cả hai vươn tay ôm hắn.
Hắn nhoẻn miệng cười, siết chặt vòng tay ôm hai người bạn của mình. Quả thật đã rất lâu rồi hắn không được gặp họ.
Trịnh Khang nhíu mày, anh đứng dậy, bước đến trước mặt hắn. Giơ tay lên, cứ như sắp đánh vào hắn. Nó giật bắn người, trừng mắt và vừa định chạy đến nhưng chưa gì thì đã thấy anh vỗ vai hắn.
-Chào mừng em quay về, em rể!
Hắn bật cười, lòng chợt nhẹ nhõm hẳn. Đưa tay ra bắt tay anh, hắn khẽ nói.
-Chào anh, anh hai!
-Chào cậu, Quân Anh!- Thiên Kiệt cho hai tay vào túi, mỉm cười thật tươi.
-Thiên Kiệt! Lâu rồi không gặp.- Hắn khoát tay lên vai cậu, vui vẻ chào hỏi nhau.
-Cậu ơi! Cậu nhanh đi, xuống đây xem ba của Di Đông này!- Di Đông kéo tay Joong Min xuống cầu thang.
-Rồi rồi, cậu xuống với con. Từ từ thôi, ngã bây giờ.- Cậu lắc đầu, lo lắng cho cô bé.
Joong Min vừa xuống phòng khách. Đầu tiên hiện lên trước mắt cậu chính là hắn. Đàn anh mà cậu từng nể phục.
-Anh Quân Anh!- Cậu không kiềm được, liền như một đứa trẻ lao vào ôm hắn.
-Cậu, cậu ơi! Ba là của Di Đông mà!- Di Đông nũng nịu, nhảy cẫng lên.
Joong Min buông hắn ra rồi nhíu mày nhìn cô bé lùn tịt đang cố đòi hắn bế.
-Con gái à? Gì thế con?- Cậu khó hiểu hỏi.
-Con muốn ba bế!
Tất cả đều bật cười, lắc đầu trước cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn này đây. Có lẽ do từ nhỏ đến bây giờ, đây mới là lần đầu cô bé mới gặp ba, được ba yêu thương và ôm vào lòng...
Chiếc Lamborghini màu trắng đổ ngay trước cổng một trường mẫu giáo. Nó xuống xe, đẩy mắt kính đen lên và chờ đợi. Cổng trường mở ra, các vị phụ huynh đều vào trong đón con của mình, chỉ có nó là đứng ở ngoài, tựa người vào xe và chờ Di Đông ra.Nó muốn Di Đông phải có tính tự giác. Thay vì nó vào trong đón thì sao Di Đông lại không thể tự ra ngoài để về!? Tập cho cô bé những điều tốt từ nhỏ là vừa rồi.
Di Đông bước ra cổng, trên vai còn mang theo một chiếc cặp nhỏ nhắn. Cô bé đi đến chỗ nó và thưa.
-Thưa mẹ, con mới đi học về.
Nó ngồi xuống, mỉm cười xoa đầu Di Đông. Giọng nói đầy cưng chiều.
-Chào con, hôm nay đi học có vui không?
-Dạ bình thường thôi mẹ.- Cô bé nói giọng ỉu xìu.
Nó nhíu mày, nhìn thật kỹ gương mặt của Di Đông. Hôm nay trông bé con có gì đó lạ lắm. Hình như đã có chuyện gì rồi đây.
-Di Đông, có chuyện gì với con à?
-Dạ không có! Di Đông bình thường mà mẹ.- Cô bé mím môi.
-Thôi được rồi, mẹ con mình về thôi nào!
Nó nói xong thì nắm tay Di Đông và bước đi. Cô bé níu tay nó, không bước đi mà cứ chôn chân tại chỗ.
-Di Đông, con sao thế? Hôm nay con rất khác ngày thường.
-Mẹ đi cùng Di Đông dạo một vòng công viên được không?
-Được thôi, mẹ con mình cùng đi nào.
Nó nắm tay Di Đông rảo bước một vòng công viên. Cô bé cứ nhìn xuống đất, không ngẩn mặt lên.
-Hôm qua con cùng với ba và cậu đi công viên như thế nào?- Nó nhìn cô bé, khẽ cười.
-Dạ vui lắm ạ! Ba còn mua cho con một con gấu bông to ơi là to luôn.- Di Đông chu chu đôi môi nhỏ xinh.
-Vậy sao? Vui nhỉ!- Nó nghiêng đầu cảm thán.
-Nhưng...phải chi là ba thì tốt biết mấy.- Di Đông gằm mặt, giọng nói cứ như nghẹn ứ.
Nó sững người, ngồi xuống nhìn Di Đông. Quả là không sai với những gì nó nghĩ. Hai mắt cô bé đã đỏ hoe, sắp khóc.
-Hôm nay đi học, mấy bạn hỏi con "sao lúc nào cũng là mẹ mà không phải ba của cậu đón?".
-Vậy con đã trả lời như thế nào?- Nó rưng rưng hai mắt nhưng gương mặt lại giữ thật bình tĩnh không để mình phải khóc.
-Mẹ ơi! Sao ba lại đi công tác lâu quá vậy? Mẹ gọi cho ba nói ba về được không?
-À, ừ...mẹ sẽ gọi ba về. Một ngày nào đó ba sẽ về với Di Đông.- Nó ôm chặt cô bé vào lòng.
Nó đã hiểu vì sao mà hôm nay Di Đông lại lạ thường như thế. Có rất nhiều lần cô bé hỏi nó là ba ở đâu. Những lúc như thế, nó chỉ biết gượng cười và trả lời: "Ba bận việc, phải đi công tác. Vài hôm sau ba sẽ về!". Đến tận hôm nay, không biết nó đã nói câu này bao nhiêu lần với cô bé rồi. Đôi khi không cần nó nói mà Di Đông vẫn tự trả lời: "ba chỉ đi công tác, thời gian sau ba sẽ về mà thôi."
Nó ôm cô bé thật chặt. Đã không có ba, Di Đông đã chịu nhiều thiệt thòi. Tuy không nói ngoài miệng như nó hiểu Di Đông đang nghĩ gì. Ắt hẳn cô bé đã rất buồn. Bởi từ trước đến nay, cô bé chỉ thấy được ba mình qua ảnh, chưa bao giờ cô bé thấy được ba bằng da bằng thịt. Không biết đến bao giờ hắn sẽ quay về và đoàn tụ với gia đình đây.
Nó đứng dậy, cố mỉm cười thật tươi và vuốt tóc Di Đông.
-Về thôi con, mọi người đang chờ chúng ta đó.
Di Đông gật đầu và bước từng bước chập chững theo nó.
-Tiểu Phương!
Nó sững người, tim bỗng đập lệch một nhịp. Giọng nói này...rất quen...rất ấm áp... Nó quay đầu nhìn lại, hai hàng nước mắt nóng ấm tuôn xuống như mưa. Không thể kìm chế được nữa, tiếng nấc của nó một lúc một to hơn.
Hắn cắn chặt môi, vươn tay ôm chầm lấy nó.
-Anh về rồi đây! Anh về với em và bảo nhi đây!
Nó khóc nấc lên từng hồi, đấm mạnh vào vòm ngực của hắn.
-Anh đã đi đâu? Sao anh lại bỏ em mà đi chứ?
-Anh xin lỗi! Anh sẽ không đi nữa, anh sẽ mãi ở bên em!
Di Đông đứng nhìn. Cô bé chớp chớp hai mắt, có gì đó cứ nhói lên ở lồng ngực. Không biết tại sao ngay lúc này cô bé lại òa khóc. Di Đông chạy đến, níu vạt áo hắn.
-Ba! Ba...hức...có biết Di Đông...không?
Hắn buông nó ra, nhìn xuống dưới. Trong mắt hắn bấy giờ là hình ảnh một cô bé kháu khỉnh, đáng yêu. Đặc biệt, cô bé này còn có cả mái tóc màu xanh rêu và đôi mắt màu huyết giống hệt hắn. Vừa nhìn thì hắn đã biết ngay là bảo nhi, là con gái đầu lòng của hắn rồi.
-Con...là...- Hắn ấp úng rồi nhìn nó.
-Con bé tên là Di Đông!- Nó mỉm cười và gật đầu.
-Di Đông...nào để ba ôm con!- Hắn vươn tay ra.
Di Đông nhanh chóng nhảy vào lòng, dụi đầu vào lồng ngực của hắn mà sụt sùi, thút thít khóc.
-Ba! Ba sẽ...hức...không đi nữa chứ?
-Không, ba không đi nữa. Ba về đây sống cùng với Di Đông. Di Đông chịu không?- Hắn mím môi, ghì chặt đầu cô bé.
-Dạ có, Di Đông muốn sống với ba!- Cô bé gật đầu lia lịa.
Nó mỉm cười, nắm lấy tay hắn.
-Về nhà thôi anh!
-Được, về nhà thôi!- Hắn nhấc bổng Di Đông lên, để cô bé ngồi trên cổ mình.
Hai chiếc bóng trải dài dưới mặt đất đang dần di chuyển. Di Đông khoái chí ôm gọn cả cái đầu của hắn. Hiện giờ cô bé cảm thấy rất hạnh phúc vì lúc này đây, chính bản thân cô bé đã có được một gia đình như bao bạn nhỏ khác.
...
Nó đưa Di Đông vào phòng khách. Nhìn cô bé lúc này rất hứng thú, cứ chạy nhảy không ngớt. Trên môi bây giờ cứ mỉm cười thật tươi.
-Hai mẹ con về rồi à?- Trịnh Khang bỏ tờ báo xuống bàn.
-Vâng!- Nó gật đầu.
-Cậu ngồi chờ một xíu, ba người kia vừa đi siêu thị mua gì đó về nấu bữa tối rồi.- Thiên Kiệt khẽ cười, đưa tay về phía ghế sofa (ý cậu chỉ là Bảo Trúc, Thiệu Hà và Diễm Kỳ).
-À, được! Nhưng em có thứ này cho mọi người xem.- Nó cứ nhe răng cười suốt, không ngớt được.
-Chuyện gì mà trông em có vẻ hưng phấn quá vậy?- Thế Nguyên nhíu mày.
-Đúng rồi, có gì thế?- Tuấn Du cũng tò mò, thắc mắc.
-À!- Nó đứng dậy, bước ra cửa, kéo hắn vào.- Anh vào đi!
Hắn vừa bước vào trong thì mọi thứ như bất động, ngay cả bốn đang ngồi trên sofa.
Bầu không khí đang dần ổn định trở lại. Thế Nguyên và Tuấn Du đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
-Tri kỷ, đại chí cốt!- Cả hai vươn tay ôm hắn.
Hắn nhoẻn miệng cười, siết chặt vòng tay ôm hai người bạn của mình. Quả thật đã rất lâu rồi hắn không được gặp họ.
Trịnh Khang nhíu mày, anh đứng dậy, bước đến trước mặt hắn. Giơ tay lên, cứ như sắp đánh vào hắn. Nó giật bắn người, trừng mắt và vừa định chạy đến nhưng chưa gì thì đã thấy anh vỗ vai hắn.
-Chào mừng em quay về, em rể!
Hắn bật cười, lòng chợt nhẹ nhõm hẳn. Đưa tay ra bắt tay anh, hắn khẽ nói.
-Chào anh, anh hai!
-Chào cậu, Quân Anh!- Thiên Kiệt cho hai tay vào túi, mỉm cười thật tươi.
-Thiên Kiệt! Lâu rồi không gặp.- Hắn khoát tay lên vai cậu, vui vẻ chào hỏi nhau.
-Cậu ơi! Cậu nhanh đi, xuống đây xem ba của Di Đông này!- Di Đông kéo tay Joong Min xuống cầu thang.
-Rồi rồi, cậu xuống với con. Từ từ thôi, ngã bây giờ.- Cậu lắc đầu, lo lắng cho cô bé.
Joong Min vừa xuống phòng khách. Đầu tiên hiện lên trước mắt cậu chính là hắn. Đàn anh mà cậu từng nể phục.
-Anh Quân Anh!- Cậu không kiềm được, liền như một đứa trẻ lao vào ôm hắn.
-Cậu, cậu ơi! Ba là của Di Đông mà!- Di Đông nũng nịu, nhảy cẫng lên.
Joong Min buông hắn ra rồi nhíu mày nhìn cô bé lùn tịt đang cố đòi hắn bế.
-Con gái à? Gì thế con?- Cậu khó hiểu hỏi.
-Con muốn ba bế!
Tất cả đều bật cười, lắc đầu trước cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn này đây. Có lẽ do từ nhỏ đến bây giờ, đây mới là lần đầu cô bé mới gặp ba, được ba yêu thương và ôm vào lòng...