Hôm nay nó thức dậy thật sớm, đồ đạt thì nó đã xếp vào vali hết từ tối qua rồi. Nó với lấy bộ đồ chuẩn bị tối qua rồi vào nhà vệ sinh.15' sau nó bước ra, nó mặc chiếc áo ba lỗ trắng bó sát người, chiếc quần kaki đen ôm kèm theo đôi boot cao đến mắt cá chân.
-Chào ba...Chào mẹ- Nó vòng qua hôn vào má hai người rồi ngồi xuống.
-Phương Thư, con sẽ đi ngay hôm nay sao?- Mẹ nó bê tô phở vừa nấu ra cho nó.
-Vâng. Con sẽ đi 2 năm, con sẽ ở lại đó.- Nó vừa lau đũa cho ba mẹ nó vừa nói
-Ừ thôi ăn đi- Ba nó bỏ tờ báo xuống bàn.
Nó không nói nữa cắm cúi ăn, ba mẹ nó chỉ biết nhìn nó lắc đầu. Có lẽ vì quá yêu thương nó nên ông bà luôn coi trọng những quyết định của nó.
Nó ăn xong thì cũng dọn dẹp lại rồi lấy vali chuẩn bị đi ra thì...
*Tin...Tin...*
Hai tiếng còi xe vang lên, nó biết ngay là Tuấn Du đến. Nó khoát ngoài chiếc áo da màu đen, kéo vali đi ra không quên mang theo hộp gỗ chứa kỉ vật của hắn tặng, còn chú mèo Mind đó thì nó đã để lại cho ba mẹ nó nuôi. Nó không biết vào đó thì chú mèo sẽ mập mạp lên hay là chết queo vì đói.
Nó đi ra cổng thấy Tuấn Du đã chờ sẵn ở đó nó buông vali ra ôm ba mẹ lần cuối. Tuấn Du lấy vali mở cóp xe ra rồi bỏ vào.
-Con gái vào đó thì nhớ ăn uống điều độ vào nghe chưa- Mẹ nó vừa ôm nó vừa nói, nước mắt của bà cũng vô tư mà chảy ra.
-Ba mẹ sẽ nhớ con lắm- Tới lượt ba nó ôm nó, ông vỗ vỗ lưng nó như an ủi.
Nó gật gật đầu rồi leo lên xe. Chiếc xe bắng đầu nổ máy và lăng bánh đi.
-Rảnh thì về thăm nhà nha con- Mẹ nó ở phía sau nói nới theo, bà vẫy vẫy tay chào nó.
Nó nhìn qua gương chiếu hậu mỉm cười nhẹ rồi nụ cười đó cũng tắt đi.
----------------------
Tại sân bay Tân Sơn Nhất, thật ồn ào náo nhiệt nhưng sự ồn ào đó đã tắt đi khi ở phía lối dành cho hành khách xuất hiện một người con trai trong áo sơ mi đen và quần jean đen kèm theo là đôi kính đen che nữa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt quá ư là tuyệt mĩ kia.
Người đó lướt qua một cách vô tình trong sự tiết nuối của những hành khách nữ. Đôi mắt màu huyết đảo xung quanh tìm gì đó.
-Quân Anh ở đây.
Đôi mắt màu huyết đó dừng lại trên người một người con trai khác trông cái áo phông nam màu trắng và quần jeans trắng. Đối lập với hắn hoàn toàn.
Hắn bước nhanh đến nơi vừa phát ra tiếng nói ấy, phong thái vẫn ung dung xem mọi chuyện đang diễn ra hết sức bình thường (ơ mọi chuyện vẫn bình thường mà?)
-Lâu rồi mới gặp mày đó- Người con trai ấy ôm chầm lấy hắn.
-Thôi! Tao chẳng phải gay- Hắn gắt lên rồi thản nhiên bước lên chiếc Lamborghini của người con trai kia.
Người con trai đó bực bội dậm chân xông nền gạch rồi lên xe.
-Mày về nhà à?
-Không! Tao muốn đến một nơi.
-Nhà của Phương Thư sao? Cũng đối diện nhà mày thôi.
-Đi nhanh đi- Hắn bắt đầu cáu lên
-Thì không phải sao? Người ta mong gặp người yêu rồi nên hối thúc tôi vậy đây- Chàng trai lắc đầu.
-Mày muốn sao hả? Triệu Thế Nguyên- Hắn nhìn bằng ánh mắt chết chóc, giọng cũng trầm hơn.
Vâng! Người con tai ấy là Thế Nguyên. Anh vừa thấy hàn khí của hắn tỏa ra liền im bặt, chú tâm lái xe.
-------------------
*Kít*
Xe của Tuấn Du dừng lại ở trước một tòa nhà lớn. Nó lấy chiếc vali xong thì cùng anh bước vào trong.
Bước vào trong là một cái sảnh lớn, cũng khá nhiều người ra vào, họ vừa gặp Tuấn Du thì cuối đầu chào. Anh cùng nó đến quầy tiếp tân.
-Chủ tịch trên phòng?- Tuần Du cất giọng.
-Dạ...chủ tịch đang ở trong phòng làm việc. Tôi sẽ gọi báo cho chủ tịch.- Cô tiếp tân lúng túng nói.
-Không cần. Tôi tự lên.- Tuấn Du nói xong kéo nó lại thang máy bấm tầng cao nhất và đi lên.
Nó nảy giờ không nói gì chỉ theo sau anh.
*Ting *
Cánh cửa thang máy vừa mở, nó cùng anh bước ra. Anh đi trước nó theo sau, hai người cứ thế mà đi đến một căn phòng lớn ở cuối hành lang. Hình như là trên tầng này chỉ có phòng này là hoạt động thôi.
*Cốc...Cốc...*
Tuấn Du gõ lên trên cánh cửa gỗ lạnh lẽo.
-Vào đi- Giọng người đàn ông trung niên vọng ra.
*Cạch*
Tuấn Du mở cửa bước vào theo sau là nó.
-Chào ba- Tuấn Du cuối chào.
Người đàn ông lúc này mới rời mắt khỏi tệp hồ sơ dày cộm trên bàn nhìn về phía Tuấn Du nhưng chỉ lướt qua ánh mắt ông lúc này hướng về nó. Ánh mắt mang sự lãnh băng, không đáy. Ánh mắt đó có thể làm cho người khác lạnh toát xương sống nhưng với nó thì nó chẳng thấy vậy.
-Chào chú- Nó chào giọng lạnh hơn băng. Không kiêng dè chút nào.
Ông thoáng giật mình, cô bé này không sợ ông. Nếu như những người khác thì đã lấp bấp nói không nên lời. Nó là người thứ 3 mà ông gặp, hai người trước đều giống nó và đã được đào tạo bài bản rất có tiềm năng. Không lẽ nó là người thứ 3 trong "Bộ Ba Nữ Hoàng" mà bấy lâu nay ông luôn tìm kiếm.
-Con và cô bé này vào đây có chuyện gì?- Sau giây lác xao động thì ông đã trở về trạng thái lúc đầu.
-Con muốn đào tạo Phương Thư thành sát thủ- Tuấn Du vào thẳng vấn đề.
-À! Con và cô bé đó ngồi đi.- Ông đứng dậy đi lại bộ sofa.
-Vâng- Tuấn Du lễ phép rồi kéo nó lại bộ sofa ngồi xuống.
-Con tên gì? Nay nhiêu tuổi?- ông dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn không rời nó.
-Con tên Lâm Kỳ Phương Thư, nay 15 tuổi- Nó trả lời, dù chất giọng lạnh nhưng cũng không thiếu phần lễ phép.
-Vậy con thích trở thành sát thủ hay đó là niềm đam mê của con.
-Con không biết nhưng theo con thì từ nhỏ con đã muốn trở thành sát thủ nhưng chính con cũng không biết tại sao.- Nó nói giọng đều đều.
-Được rồi. Ta chỉ cần nhiêu đó. Con sẽ là con gái nuôi của ta được chứ con gái?- Ông tự nhiên bật cười.
-Ba này! Ba mà như thế này thì con chắc Phương Thư đây là nhân tài rồi, đúng chứ- Tuấn Du nhíu mày nhìn ông.
-Ta đang hỏi con bé, bộ con sợ có đứa em nuôi thứ ba sao?- Ông hỏi Tuấn Du một cách nuông chìu rồi quay sang nó.- Như thế nào con gái?
-Như thế nào cũng được. Tùy ý chú- Nó cũng thấy nhẹ người đi bớt dù trong lòng không hồi hợp cũng không sợ sệt.
-Ba thiệt là...-Tuấn Du thở hắt ra ánh mắt nhìn đi chổ khác.
Anh biết ba anh mà cười xuề xòa như vậy là ông rất để lòng tin vào cô gái tên Phương Thư này rồi.
-Thôi con đưa con gái nuôi của ta về chổ ở đi.- Ông nói rồi lại quay về bàn làm việc.
-Ba đuổi khéo con à?- Tuấn Du đứng dậy nói giọng khó chịu
-Con chào chú- nó cũng đứng dậy.
-Sao lại là chú?- Ông nhìn nó cười cười.
-À tại con chưa quen. Chào ba- Nó nói rồi cùng với Tuấn Du đi ra
Ông nhìn theo đến khi hai người khuất bóng sau cánh cửa.
Đúng! Ông đã tìm ra được nữ hoàng thứ ba rồi. Ông không hiểu sao lại rất đặt lòng tin vào nó.
Hôm nay nó thức dậy thật sớm, đồ đạt thì nó đã xếp vào vali hết từ tối qua rồi. Nó với lấy bộ đồ chuẩn bị tối qua rồi vào nhà vệ sinh.' sau nó bước ra, nó mặc chiếc áo ba lỗ trắng bó sát người, chiếc quần kaki đen ôm kèm theo đôi boot cao đến mắt cá chân.
-Chào ba...Chào mẹ- Nó vòng qua hôn vào má hai người rồi ngồi xuống.
-Phương Thư, con sẽ đi ngay hôm nay sao?- Mẹ nó bê tô phở vừa nấu ra cho nó.
-Vâng. Con sẽ đi năm, con sẽ ở lại đó.- Nó vừa lau đũa cho ba mẹ nó vừa nói
-Ừ thôi ăn đi- Ba nó bỏ tờ báo xuống bàn.
Nó không nói nữa cắm cúi ăn, ba mẹ nó chỉ biết nhìn nó lắc đầu. Có lẽ vì quá yêu thương nó nên ông bà luôn coi trọng những quyết định của nó.
Nó ăn xong thì cũng dọn dẹp lại rồi lấy vali chuẩn bị đi ra thì...
Tin...Tin...
Hai tiếng còi xe vang lên, nó biết ngay là Tuấn Du đến. Nó khoát ngoài chiếc áo da màu đen, kéo vali đi ra không quên mang theo hộp gỗ chứa kỉ vật của hắn tặng, còn chú mèo Mind đó thì nó đã để lại cho ba mẹ nó nuôi. Nó không biết vào đó thì chú mèo sẽ mập mạp lên hay là chết queo vì đói.
Nó đi ra cổng thấy Tuấn Du đã chờ sẵn ở đó nó buông vali ra ôm ba mẹ lần cuối. Tuấn Du lấy vali mở cóp xe ra rồi bỏ vào.
-Con gái vào đó thì nhớ ăn uống điều độ vào nghe chưa- Mẹ nó vừa ôm nó vừa nói, nước mắt của bà cũng vô tư mà chảy ra.
-Ba mẹ sẽ nhớ con lắm- Tới lượt ba nó ôm nó, ông vỗ vỗ lưng nó như an ủi.
Nó gật gật đầu rồi leo lên xe. Chiếc xe bắng đầu nổ máy và lăng bánh đi.
-Rảnh thì về thăm nhà nha con- Mẹ nó ở phía sau nói nới theo, bà vẫy vẫy tay chào nó.
Nó nhìn qua gương chiếu hậu mỉm cười nhẹ rồi nụ cười đó cũng tắt đi.
----------------------
Tại sân bay Tân Sơn Nhất, thật ồn ào náo nhiệt nhưng sự ồn ào đó đã tắt đi khi ở phía lối dành cho hành khách xuất hiện một người con trai trong áo sơ mi đen và quần jean đen kèm theo là đôi kính đen che nữa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt quá ư là tuyệt mĩ kia.
Người đó lướt qua một cách vô tình trong sự tiết nuối của những hành khách nữ. Đôi mắt màu huyết đảo xung quanh tìm gì đó.
-Quân Anh ở đây.
Đôi mắt màu huyết đó dừng lại trên người một người con trai khác trông cái áo phông nam màu trắng và quần jeans trắng. Đối lập với hắn hoàn toàn.
Hắn bước nhanh đến nơi vừa phát ra tiếng nói ấy, phong thái vẫn ung dung xem mọi chuyện đang diễn ra hết sức bình thường (ơ mọi chuyện vẫn bình thường mà?)
-Lâu rồi mới gặp mày đó- Người con trai ấy ôm chầm lấy hắn.
-Thôi! Tao chẳng phải gay- Hắn gắt lên rồi thản nhiên bước lên chiếc Lamborghini của người con trai kia.
Người con trai đó bực bội dậm chân xông nền gạch rồi lên xe.
-Mày về nhà à?
-Không! Tao muốn đến một nơi.
-Nhà của Phương Thư sao? Cũng đối diện nhà mày thôi.
-Đi nhanh đi- Hắn bắt đầu cáu lên
-Thì không phải sao? Người ta mong gặp người yêu rồi nên hối thúc tôi vậy đây- Chàng trai lắc đầu.
-Mày muốn sao hả? Triệu Thế Nguyên- Hắn nhìn bằng ánh mắt chết chóc, giọng cũng trầm hơn.
Vâng! Người con tai ấy là Thế Nguyên. Anh vừa thấy hàn khí của hắn tỏa ra liền im bặt, chú tâm lái xe.
-------------------
Kít
Xe của Tuấn Du dừng lại ở trước một tòa nhà lớn. Nó lấy chiếc vali xong thì cùng anh bước vào trong.
Bước vào trong là một cái sảnh lớn, cũng khá nhiều người ra vào, họ vừa gặp Tuấn Du thì cuối đầu chào. Anh cùng nó đến quầy tiếp tân.
-Chủ tịch trên phòng?- Tuần Du cất giọng.
-Dạ...chủ tịch đang ở trong phòng làm việc. Tôi sẽ gọi báo cho chủ tịch.- Cô tiếp tân lúng túng nói.
-Không cần. Tôi tự lên.- Tuấn Du nói xong kéo nó lại thang máy bấm tầng cao nhất và đi lên.
Nó nảy giờ không nói gì chỉ theo sau anh.
Ting
Cánh cửa thang máy vừa mở, nó cùng anh bước ra. Anh đi trước nó theo sau, hai người cứ thế mà đi đến một căn phòng lớn ở cuối hành lang. Hình như là trên tầng này chỉ có phòng này là hoạt động thôi.
Cốc...Cốc...
Tuấn Du gõ lên trên cánh cửa gỗ lạnh lẽo.
-Vào đi- Giọng người đàn ông trung niên vọng ra.
Cạch
Tuấn Du mở cửa bước vào theo sau là nó.
-Chào ba- Tuấn Du cuối chào.
Người đàn ông lúc này mới rời mắt khỏi tệp hồ sơ dày cộm trên bàn nhìn về phía Tuấn Du nhưng chỉ lướt qua ánh mắt ông lúc này hướng về nó. Ánh mắt mang sự lãnh băng, không đáy. Ánh mắt đó có thể làm cho người khác lạnh toát xương sống nhưng với nó thì nó chẳng thấy vậy.
-Chào chú- Nó chào giọng lạnh hơn băng. Không kiêng dè chút nào.
Ông thoáng giật mình, cô bé này không sợ ông. Nếu như những người khác thì đã lấp bấp nói không nên lời. Nó là người thứ mà ông gặp, hai người trước đều giống nó và đã được đào tạo bài bản rất có tiềm năng. Không lẽ nó là người thứ trong "Bộ Ba Nữ Hoàng" mà bấy lâu nay ông luôn tìm kiếm.
-Con và cô bé này vào đây có chuyện gì?- Sau giây lác xao động thì ông đã trở về trạng thái lúc đầu.
-Con muốn đào tạo Phương Thư thành sát thủ- Tuấn Du vào thẳng vấn đề.
-À! Con và cô bé đó ngồi đi.- Ông đứng dậy đi lại bộ sofa.
-Vâng- Tuấn Du lễ phép rồi kéo nó lại bộ sofa ngồi xuống.
-Con tên gì? Nay nhiêu tuổi?- ông dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn không rời nó.
-Con tên Lâm Kỳ Phương Thư, nay tuổi- Nó trả lời, dù chất giọng lạnh nhưng cũng không thiếu phần lễ phép.
-Vậy con thích trở thành sát thủ hay đó là niềm đam mê của con.
-Con không biết nhưng theo con thì từ nhỏ con đã muốn trở thành sát thủ nhưng chính con cũng không biết tại sao.- Nó nói giọng đều đều.
-Được rồi. Ta chỉ cần nhiêu đó. Con sẽ là con gái nuôi của ta được chứ con gái?- Ông tự nhiên bật cười.
-Ba này! Ba mà như thế này thì con chắc Phương Thư đây là nhân tài rồi, đúng chứ- Tuấn Du nhíu mày nhìn ông.
-Ta đang hỏi con bé, bộ con sợ có đứa em nuôi thứ ba sao?- Ông hỏi Tuấn Du một cách nuông chìu rồi quay sang nó.- Như thế nào con gái?
-Như thế nào cũng được. Tùy ý chú- Nó cũng thấy nhẹ người đi bớt dù trong lòng không hồi hợp cũng không sợ sệt.
-Ba thiệt là...-Tuấn Du thở hắt ra ánh mắt nhìn đi chổ khác.
Anh biết ba anh mà cười xuề xòa như vậy là ông rất để lòng tin vào cô gái tên Phương Thư này rồi.
-Thôi con đưa con gái nuôi của ta về chổ ở đi.- Ông nói rồi lại quay về bàn làm việc.
-Ba đuổi khéo con à?- Tuấn Du đứng dậy nói giọng khó chịu
-Con chào chú- nó cũng đứng dậy.
-Sao lại là chú?- Ông nhìn nó cười cười.
-À tại con chưa quen. Chào ba- Nó nói rồi cùng với Tuấn Du đi ra
Ông nhìn theo đến khi hai người khuất bóng sau cánh cửa.
Đúng! Ông đã tìm ra được nữ hoàng thứ ba rồi. Ông không hiểu sao lại rất đặt lòng tin vào nó.