Violet: Halo m.n! Đã để m.n chờ lâu rồi. Chân thành xin lỗi, thi xong hai môn là mình lên mạng viết chap mới ngay tức khắc nè. Từ bây giờ các bạn không phải đợi lâu chục ngày như vậy nữa đâu, yên tâm nhé!
~~~~~~~~~~
- Ngươi là ai?
Cái giọng nói lạnh âm độ, cùng lưỡi kiếm lành lạnh đồng thời vang lên, kề vào cổ David khiến anh không kịp phản ứng. Điều này cho thấy rằng phía sau anh là một người đáng gờm.
Fred nhíu mày nhìn chằm chằm vào bóng lưng David. Không biết vì sao, nhưng Fred cảm giác như người đứng trước mặt mình là Louis Miller II. Cái khí chất quân vương từ người lạ mặt toả ra khiến ông phải dè chừng đôi chút, nhưng lưỡi kiếm vẫn kề sát vào cổ David không rời.
Dù sao về việc có một Ma-cà-rồng bỗng nhiên xuất hiện tại địa bàn của mình, tất nhiên cho dù là ai cũng không thể coi như không biết được.
- Ta nhắc lại một lần nữa, ngươi là ai?
David chậm rãi quay lưng lại, khi nhìn thấy người đàn ông mặt lạnh như tiền đang nhìn mình bằng ánh mắt không thiện cảm thì anh đoán... chắc người đàn ông này là Fred!
Tuy nhiên anh không trả lời Fred mà hỏi ngược lại.
- Ông là Fred?
Khi trực tiếp hỏi thẳng tên Fred như vậy, David có chút cảm thấy mình thật bất lịch sự. Bởi vì anh không biết ông ta họ gì. Mặc dù vậy, khi nhìn vào mắt ông ta, anh biết.... ông ta chả quan tâm gì đến chuyện này
Mà việc ông ta quan tâm chính là câu hỏi lúc nãy hỏi David “Ngươi là ai“.
Đang lúc David đang chống lại đôi mắt lạnh buốt của Fred, thì một bóng dáng yểu điệu mặc Kimono từ trong nhà bước ra.
- Fred, chúng ta có khách à?
Giọng điệu của Anna có chút ngái ngủ, đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh táo nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp động lòng người, mặc dù đã vài trăm tuổi nhưng nhìn Anna chỉ như mới 35.
Bản chất tuổi tác của loài Ma-cà-rồng vẫn luôn thần kỳ như vậy!
Cha mẹ anh - Louis Miller và Viola vẫn luôn trẻ trung, xinh đẹp... hơn bất cứ ai_ David nghĩ.
Anna tiến lại gần Fred, nhìn thấy thanh kiếm của chồng mình đang kề vào cổ vị khách lạ. Không nói không rằng Anna vươn bàn tay trắng muốt đoạt đi thanh kiếm của Fred, giọng điệu có chút giận dỗi.
- Fred, anh đừng làm người ta phải khó xử có được không.
- Anna... vào nhà đi
Bỏ mặc câu nói của Fred, Anna mỉm cười quay qua nhìn David mở miệng.
- Xin chào, cho hỏi cậ....
Câu chưa nói xong, đôi mắt Anna mở to nhìn vào David như chết lặng, đôi môi mấp máy... - Điệ... Điện hạ..
Louis Miller II??
Một khuôn mặt nhìn như yêu nghiệt từ quá khứ hiện về trong đầu Anna. Đôi mắt xanh sâu thẳm, đôi môi mỏng khiêu khích, khí chất cao ngạo của một bậc đế vương.
Chàng trai trước mặt này giống hệt với người đó. Chỉ khác nhau về màu tóc.
Như biết được người phụ nữ trước mặt đang giật mình, sững sờ điều gì, David bước lên một bước giới thiệu.
- Xin chào! Ta là David Miller, con trai của Louis Miller.
Dù sao thì trước khi đến đây, anh cũng đã biết Anna đã từng là vị hôn thê do ông nội chọn cho cha anh, nhưng cuối cùng hai người lại không lấy nhau... vì cha anh đã yêu mẹ anh. Biểu hiện của Anna như vậy, chắc cũng đoán ra anh là con của Louis Miller, vậy nên anh không vòng vo mà nói thẳng như vậy.
Anna ngẩn người, thu lại biểu hiện sững sờ, lập tức khom người hành lễ, giọng điệu kính trọng.
- Thì ra là điện hạ, Anna rất hân hạnh đón tiếp người.
Đôi mắt Fred toé lửa, nhìn vợ mình hành lễ trước vị đế vương kia thì đùng đùng tức giận. Ra là con trai của cái tên khốn Louis Miller đấy! Được lắm... ông ta vẫn không bao giờ quên được cái cảnh Anna từng khóc lóc, đau khổ khi bị Louis Miller lạnh lùng, cự tuyệt.
Túm tay Anna một cách thô bạo về phía sau, giọng điệu Fred lãnh khốc.
- Không cần khom người trước cậu ta. Loài Ma-cà-rồng chúng ta hiện giờ độc lập, không phải chịu bất cứ sự thống trị, chi phối nào.... Cho dù có là loài thuần chủng vương.
- Fred... anh không được nói như vậy...
David thở dài trong lòng, buồn bực lẫn lộn. Trời ạ, không biết trong quá khứ người cha đáng kính của anh đã gây ra thù hằn gì với người đàn ông tên Fred này. Như vậy đã chắc chắn một điều, việc anh nhờ vả có thể sẽ không được chấp nhận.
Mặc dù vậy anh vẫn phải thử.
- Lời ông nói không sai. Chúng ta đang sống trong một thế kỷ mới, khi mà loài thuần chủng chúng tôi không còn quyền lực cai trị như trước được nữa. Chúng ta đang dần dần trở thành những người độc lập, tự do, làm chủ cuộc sống này...
- Vậy thì sao? Lý do ngươi xuất hiện ở đây là thế nào? Sẽ không phải là ngẫu nhiên chứ?_ Fred quắc mắt, giọng điệu thập phần khó chịu.
Rõ ràng là Fred đang “giận cá chém thớt”, mà David là một “cái thớt” tội nghiệp đang lãnh chịu những nhát dao mà “con cá” cha anh- Louis Miller gây ra.
- Điện hạ có điều gì cần chúng tôi giúp đỡ sao?_ Anna nhẹ giọng hỏi.
Đây đúng là câu hỏi mà David chờ đợi, đôi mắt anh kiên định nhìn thẳng vào đôi vợ chồng trước mặt, dõng dạc từng từ.
- Đúng vậy! Hôm nay ta đến đây với tư cách là một người cùng loài, nhưng trên hết vẫn là một quân vương... Đến đây nhờ sự giúp đỡ của hai vị, ta cần đội quân Samurai của hai vị giúp sức.
- Việc này...
- Không thể!
Fred lạnh lùng từ chối thẳng thừng, nắm lấy tay Anna kéo vào trong nhà.
Nhưng từ phía sau giọng nói lạnh lùng, pha chút kiên quyết của David lại vang lên. - Một cuộc chiến sắp diễn ra, hai loài người Sói và Ma-cà-rồng sẽ xảy ra chiến tranh. Quân số của ta không đủ. Nếu như thất bại... người Sói sẽ thống trị thế giới này. Tuy nhiên, với đội quân Samurai của hai vị sẽ là hy vọng cho loài Ma-cà-rồng chúng ta. Không lẽ hai vị dương đôi mắt nhìn loài Ma-cà-rồng chúng ta chịu khuất phục, mặc cho người Sói đứng trên sai khiến?
Bước chân Fred dừng lại, mọi lời nói của David ông ta nghe rõ không bỏ sót một từ nào. Nhưng mà... việc này ông ta nên quan tâm sao? Không! Cuộc chiến đẫm máu này ông ta không muốn bị cuốn vào.
- Fred.. nếu vậy chúng ta nên...
- Không!
Một lần nữa Fred quyết định nhanh chóng, cự tuyệt David. Mặc cho Anna có nói thế nào ông ta vẫn giữ nguyên lập trường. Hiện tại ông ta chỉ cần sống một cuộc sống bình dị với Anna mà thôi.
- Ông hãy suy nghĩ lại và..._ David thất vọng
- Ta nhắc lại một lần nữa... TA KHÔNG ĐỒNG Ý!_ Fred gầm lên.
David nắm chặt tay, nở một nụ cười nhạt bất đắc dĩ. - Ông có biết kẻ đứng đầu đám người Sói là ai không? Chính là Lucius Martin... kẻ mà đã lấy đi viên kim cương “Giọt lệ đen” của hai vị.
- Cái gì?_ Anna sửng sốt
- Ngươi nói anh ta là Lucius Martin?_ Fred xoay người túm chặt lấy vai David, nghiến răng gằn lên.
Một nụ cười nhẹ như có như không hiện ra trên môi David, anh biết... cuối cùng thì anh cũng đã thành công. Tránh đi cánh tay Fred, David đứng thẳng người, môi mỏng khẽ nhếch lên. - Đúng vậy!
Chỉ 1s sau đó, anh cảm nhận được Fred đang ngập tràn lửa hận, gân xanh trên trán ông ta nổi lên trông hết sức đáng sợ.
Nhưng David trong lòng lại thoả mãn, anh chìa bàn tay ra về phía Fred, đôi mắt xanh nhìn Fred như muốn thôi miên.
- Như vậy... Có lẽ ông đã nghĩ đến chuyện hợp tác với ta?
Violet: Halo m.n! Đã để m.n chờ lâu rồi. Chân thành xin lỗi, thi xong hai môn là mình lên mạng viết chap mới ngay tức khắc nè. Từ bây giờ các bạn không phải đợi lâu chục ngày như vậy nữa đâu, yên tâm nhé!
~~~~~~~~~~
- Ngươi là ai?
Cái giọng nói lạnh âm độ, cùng lưỡi kiếm lành lạnh đồng thời vang lên, kề vào cổ David khiến anh không kịp phản ứng. Điều này cho thấy rằng phía sau anh là một người đáng gờm.
Fred nhíu mày nhìn chằm chằm vào bóng lưng David. Không biết vì sao, nhưng Fred cảm giác như người đứng trước mặt mình là Louis Miller II. Cái khí chất quân vương từ người lạ mặt toả ra khiến ông phải dè chừng đôi chút, nhưng lưỡi kiếm vẫn kề sát vào cổ David không rời.
Dù sao về việc có một Ma-cà-rồng bỗng nhiên xuất hiện tại địa bàn của mình, tất nhiên cho dù là ai cũng không thể coi như không biết được.
- Ta nhắc lại một lần nữa, ngươi là ai?
David chậm rãi quay lưng lại, khi nhìn thấy người đàn ông mặt lạnh như tiền đang nhìn mình bằng ánh mắt không thiện cảm thì anh đoán... chắc người đàn ông này là Fred!
Tuy nhiên anh không trả lời Fred mà hỏi ngược lại.
- Ông là Fred?
Khi trực tiếp hỏi thẳng tên Fred như vậy, David có chút cảm thấy mình thật bất lịch sự. Bởi vì anh không biết ông ta họ gì. Mặc dù vậy, khi nhìn vào mắt ông ta, anh biết.... ông ta chả quan tâm gì đến chuyện này
Mà việc ông ta quan tâm chính là câu hỏi lúc nãy hỏi David “Ngươi là ai“.
Đang lúc David đang chống lại đôi mắt lạnh buốt của Fred, thì một bóng dáng yểu điệu mặc Kimono từ trong nhà bước ra.
- Fred, chúng ta có khách à?
Giọng điệu của Anna có chút ngái ngủ, đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh táo nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp động lòng người, mặc dù đã vài trăm tuổi nhưng nhìn Anna chỉ như mới .
Bản chất tuổi tác của loài Ma-cà-rồng vẫn luôn thần kỳ như vậy!
Cha mẹ anh - Louis Miller và Viola vẫn luôn trẻ trung, xinh đẹp... hơn bất cứ ai_ David nghĩ.
Anna tiến lại gần Fred, nhìn thấy thanh kiếm của chồng mình đang kề vào cổ vị khách lạ. Không nói không rằng Anna vươn bàn tay trắng muốt đoạt đi thanh kiếm của Fred, giọng điệu có chút giận dỗi.
- Fred, anh đừng làm người ta phải khó xử có được không.
- Anna... vào nhà đi
Bỏ mặc câu nói của Fred, Anna mỉm cười quay qua nhìn David mở miệng.
- Xin chào, cho hỏi cậ....
Câu chưa nói xong, đôi mắt Anna mở to nhìn vào David như chết lặng, đôi môi mấp máy... - Điệ... Điện hạ..
Louis Miller II??
Một khuôn mặt nhìn như yêu nghiệt từ quá khứ hiện về trong đầu Anna. Đôi mắt xanh sâu thẳm, đôi môi mỏng khiêu khích, khí chất cao ngạo của một bậc đế vương.
Chàng trai trước mặt này giống hệt với người đó. Chỉ khác nhau về màu tóc.
Như biết được người phụ nữ trước mặt đang giật mình, sững sờ điều gì, David bước lên một bước giới thiệu.
- Xin chào! Ta là David Miller, con trai của Louis Miller.
Dù sao thì trước khi đến đây, anh cũng đã biết Anna đã từng là vị hôn thê do ông nội chọn cho cha anh, nhưng cuối cùng hai người lại không lấy nhau... vì cha anh đã yêu mẹ anh. Biểu hiện của Anna như vậy, chắc cũng đoán ra anh là con của Louis Miller, vậy nên anh không vòng vo mà nói thẳng như vậy.
Anna ngẩn người, thu lại biểu hiện sững sờ, lập tức khom người hành lễ, giọng điệu kính trọng.
- Thì ra là điện hạ, Anna rất hân hạnh đón tiếp người.
Đôi mắt Fred toé lửa, nhìn vợ mình hành lễ trước vị đế vương kia thì đùng đùng tức giận. Ra là con trai của cái tên khốn Louis Miller đấy! Được lắm... ông ta vẫn không bao giờ quên được cái cảnh Anna từng khóc lóc, đau khổ khi bị Louis Miller lạnh lùng, cự tuyệt.
Túm tay Anna một cách thô bạo về phía sau, giọng điệu Fred lãnh khốc.
- Không cần khom người trước cậu ta. Loài Ma-cà-rồng chúng ta hiện giờ độc lập, không phải chịu bất cứ sự thống trị, chi phối nào.... Cho dù có là loài thuần chủng vương.
- Fred... anh không được nói như vậy...
David thở dài trong lòng, buồn bực lẫn lộn. Trời ạ, không biết trong quá khứ người cha đáng kính của anh đã gây ra thù hằn gì với người đàn ông tên Fred này. Như vậy đã chắc chắn một điều, việc anh nhờ vả có thể sẽ không được chấp nhận.
Mặc dù vậy anh vẫn phải thử.
- Lời ông nói không sai. Chúng ta đang sống trong một thế kỷ mới, khi mà loài thuần chủng chúng tôi không còn quyền lực cai trị như trước được nữa. Chúng ta đang dần dần trở thành những người độc lập, tự do, làm chủ cuộc sống này...
- Vậy thì sao? Lý do ngươi xuất hiện ở đây là thế nào? Sẽ không phải là ngẫu nhiên chứ?_ Fred quắc mắt, giọng điệu thập phần khó chịu.
Rõ ràng là Fred đang “giận cá chém thớt”, mà David là một “cái thớt” tội nghiệp đang lãnh chịu những nhát dao mà “con cá” cha anh- Louis Miller gây ra.
- Điện hạ có điều gì cần chúng tôi giúp đỡ sao?_ Anna nhẹ giọng hỏi.
Đây đúng là câu hỏi mà David chờ đợi, đôi mắt anh kiên định nhìn thẳng vào đôi vợ chồng trước mặt, dõng dạc từng từ.
- Đúng vậy! Hôm nay ta đến đây với tư cách là một người cùng loài, nhưng trên hết vẫn là một quân vương... Đến đây nhờ sự giúp đỡ của hai vị, ta cần đội quân Samurai của hai vị giúp sức.
- Việc này...
- Không thể!
Fred lạnh lùng từ chối thẳng thừng, nắm lấy tay Anna kéo vào trong nhà.
Nhưng từ phía sau giọng nói lạnh lùng, pha chút kiên quyết của David lại vang lên. - Một cuộc chiến sắp diễn ra, hai loài người Sói và Ma-cà-rồng sẽ xảy ra chiến tranh. Quân số của ta không đủ. Nếu như thất bại... người Sói sẽ thống trị thế giới này. Tuy nhiên, với đội quân Samurai của hai vị sẽ là hy vọng cho loài Ma-cà-rồng chúng ta. Không lẽ hai vị dương đôi mắt nhìn loài Ma-cà-rồng chúng ta chịu khuất phục, mặc cho người Sói đứng trên sai khiến?
Bước chân Fred dừng lại, mọi lời nói của David ông ta nghe rõ không bỏ sót một từ nào. Nhưng mà... việc này ông ta nên quan tâm sao? Không! Cuộc chiến đẫm máu này ông ta không muốn bị cuốn vào.
- Fred.. nếu vậy chúng ta nên...
- Không!
Một lần nữa Fred quyết định nhanh chóng, cự tuyệt David. Mặc cho Anna có nói thế nào ông ta vẫn giữ nguyên lập trường. Hiện tại ông ta chỉ cần sống một cuộc sống bình dị với Anna mà thôi.
- Ông hãy suy nghĩ lại và..._ David thất vọng
- Ta nhắc lại một lần nữa... TA KHÔNG ĐỒNG Ý!_ Fred gầm lên.
David nắm chặt tay, nở một nụ cười nhạt bất đắc dĩ. - Ông có biết kẻ đứng đầu đám người Sói là ai không? Chính là Lucius Martin... kẻ mà đã lấy đi viên kim cương “Giọt lệ đen” của hai vị.
- Cái gì?_ Anna sửng sốt
- Ngươi nói anh ta là Lucius Martin?_ Fred xoay người túm chặt lấy vai David, nghiến răng gằn lên.
Một nụ cười nhẹ như có như không hiện ra trên môi David, anh biết... cuối cùng thì anh cũng đã thành công. Tránh đi cánh tay Fred, David đứng thẳng người, môi mỏng khẽ nhếch lên. - Đúng vậy!
Chỉ s sau đó, anh cảm nhận được Fred đang ngập tràn lửa hận, gân xanh trên trán ông ta nổi lên trông hết sức đáng sợ.
Nhưng David trong lòng lại thoả mãn, anh chìa bàn tay ra về phía Fred, đôi mắt xanh nhìn Fred như muốn thôi miên.
- Như vậy... Có lẽ ông đã nghĩ đến chuyện hợp tác với ta?