Lion ngã khụy xuống đè lên Viola thở nặng nhọc. Những ngón tay Viola vẫn trung thành nắm cán dao, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm.- Em..Viola..em đã nhớ ra?
Lion hướng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Viola đau xót. Có lẽ nỗi lo sợ trong lòng anh mấy ngày qua chính là thế này đây. Nhưng anh cũng không ngờ cô lại có thể ra tay với anh.
- Nhớ lại? Thật ra...tôi chưa bao giờ mất đi trí nhớ.
Viola nhàn nhạt nở một nụ cười nhạt. Hốc mắt cay cay chua xót. Đúng là cô chưa bao giờ mất đi kí ức.. Khi cô nằm trong quan tài cô không biết một khi mình thức dậy phải đối với anh như thế nào. Anh giết thầy Alan...còn có Louis, cô không thể bỏ qua cho anh
Lời nói của cô khiến Lion chấn động, cơ thể cứng đờ không động đậy. Thì ra tất cả là cô giả vờ... Vậy mà anh cứ nghĩ cô sắp là của anh. Haha... Lion Smith mày quả thật thất bại.
Vươn ngón tay dính máu Lion khẽ vuốt ve khuôn mặt tinh sảo của Viola dịu dàng, cả thânhình dựa vào cô.
- Em...đã..biết tất cả?
- Đã có quá nhiều người chết! Cha tôi, thầy Alan, Louis, David.... Lion, tôi hỏi anh..có phải Rose cũng do anh giết chết?
Viola hét lên bi thương đầy phẫn uất, người thân của cô, những người cô yêu thương nhất đều bị anh đoạt đi. Cầm lấy cán dao đâm sâu hơn một chút Viola nhìn đầy hận thù.
- Nhà ngươi thật to gan!
Joy Miller cầm lấy thanh kiếm vung lên muốn chém xuống. Nếu không phải do Lion ngăn cản ông sớm cha Viola lìa đời.
- DỪNG LẠI! KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN ĐÂY.
Lion trừng mắt giận dữ, một ngụm máu tươi phụt ra đau đớn.
- Lion...con trai..
Giơ hai ngón tay làm hiệu Lion nặng nhọc để tay ở ngực trái, máu đang tuôn xối xả nắm lấy tay Viola.
- Ai dám đụng vào em....kẻ đó sẽ chết.
Chỉ là anh cũng không ngờ vụ của Louis và David làm sao cô có thể biết? Khi đó chỉ có Joy Miller là chứng kiến tất cả.
Thực chất giây phút cô bị Louis biến đổi, cả thân hình không thể động đậy, mí mắt không thể thở nhưng tai cô vẫn nghe rõ....vẫn nghe thấy Lion nói, vẫn cảm nhận được Louis đau đớn ngã xuống bên cạnh...vẫn cảm nhận được mùi máu tanh từ David chảy xuống thấm vào chiếc váy cô đang mặc.
Giây phút đó trái tim cô như đã chết...
- Tôi không thể tha thứ cho anh! Vĩnh viễn không...
- Thật ra...đây chính là..giây phút hạnh phúc nhất đời tôi. Tôi chết trong vòng tay của em....tôi không có gì luyến tiếc.
Một giọt nước mắt rơi xuống má Lion nóng hổi. Đã có lần anh từng nói cách trả thù tàn nhẫn nhất chính là khiến người đó yêu mình..sau đó ra tay! Cô đã làm rất tốt có phải không? Nở một nụ cười thê lương Viola dùng lực đâm con dao ngập cán vào sâu tim Louis. Giọng nói chua xót tuyệt vọng vang lên.
- Anh đi trước đi....tôi sẽ...rất nhanh theo phía sau.
Đúng vậy! Từ giờ chỉ còn lại mình cô trên cõi đời, cô cũng không muốn sống nữa. Louis.... Em sẽ đến tìm anh.
Lion nở một nụ cười yếu ớt hài lòng..sau cùng chậm rãi nhắm mắt lại. Ra đi hoàn toàn thanh thản.
Joy Miller bàng hoàng nhìn Lion từ từ đi vào cõi chết mà run rẩy. Cây kiếm vung lên một lần nữa muốn hướng Viola chém xuống, Viola bất chợt đứng dậy rút con dao cắm trong ngực Lion ra từ từ giơ lên ngắm trúng ngực trái mình hướng xuống.
Giây phút cô cảm tưởng sắp có thể thấy mọi người thì từ phía cửa một thân ảnh nhanh như chớp xuất hiện trước mặt nhanh nhẹn đoạt lấy con dao trong tay cô vất xuống sàn. Ngay sau đó cô rơi vào một vòng ôm quen thuộc.
- Thật to gan! Chưa có sự cho phép của anh mà em dám chết?
Giọng nói tức giận của Louis vang trên đỉnh đầu, vòng tay ôm lấy cô siết chặt.
Đáng chết! Cô lại có thể tự tử, nếu như hắn không xuất hiện kịp thời chẳng phải cô sẽ chết sao? Lúc đó ai đền mạng cô cho hắn? Cô gái ngu ngốc.
Viola như ngỡ ngàng, đôi vai run lên nhè nhẹ. Là Louis sao? Thật sự là Louis?
- Louis... Là anh sao? Anh thật sự chưa chết?
Viola áp bàn tay dính máu lên mặt Louis sờ nhẹ...quả thật đúng là Louis! Áp vào lồng ngực Louis khóc nức nở Viola khóc như một đứa trẻ. Giây phút biết được Louis không chết trái tim như muốn vỡ oà vui mừng khôn siết. Nước mắt tuôn ra như mưa thấm đẫm áo hắn, vòng tay ôm hắn thật chặt như sợ hắn sẽ biến mất.
- Ngoan....anh sao có thể dễ chết như vậy!
Ôm lấy cô vỗ về, Louis thản nhiên quét qua khuôn mặt đang đơ như khúc gỗ của cha mình mà khiêu khích. Tầm mắt lại nhìn thấy xác Lion đang nằm dưới sàn không khỏi xao động.
Nhận thấy Louis muốn bế Viola rời đi Joy Miller sực tỉnh, cây kiếm nặng trịch kề lên cổ Louis.
- Muốn đi? Thật sự nghĩ rằng sau khi cô ta giết Lion ta sẽ bỏ qua? NỢ MÁU PHẢI TRẢ BẰNG MÁU...
Joy Miller gầm lên, băng tuyết bắt đầu đóng băng lại, xung quanh nhất thời lạnh lẽo.
Đó là con trai của ông....là đứa con kết tinh từ tình yêu của ông với Jane. Tuyệt đối không tha thứ cho đứa con gái đó.
- Đó là những gì anh ta xứng đáng nhận được.
- GIAO CÔ TA RA ĐÂY...
Joy Miller nổi điên gầm thét rung chuyển cả lâu đài.,.đôi mắt ông đỏ ngầu đáng sợ. Một thanh kiếm tạo từ băng hướng về phía Viola đâm tới, Louis nhanh chóng kéo Viola qua một bên chính bản thân mình cũng nhanh nhạy ngửa ra phía sau tránh đi lưỡi băng của cha mình.
- Louis cẩn thận!
Viola hét lên khi trông thấy Joy Miller vung băng một lần nữa. Louis ôm lấy Viola xoay người lại hứng lấy đợt băng sắc nhọn của Joy Miller phóng đến cắm phập vào lưng.
Cũng ngay lúc này một thanh âm bén nhọn vang lên. Chỉ nghe thấy "Xoẹ..ett" một tiếng Joy Miller ngã phịch xuống đất.
Louis từ từ quay mặt lại, đôi mắt bàng hoàng giãn ra, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
- Mẹ..
Hết
- Anh là ai?Câu nói này như một cú nock-out hạ bệ Lion đang ở trên thiên đường xuống địa ngục. Lion nhìn Viola không nhúc nhích, đôi tay đang vươn ra giữa chừng hạ xuống. Cô vừa nói gì? Hỏi anh là ai sao?
- Em vừa nói gì?
Viola rụt người lại, có cảm giác nhiệt độ trong đây càng ngày càng lạnh. Thế nhưng cũng không lạnh bằng ánh mắt của người đối diện.
- Tôi... Anh là ai?
- VIOLA
Lion giận dữ gầm lên, một bế Viola ra khỏi quan tài anh siết lấy cô thật chặt.
- Đừng nói rằng em không nhớ tôi. Nói....tôi là ai?
Ánh mắt Lion đỏ ngầu, cánh tay siết lấy eo Viola thật chặt. Giờ khắc này anh muốn nổi điên. Cô dám quên anh? Anh chờ cô mỏi mòn tỉnh lại vậy mà câu đầu tiên cô nói với anh là gì? "Anh là ai?" thật nực cười. Nếu đây là cô đùa bỡn anh anh sẽ trừng phạt cô.
Viola sỡ hãi, cánh tay run rẩy muốn thoát khỏi vòng ôm của anh. Người đàn ông này quá đáng sợ.
- Tôi...buông tôi ra
Nước mắt không tự chủ liền rơi xuống, Viola ôm mặt nước mắt nhoè đi thấm đượm lòng người.
- Tôi...tôi không biết! Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?
Ngón tay xinh đẹp nắm lấy vạt áo trước ngực Lion lay nhẹ, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt Viola yếu ớt nhìn Lion.
- Tôi là ai? Tại sao tôi không nhớ gì cả? Tôi..,..là ai?
Nước mắt của cô làm mềm trái tim Lion. Anh nhìn cô đau lòng, vươn ngón tay thô ráp lau đi nước mắt cô, sau cùng ôm cô thật chặt.
- Xin lỗi em... Mọi chuyện qua rồi!
Gục đầu vào vai cô dỗ dành, nội tâm Lion phức tạp. Anh không ngờ rằng lúc cô tỉnh dậy lại mất hết đi kí ức.
....
Đã hai ngày kể từ sau khi Viola tỉnh dậy. Tin tức này chấn động trong giới Ma-cà-rồng. Việc một con người có thể biến đổi thành Ma-cà-rồng đúng là một kì tích. Trước đây từng có trường hợp nào thành công. Đa số là chết ngay tức khắc khi tiếp nhận hoặc ngủ say mãi mãi. Đúng là không thể khinh thường cô gái mà hai anh em Louis - Lion yêu.
Hai ngày này, Lion luôn như hình với bóng không dời cô nửa bước. Cô cũng đã quen dần với việc anh nói cô là vợ chưa cưới.
- Lion...anh nói lúc trước chúng ta rất yêu nhau sao?
Ôm cô vào lòng Lion nở một nụ cười mỉm, khuôn mặt ghé sát vào môi cô.
- Đúng vậy! Chúng ta còn định tháng sau sẽ kết hôn.
Nhìn khuôn mặt cô đang ngây ngốc trong lòng anh khẩn trương, nếu như cô nhớ ra mọi chuyện chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng không sao, lúc đó cô đã thuộc về anh. Lừa dối cô như thế này trong lòng anh cũng không thoải mái. Nhưng biết làm sao được...anh cũng chỉ muốn cô là của anh.
- Vậy.....cũng sắp rồi.
Viola sửng sốt nhẩm tính ngày. Trời ạ...còn hơn một tuần nữa. Khuôn mặt bất giác đỏ lên. Thật không thể tin chuyện này là thật nhưng khi nghe Lion kể về quá khứ của cô khiến cô không thể phản bác. Bởi có lẽ cô cảm nhận được lời anh nói là đúng.
Nhìn vào đôi môi đỏ mọng của Viola, thân hình gợi cảm trắng trẻo trong chiếc váy đen đơn giản khiến yết hầu anh căng thẳng.
Cúi đầu hôn lên môi cô một cách vội vã. Thầm mắng bản thân mình không có tiền đồ. Biểu hiện của anh giờ như mấy cậu nhóc mới dậy thì lần đầu hôn môi. Nhưng cũng là do hương vị của cô quá ngọt ngào. Ai bảo cô mê người như vậy.
- Ưm..m. Lion..dừng
Viola giãy dụa phản kháng khó chịu càng làm Lion thêm điên cuồng. Anh mút môi cô thật chặt ôm eo đè cô xuống giường. Giờ khắc này anh muốn nổ tung muốn hoà với cô làm một.
Bàn tay không an phận chạm vào eo cô vuốt ve, cảm xúc trơn loáng làn da cô mang lại thật tốt.
- Cho anh!
Giọng nói khàn khàn đè nén, Lion nhìn cô đầy ham muốn. Anh sắp không nhịn được. Thế nhưng...
Viola nghiêng mặt qua một bên khóc nức nở, nước mắt cô một lần nữa lại tim anh mềm nhũn.
Kéo cô ngồi dậy ôm lấy cô vào lòng an ủi. Anh thật đáng chết, cô vừa tỉnh lại chắc chắn đối với anh vẫn còn e dè.
- Xin lỗi em.
- Đừng..đừng như vậy có được không? Lion...
Viola chôn mặt vào ngực Lion run rẩy càng khiến trái tim Lion yếu ớt.
- Ừ, anh hứa với em.
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra nhưng đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy. Anh có thể hứa với cô...ít nhất là trước khi cô lấy anh.
Quả là một đêm khó ngủ.....
------------
Đi lang thang trong toà lâu đài rộng lớn Viola đến đại sảnh bất chợt gặp Helena. Người phụ nữ đẹp như tranh vẽ đang đứng ở cửa kính đối diện là một cái vực thẳm.
Bước chân e dè tiến lại, có cảm giác trái tim bị bóp nghẹt đau đớn. Nhìn thấy giọt nước mắt của Helena trong lòng Viola cơ hồ cũng cảm thấy chua xót.
Helena tâm như đã chết, trong tay cầm chặt đồng hồ có hình của Louis. Đã nhiều tháng trôi qua thế nhưng vẫn không có chút tin tức nào. Con trai của bà, người thân yêu nhất của bà......
- Đó là con trai hoàng hậu sao?
Giọng nói trong trẻo tò mò của Viola vang lên làm Helena bối rối. Quay mặt lau đi giọt nước mắt đang rơi mới từ từ quay lại nhìn Viola đầy trìu mến.
- Đúng vậy! Đó là Louis.... Cô không nhớ gì sao?
Viola khẽ lắc đầu, cúi gằm mặt xuống sàn ngượng ngùng. Helena nhìn Viola đầy cảm thông. Cô gái xinh đẹp này là người con trai bà để ý. Hai đứa cũng thật xứng đôi vừa lứa. Chỉ tiếc là một người bị mất trí nhớ còn một người mất tích không rõ sống chết. Nghĩ đến đây trong lòng bà buồn khổ, khẽ thở dài xoay người rời đi.
Viola vẫn đứng đó, trong đầu nhớ lại cái khuôn mặt yêu nghiệt của Louis trong đồng hồ của Helena mà cảm xúc thật khó diễn đạt.
Cảm giác thật quen thuộc...thật quen thuộc...
Đôi mắt cũng không tự chủ mà nhìn về phía vực thẳm sâu hun hút kia. Đôi môi mấp máy muốn phát ra tiếng nhưng rồi cũng xoay người dứt khoát bước đi.
Hết