Louis nhìn mẹ mình bàng hoàng, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn thân ảnh mẹ mình không nhúc nhích.Helena tràn đầy hạnh phúc khi biết Louis vẫn còn sống. Con trai của bà vẫn bình an....bà không mong gì hơn thế.
Cầm cây kiếm bạc dính máu của Joy Miller... Helena chậm rãi mỉm cười ngồi xuống ôm lấy Joy Miller vào lòng.
- Ho.a.àn.ng..hậ..
- Đừng nói! Tất cả nên kết thúc tại đây. Tôi cũng đã quá mệt mỏi.
Viola ôm miệng sửng sốt nhìn Joy Miller lẫn Helena dưới sàn nhà, trên lưng Joy máu không ngừng rỉ ra thấm đẫm một mảng.
- Louis...mau đưa Viola ra khỏi đây! Lâu đài sắp sập rồi.
Helena vừa dứt lời, toà lâu đài bỗng nhiên rung chuyển, trần nhà bắt đầu đổ vỡ rơi xuống ầm ầm.
- Mẹ! Đi cùng con..
Louis dang rộng đôi cánh bao phủ thân hình bảo vệ Viola, một tay ôm lấy Viola, bước chân lại gần Helena.
Nền đất bỗng dưng nứt toác, các trụ cột đổ ào xuống.....rung lắc dữ dội.
- Mẹ..
- Mau đưa Viola rời khỏi. Mẹ tuyệt đối không rời cha con.
Helena hét lên đôi mắt tuôn ra những giọt nước to như hạt đậu. Bàn tay với lấy con dao của Viola khi nãy hướng xuống ngực mình.
- KH..ÔNGGGGG! MẸ....
Con dao cắm phập vào ngực, máu từ bà nhuốm đỏ cả người Joy Miller, khuôn mặt dần mãn nguyện tựa vào trán Joy.
- He..Helena..tại..tại sao?
Joy Miller khó nhọc phát ra tiếng, đôi mắt u buồn nhìn Helena kinh ngạc. Tại sao? Tại sao lại đối với ông nhất kiến chung tình?
- Chúng ta...là vợ chồng!
Sau đó trút hơi thở hướng Louis thì thào..
- Đi! Hãy sống tốt...mẹ tự hào về con.
Nói xong câu đó gục xuống trán Joy Miller mãn nguyện ra đi. Một giọt nước mắt tràn ra....Joy gắng gượng nhìn vào khuôn mặt đang chết lặng của Louis mấp máy.
- Louis...xin lỗi con!
Sau cùng nhắm mắt lại cùng Helena tạm biệt thế gian này.
"Ầm...m" thế giới như sụp đổ. Louis như chết chân nhìn cha mẹ mình trút hơi thở..khoé mắt cay xè...
Mẹ..... mẹ..gọi mẹ trong vô vọng, Louis ôm chặt lấy Viola đau lòng khôn xiết.
- LOUIS...NHANH RỜI KHỎI CHỖ NÀY! MAU LÊN.
Từ phía cửa Cater khó khăn đứng vững gào to khẩn trương. Nếu không muốn bị chôn vùi thì phải nhanh lên.
- Cater, nhanh nhanh rời khỏi.
Từ phía xa còn vang vọng giọng nói thúc giục của Victor đầy lo lắng.
- LOUISSS_ Cater lại hoảng hồn kêu lên khi một trụ đá rơi gần chỗ Louis.
Dang rộng đôi cánh Louis quay lại nhìn hai thân ảnh của cha mẹ hắn đầy lưu luyến một lần nữa mới ôm Viola rời đi. Ra đến cửa túm lấy Cater đang ngã nhào bay lên không trung.
Chỉ trong tính tắc cả toà lâu đài sụp đổ hoàn toàn....
...
Một ngày hoàng hôn đẹp đẽ,
Louis cô độc đứng trước mộ cha mẹ, nhìn chằm chằm vào hình ảnh hai người đang mỉm cười.
- Có phải hay không hai người đang hạnh phúc?
Để lên mộ một bó hoa Lavender Louis nở một nụ cười nhẹ xoay người bước đi. Ánh hoàng hôn mỏng manh chiếu rọi ánh sáng hồng nhẹ nhàng bao phủ cả không gian yên bình.
Từ phía xa hai cha con Victor-Cater cùng Viola đang đứng chờ. Bước chân lại gần..
- Victor, Cater..cảm ơn hai người đã cứu ta.
Cater cười xuề xoà xua tay tỏ vẻ không có gì. Victor mỉm cười hiền lành lại gần cầm lấy tay Viola đặt vào tay Louis.
- Hãy sống thật hạnh phúc.
- Cảm ơn chú.. Victor!
Viola ôm nhẹ lấy Victor hôn lên má ông một cái. Quay sang Cater..
- Cả anh nữa Cater! Cảm ơn anh.
Nói xong cũng hôn lên má Cater một cái thật nhẹ. Nếu không có họ Louis có thể đã chết. Đôi mắt tím nhìn hai cha con đầy cảm kích.
- Tạm biệt! Nếu cần gì có thể gặp chúng tôi.
Victor giơ tay tạm biệt sau đó khoác vai Cater hai cha con đi dần xuống núi.
Louis bế Viola bay lên, nở một nụ cười yêu thương.
- Chúng ta đi ngắm hoàng hôn!
...
Vẫn là cái cây ngày nào, cũng là một buổi chiều hoàng hôn thơ mộng đẹp như tranh vẽ. Louis ôm Viola đứng dựa vào cành cây, từng đàn chim bay vụt qua hối hả về tổ.
- Louis...anh vẫn chưa bao giờ nói là anh yêu em. Lẽ nào anh không yêu em?
Viola bất ngờ lên tiếng giận dỗi đấm nhẹ vào ngực Louis một cái. Đúng là bây giờ cô mới nhớ ra. Louis chưa hề nói câu đó.
Nở một nụ cười khẽ Louis nâng cằm cô đối diện với khuôn mặt mình. Đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ mới chậm rãi phát ra.
- Anh yêu em!
Viola nở một nụ cười rạng rỡ, cánh tay vòng qua cổ Louis dướn môi hôn lấy môi Louis. Nụ hôn thật nhẹ nhàng... Louis vòng tay ôm cô thật chặt để trán mình tựa vào trán cô. Môi mỏng phát ra thật nhẹ.
- Yêu em mãi mãi.
Hết.
Thứ 7 ngày 7/5/2016 chính thức full truyện.
- Ngươi...ngươi...rốt cuộc ngươi muốn làm gì?Một giọng điệu sợ hãi vang lên trong căn hầm ẩm mốc mùi phân chuột sộc lên nồng nặc, sàn đất ẩm ướt nhớp nháp. Vick sợ hãi lùi về một góc phòng. Đã vài tháng kể từ sau cuộc tổng tiến công thất bại đó ông ta chốn chui chốn lủi mọi ngóc ngách hòng tránh được sự truy sát của Lion. Thế nhưng đời lắm bất ngờ, cuối cùng cũng rơi vào tay Lion. Số phận bi thảm đang đến dần.
Tên Fred đáng chết dám lừa ông. Nghĩ tới Fred càng làm cho Vick sôi máu. Sống ngần ấy năm lại bị một tên nhãi vắt mũi chưa sạch lừa.
Fred nói rằng Joy Miller lâm trọng bệnh, Louis và Joy đang xảy ra chiến tranh lạnh. Cứ nghĩ rằng sẽ lợi dụng "lòng quân hoang mang" quân nhà vua không có sự chuẩn bị tấn công giành thằng lợi. Không ngờ....đã vậy nửa trận chiến Fred ôm người đẹp biệt tăm biệt tích. Lúc đó phát hiện đã quá muộn, đám cấp E của ông thiệt hại hơn phân nửa.
- Ngươi nghĩ rằng sau khi gây ra chuyện lớn như thế nghĩ mình có thể sống sao?
Lion hừ lạnh nhìn Vick đầy khinh bỉ. Nếu không phải do ông ta thì Viola sẽ bị cắn sao? Cô ấy sẽ bị Louis biến đổi sao? Muốn được sống yên ổn? Đừng mơ tưởng!
- Lion...đừng quá ngông cuồng. Việc làm của ta không là gì so với việc ngươi đã làm ba năm trúớc. Hahaha....đừng mong quên.
Vick phát rồ cười ha hả nhìn Lion đầy chế giễu.
Nhếch một nụ cười nửa miệng, giơ khẩu súng để giữa mi tâm Vick, ngón tay bóp cò.
- Vậy hãy để nó trôi vào quá khứ đi.
"Đoà..nn..g" máu từ Vick bắn tung toé lên mặt, Lion lạnh lùng xoay người rời khỏi căn phòng. Viola có lẽ đang chán nản ở lâu đài chờ anh về. Ngày cử hành hôn lễ cũng sắp tới rồi.
....
Một ngày của năm trước,
Trời mưa rơi tầm tã, sấm chớp đùng đùng. Lion đứng trước một hang động mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Vick đang như một xác chết nằm dưới đất như một nùi rẻ rách. Bên trên trần hang động là hàng ngàn con cấp E đang treo mình nằm ngủ.
Chúng đã bị nhốt ở đây năm... Louis đã phong toả kết giới giam giữ.
Nhận thấy có người đến gần Vick vểnh tai lên nghe ngóng, lồm cồm đứng dậy.
- Ồ! Thảo nào hôm nay trời mưa.
Lion nhìn Vick không chớp mắt, bước chân lại gần tới cửa hang.
- Có muốn rời khỏi đây?
Vick ngạc nhiên nhìn Lion như hoá đá. Cậu ta vừa nói với ông điều gì? Ông không nằm mơ chứ?
- năm là quá dài.....thế nhưng điều kiện của cậu là gì?
Vick cũng không phải là kẻ ngu, ông thừa hiểu "Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí" huống chi Lion là người có dã tâm lớn.
Nở một nụ cười giảo hoạt, Lion hài lòng với biểu hiện của Vick.
- Tàn sát tất cả
- Được!
...
Và thế là Lion chính là người phá hủy kết giới khiến lũ cấp E ồ ạt thoát ra tràn vào giết hại con người.
Alan cũng đâu hay biết chính đứa đệ tử của mình đứng sau vụ tấn công. Việc ông bị một tên cấp E cắn Lion cũng chứng kiến nhưng không ra tay giúp đỡ. Để ông từ từ chết đi.
- Louis....xin...xin cậu..giết tôi..
Phải! Cuối cùng khiến cho Viola hận Louis. Đấy chính là điều Lion muốn. Anh muốn cho Joy Miller biết không thể bỏ mặc càng không để cho Louis yên ổn lên làm vua.
Nhưng Lion đâu biết việc đi gặp Vick đã bị Victor phát hiện. Ngày Alan chết Victor cũng có mặt nhưng sau đó ông bị mất tích mấy năm trời. Lion nhốt Victor ba năm, nếu như không phải Victor chăm sóc cho mẹ của mình thì ông chắc chắn sẽ chết.
Tất cả mọi thứ từ Louis...anh đều muốn cướp đoạt....
Tất cả...
------------------
Lion trở về lâu đài, lệnh thông báo đã ban ra anh và Viola sẽ kết hôn sau hai ngày nữa. Tất cả mọi thứ anh đều chuẩn bị kỹ càng.
Viola tần ngần xem xét chiếc váy cưới xinh đẹp treo ở góc tủ. Vẫn là một màu đen tuyền.... Ngày cưới đã cận kề thế nhưng trong lòng cô không có một chút cảm giác háo hức, chờ mong nào.
Trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt yêu nghiệt, mái tóc bạch kim rạng rỡ còn có nụ hôn cuồng nhiệt. Trái tim như bị bóp nghẹt đau đớn, một giọt nước mắt rơi xuống....
Một cánh tay vòng qua eo ôm cô thật chặt, Lion tựa đầu vào vai Viola, đôi môi hôn lên vai cô thật nhẹ.
- Tại sao lại khóc?
Khẽ lắc đầu Viola xoay người lại chủ động ôm lấy eo Lion nở một nụ cười.
- Anh yêu em sao?
Rất hài lòng với sự chủ động của Viola, đôi môi Lion khẽ dương lên, đặt lên môi Viola một nụ hôn phớt nhẹ sau đó ôm lấy cô để mặt cô áp vào trái tim.
- Yêu em nhiều hơn em nghĩ.
Viola nhìn anh đôi mắt khẽ lay động, đối diện với lời thừa nhận của anh trái tim thoáng qua khẽ xao động nhưng rồi cũng không hiểu sao vụt mất như ánh đèn tắt trong đêm khuya.
- Yêu em rất nhiều sao?
Cười khẽ phát ra tiếng Lion vuốt nhẹ cánh môi mềm của Viola yêu chiều, ngón tay vuốt nhẹ tóc cô.
- Rất nhiều!
Khi nói những điều này trong lòng Lion hiểu rõ. Anh thực sự yêu cô rất nhiều. Rất muốn ngay tức khắc cưới cô làm vợ. Bởi lẽ trong lòng anh vẫn còn một chút bất an khó giải thích. Chỉ khi nào cô là của anh điều đó mới chấm dứt.
- Cảm ơn anh... Lion
Áp mặt vào lồng ngực của Lion, vòng tay ôm anh chặt hơn... Viola nở một nụ cười đầy hài lòng.
Hết