Hôm nay là một ngày đẹp trời, Gia Hân dậy rất sớm. Cô đi ra ngoài tập thể dục ở công viên trong tâm trạng rất vui vẻ. Đang đi thì cô thấy Vương Nguyên cũng đang chạy bộ trong công viên. Nhìn anh lúc này thật ra dáng một soái ca, cô cứ đứng nhìn anh mãi cho đến khi:
_ Hân Hân em làm gì mà đứng đây vậy? - Vương Nguyên đứng cạnh Gia Hân rồi hỏi.
_ À..... em đứng đây nghỉ mệt thôi - Nói rồi mặt cô bỗng đỏ bừng lên.
_ Ukm. Bình thường em hay dậy sớm như vậy lắm hả?
_ Vâng. Em dậy sớm như vậy quen rồi anh ak.
_ Umk, mà sao Trâm Anh không đi cùng với em vậy?
_ Chắc giờ bạn ấy đang chìm trong giấc ngủ với mấy chàng hoàng tử trong truyện cổ tích của bạn ấy rồi anh à ^^ - Gia Hân vừa nói vừa cười.
_ Ukm chắc em ấy thích đọc truyện cổ tích lắm ha. Mà em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì mình cùng đi ăn nhé.
_ Vâng, mình đi thôi anh - Gia Hân nghe nói đến ăn là mắt sáng trưng (Hai người này giống nhau ghê).
Tại một quán ăn nào đó:
_ Em thích món này không? Đây là món ăn anh thích nhất đấy - Vương Nguyên bưng đồ ăn lên trước mặt Gia Hân rồi hỏi.
_ Có ạ, nhìn món này ngon quá trời luôn ak. À mà anh có thể cho em xin số điện thoại của anh được không? Em hâm mộ anh từ lâu lắm rồi á - Gia Hân đưa điện thoại lên trước mặt Vương Nguyên rồi cô cúi mặt xuống để Vương Nguyên không thấy cô đang đỏ mặt.
_ Vậy em đưa điện thoại đây để anh lưu cho - Vương Nguyên nói rồi cầm lấy điện thoại của Gia Hân lưu số của mình vào.
_ Em cảm ơn anh nhiều nha - Gia Hân phấn khích nói rồi cầm lấy điện thoại của mình.
Sau bữa ăn Gia Hân về nhà, đúng lúc Trâm Anh vừa bước ra ngoài thì thấy Gia Hân vừa đi vừa hát rất vui vẻ nên lại hỏi thử.
- Mới sáng sớm mà sao cậu vui vẻ quá vậy Gia Hân? - Trâm Anh hỏi Gia Hân.
Gia Hân đỏ mặt cúi xuống đất, chưa kịp nói gì thì có một tin nhắn gửi tới cho cô. Gia Hân đọc tin nhắn xong thì chạy lại ôm Trâm Anh rồi nói thầm gì đó vào tai của Trâm Anh, Trâm Anh nghe xong thì:
- Aaaaaaa....! Thật không vậy Hân? - Trâm Anh hét lớn.
- Mình nói thật đấy. Cậu thích thì tin không thích thì thôi. Mà giờ cậu có đi không thì vô chuẩn bị đồ đi rồi mai còn đi nữa kìa - Gia Hân nói (Tg: Hai chị đang chuẩn bị đồ để đi đâu vậy? Cho em biết với.
Gia Hân: Không phải chuyện của mi, lo mà viết truyện tiếp đi.
Tg: *hứ* kệ chị).
- À mà Hân nè, hay là rủ Bảo Trâm đi chung với chúng ta luôn đi, mình nghĩ chắc là Bảo Trâm sẽ thích lắm đấy - Trâm Anh phấn khích nói.
- Ukm cũng được ak. Chiều hai bọn mình cùng qua nhà bạn ấy hỏi bạn ấy thử xem sao ha - Gia Hân nói rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó. Sau đó cả hai cùng chạy vào nhà thu dọn đồ.
----------------------------- Hết chương -------------------------------------
Gia Hân và Trâm Anh đang thu dọn đồ để chuẩn bị đi đâu? Các bạn cùng đón đọc chương tiếp theo để tìm hiểu nhé!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!
--------------------------------------------------------------------------------
GTNV
Trần Bảo Trâm. 16 tuổi.
Là người Việt, lúc nhỏ sống ở Việt Nam nhưng vì gia đình chuyển sang Trung Quốc làm ăn nên khi lên cấp 2 Bảo Trâm đã phải chuyển sang sống và học tại Trung Quốc. Là bạn thân từ nhỏ của Trâm Anh và Gia Hân. Nhà ở cạnh nhà ông bà ngoại của Gia Hân.
Tính cách: Vui vẻ, hoạt bát, thích tìm hiểu và khám phá những thứ mới lạ.
_ Hân Hân em làm gì mà đứng đây vậy? - Vương Nguyên đứng cạnh Gia Hân rồi hỏi.
_ À..... em đứng đây nghỉ mệt thôi - Nói rồi mặt cô bỗng đỏ bừng lên.
_ Ukm. Bình thường em hay dậy sớm như vậy lắm hả?
_ Vâng. Em dậy sớm như vậy quen rồi anh ak.
_ Umk, mà sao Trâm Anh không đi cùng với em vậy?
_ Chắc giờ bạn ấy đang chìm trong giấc ngủ với mấy chàng hoàng tử trong truyện cổ tích của bạn ấy rồi anh à ^^ - Gia Hân vừa nói vừa cười.
_ Ukm chắc em ấy thích đọc truyện cổ tích lắm ha. Mà em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì mình cùng đi ăn nhé.
_ Vâng, mình đi thôi anh - Gia Hân nghe nói đến ăn là mắt sáng trưng (Hai người này giống nhau ghê).
Tại một quán ăn nào đó:
_ Em thích món này không? Đây là món ăn anh thích nhất đấy - Vương Nguyên bưng đồ ăn lên trước mặt Gia Hân rồi hỏi.
_ Có ạ, nhìn món này ngon quá trời luôn ak. À mà anh có thể cho em xin số điện thoại của anh được không? Em hâm mộ anh từ lâu lắm rồi á - Gia Hân đưa điện thoại lên trước mặt Vương Nguyên rồi cô cúi mặt xuống để Vương Nguyên không thấy cô đang đỏ mặt.
_ Vậy em đưa điện thoại đây để anh lưu cho - Vương Nguyên nói rồi cầm lấy điện thoại của Gia Hân lưu số của mình vào.
_ Em cảm ơn anh nhiều nha - Gia Hân phấn khích nói rồi cầm lấy điện thoại của mình.
Sau bữa ăn Gia Hân về nhà, đúng lúc Trâm Anh vừa bước ra ngoài thì thấy Gia Hân vừa đi vừa hát rất vui vẻ nên lại hỏi thử.
- Mới sáng sớm mà sao cậu vui vẻ quá vậy Gia Hân? - Trâm Anh hỏi Gia Hân.
Gia Hân đỏ mặt cúi xuống đất, chưa kịp nói gì thì có một tin nhắn gửi tới cho cô. Gia Hân đọc tin nhắn xong thì chạy lại ôm Trâm Anh rồi nói thầm gì đó vào tai của Trâm Anh, Trâm Anh nghe xong thì:
- Aaaaaaa....! Thật không vậy Hân? - Trâm Anh hét lớn.
- Mình nói thật đấy. Cậu thích thì tin không thích thì thôi. Mà giờ cậu có đi không thì vô chuẩn bị đồ đi rồi mai còn đi nữa kìa - Gia Hân nói (Tg: Hai chị đang chuẩn bị đồ để đi đâu vậy? Cho em biết với.
Gia Hân: Không phải chuyện của mi, lo mà viết truyện tiếp đi.
Tg: *hứ* kệ chị).
- À mà Hân nè, hay là rủ Bảo Trâm đi chung với chúng ta luôn đi, mình nghĩ chắc là Bảo Trâm sẽ thích lắm đấy - Trâm Anh phấn khích nói.
- Ukm cũng được ak. Chiều hai bọn mình cùng qua nhà bạn ấy hỏi bạn ấy thử xem sao ha - Gia Hân nói rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó. Sau đó cả hai cùng chạy vào nhà thu dọn đồ.
----------------------------- Hết chương -------------------------------------
Gia Hân và Trâm Anh đang thu dọn đồ để chuẩn bị đi đâu? Các bạn cùng đón đọc chương tiếp theo để tìm hiểu nhé!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!
--------------------------------------------------------------------------------
GTNV
Trần Bảo Trâm. 16 tuổi.
Là người Việt, lúc nhỏ sống ở Việt Nam nhưng vì gia đình chuyển sang Trung Quốc làm ăn nên khi lên cấp 2 Bảo Trâm đã phải chuyển sang sống và học tại Trung Quốc. Là bạn thân từ nhỏ của Trâm Anh và Gia Hân. Nhà ở cạnh nhà ông bà ngoại của Gia Hân.
Tính cách: Vui vẻ, hoạt bát, thích tìm hiểu và khám phá những thứ mới lạ.