Chiếc gạt tàn trong suốt bị ném vào tường, vỡ tan. Thuỷ tinh văng tung toé, vài mảnh nhỏ bắn ra tận chỗ Zoe, cứa lên mặt cô những vết xước mảnh. Nhưng cô vẫn đứng yên, chịu trận.
Đứng chính giữa phòng là một người đàn ông, có thể thấy rất rõ người này đang lên cơn thịnh nộ. Mắt ông đỏ ngầu, trợn trừng nhìn hai tên thuộc hạ vô dụng trước mặt. Hàm răng nghiến ken két, thậm chí nghe rõ hơi thở nặng nề của ông trong không khí. Mạnh Vũ gườm gườm nhìn Zoe và tên kia, gầm lên:
– NÓI XEM, CÁC NGƯƠI BẢO VỆ CON GÁI TA KIỂU GÌ THẾ HẢ?!!!
Zoe lạnh người trước cơn giận dữ của ông chủ. Nhưng cô không nói gì, chỉ đứng im, đầu cúi xuống đất. Chuyện này, không thể phủ nhận là cô sai trước.
Mạnh Vũ thấy cả hai người đều lặng im thì càng sôi sục, ông gằn từng tiếng:
– Sao?! Không trả lời được à?! Giỏi lắm, ta thuê các ngươi để bảo vệ Băng, và nhìn xem hôm nay con bé đã vướng vào chuyện gì, HẢ?!!
Tên thuộc hạ mặt xanh lét, lén lút nhìn lên, miệng ấp úng:
– Ông chủ… cô Hải Băng… không phải là vẫn ổn sao…
Mạnh Vũ trợn mắt, ông gầm lên:
– ỔN À?! Ngươi nghĩ như vậy là ỔN sao?! Con bé đã có thể bị giết nếu như trong chiếc xe đó không có sẵn súng!!! Mẹ kiếp!
Mạnh Vũ đi đi lại lại trong phòng với vẻ giận dữ. Đầu ông như muốn xì khói. Con gái ông, hôm nay đã suýt nữa thì mất mạng. Hải Băng thoát được là do có súng trong xe, giả dụ nếu nó không có ở đó, có khi bây giờ con bé đã… Mạnh Vũ lắc mạnh đầu, sống lưng lạnh toát. Ông không dám tưởng tượng, cuộc sống của ông và tương lai của Dương Ngọc sẽ như thế nào nếu không có Băng.
Xem ra ông đã quá chủ quan rồi. Thằng bé đó – Duy Phong, đích thị là một mối nguy hiểm cần diệt trừ. Không thể giết được, đó là một nhân tài của đất nước, nhưng ông chắc chắn sẽ phải để ý hơn đến chàng trai này. Băng không làm gì sai, nó vướng vào cái mớ chết tiệt này chỉ vì cái thằng mafia kia. Như nhớ ra gì đó, Mạnh Vũ quay ngoắt sang Zoe, rít lên:
– Còn cô, Zoe?! Ta đã bảo rằng cô phải để ý đến Băng, và hãy xem hôm nay cô làm được gì?!
Zoe cúi đầu nhận tội. Cô cất giọng đều đều, không hề ngẩng lên tới 1 giây:
– Tôi có lỗi, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ nhếch mép, cười khinh bỉ:
– Có lỗi à?! Có lỗi thì làm được gì? Ta thậm chí đã phải phái thêm người theo dõi Băng, vậy mà con bé vẫn lâm vào hoàn cảnh như hôm nay. Cô làm việc tốt quá nhỉ?!
Zoe cau mày, cô ngẩng lên.
– Ông chủ cho thêm người theo dõi cô chủ?! Hải Băng không thích thế, ông biết mà?!
Mạnh Vũ chăm chú nhìn Zoe, ánh mắt ông lạnh lùng đến đáng sợ, nụ cười tắt hẳn trên khuôn mặt, chứa đựng một sự tức giận bị kìm nén. Cảm xúc quay ngoắt 360 độ chỉ trong vài giây. Khả năng kiểm soát cảm xúc tuyệt vời, Băng được thừa hưởng từ chính người cha này.
– Sau vụ việc ngày hôm nay, cô có quyền lên tiếng sao, Zoe?
Zoe mím chặt môi, đôi mắt soi từng milimet của cái sàn nhà. Mạnh Vũ tiến lại gần, lấy tay nâng cằm cô lên, để Zoe nhìn thẳng vào mình. Ông gằn từng tiếng:
– Ta cũng chưa bao giờ thấy cô có ý kiến với những quyết định của ta đấy, Zoe. Cô hoàn toàn có thể gọi taxi hoặc người đến đón Băng, nhưng cuối cùng lại không làm thế. Vì sao?
Zoe cắn chặt môi dưới vẻ bồn chồn. Ánh mắt của người đàn ông trước mặt như thiêu đốt cô, lôi tuột những suy nghĩ sâu kín trong tâm trí. Zoe ấp úng:
– Vì tôi nghĩ có thể cô Hải Băng sẽ không thích điều đó, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ bỏ tay ra khỏi cằm Zoe, quay ngoắt đi. Ông ngồi xuống chiếc ghế bành rộng lớn, đôi mắt lạnh lùng theo dõi từng cử động của cô.
– Với lòng trung thành dành cho Băng, ta không tin cô dám phản bội ta. Nhưng sự việc hôm nay là một sơ suất lớn, không đáng có với một người chuyên nghiệp, cô hiểu chứ?!
Zoe mặt vẫn cúi, đôi mắt khẽ thoáng qua vẻ xót xa. Phải, ngàn lần cô cũng chẳng thể nào làm hại đến đứa em gái bé nhỏ của mình. Khi biết Băng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, cô đã lo lắng biết bao nhiêu, thậm chí còn định lái xe thẳng đến đó để giúp, nhưng đó là điều không thể.
– Việc này chắc chắn sẽ không xảy ra thêm lần nữa, thưa ông chủ.
Mạnh Vũ gật nhẹ đầu, ông quay lưng lại với Zoe, tỏ ý rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc.
– Tốt hơn là nên như thế. Lui đi, ta mệt rồi.
Zoe lập tức rút ra khỏi phòng. Cho đến khi cánh cửa gỗ hoàn toàn đóng lại, Mạnh Vũ nhìn tên thuộc hạ kia, lửa phẫn nộ lại một lần nữa bùng cháy trong mắt ông:
– Còn ngươi, hẹn gặp người đó cho ta. Ngay tối nay, bên ngoài.
Hắn cúi đầu vâng lệnh, không dám ho he gì thêm. Mồ hôi đã nhanh chóng thấm đẫm lưng áo hắn kể từ lúc nãy, quả thật, như thế cũng là ông chủ đã phải rất rất kìm chế rồi. Thử có một vết thương nhỏ nào trên người cô chủ xem, dám thề Mạnh Vũ sẽ lôi cả xác tên tóc đỏ kia về để mà băm vằm rồi vứt cho cá ăn. Thậm chí còn có thể tệ hơn, chặt đứt từng bộ phận cơ thể rồi nhúng trong axit sôi sùng sục chẳng hạn. Chết cũng là may mắn lắm.
.
.
.
.
Biệt thự họ Hoàng. Phòng 00.
Phong nằm trên giường, mắt nhắm lại trong im lặng, nhưng không hề ngủ. Đèn trong phòng được tắt hết, không gian chìm hoàn toàn vào cái ảo mị của bóng đêm – nơi ưa thích của Phong.
Tâm trí không để cho cậu được yên. Hương thơm của Băng vương trong căn phòng này liên tục nhắc nhở nó về hình ảnh cô gái ấy. Đôi mắt đẹp lúng liếng đảo quanh từng bức tường, đôi chân dài trắng mịn khẽ vung vẩy đầy thích thú, từng lọn tóc nâu ướt nước, mềm mại đáng kinh ngạc sóng sánh trong lòng bàn tay cậu… tất cả, đều để lại trong Phong một ấn tượng không dễ gì xoá mờ.
Băng biết bắn súng, điều này đã làm Phong có chút ngạc nhiên. Nhưng quả thật, khi nhìn thấy xác tên tóc đỏ trên sàn xe, cậu đã rất biết ơn người đã dạy cô cái kỹ năng ấy. Một cô gái với vẻ đẹp tựa sương khói, giống một đoá hoa cúc trắng thuần khiết giữa một rừng những sắc màu rực rỡ của phong lan, của lưu ly. Mong manh là thế, nhưng đoá cúc này, lại có những cái gai của hoa hồng.
Cậu cũng chưa bao giờ thấy cô gái ấy cười. Một nét thoáng qua, hay một cái nhếch môi thôi, khinh bỉ hay cái gì cũng được, cũng chưa bao giờ Phong được chiêm ngưỡng. Một khuôn mặt ngay cả khi lạnh lùng vô cảm cũng đã đủ để khiến người ta phát điên, thì nụ cười hẳn sẽ là một quả bom hạt nhân đối với đàn ông. Phong có chút khó chịu khi nghĩ đến những thằng đã được chiêm ngưỡng nụ cười của Băng, dù chẳng hiểu tại sao.
Điện thoại rung bần bật trên giường làm Phong giật mình. Cậu bật dậy, với lấy cái Iphone ở bên cạnh. Ánh sáng màn hình hắt lên bức tường màu tro xám sau lưng cậu, mờ ảo như vô thực. Một tin nhắn.
888 phố G. Đến một mình. Ta muốn nói chuyện.
Tin nhắn đến từ một số lạ. Phong nhíu mày. Đây không giống một tin nhắn đe doạ hay dụ dỗ, nhưng cậu vẫn thấy kỳ quặc. Phong rất ít khi nhận được những cuộc gọi hay tin nhắn nặc danh như thế này, số điện thoại của cậu có thể nói là rất ít người ngoài biết. Đa phần họ muốn tránh không dây dưa với mafia, còn lại thì là có mục đích gì đó. Thương lượng, hoặc thủ tiêu cậu chẳng hạn?! Người gửi xưng là “ta”, là muốn nói rằng cấp bậc của Phong kém hơn?!
Phong cười khẩy. Ông ta muốn cậu đến một mình, tự đâm đầu vào bẫy sao?! Được lắm, thử xem bản lĩnh người này đến đâu. Phong khoác vào một cái áo đen tuyền, lập tức rời khỏi biệt thự rồi phóng xe đến địa chỉ đã nhắn trong tin.
.
.
.
.
Chiếc R8 của Phong dừng lại trong một ngõ phố, sự hiện đại của chiếc xe cực kỳ không tương xứng với sự hoang tàn nơi đây.
Ngôi nhà gỗ nhỏ có ghi số 888 hoàn toàn bị bỏ hoang, không có ai ở. Không chỉ vậy, con phố này vô cùng tối tăm và vắng lặng, dường như chẳng có một dấu hiệu nào của sự sống xung quanh. Một nơi trú ẩn cực kỳ lí tưởng cho côn đồ hay gangster, nhưng Phong lại chẳng thấy tên nào. Cánh cửa của nhà gỗ gần như đã bị mục nát hoàn toàn, khi đẩy còn phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người. Cậu suy nghĩ một lúc, rồi quyết định đi thẳng vào trong.
Ấn tượng đầu tiên của Phong khi bước vào là bốn tên mặc complet đen đứng sừng sững ở bốn góc phòng. Đồ đạc khá sạch sẽ, sàn nhà không một vết bụi, và đặc biệt là, ngay chính giữa căn phòng là một cái trường kỉ bọc nhung đỏ sang trọng. Ngồi chiễm chệ trên ấy, là một người đàn ông.
Người này có vẻ ngoài vô cùng ấn tượng. Đẹp trai và phong độ, theo kiểu chững chạc và sành đời. Ở ông ta toát lên cái khí chất sắc lạnh xuyên thẳng trong không gian, ánh mắt lạnh lùng như một con sói đã nhiều năm đi săn mồi, chưa bao giờ thất bại. Và bây giờ, có vẻ Phong chính là con mồi tiếp theo. Ông ta chỉ im lặng nhìn cậu, một tay đỡ lấy cằm, tay còn lại nhịp nhịp đều đặn trên đùi. Ngay cả tư thế ngồi ấy cũng làm ông ta trở nên quyền lực.
Cái làm Phong băn khoăn là cậu thấy người đàn ông này rất quen. Đã từng thấy ở đâu đó, và rất giống với một người mà cậu biết. Phong đứng im, săm soi con sói trước mặt trong lặng câm, đôi mắt màu cà phê vô cảm, giữ lại sự hoài nghi trong tâm trí.
Phong và người đàn ông kia chìm trong im lặng rất lâu, bầu không khí trở nên ngột ngạt và căng thẳng đến tột bậc bởi cuộc đọ mắt giữa hai người họ. Cả hai ai cũng khoá chặt cảm xúc trong lòng, chỉ mang sự lạnh lùng đến toát mồ hôi trong ánh mắt. Bốn tên vệ sĩ ở góc phòng theo dõi Phong và người kia với vẻ sùng bái xen lẫn sự thích thú, giống như theo dõi hai con thú săn mồi thăm dò nhau trên sàn đấu. Cuối cùng, người đàn ông ngồi trên tràng kỉ cũng lên tiếng trước:
– Xin tự giới thiệu, ta là Dương Ngọc Mạnh Vũ.
Phong nheo mắt. Dương Ngọc… là cha của Băng?! Cậu chớp chớp mắt đầy ngạc nhiên, nhìn kĩ lại người đàn ông trước mặt mình. Ông ta có cái mũi cao thẳng của Băng, có đôi mắt đẹp kiểu vô cảm giống cô, thì ra, cậu thấy ngờ ngợ là vì thế.
– Xin hỏi ngài gọi tôi đến đây làm gì?
Mạnh Vũ cười nhếch mép. Phong gần như có thể thấy được thứ cảm xúc ẩn giấu sau nụ cười ấy. Sự… kiềm chế? Tức giận?!
– Ta tưởng cậu phải là biết rõ nhất chứ? Sau những gì cậu gây ra cho con gái ta ngày hôm nay?!
Phong nhíu mày vẻ nghi hoặc rồi ngay lập tức trở lại bình thường. Cậu hiểu ngay lập tức, người đàn ông này đang muốn nói đến điều gì. Phong nhìn thẳng vào Mạnh Vũ, lạnh lùng đáp lại:
– Việc đó, tôi xin lỗi vì đã để Hải Băng gặp nguy hiểm.
Mạnh Vũ hít một hơi sâu, đè xuống ngọn lửa thịnh nộ trong lòng. Ông nhắm mắt lại trong 5 giây vẻ như suy nghĩ, rồi mở bừng nhìn Duy Phong:
– Xin lỗi thôi sao?! Con bé đã có thể bị giết, cậu biết chứ?!
Tim Phong “thịch” một cái. Cổ họng cậu nghẹn ứ, không nói nên lời. Không phải vì sợ hãi người đàn ông quyền lực này, mà là đau đớn khi nhớ về cái giây phút kinh hoàng ấy. Giây phút mà Phong tưởng, mình đã mất cô mãi mãi. Cậu cực kỳ không muốn nếm trải nó thêm lần nữa. Cái khoảnh khắc nghe thấy tiếng súng, Phong có cảm tưởng như tim mình như đã chết đi.
Mạnh Vũ quan sát nét mặt của Phong, cảm xúc của cậu rất ít người có thể nhận ra, nhưng người đàn ông này lại là bậc thầy trong việc che giấu tâm tư, lại còn là người đã trải đời, vô cùng nhiều kinh nghiệm. Ông không chắc chắn thì cũng có thể đoán được Phong đang nghĩ gì lúc này.
– Nếu cậu thực sự quan tâm đến con gái ta, thì hãy buông tha cho nó đi. Rời xa nó là cách tốt nhất.
Phong nhíu mày nhìn Mạnh Vũ. Rời xa cô ấy?! Cậu ngàn lần cũng không muốn. Phong cũng chẳng thể rõ được vì sao mình lại không muốn, chỉ là việc rời xa Hải Băng là điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến, hoặc không muốn nghĩ đến. Phong nhìn thẳng vào chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc, nói rành rọt từng chữ:
– Tôi không thể.
Mạnh Vũ nhíu mày giận dữ. Ông nhìn chàng trai trước mặt, cố không để ngọn lửa âm ỉ trong lòng bùng phát ra ngoài. Giọng nói ông trở nên sắc lạnh, gằn xuống từng chữ một:
– Không-thể?! Cậu chống đối ta?!
Cho dù đang phải đối mặt với một người đáng sợ như Mạnh Vũ, Phong chẳng có biểu hiện gì nao núng, trái lại càng thêm phần kiên cường trong ánh mắt. Cậu chậm rãi nhắc lại:
– Tôi chỉ là không thể.
Mạnh Vũ khẽ nhắm mắt, dựa người tựa vào chiếc trường kỉ phía sau. Hơi thở ông nặng nề, vừa mang sắc giận dữ lại có chút gì đó… bất lực. Chí ít thì con gái ông cũng đã không nhìn nhầm người. Chàng trai này thật sự là một người có bản lĩnh, dám đứng ngay trước mắt ông mà thản nhiên từ chối yêu cầu như vậy. Xem ra dùng quyền lực và hăm doạ thì ông sẽ chẳng thể nào đạt được mục đích. Mạnh Vũ mở mắt, nhìn thẳng đến Duy Phong:
– Phong, có lẽ cậu nên nhớ rằng, mình xuất thân từ đâu. Xã hội đen, ta không muốn Hải Băng phải dính dáng đến mấy thứ ấy. Nó còn trẻ, lại tài năng đầy mình, không thể vì trong quá khứ có chút sai sót xảy ra mà để ảnh hưởng đến tương lai phía trước. Cậu là người thuộc về thế giới bóng đêm, sẽ chỉ mang đến nguy hiểm cho nó mà thôi. Phong, cậu thật sự không hiểu sao?!
Phong bắt đầu lung lay, ánh mắt màu cà phê hơi tối xuống, đầu óc suy nghĩ mông lung. Phải rồi, cậu có tư cách gì mà ở gần cô ấy?! Đó là một thiên sứ thuần khiết, ở thế giới của cậu thì không sớm thì muộn cũng sẽ bị vấy bẩn. Phong không muốn thế. Cậu đã lớn lên trong máu đổ, trong tiền đen, cậu không hề muốn Hải Băng phải như vậy.
Mạnh Vũ nhướn mày nhìn chàng trai trước mặt. Khoé môi ông khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười vừa đắc ý, lại có chút thích thú. Giọng nói ông vẫn tiếp tục vang lên đều đều, điềm tĩnh và lãnh đạm, như thể có ma lực rót vào tai của người nghe vậy:
– Phong, ta chỉ là lo cho Hải Băng. Cậu là một chàng trai tốt, ta có thể thấy điều đó. Tuy nhiên, thân phận của cậu thì ta không thể chấp nhận. Ở cạnh cậu, Băng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm không thể lường trước. Sự việc hôm nay là một ví dụ điển hình, nó đã suýt bị giết, cậu biết chứ?! Con bé là tương lai của ta, của Dương Ngọc, nó nhất định không được gặp chút nguy hiểm nào. Phong, ta mong cậu hiểu, cậu với nó, là hai thế giới khác nhau.
Đến câu cuối thì Phong sụp đổ hoàn toàn. Đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt lại thành một đường thẳng, mồ hôi đã vài giọt chảy dài trên sống mũi. Phong chìm nghỉm trong những suy nghĩ cuộn tròn, quánh đặc của bản thân.
Phải, đúng thế, cậu và cô ấy, là thuộc hai thế giới khác nhau. Thế giới của Băng đâu có bao gồm đầu rơi máu chảy, đâu có bao gồm thù hận oán kiếp?! Băng mãi mãi không bao giờ có thể bước chân vào thế giới của Phong, cậu sẽ không cho phép một ai làm vấy bẩn một cô gái thanh khiết nhường ấy. Nhưng hình như cậu cũng đã quên rằng, bản thân mình cũng chỉ là một cái xác với một tâm hồn đã bị vẩn đục mà thôi. Sự việc ngày hôm mau còn chưa đủ làm cậu tỉnh ngộ hay sao?! Phong chính là đã tận tay đem cô đặt vào nguy hiểm, nếu không phải Băng cũng đã từng được huấn luyện qua, thì cô có thể đã…
Phong cười khẩy đầy chua xót. Xét cho cùng, ngoài những nguy hiểm và rắc rối, cậu có thể mang cho cô gái ấy những gì?! Chẳng có gì hết, chính là thế. Xem ra rút khỏi cuộc sống của Băng cũng không phải là một ý tưởng quá tệ. Cậu nhìn Mạnh Vũ, giọng nói chứa đầy sự quyết tâm đan lẫn cùng với chút xót xa khó nhận thấy:
– Tôi đồng ý.
Mạnh Vũ mỉm cười hài lòng. Ông phẩy nhẹ tay, lập tức một tên thuộc hạ ở góc phòng đi tới, cầm theo một tờ giấy và cây bút, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn kính nhỏ trước trường kỉ. Phong liếc qua, ngay lập tức hiểu người đàn ông này muốn gì. Cậu khẽ nhếch môi, cười khinh bỉ.
Mạnh Vũ không để tâm đến vẻ chán ghét của Phong, ông đẩy tờ giấy và cây bút tới trước mặt cậu, ôn tồn nói:
– Cậu cũng đã biết cái này là gì rồi. Ký vào đây, và lập tức rời xa con gái ta. Ta tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho cậu.
Phong không suy nghĩ liền đặt bút kí cái roẹt. Mạnh Vũ mỉm cười, vươn tay thu hồi lại tờ giấy, săm soi một lúc chữ ký của cậu rồi đưa cho tên thuộc hạ bên cạnh. Ông đứng dậy, ngay lập tức có người mang đến chiếc áo khoác để ông chủ mặc vào.
– Ta sẽ cho cậu ngày cuối bên con bé. Tự nhiên rời xa thì có chút mất tự nhiên. Nốt ngày mai, và nhớ rằng, cậu và Hải Băng sẽ trở thành hai người xa lạ.
Nói xong, ông sải bước đi ngang qua Phong, rời khỏi căn nhà gỗ. Mấy tên thuộc hạ theo sau, tháp tùng ông chủ lên chiếc Limousine đen tuyền không biết từ lúc nào đã đỗ trước cửa.
Vài giây sau, ánh đèn đỏ chói gắn sau xe đã trở thành hai đốm sáng lập loè, mất hút vào màn đêm tĩnh mịch, không một dấu vết để lại.
—— ——
Vote ủng hộ mình nếu mọi người thấy hay nha! Động lực rất lớn để mình tiếp tục viết đó!