Mạnh Vũ cười nhếch mép, ngồi lại xuống chiếc ghế bành, một tay chống cằm, đôi mắt nâu sẫm ranh mãnh nhìn Phong.
– Bản hợp đồng bị xé, ta cho rằng cậu phải biết rõ ý nghĩa của việc này chứ?!
Phong nhíu mày:
– Nó… không còn hiệu lực?!
Mạnh Vũ gật đầu hài lòng, dựa hẳn người vào lưng ghế, chờ đợi Phong nói tiếp.
– Nhưng… vì sao?!
Mạnh Vũ cười lớn, chống cằm nhìn Phong chăm chú, sự tinh quái vẫn hằn rõ trên đôi mắt, giống như cậu đang là món đồ chơi tiêu khiển đầy thú vị của ông trong thời điểm này.
– Vì sao à? Cậu nghĩ thử xem?!
Phong im lặng, nhìn Mạnh Vũ đầy nghi hoặc. Bản hợp đồng bị xé, chẳng hiểu sao lòng cậu lại nhẹ nhõm một cách khó hiểu. Sự ràng buộc giữa cậu và Băng đã được gia hạn trong bản hợp đồng đó, nhưng giờ thì nó đã mất đi, việc này… Mạnh Vũ chăm chú quan sát biểu hiện của Phong, nhẹ nhàng buông một câu:
– Ta cho phép cậu ở bên con gái ta, Phong.
Phong nhướn mày, nhìn Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc đầy ngạc nhiên và ngỡ ngàng. Zoe đứng ở góc phòng cũng sững sờ không kém, mắt chư O mồm chữ A. Hai người trân trối nhìn Mạnh Vũ chờ đợi một lời giải thích, một câu trả lời thoả đáng.
– Hãy bảo vệ Hải Băng hộ ta.
Phong nheo mắt, trả lời kiểu này thì bằng không. Bảo vệ Hải Băng?! Cậu từ tốn đáp lại:
– Đó là việc mà cả đời tôi nguyện làm, không cần ai yêu cầu.
Mạnh Vũ gật gù hài lòng, miệng nở một nụ cười nham hiểm với Phong. Ông nhướn mày:
– Chứng kiến hành động “anh hùng cứu mỹ nhân” của cậu ngày hôm nay, ta đúng là không có nghi ngờ gì về việc cậu sẵn sàng đem cả tính mạng ra để che chở cho nó. Rất tốt. Cậu sẽ ở bên con gái ta như cũ, Phong. Ta cũng sẽ không xen vào chuyện của hai đứa nữa.
Phong tròn mắt kinh ngạc. Đợi cho đến khi mớ thông tin kia thấm hết vào não, tim cậu bỗng thở phào nhẹ nhõm, hoan hỉ như vừa trút được gánh nặng. Cậu, vẫn sẽ được ở cạnh người con gái ấy. Đôi mắt màu cà phê bỗng trở nên ấm áp khi nhớ đến một thiên thần đang ngủ vùi ở nơi nào đó. Phong nở một nụ cười như có như không, niềm hạnh phúc không lí do chảy tràn trong cơ thể cậu, lấp đầy mọi ngóc ngách tăm tối.
Biểu hiện của Phong không qua nổi mắt Mạnh Vũ. Ông cười đầy toan tính một cách kín đáo, nhướn một bên mày nhìn Phong trêu chọc:
– Với lại, nếu Băng gặp nguy hiểm thì ta cũng có thể yên tâm rằng, người chết sẽ là cậu chứ không phải nó.
Zoe giật mình như phải bỏng, nhìn nụ cười ranh mãnh của Mạnh Vũ mà ngẩn ngơ mất mấy giây. Cái gì thế này?! Phong thành ra lại hoá thành vật thế thân của Băng à?!
– Tôi sẵn sàng làm bia đỡ đạn cho cô ấy.
Mạnh Vũ cười lớn, nhịp nhịp tay trên thành ghế, gật gù nhìn Phong:
– Tốt, rất tốt. Rất có bản lĩnh. Con gái ta có dấu hiệu thay đổi tâm tính đi chút ít từ khi gặp được cậu. Zoe vẫn sẽ đi theo bảo vệ hai người, chàng trai trẻ, ta muốn xem cậu có thể làm cho con bé vui hơn không.
Zoe dở khóc dở cười nhìn chàng trai vừa mới phát ngôn câu nói kia, không biết là nên nói nó lãng mạn hay ngu ngốc nữa. Nghe tiếng Mạnh Vũ, cô bỗng nhớ đến cô em gái bé bỏng đang nằm ngủ trong phòng, thầm hỏi không biết nó dậy chưa, có chút mơ hồ nào về nụ hôn ở trán trước đó không?!
– Phong, 3 đứa con gái dám làm chuyện tày đình với Băng đó, ta giao cho cậu.
Phong cau mày nhìn Mạnh Vũ, máu trong người trong chốc lát sôi sùng sục khi nhớ lại dáng người mảnh mai bé nhỏ đến tội nghiệp của Băng khi cô bị hất nước vào người. Dường như cảm xúc của Mạnh Vũ cũng vừa thay đổi 360°, tà khí phủ dày đặc. Ông hơi cúi đầu xuống, gằn từng tiếng một khi nhắc đến 3 cô gái đó:
– Chúng nó chắc chắn sẽ bị đuổi học và khuynh gia bại sản, đặc biệt là con bé mất dạy tên Lily đó. Nó dám hắt nước vào người con gái ta, không- thể-nào-tha-thứ-được! Từ giờ đến cuối đời, ta lấy danh dự ra đảm bảo, nó sẽ sống không bằng chết!!
Phong cười ranh mãnh. Mạnh Vũ quả thật đúng là vô cùng thương yêu con gái mình.
– Dù ta muốn giết quách chúng đi, nhưng thế thì dễ dàng quá. Cậu dù gì cũng là người sống trong thế giới ngầm từ lâu, ta tin rằng có nhiều chiêu trò hay ho hơn. Tra tấn hay khủng bố tinh thần sinh lý chẳng hạn. Vì con gái ta, hãy trừng trị thật mạnh tay vào.
Phong nhếch mép. Không nhắc thì cậu cũng đang định cho người đi bắt 3 con khốn đó về căn cứ rồi. Động đến Băng, lại còn dám cầm dao định giết cô, cô gái tên Lily đó, nhất định sẽ phải quỳ dưới chân Băng mà van xin nếu không muốn chết trong tay cậu!
– Tôi sẽ rất vinh dự được làm thế.
Mạnh Vũ mỉm cười hài lòng. Đôi mắt màu nâu sẫm toé lửa hận thù, sáng rực như một con thú hoang dã đã xác định được con mồi của mình.
.
.
.
.
Băng tỉnh giấc trong căn phòng màu trắng. Cô ngó quanh quất, kiếm tìm một bóng hình quen thuộc. Căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô. Người ấy đã đi mất. Băng đặt tay sang bên cạnh, hơi ấm cùng với mùi hương của Phong vẫn còn vương lại.
Băng bất giác sờ lên trán của mình. Cái lúc ý thức có chút mờ nhoà, cô đã cảm nhận được một làn môi rất ấm đặt lên trên ấy. Một nụ hôn dịu dàng vô cùng, như một lời chúc ngủ ngon. Là ai?! Bên cạnh cô lúc ấy chỉ có một người, chẳng lẽ…
Băng dựa người về phía sau, nhìn mấy đầu ngón tay như thôi miên. Từ từ nâng chúng lên, chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng. Ngay lập tức những cơn sóng cảm xúc không tên bắt đầu cuộn trào trong lòng cô. Băng thất kinh, vội vàng đặt tay xuống rồi nhắm mắt lại, hoài nghi chính bản thân mình.
Ngồi thẳng dậy, Băng với lấy chiếc Ipod màu bạc đặt đầu giường, cắm earphone nghe nhạc. Bản “I know you” của Skylar Grey vang lên réo rắt, giai điệu ngọt lịm đầy quyến rũ, khơi dậy những xúc cảm sâu kín trong lòng Băng. Cô nhắm mắt lại, đắm mình trong điệu nhạc gợi cảm dễ gây nghiện này, mặc cho những suy nghĩ trong lòng bị từng ca từ dẫn dắt.
Trong đầu Băng hiện ra vô số hình ảnh, của cùng một người. Người ấy quan tâm chăm sóc cô, bảo vệ cô trong mọi trường hợp, sẵn sàng xông ra đỡ hộ cô một dao… Bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, dịu dàng vuốt ve từng lọn tóc…
Khẽ nhăn mặt, Băng bước xuống giường, lấy chiếc Blackberry trên bàn kiểm tra hòm mail. Cô mở laptop, làm việc. Không phải vốn dĩ cô vẫn luôn chỉ có một mình sao?! Thiếu đi chàng trai đó, cớ gì lại làm cô cảm thấy căn phòng trống trải như thế này?! Băng lắc đầu nhè nhẹ, đúng thế, quên hết đi.
……
Phong phóng xe về nhà, trong đầu hiện lên một loạt những toan tính.
Cậu vẫn sẽ được ở bên Băng. Không phải rời xa cô ấy nữa. Phong vẫn chưa thể làm quen được với ý nghĩ này. Mọi đau đớn nhức rát ở vai đều biến mất hết, Phong cười thầm với chính bản thân mình, vươn tay bật radio trên xe. Bản “Love me like you do” ngọt ngào của Ellie Goulding vang vọng khắp không gian chiếc Audi, chảy tràn trong lòng Phong thứ cảm xúc tươi mát dễ chịu.
Về đến nhà, Phong lập tức với lấy chiếc Iphone, bấm gọi một số máy nào đó.
– Topaz, đã đưa 3 cô gái đó đến chưa?
Một giọng nói ranh mãnh của lứa tuổi thiếu niên vọng đến từ đầu dây bên kia, chứa đầy sự kính nể dành cho Phong.
– Đã xong xuôi, Boss. Hai con tên Nana với Coco em đã cho vào một phòng, Lily một phòng. Chỉ chờ anh nữa thôi.
Phong gật gù, đôi mắt màu cà phê đảo một vòng quanh căn phòng rộng lớn, tối sầm xuống đáng sợ.
– Tốt. Giữ yên vậy, không ăn không uống gì cả. Tối ta đến xử lí.
– Rõ, Boss.
Nằm dài trên giường, Phong nhìn trân trân lên trần nhà đầy ưu tư. Mọi thứ trong lòng cậu đều rối bời như những sợi len, tưởng chừng mỏng manh và đơn giản nhưng khi kết lại, lại phức tạp và khó lường vô cùng. Phong đặt tay lên trán, nhắm mắt. Cậu không hiểu nổi chính bản thân mình. Luôn nghĩ về một người con gái, luôn muốn bảo vệ cô ấy, sẵn sàng liều mạng vì cô ấy, cảm xúc này, rốt cuộc là gì đây?!
Phong bất lực, không tìm ra câu trả lời. Cậu với lấy cái remote nho nhỏ ở đầu giường, bật nhạc. Bản “Love me like you do” lại một lần nữa vang lên, giọng hát ngọt ngào của nữ ca sĩ tài năng ngay lập tức cuốn đi những suy nghĩ bề bộn trong Phong, dù chẳng thể xoá nhoà được hình ảnh của một cô gái nào đó. Cậu mặc kệ, không quên được, có thể vì chính bản thân Phong cũng không muốn quên.
– Heyyyyyy!!
Phong giật bắn mình, nhìn lên đồng hồ. Gần trưa. Giọng nói đó… Đừng đùa, bà chị đó không định để cậu nghỉ ngơi một chút sao?!
Ngọc bước vào, mặt mày hớn hở, tay cưng nựng chàng mèo Sun, quấn quít nó không rời. Sun chẳng có vẻ gì là phiền, nó còn đang lắc lư theo điệu nhạc lãng mạn tràn ngập không gian trong phòng cậu chủ. Ngọc có chút ngạc nhiên, thằng em vô cảm của cô, lại đi nghe thể loại này?! Cô tạm thời không quan tâm, để chính bản thân phiêu theo giọng hát đầy quyến rũ kia, tiến lại gần chiếc giường đen tuyền.
Ánh nhìn ngời sáng của Ngọc bỗng tối đi khi nhìn thấy miếng băng trắng trên vai Phong. Lúc này cậu đang ở trần, chút máu đỏ tươi vẫn còn đọng lại trên miếng băng. Vì đã biết thằng em họ điển trai này từ nhỏ nên Ngọc chẳng có biểu hiện gì ngượng ngùng khi nhìn thấy thân trên của Phong, thứ duy nhất làm cô chú ý là vết thương kia.
Ngọc vội vã thả Sun xuống đất cho cậu chàng được chạy nhảy tự do, người nó mềm nhũn trên tấm thảm lông thú mềm mượt. Cậu chàng cuộn tròn lại, nằm ngủ trong giọng hát ngọt ngào của Ellie, chìm trong bản nhạc. Cô tiến tới gần người em họ, cất tiếng hỏi đầy quan tâm:
– Sao lại bị như thế này? Lâu lắm rồi mới thấy em bị thương một lần đấy.
Phong cười nhếch mép, nhìn khuôn mặt lo lắng hiện rõ của Ngọc mà có chút xúc động. Lúc nào cũng thế, chỉ có bà chị này và gia đình của cô ấy mới lo lắng cho cậu thật lòng. Còn người ba kia, cậu đã chẳng hề có lấy một chút hy vọng nào vào tình thương của ông ta dành cho mình từ lâu. Con người đó, mãi mãi chỉ có thể làm một tên nô lệ dưới chân quyên lực và đồng tiền mà thôi.
Ngọc ngồi hẳn lên giường, chăm chú đánh giá vết thương trên vai Phong. Dù không phải là người học ngành y hay tiếp xúc nhiều với máu me, cô vẫn có thể đoán được khá chắc chắn về nguyên do của nó. Là… bị người khác đâm sao?! Thằng em luôn được mệnh danh là “bất bại” với lại “Thần chết” của cô lại có thể bất cẩn đến vậy?! Ngọc nhíu mày nghi hoặc. Cô không tin.
– Phong, vết thương này, là từ đâu mà có?!
Phong không trả lời, cậu quay đi, ánh mắt xoáy vào xa xăm, đượm một nỗi buồn man mác nào đó. Vai cậu hơi thõng xuống đầy ưu phiền.
Ngọc thấy Phong không nói không rằng thì cũng không hỏi nhiều. Thằng em họ của cô, chắc chắn là có tâm tư gì đó sâu kín mới không thể tiết lộ cho bà chị này, Ngọc không trách được. Cô lại nhìn vết thương. Nó đã được quấn băng và sơ cứu đầy đủ, cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng, vậy là tốt rồi.
Ngọc ngay lập tức vứt bộ mặt lo lắng buồn bã của mình sang một bên, nở nụ cười tươi rói nhìn Phong, tay lôi thứ gì đó ra từ túi áo rồi giơ nó trước mặt cậu. Giọng cô hoan hỉ:
– Tặng mày này!!
Phong nhíu mày nhìn hai tờ giấy mỏng manh trước mặt. Sao hôm nay mấy cái thứ làm từ bột gỗ này lại ám cậu khắp nơi thế?! Phong thở dài, cầm lấy vật trong tay bà chị, soi xét hai tờ giấy ấy từ đầu đến chân.
– Cái gì đây?!
Ngọc cười toe toét, chỉ chỉ vào hai tờ giấy trong tay Phong, chúng giống như hai tấm vé vậy.
– Là vé đi Lễ hội mùa thu đó! Không phải dễ kiếm đâu nha, mày nhất định phải nhận!
Phong nhướn mày, buồn cười nhìn khuôn mặt hớn hở của bà chị họ đang trong tình trạng “lên cơn”.
– Đã khó kiếm sao còn cho tôi?! Với lại, Lễ hội mùa thu là cái khỉ gì thế?
Ngọc tròn mắt nhìn Phong theo kiểu không-thể-tin-nổi. Cô hét toáng lên, lay mạnh người Phong:
– Lễ hội mùa thu mà mày không biết á?! Trời ơi, có phải người nước này không thế?!
Phong hơi khó chịu khi thấy trời đất quay cuồng dưới cái lay mạnh mẽ của Ngọc. Cậu hất tay cô ra, nhìn bà chị họ đầy chán nản và mệt mỏi.
– Tôi không cần biết mấy cái vớ vẩn đó.
Ngọc bĩu môi, nhìn Phong khinh thường. Cô chém một phát vào không khí, hếch mặt lên nhìn thằng em bất cần đến đáng ghét của mình rồi lên giọng:
– Để chị đây khai sáng cho mày nhá. Lễ hội mùa thu bao đời nay là truyền thống của dân ta, mày sống ở cái thành phố này bao lâu, hơn hẳn tao toàn nằm bẹp bên Pháp mà không biết là thế quái nào?! Đó là nơi mà đa số những cặp tình nhân đều đến để hẹn hò hoặc hâm nóng tình cảm, nơi tập hợp những khung cảnh lãng mạn nhất của cái mùa lá vàng rơi này. Đây là vé VIP, miễn phí toàn bộ những trò chơi ở lễ hội cho hai người, ưu tiên không phải xếp hàng. Nếu chị mày không được mời vào ban tổ chức của Lễ hội thì mày cũng chả có vé mà đi đâu con ạ!!
Phong cười khẩy, làm như cậu thèm lắm ấy. Phong săm soi hai tấm vé nhỏ nhoi trước mặt, nó được tráng một lớp bọc bóng loáng, còn rắc kim tuyến lấp lánh, đúng là vé VIP. Nơi các đôi tình nhân thường lui tới… Phong bất giác nhớ đến Băng, vội lắc đầu thật mạnh. Thế quái nào mình lại nhớ tới cô ấy?! Mình và Băng, đâu phải là có quan hệ gì đặc biệt?! Phong ném hai chiếc vé lên chiếc tủ gỗ nhỏ đầu giường, lại nằm dài ra chán nản.
– Tôi không nhận. Chị đi đi.
Ngọc bĩu môi, phụng phịu nhìn Phong. Cô cất giọng, có phần trách móc vô cùng đáng yêu:
– Mày nói thì dễ lắm ấy. Chị là ban tổ chức, đến đó có việc chứ có phải đi chơi đâu. Với lại, hiện giờ thiết kế bận rộn quá khiến chị mày vẫn FA, đến đấy một mình thì thành ra bị cười thối mũi à?!
Phong thở dài, cậu vĩnh viễn chẳng thể nào đỡ nổi cái bản tính trẻ con của bà chị này. Chị ta không thể đi… còn cậu thì rảnh lắm sao?!
– FA thì không phải cứ tìm đại một người là xong sao? Chị không phải từng khoe rằng mình khối zai theo à?!
Ngọc bĩu môi thêm lần nữa, mắt nheo lại nhìn Phong đầy căm thù. Không kìm chế được, cô lấy tay đấm bùm bụp vào bụng cậu, lớn giọng trách móc:
– Quá đáng!! Chị mày đâu phải cái loại thích đùa giỡn tình cảm người khác như thế!
Phong nhíu mày nhìn Ngọc, mặc cho cô tiếp tục đấm mình. Cơ bụng cậu do tập luyện thường xuyên nên rắn như đá, so với mấy cú đấm của Ngọc thì chỉ như kiến bò trên da, thật sự là không thấm. Cậu nằm im, không trả lời thêm câu nào.
Ngọc thấy thằng em họ trời đánh chẳng có phản ứng gì trước lời mắng mỏ của mình thì càng thêm điên tiết. Cô đứng bật dậy, không thèm lấy lại hai tấm vé mà hậm hực ra khỏi phòng, trước khi sập cửa còn quay lại nói với thêm một câu:
– Mày chả biết trân trọng quà tặng gì cả. Thấy ghét!!
Nói rồi cô hầm hầm bỏ về nhà. Đáng chết, rất đáng chết! Lễ hội đó nổi tiếng như vậy, để được mời vào ban tổ chức cũng không phải là điều dễ dàng, được tặng vé VIP còn khó hơn nữa. Thật may mắn vì cô là người nổi tiếng, bên Pháp đã được ca ngợi vô cùng nhiều bởi tài thiết kế thiên phú, về Việt Nam mới được hưởng lợi từ cái danh kia. Được tặng vé VIP là việc rất vinh dự, ban tổ chức chỉ có một người có đặc quyền ấy, và đó là cô. Nghĩ xem, tự hào đến chừng nào?
Ngọc càng nghĩ càng tức. Khi nhận được vé, cô đã vui biết bao, tức tốc đến tặng cho Phong bởi vì đó là người cô nghĩ đến đầu tiên để tặng quà, nghĩ rằng biết đâu thằng em cô lại có thể đi chơi cùng người nó yêu, tận hưởng cái không khí lãng mạn của mùa thu này một chút. Vậy mà nó đến cái Lễ hội truyền thống 3 năm mới có một lần này cũng không biết một xíu. Ngọc mím môi đạp chân ga thật mạnh, chiếc Bentley màu xám bạc ngay lập tức rồ lên, phóng vun vút trên đường.
Về đến nhà, Ngọc lao lên phòng, vứt cái túi Chanel màu đen ánh kim ra giữa giường. Cô thay quần áo rồi đổ rầm xuống cái chăn to sụ, ôm lấy con gấu bông bự tổ chảng ở ngay cạnh. Đúng lúc cô đang muốn đấm con gấu để xả giận thì điện thoại reo. Ngọc bèn chán nản quăng nó qua một bên, với lấy chiếc Iphone trong túi rồi bấm nút nghe, không thèm quan tâm xem người gọi là ai.
– Alo?
– Ngọc hả? Bà biết chuyện gì chưa?! Trời đất thiên địa ơi!!
Ngọc hoảng hồn khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đập vào tai mình với tần suất vô cùng, vô cùng lớn. Vội đưa điện thoại ra xa để nhìn cho rõ xem ai là người gọi đến, Ngọc ngồi thẳng người dậy, tai dỏng lên. Là Nguyệt, con bạn tri kỉ của cô.
– Chuyện gì? Cứ từ từ nói, bà xảy ra gì hả?!
Nguyệt chèm chẹp miệng ở đầu dây bên kia, Ngọc thậm chí có thể mường tượng cảnh con bạn mình lắc đầu ngao ngán, bỗng mỉm cười. Tiếng nói từ trong Iphone vang lên, có phần gay gắt và gấp gáp, giống như là người nói đang phải kìm nén thứ gì đó để không nói ra vậy.
– Bà không biết gì sao?! Thánh thần ơi! Tôi chẳng xảy ra gì hết, mà phải là thằng em bà đó!!
Ngọc nhíu mày, bật dậy khỏi giường. Đi đi lại lại trong phòng, cô bắt đầu tập trung hơn vào câu chuyện của Nguyệt:
– Duy Phong sao? Bà đang muốn nói đến… vết thương trên vai nó à?!
– Không vết thương đó thì còn cái gì nữa đây?! Bà có muốn biết nguyên do của nó không? Phong nó là do bị người khác đâm đấy!!
Mắt Ngọc tròn xoe. Dù cô cũng đã nghĩ đến khả năng này nhưng vẫn thấy khá ngạc nhiên. Thằng em của cô lại bất cẩn đến mức để người khác đâm nó sao?! Phong giỏi đến mức nó chưa bao giờ để bất cứ một tên địch nào động một ngón tay vào người, nay lại còn bị thương khá nặng như vậy, Ngọc không thể nói là mình không tò mò muốn biết lí do.
– Vì sao thế?! Thằng em tôi xưa nay thân thủ tốt kinh hãi lên được, sao tự nhiên lại có thể bị đâm?
Ngọc nghe thấy tiếng con bạn thở dài ở đầu dây bên kia. Nguyệt chẹp miệng, hỏi thăm tình hình của Phong:
– Chàng trai đó thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?
Ngọc hét vào điện thoại đầy bực tức khi nhớ đến thái độ của Phong lúc trưa. Sự kiên nhẫn của cô đang dần cạn hết rồi.
– Xét đến thái độ kiêu ngạo và hờ hững của nó thì còn hơn cả ổn luôn ấy. Nói nhanh đi, lí do vì sao?!
Nguyệt thở dài thêm cái nữa, nở một nụ cười ranh mãnh mà Ngọc không nhìn thấy được rồi mới bắt đầu câu chuyện, biết rõ máu tò mò của con bạn đã lên đến cực điểm:
– Bà không thể tin nổi đâu, hôm nay…
……
– Thế đó! Ngọc à, bà nên quan tâm đến Phong nhiều hơn đi. Nó với Băng xảy ra chuyện gì, mình không biết thì làm sao giúp!
Ngọc gật gù, ậm ừ với Nguyệt thêm vài câu rồi cúp máy, ngồi thẫn thờ trên giường, chả biết phải phản ứng ra sao với câu chuyện mình vừa nghe được. Tức giận? Dở hơi, cô bé Hải Băng đó có lỗi gì đâu, tất cả là do thằng em hám gái của cô tự xông ra làm anh hùng rơm. Lo lắng? Có thể, nhưng không phải là cả hai nhân vật chính đều đã ổn rồi sao? Không cần thiết. Ngạc nhiên? Ừm, không thể phủ nhận là Phong hành xử vô cùng khác so với bản tính nó thường ngày. Nói gì thì nói, có vẻ như vui sướng vẫn hơn.
Ngọc cười toe toét với chính bản thân mình. Dù gì thì chuyện của cặp đôi trẻ tuổi này cũng có cô tham gia làm mai mối, nay nam chính lại còn xông ra đỡ hộ nữ chính một dao thế này, há chẳng phải là tình cảm đã tăng thêm một bước rồi sao?! Cô với lấy con gấu bên cạnh, siết chặt nó trong lòng rồi lăn qua lăn lại trên giường, cố kìm nén việc hét lên bằng cách cạp cạp mấy sợi lông trên đầu bé gấu tội nghiệp.
Dường như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, Ngọc lại bật dậy, quăng con gấu xuống giường rồi ngước nhìn chiếc đồng hồ màu nâu socola treo trên tường. 1h chiều. Ngọc chẳng thấy đói chút nào dù chưa ăn, cô đã no thông tin rồi. Nhanh chóng mặc áo khoác rồi quơ tạm chiếc túi xách tay hiệu Prada, Ngọc leo lên chiếc Bentley trong garage, phóng đi.
……
Biệt thự họ Hoàng. Phòng 11.
Phong vắt một tay lên trán, ngủ. Cậu không thèm ăn trưa, cứ thế nằm dài trên giường từ lúc về đến giờ.
Dù trong người rất mệt và kiệt sức, nhưng Phong lại chẳng thể ngủ ngon được. Cậu thấy… thiếu thiếu thứ gì đó. Mình đúng là kỳ quặc! Ở biệt thự Dương Ngọc thì ngủ ngon lành, về nhà lại than khó ngủ. Phong tự cười giễu chính mình, thiếu cái gì chứ?!
Tim Phong thì thầm nhè nhẹ: “thiếu cô gái đó chứ ai vào đây”. Cậu nhíu mày, vội mở bừng mắt. Cái chết tiệt gì vừa nảy ra thế?! Phong bất giác siết tay lại, rồi thả ra một cách hấp tấp. Cậu bỗng nhớ đến bàn tay nhỏ bé và mềm mại của Băng nắm lấy tay mình, vô cùng ấm áp và dễ chịu. Là do… thiếu cô ấy sao?!
Phong lại với lấy chiếc remote, bật nhạc. Bản cover “Crazy in love” của Sofia Karlberg vang lên, từng ca từ lãng mạn và hoang dại, đưa đón người nghe vào một câu chuyện tình yêu mù quáng nhưng không kém phần ngọt ngào. Phong lập tức đổ rầm xuống giường, hai tay đan vào nhau, đặt dưới đầu. Đôi mắt màu cà phê khép lại, cậu đắm mình trong chất giọng đầy nội lực của cô gái hát bản cover kia. Giọng của Sofia trầm ấm, khác với Beyonce đầy quyến rũ, nhưng lại có nét độc đáo rất riêng. Nghe cô hát, cảm tưởng như mọi cảm xúc của Phong cũng bị cuốn theo, bị khơi dậy một cách đầy tự nhiên, không hề có chủ đích.
Phong nằm im trên giường một lúc lâu, đầu óc cậu trống rỗng, mặc cho những vòng xoáy xúc cảm vô tận cứ thế dâng lên hạ xuống trong lòng theo nhịp điệu bài hát. Từng ca từ gợi cảm vẽ lên trước mắt Phong một bức tranh gồm vô vàn những hình ảnh sống động của cùng một người con gái. Phong khẽ cười. Lần đầu tiên cậu thấy một bài hát lại có thể hay đến vậy. Băng… em có vẻ như rất thích ám ảnh tôi phải không?!
– Heyyyyy!!
Phong giật nảy mình, lại nhìn lên đồng hồ. 1h30 chiều. Suýt chút nữa cậu tưởng mình vừa du hành thời gian. Bà chị này, đây là lần thứ hai trong ngày rồi đấy!! Phong lấy remote tắt nhạc rồi nằm dài trên giường, chẳng thèm ngước lên nhìn Ngọc lấy một lần, chán nản cất tiếng:
– Chị lại đến làm phiền tôi gì nữa đây?
Ngọc bĩu môi, tạm thời cô sẽ gạt qua một bên thái độ bất kịch sự của thằng em đáng ghét này. Ngọc sấn tới gần Phong, túm lấy tay cậu lay thật mạnh:
– Mày dậy, dậy mau!! Chị có chuyện muốn nói!
Phong hất tay Ngọc ra, miễn cưỡng ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường phía sau.
– Lại gì nữa đây? Gấp đến nỗi phải phi ngay đến à?!
Ngọc gật lia lịa. Cô ngó quanh, thấy hai tấm vé VIP của Lễ hội mùa thu vẫn nằm chỏng chơ trên chiếc tủ gỗ nhỏ thì túm lấy, hươ hươ chúng trước mặt Phong:
– Chuyện về cái này này. Mày đã định đi cùng ai chưa?
Phong nhíu mày nhìn bà chị họ, bực bội trả lời lại:
– Tôi không đi.
Mắt Ngọc loé lên, sáng long lanh đầy hạnh phúc làm Phong chẳng hiểu mô tê gì cả. Cô hét lên đầy hoan hỉ, lại túm lấy vai Phong mà lắc lấy lắc để, tạm thời quên khuấy vết thương ở vai cậu.
– Mơ đi con. Mày nhất định phải đi, bởi vì… Hải Băng sẽ đi cùng mày!!