Ngày xửa ngày xưa, khi Mỹ còn chưa được sinh ra, và Mạnh Vũ vẫn còn là một chàng trai 33 tuổi quyến rũ, phong độ. Anh là cậu ấm độc nhất của tập đoàn Dương Ngọc bấy h đã vô cùng hùng mạnh. Do bị gia đình ép buộc, Vũ phải kết hôn với Trịnh Phương Giang, tiểu thư của một gia đình giàu có. Giang yêu anh, nhưng anh ko hề yêu cô. Hai người sinh ra Minh Nguyệt. Khi Nguyệt được 3 tuổi, Vũ quá chán việc sống với người vợ nhõng nhẽo, trẻ con nên viện cớ đi công tác, sang Pháp xả hơi. Chính ở đây, anh đã gặp người phụ nữ anh nguyện yêu suốt đời, đồng thời cũng là mẹ Băng – Thanh Cầm.
Vương Đặng Thanh Cầm – cô là một người Pháp gốc Việt. Hồi đó, cái tên Thanh Cầm được biết đến là một nghệ sĩ violin tuyệt đỉnh, đồng thời cũng sở hữu nhan sắc nghiêng thành đổ nước. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng hình mảnh mai ấy trên san khấu, Mạnh Vũ đã ko thể rời mắt. Khuôn mặt đó, thân hình đó cộng với cái khí chất ung dung cao ngạo trên sân khấu làm anh say đắm. Tiếng đàn len lỏi trong tâm hồn anh, khơi dậy cái thứ cảm xúc anh chưa một lần được cảm nhận ở bên Phương Giang. Cái giây phút ấy, trong mắt anh chỉ có cô, tâm hồn anh tràn đầy những thanh âm du dương trầm bổng cô tạo nên. Anh đã yêu! Là thật sự, vô cùng yêu một người con gái dù cho chưa một lần trò chuyện. ” Vương Đặng Thanh Cầm, em phải là của tôi! Của một mình tôi thôi! ”
Từ ngày đó, anh đi theo cô mọi lúc mọi nơi, chủ động làm quen, tán tỉnh cô. Cô có vẻ lạnh lùng, xa cách. Anh càng thích! Anh quan tâm chăm sóc cô từng chút một, mặc kệ cô có đồng ý hay ko. Rồi ông trời cũng ko phụ lòng anh, Cầm nói yêu anh lần đầu tiên sau một thời gian dài bị cái đuôi là anh đeo bám. Tim Vũ như muốn vỡ oà trong niềm hạnh phúc tột cùng. Họ yêu nhau, bằng cả trái tim. Anh k giấu diếm cô điều j, kể cả về Giang và Nguyệt. Cầm tin vào tình yêu của anh, vẫn yêu anh. Nhưng đời là thế, ông trời hay ghen với những tình yêu đẹp như vậy, phải chia cắt!
Ở Việt Nam, Phương Giang chán nản khi mà Vũ ko có nhà. Hỏi nơi anh đi, cô dẫn theo Nguyệt sang Pháp. Và cô tình cờ nhìn thấy, Vũ đang nắm tay người phụ nữ khác, cười nói trên phố. Nụ cười đó, anh chưa bao h dành cho cô! Ghen tức lồng lộn, nhưng Giang ko muốn mất anh, cô gọi điện, tỏ vẻ nhớ anh, nũng nịu đòi anh về, nói rằng nếu ko ba mẹ sẽ rất tức giận. Ko muốn bị đấng sinh thành rầy la hơn là nhớ Giang, bất đắc dĩ, Vũ quay về. Lúc đó, Thanh Cầm đang mang thai Băng.
Về nước, Giang muốn có thêm một đứa con nữa với anh để tăng ràng buộc. Cô được bố mẹ anh ủng hộ, Vũ ko thể ko đồng ý. Huyền Mỹ được sinh ra. 3 năm qua đi, dù cho có 2 đứa con gái đáng yêu bên cạnh, Vũ vẫn hằng đêm nhớ đến Cầm. Anh nhớ cô da diết, muốn được nghe giọng nói, tiếng cười của cô, muốn cảm nhận hơi ấm của cô trong vòng tay anh. Phương Giang để ý tất cả những điều đó, tất nhiên cô hiểu lí do. Cô ghen tức, cô hận con đàn bà đó! Con đàn bà đã cướp mất trái tim anh trong khi nó đáng ra phải là của cô! Lao vào cái hố sâu tuyệt vọng của một tình yêu mù quáng, Giang thuê người…giết chết Vương Đặng Thanh Cầm!
Băng được 4 tuổi. Cô bé hồn nhiên, xinh xắn thậm chí còn hơn cả mẹ. Thanh Cầm yêu chiều con gái hết mực, nhưng cô vẫn ko khỏi đau khổ mỗi khi đứa con gái bé bỏng hỏi về bố nó. Đã 3 năm kể từ khi anh để cô ở lại với giọt máu của anh. Phải chăng anh đã quên cô? Ko! Cô phải tin vào tình yêu của anh, anh nhất định sẽ quay lại bên cô.
Nhưng, vào một đêm, cái đêm một túm người áo đen đòi lấy mạng cô, Thanh Cầm hiểu, vậy là định mệnh đã ko cho cô ở bên anh rồi. Điều duy nhất cô có thể làm là bảo vệ Băng – vì tinh tú bé nhỏ hai người đã tạo nên. Có thể do may mắn, hôm đó Băng ở lại nhà bạn cô, Thanh Cầm ở nhà một mình. Bọn giết thuê ko biết đến sự tồn tại của Băng, vội vã trở về nước nhận tiền từ bà chủ.
Thanh Cầm là một nghệ sĩ violin nổi tiếng toàn thế giới, cái tin cô qua đời được lan truyền khắp nơi. Mạnh Vũ rụng rời, ko dám tin đây là sự thật, vội sang Pháp chứng thực thông tin. Anh suy sụp. Bàng hoàng. Tuyệt vọng. Người phụ nữ anh yêu hơn cả bản thân đã chết! Làm sao anh sống nổi nếu thiếu cô! Linh hồn của anh, tình yêu trong anh, đều rời bỏ anh! Trò chuyện với bạn bè Thanh Cầm cho thỏa nỗi nhớ mong, anh tình cờ gặp Hải Băng. Bạn bè cô nói đó là con gái Thanh Cầm. Ko thể nào! Chẳng lẽ…là con gái anh?! Giọt máu của anh, đứa trẻ ngây thơ tội nghiệp đã mất mẹ khi mới 4 tuổi! Mặc kệ cho Giang sẽ lồng lộn ghen ra sao, bố mẹ anh sẽ tức giận thế nào, anh mang theo Băng về nhà. Anh đã ko thể bảo vệ cho mẹ nó, điều duy nhất anh có thể làm là hết mực yêu thương cô bé ấy.
Thấy Băng theo anh về nhà, Giang tức điên lên. Nhìn qua cũng đủ biết, nó là con gái Vương Đặng Thanh Cầm. Vì sao?! Mẹ nó dằn vặt cô chưa đủ ư? Sao anh có thể mang con của người đàn bà đó về nhà và ngang nhiên bảo rằng đó là con gái anh chứ! Điên cuồng trong cơn ghen, cô sang phòng anh, chửi rủa:
– Tại sao chứ? Nguyệt và Mỹ cũng là con anh cơ mà?! Sao anh đột nhiên mang con bé đó về nhà này chứ? Khốn kiếp!
Vũ lạnh lùng trả lời:
– Nó cũng là con gái anh. Anh yêu nó. Em chỉ cần biết vậy thôi.
Giang hét lên:
– Là con gái của ả Thanh Cầm phải k? Ả đó thì có j hơn em chứ?! Sao anh lại yêu nó đến mức u mê như vậy?! Vì sao? Vì sao lại vậy hả?!
Vũ nhíu mày:
– Tại sao em biết đến Thanh Cầm?
Giang cười. Một nụ cười quỷ dị:
– Sao lại có thể ko biết cơ chứ. Anh nghĩ tôi ngu ngốc đến độ ko biết anh ngoại tình lúc sang Pháp hả? Nói luôn cho anh biết, là tôi, chính tôi đã thuê người giết con ả đó đó. Con quỷ cái đó, nó đã quyến rũ anh, đã làm cho anh mê muội quá rồi. Tại sao chứ? Tại sao ko phải là tôi?!
Mạnh Vũ bàng hoàng. Là Phương Giang vì quá yêu anh đã thuê người giết Thanh Cầm! Người con gái anh yêu đã bị Giang giết chết! Là do anh! Anh đã hại cô!
Suốt những ngày sau đó, Vũ như người mất hồn. Anh hằng đêm vẫn luôn tự dằn vặt vì cái chết của Thanh Cầm. Phương Giang thấy anh như vậy thì ko khỏi buồn lòng. Xét cho cùng, cô cũng ko phải người xấu, chỉ là vì quá yêu anh mà mù quáng hại chết người anh yêu thương. Giang hiểu rõ Vũ ko hề có tình cảm với cô, Thanh Cầm mới thực sự là tình yêu của đời anh. Chỉ tội nghiệp 3 đứa trẻ sống trong nhà. Mỹ nhỏ nhất, cô bé lúc nào cũng cười, nài nỉ hai chị gái chơi cùng. Băng sau ngày mẹ mất thì lạnh lùng hẳn đi, dù ko biết nhiều về cái chết đột ngột của mẹ, nhưng cô bé đã ko còn nở nụ cười hồn nhiên trên mặt nữa.
Ngày qua ngày, chứng kiến thái độ thờ ơ Vũ dành cho mình, ánh mắt anh nhìn cô chứa đầy sự căm hận và khinh miệt, Giang suy sụp. Cảm giác tội lỗi luôn dâng lên trong lòng mỗi khi cô nhìn Băng, chính cô đã cướp mất nụ cười trên khuôn mặt ngây thơ thánh thiện ấy, cướp đi người cô bé yêu thương. Giang mất mẹ từ nhỏ, ko phải cô ko hiểu cảm giác ấy. Cứ như thế, cả tinh thần lẫn thể xác cô bị bào mòn từng ngày. Dường như ko thể chịu nổi thêm cái mặc cảm rằng mình là kẻ giết người, 1 năm sau, Giang…tự tử.
CHAP 3: ĐÊM TRĂNG
Sân trường ngập nắng chiều.
Phong đang ngủ ở trong một phòng học thuộc dãy nhà B. Căn phòng khá rộng và sạch sẽ. Bốn bức tường trắng toát, ửng lên dưới những dải nắng trong suốt. Khu B rất ít người đến vì đây là khu dành riêng cho những hoạt động nghệ thuật. Mà học sinh Dương Ngọc thì k mấy hứng thú với nhứng thứ đó nên đa số phòng đều ko một bóng người. Thật hoàn hảo cho người muốn yên tĩnh, như Phong.
Nắng len lỏi vào căn phòng, sáng bừng. Vài tia nắng khẽ đậu trên khuôn mặt của Phong, vương vấn từng đường nét hoàn mỹ. Hàng mi cong dài đến con gái cũng phải ghen tị rợp bóng trên gương mặt mạnh mẽ nam tính. Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ khẽ nhíu lại.
” – Mẹ! Đừng bỏ con lại một mình!
– Con trai ngoan. Mẹ yêu con, nhưng mẹ cũng cần tình yêu của đời mình. Mẹ muốn sống một cuộc sống tốt hơn.
– Mẹ đừng đi! Tương lai con sẽ kiếm thật nhiều tiền về cho mẹ. Mẹ sẽ k phải khổ sở nữa. Ở lại với con đi mà.
– Phong ngoan. Mẹ xin lỗi. Mẹ k thể…”
Phong bừng tỉnh. Lại là giấc mơ đó. Chết tiệt! Cứ khi cậu ngủ là y như rằng nó sẽ xuất hiện, ám ảnh cậu. Ko thể chịu đựng nổi! Những ký ức lại cứa vào tim cậu. Nỗi đau vẫn rõ mồn một, cho dù cậu có muốn quên đi chăng nữa. Phong cúi đầu, thở hổn hển.
Khi đã bình tĩnh lại, đập vào tai Phong là tiếng đàn du dương từ phòng bên cạnh. Khoé môi Phong hơi nhếch lên: ” Học sinh Dương Ngọc cũng có người hứng thú với nghệ thuật sao?” Cậu dựa vào tường, lắng tai nghe. Bản nhạc nhẹ nhàng, nhưng có j đó buồn bã. Cảm giác như thể nuối tiếc cho thứ j đó đã qua. Những thanh âm hoàn mỹ lãng vãng tràn ngập không gian. Tiếng đàn dường như làm dịu đi tâm trạng cậu lúc này. Lòng hơi dậy lên chút tò mò, Phong muốn biết chủ nhân của những thanh âm ấy là ai. Cậu đứng dậy, khẽ bước ra ngoài, nhòm vào cửa sổ phòng bên cạnh.
Phong hơi ngạc nhiên. Là cô ta. Tiểu
thư thứ của Dương Ngọc. Cành vàng lá ngọc của một tập đoàn kinh tế lớn lại đi thích mấy thứ này sao?!
Mắt Phong dán chặt vào Hải Băng. Bộ váy trắng nhuộm nắng vàng quyến luyến theo từng vệt gió. Hàng mi cong vút khép nhẹ, rợp bóng trên gương mặt thuần khiết dịu dàng. Nắng vuốt ve làn da ngọc ngà trắng sứ. Mái tóc nâu lấp lánh buông xoã ôm trọn lấy tấm thân mảnh mai. Hình ảnh một thiên thần với chiếc violin trắng muốt trên tay hoà quyện với tiếng đàn trầm bổng phút chốc tạo nên một không gian hoàn hảo, mê đắm lòng người.
Phong vẫn đứng yên. Quả thật, cô ta đội mũ thì tốt hơn. Cái vẻ đẹp ma mị tinh khiết như ánh trăng đó, quả thật rất dễ khiến người ta phát điên vì muốn chiếm hữu. Phong thầm nghĩ rồi quay người bước đi, hôm nay với cậu như vậy là đủ rồi.
Tối. Tại biệt thự nhà Dương Ngọc.
– Cô chủ, cô nên ăn tối đi ạ. Bỏ bữa k tốt đâu.
Băng im lặng, chẳng có vẻ j là quan tâm. Zoe thở dài, lãng lẽ nhìn Băng đang ngắm trăng bên cửa sổ. Cô đã ngồi đó từ chiều đến h rồi, bữa tối cũng chưa thèm đụng đến. Zoe ko muốn Băng bỏ bữa, sẽ ko tốt chút nào cho sức khoẻ. Hơn nữa, trong tuần này, cô đã bỏ bữa tối 3 ngày liên tiếp rồi.
Băng ngồi im. Bất động. Đôi mắt trong veo xoáy vào màn đêm đen đặc bên ngoài. Áng trăng ôm ấp thân hình thon thả với những đường cong tuyệt mỹ, làn tóc nâu trở nên đen tuyền buông lững lờ trên tấm lưng ngọc ngà. Khung cảnh đẹp như truyện cổ tích.
Băng từ khi mẹ mất thì luôn ngắm trăng mỗi tối. Ánh trăng huyễn hoặc nhuộm bầu trời đêm k bị cắt xẻ bởi những khối xi măng khô cứng luôn làm cô thoải mái theo một cách nào đó.
– Cô chủ, lúc nãy cô Minh Nguyệt có hỏi thăm cô nhưng tôi đã ko trả lời.
Băng vẫn im lặng nhưng đôi mắt vô hồn trong thoáng chốc trở nên có thần hơn. Từ ngày về sống ở đây, Băng hầu như ko nói chuyện với Mỹ và Nguyệt nhiều. Mạnh Vũ luôn cố gắng yêu thương cô bằng tất cả những j ông có. Băng biết ơn ông về điều đó, nhưng cũng tuyệt nhiên ko thể hiện điều đó ra ngoài. Cô chỉ vùi đầu vào công việc, chỉ để quên đi cái nỗi ám ảnh rằng cô đang sống chung với kẻ thù đã giết mẹ cô.
Không phải Băng ghét Nguyệt và Mỹ nên mới lạnh lùng với họ. Cô cũng ko trách mẹ họ. Phương Giang chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ vì tình yêu mà mù quáng đánh mất bản thân mà thôi. Bà cũng vì ân hận mà tự tử. Nguyệt và Mỹ đều k có tội, Băng hiểu chứ. Nhưng bảo cô phải tươi cười với con cái người đàn bà đã cướp đi mẹ mình, cô làm ko được…
Dựa vào thành cửa sổ, Băng nhớ về mẹ. Về những đêm trăng sáng, bà lại dịu dàng chải tóc cho cô, thủ thỉ những câu chuyện cổ tích. Mẹ cô ngày xưa đã nói rằng Trăng chính là thiên đường dành cho những linh hồn đã khuất. Đó là nơi họ được sống một cuộc sống hạnh phúc, nơi k bị vướng bận bởi những toan tính âm mưu như trần thế. Thế giới trên ấy sẽ đẹp hơn rất nhiều, sẽ tràn ngập niềm vui. Cô bé con là Băng lúc đó tin vào mọi điều bà nói. Cô ngước mắt lên, cảm nhận từng dải trăng trong lành vuốt ve khuôn mặt, khẽ thì thầm:
– Ở trên đó…mẹ có hạnh phúc k?
Phòng làm việc của Mạnh Vũ.
Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc dựa lưng vào ghế, khẽ thở dài. Cả người ông toát lên vẻ trầm ổn, quyền lực tuyệt đối khiến người khác phải nể sợ.
– Con bé vẫn ko chịu ăn j sao?
Giọng nói trầm và lạnh lẽo vang lên, cắt đứt không gian tĩnh lặng.
– Vâng, thưa ông chủ.
Zoe cúi rạp người. Mỗi tối, cô luôn đến phòng Mạnh Vũ báo cáo về tình hình của cô chủ. Vệ sĩ của Nguyệt và Mỹ cũng vậy. Thế cũng đủ hiểu, tình yêu ông dành cho 3 cô con gái lớn đến thế nào. Thầm lặng, nhưng bao la vô bờ. Đó là tấm lòng của một người cha.
Bố của Băng quả thật luôn khiến Zoe phải nể phục. Khí chất sắc lạnh và bộ óc hơn người là hai thứ mà người ta nói khi nhắc đến ông. Trên thương trường, Mạnh Vũ được coi là kẻ máu lạnh. Những kẻ đắc tội với Dương Ngọc, tuyệt đối sẽ ko sống yên. Tuy vậy, nhưng với những ông yêu thương thì lại vô cùng dịu dàng và ấm áp. Ai dám động vào 3 cô con gái Mạnh Vũ coi như tính mạng, luôn phải hứng chịu cái chết thảm khốc nhất. Zoe có thể hiểu vì sao mẹ nuôi cô lại phải lòng người đàn ông này.
– Con bé đã ko muốn thì ta muốn ép cũng chẳng được. Giống hệt mẹ nó.
Mắt Mạnh Vũ loé lên tia ấm áp dịu dàng khi nhắc đến người ông yêu. Đã hơn 10 năm kể từ cái ngày định mệnh ấy, nhưng trong lòng ông vẫn chỉ có hình bóng của một người con gái duy nhất. Người con gái ông yêu hơn chính bản thân, yêu bằng cả trái tim. Thể xác lẫn linh hồn, đều đã rời bỏ ông khi người ấy chết. Ông sống đến tận bây h, cũng chỉ là để lo cho 3 đứa con gái đến khi chúng đủ lông đủ cánh. Đặc biệt, ông lo cho cô con gái thứ. Với nhan sắc đó, bộ óc thiên tài đó, sẽ có bao nhiêu người muốn chiếm hữu làm của riêng đây?
Khi Zoe trở về phòng cô chủ từ phòng Mạnh Vũ thì thấy Băng đã ngủ gục trên thành cửa sổ từ lúc nào. Cô nhẹ nhàng phủ tấm chăn mỏng lên người cô chủ nhỏ. Bao năm qua, những công tử nhà giàu đã nhìn khuôn mặt Băng dù chỉ một lần đều nguyện chết dưới chân người con gái này, Băng vẫn tuyệt đối phớt lờ. Zoe đã chứng kiến bao chàng trai tuấn tú đứng trước cửa phòng Băng với một bó hồng đỏ lộng lẫy, hoặc một loại trang sức cực kỳ đắt tiền, vài món hơn triệu USD, nhưng nhận lại là cánh cửa đóng im lìm hàng h đồng hồ rồi thất thiểu cầm quà ra về.
Zoe nhìn chăm chú khuôn mặt thiên thần đang bị ôm trọn bởi ánh trăng ma mị, huyễn hoặc, khẽ thở dài. Cô hiểu, ko phải Băng ko có trái tim biết yêu, mà từ lâu cô đã đóng băng nó. Cái thứ cảm xúc phù du đó, cũng chính là lí do mẹ Băng đã chết! Tình yêu làm Phương Giang mù quáng, tình yêu đã khiến mẹ Băng mê muội. Với Băng, nó chả có nghĩa lí j cả. Cuộc sống của người con gái nhỏ bé này, chỉ là cho có mà thôi!
Ngày mà Vương Đặng Thanh Cầm chết – cũng là ngày mà bà mang theo trái tim và linh hồn của một người đàn ông. Trên tất cả, là mang đi tình yêu và xúc cảm của một cô bé lúc đó mới 4 tuổi…
Ngày xửa ngày xưa, khi Mỹ còn chưa được sinh ra, và Mạnh Vũ vẫn còn là một chàng trai tuổi quyến rũ, phong độ. Anh là cậu ấm độc nhất của tập đoàn Dương Ngọc bấy h đã vô cùng hùng mạnh. Do bị gia đình ép buộc, Vũ phải kết hôn với Trịnh Phương Giang, tiểu thư của một gia đình giàu có. Giang yêu anh, nhưng anh ko hề yêu cô. Hai người sinh ra Minh Nguyệt. Khi Nguyệt được tuổi, Vũ quá chán việc sống với người vợ nhõng nhẽo, trẻ con nên viện cớ đi công tác, sang Pháp xả hơi. Chính ở đây, anh đã gặp người phụ nữ anh nguyện yêu suốt đời, đồng thời cũng là mẹ Băng – Thanh Cầm.
Vương Đặng Thanh Cầm – cô là một người Pháp gốc Việt. Hồi đó, cái tên Thanh Cầm được biết đến là một nghệ sĩ violin tuyệt đỉnh, đồng thời cũng sở hữu nhan sắc nghiêng thành đổ nước. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng hình mảnh mai ấy trên san khấu, Mạnh Vũ đã ko thể rời mắt. Khuôn mặt đó, thân hình đó cộng với cái khí chất ung dung cao ngạo trên sân khấu làm anh say đắm. Tiếng đàn len lỏi trong tâm hồn anh, khơi dậy cái thứ cảm xúc anh chưa một lần được cảm nhận ở bên Phương Giang. Cái giây phút ấy, trong mắt anh chỉ có cô, tâm hồn anh tràn đầy những thanh âm du dương trầm bổng cô tạo nên. Anh đã yêu! Là thật sự, vô cùng yêu một người con gái dù cho chưa một lần trò chuyện. ” Vương Đặng Thanh Cầm, em phải là của tôi! Của một mình tôi thôi! ”
Từ ngày đó, anh đi theo cô mọi lúc mọi nơi, chủ động làm quen, tán tỉnh cô. Cô có vẻ lạnh lùng, xa cách. Anh càng thích! Anh quan tâm chăm sóc cô từng chút một, mặc kệ cô có đồng ý hay ko. Rồi ông trời cũng ko phụ lòng anh, Cầm nói yêu anh lần đầu tiên sau một thời gian dài bị cái đuôi là anh đeo bám. Tim Vũ như muốn vỡ oà trong niềm hạnh phúc tột cùng. Họ yêu nhau, bằng cả trái tim. Anh k giấu diếm cô điều j, kể cả về Giang và Nguyệt. Cầm tin vào tình yêu của anh, vẫn yêu anh. Nhưng đời là thế, ông trời hay ghen với những tình yêu đẹp như vậy, phải chia cắt!
Ở Việt Nam, Phương Giang chán nản khi mà Vũ ko có nhà. Hỏi nơi anh đi, cô dẫn theo Nguyệt sang Pháp. Và cô tình cờ nhìn thấy, Vũ đang nắm tay người phụ nữ khác, cười nói trên phố. Nụ cười đó, anh chưa bao h dành cho cô! Ghen tức lồng lộn, nhưng Giang ko muốn mất anh, cô gọi điện, tỏ vẻ nhớ anh, nũng nịu đòi anh về, nói rằng nếu ko ba mẹ sẽ rất tức giận. Ko muốn bị đấng sinh thành rầy la hơn là nhớ Giang, bất đắc dĩ, Vũ quay về. Lúc đó, Thanh Cầm đang mang thai Băng.
Về nước, Giang muốn có thêm một đứa con nữa với anh để tăng ràng buộc. Cô được bố mẹ anh ủng hộ, Vũ ko thể ko đồng ý. Huyền Mỹ được sinh ra. năm qua đi, dù cho có đứa con gái đáng yêu bên cạnh, Vũ vẫn hằng đêm nhớ đến Cầm. Anh nhớ cô da diết, muốn được nghe giọng nói, tiếng cười của cô, muốn cảm nhận hơi ấm của cô trong vòng tay anh. Phương Giang để ý tất cả những điều đó, tất nhiên cô hiểu lí do. Cô ghen tức, cô hận con đàn bà đó! Con đàn bà đã cướp mất trái tim anh trong khi nó đáng ra phải là của cô! Lao vào cái hố sâu tuyệt vọng của một tình yêu mù quáng, Giang thuê người…giết chết Vương Đặng Thanh Cầm!
Băng được tuổi. Cô bé hồn nhiên, xinh xắn thậm chí còn hơn cả mẹ. Thanh Cầm yêu chiều con gái hết mực, nhưng cô vẫn ko khỏi đau khổ mỗi khi đứa con gái bé bỏng hỏi về bố nó. Đã năm kể từ khi anh để cô ở lại với giọt máu của anh. Phải chăng anh đã quên cô? Ko! Cô phải tin vào tình yêu của anh, anh nhất định sẽ quay lại bên cô.
Nhưng, vào một đêm, cái đêm một túm người áo đen đòi lấy mạng cô, Thanh Cầm hiểu, vậy là định mệnh đã ko cho cô ở bên anh rồi. Điều duy nhất cô có thể làm là bảo vệ Băng – vì tinh tú bé nhỏ hai người đã tạo nên. Có thể do may mắn, hôm đó Băng ở lại nhà bạn cô, Thanh Cầm ở nhà một mình. Bọn giết thuê ko biết đến sự tồn tại của Băng, vội vã trở về nước nhận tiền từ bà chủ.
Thanh Cầm là một nghệ sĩ violin nổi tiếng toàn thế giới, cái tin cô qua đời được lan truyền khắp nơi. Mạnh Vũ rụng rời, ko dám tin đây là sự thật, vội sang Pháp chứng thực thông tin. Anh suy sụp. Bàng hoàng. Tuyệt vọng. Người phụ nữ anh yêu hơn cả bản thân đã chết! Làm sao anh sống nổi nếu thiếu cô! Linh hồn của anh, tình yêu trong anh, đều rời bỏ anh! Trò chuyện với bạn bè Thanh Cầm cho thỏa nỗi nhớ mong, anh tình cờ gặp Hải Băng. Bạn bè cô nói đó là con gái Thanh Cầm. Ko thể nào! Chẳng lẽ…là con gái anh?! Giọt máu của anh, đứa trẻ ngây thơ tội nghiệp đã mất mẹ khi mới tuổi! Mặc kệ cho Giang sẽ lồng lộn ghen ra sao, bố mẹ anh sẽ tức giận thế nào, anh mang theo Băng về nhà. Anh đã ko thể bảo vệ cho mẹ nó, điều duy nhất anh có thể làm là hết mực yêu thương cô bé ấy.
Thấy Băng theo anh về nhà, Giang tức điên lên. Nhìn qua cũng đủ biết, nó là con gái Vương Đặng Thanh Cầm. Vì sao?! Mẹ nó dằn vặt cô chưa đủ ư? Sao anh có thể mang con của người đàn bà đó về nhà và ngang nhiên bảo rằng đó là con gái anh chứ! Điên cuồng trong cơn ghen, cô sang phòng anh, chửi rủa:
– Tại sao chứ? Nguyệt và Mỹ cũng là con anh cơ mà?! Sao anh đột nhiên mang con bé đó về nhà này chứ? Khốn kiếp!
Vũ lạnh lùng trả lời:
– Nó cũng là con gái anh. Anh yêu nó. Em chỉ cần biết vậy thôi.
Giang hét lên:
– Là con gái của ả Thanh Cầm phải k? Ả đó thì có j hơn em chứ?! Sao anh lại yêu nó đến mức u mê như vậy?! Vì sao? Vì sao lại vậy hả?!
Vũ nhíu mày:
– Tại sao em biết đến Thanh Cầm?
Giang cười. Một nụ cười quỷ dị:
– Sao lại có thể ko biết cơ chứ. Anh nghĩ tôi ngu ngốc đến độ ko biết anh ngoại tình lúc sang Pháp hả? Nói luôn cho anh biết, là tôi, chính tôi đã thuê người giết con ả đó đó. Con quỷ cái đó, nó đã quyến rũ anh, đã làm cho anh mê muội quá rồi. Tại sao chứ? Tại sao ko phải là tôi?!
Mạnh Vũ bàng hoàng. Là Phương Giang vì quá yêu anh đã thuê người giết Thanh Cầm! Người con gái anh yêu đã bị Giang giết chết! Là do anh! Anh đã hại cô!
Suốt những ngày sau đó, Vũ như người mất hồn. Anh hằng đêm vẫn luôn tự dằn vặt vì cái chết của Thanh Cầm. Phương Giang thấy anh như vậy thì ko khỏi buồn lòng. Xét cho cùng, cô cũng ko phải người xấu, chỉ là vì quá yêu anh mà mù quáng hại chết người anh yêu thương. Giang hiểu rõ Vũ ko hề có tình cảm với cô, Thanh Cầm mới thực sự là tình yêu của đời anh. Chỉ tội nghiệp đứa trẻ sống trong nhà. Mỹ nhỏ nhất, cô bé lúc nào cũng cười, nài nỉ hai chị gái chơi cùng. Băng sau ngày mẹ mất thì lạnh lùng hẳn đi, dù ko biết nhiều về cái chết đột ngột của mẹ, nhưng cô bé đã ko còn nở nụ cười hồn nhiên trên mặt nữa.
Ngày qua ngày, chứng kiến thái độ thờ ơ Vũ dành cho mình, ánh mắt anh nhìn cô chứa đầy sự căm hận và khinh miệt, Giang suy sụp. Cảm giác tội lỗi luôn dâng lên trong lòng mỗi khi cô nhìn Băng, chính cô đã cướp mất nụ cười trên khuôn mặt ngây thơ thánh thiện ấy, cướp đi người cô bé yêu thương. Giang mất mẹ từ nhỏ, ko phải cô ko hiểu cảm giác ấy. Cứ như thế, cả tinh thần lẫn thể xác cô bị bào mòn từng ngày. Dường như ko thể chịu nổi thêm cái mặc cảm rằng mình là kẻ giết người, năm sau, Giang…tự tử.
CHAP : ĐÊM TRĂNG
Sân trường ngập nắng chiều.
Phong đang ngủ ở trong một phòng học thuộc dãy nhà B. Căn phòng khá rộng và sạch sẽ. Bốn bức tường trắng toát, ửng lên dưới những dải nắng trong suốt. Khu B rất ít người đến vì đây là khu dành riêng cho những hoạt động nghệ thuật. Mà học sinh Dương Ngọc thì k mấy hứng thú với nhứng thứ đó nên đa số phòng đều ko một bóng người. Thật hoàn hảo cho người muốn yên tĩnh, như Phong.
Nắng len lỏi vào căn phòng, sáng bừng. Vài tia nắng khẽ đậu trên khuôn mặt của Phong, vương vấn từng đường nét hoàn mỹ. Hàng mi cong dài đến con gái cũng phải ghen tị rợp bóng trên gương mặt mạnh mẽ nam tính. Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ khẽ nhíu lại.
” – Mẹ! Đừng bỏ con lại một mình!
– Con trai ngoan. Mẹ yêu con, nhưng mẹ cũng cần tình yêu của đời mình. Mẹ muốn sống một cuộc sống tốt hơn.
– Mẹ đừng đi! Tương lai con sẽ kiếm thật nhiều tiền về cho mẹ. Mẹ sẽ k phải khổ sở nữa. Ở lại với con đi mà.
– Phong ngoan. Mẹ xin lỗi. Mẹ k thể…”
Phong bừng tỉnh. Lại là giấc mơ đó. Chết tiệt! Cứ khi cậu ngủ là y như rằng nó sẽ xuất hiện, ám ảnh cậu. Ko thể chịu đựng nổi! Những ký ức lại cứa vào tim cậu. Nỗi đau vẫn rõ mồn một, cho dù cậu có muốn quên đi chăng nữa. Phong cúi đầu, thở hổn hển.
Khi đã bình tĩnh lại, đập vào tai Phong là tiếng đàn du dương từ phòng bên cạnh. Khoé môi Phong hơi nhếch lên: ” Học sinh Dương Ngọc cũng có người hứng thú với nghệ thuật sao?” Cậu dựa vào tường, lắng tai nghe. Bản nhạc nhẹ nhàng, nhưng có j đó buồn bã. Cảm giác như thể nuối tiếc cho thứ j đó đã qua. Những thanh âm hoàn mỹ lãng vãng tràn ngập không gian. Tiếng đàn dường như làm dịu đi tâm trạng cậu lúc này. Lòng hơi dậy lên chút tò mò, Phong muốn biết chủ nhân của những thanh âm ấy là ai. Cậu đứng dậy, khẽ bước ra ngoài, nhòm vào cửa sổ phòng bên cạnh.
Phong hơi ngạc nhiên. Là cô ta. Tiểu
thư thứ của Dương Ngọc. Cành vàng lá ngọc của một tập đoàn kinh tế lớn lại đi thích mấy thứ này sao?!
Mắt Phong dán chặt vào Hải Băng. Bộ váy trắng nhuộm nắng vàng quyến luyến theo từng vệt gió. Hàng mi cong vút khép nhẹ, rợp bóng trên gương mặt thuần khiết dịu dàng. Nắng vuốt ve làn da ngọc ngà trắng sứ. Mái tóc nâu lấp lánh buông xoã ôm trọn lấy tấm thân mảnh mai. Hình ảnh một thiên thần với chiếc violin trắng muốt trên tay hoà quyện với tiếng đàn trầm bổng phút chốc tạo nên một không gian hoàn hảo, mê đắm lòng người.
Phong vẫn đứng yên. Quả thật, cô ta đội mũ thì tốt hơn. Cái vẻ đẹp ma mị tinh khiết như ánh trăng đó, quả thật rất dễ khiến người ta phát điên vì muốn chiếm hữu. Phong thầm nghĩ rồi quay người bước đi, hôm nay với cậu như vậy là đủ rồi.
Tối. Tại biệt thự nhà Dương Ngọc.
– Cô chủ, cô nên ăn tối đi ạ. Bỏ bữa k tốt đâu.
Băng im lặng, chẳng có vẻ j là quan tâm. Zoe thở dài, lãng lẽ nhìn Băng đang ngắm trăng bên cửa sổ. Cô đã ngồi đó từ chiều đến h rồi, bữa tối cũng chưa thèm đụng đến. Zoe ko muốn Băng bỏ bữa, sẽ ko tốt chút nào cho sức khoẻ. Hơn nữa, trong tuần này, cô đã bỏ bữa tối ngày liên tiếp rồi.
Băng ngồi im. Bất động. Đôi mắt trong veo xoáy vào màn đêm đen đặc bên ngoài. Áng trăng ôm ấp thân hình thon thả với những đường cong tuyệt mỹ, làn tóc nâu trở nên đen tuyền buông lững lờ trên tấm lưng ngọc ngà. Khung cảnh đẹp như truyện cổ tích.
Băng từ khi mẹ mất thì luôn ngắm trăng mỗi tối. Ánh trăng huyễn hoặc nhuộm bầu trời đêm k bị cắt xẻ bởi những khối xi măng khô cứng luôn làm cô thoải mái theo một cách nào đó.
– Cô chủ, lúc nãy cô Minh Nguyệt có hỏi thăm cô nhưng tôi đã ko trả lời.
Băng vẫn im lặng nhưng đôi mắt vô hồn trong thoáng chốc trở nên có thần hơn. Từ ngày về sống ở đây, Băng hầu như ko nói chuyện với Mỹ và Nguyệt nhiều. Mạnh Vũ luôn cố gắng yêu thương cô bằng tất cả những j ông có. Băng biết ơn ông về điều đó, nhưng cũng tuyệt nhiên ko thể hiện điều đó ra ngoài. Cô chỉ vùi đầu vào công việc, chỉ để quên đi cái nỗi ám ảnh rằng cô đang sống chung với kẻ thù đã giết mẹ cô.
Không phải Băng ghét Nguyệt và Mỹ nên mới lạnh lùng với họ. Cô cũng ko trách mẹ họ. Phương Giang chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ vì tình yêu mà mù quáng đánh mất bản thân mà thôi. Bà cũng vì ân hận mà tự tử. Nguyệt và Mỹ đều k có tội, Băng hiểu chứ. Nhưng bảo cô phải tươi cười với con cái người đàn bà đã cướp đi mẹ mình, cô làm ko được…
Dựa vào thành cửa sổ, Băng nhớ về mẹ. Về những đêm trăng sáng, bà lại dịu dàng chải tóc cho cô, thủ thỉ những câu chuyện cổ tích. Mẹ cô ngày xưa đã nói rằng Trăng chính là thiên đường dành cho những linh hồn đã khuất. Đó là nơi họ được sống một cuộc sống hạnh phúc, nơi k bị vướng bận bởi những toan tính âm mưu như trần thế. Thế giới trên ấy sẽ đẹp hơn rất nhiều, sẽ tràn ngập niềm vui. Cô bé con là Băng lúc đó tin vào mọi điều bà nói. Cô ngước mắt lên, cảm nhận từng dải trăng trong lành vuốt ve khuôn mặt, khẽ thì thầm:
– Ở trên đó…mẹ có hạnh phúc k?
Phòng làm việc của Mạnh Vũ.
Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc dựa lưng vào ghế, khẽ thở dài. Cả người ông toát lên vẻ trầm ổn, quyền lực tuyệt đối khiến người khác phải nể sợ.
– Con bé vẫn ko chịu ăn j sao?
Giọng nói trầm và lạnh lẽo vang lên, cắt đứt không gian tĩnh lặng.
– Vâng, thưa ông chủ.
Zoe cúi rạp người. Mỗi tối, cô luôn đến phòng Mạnh Vũ báo cáo về tình hình của cô chủ. Vệ sĩ của Nguyệt và Mỹ cũng vậy. Thế cũng đủ hiểu, tình yêu ông dành cho cô con gái lớn đến thế nào. Thầm lặng, nhưng bao la vô bờ. Đó là tấm lòng của một người cha.
Bố của Băng quả thật luôn khiến Zoe phải nể phục. Khí chất sắc lạnh và bộ óc hơn người là hai thứ mà người ta nói khi nhắc đến ông. Trên thương trường, Mạnh Vũ được coi là kẻ máu lạnh. Những kẻ đắc tội với Dương Ngọc, tuyệt đối sẽ ko sống yên. Tuy vậy, nhưng với những ông yêu thương thì lại vô cùng dịu dàng và ấm áp. Ai dám động vào cô con gái Mạnh Vũ coi như tính mạng, luôn phải hứng chịu cái chết thảm khốc nhất. Zoe có thể hiểu vì sao mẹ nuôi cô lại phải lòng người đàn ông này.
– Con bé đã ko muốn thì ta muốn ép cũng chẳng được. Giống hệt mẹ nó.
Mắt Mạnh Vũ loé lên tia ấm áp dịu dàng khi nhắc đến người ông yêu. Đã hơn năm kể từ cái ngày định mệnh ấy, nhưng trong lòng ông vẫn chỉ có hình bóng của một người con gái duy nhất. Người con gái ông yêu hơn chính bản thân, yêu bằng cả trái tim. Thể xác lẫn linh hồn, đều đã rời bỏ ông khi người ấy chết. Ông sống đến tận bây h, cũng chỉ là để lo cho đứa con gái đến khi chúng đủ lông đủ cánh. Đặc biệt, ông lo cho cô con gái thứ. Với nhan sắc đó, bộ óc thiên tài đó, sẽ có bao nhiêu người muốn chiếm hữu làm của riêng đây?
Khi Zoe trở về phòng cô chủ từ phòng Mạnh Vũ thì thấy Băng đã ngủ gục trên thành cửa sổ từ lúc nào. Cô nhẹ nhàng phủ tấm chăn mỏng lên người cô chủ nhỏ. Bao năm qua, những công tử nhà giàu đã nhìn khuôn mặt Băng dù chỉ một lần đều nguyện chết dưới chân người con gái này, Băng vẫn tuyệt đối phớt lờ. Zoe đã chứng kiến bao chàng trai tuấn tú đứng trước cửa phòng Băng với một bó hồng đỏ lộng lẫy, hoặc một loại trang sức cực kỳ đắt tiền, vài món hơn triệu USD, nhưng nhận lại là cánh cửa đóng im lìm hàng h đồng hồ rồi thất thiểu cầm quà ra về.
Zoe nhìn chăm chú khuôn mặt thiên thần đang bị ôm trọn bởi ánh trăng ma mị, huyễn hoặc, khẽ thở dài. Cô hiểu, ko phải Băng ko có trái tim biết yêu, mà từ lâu cô đã đóng băng nó. Cái thứ cảm xúc phù du đó, cũng chính là lí do mẹ Băng đã chết! Tình yêu làm Phương Giang mù quáng, tình yêu đã khiến mẹ Băng mê muội. Với Băng, nó chả có nghĩa lí j cả. Cuộc sống của người con gái nhỏ bé này, chỉ là cho có mà thôi!
Ngày mà Vương Đặng Thanh Cầm chết – cũng là ngày mà bà mang theo trái tim và linh hồn của một người đàn ông. Trên tất cả, là mang đi tình yêu và xúc cảm của một cô bé lúc đó mới tuổi…