Wings of piano – V.K [Deemo]
——– ——–
Hôm nay là ngày 25/10. Nghĩa là chỉ còn hơn một tuần nữa là ngày 1/11.
Càng đến gần ngày này, không khí trong biệt thự Dương Ngọc càng trở nên u ám và ảm đạm hơn những ngày khác. Những người hầu làm việc cũng lặng lẽ hơn, khi mà 4 nhân vật quan trọng của căn biệt thự đều lâm vào tâm trạng đau buồn.
1/11 chính là ngày mà Vương Đặng Thanh Cầm, mẹ ruột của Băng, ra đi mãi mãi.
Những người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ ngày này phải kể đến Mạnh Vũ và Băng. Nguyệt, Mỹ cùng bộ ba Zoe, Kyra và Kara chủ yếu lo lắng cho hai người này là chính. Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc luôn có vẻ trầm tư hơn khi ngày này gần kề, và thường tự giam mình trong phòng làm việc. Ông ngồi hàng giờ trong ấy, vuốt ve tấm ảnh duy nhất còn sót lại của Thanh Cầm trong đám cháy.
Ngoài việc đó ra, hầu như năm nào ông cũng viết hai lá thư vào giây phút đầu tiên của ngày 1/11. Lá thư đầu tiên là dành cho Thanh Cầm. Ông sẽ đốt nó trước mộ bà, hi vọng rằng người phụ nữ ông yêu có thể đọc được những dòng thư đó. Ông kể cho bà nghe về cuộc sống của mình, về những cô con gái mà ông đặc biệt tự hào, nhất là là Băng. Ông sẽ kể con bé thông minh như nào, xinh đẹp ra làm sao, được nhiều người yêu thương như thế nào. Cuối cùng, ông sẽ khẳng định rằng bà là người phụ nữ ông vĩnh viễn yêu, yêu cho đến cùng trời cuối đất. Bà là linh hồn, là nguồn sống, là ánh sáng, là tình yêu duy nhất đời ông. Mãi mãi thế.
Mạnh Vũ được xếp vào mẫu đàn ông nghiêm khắc với bản thân, và hầu như chưa bao giờ khóc. Chỉ riêng có ngày hôm ấy là ông hầu như không thể kìm được hàng lệ đổ dài trên má mình, mỗi khi ngón tay ông chạm khẽ vào nụ cười dịu dàng của người phụ nữ trong tấm ảnh nho nhỏ gắn trên bia mộ.
Thế nhưng, Băng mới là người ở trong tình trạng tệ nhất. Cô luôn ngồi bất động trong phòng như một con búp bê vải, nửa ngày trời không nhúc nhích hay dịch chuyển tư thế dù chỉ một lúc. Cô không ăn một bữa nào, và người ta còn ngờ rằng cô còn không ngủ. Cứ mỗi lần Zoe vào phòng là y như rằng đã thấy Băng ngồi đó, ánh mắt buồn bã ném ra một điểm vô định ngoài cửa sổ.
Ngoài một đống những thứ được dùng trong dịp tưởng nhớ người đã khuất như tiền giấy đốt, bùa, trầm hương…., biệt thự Dương Ngọc còn phải mua thêm nào là trang sức, quần áo, gấu bông, mỹ phẩm theo lệnh của Nguyệt và Mỹ, tất tần tật mọi thứ được cho là có thể làm mọi người phụ nữ vui vẻ. Mọi người phụ nữ trừ Băng.
Dù cho Nguyệt và Mỹ đã cố hết sức chồng chất những thứ thực phẩm Băng thích mang lên phòng cô, thứ hai người nhận lại luôn là cái lắc đầu buồn bã của Zoe cùng với khay đồ ăn vẫn còn như mới, và nguội ngắt. Tình trạng này gần như đã trở nên quen thuộc với người làm của biệt thự Dương Ngọc trong nhiều năm qua, và chưa có một thứ gì có thể làm cô chủ của họ vui vẻ hơn. Chính xác thì Băng vẫn chịu ăn và ngủ trong những ngày còn lại, nhưng riêng ngày 1/11 thì hoàn toàn không. Ở cô chẳng hề toát ra thần thái của người đang sống, điều mà mọi người lo ngại nhất.
Điều đáng nói là cái không khí tiêu cực này sẽ không hề biến mất khỏi Băng kể cả khi ngày 1/11 qua đi. Cô sẽ vẫn còn ở trong tình trạng như thế ít nhất là vài tuần nữa, hoặc vài tháng, lâu nhất là một năm. Nguyệt, Mỹ, còn cả bộ ba vệ sĩ đều cố gắng rút ngắn thời gian đó, nhưng chưa bao giờ ngắn hơn 2 tuần.
Năm nay, chỉ còn một tuần nữa là đến ngày 1/11, và Băng đã ở trong tình trạng đó rồi. Heures (con gấu bông) và Mun đều bị cô chủ lơ đi, dù điều đó không làm Mun tức giận chút nào. Nàng tỏ vẻ thông cảm, và luôn tận dụng cơ hội dụi dụi cái đầu nhỏ nhắn vào tay Băng nhằm an ủi cô. Heures chẳng thể động đậy, nhưng đôi mắt nó luôn nhìn chằm chằm Băng với vẻ gần như buồn bã.
Càng đến gần ngày ấy, Nguyệt với Mỹ càng thêm vô vọng trong việc làm Băng vui. Nguyệt tâm sự với Ngọc hằng tối, và hai cô sẽ cùng nhỏ những giọt nước mắt tiếc thương cho Thanh Cầm, và cho Băng. Ngọc chưa biết mình có nên nói với Phong về tình trạng của Băng hay không, nhưng trước tiên, cô cần an ủi người bạn thân nhất của mình cái đã.
1 tuần trôi qua.
Ngày 1/11 đến một cách lặng lẽ, và ảm đạm. Mùi hương nhè nhẹ của trầm bay trong không gian rộng lớn của biệt thự, cùng với những lời rì rầm cầu nguyện trước bàn thờ của Thanh Cầm. Mạnh Vũ đã đi đến mộ của bà từ sáng, đi một mình, với bó hoa hồng trắng trong tay. Ông khả năng cao sẽ không trở về cho đến tối, vì vậy biệt thư hoàn toàn ở dưới sự kiểm soát của ba cô chủ.
Băng hoàn toàn đã chạm ngưỡng cao nhất của bệnh trầm cảm. Cô ngồi im lặng trong phòng, và khoá chặt cửa. Những ngày trước Zoe vẫn có thể vào để đưa đồ ăn, nhưng hôm nay thì không. Phòng 111 không hề có chìa khoá sơ cua hay dự phòng, vậy nên việc bước chân vào đó là không thể, trừ khi thuyết phục được Băng mở khoá. Nguyệt với Mỹ đã lo lắng thì càng thêm lo lắng, đã tuyệt vọng thì càng thêm tuyệt vọng.
………
Biệt thự họ Hoàng.
Kể từ khi thừa nhận là mình yêu Băng, lòng Phong như trút được tảng đá nặng. Tâm hồn anh lâng lâng và thanh thản. Giờ đây, cứ mỗi khi nhớ đến tình cảm mình dành cho Băng, anh lại cảm thấy như thể mình đang mơ. Điều đó vẫn thật khó tin với anh cho đến thời điểm này. Một sát thủ, một tên tội phạm, lại đi phải lòng một cô tiểu thư sinh ra trong nhung lụa, chưa kể cô còn quá đỗi thuần khiết. Điều đó thật nực cười làm sao. Phong không ngờ rằng tình yêu có thể làm người ta hạnh phúc và điên rồ trong cùng một lúc như thế, thảo nào mà nhiều người lao vào.
Nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó. Phong nhớ Băng đến phát điên. Kể từ cái ngày Ngọc thao thao bất tuyệt về tình yêu, người duy nhất anh có thể nghĩ tới trong suốt một ngày là cô. Người con gái đó đã hoàn toàn chiếm trọn tâm trí anh, tâm hồn anh, và trái tim anh. Phong thấy thật khó hiểu, cái cách mà một người khi lấy đi trái tim của người khác lại có thể lấy luôn lý trí của họ.
Cũng từ ngày đó, anh và Sun trở nên vô cùng thân thiết. Sun yêu Mun, và Phong – cậu chủ của Sun thì lại phải lòng Băng- cô chủ của Mun. Họ tạo thành một bộ đôi khá hoà hợp, bộ đôi hai gã si tình đang yêu.
Ăn, Phong nghĩ đến Băng. Ngủ, anh nghĩ đến Băng. Soi gương, anh nghĩ đến Băng. Ôm Angelo cũng làm anh nghĩ đến Băng. Việc bị ám ảnh bởi cô làm Phong nửa muốn phát điên, nửa lại mặc kệ. Bóng hình cô luôn lượn lờ xung quanh anh, khiến nhiều lúc Phong thấy mình giống bị ma ám. Dù cho con ma này có cực kì xinh đẹp và đáng yêu và ngốc nghếch và yếu đuối và mạnh mẽ đi chăng nữa. Con ma mà anh đã đem lòng yêu.
Phong đi đến quyết định. Anh phải gặp được cô ngày hôm nay, hoặc anh sẽ phát điên thực sự. Liếc điện thoại, Phong ghi nhớ thứ ngày tháng. Bây giờ là 2h chiều ngày 1/11.
Anh lục tìm số Ngọc trong danh bạ, bấm gọi cô. Nếu biết Phong có ý định đến biệt thự Dương Ngọc chơi, khả năng cao là bà chị sẽ reo lên phấn khích và nằng nặc đòi đi theo anh. Phong đã không ngờ đến giọng điệu nghèn nghẹt như mới khóc của Ngọc vang lên ở đầu dây bên kia.
– Phong à? Gọi chị có gì không?
– Chị mới khóc đấy à?
Ngọc ngay lập tức quẹt nước mắt, lấp liếm.
– Không phải đâu. Chỉ là bụi bay vào mắt thôi.
– Bụi chỉ làm chảy nước mắt, vậy sao ngay cả giọng chị lại nghèn nghẹt?
– À….. Ừ…… Thật ra thì…… Phải rồi, chị vừa mới xem phim Hàn Quốc, nữ chính chết, nên chị buồn quá mới khóc.
– Cả tôi và chị đều biết đó là lời nói dối. Chị không bao giờ có thời gian xem phim vào buổi sáng, khi mà chị phải dồn công sức vào thiết kế cho kịp deadline.
Ngọc rủa thầm trong bụng. Nhiều khi cô ước thằng em họ không hiểu rõ mình đến thế.
– Nhưng chị thực sự không muốn nói về chuyện đó…..
Phong im lặng một lúc rồi thở dài.
– Vậy thì tôi sẽ tôn trọng quyết định của chị. Nhưng đừng tốn nước mắt vì mấy thằng khốn làm chị buồn đấy nhé.
Ngọc phì cười, tâm trạng cũng vui vẻ hơn phần nào.
– Chị biết mà. Sao, gọi chị có việc gì thế?
– Tôi đang chuẩn bị đến biệt thự Dương Ngọc, chị đi cùng không?
Điện thoại rơi từ tay Ngọc xuống sàn vang lên “Cạch” một cái. Cô hốt hoảng nhặt nó lên, hét vào màn hình:
– Không được, Phong. Em không được tới đó!!!
Phong nhíu mày.
– Ngọc, có chuyện gì?
– Không có gì đâu. Điều quan trọng nhất là em KHÔNG THỂ tới đó!!!
– Vì sao?
– À…. Em không cần biết đâu. Chỉ cần nghe lời chị, đừng tới đó.
– Chị biết là chị không thể ngăn tôi mỗi khi tôi muốn làm gì, đúng chứ?
Ngọc im lặng. Cô bồn chồn lo lắng, suy nghĩ khoảng vài ngàn triệu những lời giải thích với Nguyệt.
– Vậy để chị qua cùng. NGỒI YÊN Ở ĐÓ, và đợi chị. Nếu em dám lái xe qua trước, chị thề chị sẽ bơ em trong một năm tới.
Phong đảo mắt ngao ngán.
– Được. Bao lâu?
– 7 phút.
– Ok.
Cúp máy, Ngọc ngay lập tức với lấy áo khoác, chạy một mạch ra xe. Lòng cô nóng như lửa đốt, đôi môi hồng vô thức mím lại vì lo lắng.
…….
Không cần đến tận 7 phút để Ngọc phóng Cadillac đến biệt thự họ Hoàng.
Ngọc có mặt trong phòng cậu em họ trong vỏn vẹn 4 phút. Cô thở hổn hển, như thể vừa chạy một mạch lên từ dưới nhà. Phong khẽ cau mày khó hiểu, đứng dậy dìu cô ngồi vào ghế.
– Sao chị lại phải vội vã đến thế?
Ngọc uống ừng ực cốc nước ở gần giường Phong. Lấy lại hơi thở đều đặn, cô nhìn thẳng vào mắt anh:
– Phong, có điều này em cần biết. Và em phải hứa rằng em sẽ không giận chị khi chị kể cho em.
Phong nheo mắt thắc mắc. Nhưng rồi anh cũng khẽ khàng gật một cái. Ngọc thở phào, không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.
– À ừm, nó là thế này…….
Cô kể về ngày 1/11, về không khí trong biệt thự, và về tình trạng của Băng. Chuyện đó mất khá nhiều thời gian, nếu tính đến sát khí của Phong đang ngày càng vây chặt lấy cô. Ngọc run người, cố gắng kể nốt phần cuối của câu chuyện, về việc cô khóc là chính vì thương tiếc cho Thanh Cầm, và cho chuyện tình giữa bà và Mạnh Vũ.
Phong có thể hiểu vì sao Ngọc lại khóc. Chị họ của anh vốn là một tín đồ của tình yêu đích thực, một người có thể xem phim tình cảm Hàn Quốc suốt ngày. Mỗi khi phim có kết thúc buồn, thể nào cô cũng sẽ chấm nước mắt, và giờ thì một chuyện tương tự như trên phim xảy ra ngoài đời thực, hiển nhiên sẽ lấy đi của cô không ít thương cảm.
Dù vậy, Phong vẫn không thể kìm chế cơn giận của mình.
– Tại sao chị không nói cho tôi sớm hơn?!
Ngọc tái mét. Cô lắp bắp, tay chân khua loạn xạ.
– Vì….. em biết đấy, chị không muốn em phải lo lắng. Hơn nữa… dù gì cũng chỉ một thời gian cô bé sẽ trở lại bình thường, có thể em sẽ không quan tâm…..
Phong bùng nổ.
– Sao tôi lại có thể không quan tâm người con gái tôi yêu?!
Giờ thì đến Ngọc ngẩn ngơ. Cô quên sạch sự sợ hãi của mình, ngước lên nhìn Phong với đôi mắt tròn xoe. Cô lầm bầm hỏi lại, ngỡ mình vừa nghe nhầm:
– Em…. em yêu Băng?
Phong thở hắt ra, thừa nhận.
– Phải, tôi đã nhận ra mình yêu cô ấy. Và giờ thì chị thấy chị đã làm một việc tồi tệ đến mức nào chưa?
Ngọc gật lấy gật để. Cô xin lỗi hàng chục lần như một cái máy, dường như đầu óc vẫn để ở lời thú nhận động trời của Phong. Phải mất một lúc, cô mới hỏi:
– Thế em định làm gì tiếp theo đây?
Phong ngồi phịch xuống giường, chống cằm suy nghĩ. Nếu thật sự Băng ở trong tình trạng tồi tệ như Ngọc miêu tả, thì anh phải làm gì đó giúp cô. Việc đó hàng năm nay vẫn chưa có ai đủ khả năng để làm, nhưng anh tin ở tình cảm của mình. Anh sẽ là người kéo cô ra khỏi tình trạng đó trong thời gian ngắn nhất. Câu hỏi quan trọng nhất là: “Làm thế nào?”
Ngọc chờ đợi. Cô ngồi nhìn cậu em họ chăm chăm, vẫn chưa thể tin nổi nó đã thực sự đã yêu một cô gái. Dù đó là kế hoạch của cô, Nguyệt và Mỹ ngay từ đầu nhưng khi thật sự chứng kiến kế hoạch ấy có kết quả, cô lại cảm thấy không thể nào tin được. Làm nó có tình cảm với Băng, được thôi. Cô không ngạc nhiên nếu Phong đổ gục trước một cô gái cực kì cá tính như Băng. Nhưng để nhận ra và thừa nhận tình cảm đó hả? Dường như cô không nghĩ Phong có thể làm vậy, ít nhất là sau một một vài tháng nữa.
– Ngọc này?
Tiếng gọi của Phong đưa cô trở về thực tại. Ngọc lắc lắc đầu, nhướn mày nhìn anh.
– Chị có thể giúp tôi một việc được không?
Ngọc khẽ cau mày, ánh mắt nghi hoặc ném về phía Phong như muốn nói “Để làm gì?”
Đôi mắt cà phê của Phong sáng rực một cách ranh mãnh. Anh cười nhếch mép, kể về ý nghĩ mình có trong đầu. Nghe xong, Ngọc chơm chớp mắt. Cô bối rối hỏi lại:
– Chị sẽ làm ngay, nhưng….. Em định ở đó trong bao lâu?
Phong nhún vai bất cần, tay với lấy chiếc áo khoác.
– Cho đến khi nào cô ấy hết như vậy.
– Nếu nó kéo dài lên tận vài tháng thì sao?
– Thì cô ấy vẫn sẽ ở lại đó.
Ngọc đảo mắt. Cô nhướn mày trêu chọc.
– Em làm chị ngạc nhiên đấy. Chàng trai sát thủ máu lạnh không biết đến định nghĩa của từ “phụ nữ” lúc trước đi đâu rồi?
Phong cười nhẹ vẻ ranh mãnh.
– Lao lên thiên đường tình yêu rồi.
Ngọc phì cười, rút chiếc điện thoại trong túi quần ra.
– Vậy để chị nhờ Nguyệt giúp đỡ. Băng sẽ cần quần áo đề phòng. Chị không nghĩ em biết cỡ người của cô bé, đúng không?
Phong nhún vai.
– Cô ấy mặc gì cũng đẹp.
Ngọc bĩu môi, tay bấm nhoay nhoáy trên màn hình điện thoại.
………..
Biệt thự Dương Ngọc.
Nguyệt, Mỹ và Zoe tụ tập ở trước cửa phòng 111. Sau khi nghe Ngọc trình bày cái kế hoạch nho nhỏ của Phong qua điện thoại, cô nàng đại tiểu thư này đã nhanh chóng đi gọi em gái và vệ sĩ của Băng để hội ý. Mỹ hiển nhiên ủng hộ, nhưng Zoe thì vẫn còn do dự và lo lắng.
– Cô chủ, cô biết rất rõ Băng sẽ không ủng hộ việc này.
– Vớ vẩn. Hai đứa đó yêu nhau, được ở bên Phong con bé còn sướng chẳng hết. Đi mà, Zoe.
– Nhưng…. còn ông chủ.
– Cha tôi sẽ phải đồng ý nếu điều đó có thể giúp được Băng thôi. Ông yêu con bé, nên chỉ cần chúng ta thuyết phục ông một chút thì mọi chuyện sẽ ổn.
– Không dễ lấy quần áo của Băng khi cô ấy vẫn ngồi im trong phòng như thế đâu.
– Chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra cách. Còn không thì mua mới ngay bây giờ cũng không sao, hoặc chờ họ đến đó rồi gửi sau cũng không tệ.
Zoe thở dài, dấu hiệu của sự đầu hàng.
– Tôi ủng hộ.
Nguyệt đập tay với Mỹ. Cô cười toe toét với Zoe.
– Vậy thì trước mặt cha, hãy nhớ cô là đồng minh của bọn tôi đó nhé.
– Được.
Chẳng mấy chốc, ba người đã nghe thấy tiếng động cơ Lambor Elementor quen thuộc của Phong. Họ ào xuống trực tiếp mở cửa đón anh, lòng háo hức vô hạn.
Phong bước vào với quần jean thoải mái cùng áo phông trắng và áo khoác da đen. Anh vẫn ngầu và phong độ như mọi khi, phần nào lấn át bà chị họ đang đi ngay bên cạnh. Mấy cô hầu bắt đầu hú hét, đổ ra đứng thành hàng ở cổng chính nhằm chiêm ngưỡng mĩ nam. May mắn cho các cô, những nhân vật của chúng ta còn đang bận bịu với kế hoạch của họ nên không thèm quan tâm.
Ngọc lần lượt ôm Nguyệt và Mỹ thay cho lời chào. Phong gật nhẹ đầu với hai người họ, thoáng nở nụ cười. Với anh như vậy đã là thân tình lắm rồi, Nguyệt và Mỹ không thể đòi hỏi gì thêm.
Chẳng mấy chốc, cả năm người gồm 2 cặp chị em họ Hoàng, Dương Ngọc và Zoe đã tụ tập trước cửa phòng Băng. Họ đồng loạt nhìn Phong với ánh mắt đầy hy vọng rằng anh có thể thuyết phục Băng mở khoá phòng. Chẳng còn cách nào khác, Phong gõ cửa. Cộc cộc cộc.
Im lặng.
– Băng, tôi đến thăm em. Mở cửa cho tôi được không?
Im lặng tiếp.
Băng không có vẻ ngạc nhiên khi Phong đến. Cô đã thấy anh qua camera, và không quan tâm lắm. Vào những ngày này, không thứ gì có thể làm cô quan tâm cả. Kể cả chính bản thân cô.
Băng ngước mắt lên trời. Cô chờ đợi, và mong chờ khoảnh khắc trăng lên. Thanh Cầm yêu ánh trăng, và nếu có nơi nào đó trên bầu trời bà sẽ đến sau khi chết đi, đó sẽ là Mặt Trăng. Cô sẽ thì thầm những lời cầu nguyện với mẹ mình, nói chuyện với bà. Cô tin bà sẽ nghe thấy cô, nghe thấy những lời thì thầm dành riêng cho bà, những lời mà không một ai có thể nghe thấy ngoài hai người. Cứ nói Băng điên và mê tín. Cô không quan tâm.
Đã 10 năm trôi qua, nhưng mỗi tối, cứ nhìn lên trăng, Băng lại cảm thấy tâm hồn mình thật trống rỗng, chỉ có độc nỗi nhớ cồn cào dành cho người mẹ hiền từ. Ở một mình trong một căn phòng rộng lớn, cô luôn cảm thấy cô độc trong những buổi tối như thế. Cảm giác ấy khiến cô càng thêm nhớ về cái ôm ấm áp của mẹ mỗi đêm, khi cô trùm chăn đến nỗi nghẹt thở nhằm trốn khỏi những con quỷ ẩn mình sau cánh tủ quần áo. Thanh Cầm sẽ cười hiền, thì thầm những lời âu yếm, và bàn tay bà sẽ vuốt nhẹ tóc cô. Bàn tay bà rất đẹp, rất ấm. Bàn tay của một người nghệ sĩ, của một người mẹ.
Băng muốn khóc, nhưng cô làm không nổi. Cô đã khóc hết nước mắt từ cái đêm biết rằng mẹ mình đã ra đi mãi mãi, và cô đã tự hứa rằng mình sẽ không khóc thêm nữa. Nước mắt làm cô yếu đuối, trong khi Thanh Cầm đã luôn căn dặn cô rằng phải trở nên mạnh mẽ. Phải. Trái tim cô sẽ không tan chảy trước bất cứ ai cả.
Dòng suy nghĩ của Băng bị cắt đứt khi giọng nói trầm ấm của Phong một lần nữa vang lên.
– Băng?
Suy nghĩ một lúc, Băng với lấy quyển giấy note màu neon gần giường, lấy bút nguệch ngoạc vài chữ rồi tiến lại gần cửa, đẩy nó ra ngoài. Cô ngồi xuống, tựa lưng vào cửa và nhắm mắt lại.
Phong cầm tờ giấy lên và thở dài. 4 người còn lại cũng làm theo.
“Anh về đi.”
Phong suy nghĩ những lời nên nói, rồi gõ cửa lại một lần nữa.
– Băng, một tuần qua tôi đã rất nhớ em. Làm gì, ở đâu, tôi đều nghĩ đến em. Nếu em không muốn nói chuyện với bất cứ ai vào lúc này, vậy thì chỉ cần cho tôi thấy gương mặt em thôi được không? Tôi sẽ chỉ ngồi cạnh em, không gì khác.
Im lặng.
Nếu nói rằng Băng không có chút cảm xúc nào trước lời nói ấy, thì đó là dối trá. Trái tim cô thổn thức trong lồng ngực, trong khi tâm trí cô gào thét ra lệnh cho nó phải vô cảm. Nội tâm cô xung đột. Băng ngồi co gối, gục đầu vào hai cánh tay.
Phong nói khẽ như thì thầm:
– Làm ơn, Băng. Tôi cần phải gặp được em.
Giọng nói trầm ấm của Phong đã hoàn toàn hạ gục được Băng. Người run rẩy, cô nhẹ nhàng đứng dậy rồi chậm rãi mở khoá cửa. Năm con người bên ngoài sướng rơn khi nghe thấy tiếng “Cạch” quen thuộc. Phong ra hiệu cho họ rằng anh sẽ vào một mình, và họ khẽ gật đầu thay cho lời đồng tình. Anh đẩy cửa vào, và phát hiện một bóng hình nhỏ bé đang ngồi thẫn thờ ở bức tường bên cạnh.
Tim Phong nhói lên. Băng đã không ăn sáng, không ăn trưa trong ngày hôm nay, và ăn cực kì ít trong những ngày còn lại. Điều đó khiến cô đã gầy lại còn gầy thêm, và làn da cô nhợt nhạt hẳn. Anh khẽ lên tiếng:
– Băng, em không muốn ngồi trên giường sao?
Cô không trả lời. Không còn cách nào khác, Phong đành bế bổng cô lên rồi đặt lên giường, đắp chăn ấm cho cô. Băng không tỏ ý phản đối, mặc anh làm gì thì làm. Phong nhìn theo ánh mắt của cô.
– Em đang chờ trăng à?
Băng gật nhẹ. Phong đột ngột áp sát, chạm mũi mình vào mũi cô. Giọng nói mê hoặc của anh thì thầm:
– Em biết ngắm trăng ở đâu là đẹp nhất không?
Băng nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Phong. Đã dặn rằng bản thân phải vô cảm, vậy sao tim cô lại nhảy loạn thế này? Sự tò mò nổi lên trong cô. Băng lắc đầu, tự hỏi “Nơi ngắm trăng đẹp nhất, vậy mẹ cô có thể nghe thấy cô rõ hơn không?”
Phong cười nhẹ.
– Đó là biển.
Anh đột ngột bế thốc cô lên, đi phăm phăm ra cửa. Nghi ngờ rằng Phong sắp sửa đưa cô ra khỏi phòng, Băng quên sạch những nguyên tắc của mình. Cô lắp bắp hỏi Phong:
– Anh….. anh đang làm gì thế?
Phong trả lời lại, điềm nhiên.
– Bắt cóc em.
——- ———-
Mình chỉ đề ra cái mốc 200 vote để kéo dài thời gian đăng chap, mà sao các bạn nhiệt tình thế. ; v ; Cứ thế làm sao mình đủ thời gian mà viết giờ…… Nhưng dù sao cũng hãy vote ủng hộ mình nha.
Mình đã cố viết để đăng trong hôm nay đấy, dù gần đêm rồi. Luci xin lỗi….
(Còn tiếp)