Vào trấn, Thạch Ngọc Lâu tìm đến khách *** lớn nhất thuê một gian thượng phòng, kéo Âu Dương Vân vào phòng khoá cửa lại. Đem Âu Dương Vân ném trên giường để mặc cho hắn tự mình băng bó vết thương, Thạch Ngọc Lâu thay y phục sạch sẽ khôi phục dáng vẻ tiêu sái rồi tự mình xuống lầu ăn cơm.
Ngươi giỏi lắm Thạch Ngọc Lâu! Cứ như thế quẳng ta ở đây cho ta tự sinh tự diệt! Vừa thầm phỉ nhổ Thạch Ngọc Lâu trong lòng một vừa chịu đựng cảm giác váng đầu hoa mắt vì mất máu quá nhiều, Âu Dương Vân cởi y phục tự mình bôi dược băng bó.
Mấy bình dược bằng gốm trắng trong bao quần áo bị Âu Dương Vân khua phải kêu leng keng lách cách một hồi! Tìm được dược trị ngoại thương tốt nhất rồi, Âu Dương Vân đổ rất nhiều lên miệng vết thương. Lấy ra một cuộn băng vải trắng, hắn vừa quấn băng lên vết thương vừa suy xét những chuyện xảy ra mấy ngày qua.
Suy tư một hồi lâu, Âu Dương Vân nhíu mày thì thầm: “Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề!”
Chuyện Ngu Tương Xuân mất tích này, vì hai bang ở thành Lạc Dương ngang nhiên kéo bè kéo lũ đánh nhau, xem ra không ít kẻ có dụng tâm đã biết. Nhưng lần này Âu Dương Vân ra ngoài tìm Ngu Tương Xuân, cũng chỉ có vài kẻ tâm phúc của hắn trong Thiên Thuỷ sơn trang biết; huống chi hắn lần này dù sao cũng là đồng hành cùng bang chủ bang phái đối địch Thạch Ngọc Lâu, người biết được cũng chỉ có mười mấy tâm phúc trong hai bang thôi mà...
Nhưng đám người Lê Hoa và Tạ Dư Anh( hắn vẫn không nhớ nổi tên của người ta...) kia làm sao biết được hành tung của bọn họ? Hơn nữa lại còn có thể cố ý chờ sẵn trên đường bọn họ đi qua? Cũng phải nói, Âu Dương Vân đến Huyền Yến thành mới biết phải đi về hướng nam, lẽ nào những người đó có khả năng dự đoán trước? Nếu không... nhất định có người đã tiết lộ hành tung của bọn họ!
Có nội gián! Là người của Thiên Thuỷ sơn trang? Hay là người của Độ Kiếm Minh?
Âu Dương Vân lông mày nhíu chặt lại, đến lúc chợt hoàn hồn mới phát hiện cuốn băng vải kia cơ hồ sắp đem hắn cuốn thành một khối bánh chưng trắng toát!
Vội vội vàng vàng tháo băng vải ra tỷ mỉ quấn lại lần nữa, cái bụng Âu Dương Vân bắt đầu xướng “Không thành kế” * . Đói bụng và váng đầu hai bên cùng công kích, Âu Dương Vân quyết định trước tiên vẫn là nằm xuống nghỉ ngơi một lát rồi đi chăm sóc cái bụng đáng thương đã, có lẽ Thạch Ngọc Lâu sẽ có lương tâm phát hiện ra rồi mang chút đồ ăn lên cho hắn.
Đầu Âu Dương Vân vừa đặt xuống gối, rất nhanh đã thiếp đi. Lúc Thạch Ngọc Lâu mang đồ ăn lên, liền nhìn thấy Âu Dương bộ dạng yếu ớt ngả trên giường hôn mê bất tỉnh.
Thạch Ngọc Lâu lặng yên không một tiếng động ngồi xuống bên giường, kéo chăn qua đắp tử tế cho Âu Dương Vân. Vừa nãy hắn đi xuống chuồng ngựa xem con ngựa của mình một chút, quả nhiên là biến thành một con ngựa hoa trắng trắng hồng hồng, con bạch mã kia thấy bộ lông trắng như tuyết của mình bị bẩn một mảng, đang rất khó chịu đạp chân phun khí, nhìn thấy chủ nhân đến, lại oán hận hí lên hai tiếng, thúc giục chủ nhân mau mau đi tìm người tắm rửa cho nó.
Sờ sờ trán Âu Dương Vân, Thạch Ngọc Lâu phun một ngụm ác khí. Quả nhiên là Âu Dương Vân này chảy máu quá nhiều liền trở nên ngoan ngoãn. Có điều muốn hắn đứng lên tắm cho ngựa của mình, xem ra không có khả năng!
Bàn tay Thạch Ngọc Lâu đặt trên mặt Âu Dương Vân, cân nhắc giờ có nên tát vài cái gọi hắn dậy ăn cơm không. Hắn tinh tế nhìn vẻ mặt Âu Dương Vân lúc ngủ, cuối cùng vẫn không đủ quyết tâm đánh qua.
Âu Dương Vân nhắm mắt ngủ say so với Âu Dương Vân trợn mắt ra vẻ hung dữ đáng yêu hơn! Mà ngay cả sắc mặt tái nhợt dáng vẻ ốm yếu này cũng thuận mắt hơn bộ dạng giễu cợt cười như không cười kia rất nhiều.
Thạch Ngọc Lâu ngồi lẳng lặng nhìn kỹ Âu Dương Vân, mười một năm qua, hai người tuy rằng thường xuyên gặp mặt, nếu không phải lạnh mặt cãi nhau thì cũng là nhăn mặt đánh lộn. Những lúc lẳng lặng nhìn hắn thế này, cũng đã rất lâu rồi không có!
Lắc đầu than nhẹ một tiếng, Thạch Ngọc Lâu trong lòng xót xa, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Âu Dương Vân cứ thế ngủ đến tận buổi tối.Thạch Ngọc Lâu cuối cùng vẫn không nỡ đánh thức hắn, chỉ là thức ăn trên trên bàn kia phải làm nóng đi làm nóng lại cũng mấy lần.
Ngay lúc Thạch Ngọc Lâu nhịn không được mệt mỏi muốn nắm xuống ngủ, đột nhiên nghe được bên ngoài có người hô to: “Cháy! Cháy...Mọi người chạy mau a!”
Cháy? Thạch Ngọc Lâu bị tiếng la này làm kinh hãi một chút, sau đó nhanh chóng một tay xách bọc y phục một tay nhấc bảo kiếm của mình. Khi hắn phát hiện hắn đã không còn tay nào để kéo Âu Dương Vân dậy khỏi giường, chân trái đã tự động đạp lên Âu Dương Vân.
“Oa!”- Âu Dương Vân đang ngủ say bị một cước từ trên trời rơi xuống này đạp cho hết vía. Kêu thảm một tiếng, hắn ôm ***g ngực đang đập thình thịch nhảy dựng lên. Âu Dương Vân trừng lớn hai mắt, trong đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo lại không hiểu nổi tại sao bỗng dưng hắn lại bị công kích.
Thấy Âu Dương Vân vừa giây trước còn ngủ say giây sau đã nhảy dựng lên đứng trên giường...Thạch Ngọc Lâu đớ người ra, cùng Âu dương Vân đối mắt một lát, mới nhớ ra mình sao lại phải đạp Âu Dương Vân.
“... Mau mặc y phục, khách *** cháy!”- Hiện tại không phải lúc nhìn nhau, chạy trối chết quan trọng hơn!
Khách ***, tiếng quát tháo cùng chạy loạn vang thành một mớ hỗn loạn. Âu Dương Vân nghe được chữ cháy, cũng cuống quít nhảy xuống giường. Nhưng hắn còn chưa kịp mặc y phục, đã thấy hai hắc y nhân che mặt đột nhiên phá cửa xông vào, hai thanh trường kiếm loé sáng, đồng thời đâm về phía Thạch Ngọc Lâu.
Ba thanh trường kiếm đánh trước mặt Âu Dương Vân thành một đoàn. Âu Dương Vân nhanh chóng buộc tốt đai lưng, nắm lấy kiếm của mình chém về phía hai tên thích khách.
Ai ngờ hắn một chiêu cũng chưa kịp đánh ra, từ cửa sổ lại có ba người nhảy vọt vào, lại là ba thanh kiếm, lần này là hung hăng “ chăm sóc” đến Âu Dương Vân.
Đây rốt cuộc là thế nào vậy? Âu Dương Vân cùng ba người triền đấu một chỗ, trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại!
Không giống! Năm người này cùng với đám người Lê Hoa cung và Tạ gì gì đó đợi phục kích có thể nói là hoàn toàn bất đồng.
Lê Hoa cung cùng họ Tạ kia, tuy rằng nhiều người, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà muốn giết hai người Âu Dương Vân thì đúng là khó như lên trời. Hơn nữa hai nhóm người đó đều giữ ý nghĩ muốn giết một người không đắc tội với người còn lại, hai người Âu Dương Vân muốn chạy, tự nhiên cũng là thực dễ dàng. Nhưng mấy kẻ này thì cứ liều mạng tiến lên, hơn nữa cả hai người đều muốn giết...
Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu giữa lúc lộn xộn liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương đều nhìn ra người kia đối với mấy kẻ này hoàn toàn không quen biết...
Năm người này phối hợp ăn ý, hai người tập kích Thạch Ngọc Lâu, kiếm pháp tàn nhẫn mau lẹ, làm cho Thạch Ngọc Lâu chỉ có thể hữu thủ vô công**; hai người tập kích Âu Dương Vân, kiếm pháp nhẹ nhàng, dùng phương thức hai người du đấu một người tiến công. Ba người đứng ở ba hướng, làm cho Âu Dương Vân căn bản phân không rõ người tiến công chính là kẻ nào.
Bảy người phân làm hai nhóm, ở trong căn phòng không lớn đánh thật vô cùng kịch liệt. Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu có ý tới gần nhau, sau đó hợp lực đánh bại công kích của mấy người kia, chính là mấy người kia tựa hồ đã sớm dự liệu được ý tưởng của hai người, bao vây xung quanh giam hãm chế trụ bước chân của hai người, khiến cho cả hai không thể mảy may động đậy.
Thạch Ngọc Lâu cùng Âu Dương Vân càng đánh càng kinh hãi. Mấy người kia võ công cũng không bằng bọn hắn, cố tình dựa vào sự phối hợp ăn ý lẫn nhau mà lại khiến cho hai cao thủ không cách nào đối phó được. Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu muốn lấy mạng mấy người kia trong nhất thì bán khắc*** đều không có cơ hội. Hơn nữa lúc này khách *** đang cháy, Âu Dương Vân bị thương, Thạch Ngọc Lâu cũng bắt đầu sốt ruột.
Trong phòng đã có thể cảm thấy hơi nóng, ngọn lửa tựa hồ sắp đốt tới...
Âu Dương Vân mồ hôi ướt đẫm, vừa tỉnh ngủ dậy tuy rằng tình trạng choáng váng đầu đã tốt hơn nhiều nhưng thể lực lại không khôi phục được bao nhiêu, hơn nữa hắn bây giờ đã đói bụng đến nỗi tưởng da bụng cũng dán vào lưng luôn rồi. Kiếm trong tay chậm lại, Âu Dương Vân thở hổn hển, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh sư phụ hắn, lão ông hồ đồ đã chết mười năm kia, giờ phút này lại giống như đang đứng ở cách đó không xa vẫy vẫy tay với hắn!
Đang lúc phân tâm, trên lưng Âu Dương Vân đã bị trúng một kiếm. Âu Dương Vân chỉ nghe thấy Thạch Ngọc Lâu đang rống giận “Ngươi phát ngốc cái gì! Muốn chết a!”
Âu Dương Vân rất muốn quay lại cãi Thạch Ngọc Lâu vài câu, hiện tại không phải hắn muốn chết, là hắn đánh không nổi...
Thạch Ngọc Lâu mắt thấy Âu Dương Vân thể lực chống đỡ hết nổi, hắn lại không có cách nào phá tan thế tấn công liên thủ của hai người kia để đến hỗ trợ Âu Dương Vân. Ba người vây công Âu Dương Vân kia tựa hồ đã đợi được thời cơ, ba mũi kiếm bén cùng lúc đâm tới nơi yếu hại trên cơ thể hắn.
“Cút ngay!”- Thạch Ngọc Lâu sốt ruột hét lớn một tiếng, kiếm trong tay dốc toàn lực tập kích hai kẻ tấn công hắn. Một chiêu hung mãnh bức hai người kia lui lại nửa bước, hắn liền xoay người hướng về phía Âu Dương Vân, cũng không nghĩ đến, hai người kia lại khéo léo di chuyển thân thể đến chặn lối đi của hắn.
“Âu Dương!”
Thạch Ngọc Lâu không hề quan tâm hai người kia liệu có đâm trúng hắn không, hắn nhào về phía Âu Dương Vân. Người này không thể chết được! Quyết không thể chết! Sinh tử trước mắt, trong đầu Thạch Ngọc Lâu lướt qua Âu Dương Vân phong thái ung dung cực kì thành thạo khi một mình tiêu diệt ổ cường đạo; nghĩ đến Âu Dương Vân đối với bất luận kẻ nào khiêu chiến đều là tiếu ý thong dong! Từ lúc hắn quen biết Âu Dương Vân đến giờ, người này bất cứ lúc nào cũng đều là tràn đầy tiếu ý ung dung đối mặt với hết thảy... Cho nên Âu Dương Vân không thể chết như vậy, hắn có thể chết oanh oanh liệt liệt, nhưng không thể chết chật vật như thế này ở đây, trong tay thứ thích khách ngay cả tên cũng không biết... Trong khoảng khắc Thạch Ngọc Lâu chỉ nghĩ đến tiến lên bảo hộ Âu Dương Vân, chẳng còn lo lắng hai thanh kiếm phía sau sẽ đâm chết mình nữa!
Năm mũi kiếm sắc bén loé lên, lập tức sẽ đâm vào thân thể Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu.
Âu Dương Vân cho tới bây giờ chưa từng trải qua tình cảnh như lúc này, cảm giác cái chết đang cách hắn rất gần! Hắn cảm thấy vết thương trên người đang không ngừng chảy máu, chất lỏng màu đỏ này mang đi thể lực của hắn, nhẫn nại của hắn, hi vọng sinh tồn của hắn. Hắn dường như đã không còn thấy rõ những kẻ tập kích mình, hắn chỉ nhìn thấy Thạch Ngọc Lâu chạy về phía hắn, vì thế, Âu Dương Vân mỉm cười! Nam nhân này, luyến tiếc hắn chết!
Âu Dương Vân chỉ cảm thấy mấy đạo kiếm quang trước mặt trở nên mơ hồ, trên binh khí lạnh lẽo kia phát ra ánh sáng giống như Thạch Ngọc Lâu, có chút lãnh, có chút ngoan, thế nhưng rất nhiều, cũng rất đẹp! Ánh mắt của hắn để lộ ra dã tâm khiến cho hắn rất đẹp, toàn thân hắn toả ra nét cứng cỏi khiến cho hắn rất đẹp, kỳ thật hắn mặc y phục trắng thật sự rất thích hợp, thứ màu sắc rất thanh cao này sẽ làm tôn thêm vẻ đẹp của hắn!
Âu Dương Vân nắm chặt “Phượng Linh kiếm” trong tay, hắn vẫn không có cơ hội nói cho Thạch Ngọc Lâu, năm ấy hắn mười chín tuổi sở dĩ lúc sư phụ đưa ra ba thanh bảo kiếm để hắn chọn,hắn lấy “Phượng Linh” chỉ là vì thanh kiếm này dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng làm hắn nghĩ tới Thạch Ngọc Lâu...
Sau cùng! Âu Dương Vân thật sự hối hận!
Vì cái gì cứ muốn tranh đua với hắn nhiều năm như vậy! Rất không nên! Biết rõ Thạch Ngọc Lâu này tính tình mạnh mẽ không đạt được mục đích quyết không thôi, thế nhưng Âu Dương Vân vẫn là tư tâm quá nặng, hắn luyến tiếc rời khỏi Thiên Thuỷ sơn trang đã bỏ vào biết bao tâm huyết xây dựng, cũng luyến tiếc từ bỏ Thạch Ngọc Lâu! Cho nên hắn mặc kệ Thạch Ngọc Lâu giận dỗi rời đi, mặc kệ Thạch Ngọc Lâu đem Độ Kiếm Minh phát triển lớn mạnh, mặc kệ Thạch Ngọc Lâu đến đoạt tất cả những gì hắn thích, mặc kệ Thạch Ngọc Lâu đem nhưng chuyện kia giấu thật kỹ không chịu nói ra!
Thân thể Âu Dương Vân ngã về phía sau, tuy rằng rất không cam tâm phải chết ở đây một cách không rõ ràng thế này, chết trong tay đám thích khách vô danh, ngay cả lý do bị giết cũng không biết... Lão thiên gia rất không phúc hậu, thời khắc mấu chốt như vậy cũng không biết phái thần binh trên trời giáng xuống cứu hắn. Ít nhất, phải để cho Thạch Ngọc Lâu có thể sống rời đi a!
Dù sao Thạch Ngọc Lâu đời này cũng không thể nào quên hắn được... Âu Dương Vân nhắm nghiền hai mắt, tiếu ý vẫn không giảm, chưa kịp nói cho Thạch Ngọc Lâu biết mình và hắn đánh giết nhiều năm như vậy chỉ là vì muốn trong lòng hắn trong mắt hắn chỉ có thể có một mình Âu Dương Vân này thôi!
Ai! Có chút đáng tiếc...
Âu Dương Vân ngã vào lòng Thạch Ngọc Lâu... Thạch Ngọc Lâu vẫn xông tới! Hắn ra sức ngăn cản năm thanh kiếm liên tục đâm tới, cái giá phải trả là cánh tay cùng đầu vai đều phải nhận thêm vài thương tích.
Thạch Ngọc Lâu quả thực rất tuyệt vọng! Trong tay ôm Âu Dương Vân không biết là hôn mê hay là sắp chết, trước mặt còn có năm tên thích khách như hổ đói rình mồi chỉ muốn đâm họ thành cái sàng, khách *** lại đang cháy...Hắn đã không thể nhìn ra cơ hội sinh tốn.
Lúc này Thạch Ngọc Lâu cũng muốn mắng ông trời không có mắt, hắn nhiều nhất vẫn là tự mắng chính mình. Rất không nên! Hắn không nên vì muốn có thế giới riêng hai người khó có được cùng Âu Dương Vân này mà không dẫn theo người dắt ngựa xách hành lý theo cùng, cho dù đem Nghiêm Triệt theo Độ Kiếm Minh cũng không sụp đổ được, ít nhất hiện tại xuất hiện tình huống này, Nghiêm Triệt còn có thể ngăn cản một trận đích...
Thế nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng! Năm thanh kiếm không có chút e dè, mỗi người hung ác đâm tới. Mà Thạch Ngọc Lâu ôm Âu Dương Vân lại ngay cả một bước chân cũng đi không đươch...ư
Cái gì gọi là tự tìm chết!? Thạch Ngọc Lâu cảm thấy hắn lao qua đây ôm lấy Âu Dương Vân chính là tự tìm chết!
Kia cái gì gọi là chờ chết!? Tình hình Thạch Ngọc Lâu hiện tại ngay cả nửa bước cũng khó đi này chính là chờ chết!
Một tay ôm chặt Âu Dương Vân, Thạch Ngọc Lâu giơ kiếm, vẻ mặt hắn hung ác trừng đám thích khách trước mặt, vô luận như thế nào, cho dù chết cũng phải là cả hai người cùng nhau xuống địa ngục!
Ngay lúc sống còn nghìn cân trao sợi tóc này, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng. Theo một nam nhân khắp mặt khắp thân đều là tro bụi nhảy vào, là ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Mấy kẻ đang định liều mạng sống chết đều sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cửa phòng. Nam nhân nhìn không rõ mặt tựa như bị lửa thiêu mông nhảy vào, không nghĩ tới mấy kẻ đang liều mạng trong phòng cư nhiên lại tạm ngưng một chốc để nhìn hắn. Hắn bị nhìn cũng là sửng sốt, sau đó mới nhớ được mình đến để làm gì, nhanh chóng mò tay vào trong ngực lấy ra một cái gì đó hướng đám thích khách che mặt quăng qua.
Sáu người còn tỉnh táo trong phòng đều nghĩ nam nhân này không cùng phe mình! Hai tên thích khách liếnf lập tức phóng về phía hắn.
……………………………………..
* Kế vườn không nhà chống, tức là bụng ảnh rỗng ấy mà ^^
** Chỉ phong thủ chứ không tấn công được
*** Trong khoảng thời gian ngắn
Ngươi giỏi lắm Thạch Ngọc Lâu! Cứ như thế quẳng ta ở đây cho ta tự sinh tự diệt! Vừa thầm phỉ nhổ Thạch Ngọc Lâu trong lòng một vừa chịu đựng cảm giác váng đầu hoa mắt vì mất máu quá nhiều, Âu Dương Vân cởi y phục tự mình bôi dược băng bó.
Mấy bình dược bằng gốm trắng trong bao quần áo bị Âu Dương Vân khua phải kêu leng keng lách cách một hồi! Tìm được dược trị ngoại thương tốt nhất rồi, Âu Dương Vân đổ rất nhiều lên miệng vết thương. Lấy ra một cuộn băng vải trắng, hắn vừa quấn băng lên vết thương vừa suy xét những chuyện xảy ra mấy ngày qua.
Suy tư một hồi lâu, Âu Dương Vân nhíu mày thì thầm: “Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề!”
Chuyện Ngu Tương Xuân mất tích này, vì hai bang ở thành Lạc Dương ngang nhiên kéo bè kéo lũ đánh nhau, xem ra không ít kẻ có dụng tâm đã biết. Nhưng lần này Âu Dương Vân ra ngoài tìm Ngu Tương Xuân, cũng chỉ có vài kẻ tâm phúc của hắn trong Thiên Thuỷ sơn trang biết; huống chi hắn lần này dù sao cũng là đồng hành cùng bang chủ bang phái đối địch Thạch Ngọc Lâu, người biết được cũng chỉ có mười mấy tâm phúc trong hai bang thôi mà...
Nhưng đám người Lê Hoa và Tạ Dư Anh( hắn vẫn không nhớ nổi tên của người ta...) kia làm sao biết được hành tung của bọn họ? Hơn nữa lại còn có thể cố ý chờ sẵn trên đường bọn họ đi qua? Cũng phải nói, Âu Dương Vân đến Huyền Yến thành mới biết phải đi về hướng nam, lẽ nào những người đó có khả năng dự đoán trước? Nếu không... nhất định có người đã tiết lộ hành tung của bọn họ!
Có nội gián! Là người của Thiên Thuỷ sơn trang? Hay là người của Độ Kiếm Minh?
Âu Dương Vân lông mày nhíu chặt lại, đến lúc chợt hoàn hồn mới phát hiện cuốn băng vải kia cơ hồ sắp đem hắn cuốn thành một khối bánh chưng trắng toát!
Vội vội vàng vàng tháo băng vải ra tỷ mỉ quấn lại lần nữa, cái bụng Âu Dương Vân bắt đầu xướng “Không thành kế” * . Đói bụng và váng đầu hai bên cùng công kích, Âu Dương Vân quyết định trước tiên vẫn là nằm xuống nghỉ ngơi một lát rồi đi chăm sóc cái bụng đáng thương đã, có lẽ Thạch Ngọc Lâu sẽ có lương tâm phát hiện ra rồi mang chút đồ ăn lên cho hắn.
Đầu Âu Dương Vân vừa đặt xuống gối, rất nhanh đã thiếp đi. Lúc Thạch Ngọc Lâu mang đồ ăn lên, liền nhìn thấy Âu Dương bộ dạng yếu ớt ngả trên giường hôn mê bất tỉnh.
Thạch Ngọc Lâu lặng yên không một tiếng động ngồi xuống bên giường, kéo chăn qua đắp tử tế cho Âu Dương Vân. Vừa nãy hắn đi xuống chuồng ngựa xem con ngựa của mình một chút, quả nhiên là biến thành một con ngựa hoa trắng trắng hồng hồng, con bạch mã kia thấy bộ lông trắng như tuyết của mình bị bẩn một mảng, đang rất khó chịu đạp chân phun khí, nhìn thấy chủ nhân đến, lại oán hận hí lên hai tiếng, thúc giục chủ nhân mau mau đi tìm người tắm rửa cho nó.
Sờ sờ trán Âu Dương Vân, Thạch Ngọc Lâu phun một ngụm ác khí. Quả nhiên là Âu Dương Vân này chảy máu quá nhiều liền trở nên ngoan ngoãn. Có điều muốn hắn đứng lên tắm cho ngựa của mình, xem ra không có khả năng!
Bàn tay Thạch Ngọc Lâu đặt trên mặt Âu Dương Vân, cân nhắc giờ có nên tát vài cái gọi hắn dậy ăn cơm không. Hắn tinh tế nhìn vẻ mặt Âu Dương Vân lúc ngủ, cuối cùng vẫn không đủ quyết tâm đánh qua.
Âu Dương Vân nhắm mắt ngủ say so với Âu Dương Vân trợn mắt ra vẻ hung dữ đáng yêu hơn! Mà ngay cả sắc mặt tái nhợt dáng vẻ ốm yếu này cũng thuận mắt hơn bộ dạng giễu cợt cười như không cười kia rất nhiều.
Thạch Ngọc Lâu ngồi lẳng lặng nhìn kỹ Âu Dương Vân, mười một năm qua, hai người tuy rằng thường xuyên gặp mặt, nếu không phải lạnh mặt cãi nhau thì cũng là nhăn mặt đánh lộn. Những lúc lẳng lặng nhìn hắn thế này, cũng đã rất lâu rồi không có!
Lắc đầu than nhẹ một tiếng, Thạch Ngọc Lâu trong lòng xót xa, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Âu Dương Vân cứ thế ngủ đến tận buổi tối.Thạch Ngọc Lâu cuối cùng vẫn không nỡ đánh thức hắn, chỉ là thức ăn trên trên bàn kia phải làm nóng đi làm nóng lại cũng mấy lần.
Ngay lúc Thạch Ngọc Lâu nhịn không được mệt mỏi muốn nắm xuống ngủ, đột nhiên nghe được bên ngoài có người hô to: “Cháy! Cháy...Mọi người chạy mau a!”
Cháy? Thạch Ngọc Lâu bị tiếng la này làm kinh hãi một chút, sau đó nhanh chóng một tay xách bọc y phục một tay nhấc bảo kiếm của mình. Khi hắn phát hiện hắn đã không còn tay nào để kéo Âu Dương Vân dậy khỏi giường, chân trái đã tự động đạp lên Âu Dương Vân.
“Oa!”- Âu Dương Vân đang ngủ say bị một cước từ trên trời rơi xuống này đạp cho hết vía. Kêu thảm một tiếng, hắn ôm ***g ngực đang đập thình thịch nhảy dựng lên. Âu Dương Vân trừng lớn hai mắt, trong đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo lại không hiểu nổi tại sao bỗng dưng hắn lại bị công kích.
Thấy Âu Dương Vân vừa giây trước còn ngủ say giây sau đã nhảy dựng lên đứng trên giường...Thạch Ngọc Lâu đớ người ra, cùng Âu dương Vân đối mắt một lát, mới nhớ ra mình sao lại phải đạp Âu Dương Vân.
“... Mau mặc y phục, khách *** cháy!”- Hiện tại không phải lúc nhìn nhau, chạy trối chết quan trọng hơn!
Khách ***, tiếng quát tháo cùng chạy loạn vang thành một mớ hỗn loạn. Âu Dương Vân nghe được chữ cháy, cũng cuống quít nhảy xuống giường. Nhưng hắn còn chưa kịp mặc y phục, đã thấy hai hắc y nhân che mặt đột nhiên phá cửa xông vào, hai thanh trường kiếm loé sáng, đồng thời đâm về phía Thạch Ngọc Lâu.
Ba thanh trường kiếm đánh trước mặt Âu Dương Vân thành một đoàn. Âu Dương Vân nhanh chóng buộc tốt đai lưng, nắm lấy kiếm của mình chém về phía hai tên thích khách.
Ai ngờ hắn một chiêu cũng chưa kịp đánh ra, từ cửa sổ lại có ba người nhảy vọt vào, lại là ba thanh kiếm, lần này là hung hăng “ chăm sóc” đến Âu Dương Vân.
Đây rốt cuộc là thế nào vậy? Âu Dương Vân cùng ba người triền đấu một chỗ, trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại!
Không giống! Năm người này cùng với đám người Lê Hoa cung và Tạ gì gì đó đợi phục kích có thể nói là hoàn toàn bất đồng.
Lê Hoa cung cùng họ Tạ kia, tuy rằng nhiều người, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà muốn giết hai người Âu Dương Vân thì đúng là khó như lên trời. Hơn nữa hai nhóm người đó đều giữ ý nghĩ muốn giết một người không đắc tội với người còn lại, hai người Âu Dương Vân muốn chạy, tự nhiên cũng là thực dễ dàng. Nhưng mấy kẻ này thì cứ liều mạng tiến lên, hơn nữa cả hai người đều muốn giết...
Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu giữa lúc lộn xộn liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương đều nhìn ra người kia đối với mấy kẻ này hoàn toàn không quen biết...
Năm người này phối hợp ăn ý, hai người tập kích Thạch Ngọc Lâu, kiếm pháp tàn nhẫn mau lẹ, làm cho Thạch Ngọc Lâu chỉ có thể hữu thủ vô công**; hai người tập kích Âu Dương Vân, kiếm pháp nhẹ nhàng, dùng phương thức hai người du đấu một người tiến công. Ba người đứng ở ba hướng, làm cho Âu Dương Vân căn bản phân không rõ người tiến công chính là kẻ nào.
Bảy người phân làm hai nhóm, ở trong căn phòng không lớn đánh thật vô cùng kịch liệt. Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu có ý tới gần nhau, sau đó hợp lực đánh bại công kích của mấy người kia, chính là mấy người kia tựa hồ đã sớm dự liệu được ý tưởng của hai người, bao vây xung quanh giam hãm chế trụ bước chân của hai người, khiến cho cả hai không thể mảy may động đậy.
Thạch Ngọc Lâu cùng Âu Dương Vân càng đánh càng kinh hãi. Mấy người kia võ công cũng không bằng bọn hắn, cố tình dựa vào sự phối hợp ăn ý lẫn nhau mà lại khiến cho hai cao thủ không cách nào đối phó được. Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu muốn lấy mạng mấy người kia trong nhất thì bán khắc*** đều không có cơ hội. Hơn nữa lúc này khách *** đang cháy, Âu Dương Vân bị thương, Thạch Ngọc Lâu cũng bắt đầu sốt ruột.
Trong phòng đã có thể cảm thấy hơi nóng, ngọn lửa tựa hồ sắp đốt tới...
Âu Dương Vân mồ hôi ướt đẫm, vừa tỉnh ngủ dậy tuy rằng tình trạng choáng váng đầu đã tốt hơn nhiều nhưng thể lực lại không khôi phục được bao nhiêu, hơn nữa hắn bây giờ đã đói bụng đến nỗi tưởng da bụng cũng dán vào lưng luôn rồi. Kiếm trong tay chậm lại, Âu Dương Vân thở hổn hển, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh sư phụ hắn, lão ông hồ đồ đã chết mười năm kia, giờ phút này lại giống như đang đứng ở cách đó không xa vẫy vẫy tay với hắn!
Đang lúc phân tâm, trên lưng Âu Dương Vân đã bị trúng một kiếm. Âu Dương Vân chỉ nghe thấy Thạch Ngọc Lâu đang rống giận “Ngươi phát ngốc cái gì! Muốn chết a!”
Âu Dương Vân rất muốn quay lại cãi Thạch Ngọc Lâu vài câu, hiện tại không phải hắn muốn chết, là hắn đánh không nổi...
Thạch Ngọc Lâu mắt thấy Âu Dương Vân thể lực chống đỡ hết nổi, hắn lại không có cách nào phá tan thế tấn công liên thủ của hai người kia để đến hỗ trợ Âu Dương Vân. Ba người vây công Âu Dương Vân kia tựa hồ đã đợi được thời cơ, ba mũi kiếm bén cùng lúc đâm tới nơi yếu hại trên cơ thể hắn.
“Cút ngay!”- Thạch Ngọc Lâu sốt ruột hét lớn một tiếng, kiếm trong tay dốc toàn lực tập kích hai kẻ tấn công hắn. Một chiêu hung mãnh bức hai người kia lui lại nửa bước, hắn liền xoay người hướng về phía Âu Dương Vân, cũng không nghĩ đến, hai người kia lại khéo léo di chuyển thân thể đến chặn lối đi của hắn.
“Âu Dương!”
Thạch Ngọc Lâu không hề quan tâm hai người kia liệu có đâm trúng hắn không, hắn nhào về phía Âu Dương Vân. Người này không thể chết được! Quyết không thể chết! Sinh tử trước mắt, trong đầu Thạch Ngọc Lâu lướt qua Âu Dương Vân phong thái ung dung cực kì thành thạo khi một mình tiêu diệt ổ cường đạo; nghĩ đến Âu Dương Vân đối với bất luận kẻ nào khiêu chiến đều là tiếu ý thong dong! Từ lúc hắn quen biết Âu Dương Vân đến giờ, người này bất cứ lúc nào cũng đều là tràn đầy tiếu ý ung dung đối mặt với hết thảy... Cho nên Âu Dương Vân không thể chết như vậy, hắn có thể chết oanh oanh liệt liệt, nhưng không thể chết chật vật như thế này ở đây, trong tay thứ thích khách ngay cả tên cũng không biết... Trong khoảng khắc Thạch Ngọc Lâu chỉ nghĩ đến tiến lên bảo hộ Âu Dương Vân, chẳng còn lo lắng hai thanh kiếm phía sau sẽ đâm chết mình nữa!
Năm mũi kiếm sắc bén loé lên, lập tức sẽ đâm vào thân thể Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu.
Âu Dương Vân cho tới bây giờ chưa từng trải qua tình cảnh như lúc này, cảm giác cái chết đang cách hắn rất gần! Hắn cảm thấy vết thương trên người đang không ngừng chảy máu, chất lỏng màu đỏ này mang đi thể lực của hắn, nhẫn nại của hắn, hi vọng sinh tồn của hắn. Hắn dường như đã không còn thấy rõ những kẻ tập kích mình, hắn chỉ nhìn thấy Thạch Ngọc Lâu chạy về phía hắn, vì thế, Âu Dương Vân mỉm cười! Nam nhân này, luyến tiếc hắn chết!
Âu Dương Vân chỉ cảm thấy mấy đạo kiếm quang trước mặt trở nên mơ hồ, trên binh khí lạnh lẽo kia phát ra ánh sáng giống như Thạch Ngọc Lâu, có chút lãnh, có chút ngoan, thế nhưng rất nhiều, cũng rất đẹp! Ánh mắt của hắn để lộ ra dã tâm khiến cho hắn rất đẹp, toàn thân hắn toả ra nét cứng cỏi khiến cho hắn rất đẹp, kỳ thật hắn mặc y phục trắng thật sự rất thích hợp, thứ màu sắc rất thanh cao này sẽ làm tôn thêm vẻ đẹp của hắn!
Âu Dương Vân nắm chặt “Phượng Linh kiếm” trong tay, hắn vẫn không có cơ hội nói cho Thạch Ngọc Lâu, năm ấy hắn mười chín tuổi sở dĩ lúc sư phụ đưa ra ba thanh bảo kiếm để hắn chọn,hắn lấy “Phượng Linh” chỉ là vì thanh kiếm này dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng làm hắn nghĩ tới Thạch Ngọc Lâu...
Sau cùng! Âu Dương Vân thật sự hối hận!
Vì cái gì cứ muốn tranh đua với hắn nhiều năm như vậy! Rất không nên! Biết rõ Thạch Ngọc Lâu này tính tình mạnh mẽ không đạt được mục đích quyết không thôi, thế nhưng Âu Dương Vân vẫn là tư tâm quá nặng, hắn luyến tiếc rời khỏi Thiên Thuỷ sơn trang đã bỏ vào biết bao tâm huyết xây dựng, cũng luyến tiếc từ bỏ Thạch Ngọc Lâu! Cho nên hắn mặc kệ Thạch Ngọc Lâu giận dỗi rời đi, mặc kệ Thạch Ngọc Lâu đem Độ Kiếm Minh phát triển lớn mạnh, mặc kệ Thạch Ngọc Lâu đến đoạt tất cả những gì hắn thích, mặc kệ Thạch Ngọc Lâu đem nhưng chuyện kia giấu thật kỹ không chịu nói ra!
Thân thể Âu Dương Vân ngã về phía sau, tuy rằng rất không cam tâm phải chết ở đây một cách không rõ ràng thế này, chết trong tay đám thích khách vô danh, ngay cả lý do bị giết cũng không biết... Lão thiên gia rất không phúc hậu, thời khắc mấu chốt như vậy cũng không biết phái thần binh trên trời giáng xuống cứu hắn. Ít nhất, phải để cho Thạch Ngọc Lâu có thể sống rời đi a!
Dù sao Thạch Ngọc Lâu đời này cũng không thể nào quên hắn được... Âu Dương Vân nhắm nghiền hai mắt, tiếu ý vẫn không giảm, chưa kịp nói cho Thạch Ngọc Lâu biết mình và hắn đánh giết nhiều năm như vậy chỉ là vì muốn trong lòng hắn trong mắt hắn chỉ có thể có một mình Âu Dương Vân này thôi!
Ai! Có chút đáng tiếc...
Âu Dương Vân ngã vào lòng Thạch Ngọc Lâu... Thạch Ngọc Lâu vẫn xông tới! Hắn ra sức ngăn cản năm thanh kiếm liên tục đâm tới, cái giá phải trả là cánh tay cùng đầu vai đều phải nhận thêm vài thương tích.
Thạch Ngọc Lâu quả thực rất tuyệt vọng! Trong tay ôm Âu Dương Vân không biết là hôn mê hay là sắp chết, trước mặt còn có năm tên thích khách như hổ đói rình mồi chỉ muốn đâm họ thành cái sàng, khách *** lại đang cháy...Hắn đã không thể nhìn ra cơ hội sinh tốn.
Lúc này Thạch Ngọc Lâu cũng muốn mắng ông trời không có mắt, hắn nhiều nhất vẫn là tự mắng chính mình. Rất không nên! Hắn không nên vì muốn có thế giới riêng hai người khó có được cùng Âu Dương Vân này mà không dẫn theo người dắt ngựa xách hành lý theo cùng, cho dù đem Nghiêm Triệt theo Độ Kiếm Minh cũng không sụp đổ được, ít nhất hiện tại xuất hiện tình huống này, Nghiêm Triệt còn có thể ngăn cản một trận đích...
Thế nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng! Năm thanh kiếm không có chút e dè, mỗi người hung ác đâm tới. Mà Thạch Ngọc Lâu ôm Âu Dương Vân lại ngay cả một bước chân cũng đi không đươch...ư
Cái gì gọi là tự tìm chết!? Thạch Ngọc Lâu cảm thấy hắn lao qua đây ôm lấy Âu Dương Vân chính là tự tìm chết!
Kia cái gì gọi là chờ chết!? Tình hình Thạch Ngọc Lâu hiện tại ngay cả nửa bước cũng khó đi này chính là chờ chết!
Một tay ôm chặt Âu Dương Vân, Thạch Ngọc Lâu giơ kiếm, vẻ mặt hắn hung ác trừng đám thích khách trước mặt, vô luận như thế nào, cho dù chết cũng phải là cả hai người cùng nhau xuống địa ngục!
Ngay lúc sống còn nghìn cân trao sợi tóc này, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng. Theo một nam nhân khắp mặt khắp thân đều là tro bụi nhảy vào, là ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Mấy kẻ đang định liều mạng sống chết đều sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cửa phòng. Nam nhân nhìn không rõ mặt tựa như bị lửa thiêu mông nhảy vào, không nghĩ tới mấy kẻ đang liều mạng trong phòng cư nhiên lại tạm ngưng một chốc để nhìn hắn. Hắn bị nhìn cũng là sửng sốt, sau đó mới nhớ được mình đến để làm gì, nhanh chóng mò tay vào trong ngực lấy ra một cái gì đó hướng đám thích khách che mặt quăng qua.
Sáu người còn tỉnh táo trong phòng đều nghĩ nam nhân này không cùng phe mình! Hai tên thích khách liếnf lập tức phóng về phía hắn.
……………………………………..
* Kế vườn không nhà chống, tức là bụng ảnh rỗng ấy mà ^^
** Chỉ phong thủ chứ không tấn công được
*** Trong khoảng thời gian ngắn