Chờ qua hồi lâu, quần chúng vây xem bắt đầu nghị luận phân vân, mà sau khi đội ngũ đón dâu của Tư Đồ phủ cũng đã bắt đầu tản ra sát khí, ca ca tân nương Nghiêm ngự sử rốt cục mới mang theo biểu tình như cha mẹ chết hết hiện thân, quỳ phịch xuống trước Tư Đồ Duyên Khanh trước mắt bao người, nghiêm nghị nói:
[Tư Đồ đại nhân, Nghiêm gia rất xin lỗi cậu! Gia môn bất hạnh....xá muội, xá muội sáng nay đã bỏ trốn cùng với gia tướng trong phủ mất rồi!]
Lời này vừa nói ra, toàn bộ nhất thời đều ồ lên, vô số ánh mắt đồng tình đều chạy đến trên người kẻ vừa bị hối hôn, Tư Đồ Duyên Khanh. Thanh niên cũng lật tức vô cùng phối hợp lộ ra thần sắc kinh ngạc và khiếp sợ, gia trướng và người hầu Tư Đồ phủ đi theo bên cạnh lật tức bùng nổ, hùng hổ tiến lên phía trước ép hỏi Nghiêm gia giao người ra.
Chỉ là toàn bộ Nghiêm phủ từ trên xuống dưới đều đã rối loạn từ sáng đến giờ, tuy biết bản thân đuối lý, nhưng bị bức như vậy cũng nhịn không được bắt đầu nóng máu lên, không ít gia đinh tôi tớ thậm chí còn bày ra trạng thái vô lại « Ngươi thử vào lấy cho ta xem nào », song phương ngươi trừng ta ta trừng ngươi, tình huống đã trở nên hết sức căng thẳng.
[Đủ rồi.]
Có khả năng khiến diễn toàn vũ hành ngừng lại, là hai chứ thản nhiên này của Tư Đồ Duyên Khanh.
Thiếu gia nhà mình đã lên tiếng, vài tên gia tướng tuy rất muốn xông vào Nghiêm phủ tha người ra, lại vẫn đành phải phẫn nộ lui về một bên giữ cương vị -- thấy thế, Nghiêm ngự sử lúc trước bị bọn họ vây quanh mới nhẹ nhàng thở ra một cái, ánh mắt nhìn về phía em rể cũ ngày càng thêm áy náy:
[Tư Đồ đại nhân, lần này--]
[Nghiêm đại nhân không cần nhiều lời.]
Thản nhiên nói một bảo hắn ngừng biện giải, Tư Đồ Duyên Khanh đã hạ biểu tình kinh ngạc lúc trước xuống, trên khuôn mặt thanh mĩ chỉ còn có đạm mạc: [Việc đã đến nước này, mọi chuyện đều bỏ qua. Những chuyện còn lại Tư Đồ phủ sẽ phái người đến nói chuyện sau....Cáo từ.]
Nói ra một câu như thế, cũng không đợi Nghiêm ngự sử đáp lại, thanh niên đã tự thay đổi mã thân, cùng chúng tôi tớ vây quanh rời khỏi Nghiêm phủ.......Nghiêm ngự sử tuy rằng cực kỳ muốn vãn hồi, nhưng khi thấy ánh mắt bọn gia tướng của Tư Đồ phủ đều lộ ra hung quang ngăn cản hắn bước tới, khiến cho hắn mặc dù không muốn, nhưng vẫn đành phải mặt mày ảm đạm dừng bước lại, xoay người trở vào Nghiêm phủ.
Một hồi hôn sự rất đáng chú ý kết thúc, quần chúng vây xem ở cửa cũng cảm thấy kinh ngạc và tiếc hận sa sút.
Thấy không có trò hay để xem, đám dân chúng vây xem cũng nhanh chóng thức thời tự tan, cho đến khi cái ngã tư đường vốn vô cùng náo nhiệt trở thành vô cùng lạnh lẽo. Chênh lệch như thế khiến cho gia tướng, người hầu Tư Đồ phủ cảm thấy căm giận vô cùng, lại không biết thiếu gia nhà mình tuy là mang theo vẻ mặt lãnh đạm cố nén tức giận, nhưng trong lòng thật ra lại đang rất hân hoan
-- hơn nữa, nhất là khi nhìn thấy có bóng người biến mất sau con hẻm.
Dáng người anh vĩ của tình nhân khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh cả đầu ngập tràn tưởng niệm khó nén và tính ý cơ hồ còn khó kiềm chế hơn, mà đáng chết nhất vẫn là phải cố nén kích động, dưới ánh mắt khó hiểu của bọn người hầu, xả dây cương, phiên thân xuống ngựa.
[Các ngươi về trước đi. Ta muốn đi một mình.]
[Chuyện này sao được? Thiếu gia ngài thân phận tự phụ, nhỡ bị kẻ không có mắt va phải thì sao? Nếu ngài muốn giải sầu, thì bảo những người khác về trước, còn lại để ba người thuộc hạ che chở phía sau đầu!]
Lên tiếng là là danh hộ vệ phụ trách bảo vệ Tư Đồ Duyên Khanh thường ngày, mấy người bên cạnh cũng bận rộn không ngừng mạnh mẽ gật đầu, nhìn thanh niên bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng, như là sợ y sẽ bởi chuyện đó mà phí hoài bản thân....Thấy thế, thanh niên cảm thấy lòng dâng lên vài phần bất đắc dĩ, lại chỉ cố ý tối sầm mặt, lạnh lùng nói:
[Tâm ý ta đã quyết, ta là chủ tử các ngươi còn không theo sao, trước bữa tối ta sẽ hồi phủ.]
Nói xong, cũng không đợi mấy người ngăn cản, Tư Đồ Duyên Khanh tự rời khỏi đám người đi vào trong một ngõ nhỏ. Vài tên gia tướng không yên lòng định đuổi theo, nhưng lúc đi vào trong rồi, nào còn thấy bóng dáng mặc hỉ bào nào nữa? Mấy người hai mặt nhìn nhau một lát, cuối cùng cũng đành buông tha cho ý niệm muốn truy tung, phủ doãn cũng là ở kinh đô nên bọn họ cũng không cần phải quá để ý, đành phải nghe lời theo đội ngũ trở về Tư Đồ phủ.
[Đến đây, Khanh Khanh, phủ thêm cái này đi.]
Mắt thấy người vướng bận đã đi cả rồi, Sở Việt tâm tình cũng tốt lấy tấm áo choàng mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt phủ lên người tình nhân -- hành động như vậy khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh không khỏi nhớ tới cuộc nói chuyện trong rừng vài ngày trước. Gò má hơi nghiễm vài áng mây hồng, y cười cười, nói:
[Bây giờ đã khác khi đó, nếu sợ bị nhìn thấy, thay cái này bằng một thân Trạng Nguyên bào cũng được, sao phải khổ thế?]
[Ta chính là không muốn ngươi thay nên mới cố ý đem theo áo choàng đó chứ....Đợi lát nữa ngươi theo ta hồi phủ, chúng ta lén bái đường, uống rượu giao bôi có phải hay không? Nói trước nè, một thân hồng bào hôm nay của ngươi nhất định phải do ta tự tay cởi xuống mới được....Cố tình khiến cho chuyện hôm nay bùng nổ, còn không phải vì giờ khắc này hay sao?]
Còn về phần sau khi tự tay cởi thì làm gì, Sở Việt lại không nói, nghe người bên cạnh nói như vậy....sắc đỏ trên khuôn mặt thanh mĩ lại càng sâu thêm, nhưng y vẫn lấy áo choàng mà tình nhân cố ý đem theo phủ lên trên hồng bào tượng trưng cho hỉ sự.
[Nghiêm cô nương khỏe chứ?]
Sau khi đội mũ trùm lên, Tư Đồ Duyên Khanh theo Sở Việt đi tới cỗ xe ngựa đã được đối phương chuẩn bị xong từ trước, nhưng lúc đối phương rốt cục cũng nhịn không được ôm lấy eo mình lại nói ra nghi vấn lúc trước....Nghi vấn như thế khiến cho Sở Việt nhướng mày, lại vẫn thở dài đáp:
[Đã giúp nàng và tình lang thuận lợi rời khỏi kinh thành rồi...Thật ra chuyện này hai người bọn họ đã sớm có kế hoạch từ trước, ta cũng chỉ là theo bên cạnh giúp bọn họ có thể thuận lợi rời đi hơn một chút mà thôi.]
[Vậy là tốt rồi.....Nếu không phải Nghiêm Yên đã sớm có ý trung nhân, hôn sự lần này sợ rằng không có cách giải quyết khác nào rõ ràng như vậy.]
Nói xong, nhớ lại đủ thứ tìm được trong một tháng qua, thanh niên lại thở dài một tiếng: [Trước mắt nghĩ xem, Nghiêm gia sở dĩ vội vã yêu cầu một tháng sau thành hôn, liệu có phải đã nhận ra chuyện của hai người bọn họ rồi hay không? Cũng thật khổ cho Nghiêm cô nương.]
Nhớ đến cái người từng là hôn thê cũng có cảnh ngộ tương tự mình, Tư Đồ Duyên Khanh liền nhịn không được có chút cảm khái....Nghe thế, Sở Việt bắt đầu cảm thấy có vài phần ghen tuông dân lên, lại biết rõ tình nhân thân thiết với Nghiêm Yên chẳng qua chỉ xuất phát từ đồng tình, bèn mạnh mẽ nhẫn nại nhịn xuống, nói:
[Thật ra lúc trước ta là vốn định trực tiếp xin Hoàng Thượng xuất mã, định ở đám hỏi công khai tuyên bố những chuyện tùy tiện trước hôn sự của Nghiêm Yên...Nhưng mà chuyện thế này cũng tốt. Dù cho tướng gia có vô tình thế nào, cũng sẽ không thấy ngươi vừa bị hối hôn không lâu đã tùy tiện vội vàng tìm một cái cọc hôn sự khác đâu. Mà kể cả khi đó, bất luận là ta hay ngươi vẫn còn có khả năng gian lận chỗ bệ hạ, chuyện này tự nhiên sẽ không thành vấn đề lần nữa đâu. Chi là chuyện Nghiêm phủ hối hôn dù sao cũng là sự thật, đối tượng lại là ngươi, sợ rằng sau này hẳn sẽ có chút lời đồn đãi đàm phán hoặc bình luận phiền toán truyền ra ngoài.]
[Chuyện đó ngược lại không có khả năng đâu.]
Biết tình nhân đề cập đến lời đồn đãi xóm làng khiến người ta vô cùng đau đầu kia, thanh niên cong môi mỉm cười, trên khuôn mặt thanh mĩ tràn đầy tự tin và tòng dung như dĩ vãng: [ Chính là cái gọi là nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Dù sao lời đồn lúc trước đã ép ta một trận kha khá, sao lại không tận dùng ngược lại một phen? Nếu mục đích của chúng ta là tránh né hôn sự, ngoài việc bức gia phụ từ bỏ ý muốn đám hỏi ra, thì biện pháp đoạn tuyệt đám hỏi có khả năng cũng giống như một cái hảo thủ đoạn......Hai cái bút cùng vẽ như thế, hết thảy tự nhiên sẽ nước chảy thành sông thôi.]
[Cũng được...Dù sao chỉ cần có thể ngăn ngươi thành thân, thủ đoạn gì ta cũng không để ý.]
Sau khi lấy thái độ kiên định nói ra một câu như vậy xong, biểu tình Sở Việt chợt biến hóa, cười ha ha bổ sung:
[Đương nhiên, thành thân với ta là ngoại lệ......Nếu có thể, ta thật muốn đem một bộ mũ phượng và hỉ phục cho ngươi mặc, đến lúc đó sẽ tự vén khăn voan, rồi tự tay cởi ra tầng tầng y phục của ngươi. Da thịt Khanh Khanh lại trắng lại mịm, mặc bộ hỉ phục lên trên xong sẽ trở nên mê người vô cùng, càng miễn bàn đến bộ dạng khi động tình khó nén.....]
Nói xong nói xong, Sở Việt nhịn không được bắt đầu tự tưởng tượng ra trong đầu hình ảnh đó, cơ thể không khỏi nóng lên, hai tay vây quanh người tình nhân có chút mất kiềm chế bắt đầu không ngừng có ý xấu.....Tình huống không biết là nên nói trong dự kiến hay ngoài dự kiến này khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh nhất thời có chút dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng rồi nâng tay ôm lấy đối phương --
[Chỉ cần đuổi ta về Tư Đồ phủ trước bữa tối....Chuyện khác, liền tùy ngươi đi.]
[Tư Đồ đại nhân, Nghiêm gia rất xin lỗi cậu! Gia môn bất hạnh....xá muội, xá muội sáng nay đã bỏ trốn cùng với gia tướng trong phủ mất rồi!]
Lời này vừa nói ra, toàn bộ nhất thời đều ồ lên, vô số ánh mắt đồng tình đều chạy đến trên người kẻ vừa bị hối hôn, Tư Đồ Duyên Khanh. Thanh niên cũng lật tức vô cùng phối hợp lộ ra thần sắc kinh ngạc và khiếp sợ, gia trướng và người hầu Tư Đồ phủ đi theo bên cạnh lật tức bùng nổ, hùng hổ tiến lên phía trước ép hỏi Nghiêm gia giao người ra.
Chỉ là toàn bộ Nghiêm phủ từ trên xuống dưới đều đã rối loạn từ sáng đến giờ, tuy biết bản thân đuối lý, nhưng bị bức như vậy cũng nhịn không được bắt đầu nóng máu lên, không ít gia đinh tôi tớ thậm chí còn bày ra trạng thái vô lại « Ngươi thử vào lấy cho ta xem nào », song phương ngươi trừng ta ta trừng ngươi, tình huống đã trở nên hết sức căng thẳng.
[Đủ rồi.]
Có khả năng khiến diễn toàn vũ hành ngừng lại, là hai chứ thản nhiên này của Tư Đồ Duyên Khanh.
Thiếu gia nhà mình đã lên tiếng, vài tên gia tướng tuy rất muốn xông vào Nghiêm phủ tha người ra, lại vẫn đành phải phẫn nộ lui về một bên giữ cương vị -- thấy thế, Nghiêm ngự sử lúc trước bị bọn họ vây quanh mới nhẹ nhàng thở ra một cái, ánh mắt nhìn về phía em rể cũ ngày càng thêm áy náy:
[Tư Đồ đại nhân, lần này--]
[Nghiêm đại nhân không cần nhiều lời.]
Thản nhiên nói một bảo hắn ngừng biện giải, Tư Đồ Duyên Khanh đã hạ biểu tình kinh ngạc lúc trước xuống, trên khuôn mặt thanh mĩ chỉ còn có đạm mạc: [Việc đã đến nước này, mọi chuyện đều bỏ qua. Những chuyện còn lại Tư Đồ phủ sẽ phái người đến nói chuyện sau....Cáo từ.]
Nói ra một câu như thế, cũng không đợi Nghiêm ngự sử đáp lại, thanh niên đã tự thay đổi mã thân, cùng chúng tôi tớ vây quanh rời khỏi Nghiêm phủ.......Nghiêm ngự sử tuy rằng cực kỳ muốn vãn hồi, nhưng khi thấy ánh mắt bọn gia tướng của Tư Đồ phủ đều lộ ra hung quang ngăn cản hắn bước tới, khiến cho hắn mặc dù không muốn, nhưng vẫn đành phải mặt mày ảm đạm dừng bước lại, xoay người trở vào Nghiêm phủ.
Một hồi hôn sự rất đáng chú ý kết thúc, quần chúng vây xem ở cửa cũng cảm thấy kinh ngạc và tiếc hận sa sút.
Thấy không có trò hay để xem, đám dân chúng vây xem cũng nhanh chóng thức thời tự tan, cho đến khi cái ngã tư đường vốn vô cùng náo nhiệt trở thành vô cùng lạnh lẽo. Chênh lệch như thế khiến cho gia tướng, người hầu Tư Đồ phủ cảm thấy căm giận vô cùng, lại không biết thiếu gia nhà mình tuy là mang theo vẻ mặt lãnh đạm cố nén tức giận, nhưng trong lòng thật ra lại đang rất hân hoan
-- hơn nữa, nhất là khi nhìn thấy có bóng người biến mất sau con hẻm.
Dáng người anh vĩ của tình nhân khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh cả đầu ngập tràn tưởng niệm khó nén và tính ý cơ hồ còn khó kiềm chế hơn, mà đáng chết nhất vẫn là phải cố nén kích động, dưới ánh mắt khó hiểu của bọn người hầu, xả dây cương, phiên thân xuống ngựa.
[Các ngươi về trước đi. Ta muốn đi một mình.]
[Chuyện này sao được? Thiếu gia ngài thân phận tự phụ, nhỡ bị kẻ không có mắt va phải thì sao? Nếu ngài muốn giải sầu, thì bảo những người khác về trước, còn lại để ba người thuộc hạ che chở phía sau đầu!]
Lên tiếng là là danh hộ vệ phụ trách bảo vệ Tư Đồ Duyên Khanh thường ngày, mấy người bên cạnh cũng bận rộn không ngừng mạnh mẽ gật đầu, nhìn thanh niên bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng, như là sợ y sẽ bởi chuyện đó mà phí hoài bản thân....Thấy thế, thanh niên cảm thấy lòng dâng lên vài phần bất đắc dĩ, lại chỉ cố ý tối sầm mặt, lạnh lùng nói:
[Tâm ý ta đã quyết, ta là chủ tử các ngươi còn không theo sao, trước bữa tối ta sẽ hồi phủ.]
Nói xong, cũng không đợi mấy người ngăn cản, Tư Đồ Duyên Khanh tự rời khỏi đám người đi vào trong một ngõ nhỏ. Vài tên gia tướng không yên lòng định đuổi theo, nhưng lúc đi vào trong rồi, nào còn thấy bóng dáng mặc hỉ bào nào nữa? Mấy người hai mặt nhìn nhau một lát, cuối cùng cũng đành buông tha cho ý niệm muốn truy tung, phủ doãn cũng là ở kinh đô nên bọn họ cũng không cần phải quá để ý, đành phải nghe lời theo đội ngũ trở về Tư Đồ phủ.
[Đến đây, Khanh Khanh, phủ thêm cái này đi.]
Mắt thấy người vướng bận đã đi cả rồi, Sở Việt tâm tình cũng tốt lấy tấm áo choàng mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt phủ lên người tình nhân -- hành động như vậy khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh không khỏi nhớ tới cuộc nói chuyện trong rừng vài ngày trước. Gò má hơi nghiễm vài áng mây hồng, y cười cười, nói:
[Bây giờ đã khác khi đó, nếu sợ bị nhìn thấy, thay cái này bằng một thân Trạng Nguyên bào cũng được, sao phải khổ thế?]
[Ta chính là không muốn ngươi thay nên mới cố ý đem theo áo choàng đó chứ....Đợi lát nữa ngươi theo ta hồi phủ, chúng ta lén bái đường, uống rượu giao bôi có phải hay không? Nói trước nè, một thân hồng bào hôm nay của ngươi nhất định phải do ta tự tay cởi xuống mới được....Cố tình khiến cho chuyện hôm nay bùng nổ, còn không phải vì giờ khắc này hay sao?]
Còn về phần sau khi tự tay cởi thì làm gì, Sở Việt lại không nói, nghe người bên cạnh nói như vậy....sắc đỏ trên khuôn mặt thanh mĩ lại càng sâu thêm, nhưng y vẫn lấy áo choàng mà tình nhân cố ý đem theo phủ lên trên hồng bào tượng trưng cho hỉ sự.
[Nghiêm cô nương khỏe chứ?]
Sau khi đội mũ trùm lên, Tư Đồ Duyên Khanh theo Sở Việt đi tới cỗ xe ngựa đã được đối phương chuẩn bị xong từ trước, nhưng lúc đối phương rốt cục cũng nhịn không được ôm lấy eo mình lại nói ra nghi vấn lúc trước....Nghi vấn như thế khiến cho Sở Việt nhướng mày, lại vẫn thở dài đáp:
[Đã giúp nàng và tình lang thuận lợi rời khỏi kinh thành rồi...Thật ra chuyện này hai người bọn họ đã sớm có kế hoạch từ trước, ta cũng chỉ là theo bên cạnh giúp bọn họ có thể thuận lợi rời đi hơn một chút mà thôi.]
[Vậy là tốt rồi.....Nếu không phải Nghiêm Yên đã sớm có ý trung nhân, hôn sự lần này sợ rằng không có cách giải quyết khác nào rõ ràng như vậy.]
Nói xong, nhớ lại đủ thứ tìm được trong một tháng qua, thanh niên lại thở dài một tiếng: [Trước mắt nghĩ xem, Nghiêm gia sở dĩ vội vã yêu cầu một tháng sau thành hôn, liệu có phải đã nhận ra chuyện của hai người bọn họ rồi hay không? Cũng thật khổ cho Nghiêm cô nương.]
Nhớ đến cái người từng là hôn thê cũng có cảnh ngộ tương tự mình, Tư Đồ Duyên Khanh liền nhịn không được có chút cảm khái....Nghe thế, Sở Việt bắt đầu cảm thấy có vài phần ghen tuông dân lên, lại biết rõ tình nhân thân thiết với Nghiêm Yên chẳng qua chỉ xuất phát từ đồng tình, bèn mạnh mẽ nhẫn nại nhịn xuống, nói:
[Thật ra lúc trước ta là vốn định trực tiếp xin Hoàng Thượng xuất mã, định ở đám hỏi công khai tuyên bố những chuyện tùy tiện trước hôn sự của Nghiêm Yên...Nhưng mà chuyện thế này cũng tốt. Dù cho tướng gia có vô tình thế nào, cũng sẽ không thấy ngươi vừa bị hối hôn không lâu đã tùy tiện vội vàng tìm một cái cọc hôn sự khác đâu. Mà kể cả khi đó, bất luận là ta hay ngươi vẫn còn có khả năng gian lận chỗ bệ hạ, chuyện này tự nhiên sẽ không thành vấn đề lần nữa đâu. Chi là chuyện Nghiêm phủ hối hôn dù sao cũng là sự thật, đối tượng lại là ngươi, sợ rằng sau này hẳn sẽ có chút lời đồn đãi đàm phán hoặc bình luận phiền toán truyền ra ngoài.]
[Chuyện đó ngược lại không có khả năng đâu.]
Biết tình nhân đề cập đến lời đồn đãi xóm làng khiến người ta vô cùng đau đầu kia, thanh niên cong môi mỉm cười, trên khuôn mặt thanh mĩ tràn đầy tự tin và tòng dung như dĩ vãng: [ Chính là cái gọi là nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Dù sao lời đồn lúc trước đã ép ta một trận kha khá, sao lại không tận dùng ngược lại một phen? Nếu mục đích của chúng ta là tránh né hôn sự, ngoài việc bức gia phụ từ bỏ ý muốn đám hỏi ra, thì biện pháp đoạn tuyệt đám hỏi có khả năng cũng giống như một cái hảo thủ đoạn......Hai cái bút cùng vẽ như thế, hết thảy tự nhiên sẽ nước chảy thành sông thôi.]
[Cũng được...Dù sao chỉ cần có thể ngăn ngươi thành thân, thủ đoạn gì ta cũng không để ý.]
Sau khi lấy thái độ kiên định nói ra một câu như vậy xong, biểu tình Sở Việt chợt biến hóa, cười ha ha bổ sung:
[Đương nhiên, thành thân với ta là ngoại lệ......Nếu có thể, ta thật muốn đem một bộ mũ phượng và hỉ phục cho ngươi mặc, đến lúc đó sẽ tự vén khăn voan, rồi tự tay cởi ra tầng tầng y phục của ngươi. Da thịt Khanh Khanh lại trắng lại mịm, mặc bộ hỉ phục lên trên xong sẽ trở nên mê người vô cùng, càng miễn bàn đến bộ dạng khi động tình khó nén.....]
Nói xong nói xong, Sở Việt nhịn không được bắt đầu tự tưởng tượng ra trong đầu hình ảnh đó, cơ thể không khỏi nóng lên, hai tay vây quanh người tình nhân có chút mất kiềm chế bắt đầu không ngừng có ý xấu.....Tình huống không biết là nên nói trong dự kiến hay ngoài dự kiến này khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh nhất thời có chút dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng rồi nâng tay ôm lấy đối phương --
[Chỉ cần đuổi ta về Tư Đồ phủ trước bữa tối....Chuyện khác, liền tùy ngươi đi.]