Đêm đến, từ cảnh cục bước ra lập tức cảm nhận được từng cơn gió lạnh đến run người do khí trời tiết Lập xuân thổi ngang lưng.
Ánh đèn mờ ảo xếp dọc thành hàng dài trên đường cái, Tư Đồ như cũ lái xe đưa Ân Thịnh về nhà, sống chết đuổi không đi một mực đòi lên nhà uống trà cho bằng được.
Ân Thịnh bó tay với hắn −−− Cái tên này, lúc thì rất có hình tượng, lúc lại như một đứa trẻ mãi không chịu lớn.
Mở cửa vào nhà, việc đầu tiên Ân Thịnh làm chính là bật máy điều hòa, sau đó thì đóng cửa, mèo Ngân lười biếng từ trong ổ nằm chậm chạp trở mình. Từ ngày Ân Thịnh bỏ đói nó tới này, hầu như bát ăn cùng bát uống của nó ở mọi thời điểm đều đầy ấp, chưa tới nửa tháng Ngân đã tăng cân vùn vụt, để đến ngày hôm nay từ một cơ thể cân đối dáng đi uyển chuyển biến thành một con Mèo Mập mặt tròn bụng lớn ú na ú nần.
"Tiếp tục như vậy có ổn không?"
Tư Đồ ngồi trên ghế sofa, đối mặt với Ngân vừa mới nhảy lên bàn trà.
"Sẽ không bị bệnh chứ?"
Ân Thịnh cũng có chút lo lắng, y rót ly nước lọc đưa cho Tư Đồ, khom lưng bế Ngân lên tay, xoa xoa cái bụng của nó.
"Lựa hôm nào rảnh rỗi đến bác sĩ thú y một chuyến đi." Tư Đồ kiến nghị, đoạn liếc mắt nhìn ly nước trên bàn, bất đắc dĩ cười khổ: "Thịnh, cậu mượn ly nước lọc để đuổi tôi đi sao?"
Ân Thịnh không phản ứng lại lời hắn, hãy còn bế Ngân đi đến bên góc tường, loay hoay bên chiếc cân điện tử một hồi.
"Nặng 3 cân." Ân Thịnh vân vê lỗ tai Ngân: "Tao để sẵn cho mày bao nhiêu là mày phải ăn hết bấy nhiêu sao? Cũng thuận tiện quá a."
Tư Đồ suýt chút bật cười thành tiếng: "Nếu cậu áp dụng cách thức cho ăn đó với Đại Hoàng, tôi dám khẳng định chưa đầy một tuần lễ nó sẽ khiến cậu rỗng túi luôn đấy."
Dạ dày của loài chó vốn luôn bị nghi ngờ là hố đen vũ trụ, Tư Đồ một mực cho rằng chúng căn bản là không có khái niệm "No" hoặc" Không no", bằng không tại sao chỉ cần đưa đồ ăn tới gần là y như rằng chúng sẽ chén sạch?
Ngân tựa hồ có phần không thích thú vì bị lấy ra làm đề tài thảo luận, nó kêu lên một tiếng rồi từ trên cân nhảy xuống, cái đuôi nhẹ run, phóng thật nhanh đi mất.
"Kẻ thứ ba" nay đã rời khỏi, không khí chung quanh thoáng chốc trở nên lúng túng, Ân Thịnh ngồi xuống ghế dựa, tiện tay nhấn nút mở tivi trước mặt, mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường.
"Tôi..."
"Không cho."
Tư Đồ chỉ vừa mở miệng, Ân Thịnh nghĩ cũng không nghĩ lập tức từ chối.
"Tôi còn chưa nói hết!" Tư Đồ bất mãn kháng nghị.
"...Vậy anh nói tiếp đi." Chân mày Ân Thịnh khẽ nhếch, ánh mắt như cũ dán lên tivi, khoảng cách giữa những lúc chuyển kênh làm phản chiếu trên màn hình đen kịt dáng vẻ của nam nhân cầm ly ngồi ở phía sau.
"Cho tôi ngủ lại qua đêm."
"Không cho."
Tư Đồ: "..."
"Thịnh..."
"Đừng gọi tôi như vậy." Ân Thịnh buông điều khiển tivi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn: "Uống nước xong thì tự quay về nhà của mình đi."
"Ngày kia là lễ tình nhân rồi." Tư Đồ vẫn không bỏ cuộc, nói: "Chúng ta cùng đi xem phim có được không?"
"Tại sao?" Ân Thịnh cau mày: "Lễ tình nhân và việc chúng ta cùng đi xem phim thì có liên can gì với nhau?"
Đoạn đối đáp này quen thuộc đến không tưởng.
Tư Đồ quả thật rất muốn đỡ trán thở dài, trong hắn nảy sinh một loại ảo giác, phảng phất đem chính mình của hiện tại đặt vào tình trạng của chính mình năm ngoái, có điều nếu đem thực tế ra mà nói, thì mối quan hệ lúc trước của hai người so với thời điểm này rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Tư Đồ nghĩ ngợi, đem ý nghĩ tiếp tục dây dưa về chuyện cũ đẩy sang một bên, dùng phương thức khác nói tiếp: "Cứ coi như là không liên quan đến lễ tình nhân đi, vậy ngày kia cùng đi xem phim được không? Dù sao cậu cũng khá nhàn rỗi cơ mà."
Ân Thịnh đối với cách nói này quả nhiên tiếp nhận nhanh hơn nhiều, bất quá y vẫn là lắc đầu từ chối.
"Ngày kia tôi có hẹn rồi."
Ầm−−−−
Tư Đồ trong lòng cảm thấy chẳng khác gì núi lửa dâng trào−−−− "Cậu nói cái gì?!"
"Ai hẹn cậu?!"
Là kẻ khốn nào không có mắt dám hẹn người của hắn? Đại Hoàng là chó không có hệ thần kinh no nên ăn xong chẳng biết làm gì ngoài ăn tiếp, Ân Thịnh là người chẳng lẽ ăn no rồi không có chuyện gì làm hay sao?
Ân Thịnh vờ như không thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Tư Đồ, bình thản đáp: "Nhạc Chương hẹn tôi trước anh rồi, tôi đã đồng ý ngày kia cùng cậu ta đi đến một nơi."
"Nơi nào?"
Tư Đồ nghe thấy tên Nhạc Chương, nỗi tức giận cũng tiêu tan đôi chút, nhưng liền cảm thấy thập phần đố kị.
Tên kia lại có thể dễ dàng như vậy lấy được cái hẹn từ Ân Thịnh!
"Đến núi Long Môn." Ân Thịnh biết nếu bản thân không nói cho rõ, Tư Đồ chắc chắn sẽ không chịu buông tha, y đành phải giải thích: "Ở đó dạo gần đây vừa mở một buổi đấu giá, tôi và Nhạc Chương đối với việc buôn bán đấu giá cảm thấy rất có hứng thú."
"Buổi đấu giá..."
Tư Đồ không còn cách nào khác, không khí lãng mạn từ bộ phim điện ảnh tình cảm cùng bữa tối dưới nến giữa hai người lại chẳng hấp dẫn bằng một buổi đấu giá trên núi.
Nhưng mà nếu cứ đơn giản như vậy bị đánh bại, thì tâm ý của Tư Đồ đã sớm nguội lạnh từ lâu rồi. Thế là hắn rất nhanh khôi phục tinh thần, đặt ly nước trên tay xuống, đứng lên nói: "Tôi cũng muốn đi."
"Anh đi làm gì?"
Ân Thịnh khó hiểu: "Anh nào hứng thú với những thứ đó đâu."
"Ai nói vậy?"
Tư Đồ trợn mắt: "Con người tôi cảm thấy hứng thú nhất là những thứ đó, tôi đương nhiên muốn đi!"
Ân Thịnh có đôi lúc không hiểu nỗi phần não bên trong đầu của Tư Đồ đến tột cùng có hình dạng ra sao.
Giống như hiện tại, bất thình lình Tư Đồ lại đưa ra một lời thú nhận vô cùng đáng kinh ngạc, khiến Ân Thịnh trong nháy mắt liền tắt tiếng.
Cả nửa ngày sau, y mới từ từ nhận thức được từ tai mình dọc xuống cổ nóng hừng hực một mảng, tâm tình của bản thân không rõ là kiểu gì, thật giống với ngũ vị hương, vừa ngọt, lại vừa cay, còn có cảm giác như móng vuốt nhỏ bé của Ngân ở trong lòng y không ngừng gãi tới gãi lui loạn xạ cả lên.
Gương mặt anh tuấn của Tư Đồ cũng đỏ đến đáng ngờ, hắn tằng hắng một cái, vòng qua bàn trà, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Ân Thịnh.
Nam nhân nửa ngồi nửa quỳ, ánh mắt cùng Ân Thịnh một trên một dưới chạm vào nhau, Ân Thịnh nghĩ muốn mở miệng trước để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, nhưng lại không biết phải nói gì mới phải.
Tư Đồ rất có bản lĩnh trong việc khiến y chẳng thể nói nên lời, trong lòng hiện tại có chút không cam tâm.
"Thịnh." Tư Đồ liếm liếm đôi môi khô khốc, sốt sắng nói: "Cậu biết đó, tôi...."
Tâm tư Ân Thịnh lần nữa hoảng loạn, thật giống như bị kẻ nào túm lấy, siết chặt đến mức y không thở nổi, y cảm thấy không thể để cho nam nhân trước mặt này nói hết lời, vội vàng cắt ngang: "Anh...Nên về rồi."
Vẻ thất vọng lướt ngang qua tròng mắt Tư Đồ, ngón tay hắn đặt trên tay vịn ghế dựa vô thức vuốt nhẹ một lúc: "Cậu không phải muốn biết những chuyện xảy ra trước khi cậu mất trí nhớ sao? Nếu cậu thật sự muốn biết, vậy tôi có thể nói cho cậu biết."
Ân Thịnh sững sờ, tiềm thức rất muốn nghe rõ tường tận, nhưng sâu thẳm đáy lòng lại tựa hồ truyền đến một âm thanh đầy mâu thuẫn khác.
"Hai năm trước, cậu lần đầu tiên đặt chân đến thành phố này cũng là vào một ngày mùa đông, tôi còn nhớ đã rất lâu rồi không được nhìn thấy tuyết rơi dày đặc như hôm đó vậy." Tư Đồ hãy còn nhắc lại cơn tức tối của bản thân năm xưa: "Là cấp trên đưa cậu đến giới thiệu với đội hình sự, thời điểm đó trong tay chúng tôi cũng tích trữ khá nhiều vụ án không có cách nào phá được, lúc cậu tới, tôi còn cho rằng người ở cảnh cục tất cả đều điên hết rồi."
Nỗi căng thẳng trong lòng Ân Thịnh càng lúc càng lớn, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh mờ nhạt, trí óc y sắp sửa đạt đến đỉnh điểm, toàn bộ mọi chuyện như bị khóa chặt trong một ngăn kéo nào đó, nay chúng nó đang ra sức giãy dụa nhưng vẫn không chút kết quả, âm thanh đinh tai nhức óc từ miền ký ức xa xôi bất chợt vọng đến, trực tiếp đấm thẳng vào tim.
"Mãi cho đến khi cậu lần đầu tiên giúp chúng tôi phá một vụ án, tôi mới thấm thía rằng trên đời này có những thứ bản thân không biết không có nghĩa là nó không tồn tại."
"Cậu mang theo những lý luận thần kỳ cùng một cách nhìn đời dị thường cứ thế mà bước vào cuộc sống của tôi, đánh đổ lập trường vốn không tin vào những điều quỷ dị của Tư Đồ này, đồng thời cũng hạ gục tôi hoàn toàn về phương diện tình cảm."
"Tư Đồ..."
Ân Thịnh từ ghế dựa nhổm người dậy, chân mày y khẽ nhíu, Tư Đồ nói chuyện với tốc độ nhanh như vậy thật khiến y có chút không quen, phảng phất nỗi bất an mãnh liệt mà đối phương ôm ấp trong lòng bấy lâu nay hiện tại đang dần ảnh hưởng đến y.
"Chúng ta cùng nhau hợp tác được hai năm, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, còn có Đông Lục anh trai Đông Ngũ. Bởi tại hắn, cậu buộc phải sử dụng loại năng lực mà trước này chưa từng đụng đến, kết quả bị chính năng lực đó phản hồi lại dẫn đến chấn thương nghiêm trọng..."
"Tư Đồ!"
Tâm trí Tư Đồ tựa hồ như công tắc vừa được bật lên, thanh âm niệm thần chú cấm lầm bầm không dứt bên tai, theo lời hắn, trong đầu Ân Thịnh đột nhiên thoáng qua vô số hình ảnh, máu tươi lênh láng, bầu trời bắt đầu đổ mưa to, ở phía xa xa mơ hồ có ai đang khàn cả giọng kêu gào tên mình, nhưng y chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, rất đau rất đau, đau nhất chính là trái tim, thật giống như bị người khác xé thành hai mảnh...
Là thứ gì đó đang ngăn y hồi tưởng lại, sâu thẳm nơi đáy lòng là nỗi lo sợ vô lý do, phảng phất nhìn thấy cả thế giới trước mắt thoắt cái liền rơi vào hố đen tuyệt vọng.
"Đừng nói nữa!"
Đầu đau tựa búa bổ, Ân Thịnh ngồi trên ghế dựa không tự chủ được mà co giật, huyệt thái dương nóng rát, đến nỗi ù luôn hai tai, y choáng váng hoa mắt, cả hít thở cũng không thông.
"Thịnh?!"
Tư Đồ sau khi nghe Ân Thịnh hét lớn một tiếng thì nhìn thấy dáng vẻ khó chịu này của y, trong lòng hắn như thể bị ai đó bóp nghẹn.
"Xin lỗi, xin lỗi." Tư Đồ lao tới ôm chầm lấy Ân Thịnh vào lòng: "Tôi đáng lẽ không nên nói những chuyện này ra, thật xin lỗi."
Hắn không ngừng vuốt ve tấm lưng của Ân Thịnh, cảm giác được nam nhân gầy gò trong vòng tay đang không ngừng thống khổ run rẩy, trên lưng thậm chí rịn ra mồ hôi lạnh.
Cuộc nói chuyện trên hành lang của bệnh viện cùng với bác sĩ khi xưa bất chợt vọng về bên tai Tư Đồ:
−−−−Không thể cùng cậu ấy nói về chút chuyện trước kia để cậu ấy có thể nhớ lại sao?
−−−−Không được, chúng tôi đã thử qua, Ân tiên sinh mất trí nhớ nguyên nhân không phải là do tổn thương não, mà là do nhân tố tâm lý. Chính cậu ấy không muốn nhớ lại, nếu miễn cưỡng ép buộc cậu ấy phải cố gắng nhớ sẽ chỉ phản tác dụng thôi. Tôi khuyên anh không nên tùy ý thử nghiệm.
−−−−Vậy khi nào trí nhớ của cậu ấy mới có thể hồi phục trở lại?
−−−−Còn tùy thuộc vào bệnh nhân, đợi cho đến khi cậu ấy đã nghĩ thông suốt thì lúc đó sẽ có thể hồi phục trở lại.
−−−−Nếu lỡ nghĩ hoài cũng không thông thì sao? Cậu ấy bây giờ thậm chí còn không biết mình đã quên cái gì!
−−−−Về vấn đề này thì....
Bóng lưng vị bác sĩ áo trắng khuất dần sau dãy hành lang bệnh viện, Tư Đồ cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên được tâm tình của bản thân ngay thời khắc đó, mơ hồ thấy cả thế giới trước mắt mình trắng đến không tưởng, trắng đến mức khiến người ta không nhìn ra được bất kỳ sắc thái nào ngoại trừ tuyệt vọng.
Thì ra có những lúc màu trắng không phải chỉ dùng biểu lộ cho sắc thái tích cực, nó so với màu đen còn tàn nhẫn hơn gấp bội, bởi lẽ giữa khung cảnh trắng toát một màu,vốn không có chỗ để chút hi vọng thấp kém của hắn lẩn trốn.
"Thịnh." Tư Đồ hôn lên mái tóc đen mượt kia, cảm giác được nhịp thở của Ân Thịnh đã ổn định đôi chút, hắn thấp giọng nói: "Không nhớ ra được thì thôi, cả đời này không nhớ ra được cũng không sao cả, chỉ cần cậu sống tốt là được rồi..."
Chỉ cần y được sống tốt, thì thứ ký ức này, dù có mất đi mãi mãi hắn cũng chấp nhận.
Ý thức mơ hồ, Ân Thịnh mờ nhạt nghe được thanh âm nam nhân thì thầm bên tai, trong y nổi lên xúc cảm quen thuộc rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến nội tâm y dấy lên một mảng yên bình, thế nhưng cách nói thì thầm bên tai này đồng thời cũng kích thích thần kinh Ân Thịnh, mỗi một mạch máu mỗi một sợi dây thần kinh tựa hồ căng cứng như sắp đứt rời, tưởng chừng chỉ cần nhẹ nhàng lay động, thì bản thân sẽ đau thấu tim gan.
−−−−Quên tôi đi.
Hòa cùng tiếng thì thầmcủa Tư Đồ bên tai y lúc này lại là thanh âm đứt quãng không ra hơi của ai đó bịnhấn chìm giữa làn mưa to tầm tã năm ấy, bất chợt vọng về.
−−−−Nếu như hôm nay tôi hi sinh vì nhiệm vụ, thì hãy quên tôi đi, quên tôi đi.
Lời tác giả: Cuối cùng cũng đã tiết lộ đôi điều về vấn đề trí nhớ của Ân Thịnh, tuy cũng chỉ là nói thoáng qua thôi. Tôi nghĩ có lẽ đã có khá nhiều bạn đọc đoán được lý do vì sao Ân Thịnh tự phong bế ký ức của mình rồi đây~~~~=W=~~~~
P.s: Vụ án ngày lễ tình nhân lần này chủ yếu là dùng để phát triển tình cảm giữa các CP của chúng ta. ~~~
Vis: T.6 vừa mới thi tiếng Nhật xong, được nghỉ một tuần nên liền edit cho các đồng râm xem. Nếu ai để ý kỹ một chút sẽ thấy mình chủ yếu update vào CN hàng tuần, lâu lâu có dịp mới update giữa tuần thế này. Dù sao đi chăng nữa, cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đừng quên bấm like và cmt nhé, thân gửi ngàn nụ hôn. (^3^)
Ánh đèn mờ ảo xếp dọc thành hàng dài trên đường cái, Tư Đồ như cũ lái xe đưa Ân Thịnh về nhà, sống chết đuổi không đi một mực đòi lên nhà uống trà cho bằng được.
Ân Thịnh bó tay với hắn −−− Cái tên này, lúc thì rất có hình tượng, lúc lại như một đứa trẻ mãi không chịu lớn.
Mở cửa vào nhà, việc đầu tiên Ân Thịnh làm chính là bật máy điều hòa, sau đó thì đóng cửa, mèo Ngân lười biếng từ trong ổ nằm chậm chạp trở mình. Từ ngày Ân Thịnh bỏ đói nó tới này, hầu như bát ăn cùng bát uống của nó ở mọi thời điểm đều đầy ấp, chưa tới nửa tháng Ngân đã tăng cân vùn vụt, để đến ngày hôm nay từ một cơ thể cân đối dáng đi uyển chuyển biến thành một con Mèo Mập mặt tròn bụng lớn ú na ú nần.
"Tiếp tục như vậy có ổn không?"
Tư Đồ ngồi trên ghế sofa, đối mặt với Ngân vừa mới nhảy lên bàn trà.
"Sẽ không bị bệnh chứ?"
Ân Thịnh cũng có chút lo lắng, y rót ly nước lọc đưa cho Tư Đồ, khom lưng bế Ngân lên tay, xoa xoa cái bụng của nó.
"Lựa hôm nào rảnh rỗi đến bác sĩ thú y một chuyến đi." Tư Đồ kiến nghị, đoạn liếc mắt nhìn ly nước trên bàn, bất đắc dĩ cười khổ: "Thịnh, cậu mượn ly nước lọc để đuổi tôi đi sao?"
Ân Thịnh không phản ứng lại lời hắn, hãy còn bế Ngân đi đến bên góc tường, loay hoay bên chiếc cân điện tử một hồi.
"Nặng 3 cân." Ân Thịnh vân vê lỗ tai Ngân: "Tao để sẵn cho mày bao nhiêu là mày phải ăn hết bấy nhiêu sao? Cũng thuận tiện quá a."
Tư Đồ suýt chút bật cười thành tiếng: "Nếu cậu áp dụng cách thức cho ăn đó với Đại Hoàng, tôi dám khẳng định chưa đầy một tuần lễ nó sẽ khiến cậu rỗng túi luôn đấy."
Dạ dày của loài chó vốn luôn bị nghi ngờ là hố đen vũ trụ, Tư Đồ một mực cho rằng chúng căn bản là không có khái niệm "No" hoặc" Không no", bằng không tại sao chỉ cần đưa đồ ăn tới gần là y như rằng chúng sẽ chén sạch?
Ngân tựa hồ có phần không thích thú vì bị lấy ra làm đề tài thảo luận, nó kêu lên một tiếng rồi từ trên cân nhảy xuống, cái đuôi nhẹ run, phóng thật nhanh đi mất.
"Kẻ thứ ba" nay đã rời khỏi, không khí chung quanh thoáng chốc trở nên lúng túng, Ân Thịnh ngồi xuống ghế dựa, tiện tay nhấn nút mở tivi trước mặt, mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường.
"Tôi..."
"Không cho."
Tư Đồ chỉ vừa mở miệng, Ân Thịnh nghĩ cũng không nghĩ lập tức từ chối.
"Tôi còn chưa nói hết!" Tư Đồ bất mãn kháng nghị.
"...Vậy anh nói tiếp đi." Chân mày Ân Thịnh khẽ nhếch, ánh mắt như cũ dán lên tivi, khoảng cách giữa những lúc chuyển kênh làm phản chiếu trên màn hình đen kịt dáng vẻ của nam nhân cầm ly ngồi ở phía sau.
"Cho tôi ngủ lại qua đêm."
"Không cho."
Tư Đồ: "..."
"Thịnh..."
"Đừng gọi tôi như vậy." Ân Thịnh buông điều khiển tivi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn: "Uống nước xong thì tự quay về nhà của mình đi."
"Ngày kia là lễ tình nhân rồi." Tư Đồ vẫn không bỏ cuộc, nói: "Chúng ta cùng đi xem phim có được không?"
"Tại sao?" Ân Thịnh cau mày: "Lễ tình nhân và việc chúng ta cùng đi xem phim thì có liên can gì với nhau?"
Đoạn đối đáp này quen thuộc đến không tưởng.
Tư Đồ quả thật rất muốn đỡ trán thở dài, trong hắn nảy sinh một loại ảo giác, phảng phất đem chính mình của hiện tại đặt vào tình trạng của chính mình năm ngoái, có điều nếu đem thực tế ra mà nói, thì mối quan hệ lúc trước của hai người so với thời điểm này rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Tư Đồ nghĩ ngợi, đem ý nghĩ tiếp tục dây dưa về chuyện cũ đẩy sang một bên, dùng phương thức khác nói tiếp: "Cứ coi như là không liên quan đến lễ tình nhân đi, vậy ngày kia cùng đi xem phim được không? Dù sao cậu cũng khá nhàn rỗi cơ mà."
Ân Thịnh đối với cách nói này quả nhiên tiếp nhận nhanh hơn nhiều, bất quá y vẫn là lắc đầu từ chối.
"Ngày kia tôi có hẹn rồi."
Ầm−−−−
Tư Đồ trong lòng cảm thấy chẳng khác gì núi lửa dâng trào−−−− "Cậu nói cái gì?!"
"Ai hẹn cậu?!"
Là kẻ khốn nào không có mắt dám hẹn người của hắn? Đại Hoàng là chó không có hệ thần kinh no nên ăn xong chẳng biết làm gì ngoài ăn tiếp, Ân Thịnh là người chẳng lẽ ăn no rồi không có chuyện gì làm hay sao?
Ân Thịnh vờ như không thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Tư Đồ, bình thản đáp: "Nhạc Chương hẹn tôi trước anh rồi, tôi đã đồng ý ngày kia cùng cậu ta đi đến một nơi."
"Nơi nào?"
Tư Đồ nghe thấy tên Nhạc Chương, nỗi tức giận cũng tiêu tan đôi chút, nhưng liền cảm thấy thập phần đố kị.
Tên kia lại có thể dễ dàng như vậy lấy được cái hẹn từ Ân Thịnh!
"Đến núi Long Môn." Ân Thịnh biết nếu bản thân không nói cho rõ, Tư Đồ chắc chắn sẽ không chịu buông tha, y đành phải giải thích: "Ở đó dạo gần đây vừa mở một buổi đấu giá, tôi và Nhạc Chương đối với việc buôn bán đấu giá cảm thấy rất có hứng thú."
"Buổi đấu giá..."
Tư Đồ không còn cách nào khác, không khí lãng mạn từ bộ phim điện ảnh tình cảm cùng bữa tối dưới nến giữa hai người lại chẳng hấp dẫn bằng một buổi đấu giá trên núi.
Nhưng mà nếu cứ đơn giản như vậy bị đánh bại, thì tâm ý của Tư Đồ đã sớm nguội lạnh từ lâu rồi. Thế là hắn rất nhanh khôi phục tinh thần, đặt ly nước trên tay xuống, đứng lên nói: "Tôi cũng muốn đi."
"Anh đi làm gì?"
Ân Thịnh khó hiểu: "Anh nào hứng thú với những thứ đó đâu."
"Ai nói vậy?"
Tư Đồ trợn mắt: "Con người tôi cảm thấy hứng thú nhất là những thứ đó, tôi đương nhiên muốn đi!"
Ân Thịnh có đôi lúc không hiểu nỗi phần não bên trong đầu của Tư Đồ đến tột cùng có hình dạng ra sao.
Giống như hiện tại, bất thình lình Tư Đồ lại đưa ra một lời thú nhận vô cùng đáng kinh ngạc, khiến Ân Thịnh trong nháy mắt liền tắt tiếng.
Cả nửa ngày sau, y mới từ từ nhận thức được từ tai mình dọc xuống cổ nóng hừng hực một mảng, tâm tình của bản thân không rõ là kiểu gì, thật giống với ngũ vị hương, vừa ngọt, lại vừa cay, còn có cảm giác như móng vuốt nhỏ bé của Ngân ở trong lòng y không ngừng gãi tới gãi lui loạn xạ cả lên.
Gương mặt anh tuấn của Tư Đồ cũng đỏ đến đáng ngờ, hắn tằng hắng một cái, vòng qua bàn trà, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Ân Thịnh.
Nam nhân nửa ngồi nửa quỳ, ánh mắt cùng Ân Thịnh một trên một dưới chạm vào nhau, Ân Thịnh nghĩ muốn mở miệng trước để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, nhưng lại không biết phải nói gì mới phải.
Tư Đồ rất có bản lĩnh trong việc khiến y chẳng thể nói nên lời, trong lòng hiện tại có chút không cam tâm.
"Thịnh." Tư Đồ liếm liếm đôi môi khô khốc, sốt sắng nói: "Cậu biết đó, tôi...."
Tâm tư Ân Thịnh lần nữa hoảng loạn, thật giống như bị kẻ nào túm lấy, siết chặt đến mức y không thở nổi, y cảm thấy không thể để cho nam nhân trước mặt này nói hết lời, vội vàng cắt ngang: "Anh...Nên về rồi."
Vẻ thất vọng lướt ngang qua tròng mắt Tư Đồ, ngón tay hắn đặt trên tay vịn ghế dựa vô thức vuốt nhẹ một lúc: "Cậu không phải muốn biết những chuyện xảy ra trước khi cậu mất trí nhớ sao? Nếu cậu thật sự muốn biết, vậy tôi có thể nói cho cậu biết."
Ân Thịnh sững sờ, tiềm thức rất muốn nghe rõ tường tận, nhưng sâu thẳm đáy lòng lại tựa hồ truyền đến một âm thanh đầy mâu thuẫn khác.
"Hai năm trước, cậu lần đầu tiên đặt chân đến thành phố này cũng là vào một ngày mùa đông, tôi còn nhớ đã rất lâu rồi không được nhìn thấy tuyết rơi dày đặc như hôm đó vậy." Tư Đồ hãy còn nhắc lại cơn tức tối của bản thân năm xưa: "Là cấp trên đưa cậu đến giới thiệu với đội hình sự, thời điểm đó trong tay chúng tôi cũng tích trữ khá nhiều vụ án không có cách nào phá được, lúc cậu tới, tôi còn cho rằng người ở cảnh cục tất cả đều điên hết rồi."
Nỗi căng thẳng trong lòng Ân Thịnh càng lúc càng lớn, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh mờ nhạt, trí óc y sắp sửa đạt đến đỉnh điểm, toàn bộ mọi chuyện như bị khóa chặt trong một ngăn kéo nào đó, nay chúng nó đang ra sức giãy dụa nhưng vẫn không chút kết quả, âm thanh đinh tai nhức óc từ miền ký ức xa xôi bất chợt vọng đến, trực tiếp đấm thẳng vào tim.
"Mãi cho đến khi cậu lần đầu tiên giúp chúng tôi phá một vụ án, tôi mới thấm thía rằng trên đời này có những thứ bản thân không biết không có nghĩa là nó không tồn tại."
"Cậu mang theo những lý luận thần kỳ cùng một cách nhìn đời dị thường cứ thế mà bước vào cuộc sống của tôi, đánh đổ lập trường vốn không tin vào những điều quỷ dị của Tư Đồ này, đồng thời cũng hạ gục tôi hoàn toàn về phương diện tình cảm."
"Tư Đồ..."
Ân Thịnh từ ghế dựa nhổm người dậy, chân mày y khẽ nhíu, Tư Đồ nói chuyện với tốc độ nhanh như vậy thật khiến y có chút không quen, phảng phất nỗi bất an mãnh liệt mà đối phương ôm ấp trong lòng bấy lâu nay hiện tại đang dần ảnh hưởng đến y.
"Chúng ta cùng nhau hợp tác được hai năm, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, còn có Đông Lục anh trai Đông Ngũ. Bởi tại hắn, cậu buộc phải sử dụng loại năng lực mà trước này chưa từng đụng đến, kết quả bị chính năng lực đó phản hồi lại dẫn đến chấn thương nghiêm trọng..."
"Tư Đồ!"
Tâm trí Tư Đồ tựa hồ như công tắc vừa được bật lên, thanh âm niệm thần chú cấm lầm bầm không dứt bên tai, theo lời hắn, trong đầu Ân Thịnh đột nhiên thoáng qua vô số hình ảnh, máu tươi lênh láng, bầu trời bắt đầu đổ mưa to, ở phía xa xa mơ hồ có ai đang khàn cả giọng kêu gào tên mình, nhưng y chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, rất đau rất đau, đau nhất chính là trái tim, thật giống như bị người khác xé thành hai mảnh...
Là thứ gì đó đang ngăn y hồi tưởng lại, sâu thẳm nơi đáy lòng là nỗi lo sợ vô lý do, phảng phất nhìn thấy cả thế giới trước mắt thoắt cái liền rơi vào hố đen tuyệt vọng.
"Đừng nói nữa!"
Đầu đau tựa búa bổ, Ân Thịnh ngồi trên ghế dựa không tự chủ được mà co giật, huyệt thái dương nóng rát, đến nỗi ù luôn hai tai, y choáng váng hoa mắt, cả hít thở cũng không thông.
"Thịnh?!"
Tư Đồ sau khi nghe Ân Thịnh hét lớn một tiếng thì nhìn thấy dáng vẻ khó chịu này của y, trong lòng hắn như thể bị ai đó bóp nghẹn.
"Xin lỗi, xin lỗi." Tư Đồ lao tới ôm chầm lấy Ân Thịnh vào lòng: "Tôi đáng lẽ không nên nói những chuyện này ra, thật xin lỗi."
Hắn không ngừng vuốt ve tấm lưng của Ân Thịnh, cảm giác được nam nhân gầy gò trong vòng tay đang không ngừng thống khổ run rẩy, trên lưng thậm chí rịn ra mồ hôi lạnh.
Cuộc nói chuyện trên hành lang của bệnh viện cùng với bác sĩ khi xưa bất chợt vọng về bên tai Tư Đồ:
−−−−Không thể cùng cậu ấy nói về chút chuyện trước kia để cậu ấy có thể nhớ lại sao?
−−−−Không được, chúng tôi đã thử qua, Ân tiên sinh mất trí nhớ nguyên nhân không phải là do tổn thương não, mà là do nhân tố tâm lý. Chính cậu ấy không muốn nhớ lại, nếu miễn cưỡng ép buộc cậu ấy phải cố gắng nhớ sẽ chỉ phản tác dụng thôi. Tôi khuyên anh không nên tùy ý thử nghiệm.
−−−−Vậy khi nào trí nhớ của cậu ấy mới có thể hồi phục trở lại?
−−−−Còn tùy thuộc vào bệnh nhân, đợi cho đến khi cậu ấy đã nghĩ thông suốt thì lúc đó sẽ có thể hồi phục trở lại.
−−−−Nếu lỡ nghĩ hoài cũng không thông thì sao? Cậu ấy bây giờ thậm chí còn không biết mình đã quên cái gì!
−−−−Về vấn đề này thì....
Bóng lưng vị bác sĩ áo trắng khuất dần sau dãy hành lang bệnh viện, Tư Đồ cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên được tâm tình của bản thân ngay thời khắc đó, mơ hồ thấy cả thế giới trước mắt mình trắng đến không tưởng, trắng đến mức khiến người ta không nhìn ra được bất kỳ sắc thái nào ngoại trừ tuyệt vọng.
Thì ra có những lúc màu trắng không phải chỉ dùng biểu lộ cho sắc thái tích cực, nó so với màu đen còn tàn nhẫn hơn gấp bội, bởi lẽ giữa khung cảnh trắng toát một màu,vốn không có chỗ để chút hi vọng thấp kém của hắn lẩn trốn.
"Thịnh." Tư Đồ hôn lên mái tóc đen mượt kia, cảm giác được nhịp thở của Ân Thịnh đã ổn định đôi chút, hắn thấp giọng nói: "Không nhớ ra được thì thôi, cả đời này không nhớ ra được cũng không sao cả, chỉ cần cậu sống tốt là được rồi..."
Chỉ cần y được sống tốt, thì thứ ký ức này, dù có mất đi mãi mãi hắn cũng chấp nhận.
Ý thức mơ hồ, Ân Thịnh mờ nhạt nghe được thanh âm nam nhân thì thầm bên tai, trong y nổi lên xúc cảm quen thuộc rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến nội tâm y dấy lên một mảng yên bình, thế nhưng cách nói thì thầm bên tai này đồng thời cũng kích thích thần kinh Ân Thịnh, mỗi một mạch máu mỗi một sợi dây thần kinh tựa hồ căng cứng như sắp đứt rời, tưởng chừng chỉ cần nhẹ nhàng lay động, thì bản thân sẽ đau thấu tim gan.
−−−−Quên tôi đi.
Hòa cùng tiếng thì thầmcủa Tư Đồ bên tai y lúc này lại là thanh âm đứt quãng không ra hơi của ai đó bịnhấn chìm giữa làn mưa to tầm tã năm ấy, bất chợt vọng về.
−−−−Nếu như hôm nay tôi hi sinh vì nhiệm vụ, thì hãy quên tôi đi, quên tôi đi.
Lời tác giả: Cuối cùng cũng đã tiết lộ đôi điều về vấn đề trí nhớ của Ân Thịnh, tuy cũng chỉ là nói thoáng qua thôi. Tôi nghĩ có lẽ đã có khá nhiều bạn đọc đoán được lý do vì sao Ân Thịnh tự phong bế ký ức của mình rồi đây~~~~=W=~~~~
P.s: Vụ án ngày lễ tình nhân lần này chủ yếu là dùng để phát triển tình cảm giữa các CP của chúng ta. ~~~
Vis: T.6 vừa mới thi tiếng Nhật xong, được nghỉ một tuần nên liền edit cho các đồng râm xem. Nếu ai để ý kỹ một chút sẽ thấy mình chủ yếu update vào CN hàng tuần, lâu lâu có dịp mới update giữa tuần thế này. Dù sao đi chăng nữa, cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đừng quên bấm like và cmt nhé, thân gửi ngàn nụ hôn. (^3^)