Mọi người kéo nhau chạy về cảnh cục, nữ nhân đứng trước văn phòng Tư Đồ chờ đợi, vừa nhìn thấy Tập Lan cùng Thiệu Binh liền há hốc bất ngờ.
"Tập Lan?"
"Quả cam*, cậu không sao đó chứ?!" Tập Lan xông tới chỗ chị em tốt của mình, lôi lôi kéo kéo quan sát khắp người cô ta, ngoại trừ vết thương nhỏ trên bắp chân ra, những nơi khác đều không thiệt hại gì.
(Quả cam: Âm hán việt là tranh tử, tên gọi thân mật của Trần Tranh)
"Các cậu..." Trần Tranh ngẩn ra giây lát, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Vụ án socola của cậu...có dính líu đến chuyện của mình sao?"
Tập Lan mím môi, hồi sau mới nói: "Sáng nay...Viện Viện chết rồi."
Trần Tranh sững sờ, nhớ tới sáng nay bản thân rời nhà đi làm, lúc đứng chờ đèn xanh đèn đỏ không hiểu sao lại bị đẩy xuống lề đường, nếu như không phải được người kế bên đúng ngay thời khắc đó nhanh tay lẹ mắt kéo về, chỉ e chính mình đã...
"Trần tiểu thư."
Tư Đồ mở cửa phòng làm việc, nghiêng người mời mọi người vào trong: "Nghe nói mấy ngày gần đây cô liên tục gặp phải loại sự tình như vậy đúng không?"
"Vâng." Trần Tranh ngồi xuống ghế, hít sâu vài hơi, rất nhanh trấn định lại: "Đại khái là bắt đầu từ khi Tập Lan nhận được socola nhuốm máu tới giờ, tôi cũng không để ý nhiều, cứ nghĩ là do bản thân không cẩn thận."
Trần Tranh đem những điều bất trắc lãnh được mấy ngày qua thuật lại toàn bộ, ai nấy nghe xong đều kinh hãi.
Lúc xuống cầu thang đột nhiên mất thăng bằng suýt chút lăn quay; giờ nghỉ giải lao đến phòng nghỉ của công ty uống nước, chẳng hiểu sao phích cắm điện máy nước nóng vốn thường ngày nằm yên trên ổ cắm nay lại tháo rời ra, đưa tay muốn ghim lại thì suýt chút bị điện giật; vào phòng tư liệu tìm đồ, suýt chút trọng thương vì tủ sách vô cớ ngã xuống; kế đó, nhờ đồng nghiệp pha hộ cà phê, vừa hớn hở cầm lấy, thì bỗng ly thủy tinh vỡ vụn đổ đầy lên quần áo; ở nhà nấu ăn, rõ ràng nhớ đã khóa chặt bình gas, sau lại phát hiện bình gas vì không được khóa nên xì gas đầy nhà...
Tương tự, những điều bất trắc cứ như thế không ngừng phát sinh, nhưng Trần Tranh không biết là do thật sự quá may mắn hay là do phúc đức tổ tiên để lại mà mỗi lần xảy ra chuyện đều có thể tránh khỏi nguy hiểm đến tính mạng.
"Tại sao cậu cái gì cũng không nói?!"
Tập Lan ở bên cạnh khiếp vía: "Mấy ngày trước cậu nói cậu không cẩn thận bị trật chân lẽ nào là..."
Trần Tranh gật đầu: "Mình không muốn khiến cậu lo lắng, huống hồ mình thật sự không nghĩ chuyện này dính dáng với chuyện của cậu a."
Hồ Diệp tán đồng: "Quả thật khó ai ngờ tới rằng hai chuyện này có liên can đến nhau, bất quá sao đến hôm nay cô lại nghĩ muốn báo cảnh sát?"
"Không phải tôi báo cảnh sát."
Trần Tranh lắc đầu: "Mà là người kịp thời kéo tôi lên lề báo. Tôi giờ vẫn còn đang cảm thấy kỳ quái đây, loại chuyện như vậy mà cũng báo cảnh sát làm chi..."
Nói tới đây, Ân Thịnh liền hỏi thêm: "Cô còn nhớ người báo cảnh sát giúp mình nhìn ra sao không?"
"Ân, nhìn dáng vẻ hình như là học sinh." Trần Tranh suy nghĩ một chút, nói: "Đeo cặp chéo vai, diện mạo thanh tú, cậu ấy đứng phía sau đúng lúc chộp lấy tôi, sau đó lập tức báo cảnh sát, trước khi đi còn kỹ lưỡng căn dặn tôi đứng yên một chỗ đợi cảnh sát đến nơi, không được nhúc nhích."
Chợt Trần Tranh nhớ ra điều gì: "À, đúng rồi, cậu ấy có nói nếu tôi gặp được một cảnh sát tên là Ân Thịnh, thì hãy đưa vật này cho người đó xem."
Đám người Tư Đồ nghe xong liền biết ngay người báo cảnh sát đích thị là ai, học sinh, diện mạo thanh tú, lại còn đúng vào thời khắc quan trọng nhất chộp được Trần Tranh.
Không sai, đó chắc chắn chính là Khâu Lạc.
Hẳn là trên đường đến trường thì vô tình nhìn thấy sự việc, nói đi nói lại cũng rất có duyên.
Ân Thịnh đi tới đối diện Trần Tranh, nói: "Tôi chính là Ân Thịnh."
Trần Tranh có chút kinh ngạc, bởi lẽ lúc đó Khâu Lạc là dùng lời lẽ không đầu không đuôi mà căn dặn cô, thế nên thời điểm đặt chân lên xe cảnh sát tức thì quên sạch, hiện tại hỏi tới hỏi lui mới sực nhớ ra, lại không nghĩ tới quả có tồn tại một ngươi người như vậy thật.
"Vật cậu ta nói chính là cái này..." Trần Tranh từ trong cổ áo lông lấy ra viên ngọc bội toàn thân trắng muốt, được điêu khắc thành hình Phật Bà Quan Âm.
"Tết năm trước, bà ngoại đã cầu vật này về cho tôi." Trần Tranh đem ngọc bội giao cho Ân Thịnh, nói: "Cụ ấy năm nay đã gần chín mươi, có một hôm tự dưng nói bản thân nằm mơ thấy tôi xảy ra chuyện, làm sao cũng cảm thấy không an tâm, thế là sáng sớm ngày hôm sau liền đi đến miếu Quan Âm cầu ngọc bội, sẵn tiện để phương trượng ở nơi đó làm phép lên miếng ngọc bội này đôi chút."
Trần Tranh vốn không tin vào những điều như vậy, nhưng đối với tâm ý của bà ngoại vẫn cảm kích vô cùng, bất đắc dĩ nói: "Nghe đâu đã bỏ ra một số tiền khá lớn."
"Tiền này vung ra chẳng hề thiệt thòi đâu." Ân Thịnh quan sát ngọc bội, sau đó trả lại cho Trần Tranh: "Rốt cục vẫn là nên tin lời cụ bà nhà cô, nếu không có ngọc bội kia, cô sớm đã xảy ra chuyện thật rồi."
Nói đoạn y liếc mắt nhìn xuống phần mắt cá chân hãy còn băng bó cùng vài vết trầy xước trên cẳng chân Trần Tranh.
Trần Tranh có chút ngơ ngác đưa tay đón lấy ngọc bội, chính mình còn chưa hiểu rõ lắm lời của Ân Thịnh, cô đem ngọc bội lần nữa đeo lên cổ, giữa chừng bỗng nhiên kêu lên kinh hãi.
"Ơ? Sao mà phần viền ngọc lại nứt hết thế này?"
Tập Lan cùng Thiệu Binh cũng đến gần xem: "Đúng rồi a, cậu mới mang theo bên mình chưa được bao lâu đâu đúng không?"
Ân Thịnh im lặng không nói gì, quay đầu nhìn Tư Đồ, Tư Đồ hiểu ý gật đầu, đối ba người kia nói: "Trần tiểu thư sắp tới đừng nên ra ngoài một mình, tốt nhất là nên ở chung một chỗ với Tập tiểu thư, cả Thiệu tiên sinh đây cũng vậy."
Tư Đồ ngó sang Hồ Diệp: "Cử vài người theo bảo vệ cho họ."
"Vâng."
Hồ Diệp nhận lệnh đi ra ngoài, Tập Lan cùng Thiệu Binh ở kế bên nghe xong đều tỏ ra có chút bối rối.
"Chuyện này..."
"Vụ án của các vị chúng tôi nhất định sẽ tìm mọi cách lý giải, các vị không cần quá lo lắng, hiện tại quan trọng nhất chính là phải bảo toàn tính mạng cho các vị."
Thiệu Binh bất mãn: "Các người không còn thông tin gì để giải thích thêm với chúng tôi sao?"
"Thật xin lỗi." Tư Đồ nghiêm túc nói: "Hiện vụ án còn rất nhiều nghi điểm, chúng tôi cần phải chứng thực từng nghi điểm một, sau đó mới có thể cho các vị đáp án chuẩn xác nhất, thế nhưng cần lưu ý rằng trước khi xác định được toàn bộ mọi chuyện...chúng tôi không thể tùy ý tiết lộ kẻ tình nghi, nhằm tránh đả thảo kinh xà."
Thiệu Bình còn muốn nói điều gì, lại bị Tập Lan kéo ngược trở lại.
Nữ nhân nhìn Ân Thịnh một chút, sau đó đối Tư Đồ gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ cũng như chấp nhận lời nói của Tư Đồ, rồi theo chân những người do Hồ Diệp sắp xếp ra ngoài.
Văn phòng liền như cũ yên tĩnh, Tư Đồ nhân tiện hỏi: "Không biết Khâu Lạc đã phát hiện ra được gì nhỉ?"
"Đương nhiên là phát hiện ra thứ không sạch sẽ." Ân Thịnh tựa hồ đang suy tư, mạn bất kinh tâm trả lời: "Ngọc bội kia đã giúp Trần Tranh cản không ít sát khí, nhưng nếu cứ tiếp tục chặn thêm vài lần có khả năng ngọc bội sẽ không còn hiệu quả, hơn nữa tôi phỏng đoán nghi phạm có vẻ như đang chạy đua với thời gian."
"Chạy đua với thời gian?"
Ân Thịnh: "Thời điểm tặng socola máu cũng đồng thời xuống tay với Trần Tranh, ngoài ra để dằn vặt tinh thần Tập Lan, trước lễ tình nhân một ngày liền giết chết vật nuôi của cô ấy, kỳ thực nếu như không có viên ngọc bội kia, kết cục của Trần Tranh sẽ chẳng khác con chó kia là mấy."
"Anh nghĩ xem, nếu như không có chúng tôi nhúng tay vào, thì Thiệu Binh sẽ như thế nào?"
Tư Đồ sửng sốt: "Sẽ tử vong ngoài ý muốn."
Ân Thịnh: "Đoán chừng khoảng thời gian thích hợp ra tay nhất hẳn là trước rạng sáng mai."
Tư Đồ kịp phản ứng: "Cậu là nói đối phương muốn lần lượt trừ khử những vật cùng những người mà Tập Lan quan tâm nhất?"
"Liệu hắn ta có phải là đang xuống tay theo trình tự?" Ân Thịnh nhìn về phía Tư Đồ: "Nếu vậy rạng sáng mai, người cuối cùng hắn ta muốn giải quyết đích thị là nữ chính."
Tư Đồ cau mày: "Nhưng Trần Tranh vẫn bình an vô sự..."
(Editor: Giết người theo trình tự là phải khử xong con mồi A mới chuyển sang con mồi B, A chưa chết thì B vẫn sống.)
"Tôi nói rồi, ngọc bội của cô ấy sẽ chẳng thể giúp ít được bao lâu nữa." Ân Thịnh suy nghĩ một chút, nói: "Để Hồ Diệp đưa ba người kia đến chỗ Nhạc Chương đi, còn chúng ta đêm nay sẽ ở lại nhà Tập Lan."
"Cậu định làm gì?" Tư Đồ lập tức cầm điện thoại lên nhắn tin cho Hồ Diệp: "Tối nay muốn bắt quỷ sao?"
"Không sai?"
Ân Thịnh gật đầu: "Vả lại tôi cũng không muốn bỏ lỡ buổi đấu giá ngày mai đâu."
Tư Đồ: "..."
Tối đến, Ân Thịnh, Tư Đồ, Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị cùng nhau đến nhà Tập Lan.
Trước cửa nhà đã bị cảnh sát giăng cảnh giới tuyến, cấm người ngoài không được vào trong, Tiểu Nhị siết chặt ống tay áo của Hồ Diệp, lắp bắp nói: "Tại sao tôi nhất thiết phải tới đây?"
"Cậu liệu hồn mà luyện lại lá gan của mình đi!"
Tư Đồ khiển trách: "Làm cảnh sát mà nhát gan như vậy là coi như xong!"
"Hồi tôi thi vào trường cảnh sát, cũng không ai nói với tôi rằng làm cảnh sát còn phải tiếp xúc với ma quỷ a!" Tiểu Nhị kêu rên thảm thương, chỉ cảm thấy cả cuộc đời việc gian nan nhất mà bản thân từng làm chính là đây.
Hồ Diệp cũng có phần căng thẳng, bất quá bề ngoài xem ra rất bình tĩnh: "Có Ân tiên sinh ở đây, cậu sợ cái gì chứ?"
Vừa nói, đồng thời tìm cách an ủi: "Vả lại cậu cũng không tận mắt nhìn thấy chúng nó."
"Không nhìn thấy mới đáng sợ!" Tiểu Nhị mếu máo: "Trí tưởng tượng của con người mới chính là khởi nguồn của mọi sự sợ hãi a!"
Suy nghĩ một chút, Tiểu Nhị bổ sung: "Không đúng, nhìn thấy suy cho cùng cũng rất kinh khủng! Không...Má ơi! Thấy hay không thấy gì cũng ghê tợn như nhau thôi!"
Hồ Diệp bị náo đến không còn biện pháp, buộc lòng phải để yên cho Tiểu Nhị hóa thân thành bạch tuộc bám víu lên lưng mình, cánh tay Tiểu Nhị vòng qua cổ Hồ Diệp, thiếu chút đã đem anh siết đến ngạt thở.
Bốn người tiến vào nhà, Tư Đồ bật công tắc điện, lập tức phòng khách sáng sủa hẳn lên, thâu vào tầm mắt là căn nhà bao gồm một phòng khách hai phòng ngủ.
Sau khi vào nhà, nhìn bên tay phải sẽ thấy phòng bếp, bên tay trái là phòng ngủ chính, muốn thấy sân sau phải đi xuyên qua phòng khách, còn có nhà vệ sinh kế bên phòng bếp.
Nội thất nhìn chung khá đơn giản, sofa bọc vải bố, rèm cửa sổ nhạt màu, sàn nhà lót gạch men trắng, phần hai phòng ngủ cùng nhà vệ sinh thì lót gạch bông bản to.
Dưới bàn trà trải tấm thảm bằng lông mềm mại cũng màu trắng nốt, sát vách tường là dãy tủ gỗ bé xinh, phía trên còn kê điện thoại để bàn cùng thiết bị mạng không dây*. (*nói vắn tắt là cục wifi, mà tại tính mình thích làm màu.:v)
Ân Thịnh đi tới cửa sổ vén màn lên, rồi lại quan sát xung quanh.
Đầu tivi trưng một lọ hoa, bởi đã mấy ngày không ai thay mới mà đóa hoa héo tàn, phối với sự ảm đạm của ngôi nhà càng thập phần hòa hợp, giữa bầu không khí an tĩnh thế này, dù đèn có chiếu sáng cách mấy cũng khiến người ta có chút không thoải mái.
"Tôi...Tôi muốn..."
Tiểu Nhị bắt đầu có ý muốn rút lui, rõ ràng căn nhà này bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, thế nhưng chẳng hiểu sao vẫn mang lại cảm giác sởn hết cả gai óc.
"Không cho phép." Tư Đồ lườm cậu, đoạn dẫn đầu tiến đến ngồi xuống sofa, đưa tay lấy gạt tàn dưới bàn trà, rồi châm một điếu thuốc.
"Anh đừng có mà làm cháy thảm nhà người ta đấy." - Ân Thịnh cũng ngồi xuống theo, tùy ý nói.
Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị đứng yên nhìn hai người họ tự nhiên như đây là nhà mình, phần Ân Thịnh thôi khỏi bàn, vì y vốn là quỷ sư...Mà Tư Đồ thì...
Không thể không nói, loại thời điểm này ở hắn vẫn toát lên khí chất cùng phong thái của một người đội trưởng, chí ít cũng khiến những người theo chân hắn cảm thấy an tâm hơn vài phần.
Hồ Diệp ra hiệu cho Tiểu Nhị, ý bảo chia nhau ra ngồi xuống hai bên ghế sofa, thế là hai người bọn họ cùng thẳng tắp ngồi xuống, tập trung tinh thần cao độ, thân thể có vẻ hơi cứng ngắc.
Đồng hồ treo tường không ngừng tích tắc, kim phút điểm đúng mười một giờ.
"Tôi...Tôi đi đi vệ sinh cái đã."
Tiểu Nhị cảm giác bắp chân mình co rút, cậu khẽ hít sâu một hơi, dự định đi rửa mặt để bản thân tỉnh táo đôi chút, nhưng chỉ vừa xoay người bước về trước một bước, thì bỗng...
"Cái đó..."
Tiểu Nhị nghe được tiếng tim mình từ từ từ từ đập mạnh tựa tiếng sấm rền, cậu nuốt ngụm nước bọt: "Vừa nãy lúc chúng ta vào đây...Có phải là cửa nhà vệ sinh đang đóng không?"
"Không."
Ân Thịnh vô cùng chắc nịch trả lời, bởi thời điểm bọn họ đi vào, cửa phòng trong nhà này toàn bộ đều là mở ra.
Lời tác giả:.....Tôi sẽ không nói là tôi đang run lên đâu!!! Cũng sẽ không nói bản thân cảm thấy có người đang ở phía sau nhìn chằm chằm vào lưng mình!! Tôi sẽ không nói đâu!! (Cứu mạng a QAQ)
"Tập Lan?"
"Quả cam*, cậu không sao đó chứ?!" Tập Lan xông tới chỗ chị em tốt của mình, lôi lôi kéo kéo quan sát khắp người cô ta, ngoại trừ vết thương nhỏ trên bắp chân ra, những nơi khác đều không thiệt hại gì.
(Quả cam: Âm hán việt là tranh tử, tên gọi thân mật của Trần Tranh)
"Các cậu..." Trần Tranh ngẩn ra giây lát, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Vụ án socola của cậu...có dính líu đến chuyện của mình sao?"
Tập Lan mím môi, hồi sau mới nói: "Sáng nay...Viện Viện chết rồi."
Trần Tranh sững sờ, nhớ tới sáng nay bản thân rời nhà đi làm, lúc đứng chờ đèn xanh đèn đỏ không hiểu sao lại bị đẩy xuống lề đường, nếu như không phải được người kế bên đúng ngay thời khắc đó nhanh tay lẹ mắt kéo về, chỉ e chính mình đã...
"Trần tiểu thư."
Tư Đồ mở cửa phòng làm việc, nghiêng người mời mọi người vào trong: "Nghe nói mấy ngày gần đây cô liên tục gặp phải loại sự tình như vậy đúng không?"
"Vâng." Trần Tranh ngồi xuống ghế, hít sâu vài hơi, rất nhanh trấn định lại: "Đại khái là bắt đầu từ khi Tập Lan nhận được socola nhuốm máu tới giờ, tôi cũng không để ý nhiều, cứ nghĩ là do bản thân không cẩn thận."
Trần Tranh đem những điều bất trắc lãnh được mấy ngày qua thuật lại toàn bộ, ai nấy nghe xong đều kinh hãi.
Lúc xuống cầu thang đột nhiên mất thăng bằng suýt chút lăn quay; giờ nghỉ giải lao đến phòng nghỉ của công ty uống nước, chẳng hiểu sao phích cắm điện máy nước nóng vốn thường ngày nằm yên trên ổ cắm nay lại tháo rời ra, đưa tay muốn ghim lại thì suýt chút bị điện giật; vào phòng tư liệu tìm đồ, suýt chút trọng thương vì tủ sách vô cớ ngã xuống; kế đó, nhờ đồng nghiệp pha hộ cà phê, vừa hớn hở cầm lấy, thì bỗng ly thủy tinh vỡ vụn đổ đầy lên quần áo; ở nhà nấu ăn, rõ ràng nhớ đã khóa chặt bình gas, sau lại phát hiện bình gas vì không được khóa nên xì gas đầy nhà...
Tương tự, những điều bất trắc cứ như thế không ngừng phát sinh, nhưng Trần Tranh không biết là do thật sự quá may mắn hay là do phúc đức tổ tiên để lại mà mỗi lần xảy ra chuyện đều có thể tránh khỏi nguy hiểm đến tính mạng.
"Tại sao cậu cái gì cũng không nói?!"
Tập Lan ở bên cạnh khiếp vía: "Mấy ngày trước cậu nói cậu không cẩn thận bị trật chân lẽ nào là..."
Trần Tranh gật đầu: "Mình không muốn khiến cậu lo lắng, huống hồ mình thật sự không nghĩ chuyện này dính dáng với chuyện của cậu a."
Hồ Diệp tán đồng: "Quả thật khó ai ngờ tới rằng hai chuyện này có liên can đến nhau, bất quá sao đến hôm nay cô lại nghĩ muốn báo cảnh sát?"
"Không phải tôi báo cảnh sát."
Trần Tranh lắc đầu: "Mà là người kịp thời kéo tôi lên lề báo. Tôi giờ vẫn còn đang cảm thấy kỳ quái đây, loại chuyện như vậy mà cũng báo cảnh sát làm chi..."
Nói tới đây, Ân Thịnh liền hỏi thêm: "Cô còn nhớ người báo cảnh sát giúp mình nhìn ra sao không?"
"Ân, nhìn dáng vẻ hình như là học sinh." Trần Tranh suy nghĩ một chút, nói: "Đeo cặp chéo vai, diện mạo thanh tú, cậu ấy đứng phía sau đúng lúc chộp lấy tôi, sau đó lập tức báo cảnh sát, trước khi đi còn kỹ lưỡng căn dặn tôi đứng yên một chỗ đợi cảnh sát đến nơi, không được nhúc nhích."
Chợt Trần Tranh nhớ ra điều gì: "À, đúng rồi, cậu ấy có nói nếu tôi gặp được một cảnh sát tên là Ân Thịnh, thì hãy đưa vật này cho người đó xem."
Đám người Tư Đồ nghe xong liền biết ngay người báo cảnh sát đích thị là ai, học sinh, diện mạo thanh tú, lại còn đúng vào thời khắc quan trọng nhất chộp được Trần Tranh.
Không sai, đó chắc chắn chính là Khâu Lạc.
Hẳn là trên đường đến trường thì vô tình nhìn thấy sự việc, nói đi nói lại cũng rất có duyên.
Ân Thịnh đi tới đối diện Trần Tranh, nói: "Tôi chính là Ân Thịnh."
Trần Tranh có chút kinh ngạc, bởi lẽ lúc đó Khâu Lạc là dùng lời lẽ không đầu không đuôi mà căn dặn cô, thế nên thời điểm đặt chân lên xe cảnh sát tức thì quên sạch, hiện tại hỏi tới hỏi lui mới sực nhớ ra, lại không nghĩ tới quả có tồn tại một ngươi người như vậy thật.
"Vật cậu ta nói chính là cái này..." Trần Tranh từ trong cổ áo lông lấy ra viên ngọc bội toàn thân trắng muốt, được điêu khắc thành hình Phật Bà Quan Âm.
"Tết năm trước, bà ngoại đã cầu vật này về cho tôi." Trần Tranh đem ngọc bội giao cho Ân Thịnh, nói: "Cụ ấy năm nay đã gần chín mươi, có một hôm tự dưng nói bản thân nằm mơ thấy tôi xảy ra chuyện, làm sao cũng cảm thấy không an tâm, thế là sáng sớm ngày hôm sau liền đi đến miếu Quan Âm cầu ngọc bội, sẵn tiện để phương trượng ở nơi đó làm phép lên miếng ngọc bội này đôi chút."
Trần Tranh vốn không tin vào những điều như vậy, nhưng đối với tâm ý của bà ngoại vẫn cảm kích vô cùng, bất đắc dĩ nói: "Nghe đâu đã bỏ ra một số tiền khá lớn."
"Tiền này vung ra chẳng hề thiệt thòi đâu." Ân Thịnh quan sát ngọc bội, sau đó trả lại cho Trần Tranh: "Rốt cục vẫn là nên tin lời cụ bà nhà cô, nếu không có ngọc bội kia, cô sớm đã xảy ra chuyện thật rồi."
Nói đoạn y liếc mắt nhìn xuống phần mắt cá chân hãy còn băng bó cùng vài vết trầy xước trên cẳng chân Trần Tranh.
Trần Tranh có chút ngơ ngác đưa tay đón lấy ngọc bội, chính mình còn chưa hiểu rõ lắm lời của Ân Thịnh, cô đem ngọc bội lần nữa đeo lên cổ, giữa chừng bỗng nhiên kêu lên kinh hãi.
"Ơ? Sao mà phần viền ngọc lại nứt hết thế này?"
Tập Lan cùng Thiệu Binh cũng đến gần xem: "Đúng rồi a, cậu mới mang theo bên mình chưa được bao lâu đâu đúng không?"
Ân Thịnh im lặng không nói gì, quay đầu nhìn Tư Đồ, Tư Đồ hiểu ý gật đầu, đối ba người kia nói: "Trần tiểu thư sắp tới đừng nên ra ngoài một mình, tốt nhất là nên ở chung một chỗ với Tập tiểu thư, cả Thiệu tiên sinh đây cũng vậy."
Tư Đồ ngó sang Hồ Diệp: "Cử vài người theo bảo vệ cho họ."
"Vâng."
Hồ Diệp nhận lệnh đi ra ngoài, Tập Lan cùng Thiệu Binh ở kế bên nghe xong đều tỏ ra có chút bối rối.
"Chuyện này..."
"Vụ án của các vị chúng tôi nhất định sẽ tìm mọi cách lý giải, các vị không cần quá lo lắng, hiện tại quan trọng nhất chính là phải bảo toàn tính mạng cho các vị."
Thiệu Binh bất mãn: "Các người không còn thông tin gì để giải thích thêm với chúng tôi sao?"
"Thật xin lỗi." Tư Đồ nghiêm túc nói: "Hiện vụ án còn rất nhiều nghi điểm, chúng tôi cần phải chứng thực từng nghi điểm một, sau đó mới có thể cho các vị đáp án chuẩn xác nhất, thế nhưng cần lưu ý rằng trước khi xác định được toàn bộ mọi chuyện...chúng tôi không thể tùy ý tiết lộ kẻ tình nghi, nhằm tránh đả thảo kinh xà."
Thiệu Bình còn muốn nói điều gì, lại bị Tập Lan kéo ngược trở lại.
Nữ nhân nhìn Ân Thịnh một chút, sau đó đối Tư Đồ gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ cũng như chấp nhận lời nói của Tư Đồ, rồi theo chân những người do Hồ Diệp sắp xếp ra ngoài.
Văn phòng liền như cũ yên tĩnh, Tư Đồ nhân tiện hỏi: "Không biết Khâu Lạc đã phát hiện ra được gì nhỉ?"
"Đương nhiên là phát hiện ra thứ không sạch sẽ." Ân Thịnh tựa hồ đang suy tư, mạn bất kinh tâm trả lời: "Ngọc bội kia đã giúp Trần Tranh cản không ít sát khí, nhưng nếu cứ tiếp tục chặn thêm vài lần có khả năng ngọc bội sẽ không còn hiệu quả, hơn nữa tôi phỏng đoán nghi phạm có vẻ như đang chạy đua với thời gian."
"Chạy đua với thời gian?"
Ân Thịnh: "Thời điểm tặng socola máu cũng đồng thời xuống tay với Trần Tranh, ngoài ra để dằn vặt tinh thần Tập Lan, trước lễ tình nhân một ngày liền giết chết vật nuôi của cô ấy, kỳ thực nếu như không có viên ngọc bội kia, kết cục của Trần Tranh sẽ chẳng khác con chó kia là mấy."
"Anh nghĩ xem, nếu như không có chúng tôi nhúng tay vào, thì Thiệu Binh sẽ như thế nào?"
Tư Đồ sửng sốt: "Sẽ tử vong ngoài ý muốn."
Ân Thịnh: "Đoán chừng khoảng thời gian thích hợp ra tay nhất hẳn là trước rạng sáng mai."
Tư Đồ kịp phản ứng: "Cậu là nói đối phương muốn lần lượt trừ khử những vật cùng những người mà Tập Lan quan tâm nhất?"
"Liệu hắn ta có phải là đang xuống tay theo trình tự?" Ân Thịnh nhìn về phía Tư Đồ: "Nếu vậy rạng sáng mai, người cuối cùng hắn ta muốn giải quyết đích thị là nữ chính."
Tư Đồ cau mày: "Nhưng Trần Tranh vẫn bình an vô sự..."
(Editor: Giết người theo trình tự là phải khử xong con mồi A mới chuyển sang con mồi B, A chưa chết thì B vẫn sống.)
"Tôi nói rồi, ngọc bội của cô ấy sẽ chẳng thể giúp ít được bao lâu nữa." Ân Thịnh suy nghĩ một chút, nói: "Để Hồ Diệp đưa ba người kia đến chỗ Nhạc Chương đi, còn chúng ta đêm nay sẽ ở lại nhà Tập Lan."
"Cậu định làm gì?" Tư Đồ lập tức cầm điện thoại lên nhắn tin cho Hồ Diệp: "Tối nay muốn bắt quỷ sao?"
"Không sai?"
Ân Thịnh gật đầu: "Vả lại tôi cũng không muốn bỏ lỡ buổi đấu giá ngày mai đâu."
Tư Đồ: "..."
Tối đến, Ân Thịnh, Tư Đồ, Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị cùng nhau đến nhà Tập Lan.
Trước cửa nhà đã bị cảnh sát giăng cảnh giới tuyến, cấm người ngoài không được vào trong, Tiểu Nhị siết chặt ống tay áo của Hồ Diệp, lắp bắp nói: "Tại sao tôi nhất thiết phải tới đây?"
"Cậu liệu hồn mà luyện lại lá gan của mình đi!"
Tư Đồ khiển trách: "Làm cảnh sát mà nhát gan như vậy là coi như xong!"
"Hồi tôi thi vào trường cảnh sát, cũng không ai nói với tôi rằng làm cảnh sát còn phải tiếp xúc với ma quỷ a!" Tiểu Nhị kêu rên thảm thương, chỉ cảm thấy cả cuộc đời việc gian nan nhất mà bản thân từng làm chính là đây.
Hồ Diệp cũng có phần căng thẳng, bất quá bề ngoài xem ra rất bình tĩnh: "Có Ân tiên sinh ở đây, cậu sợ cái gì chứ?"
Vừa nói, đồng thời tìm cách an ủi: "Vả lại cậu cũng không tận mắt nhìn thấy chúng nó."
"Không nhìn thấy mới đáng sợ!" Tiểu Nhị mếu máo: "Trí tưởng tượng của con người mới chính là khởi nguồn của mọi sự sợ hãi a!"
Suy nghĩ một chút, Tiểu Nhị bổ sung: "Không đúng, nhìn thấy suy cho cùng cũng rất kinh khủng! Không...Má ơi! Thấy hay không thấy gì cũng ghê tợn như nhau thôi!"
Hồ Diệp bị náo đến không còn biện pháp, buộc lòng phải để yên cho Tiểu Nhị hóa thân thành bạch tuộc bám víu lên lưng mình, cánh tay Tiểu Nhị vòng qua cổ Hồ Diệp, thiếu chút đã đem anh siết đến ngạt thở.
Bốn người tiến vào nhà, Tư Đồ bật công tắc điện, lập tức phòng khách sáng sủa hẳn lên, thâu vào tầm mắt là căn nhà bao gồm một phòng khách hai phòng ngủ.
Sau khi vào nhà, nhìn bên tay phải sẽ thấy phòng bếp, bên tay trái là phòng ngủ chính, muốn thấy sân sau phải đi xuyên qua phòng khách, còn có nhà vệ sinh kế bên phòng bếp.
Nội thất nhìn chung khá đơn giản, sofa bọc vải bố, rèm cửa sổ nhạt màu, sàn nhà lót gạch men trắng, phần hai phòng ngủ cùng nhà vệ sinh thì lót gạch bông bản to.
Dưới bàn trà trải tấm thảm bằng lông mềm mại cũng màu trắng nốt, sát vách tường là dãy tủ gỗ bé xinh, phía trên còn kê điện thoại để bàn cùng thiết bị mạng không dây*. (*nói vắn tắt là cục wifi, mà tại tính mình thích làm màu.:v)
Ân Thịnh đi tới cửa sổ vén màn lên, rồi lại quan sát xung quanh.
Đầu tivi trưng một lọ hoa, bởi đã mấy ngày không ai thay mới mà đóa hoa héo tàn, phối với sự ảm đạm của ngôi nhà càng thập phần hòa hợp, giữa bầu không khí an tĩnh thế này, dù đèn có chiếu sáng cách mấy cũng khiến người ta có chút không thoải mái.
"Tôi...Tôi muốn..."
Tiểu Nhị bắt đầu có ý muốn rút lui, rõ ràng căn nhà này bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, thế nhưng chẳng hiểu sao vẫn mang lại cảm giác sởn hết cả gai óc.
"Không cho phép." Tư Đồ lườm cậu, đoạn dẫn đầu tiến đến ngồi xuống sofa, đưa tay lấy gạt tàn dưới bàn trà, rồi châm một điếu thuốc.
"Anh đừng có mà làm cháy thảm nhà người ta đấy." - Ân Thịnh cũng ngồi xuống theo, tùy ý nói.
Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị đứng yên nhìn hai người họ tự nhiên như đây là nhà mình, phần Ân Thịnh thôi khỏi bàn, vì y vốn là quỷ sư...Mà Tư Đồ thì...
Không thể không nói, loại thời điểm này ở hắn vẫn toát lên khí chất cùng phong thái của một người đội trưởng, chí ít cũng khiến những người theo chân hắn cảm thấy an tâm hơn vài phần.
Hồ Diệp ra hiệu cho Tiểu Nhị, ý bảo chia nhau ra ngồi xuống hai bên ghế sofa, thế là hai người bọn họ cùng thẳng tắp ngồi xuống, tập trung tinh thần cao độ, thân thể có vẻ hơi cứng ngắc.
Đồng hồ treo tường không ngừng tích tắc, kim phút điểm đúng mười một giờ.
"Tôi...Tôi đi đi vệ sinh cái đã."
Tiểu Nhị cảm giác bắp chân mình co rút, cậu khẽ hít sâu một hơi, dự định đi rửa mặt để bản thân tỉnh táo đôi chút, nhưng chỉ vừa xoay người bước về trước một bước, thì bỗng...
"Cái đó..."
Tiểu Nhị nghe được tiếng tim mình từ từ từ từ đập mạnh tựa tiếng sấm rền, cậu nuốt ngụm nước bọt: "Vừa nãy lúc chúng ta vào đây...Có phải là cửa nhà vệ sinh đang đóng không?"
"Không."
Ân Thịnh vô cùng chắc nịch trả lời, bởi thời điểm bọn họ đi vào, cửa phòng trong nhà này toàn bộ đều là mở ra.
Lời tác giả:.....Tôi sẽ không nói là tôi đang run lên đâu!!! Cũng sẽ không nói bản thân cảm thấy có người đang ở phía sau nhìn chằm chằm vào lưng mình!! Tôi sẽ không nói đâu!! (Cứu mạng a QAQ)