Tư Đồ cùng Khâu Lạc tìm một quán nước ở bên đường ngồi xuống. Tư Đồ đeo kính râm, Khâu Lạc đội nón lưỡi trai trên đầu, hai người chọn ngẫu nhiên vài món, Tư Đồ còn tiện tay chỉ chỉ hình ảnh chiếc thuyền kem hương chuối trên menu.
Khâu Lạc có chút hoảng: "Đội trưởng Tư Đồ, tôi không phải con nít..."
"Nga." Tư Đồ thuận miệng đáp lấy lệ: "Đã quen đối đãi với Tiểu Nhị như vậy."
"..."
Hai người ngồi ở quán nước câu được câu không nói chuyện, ánh mắt lại tập trung vào cửa tiệm trò chơi điện tử* đóng kín cửa phía đối diện. Trên cửa cuốn của cửa tiệm đề bảng tạm thời không hoạt động, bên cạnh còn đặt một hòm thư màu vàng, từ lúc Tư Đồ hắn cùng Khâu Lạc ngồi xuống, tính đến hiện tại đã có không dưới năm người thoáng qua, bọn họ đều dùng các phương thức che đậy khác nhau để tiếp cận hòm thư, sau đó lại như không có chuyện gì tiêu sái mở ra.
*Cửa tiệm trò chơi điện tử này nói cho dễ hình dung tựa như mấy cái game station hay game center trong trung tâm thương mại ở nước mình ấy. Có điều ở TQ người ta có cửa tiệm riêng luôn chứ không mở trong trung tâm thương mại.
"Trong hòm thư rốt cuộc là có thứ gì?" Bởi vì những người kia nếu không phải dùng túi xách thì lại là dùng sách để ngăn trở tầm nhìn, vậy nên hắn không tài nào có thể biết bọn họ đến tột cùng đã ném vào hay lấy ra thứ gì. Bất quá hành động lưu lại quan sát bên trong hòm thư sau khi cho tay vào, hẳn là ném so với lấy có độ khả thi cao hơn một chút.
"Không biết." Khâu Lạc lắc đầu, cậu xúc một thìa đầy kem cho vào miệng, chậm rãi nói: "Lần trước đi nghe tọa giảng cũng không nhìn thấy cái này. Liệu có phải là một loại phương thức liên lạc nào đó không?"
Tư Đồ cảm thấy có khả năng, lại hỏi: "Bạn học của cậu làm thế nào mà biết đến buổi tọa giảng kia?"
"Từ một group chat trên QQ." Khâu Lạc liếm liếm khóe miệng: "Cậu ấy đối với những đề tài thế này hứng thú vô cùng."
Tư Đồ: "Các cậu đã nghe được những gì?"
"Đều thu hết vào bút ghi âm rồi...Đáng tiếc..." Khâu Lạc đối với vụ nổ vừa qua thập phần bất đắc dĩ, cậu thật vất vả mới thu thập được tư liệu, có người nói lần thứ nhất dự buổi tọa giảng là miễn phí, đến lần thứ hai sẽ phải đăng ký thành viên cùng trả tiền. Cậu không tiện yêu cầu bạn học dẫn mình theo thêm lần nữa, miễn lưu lại ấn tượng xấu cho người ta.
Tư Đồ: "Đại khái là nói gì?"
Khâu Lạc: "Một số điều rất kỳ quái, cái gì mà nếu ai cảm thấy thân thể của mình hoặc của bạn bè người thân có điều khác thường, có thể đến tìm hắn nhờ giúp đỡ."
"Chữa bệnh?" Tư Đồ chợt nhớ tới thời điểm năm 2000, Trung Quốc từng xuất hiện một tổ chức vô cùng đáng sợ, thành viên của tổ chức đối với yêu ma quỷ thần tuyệt đối tin tưởng, còn gây không ít khủng hoảng cho xã hội.
"Không chỉ chữa bệnh, hắn là ám thị nhiều thứ khác nữa." Khâu Lạc không hổ là sinh viên ngành tâm lý học, chân mày cau lại: "Hắn đưa ra ám thị cho người nghe phía dưới với một mức độ nhất định, chẳng hạn như những từ "Đáng nghi" "Không được bình thường" được hắn lặp đi lặp lại rất nhiều lần."
Tư Đồ nhấp một ngụm cà phê, lấy điện thoại di động ra xem thời gian.
"Được rồi, hôm nay chúng ta theo dõi tới đây thôi. Cậu về nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ đến đón cậu tan học."
Khâu Lạc gật đầu, còn chưa kịp nói tiếng nào thì điện thoại trong túi quần đã đột ngột reo vang. Cậu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, hai má liền phồng lên đầy bất mãn.
"Làm sao vậy?" Tư Đồ nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu, không khỏi buồn cười hỏi.
"Là Giải tiên sinh." Khâu Lạc thở dài, tiếp nhận cuộc gọi tới: "Uy?"
"Đang ở đâu?" Đầu dây bên kia có tiếng còi xe, Khâu Lạc phỏng đoán đối phương hiện tại có thể là đang đứng trước cổng trường của mình.
"Tôi đang ở cùng với đội trưởng Tư Đồ." Khâu Lạc khẽ đưa mắt nhìn nam nhân phía đối diện, bưng ly nước trái cây đã gần hết lên uống cạn: "Lát nữa cũng muốn cùng đội trưởng đi ăn cơm."
Tư Đồ nhíu mày không lên tiếng. Khâu Lạc trước nay không quen nói dối, gương mặt lúc này ửng đỏ cả lên, nhìn qua có chút căng thẳng.
Giải Ứng Tông giữ vững trầm mặc hồi lâu, mới ung dung nói: "Bữa này để tôi mời, cậu đưa máy cho Tư Đồ nghe đi."
Khâu Lạc bĩu môi, đem điện thoại đưa cho Tư Đồ ngồi phía đối diện, Tư Đồ lấy ra một điếu thuốc, một tay đón nhận điện thoại kẹp ở bên tai, một tay mò tìm bật lửa trên bàn.
"Uy?"
"Cậu mang tiểu tử kia theo để làm gì? Ân Thịnh lại chạy trốn mất rồi sao?" Giải Ứng Tông không chút khách khí nói.
Tư Đồ xém chút sặc khói thuốc, chỉ cảm thấy câu nói vừa rồi của Giải Ứng Tông có ý tứ chính xác là "Bà xã nhà cậu lại chạy trốn theo người khác rồi sao?"
"Chúng tôi là đang thi hành nhiệm vụ." Tư Đồ buồn cười nói: "Chỉ để Khâu Lạc giúp vài việc nhỏ thôi, sẽ không khiến cậu ấy gặp nguy hiểm."
Giải Ứng Tông tùy tiện nói: "Cậu đấy, bản thân đã không chịu chung đường đi lối về với tôi thì thôi, hiện tại còn chạy tới cướp người của tôi đi mất?"
Tư Đồ trề môi, hồi lâu sau vẫn không biết phải trả lời thế nào. Đại khái là vì Giải Ứng Tông nói quá thẳng thắn, hơn nữa...Tư Đồ mơ hồ cảm thấy tâm tình của Giải Ứng Tông đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước đây, anh ta cũng sẽ không trực tiếp thừa nhận.
Tư Đồ theo bản năng đưa mắt nhìn Khâu Lạc, đối phương lúc này là đang cầm cái muỗng không ngừng đâm đâm chọt chọt vào ly kem đã trống rỗng từ lúc nào. Khóe miệng Tư Đồ bất giác cong lên, quay sang nói vào điện thoại: "Sao hả, đã nghĩ thông suốt rồi?"
Giải Ứng Tông hừ nhẹ một tiếng, cũng không trả lời, chỉ đơn giản nói: "Báo địa chỉ, tôi qua đón các cậu."
Tư Đồ thuận miệng đọc địa chỉ, xong xuôi liền ngắt máy trả lại, chợt bắt gặp Khâu Lạc chống cằm nhìn mình chăm chú.
"Làm sao vậy?"
Khâu Lạc: "Giải tiên sinh dạo gần đây luôn đến tìm tôi ăn cơm."
Tư Đồ buồn cười: "Thì đã sao?"
Khâu Lạc cau mày: "Tôi không muốn cứ phải cùng anh ta ăn cơm hoài."
Tư Đồ trong lòng thầm chậc chậc hai tiếng, thậm chí có chút đồng cảm đối với Giải Ứng Tông. Khắc ghi sâu trong tâm khảm nguyên tắc người tốt sẽ có báo đáp tốt, Tư Đồ bắt đầu động viên tinh thần Khâu Lạc: "Thật ra con người của tên đó cũng không tệ, anh ta thích cậu nên mới thường xuyên tìm cậu."
Khâu Lạc sững sờ, gương mặt lập tức đỏ bừng. Tư Đồ lúc này mới phát hiện lời mình nói ra, khi nghe kỹ lại chứa đựng một hàm ý khác, hắn là nói "Thích" theo nghĩa trong sáng chứ không phải là "Thích" cái kiểu kia đâu a...Ể?
Trong giây lát, hắn như ý thức được điều gì, khẽ liếc mắt quan sát Khâu Lạc đang loay hoay nhìn trái ngó phải. Người bình thường...Hẳn là sẽ không đem yêu thích giữa bạn bè trực tiếp lý giải thành loại kia yêu thích mới phải...
Bất quá người ta vừa nghe liền nghĩ thành như vậy...Tư Đồ trong lòng cười thầm. Xem ra lần này Giải Ứng Tông có hi vọng!
Khâu Lạc có chút đứng ngồi không yên, mất tự nhiên nói: "Đội trưởng anh, anh hiểu lầm rồi...Giải tiên sinh chỉ là muốn trêu đùa tôi thôi, người anh ta thật sự thích chính là...."
Cậu đột nhiên ngậm miệng, lý do bởi vì ở cách đó không xa phía bên ngoài cửa kính, xe của Giải Ứng Tông đang chậm rãi dừng lại.
Tư Đồ nương theo ánh nhìn của cậu mà quay đầu, vừa muốn hướng đối phương vẫy tay, dư quang lại đột nhiên phát hiện cánh cửa cuốn của cửa tiệm trò chơi điện tử kia chậm rãi mở.
"Có tình huống!" Tư Đồ thoáng cái đứng lên.
Giải Ứng Tông mới vừa tắt máy xe, liền nhìn thấy hai người nọ từ trong quán nước ven đường lén lén lút lút đi ra, dọc theo bên đường trốn đến trước cửa xe của anh, Giải Ứng Tông hạ cửa sổ xe xuống: "Hai người làm sao vậy?"
"Mục tiêu có động tĩnh." Tư Đồ nhanh tay mở cửa xe, kéo Khâu Lạc tới: "Anh đưa Khâu Lạc đi trước, sẵn tiện gọi điện cho Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị giúp tôi."
Giải Ứng Tông đưa mắt sang cửa tiệm trò chơi đã cuốn cửa lên được phân nửa, nhìn kỹ biển hiệu một chút, lông mày dần nhíu lại: "Là cửa tiệm đó đúng..."
Anh còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy Tư Đồ không chút để tâm đem Khâu Lạc nhét vào xe của mình. Sau khi giúp bọn họ đóng kín cửa, hắn liền vòng ra phía đuôi xe, nhìn hai bên trái phải một lúc rồi mới băng qua đường cái, vờ như không có chuyện gì xảy ra tiêu sái bước đến tiệm tạp hóa kế bên cửa tiệm trò chơi điện tử.
Giải Ứng Tông không nói nên lời hồi lâu, quay sang nhìn Khâu Lạc. Đối phương có chút không yên lòng nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, Giải Ứng Tông bất giác thở dài, bất quá việc anh cần phải làm trước tiên là lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
"Sếp không đợi chi viện đã một mình hành động?!" Hồ Diệp giữ máy la lối: "Anh ta gấp cái gì chứ!"
"Đại khái là vì nếu ngày nào vụ án này còn chưa phá được, thì ngày đó Ân Thịnh vẫn sẽ không thể trở về đơn vị." Ngữ khí của của Giải Ứng Tông mang theo vài phần lạnh lẽo: "Hiện tại không nên nói quá nhiều về vấn đề này, cậu cùng Tiểu Nhị đến văn phòng của tôi trước một chuyến, bây giờ tôi cũng đang trên đường qua đó đây, có thứ này cần phải đưa cho các cậu."
...
Tư Đồ ở bên trong tiệm tạp hóa đi loanh quanh mấy vòng, cũng không quên quan sát động tĩnh của cửa tiệm bên cạnh, được một lúc, ánh mắt lại vô tình rơi xuống tủ kính đựng dây treo điện thoại đặt trước mặt, lòng ngực bất giác động đậy.
Là dây treo điện thoại đôi dành cho tình nhân, mặt dây treo bằng bạc nhẵn bóng chẳng có họa tiết gì đặc sắc, nhìn qua vô cùng thanh nhã lại thập phần tinh xảo. Mặt trái còn khắc "Anh yêu em" cùng "Anh nhớ em" bằng tiếng Anh viết tắt, Tư Đồ cầm bóp tiền dứt khoát mua cặp dây treo điện thoại này, sau đó hài lòng cất vào túi quần thật kỹ.
"Cót két..."
Cửa cuốn lúc này hoàn toàn mở, bóng đèn cùng thiết bị trong cửa tiệm đều được khởi động. Có người trông coi cửa tiệm đi tới chỗ hòm thư màu vàng, tra chìa khóa mở hòm thư, từ bên trong lấy ra một xấp giấy.
Giấy?
Tư Đồ híp híp mắt, nữ thu ngân đem tiền lẻ thối lại cho hắn, hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái liền chộp lấy nhét đại vào bóp tiền.
"Tiên sinh?"
Nữ thu ngân nọ thấy hắn nhìn chằm chằm cửa tiệm trò chơi điện tử mãi, cho là hắn thích chơi điện tử, nhân tiện nói: "Cửa tiệm kia gần đây vừa đổi ông chủ mới, nghe nói con người ông ta cũng không tệ, giá cả các trò chơi cũng khá ổn."
Cô nàng vừa nói, vừa lén lút quan sát Tư Đồ, lòng thầm nhủ: Một đại soái ca như thế đáng tiếc thay lại thích chơi điện tử...Không phải là dân nghiện cờ bạc đó chứ.
Tư Đồ hiển nhiên không biết tâm tư nữ thu ngân, liền quay đầu hỏi: "Chỗ các người cùng tiệm này rất thân quen sao?"
"Quan hệ tàm tạm." Cô nàng thuận miệng nói: "Làm ăn mà, thường xuyên đổi qua đổi lại một ít tiền lẻ."
Tư Đồ nảy ra sáng kiến: "Cửa tiệm này làm ăn có tốt không? Bình thường thời gian hoạt động thế nào?"
"Chơi điện tử mà, đương nhiên là mở cửa từ chiều đến tối. Thậm chí kéo dài đến rạng sáng hôm sau. Nữ thu ngân nói: "Đôi khi buổi sáng giấc này cũng sẽ mở cửa, có điều thời gian không được bao lâu."
"Nga..." Tư Đồ nhìn thấy cô nàng trước mặt cứ không ngừng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, liền mỉm cười nói: "Tôi mới dọn tới ở gần đây được vài hôm, con trai của tôi lại rất thích chơi điện tử, vậy nên mới cần phải chú ý những cửa tiệm như thế này một chút, để lỡ như đứa con đó có trốn học, tôi cũng biết nên đến đâu để lôi nó về."
Nữ thu ngân phì cười: "Tiên sinh anh thật hài hước. Bất quá nhìn anh còn rất trẻ a..."
Tư Đồ nở một nụ cười vạn phần anh tuấn: "Cảm ơn đã quá khen."
Giữa lúc nữ thu ngân còn đang ngây ngây ngất ngất vì nụ cười mê người đó thì Tư Đồ đã hướng cửa tiệm kia mà tiến đến, cái cớ vừa rồi ngược lại khiến hắn nảy ra một ý định không tồi. Rất nhanh lấy điện thoại ra, thuận tay ấn xuống phím gọi vào số đầu tiên trong danh bạ, vừa nghe thấy người bên kia bắt máy liền lớn tiếng nói.
"Uy?" Cách đó ở một vị trí địa lý khá xa, Ân Thịnh nhận cuộc gọi đến, còn chưa nói gì đã nghe thấy giọng của Tư Đồ dập vào lỗ tai−−−−
"Vẫn chưa tìm thấy a! Chỗ này không có! Phía bên em thì sao?!"
Ân Thịnh ngẩn người, đem điện thoại xuống khỏi lỗ tai, nhìn màn hình−−−− Không sai, đúng thật là Tư Đồ.
"Tư Đồ?" Y nghi hoặc nghe Tư Đồ ở bên kia đầu dây tự biên tự diễn.
"Đều tại em cả ngày cắm đầu chạy ở bên ngoài, lần này nếu tìm không thấy con tôi xem em làm thế nào." Tư Đồ luôn miệng cằn nhằn, Ân Thịnh nghe được âm thanh trò chơi tranh đấu từ đâu vọng tới, trong lòng chậm rãi dự đoán được một điểm ý tứ.
Y uể oải đáp: "Tôi cả ngày cắm đầu chạy ở bên ngoài còn không phải do anh làm hại."
"Tôi làm hại?" Tư Đồ nhịn cười: "Tôi chỉ ước có thể đem em khóa chặt bên mình."
Câu nói này khi nói ra thanh âm có hơi lớn, vài ba người khách ở xung quanh không nhịn được tò mò quay lại nhìn.
Một tên nhìn bộ dạng như là nhân viên của cửa tiệm vội chạy tới chỗ hắn: "Tiên sinh?"
Tư Đồ hướng người đó xua tay, che loa truyền của điện thoại lại rồi mới nói: "Tôi là muốn tìm người, cậu xem thử có đứa nhỏ nào đi vào đây hay không?"
"A?" Nhân viên nọ sửng sờ: "Đứa nhỏ? Bao lớn?"
"10 tuổi." Tư Đồ ăn nói ba hoa, Ân Thịnh nghe thấy không nhịn được cười.
"10..." Khóe miệng tên nhân viên giật giật, có điều ngẫm nghĩ lại, chỗ này xác thực thỉnh thoảng cũng sẽ có con nít nhỏ chạy vào, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn hỏi: "Dáng dấp sơ lược nhìn như thế nào?"
"Ân...Thích mặc quần áo màu trắng, đôi mắt rất đẹp, tóc dài, khi nổi nóng sẽ cào người khác." Hình ành của Ngân chợt lóe lên trong đầu Tư Đồ, hắn không chút suy nghĩ qua loa nói.
Khóe miệng tên nhân viên lại giật thêm nửa ngày, cố nhịn để không phải thét lên câu "Cào người khác?! Đó là người hay là mèo a?!"
Tư Đồ một mặt nói linh tinh vào điện thoại cùng Ân Thịnh, mặt khác lại đi thăm dò một vòng bên trong cửa tiệm.
"Tiên sinh." Tên nhân viên có hơi thiếu kiên nhẫn: "Nơi này không có người anh muốn tìm."
Tư Đồ đối người nọ gật đầu: "Hình như là vậy...Đành phải đến nơi khác tìm thôi."
Ân Thịnh cầm máy không nhịn được, hỏi: "Nơi anh đang điều tra là nơi Trình Khải Tiêu mở buổi tọa giảng à?"
Tư Đồ thầm khen ngợi Ân Thịnh nhà mình thật quá thông minh, vừa muốn mở miệng lại đột nhiên nhìn thấy phía cửa chính, Trình Khải Tiêu là đang thong thả bước vào!
Khâu Lạc có chút hoảng: "Đội trưởng Tư Đồ, tôi không phải con nít..."
"Nga." Tư Đồ thuận miệng đáp lấy lệ: "Đã quen đối đãi với Tiểu Nhị như vậy."
"..."
Hai người ngồi ở quán nước câu được câu không nói chuyện, ánh mắt lại tập trung vào cửa tiệm trò chơi điện tử* đóng kín cửa phía đối diện. Trên cửa cuốn của cửa tiệm đề bảng tạm thời không hoạt động, bên cạnh còn đặt một hòm thư màu vàng, từ lúc Tư Đồ hắn cùng Khâu Lạc ngồi xuống, tính đến hiện tại đã có không dưới năm người thoáng qua, bọn họ đều dùng các phương thức che đậy khác nhau để tiếp cận hòm thư, sau đó lại như không có chuyện gì tiêu sái mở ra.
*Cửa tiệm trò chơi điện tử này nói cho dễ hình dung tựa như mấy cái game station hay game center trong trung tâm thương mại ở nước mình ấy. Có điều ở TQ người ta có cửa tiệm riêng luôn chứ không mở trong trung tâm thương mại.
"Trong hòm thư rốt cuộc là có thứ gì?" Bởi vì những người kia nếu không phải dùng túi xách thì lại là dùng sách để ngăn trở tầm nhìn, vậy nên hắn không tài nào có thể biết bọn họ đến tột cùng đã ném vào hay lấy ra thứ gì. Bất quá hành động lưu lại quan sát bên trong hòm thư sau khi cho tay vào, hẳn là ném so với lấy có độ khả thi cao hơn một chút.
"Không biết." Khâu Lạc lắc đầu, cậu xúc một thìa đầy kem cho vào miệng, chậm rãi nói: "Lần trước đi nghe tọa giảng cũng không nhìn thấy cái này. Liệu có phải là một loại phương thức liên lạc nào đó không?"
Tư Đồ cảm thấy có khả năng, lại hỏi: "Bạn học của cậu làm thế nào mà biết đến buổi tọa giảng kia?"
"Từ một group chat trên QQ." Khâu Lạc liếm liếm khóe miệng: "Cậu ấy đối với những đề tài thế này hứng thú vô cùng."
Tư Đồ: "Các cậu đã nghe được những gì?"
"Đều thu hết vào bút ghi âm rồi...Đáng tiếc..." Khâu Lạc đối với vụ nổ vừa qua thập phần bất đắc dĩ, cậu thật vất vả mới thu thập được tư liệu, có người nói lần thứ nhất dự buổi tọa giảng là miễn phí, đến lần thứ hai sẽ phải đăng ký thành viên cùng trả tiền. Cậu không tiện yêu cầu bạn học dẫn mình theo thêm lần nữa, miễn lưu lại ấn tượng xấu cho người ta.
Tư Đồ: "Đại khái là nói gì?"
Khâu Lạc: "Một số điều rất kỳ quái, cái gì mà nếu ai cảm thấy thân thể của mình hoặc của bạn bè người thân có điều khác thường, có thể đến tìm hắn nhờ giúp đỡ."
"Chữa bệnh?" Tư Đồ chợt nhớ tới thời điểm năm 2000, Trung Quốc từng xuất hiện một tổ chức vô cùng đáng sợ, thành viên của tổ chức đối với yêu ma quỷ thần tuyệt đối tin tưởng, còn gây không ít khủng hoảng cho xã hội.
"Không chỉ chữa bệnh, hắn là ám thị nhiều thứ khác nữa." Khâu Lạc không hổ là sinh viên ngành tâm lý học, chân mày cau lại: "Hắn đưa ra ám thị cho người nghe phía dưới với một mức độ nhất định, chẳng hạn như những từ "Đáng nghi" "Không được bình thường" được hắn lặp đi lặp lại rất nhiều lần."
Tư Đồ nhấp một ngụm cà phê, lấy điện thoại di động ra xem thời gian.
"Được rồi, hôm nay chúng ta theo dõi tới đây thôi. Cậu về nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ đến đón cậu tan học."
Khâu Lạc gật đầu, còn chưa kịp nói tiếng nào thì điện thoại trong túi quần đã đột ngột reo vang. Cậu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, hai má liền phồng lên đầy bất mãn.
"Làm sao vậy?" Tư Đồ nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu, không khỏi buồn cười hỏi.
"Là Giải tiên sinh." Khâu Lạc thở dài, tiếp nhận cuộc gọi tới: "Uy?"
"Đang ở đâu?" Đầu dây bên kia có tiếng còi xe, Khâu Lạc phỏng đoán đối phương hiện tại có thể là đang đứng trước cổng trường của mình.
"Tôi đang ở cùng với đội trưởng Tư Đồ." Khâu Lạc khẽ đưa mắt nhìn nam nhân phía đối diện, bưng ly nước trái cây đã gần hết lên uống cạn: "Lát nữa cũng muốn cùng đội trưởng đi ăn cơm."
Tư Đồ nhíu mày không lên tiếng. Khâu Lạc trước nay không quen nói dối, gương mặt lúc này ửng đỏ cả lên, nhìn qua có chút căng thẳng.
Giải Ứng Tông giữ vững trầm mặc hồi lâu, mới ung dung nói: "Bữa này để tôi mời, cậu đưa máy cho Tư Đồ nghe đi."
Khâu Lạc bĩu môi, đem điện thoại đưa cho Tư Đồ ngồi phía đối diện, Tư Đồ lấy ra một điếu thuốc, một tay đón nhận điện thoại kẹp ở bên tai, một tay mò tìm bật lửa trên bàn.
"Uy?"
"Cậu mang tiểu tử kia theo để làm gì? Ân Thịnh lại chạy trốn mất rồi sao?" Giải Ứng Tông không chút khách khí nói.
Tư Đồ xém chút sặc khói thuốc, chỉ cảm thấy câu nói vừa rồi của Giải Ứng Tông có ý tứ chính xác là "Bà xã nhà cậu lại chạy trốn theo người khác rồi sao?"
"Chúng tôi là đang thi hành nhiệm vụ." Tư Đồ buồn cười nói: "Chỉ để Khâu Lạc giúp vài việc nhỏ thôi, sẽ không khiến cậu ấy gặp nguy hiểm."
Giải Ứng Tông tùy tiện nói: "Cậu đấy, bản thân đã không chịu chung đường đi lối về với tôi thì thôi, hiện tại còn chạy tới cướp người của tôi đi mất?"
Tư Đồ trề môi, hồi lâu sau vẫn không biết phải trả lời thế nào. Đại khái là vì Giải Ứng Tông nói quá thẳng thắn, hơn nữa...Tư Đồ mơ hồ cảm thấy tâm tình của Giải Ứng Tông đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước đây, anh ta cũng sẽ không trực tiếp thừa nhận.
Tư Đồ theo bản năng đưa mắt nhìn Khâu Lạc, đối phương lúc này là đang cầm cái muỗng không ngừng đâm đâm chọt chọt vào ly kem đã trống rỗng từ lúc nào. Khóe miệng Tư Đồ bất giác cong lên, quay sang nói vào điện thoại: "Sao hả, đã nghĩ thông suốt rồi?"
Giải Ứng Tông hừ nhẹ một tiếng, cũng không trả lời, chỉ đơn giản nói: "Báo địa chỉ, tôi qua đón các cậu."
Tư Đồ thuận miệng đọc địa chỉ, xong xuôi liền ngắt máy trả lại, chợt bắt gặp Khâu Lạc chống cằm nhìn mình chăm chú.
"Làm sao vậy?"
Khâu Lạc: "Giải tiên sinh dạo gần đây luôn đến tìm tôi ăn cơm."
Tư Đồ buồn cười: "Thì đã sao?"
Khâu Lạc cau mày: "Tôi không muốn cứ phải cùng anh ta ăn cơm hoài."
Tư Đồ trong lòng thầm chậc chậc hai tiếng, thậm chí có chút đồng cảm đối với Giải Ứng Tông. Khắc ghi sâu trong tâm khảm nguyên tắc người tốt sẽ có báo đáp tốt, Tư Đồ bắt đầu động viên tinh thần Khâu Lạc: "Thật ra con người của tên đó cũng không tệ, anh ta thích cậu nên mới thường xuyên tìm cậu."
Khâu Lạc sững sờ, gương mặt lập tức đỏ bừng. Tư Đồ lúc này mới phát hiện lời mình nói ra, khi nghe kỹ lại chứa đựng một hàm ý khác, hắn là nói "Thích" theo nghĩa trong sáng chứ không phải là "Thích" cái kiểu kia đâu a...Ể?
Trong giây lát, hắn như ý thức được điều gì, khẽ liếc mắt quan sát Khâu Lạc đang loay hoay nhìn trái ngó phải. Người bình thường...Hẳn là sẽ không đem yêu thích giữa bạn bè trực tiếp lý giải thành loại kia yêu thích mới phải...
Bất quá người ta vừa nghe liền nghĩ thành như vậy...Tư Đồ trong lòng cười thầm. Xem ra lần này Giải Ứng Tông có hi vọng!
Khâu Lạc có chút đứng ngồi không yên, mất tự nhiên nói: "Đội trưởng anh, anh hiểu lầm rồi...Giải tiên sinh chỉ là muốn trêu đùa tôi thôi, người anh ta thật sự thích chính là...."
Cậu đột nhiên ngậm miệng, lý do bởi vì ở cách đó không xa phía bên ngoài cửa kính, xe của Giải Ứng Tông đang chậm rãi dừng lại.
Tư Đồ nương theo ánh nhìn của cậu mà quay đầu, vừa muốn hướng đối phương vẫy tay, dư quang lại đột nhiên phát hiện cánh cửa cuốn của cửa tiệm trò chơi điện tử kia chậm rãi mở.
"Có tình huống!" Tư Đồ thoáng cái đứng lên.
Giải Ứng Tông mới vừa tắt máy xe, liền nhìn thấy hai người nọ từ trong quán nước ven đường lén lén lút lút đi ra, dọc theo bên đường trốn đến trước cửa xe của anh, Giải Ứng Tông hạ cửa sổ xe xuống: "Hai người làm sao vậy?"
"Mục tiêu có động tĩnh." Tư Đồ nhanh tay mở cửa xe, kéo Khâu Lạc tới: "Anh đưa Khâu Lạc đi trước, sẵn tiện gọi điện cho Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị giúp tôi."
Giải Ứng Tông đưa mắt sang cửa tiệm trò chơi đã cuốn cửa lên được phân nửa, nhìn kỹ biển hiệu một chút, lông mày dần nhíu lại: "Là cửa tiệm đó đúng..."
Anh còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy Tư Đồ không chút để tâm đem Khâu Lạc nhét vào xe của mình. Sau khi giúp bọn họ đóng kín cửa, hắn liền vòng ra phía đuôi xe, nhìn hai bên trái phải một lúc rồi mới băng qua đường cái, vờ như không có chuyện gì xảy ra tiêu sái bước đến tiệm tạp hóa kế bên cửa tiệm trò chơi điện tử.
Giải Ứng Tông không nói nên lời hồi lâu, quay sang nhìn Khâu Lạc. Đối phương có chút không yên lòng nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, Giải Ứng Tông bất giác thở dài, bất quá việc anh cần phải làm trước tiên là lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
"Sếp không đợi chi viện đã một mình hành động?!" Hồ Diệp giữ máy la lối: "Anh ta gấp cái gì chứ!"
"Đại khái là vì nếu ngày nào vụ án này còn chưa phá được, thì ngày đó Ân Thịnh vẫn sẽ không thể trở về đơn vị." Ngữ khí của của Giải Ứng Tông mang theo vài phần lạnh lẽo: "Hiện tại không nên nói quá nhiều về vấn đề này, cậu cùng Tiểu Nhị đến văn phòng của tôi trước một chuyến, bây giờ tôi cũng đang trên đường qua đó đây, có thứ này cần phải đưa cho các cậu."
...
Tư Đồ ở bên trong tiệm tạp hóa đi loanh quanh mấy vòng, cũng không quên quan sát động tĩnh của cửa tiệm bên cạnh, được một lúc, ánh mắt lại vô tình rơi xuống tủ kính đựng dây treo điện thoại đặt trước mặt, lòng ngực bất giác động đậy.
Là dây treo điện thoại đôi dành cho tình nhân, mặt dây treo bằng bạc nhẵn bóng chẳng có họa tiết gì đặc sắc, nhìn qua vô cùng thanh nhã lại thập phần tinh xảo. Mặt trái còn khắc "Anh yêu em" cùng "Anh nhớ em" bằng tiếng Anh viết tắt, Tư Đồ cầm bóp tiền dứt khoát mua cặp dây treo điện thoại này, sau đó hài lòng cất vào túi quần thật kỹ.
"Cót két..."
Cửa cuốn lúc này hoàn toàn mở, bóng đèn cùng thiết bị trong cửa tiệm đều được khởi động. Có người trông coi cửa tiệm đi tới chỗ hòm thư màu vàng, tra chìa khóa mở hòm thư, từ bên trong lấy ra một xấp giấy.
Giấy?
Tư Đồ híp híp mắt, nữ thu ngân đem tiền lẻ thối lại cho hắn, hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái liền chộp lấy nhét đại vào bóp tiền.
"Tiên sinh?"
Nữ thu ngân nọ thấy hắn nhìn chằm chằm cửa tiệm trò chơi điện tử mãi, cho là hắn thích chơi điện tử, nhân tiện nói: "Cửa tiệm kia gần đây vừa đổi ông chủ mới, nghe nói con người ông ta cũng không tệ, giá cả các trò chơi cũng khá ổn."
Cô nàng vừa nói, vừa lén lút quan sát Tư Đồ, lòng thầm nhủ: Một đại soái ca như thế đáng tiếc thay lại thích chơi điện tử...Không phải là dân nghiện cờ bạc đó chứ.
Tư Đồ hiển nhiên không biết tâm tư nữ thu ngân, liền quay đầu hỏi: "Chỗ các người cùng tiệm này rất thân quen sao?"
"Quan hệ tàm tạm." Cô nàng thuận miệng nói: "Làm ăn mà, thường xuyên đổi qua đổi lại một ít tiền lẻ."
Tư Đồ nảy ra sáng kiến: "Cửa tiệm này làm ăn có tốt không? Bình thường thời gian hoạt động thế nào?"
"Chơi điện tử mà, đương nhiên là mở cửa từ chiều đến tối. Thậm chí kéo dài đến rạng sáng hôm sau. Nữ thu ngân nói: "Đôi khi buổi sáng giấc này cũng sẽ mở cửa, có điều thời gian không được bao lâu."
"Nga..." Tư Đồ nhìn thấy cô nàng trước mặt cứ không ngừng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, liền mỉm cười nói: "Tôi mới dọn tới ở gần đây được vài hôm, con trai của tôi lại rất thích chơi điện tử, vậy nên mới cần phải chú ý những cửa tiệm như thế này một chút, để lỡ như đứa con đó có trốn học, tôi cũng biết nên đến đâu để lôi nó về."
Nữ thu ngân phì cười: "Tiên sinh anh thật hài hước. Bất quá nhìn anh còn rất trẻ a..."
Tư Đồ nở một nụ cười vạn phần anh tuấn: "Cảm ơn đã quá khen."
Giữa lúc nữ thu ngân còn đang ngây ngây ngất ngất vì nụ cười mê người đó thì Tư Đồ đã hướng cửa tiệm kia mà tiến đến, cái cớ vừa rồi ngược lại khiến hắn nảy ra một ý định không tồi. Rất nhanh lấy điện thoại ra, thuận tay ấn xuống phím gọi vào số đầu tiên trong danh bạ, vừa nghe thấy người bên kia bắt máy liền lớn tiếng nói.
"Uy?" Cách đó ở một vị trí địa lý khá xa, Ân Thịnh nhận cuộc gọi đến, còn chưa nói gì đã nghe thấy giọng của Tư Đồ dập vào lỗ tai−−−−
"Vẫn chưa tìm thấy a! Chỗ này không có! Phía bên em thì sao?!"
Ân Thịnh ngẩn người, đem điện thoại xuống khỏi lỗ tai, nhìn màn hình−−−− Không sai, đúng thật là Tư Đồ.
"Tư Đồ?" Y nghi hoặc nghe Tư Đồ ở bên kia đầu dây tự biên tự diễn.
"Đều tại em cả ngày cắm đầu chạy ở bên ngoài, lần này nếu tìm không thấy con tôi xem em làm thế nào." Tư Đồ luôn miệng cằn nhằn, Ân Thịnh nghe được âm thanh trò chơi tranh đấu từ đâu vọng tới, trong lòng chậm rãi dự đoán được một điểm ý tứ.
Y uể oải đáp: "Tôi cả ngày cắm đầu chạy ở bên ngoài còn không phải do anh làm hại."
"Tôi làm hại?" Tư Đồ nhịn cười: "Tôi chỉ ước có thể đem em khóa chặt bên mình."
Câu nói này khi nói ra thanh âm có hơi lớn, vài ba người khách ở xung quanh không nhịn được tò mò quay lại nhìn.
Một tên nhìn bộ dạng như là nhân viên của cửa tiệm vội chạy tới chỗ hắn: "Tiên sinh?"
Tư Đồ hướng người đó xua tay, che loa truyền của điện thoại lại rồi mới nói: "Tôi là muốn tìm người, cậu xem thử có đứa nhỏ nào đi vào đây hay không?"
"A?" Nhân viên nọ sửng sờ: "Đứa nhỏ? Bao lớn?"
"10 tuổi." Tư Đồ ăn nói ba hoa, Ân Thịnh nghe thấy không nhịn được cười.
"10..." Khóe miệng tên nhân viên giật giật, có điều ngẫm nghĩ lại, chỗ này xác thực thỉnh thoảng cũng sẽ có con nít nhỏ chạy vào, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn hỏi: "Dáng dấp sơ lược nhìn như thế nào?"
"Ân...Thích mặc quần áo màu trắng, đôi mắt rất đẹp, tóc dài, khi nổi nóng sẽ cào người khác." Hình ành của Ngân chợt lóe lên trong đầu Tư Đồ, hắn không chút suy nghĩ qua loa nói.
Khóe miệng tên nhân viên lại giật thêm nửa ngày, cố nhịn để không phải thét lên câu "Cào người khác?! Đó là người hay là mèo a?!"
Tư Đồ một mặt nói linh tinh vào điện thoại cùng Ân Thịnh, mặt khác lại đi thăm dò một vòng bên trong cửa tiệm.
"Tiên sinh." Tên nhân viên có hơi thiếu kiên nhẫn: "Nơi này không có người anh muốn tìm."
Tư Đồ đối người nọ gật đầu: "Hình như là vậy...Đành phải đến nơi khác tìm thôi."
Ân Thịnh cầm máy không nhịn được, hỏi: "Nơi anh đang điều tra là nơi Trình Khải Tiêu mở buổi tọa giảng à?"
Tư Đồ thầm khen ngợi Ân Thịnh nhà mình thật quá thông minh, vừa muốn mở miệng lại đột nhiên nhìn thấy phía cửa chính, Trình Khải Tiêu là đang thong thả bước vào!