Điều Tư Đồ vạn vạn không ngờ tới, chính là vào thời phút này Trình Khải Tiêu lại bất ngờ bước vào từ cửa chính. Mắt thấy nam nhân quay đầu nhìn về phía hắn, Tư Đồ thoắt cái xoay người trốn ra mặt sau của máy trò chơi bên cạnh.
"Tư Đồ?" Ân Thịnh ở đầu dây bên kia cũng cảm thấy có điều bất ổn, đè thấp thanh âm hỏi khẽ: "Xảy ra chuyện gì?"
Tư Đồ không lên tiếng, chỉ đưa miệng hôn "Chụt" một cái vào loa truyền thanh, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Ân Thịnh nghe xong lỗ tai liền ửng hồng, Nhạc Chương đi phía trước quay đầu lại nhìn y: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Ân Thịnh vờ như không có chuyện gì xảy ra đem điện thoại cất vào túi, trong lòng thầm mắng Tư Đồ vô lại, chẳng khi nào là biết phân biệt hoàn cảnh cùng địa điểm hợp lý. Có điều vừa nãy...Y tin chắc Tư Đồ là đã phát hiện ra cái gì.
Trong lòng có chút lo lắng, bất quá khi ý thức được điểm lo lắng này của mình, Ân Thịnh thế nhưng lại có chút không quen. Cảm giác nhớ nhung một ai đó hiện tại đối với y vẫn còn khá lạ lẫm, quỷ sư xưa nay trời sinh bản tính ích kỷ. Y nghĩ tới bậc trưởng bối trong gia đình, ngay cả Nhạc Chương cũng có thể nhìn ra cha mẹ y là có bao nhiêu lãnh đạm cùng xa cách, y từ nhỏ liền bị giáo dục như vậy mà trưởng thành, không hiểu thế nào là yêu, cũng không hiểu thế nào là được yêu. Ở phương diện này Ân Thịnh hẳn là kém Tư Đồ rất xa.
...
Tư Đồ đứng sau phía sau máy trò chơi, hơi ló đầu nhìn ra phía cửa chính.
Trình Khải Tiêu đeo kính râm, mặc áo gió đã từng thấy qua ảnh chụp. Một tay hắn cầm túi nilong từ cửa hàng tiện lợi, tay còn lại cầm ví tiền.
"Trình đại sư." Một nhân viên cửa tiệm khác xuất hiện, vài bước liền tới gần nam nhân, đưa tay hướng về phía cửa nhỏ cuối hành lang: "Hôm nay ngài đến sớm thật."
Trình Khải Tiêu gương mặt không chút cảm xúc, cũng không trả lời. Nhân viên nọ hồ như đã quá quen với kiểu cách đó, chỉ đơn thuần tiến đến mở cửa nhỏ, dùng tay làm dấu mời: "Tám giờ sẽ có nhóm người đầu tiên đến nghe ngài tọa giảng, hiện tại còn quá sớm, ngài có thể nghỉ ngơi một lúc."
Nói xong, đối phương lập tức đóng cửa.
Tư Đồ quan sát tỉ mỉ cánh cửa nhỏ kia hồi lâu, nó nằm khuất trong góc tối, màu cửa thoạt nhìn là cùng một màu với vách tường. Chẳng trách vừa nãy hắn không có phát hiện.
"Tiên sinh." Tên nhân viên cửa hàng nãy giờ vẫn đứng bên cạnh hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cau mày nói: "Nếu như không phải đến tiêu tiền, có thể mời anh ra khỏi đây được không?"
Tư Đồ khôi phục dáng vẻ tươi cười, quay đầu lại nhìn đối phương: "Người vừa nãy là ai vậy?"
"A?"Tên nhân viên cau mày: "Là một vị bằng hữu của ông chủ."
"Tôi hình như đã từng gặp qua hắn." Tư Đồ lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn, kín đáo dúi cho tên nhân viên: "Nghe nói hắn có thể trị được bách bệnh."
Nhân viên kia nhìn tờ tiền trong tay, trấn định cất vào túi. Sắc mặt dịu đi không ít, ngữ khí cũng hòa nhã một chút: "Đó là Trình đại sư, dạo gần đây rất được hoan nghênh. Nghe nói hắn là truyền nhân của thần y gì đó, tuy rằng lúc vừa bắt đầu tôi không tin lắm, thế nhưng về sau đã tận mắt chứng kiến sự tình thần kỳ..."
"Sự tình gì?" Tư Đồ đối với việc này khá hứng thú, hắn len lén sờ điện thoại trong túi quần nhấn nút ghi âm.
"Này nói ra rất dài dòng." Tên nhân viên bày ra bộ dáng chuẩn bị kể, Tư Đồ khẽ nhướng mày −−−−
"Vậy thì chọn điểm quan trọng mà nói."
Tên nhân viên vừa há miệng, liền bất đắc dĩ: "Khu chợ bán thức ăn kế bên đây có một người biệt danh gọi là Ngư đại soái, lão bà nhà hắn mắc bệnh nan y, bác sĩ ở bệnh viện cũng đã sớm bó tay. Lão bà hắn vì không muốn lãng phí thêm tiền của, liền xuất viện về nhà chờ chết, Ngư đại soái vốn là một nam nhân tốt, cả ngày chạy khắp nơi tìm cho nàng bài thuốc dân gian, sau đó Trình đại sư biết chuyện, đích thân đến nhà hắn một chuyến, anh đoán xem kết quả thế nào?"
Sắc mặt Tư Đồ cứng ngắc: "Trị khỏi?"
Nhân viên kia quái lạ nhìn hắn: "Quả nhiên trị hết a, là một chuyện tốt. Tất cả mọi người ai nấy khâm phục vô cùng...Tôi nói này người anh em, anh đừng bày ra một bộ dáng vẻ như lão bà nhà mình đã chết rồi được không?"
Tư Đồ lườm: "Thật sự trị khỏi?"
"Loại sự tình này còn có thể làm giả được sao? Bọn họ đi không biết bao nhiêu là bệnh viện, bệnh nan y gì đó cũng không thể chữa khỏi, nữ nhân kia hiện tại tinh thần cùng sức khỏe thật tốt lắm, cả người như vửa được đổi mới."
Chân mày Tư Đồ càng nhíu chặt hơn nữa, có một số việc hắn nghĩ không thông.
"Này người anh em?" Nhân viên kia vỗ vỗ người hắn: "Có còn thắc mắc gì nữa không? Nếu không thì đi nhanh, kẻo lát nữa quản lý nhìn thấy tôi lười biếng thì lại không hay lắm đâu."
Tư Đồ phục hồi lại tinh thần: "Ông chủ của các người là vị nào?"
"Anh hỏi làm gì?" Tên nhân viên hoài nghi.
"Nga..." Tư Đồ cười cợt: "Tôi muốn gặp mặt vị đại sư kia, không được thấy sang bắt quàng làm họ với ông chủ các người một chút hay sao?"
"Không cần phải phiền phức như vậy." Nhân viên cửa hàng xua tay: "Nhìn thấy hòm thông báo ở bên ngoài không? Anh nếu như muốn tới nghe tọa giảng, sớm một chút liền đến ném vào trong tờ giấy điền đầy đủ họ tên cùng số điện thoại, đại sư sẽ căn cứ vào số lượng người đến trong ngày mà quyết định có mở buổi tọa giảng hay không. Nếu mở sẽ thông báo cho anh."
Tư Đồ mơ hồ ồ lên một tiếng, thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục hỏi chắc chắn sẽ gây chú ý, vậy nên liền xoay người đi ra ngoài.
Bất quá hắn chỉ vừa mới tới cửa chính, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, như thể có thứ gì đang áp sát vào thân mình.
Cảm giác này khiến mồ hôi lạnh của Tư Đồ trong nháy mắt tuôn chảy, bên ngoài cửa cuốn đã mở lên phân nửa là ánh dương của buổi chiều tà, sau lưng lại là ánh đèn chân không trắng toát, phảng phất cả người như rơi vào một vùng giới hạn rõ rệt tựa mép sách và lề sách.
Ý thức không ngừng phát tín hiệu đỏ báo động, nhưng chân của hắn quả thật rất kiên định, làm sao cũng không chịu động đậy.
Khí tức lạnh như băng ở phía sau dọc theo cổ lan tràn tiến vào trong áo, thật giống có đôi tay vô hình chậm rãi bóp chặt lấy cổ hắn từ phía sau. Hô hấp dần ngưng đọng...
Hắn muốn kêu cứu, chỉ là khuôn miệng hiện tại không phát ra được chút âm thanh nào, người ở phía sau là đang mê muội chơi điện tử, hai bên lỗ tai đã sớm chìm ngập giữa thanh âm hỗn độn cùng náo động của trò chơi, ngay cả nhân viên cửa tiệm cũng không phản ứng.
"..." Cái cổ cơ hồ bị vặn gãy, hô hấp khó khăn khiến khung cảnh trước mắt hóa thành một màn sương khói mịt mù...
"Đội trưởng!"
Một tiếng kêu to đúng lúc truyền đến, Khâu Lạc từ phố đối diện vọt tới, thần trí Tư Đồ thanh tỉnh được đôi chút, hắn nhìn thiếu niên vội vội vàng vàng lẩm bẩm cái gì trong miệng, đoạn vung tay vứt ra một thứ đồ vật.
Vật kia vừa lướt qua tai chạm vào vùng lạnh lẽo phía sau −−−− Áp lực trên cổ trong nháy mắt biến mất.
"Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ!" Tư Đồ toàn thân như mất hết sức lực tì người lên tường, Khâu Lạc ngồi xổm hỏi thăm: "Có sao không?"
"Không, khụ khụ khụ..." Tư Đồ ho sặc sụa hồi lâu, hô hấp rốt cục đã thông trở lại, sương khói mịt mù trước mắt cũng tiêu tan. Hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị từ đâu chạy vào.
"Sếp!"
Ồn ào một hồi rốt cục cũng thu hút sự chú ý của toàn bộ người trong cửa tiệm. Hai tên nhân viên vội vã đi tới.
"Xảy ra chuyện gì?" Một trong số đó là nam nhân vừa rồi nói chuyện cùng Tư Đồ, cau mày nhìn bọn họ: "Các người còn có việc gì?"
"Không, tôi chỉ là..." Ngay khi Tư Đồ vừa mở miệng muốn nói, Hồ Diệp thế nhưng lại giành trước một bước tiến lên phía trước.
"Cảnh sát làm việc."
Hồ Diệp giơ lên thẻ căn cước, giữa hành chục ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh lấy ra một văn kiện đã được ký tên phê chuẩn từ cấp trên: "Hiện tại chúng tôi nghi ngờ cửa tiệm này kinh doanh trái phép, ông chủ đâu? Mời theo chúng tôi đến cảnh cục một chuyến."
Tư Đồ ngốc lăng cả nửa ngày, quay sang nhìn Tiểu Nhị, Tiểu Nhị nhún vai: "Sếp, này không thể trách chúng tôi. Giải Ứng Tông người ta ngay từ đầu đã muốn nói cho anh biết, thế nhưng anh không đợi anh ta nói xong đã chạy đi mất."
"Cửa tiệm này gần đây dính dáng tới một vụ kiện, người phụ trách chính là Giải tiên sinh."
Tư Đồ: "..."
Liều lĩnh lớn như vậy, thậm chí suýt chút mất mạng. Kết quả Hồ Diệp bọn họ thật dễ dàng liền có thể dẫn ông chủ cửa tiệm về cảnh cục. Ngay cả Trình Khải Tiêu đang nghỉ ngơi phía sau cửa nhỏ cũng dẫn về nốt.
Nam nhân này khi tiếp xúc ở cự li gần, trên người hắn liền đặc biệt tỏa ra loại cảm giác âm u cùng nguy hiểm, thực khó có thể khiến người khác xem nhẹ, Tiểu Nhị phát giác đứng bên cạnh hắn toàn thân cậu không nhịn được nổi đầy da gà, dứt khoát lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách với hắn ta.
Trình Khải Tiêu mặt không chút cảm xúc an tọa trên ghế dựa, ánh sáng từ đèn bàn chiếu lên mặt hắn, dáng vẻ càng thêm nhợt nhạt không chút khí sắc.
"Ông có thể đem kính râm tháo xuống được không?" Tiểu Nhị cau mày hỏi.
"..." Trình Khải Tiêu không trả lời, bất quá đầu hơi giật giật, Tiểu Nhị cảm giác được ánh mắt phía sau lớp kính râm là đang trực tiếp xuyên thẳng qua người cậu, Tiểu Nhị đành bế tắc quay sang nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ ngậm điếu thuốc, thả bàn tay cầm gương soi nãy giờ xuống, lộ ra biểu tình thập phần dọa người.
Hắn vừa rồi soi cái cổ của chính mình một chút, lại để hắn nhìn thấy một vết hằn xanh tím rõ to, còn là dấu ngón tay nữa chứ!
Hắn hung hăng nhả ra khói thuốc, nhìn về phía Trình Khải Tiêu: "Lá gan thật không nhỏ a, ban ngày ban mặt lại dám tập kích cảnh sát?"
Trình Khải Tiêu rốt cục cũng chịu mấp máy môi, thanh âm khàn khàn thật khó nghe: "Đội trưởng đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
Tư Đồ: "Đem cái lời cũ rích này thu về cho chó ăn, tôi không rảnh mà dông dài với ông. Nói đi, ông ở cửa tiệm kia làm cái gì."
"...Mở buổi tọa giảng." Trình Khải Tiêu lạnh nhạt nói.
"A." Tiểu Nhị cười gằn: "Là dạy người khác cách làm sao để giết người?"
Tư Đồ: "Hiện tại có chứng cứ tố cáo ông truyến bá tư tưởng mê tín, phá hoại trật tự xã hội, ông có gì muốn nói không?"
"Đó chỉ là hiểu lầm." Trình Khải Tiêu thờ ơ: "Tôi chẳng qua chỉ là giảng giải một ít dưỡng sinh chi đạo* rất bình thường, để tất cả mọi người có thể dùng tâm thái chuẩn xác nhất đối đãi với thế giới bất công này mà thôi."
*Dưỡng sinh chi đạo: đạo lý dưỡng sinh, bí quyết dưỡng sinh...
Tư Đồ: "Có người nói ông có thể trị bách bệnh."
Trình Khải Tiêu: "Tâm tĩnh tự nhiên không có bệnh."
Tư Đồ: "Người ta còn nói có một nữ nhân mắc bệnh nan y đã được ông trị khỏi."
Trình Khải Tiêu: "Đó là do bọn họ thành tâm."
Tiểu Nhị "ba" một tiếng ném mạnh bản ghi chép lên bàn: "Còn nói không phải truyền bá tư tưởng mê tín?!"
"..." Trình Khải Tiêu lạnh lùng quay sang, ánh mắt âm lãnh phía sau cặp kính râm chiếu thẳng vào mắt Tiểu Nhị: "Tôi tin tưởng trưởng bối của cậu thỉnh thoảng cũng sẽ đi chùa thắp hương bái Phật? Này lẽ nào không phải mê tín?"
Tiểu Nhị sững sờ, liền nghe Trình Khải Tiêu nói như đúng rồi: "Thành tâm, đơn giản là một phương thức đối đãi cùng tôn thờ đối với tín ngưỡng của người Trung Quốc. Linh hay không linh, đó lại là một chuyện khác nữa. Chỉ có thể nói là kỳ tích, hoặc là...Thật sự có thần linh phù hộ..." Trình Khải Tiêu cong lên một bên khóe miệng, ý tứ mơ hồ: "Ai biết được?"
Tiểu Nhị cắn môi không nói nên lời, Trình Khải Tiêu cười lạnh, Tư Đồ gõ gõ bàn kéo trở lại sự chú ý của hắn.
"Nói vậy, ông chỉ là đơn giản mở lớp dạy dưỡng sinh."
"Vâng."
"Vậy còn những tín đồ kia thì nói thế nào?"
Trình Khải Tiêu: "Tất cả bọn họ là tự mình đến ghi danh, cùng tôi không có quan hệ."
Tư Đồ dập tắt điếu thuốc: "Mở buổi tọa giảng khắp nơi đều có thể, tại sao lại nhất định phải chọn một chỗ kín đáo như vậy? Này chẳng phải là có tật giật mình sao, nhất định là làm chuyện gì không thể để lộ ra ngoài."
Trình Khải Tiểu cười châm biếm, thanh âm khô khốc tựa vỏ cây: "Lời của đội trưởng thật buồn cười quá đi, cậu cũng đã nói mở buổi tọa giảng khắp nơi đều có thể. Vậy chọn lựa mở ở nơi chốn nào, là tự do của tôi."
"Cửa tiệm kia kinh doanh trái phép." Tư Đồ mở tập hồ sơ, ném tới trên mặt bàn: "Ông chủ trước dính líu đến một vụ giết người không thành, hiện tại cửa tiệm đã có ông chủ mới tiếp nhận, thế nhưng các thủ tục bàn giao cũng chưa hoàn tất. Cửa tiệm này bây giờ là bị cấm kinh doanh, còn vướng phải vụ án của ông chủ trước, hơn nữa..."
Tư Đồ cười gằn, đưa tay chỉ vào góc phải phía dưới cùng tập hồ sơ: "Chỗ này ký tên là Kim Đại Chung."
Trình Khải Tiêu không lên tiếng.
Tư Đồ chống tay lên mép bàn, nhìn xuống Trình Khải Tiêu: "Ông có thể nói cho tôi biết, lý do tại vì sao đúng lúc cửa tiệm này nợ nần chồng chất thì ông chủ nhà ông lại phái ông đến tiếp nhận không? Mà ông lại vừa được ông ta bảo lãnh, mới ra khỏi ngục không lâu lại trốn ở một nơi không ai biết bí mật mở buổi tọa giảng gì đó...Là người bình thường đều sẽ hoài nghi các người không phải sao?"
Trình Khải Tiêu không hề bị lay động: "Đây chỉ là trùng hợp."
"Nếu như là trùng hợp, vậy điểm này cũng thật quá trùng hợp rồi." Hồ Diệp bất ngờ đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn, thẳng tay quăng lên mặt bàn ba tấm ảnh chụp: "Ông quen biết ba người này chứ?"
Trình Khải Tiêu thậm chí không thèm liếc mắt nhìn qua một cái, trầm mặc không nói.
"Ba người bọn họ không biết tại sao lại cùng lúc xuất hiện trong thang máy của một tòa chung cư, lúc đó thật không biết cả ba là có liên hệ gì." Hồ Diệp nói: "Có điều, thời điểm này chúng tôi rốt cục cũng điều tra ra được, ba người bọn họ đều đã từng tham gia qua buổi tọa giảng của ông!"
"Tư Đồ?" Ân Thịnh ở đầu dây bên kia cũng cảm thấy có điều bất ổn, đè thấp thanh âm hỏi khẽ: "Xảy ra chuyện gì?"
Tư Đồ không lên tiếng, chỉ đưa miệng hôn "Chụt" một cái vào loa truyền thanh, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Ân Thịnh nghe xong lỗ tai liền ửng hồng, Nhạc Chương đi phía trước quay đầu lại nhìn y: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Ân Thịnh vờ như không có chuyện gì xảy ra đem điện thoại cất vào túi, trong lòng thầm mắng Tư Đồ vô lại, chẳng khi nào là biết phân biệt hoàn cảnh cùng địa điểm hợp lý. Có điều vừa nãy...Y tin chắc Tư Đồ là đã phát hiện ra cái gì.
Trong lòng có chút lo lắng, bất quá khi ý thức được điểm lo lắng này của mình, Ân Thịnh thế nhưng lại có chút không quen. Cảm giác nhớ nhung một ai đó hiện tại đối với y vẫn còn khá lạ lẫm, quỷ sư xưa nay trời sinh bản tính ích kỷ. Y nghĩ tới bậc trưởng bối trong gia đình, ngay cả Nhạc Chương cũng có thể nhìn ra cha mẹ y là có bao nhiêu lãnh đạm cùng xa cách, y từ nhỏ liền bị giáo dục như vậy mà trưởng thành, không hiểu thế nào là yêu, cũng không hiểu thế nào là được yêu. Ở phương diện này Ân Thịnh hẳn là kém Tư Đồ rất xa.
...
Tư Đồ đứng sau phía sau máy trò chơi, hơi ló đầu nhìn ra phía cửa chính.
Trình Khải Tiêu đeo kính râm, mặc áo gió đã từng thấy qua ảnh chụp. Một tay hắn cầm túi nilong từ cửa hàng tiện lợi, tay còn lại cầm ví tiền.
"Trình đại sư." Một nhân viên cửa tiệm khác xuất hiện, vài bước liền tới gần nam nhân, đưa tay hướng về phía cửa nhỏ cuối hành lang: "Hôm nay ngài đến sớm thật."
Trình Khải Tiêu gương mặt không chút cảm xúc, cũng không trả lời. Nhân viên nọ hồ như đã quá quen với kiểu cách đó, chỉ đơn thuần tiến đến mở cửa nhỏ, dùng tay làm dấu mời: "Tám giờ sẽ có nhóm người đầu tiên đến nghe ngài tọa giảng, hiện tại còn quá sớm, ngài có thể nghỉ ngơi một lúc."
Nói xong, đối phương lập tức đóng cửa.
Tư Đồ quan sát tỉ mỉ cánh cửa nhỏ kia hồi lâu, nó nằm khuất trong góc tối, màu cửa thoạt nhìn là cùng một màu với vách tường. Chẳng trách vừa nãy hắn không có phát hiện.
"Tiên sinh." Tên nhân viên cửa hàng nãy giờ vẫn đứng bên cạnh hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cau mày nói: "Nếu như không phải đến tiêu tiền, có thể mời anh ra khỏi đây được không?"
Tư Đồ khôi phục dáng vẻ tươi cười, quay đầu lại nhìn đối phương: "Người vừa nãy là ai vậy?"
"A?"Tên nhân viên cau mày: "Là một vị bằng hữu của ông chủ."
"Tôi hình như đã từng gặp qua hắn." Tư Đồ lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn, kín đáo dúi cho tên nhân viên: "Nghe nói hắn có thể trị được bách bệnh."
Nhân viên kia nhìn tờ tiền trong tay, trấn định cất vào túi. Sắc mặt dịu đi không ít, ngữ khí cũng hòa nhã một chút: "Đó là Trình đại sư, dạo gần đây rất được hoan nghênh. Nghe nói hắn là truyền nhân của thần y gì đó, tuy rằng lúc vừa bắt đầu tôi không tin lắm, thế nhưng về sau đã tận mắt chứng kiến sự tình thần kỳ..."
"Sự tình gì?" Tư Đồ đối với việc này khá hứng thú, hắn len lén sờ điện thoại trong túi quần nhấn nút ghi âm.
"Này nói ra rất dài dòng." Tên nhân viên bày ra bộ dáng chuẩn bị kể, Tư Đồ khẽ nhướng mày −−−−
"Vậy thì chọn điểm quan trọng mà nói."
Tên nhân viên vừa há miệng, liền bất đắc dĩ: "Khu chợ bán thức ăn kế bên đây có một người biệt danh gọi là Ngư đại soái, lão bà nhà hắn mắc bệnh nan y, bác sĩ ở bệnh viện cũng đã sớm bó tay. Lão bà hắn vì không muốn lãng phí thêm tiền của, liền xuất viện về nhà chờ chết, Ngư đại soái vốn là một nam nhân tốt, cả ngày chạy khắp nơi tìm cho nàng bài thuốc dân gian, sau đó Trình đại sư biết chuyện, đích thân đến nhà hắn một chuyến, anh đoán xem kết quả thế nào?"
Sắc mặt Tư Đồ cứng ngắc: "Trị khỏi?"
Nhân viên kia quái lạ nhìn hắn: "Quả nhiên trị hết a, là một chuyện tốt. Tất cả mọi người ai nấy khâm phục vô cùng...Tôi nói này người anh em, anh đừng bày ra một bộ dáng vẻ như lão bà nhà mình đã chết rồi được không?"
Tư Đồ lườm: "Thật sự trị khỏi?"
"Loại sự tình này còn có thể làm giả được sao? Bọn họ đi không biết bao nhiêu là bệnh viện, bệnh nan y gì đó cũng không thể chữa khỏi, nữ nhân kia hiện tại tinh thần cùng sức khỏe thật tốt lắm, cả người như vửa được đổi mới."
Chân mày Tư Đồ càng nhíu chặt hơn nữa, có một số việc hắn nghĩ không thông.
"Này người anh em?" Nhân viên kia vỗ vỗ người hắn: "Có còn thắc mắc gì nữa không? Nếu không thì đi nhanh, kẻo lát nữa quản lý nhìn thấy tôi lười biếng thì lại không hay lắm đâu."
Tư Đồ phục hồi lại tinh thần: "Ông chủ của các người là vị nào?"
"Anh hỏi làm gì?" Tên nhân viên hoài nghi.
"Nga..." Tư Đồ cười cợt: "Tôi muốn gặp mặt vị đại sư kia, không được thấy sang bắt quàng làm họ với ông chủ các người một chút hay sao?"
"Không cần phải phiền phức như vậy." Nhân viên cửa hàng xua tay: "Nhìn thấy hòm thông báo ở bên ngoài không? Anh nếu như muốn tới nghe tọa giảng, sớm một chút liền đến ném vào trong tờ giấy điền đầy đủ họ tên cùng số điện thoại, đại sư sẽ căn cứ vào số lượng người đến trong ngày mà quyết định có mở buổi tọa giảng hay không. Nếu mở sẽ thông báo cho anh."
Tư Đồ mơ hồ ồ lên một tiếng, thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục hỏi chắc chắn sẽ gây chú ý, vậy nên liền xoay người đi ra ngoài.
Bất quá hắn chỉ vừa mới tới cửa chính, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, như thể có thứ gì đang áp sát vào thân mình.
Cảm giác này khiến mồ hôi lạnh của Tư Đồ trong nháy mắt tuôn chảy, bên ngoài cửa cuốn đã mở lên phân nửa là ánh dương của buổi chiều tà, sau lưng lại là ánh đèn chân không trắng toát, phảng phất cả người như rơi vào một vùng giới hạn rõ rệt tựa mép sách và lề sách.
Ý thức không ngừng phát tín hiệu đỏ báo động, nhưng chân của hắn quả thật rất kiên định, làm sao cũng không chịu động đậy.
Khí tức lạnh như băng ở phía sau dọc theo cổ lan tràn tiến vào trong áo, thật giống có đôi tay vô hình chậm rãi bóp chặt lấy cổ hắn từ phía sau. Hô hấp dần ngưng đọng...
Hắn muốn kêu cứu, chỉ là khuôn miệng hiện tại không phát ra được chút âm thanh nào, người ở phía sau là đang mê muội chơi điện tử, hai bên lỗ tai đã sớm chìm ngập giữa thanh âm hỗn độn cùng náo động của trò chơi, ngay cả nhân viên cửa tiệm cũng không phản ứng.
"..." Cái cổ cơ hồ bị vặn gãy, hô hấp khó khăn khiến khung cảnh trước mắt hóa thành một màn sương khói mịt mù...
"Đội trưởng!"
Một tiếng kêu to đúng lúc truyền đến, Khâu Lạc từ phố đối diện vọt tới, thần trí Tư Đồ thanh tỉnh được đôi chút, hắn nhìn thiếu niên vội vội vàng vàng lẩm bẩm cái gì trong miệng, đoạn vung tay vứt ra một thứ đồ vật.
Vật kia vừa lướt qua tai chạm vào vùng lạnh lẽo phía sau −−−− Áp lực trên cổ trong nháy mắt biến mất.
"Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ!" Tư Đồ toàn thân như mất hết sức lực tì người lên tường, Khâu Lạc ngồi xổm hỏi thăm: "Có sao không?"
"Không, khụ khụ khụ..." Tư Đồ ho sặc sụa hồi lâu, hô hấp rốt cục đã thông trở lại, sương khói mịt mù trước mắt cũng tiêu tan. Hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị từ đâu chạy vào.
"Sếp!"
Ồn ào một hồi rốt cục cũng thu hút sự chú ý của toàn bộ người trong cửa tiệm. Hai tên nhân viên vội vã đi tới.
"Xảy ra chuyện gì?" Một trong số đó là nam nhân vừa rồi nói chuyện cùng Tư Đồ, cau mày nhìn bọn họ: "Các người còn có việc gì?"
"Không, tôi chỉ là..." Ngay khi Tư Đồ vừa mở miệng muốn nói, Hồ Diệp thế nhưng lại giành trước một bước tiến lên phía trước.
"Cảnh sát làm việc."
Hồ Diệp giơ lên thẻ căn cước, giữa hành chục ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh lấy ra một văn kiện đã được ký tên phê chuẩn từ cấp trên: "Hiện tại chúng tôi nghi ngờ cửa tiệm này kinh doanh trái phép, ông chủ đâu? Mời theo chúng tôi đến cảnh cục một chuyến."
Tư Đồ ngốc lăng cả nửa ngày, quay sang nhìn Tiểu Nhị, Tiểu Nhị nhún vai: "Sếp, này không thể trách chúng tôi. Giải Ứng Tông người ta ngay từ đầu đã muốn nói cho anh biết, thế nhưng anh không đợi anh ta nói xong đã chạy đi mất."
"Cửa tiệm này gần đây dính dáng tới một vụ kiện, người phụ trách chính là Giải tiên sinh."
Tư Đồ: "..."
Liều lĩnh lớn như vậy, thậm chí suýt chút mất mạng. Kết quả Hồ Diệp bọn họ thật dễ dàng liền có thể dẫn ông chủ cửa tiệm về cảnh cục. Ngay cả Trình Khải Tiêu đang nghỉ ngơi phía sau cửa nhỏ cũng dẫn về nốt.
Nam nhân này khi tiếp xúc ở cự li gần, trên người hắn liền đặc biệt tỏa ra loại cảm giác âm u cùng nguy hiểm, thực khó có thể khiến người khác xem nhẹ, Tiểu Nhị phát giác đứng bên cạnh hắn toàn thân cậu không nhịn được nổi đầy da gà, dứt khoát lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách với hắn ta.
Trình Khải Tiêu mặt không chút cảm xúc an tọa trên ghế dựa, ánh sáng từ đèn bàn chiếu lên mặt hắn, dáng vẻ càng thêm nhợt nhạt không chút khí sắc.
"Ông có thể đem kính râm tháo xuống được không?" Tiểu Nhị cau mày hỏi.
"..." Trình Khải Tiêu không trả lời, bất quá đầu hơi giật giật, Tiểu Nhị cảm giác được ánh mắt phía sau lớp kính râm là đang trực tiếp xuyên thẳng qua người cậu, Tiểu Nhị đành bế tắc quay sang nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ ngậm điếu thuốc, thả bàn tay cầm gương soi nãy giờ xuống, lộ ra biểu tình thập phần dọa người.
Hắn vừa rồi soi cái cổ của chính mình một chút, lại để hắn nhìn thấy một vết hằn xanh tím rõ to, còn là dấu ngón tay nữa chứ!
Hắn hung hăng nhả ra khói thuốc, nhìn về phía Trình Khải Tiêu: "Lá gan thật không nhỏ a, ban ngày ban mặt lại dám tập kích cảnh sát?"
Trình Khải Tiêu rốt cục cũng chịu mấp máy môi, thanh âm khàn khàn thật khó nghe: "Đội trưởng đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
Tư Đồ: "Đem cái lời cũ rích này thu về cho chó ăn, tôi không rảnh mà dông dài với ông. Nói đi, ông ở cửa tiệm kia làm cái gì."
"...Mở buổi tọa giảng." Trình Khải Tiêu lạnh nhạt nói.
"A." Tiểu Nhị cười gằn: "Là dạy người khác cách làm sao để giết người?"
Tư Đồ: "Hiện tại có chứng cứ tố cáo ông truyến bá tư tưởng mê tín, phá hoại trật tự xã hội, ông có gì muốn nói không?"
"Đó chỉ là hiểu lầm." Trình Khải Tiêu thờ ơ: "Tôi chẳng qua chỉ là giảng giải một ít dưỡng sinh chi đạo* rất bình thường, để tất cả mọi người có thể dùng tâm thái chuẩn xác nhất đối đãi với thế giới bất công này mà thôi."
*Dưỡng sinh chi đạo: đạo lý dưỡng sinh, bí quyết dưỡng sinh...
Tư Đồ: "Có người nói ông có thể trị bách bệnh."
Trình Khải Tiêu: "Tâm tĩnh tự nhiên không có bệnh."
Tư Đồ: "Người ta còn nói có một nữ nhân mắc bệnh nan y đã được ông trị khỏi."
Trình Khải Tiêu: "Đó là do bọn họ thành tâm."
Tiểu Nhị "ba" một tiếng ném mạnh bản ghi chép lên bàn: "Còn nói không phải truyền bá tư tưởng mê tín?!"
"..." Trình Khải Tiêu lạnh lùng quay sang, ánh mắt âm lãnh phía sau cặp kính râm chiếu thẳng vào mắt Tiểu Nhị: "Tôi tin tưởng trưởng bối của cậu thỉnh thoảng cũng sẽ đi chùa thắp hương bái Phật? Này lẽ nào không phải mê tín?"
Tiểu Nhị sững sờ, liền nghe Trình Khải Tiêu nói như đúng rồi: "Thành tâm, đơn giản là một phương thức đối đãi cùng tôn thờ đối với tín ngưỡng của người Trung Quốc. Linh hay không linh, đó lại là một chuyện khác nữa. Chỉ có thể nói là kỳ tích, hoặc là...Thật sự có thần linh phù hộ..." Trình Khải Tiêu cong lên một bên khóe miệng, ý tứ mơ hồ: "Ai biết được?"
Tiểu Nhị cắn môi không nói nên lời, Trình Khải Tiêu cười lạnh, Tư Đồ gõ gõ bàn kéo trở lại sự chú ý của hắn.
"Nói vậy, ông chỉ là đơn giản mở lớp dạy dưỡng sinh."
"Vâng."
"Vậy còn những tín đồ kia thì nói thế nào?"
Trình Khải Tiêu: "Tất cả bọn họ là tự mình đến ghi danh, cùng tôi không có quan hệ."
Tư Đồ dập tắt điếu thuốc: "Mở buổi tọa giảng khắp nơi đều có thể, tại sao lại nhất định phải chọn một chỗ kín đáo như vậy? Này chẳng phải là có tật giật mình sao, nhất định là làm chuyện gì không thể để lộ ra ngoài."
Trình Khải Tiểu cười châm biếm, thanh âm khô khốc tựa vỏ cây: "Lời của đội trưởng thật buồn cười quá đi, cậu cũng đã nói mở buổi tọa giảng khắp nơi đều có thể. Vậy chọn lựa mở ở nơi chốn nào, là tự do của tôi."
"Cửa tiệm kia kinh doanh trái phép." Tư Đồ mở tập hồ sơ, ném tới trên mặt bàn: "Ông chủ trước dính líu đến một vụ giết người không thành, hiện tại cửa tiệm đã có ông chủ mới tiếp nhận, thế nhưng các thủ tục bàn giao cũng chưa hoàn tất. Cửa tiệm này bây giờ là bị cấm kinh doanh, còn vướng phải vụ án của ông chủ trước, hơn nữa..."
Tư Đồ cười gằn, đưa tay chỉ vào góc phải phía dưới cùng tập hồ sơ: "Chỗ này ký tên là Kim Đại Chung."
Trình Khải Tiêu không lên tiếng.
Tư Đồ chống tay lên mép bàn, nhìn xuống Trình Khải Tiêu: "Ông có thể nói cho tôi biết, lý do tại vì sao đúng lúc cửa tiệm này nợ nần chồng chất thì ông chủ nhà ông lại phái ông đến tiếp nhận không? Mà ông lại vừa được ông ta bảo lãnh, mới ra khỏi ngục không lâu lại trốn ở một nơi không ai biết bí mật mở buổi tọa giảng gì đó...Là người bình thường đều sẽ hoài nghi các người không phải sao?"
Trình Khải Tiêu không hề bị lay động: "Đây chỉ là trùng hợp."
"Nếu như là trùng hợp, vậy điểm này cũng thật quá trùng hợp rồi." Hồ Diệp bất ngờ đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn, thẳng tay quăng lên mặt bàn ba tấm ảnh chụp: "Ông quen biết ba người này chứ?"
Trình Khải Tiêu thậm chí không thèm liếc mắt nhìn qua một cái, trầm mặc không nói.
"Ba người bọn họ không biết tại sao lại cùng lúc xuất hiện trong thang máy của một tòa chung cư, lúc đó thật không biết cả ba là có liên hệ gì." Hồ Diệp nói: "Có điều, thời điểm này chúng tôi rốt cục cũng điều tra ra được, ba người bọn họ đều đã từng tham gia qua buổi tọa giảng của ông!"