Thành phố L bất chợt đổ cơn mưa rào.
Tiếng sấm rền vang, phảng phất như có ai đó từ trên đỉnh mây giội nước xuống xối xả. Tư Đồ quay kính xe xuống, tắt đi điều hòa không khí. Hơi lạnh của máy điều hòa sớm bị gió lớn thổi tan, trong không khí ướt át mang theo một ít cảm giác ngột ngạt.
Gió thổi tự nhiên tuy so với máy điều hòa không khí nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn, nhưng cũng không ngăn nổi một tia như có như không ẩm ướt. Ân Thịnh từ trong mơ thức tỉnh, ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là một màn mưa rơi tầm tã.
"Vẫn còn kẹt...?"
Ân Thịnh thò tay ra ngoài, lòng bàn tay hướng lên đón mưa. Tư Đồ châm điếu thuốc, xoa xoa cái cổ đau nhức.
"Ân."
Bọn họ trên đường trở về sau khi lo xong việc công ở thành phố L thì bị kẹt xe, có thể khiến xa lộ ùn tắc giao thông nặng đến như vậy hẳn là đã xảy ra chuyện gì khá nghiêm trọng.
Tư Đồ liếc mắt nhìn đồng hồ trên xe, con số màu xanh lam hiển thị bọn họ đã bị chặn ở đây đúng ba tiếng đồng hồ.
Mắt thấy sắc trời chập choạng tối.
Tư Đồ dập tắt đầu lọc, từ kính chiếu hậu nhìn ra sau. Nếu sớm biết sự việc phía trước không phải chỉ trong phút chốc là có thể giải quyết, hắn còn không bằng lui xe lại, chọn một con đường khác mà đi.
Nhưng hiện tại xe ở đằng sau cũng đã sớm thành một hàng rồng rắn, thậm chí còn có người quay kính xe xuống nói mấy câu tẻ nhạt với nhau.
Thanh âm lộp bộp lộp bộp liên tục vang lên.
Có cảnh sát giao thông cưỡi mô tô đến xem xét, phía sau xe gắn đèn tín hiệu không ngừng chớp lóe, cảnh sát giao thông cầm đèn pin cỡ trung chỉ thị gì đó với mấy chiếc xe phía trước.
Tư Đồ tháo dây an toàn mở cửa xuống xe.
"Anh đi hỏi xem tình hình một chút."
Hắn cầm áo khoác trùm lên đầu, chạy bước nhỏ hướng tới cảnh sát giao thông đằng trước.
Trong cơn mưa tầm tã, Ân Thịnh nhìn cần gạt nước trên kính xe kẹt kẹt chuyển động, tầm nhìn thoáng cái rõ ràng, rồi rất nhanh sau đó liền trở lại mơ hồ.
Y ngáp một cái, cảm thấy cơn buồn ngủ lại ập đến trên mí mắt. Tiểu Nhị ở băng ghế sau lăn ra ngủ say sưa lẩm bẩm vài câu gì đó trong miệng, đã thế còn trở mình, đưa tay gãi gãi lưng.
Ân Thịnh quay đầu nhìn cậu một lúc, phát hiện không có dấu hiệu rơi xuống sàn xe. Y đang chuẩn bị chợp mắt một chút thì bỗng có ai đó gõ hai cái lên cửa kính ở vị trí bên ghế lái.
Ân Thịnh mở to mắt nhìn, chỉ thấy có một nam nhân mặc tây trang đang che dù đứng bên cạnh xe của bọn họ, hơi khom người xuống nhìn vào trong xe, tay nhẹ đẩy kính mắt gọng vàng trên mũi.
"Xin chào."
Ân Thịnh gật đầu: "Xin chào."
"Có thể cho tôi xin mượn điện thoại dùng một chút được không?" Nam nhân lịch sự nói, lập tức lấy ra điện thoại của chính mình cho Ân Thịnh xem: "Đã hết pin mất rồi..."
Ân Thịnh tiện tay cầm lấy điện thoại khi nãy Tư Đồ đã ném lại trên ghế, đưa cho đối phương: "Cứ tự nhiên."
"Cảm ơn." Nam nhân nhận lấy, nhanh chóng ấn số.
Rất nhanh đầu dây bên kia liền có người nhấc máy, thanh âm của nam nhân bỗng nghiêm túc hẳn ra, cùng cảm giác ôn hòa nhã nhặn vừa rồi hoàn toàn trái ngược.
"Uy? Là tôi. Các người đang làm gì vậy? Kẹt xe tận ba tiếng rồi!"
"..." Đầu dây bên kia đại khái không ngừng nói xin lỗi. Ân Thịnh đánh giá sắc mặt nam nhân, cảm giác vẻ mặt của anh ta mặc dù mang theo chút tức giận, bất quá cũng hòa hoãn vô cùng.
"Cừu tiên sinh tối này còn rất nhiều kế hoạch cần phải làm, không có thời gian ở đây dây dưa với các người."
Bên kia vội vội vàng vàng đáp ứng, nam nhân lại ừ hử vài tiếng, sau đó liền cúp máy.
"Cảm ơn nhiều." Nam nhân đem điện thoại trả lại cho Ân Thịnh, Ân Thịnh cầm lấy, lại kinh ngạc phát hiện nam nhân này đã thuận tiện xóa bỏ lịch sử cuộc gọi.
Là thói quen sao? Hay là vì cái gì...
Ân Thịnh không chút biến sắc liếc mắt nhìn anh ta, gật đầu: "Không cần khách sáo."
Vai áo nam nhân bị nước mưa làm ướt, hắn xoay người đi về phía sau. Ân Thịnh ló đầu nhìn, thấy anh ta bước lên một chiếc Mercedes Benz màu đen cách sau xe bọn họ khoảng từ bốn đến năm chiếc xe khác.
Ân Thịnh nhìn quanh một chút, nhận thức nước mưa bắt đầu thấm ướt đầu tóc, liền thu đầu.
"Hô!"
Tư Đồ chạy trở về, vội mở cửa xe ngồi vào trong. Áo khoác của hắn ướt đến độ có thể vắt ra nước, mà nước trên tóc cũng thi nhau nhiễu xuống lách tách, mới vừa yên vị đã hắt hơi một cái thật to.
Ân Thình giật mấy tờ giấy đưa cho hắn: "Còn phải chờ bao lâu nữa?"
"Cũng sắp rồi." Tư Đồ cầm giấy thấm thấm vài nơi trên người, dáng vẻ kia của hắn trông chẳng khác nào mới vừa được vớt từ dưới nước lên.
"Trạm thu phí phía trước có người xông vào, vài nhân viên thu phí đi ra ngăn cản, kết quả xảy ra tai nạn xe cộ. Một người bị xe tông văng ra xa, chết ngay tại chỗ."
Ân Thịnh kinh ngạc nói: "Vậy phần tài xế thì sao?"
"Bắt được rồi. Còn có một người bị trọng thương, đã được đưa đến bệnh viện." Tư Đồ nói: "Nghe nói trạm thu phí hiện tại vô cùng hỗn loạn, tạm ngừng hoạt động toàn bộ cửa quan, chỉ mở duy nhất một cửa."
Ân Thịnh nhíu mày: "Đừng nói với tôi chuyện đã thành như vậy mà bọn họ vẫn còn tâm trạng thu phí?"
Tư Đồ cười khổ: "Em đoán không sai."
Tiểu Nhị chẳng biết tỉnh giấc từ khi nào, xoa xoa mắt lẩm bẩm: "Dù có muốn thu phí cách mấy, nhìn thấy hàng xe hiện tại đã dài đến hơn hai trăm mét thì cũng nên miễn phí đi chứ."
"Bây giờ đã bắt đầu miễn phí cho đi rồi." Tư Đồ nói: " Hình như là có ai gọi điện thoại cho cấp trên bên ngành của bọn họ."
Ân Thịnh bất chợt nhớ tới cuộc nói chuyện điện thoại vừa nãy, còn chưa kịp nói với Tư Đồ, đã thấy hàng xe phía trước rốt cuộc chuyển động.
"Xem ra có thể về kịp trước bữa tối rồi." Tư Đồ tự giễu nói, lập tức vặn chìa khóa xe, đạp chân ga.
Vụ án nghiêm trọng tại thành phố A ngày đó dần lắng xuống, những kẻ vốn bị cảnh sát để mắt đến đột nhiên đều có vẻ như đã rửa tay gác kiếm, không chút hành động đáng ngờ nào.
Đội hình sự cả ngày mùa hạ vô cùng nhàn nhã, máy điều hòa ở văn phòng ong ong từ sáng tới chiều, mọi người ngồi không có gì làm, hoặc là xem tạp chí, hoặc là dùng máy tính chơi cờ tỉ phú, chỉ cảm thấy trên người giống như mọc đầy nấm mốc.
"Ngày mai lại có mưa." Tiểu Nhị từ bên ngoài trở về, tháo xuống kính râm chống tia tử ngoại: "Thời tiết gì đâu không..."
Hồ Diệp trêu chọc nhìn cậu: "Có phải như vậy Cố Thành đi săn tin sẽ rất cực khổ?"
Tiểu Nhị gật đầu: "Đúng a."
Hồ Diệp tiếp tục nói: "Đau lòng lắm hả?"
Tiểu Nhị vừa muốn gật đầu, lại phát giác được mày cau mày: "A?"
Hồ Diệp không nhịn được cười, quay đầu tiếp tục chơi cờ tỉ phú. Ân Thịnh bước ra từ phòng làm việc của đội trưởng, tay bưng một ly cà phê, ung dung thong thả nói với Tiểu Nhị: "Giúp tôi gọi thức ăn bên ngoài."
Khóe miệng Tiểu Nhị giật giật: "Ân tiên sinh, cửa hàng thức ăn nhanh nằm ngay trước mặt cảnh cục."
"Không muốn đi." Ân Thịnh lại xoay người trở vào phòng.
Tiểu Nhị thở dài, nhận mệnh cầm lên điện thoại, có điều còn chưa có gọi xong, bên ngoài cảnh cục đột nhiên trở nên ồn ào.
Hồ Diệp đứng lên nhìn ra cửa sổ: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Nhị gác máy vọt tới cửa, chỉ thấy bên ngoài có một nhóm phóng viên.
Cố Thành đeo hai cái máy ảnh trên cổ cũng có mặt, Tiểu Nhị cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
Cố Thành thật vất vả tách khỏi đoàn người đông đúc, tới gần cậu nhỏ giọng nói: "Nghe nói có nhân vật lớn đến chỗ này của các cậu khảo sát."
"Nhân vật lớn?"
Tiểu Nhị tựa hồ nhớ tới cái gì, cấp tốc chạy về văn phòng, ở trên bàn làm việc cùa mình tìm kiếm một hồi, sau đó lấy ra một tờ công văn đầu đỏ thấm đầy dầu.
Mặc dù là ngày nắng to, Tiểu Nhị vẫn cảm giác được da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát, tim như muốn thoát khỏi lòng ngực.
Hồ Diệp tiến lại gần: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Nhị đem công văn đầu đỏ kín đáo đưa cho anh, đoạn yên lặng trốn xuống gầm bàn.
Hồ Diệp mờ mịt, nhìn công văn một lúc.
"Ngày 18 tháng 5, Tổng bí thư thành phố S sẽ đến thành phố A một chuyến...Phốc!"
Tay Hồ Diệp run lên, nước trong ly trên tay liền văng tung tóe.
Lúc này Tư Đồ cũng từ trong văn phòng bước ra, hắn chỉnh sửa vạt áo đôi chút, lại nhìn thấy sắc mặt Hồ diệp trắng xám.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sếp." Hồ Diệp giương mắt nhìn hắn: "Tôi chợt nhớ...Ngày hôm trước cấp trên có phát xuống đây một xấp văn kiện."
"Ân." Tư Đồ gật đầu, cầm lấy công văn trong tay Hồ Diệp: "Đây là phần văn kiện kia?"
"Tôi lại nhớ...Tôi lúc đó có chút việc không tiện đưa cho anh...Nên đã giao lại cho Tiểu Nhị..."
Hồ Diệp chậm rãi đặt ly nước trên tay xuống mặt bàn, chậm rãi lui về phía sau: "Tôi bảo cậu ấy đưa đến cho anh..."
Con mắt Tư Đồ cấp tốc quét qua nội dung công văn, mà công văn dính đầy dầu lại còn tản ra một loại hương vị gà rán quen thuộc. Rất nhanh sau đó hắn ngẩng đầu lên, mặt không chút cảm xúc nhìn chung quanh văn phòng một vòng. Tất cả mọi người đều giương to đôi mắt vô tội nhìn hắn.
Bối cảnh bên ngoài là thanh âm ồn ào nhốn nháo của đám phóng viên.
Tư Đồ hung hăng vỗ công văn xuống mặt bàn làm việc, giận dữ gầm lên: "Vương Tiểu Nhị! Cậu mau lăn ra đây cho lão tử!"
Ân Thịnh rất nhanh liền nghĩ tới nam nhân đã gặp phải lúc kẹt xe trên xa lộ kia.
Bởi vì đối phương hiện tại là đang đứng trước mặt y.
Ngồi ở ghế sô pha bằng da thật đặt tại đại sảnh của cảnh cục là một nam nhân tuổi trung niên, khuôn mặt thập phần uy nghiêm. Hắn vận tây trang thiết kế cầu kỳ tinh tế, ánh mắt sắc bén như đại bàng, toàn thân từ trên xuống dưới tôn nghiêm đáng sợ.
So với hắn mà nói, lão đầu cục trưởng ngồi phía đối diện có vẻ thua kém rất xa.
"Nghe nói tỉ suất phá án của thành phố A là cao nhất trên toàn quốc." Nam nhân kia chậm rãi nói: "Nhưng dạo gần đây hình như xảy ra rất nhiều chuyện."
Cục trưởng khẩn trương lau mồ hôi, cái đầu vốn đã hói, lúc này xem ra lại càng không thấy được bao nhiêu sợi tóc.
"Chúng tôi...Chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm ngặt..."
"Đừng nói những lời vô dụng đó." Nam nhân vung tay lên: "Lời khách sáo chúng tôi đều hiểu, quan trọng là hành động, là kết quả!"
Nam nhân đứng lên, chắp tay sau lưng quay một vòng ở đại sảnh.
"Thứ công chức lấy là tiền thuế của dân, vậy thì phải vì dân mà làm việc." Ánh nhìn của hắn rơi xuống một chỗ, vừa vặn lộ rõ xương gò má, toát lên khí chất đoan chính mạnh mẽ, bất chợt hai tiếng tách tách từ đâu vang lên. Cố Thành cầm máy ảnh, nhìn ảnh vừa mới chụp một chút, ngẩng đầu: "Cừu tiên sinh, tấm này nhìn rất ổn."
Cừu Khiết thỏa mãn gật đầu, đưa tay sờ sờ cằm. Lại lập tức chắp tay sau lưng ung dong thong thả: "Nghe nói gần đây có vụ án giết người mà kẻ tình nghi là một phú thương?"
Cục trưởng gật đầu: "Đúng là vậy, nhưng vẫn chưa có đầy đủ chứng cứ."
"Vậy thì đi tìm." Cừu Khiết vung tay lên, liền theo sau trợ thủ của hắn tiến tới.
Nam nhân khẽ đưa tay đẩy nhẹ mắt kính gọng vàng trên sống mũi, lấy ra một quyển số nhỏ: "Cừu tiên sinh, lát nữa còn phải cùng với những vị này dùng cơm."
"Ân." Cừu Khiết gật đầu, đảo mắt nhìn về phía đám người đứng sau lưng cục trưởng, ánh mắt hắn rơi xuống gương mặt của Tư Đồ: "Cậu là đội trưởng phụ trách vụ án này?"
"Vâng." Tư Đồ điềm tĩnh trả lời.
"Nghe nói phía các cậu cùng tổ trọng án không hợp nhau?"
Tiểu Nhị trong lòng thầm mắng, cái tên này làm cái quái gì cứ "Nghe nói" suốt.
Tư Đồ như cũ điềm tĩnh: "Chỉ là trong suốt quá trình làm việc hai bên có những ý kiến bất đồng với nhau."
"Ân." Cừu Khiết đối với những việc này kỳ thực không phải thật sự cảm thấy hứng thú, bất quá cũng chỉ là lướt qua cho có, cũng không nghĩ muốn hiểu rõ tường tận: "Tổ trọng án chỉ toàn là những tinh anh của thành phố A, tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự lựa chọn của họ."
Ý tứ chính là nếu sau này có mâu thuẫn, hết thảy đều phải nghe tổ trọng án.
Tiểu Nhị cau mày, Hồ Diêp kéo kéo ngón tay cậu, hành động nhỏ này vô tình để Cố Thành. Ngón tay y đặt trên máy ảnh vô thức nhấn xuống...
Cừu Khiết sững sờ, quay đầu nhìn y: "Góc độ nhìn ổn chứ?"
Cố Thành lúng túng: "Ân, ổn lắm."
Khuyên bảo xong xuôi, Cừu Khiết xoay người đi ra ngoài, cục trưởng vội theo sau nói: "Vậy phía chúng tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ an toàn cùa Cừu tiên sinh vào những ngày ngài ở thành phố A."
Nam nhân mang kính mắt lúc này liền quay đầu, mặt không chút cảm xúc: "Tác phong làm việc quá chậm chạp."
Cục trưởng đứng nghiêm không dám động đậy: "Thật xin lỗi!"
Cừa xe Mercedes mở ra rồi đóng lại, sau đó tựa như một làn khói vụt đi mất. Rất nhanh có phóng viên đuổi theo, cũng có vô số phóng viên ở lại bu vào hỏi chuyện cục trưởng.
Tư Đồ quay đầu trừng Tiểu Nhị hồi lâu, Tiểu Nhị mếu máo, tựa một cô vợ nhỏ mới về nhà chồng rón rén rụt rè lẩn sau lưng mọi người trở vào trong.
"Tiểu Nhị."
Cố Thành đứng ở cửa gọi cậu.
Tiều Nhị quay lại nhìn y, chỉ thấy nam nhân dừng một chút, mới nói: "Tan tầm tôi tới đón cậu."
"Nga." Tiểu Nhị không hiểu: "Để làm gì?"
"...Cùng ăn bữa tối đi." Cố Thành ôn hòa nói, như thúc thúc xấu xa chuyên đi lừa gạt tiểu hài tử: "Không phải cậu nói muốn ăn thử món mì sợi ở nhà hàng Nhật mới mở..."
"Nga!" Tiểu Nhị vỗ tay một cái: "Được..."
Còn chưa nói hết câu đã bị Tư Đồ túm lấy lỗ tai: "Cậu còn muốn ăn!"
Tiểu Nhị thoáng cái xụ mặt: "Xin lỗi a...Sếp..."
Tiếng sấm rền vang, phảng phất như có ai đó từ trên đỉnh mây giội nước xuống xối xả. Tư Đồ quay kính xe xuống, tắt đi điều hòa không khí. Hơi lạnh của máy điều hòa sớm bị gió lớn thổi tan, trong không khí ướt át mang theo một ít cảm giác ngột ngạt.
Gió thổi tự nhiên tuy so với máy điều hòa không khí nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn, nhưng cũng không ngăn nổi một tia như có như không ẩm ướt. Ân Thịnh từ trong mơ thức tỉnh, ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là một màn mưa rơi tầm tã.
"Vẫn còn kẹt...?"
Ân Thịnh thò tay ra ngoài, lòng bàn tay hướng lên đón mưa. Tư Đồ châm điếu thuốc, xoa xoa cái cổ đau nhức.
"Ân."
Bọn họ trên đường trở về sau khi lo xong việc công ở thành phố L thì bị kẹt xe, có thể khiến xa lộ ùn tắc giao thông nặng đến như vậy hẳn là đã xảy ra chuyện gì khá nghiêm trọng.
Tư Đồ liếc mắt nhìn đồng hồ trên xe, con số màu xanh lam hiển thị bọn họ đã bị chặn ở đây đúng ba tiếng đồng hồ.
Mắt thấy sắc trời chập choạng tối.
Tư Đồ dập tắt đầu lọc, từ kính chiếu hậu nhìn ra sau. Nếu sớm biết sự việc phía trước không phải chỉ trong phút chốc là có thể giải quyết, hắn còn không bằng lui xe lại, chọn một con đường khác mà đi.
Nhưng hiện tại xe ở đằng sau cũng đã sớm thành một hàng rồng rắn, thậm chí còn có người quay kính xe xuống nói mấy câu tẻ nhạt với nhau.
Thanh âm lộp bộp lộp bộp liên tục vang lên.
Có cảnh sát giao thông cưỡi mô tô đến xem xét, phía sau xe gắn đèn tín hiệu không ngừng chớp lóe, cảnh sát giao thông cầm đèn pin cỡ trung chỉ thị gì đó với mấy chiếc xe phía trước.
Tư Đồ tháo dây an toàn mở cửa xuống xe.
"Anh đi hỏi xem tình hình một chút."
Hắn cầm áo khoác trùm lên đầu, chạy bước nhỏ hướng tới cảnh sát giao thông đằng trước.
Trong cơn mưa tầm tã, Ân Thịnh nhìn cần gạt nước trên kính xe kẹt kẹt chuyển động, tầm nhìn thoáng cái rõ ràng, rồi rất nhanh sau đó liền trở lại mơ hồ.
Y ngáp một cái, cảm thấy cơn buồn ngủ lại ập đến trên mí mắt. Tiểu Nhị ở băng ghế sau lăn ra ngủ say sưa lẩm bẩm vài câu gì đó trong miệng, đã thế còn trở mình, đưa tay gãi gãi lưng.
Ân Thịnh quay đầu nhìn cậu một lúc, phát hiện không có dấu hiệu rơi xuống sàn xe. Y đang chuẩn bị chợp mắt một chút thì bỗng có ai đó gõ hai cái lên cửa kính ở vị trí bên ghế lái.
Ân Thịnh mở to mắt nhìn, chỉ thấy có một nam nhân mặc tây trang đang che dù đứng bên cạnh xe của bọn họ, hơi khom người xuống nhìn vào trong xe, tay nhẹ đẩy kính mắt gọng vàng trên mũi.
"Xin chào."
Ân Thịnh gật đầu: "Xin chào."
"Có thể cho tôi xin mượn điện thoại dùng một chút được không?" Nam nhân lịch sự nói, lập tức lấy ra điện thoại của chính mình cho Ân Thịnh xem: "Đã hết pin mất rồi..."
Ân Thịnh tiện tay cầm lấy điện thoại khi nãy Tư Đồ đã ném lại trên ghế, đưa cho đối phương: "Cứ tự nhiên."
"Cảm ơn." Nam nhân nhận lấy, nhanh chóng ấn số.
Rất nhanh đầu dây bên kia liền có người nhấc máy, thanh âm của nam nhân bỗng nghiêm túc hẳn ra, cùng cảm giác ôn hòa nhã nhặn vừa rồi hoàn toàn trái ngược.
"Uy? Là tôi. Các người đang làm gì vậy? Kẹt xe tận ba tiếng rồi!"
"..." Đầu dây bên kia đại khái không ngừng nói xin lỗi. Ân Thịnh đánh giá sắc mặt nam nhân, cảm giác vẻ mặt của anh ta mặc dù mang theo chút tức giận, bất quá cũng hòa hoãn vô cùng.
"Cừu tiên sinh tối này còn rất nhiều kế hoạch cần phải làm, không có thời gian ở đây dây dưa với các người."
Bên kia vội vội vàng vàng đáp ứng, nam nhân lại ừ hử vài tiếng, sau đó liền cúp máy.
"Cảm ơn nhiều." Nam nhân đem điện thoại trả lại cho Ân Thịnh, Ân Thịnh cầm lấy, lại kinh ngạc phát hiện nam nhân này đã thuận tiện xóa bỏ lịch sử cuộc gọi.
Là thói quen sao? Hay là vì cái gì...
Ân Thịnh không chút biến sắc liếc mắt nhìn anh ta, gật đầu: "Không cần khách sáo."
Vai áo nam nhân bị nước mưa làm ướt, hắn xoay người đi về phía sau. Ân Thịnh ló đầu nhìn, thấy anh ta bước lên một chiếc Mercedes Benz màu đen cách sau xe bọn họ khoảng từ bốn đến năm chiếc xe khác.
Ân Thịnh nhìn quanh một chút, nhận thức nước mưa bắt đầu thấm ướt đầu tóc, liền thu đầu.
"Hô!"
Tư Đồ chạy trở về, vội mở cửa xe ngồi vào trong. Áo khoác của hắn ướt đến độ có thể vắt ra nước, mà nước trên tóc cũng thi nhau nhiễu xuống lách tách, mới vừa yên vị đã hắt hơi một cái thật to.
Ân Thình giật mấy tờ giấy đưa cho hắn: "Còn phải chờ bao lâu nữa?"
"Cũng sắp rồi." Tư Đồ cầm giấy thấm thấm vài nơi trên người, dáng vẻ kia của hắn trông chẳng khác nào mới vừa được vớt từ dưới nước lên.
"Trạm thu phí phía trước có người xông vào, vài nhân viên thu phí đi ra ngăn cản, kết quả xảy ra tai nạn xe cộ. Một người bị xe tông văng ra xa, chết ngay tại chỗ."
Ân Thịnh kinh ngạc nói: "Vậy phần tài xế thì sao?"
"Bắt được rồi. Còn có một người bị trọng thương, đã được đưa đến bệnh viện." Tư Đồ nói: "Nghe nói trạm thu phí hiện tại vô cùng hỗn loạn, tạm ngừng hoạt động toàn bộ cửa quan, chỉ mở duy nhất một cửa."
Ân Thịnh nhíu mày: "Đừng nói với tôi chuyện đã thành như vậy mà bọn họ vẫn còn tâm trạng thu phí?"
Tư Đồ cười khổ: "Em đoán không sai."
Tiểu Nhị chẳng biết tỉnh giấc từ khi nào, xoa xoa mắt lẩm bẩm: "Dù có muốn thu phí cách mấy, nhìn thấy hàng xe hiện tại đã dài đến hơn hai trăm mét thì cũng nên miễn phí đi chứ."
"Bây giờ đã bắt đầu miễn phí cho đi rồi." Tư Đồ nói: " Hình như là có ai gọi điện thoại cho cấp trên bên ngành của bọn họ."
Ân Thịnh bất chợt nhớ tới cuộc nói chuyện điện thoại vừa nãy, còn chưa kịp nói với Tư Đồ, đã thấy hàng xe phía trước rốt cuộc chuyển động.
"Xem ra có thể về kịp trước bữa tối rồi." Tư Đồ tự giễu nói, lập tức vặn chìa khóa xe, đạp chân ga.
Vụ án nghiêm trọng tại thành phố A ngày đó dần lắng xuống, những kẻ vốn bị cảnh sát để mắt đến đột nhiên đều có vẻ như đã rửa tay gác kiếm, không chút hành động đáng ngờ nào.
Đội hình sự cả ngày mùa hạ vô cùng nhàn nhã, máy điều hòa ở văn phòng ong ong từ sáng tới chiều, mọi người ngồi không có gì làm, hoặc là xem tạp chí, hoặc là dùng máy tính chơi cờ tỉ phú, chỉ cảm thấy trên người giống như mọc đầy nấm mốc.
"Ngày mai lại có mưa." Tiểu Nhị từ bên ngoài trở về, tháo xuống kính râm chống tia tử ngoại: "Thời tiết gì đâu không..."
Hồ Diệp trêu chọc nhìn cậu: "Có phải như vậy Cố Thành đi săn tin sẽ rất cực khổ?"
Tiểu Nhị gật đầu: "Đúng a."
Hồ Diệp tiếp tục nói: "Đau lòng lắm hả?"
Tiểu Nhị vừa muốn gật đầu, lại phát giác được mày cau mày: "A?"
Hồ Diệp không nhịn được cười, quay đầu tiếp tục chơi cờ tỉ phú. Ân Thịnh bước ra từ phòng làm việc của đội trưởng, tay bưng một ly cà phê, ung dung thong thả nói với Tiểu Nhị: "Giúp tôi gọi thức ăn bên ngoài."
Khóe miệng Tiểu Nhị giật giật: "Ân tiên sinh, cửa hàng thức ăn nhanh nằm ngay trước mặt cảnh cục."
"Không muốn đi." Ân Thịnh lại xoay người trở vào phòng.
Tiểu Nhị thở dài, nhận mệnh cầm lên điện thoại, có điều còn chưa có gọi xong, bên ngoài cảnh cục đột nhiên trở nên ồn ào.
Hồ Diệp đứng lên nhìn ra cửa sổ: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Nhị gác máy vọt tới cửa, chỉ thấy bên ngoài có một nhóm phóng viên.
Cố Thành đeo hai cái máy ảnh trên cổ cũng có mặt, Tiểu Nhị cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
Cố Thành thật vất vả tách khỏi đoàn người đông đúc, tới gần cậu nhỏ giọng nói: "Nghe nói có nhân vật lớn đến chỗ này của các cậu khảo sát."
"Nhân vật lớn?"
Tiểu Nhị tựa hồ nhớ tới cái gì, cấp tốc chạy về văn phòng, ở trên bàn làm việc cùa mình tìm kiếm một hồi, sau đó lấy ra một tờ công văn đầu đỏ thấm đầy dầu.
Mặc dù là ngày nắng to, Tiểu Nhị vẫn cảm giác được da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát, tim như muốn thoát khỏi lòng ngực.
Hồ Diệp tiến lại gần: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Nhị đem công văn đầu đỏ kín đáo đưa cho anh, đoạn yên lặng trốn xuống gầm bàn.
Hồ Diệp mờ mịt, nhìn công văn một lúc.
"Ngày 18 tháng 5, Tổng bí thư thành phố S sẽ đến thành phố A một chuyến...Phốc!"
Tay Hồ Diệp run lên, nước trong ly trên tay liền văng tung tóe.
Lúc này Tư Đồ cũng từ trong văn phòng bước ra, hắn chỉnh sửa vạt áo đôi chút, lại nhìn thấy sắc mặt Hồ diệp trắng xám.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sếp." Hồ Diệp giương mắt nhìn hắn: "Tôi chợt nhớ...Ngày hôm trước cấp trên có phát xuống đây một xấp văn kiện."
"Ân." Tư Đồ gật đầu, cầm lấy công văn trong tay Hồ Diệp: "Đây là phần văn kiện kia?"
"Tôi lại nhớ...Tôi lúc đó có chút việc không tiện đưa cho anh...Nên đã giao lại cho Tiểu Nhị..."
Hồ Diệp chậm rãi đặt ly nước trên tay xuống mặt bàn, chậm rãi lui về phía sau: "Tôi bảo cậu ấy đưa đến cho anh..."
Con mắt Tư Đồ cấp tốc quét qua nội dung công văn, mà công văn dính đầy dầu lại còn tản ra một loại hương vị gà rán quen thuộc. Rất nhanh sau đó hắn ngẩng đầu lên, mặt không chút cảm xúc nhìn chung quanh văn phòng một vòng. Tất cả mọi người đều giương to đôi mắt vô tội nhìn hắn.
Bối cảnh bên ngoài là thanh âm ồn ào nhốn nháo của đám phóng viên.
Tư Đồ hung hăng vỗ công văn xuống mặt bàn làm việc, giận dữ gầm lên: "Vương Tiểu Nhị! Cậu mau lăn ra đây cho lão tử!"
Ân Thịnh rất nhanh liền nghĩ tới nam nhân đã gặp phải lúc kẹt xe trên xa lộ kia.
Bởi vì đối phương hiện tại là đang đứng trước mặt y.
Ngồi ở ghế sô pha bằng da thật đặt tại đại sảnh của cảnh cục là một nam nhân tuổi trung niên, khuôn mặt thập phần uy nghiêm. Hắn vận tây trang thiết kế cầu kỳ tinh tế, ánh mắt sắc bén như đại bàng, toàn thân từ trên xuống dưới tôn nghiêm đáng sợ.
So với hắn mà nói, lão đầu cục trưởng ngồi phía đối diện có vẻ thua kém rất xa.
"Nghe nói tỉ suất phá án của thành phố A là cao nhất trên toàn quốc." Nam nhân kia chậm rãi nói: "Nhưng dạo gần đây hình như xảy ra rất nhiều chuyện."
Cục trưởng khẩn trương lau mồ hôi, cái đầu vốn đã hói, lúc này xem ra lại càng không thấy được bao nhiêu sợi tóc.
"Chúng tôi...Chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm ngặt..."
"Đừng nói những lời vô dụng đó." Nam nhân vung tay lên: "Lời khách sáo chúng tôi đều hiểu, quan trọng là hành động, là kết quả!"
Nam nhân đứng lên, chắp tay sau lưng quay một vòng ở đại sảnh.
"Thứ công chức lấy là tiền thuế của dân, vậy thì phải vì dân mà làm việc." Ánh nhìn của hắn rơi xuống một chỗ, vừa vặn lộ rõ xương gò má, toát lên khí chất đoan chính mạnh mẽ, bất chợt hai tiếng tách tách từ đâu vang lên. Cố Thành cầm máy ảnh, nhìn ảnh vừa mới chụp một chút, ngẩng đầu: "Cừu tiên sinh, tấm này nhìn rất ổn."
Cừu Khiết thỏa mãn gật đầu, đưa tay sờ sờ cằm. Lại lập tức chắp tay sau lưng ung dong thong thả: "Nghe nói gần đây có vụ án giết người mà kẻ tình nghi là một phú thương?"
Cục trưởng gật đầu: "Đúng là vậy, nhưng vẫn chưa có đầy đủ chứng cứ."
"Vậy thì đi tìm." Cừu Khiết vung tay lên, liền theo sau trợ thủ của hắn tiến tới.
Nam nhân khẽ đưa tay đẩy nhẹ mắt kính gọng vàng trên sống mũi, lấy ra một quyển số nhỏ: "Cừu tiên sinh, lát nữa còn phải cùng với những vị này dùng cơm."
"Ân." Cừu Khiết gật đầu, đảo mắt nhìn về phía đám người đứng sau lưng cục trưởng, ánh mắt hắn rơi xuống gương mặt của Tư Đồ: "Cậu là đội trưởng phụ trách vụ án này?"
"Vâng." Tư Đồ điềm tĩnh trả lời.
"Nghe nói phía các cậu cùng tổ trọng án không hợp nhau?"
Tiểu Nhị trong lòng thầm mắng, cái tên này làm cái quái gì cứ "Nghe nói" suốt.
Tư Đồ như cũ điềm tĩnh: "Chỉ là trong suốt quá trình làm việc hai bên có những ý kiến bất đồng với nhau."
"Ân." Cừu Khiết đối với những việc này kỳ thực không phải thật sự cảm thấy hứng thú, bất quá cũng chỉ là lướt qua cho có, cũng không nghĩ muốn hiểu rõ tường tận: "Tổ trọng án chỉ toàn là những tinh anh của thành phố A, tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự lựa chọn của họ."
Ý tứ chính là nếu sau này có mâu thuẫn, hết thảy đều phải nghe tổ trọng án.
Tiểu Nhị cau mày, Hồ Diêp kéo kéo ngón tay cậu, hành động nhỏ này vô tình để Cố Thành. Ngón tay y đặt trên máy ảnh vô thức nhấn xuống...
Cừu Khiết sững sờ, quay đầu nhìn y: "Góc độ nhìn ổn chứ?"
Cố Thành lúng túng: "Ân, ổn lắm."
Khuyên bảo xong xuôi, Cừu Khiết xoay người đi ra ngoài, cục trưởng vội theo sau nói: "Vậy phía chúng tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ an toàn cùa Cừu tiên sinh vào những ngày ngài ở thành phố A."
Nam nhân mang kính mắt lúc này liền quay đầu, mặt không chút cảm xúc: "Tác phong làm việc quá chậm chạp."
Cục trưởng đứng nghiêm không dám động đậy: "Thật xin lỗi!"
Cừa xe Mercedes mở ra rồi đóng lại, sau đó tựa như một làn khói vụt đi mất. Rất nhanh có phóng viên đuổi theo, cũng có vô số phóng viên ở lại bu vào hỏi chuyện cục trưởng.
Tư Đồ quay đầu trừng Tiểu Nhị hồi lâu, Tiểu Nhị mếu máo, tựa một cô vợ nhỏ mới về nhà chồng rón rén rụt rè lẩn sau lưng mọi người trở vào trong.
"Tiểu Nhị."
Cố Thành đứng ở cửa gọi cậu.
Tiều Nhị quay lại nhìn y, chỉ thấy nam nhân dừng một chút, mới nói: "Tan tầm tôi tới đón cậu."
"Nga." Tiểu Nhị không hiểu: "Để làm gì?"
"...Cùng ăn bữa tối đi." Cố Thành ôn hòa nói, như thúc thúc xấu xa chuyên đi lừa gạt tiểu hài tử: "Không phải cậu nói muốn ăn thử món mì sợi ở nhà hàng Nhật mới mở..."
"Nga!" Tiểu Nhị vỗ tay một cái: "Được..."
Còn chưa nói hết câu đã bị Tư Đồ túm lấy lỗ tai: "Cậu còn muốn ăn!"
Tiểu Nhị thoáng cái xụ mặt: "Xin lỗi a...Sếp..."