Bình minh lại đến, thành phố A vẫn còn nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Một ngày mới bắt đầu, đã hai đêm rồi Tư Đồ không được chợp mắt, rốt cuộc cục trưởng không thể nhìn thêm nổi cảnh tượng này nữa, để cho bọn họ thay phiên về nhà nghỉ ngơi nửa ngày mới trở lại tiếp tục phá án.
Buổi họp báo diễn ra vào lúc ba giờ chiều, trước lúc đó, bọn họ vẫn còn như bị vây hãm trong sương mù dày đặc. Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị nằm ngủ ngay trên sô pha cảnh cục, phần Tư Đồ cùng Ân Thịnh là mang thương tích trở về nhà.
Bởi vì vết thương không thể để dính nước, toàn thân Ân Thịnh đều phi thường khó chịu. Tư Đồ không còn cách, chỉ đành vén tay áo lên dùng khăn nhúng nước ấm giúp ân Thịnh lau người, Ân Thịnh để trần thân trên quay lưng về phía Tư Đồ, toàn bộ cổ cùng lỗ tai đều đỏ lên.
"Cũng không phải chưa từng xem qua." Tư Đồ buồn cười, tay cẩn thận tháo gỡ băng bó, cẩn thận dậm dậm xung quanh vết thương.
Ân Thịnh quay đầu lườm hắn một cái, lấy nước ấm rửa mặt. Rốt cuộc cũng thanh tỉnh đôi chút.
Tư Đồ lau xong phần lưng, muốn lau tới phía trước. Ân Thịnh bắt lấy tay hắn, nhíu mày: "Tự tôi có thể xử lý phía trước."
Tư Đồ để lộ vẻ mặt tiếc nuối, đem khăn đưa tới, chính mình tự cởi hết quần áo, mở ra vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa.
Động tác không chút e dè của nam nhân trái lại khiến Ân Thịnh đặc biệt không dễ chịu. Y quay đầu sang hướng khác, ánh mắt vừa vặn đối với gương. Trong gương lại thấy rõ bóng lưng của nam nhân đang tắm. Bờ vai dài rộng, cơ bắp chập trùng rõ nét, dưới vòng eo thon là cánh mông sắn chắc vểnh cao...
Ân Thịnh đột nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện ánh mắt mình càng ngày càng dời xuống, mau mau đỏ mặt xoay đầu sang hướng khác.
"Tôi ra ngoài trước." Y vội vã lau sạch trên thân, cũng không quay đầu liền rời khỏi phòng tắm.
Tư Đồ chậm rãi quay đầu lại, dòng nước trên đỉnh đầu lần lượt chảy dài xuống gương mặt sắc nét cùng cơ thể cường tráng, tóc đen thấm ướt rũ xuống trán, mị lực không sao nói được.
"Dụ dỗ thất bại a..." Hắn chậc lưỡi một tiếng, giơ tay vuốt mặt.
Trái ngược với tình hình của Tư Đồ cùng Ân Thịnh hiện tại, ở thành phố S cách đó thật xa Nhạc Chương lúc này chỉ hận không thể cầm một thanh đao chém chết nam nhân bên cạnh.
Hạng Quý Hiên ôm eo cậu ngủ thật say, bộ mặt nghiêm túc thận trọng thường ngày vào lúc say giấc có vẻ nhu hòa rất nhiều. Vì phần tóc mái che trước mi mắt, cả người biểu lộ rõ một loại mị lực tối tăm.
Nhạc Chương bị ôm đến không thể động, huống hồ cậu cũng thực sự không còn khí lực để nhúc nhích. Phần eo hiện tại chẳng khác nào cái bàn gỗ lâu năm cũ kỹ, hơi động một chút liền cọt kẹt cọt kẹt kêu vang, xương cốt nội tạng toàn thân phảng phất cũng như bị chuyển dời vị trí, khó chịu đến không sao chịu được.
Cậu nằm sấp trên gối đầu, quay một bên mặt sang vách tường trắng như tuyết, vô cùng nỗ lực nhớ lại đến tột cùng sự tình là làm thế nào phát triển đến tình huống này.
−−−−"Cùng tôi ăn bữa cơm đi."
−−−−"Cùng tôi uống rượu đi, một chút thôi cũng được."
Ký ức chỉ dừng lại tại bữa cơm tối xa hoa cùng Hạng Quý Hiên, sau đó mọi thứ liền trở thành một đoàn mơ hồ. Nhưng những vết tích hoan ái lưu lại trong thân thể cùng trên thân thể nói cho cậu biết, giữa hai người cũng không phải chỉ đơn giản dừng lại ngay tại thời điểm hai mắt mơ hồ.
Cậu ảo não gào thét lớn trong cổ họng, giơ tay nện xuống gối đầu mềm nhũn.
"Nhạc Chương?"
Hạng Quý Hiên tỉnh giấc.
"Đau sao?"
Nam nhân còn không có mở mắt, bàn tay tự động trượt xuống eo Nhạc Chương. Ngón tay phảng phất sờ nắn cánh mông mềm, Nhạc Chương liền như mèo bị đạp đuôi, nhất thời nảy lên.
"Đau..."
Cậu thoáng cái chống lưng, nhếch miệng nhe răng, hung tợn trừng mắt: "Cậu...Cậu...Tại sao..."
Muốn nói lại không cách nào thành lời. Tại sao lại ở đây, tại sao lại cùng cậu phát sinh quan hệ thêm một lần...
Thật muốn nhớ lại chuyện hôm qua, lại không biết phải nói gì.
Hạng Quý Hiên chống lên thân mình ngồi dậy, ánh mắt không chút kiêng dè đảo qua vóc dáng gầy gò của người bên cạnh. Nhạc Chương bị y hắn nhìn mà nổi đầy da gà, nhấc chân lên trùm lấy chính mình. Nhưng là vừa kéo chăn lên, thân thể trần truồng của nam nhân liền phơi bày trước mặt Nhạc Chương.
Dục vọng ngóc đầu thẳng đứng của hắn khiến Nhạc Chương muốn nổ cả hai mắt.
"Lưu, lưu manh!" Nhạc Chương mắng một tiếng, nhất thời nhích ra xa, hung hăng chôn lấy chính mình trong chăn.
Đầu giường động đậy một chút, Nhạc Chương cảm giác được nam nhân đứng dậy, thanh âm mặc vào quần áo vang lên, sau đó lại lâm vào trầm mặc hồi lâu.
Cậu có chút buồn bực từ trong chắn thò đầu ra, hai mắt lén lút nhìn −−−− Hạng Quý Hiên là đang ngồi bên mép giường, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.
"Nhạc Chương." Hạng Quý Hiên tại trước khi nam nhân rúc đầu về nói: "Ở bên cạnh tôi đi."
Nhạc Chương ngây ngẩn cả người, Hạng Quý Hiên lại đứng lên: "Tôi thích em, từ nhỏ đã thật thích em. Câu nói này trước đây tôi đã nói một lần, tối nay tôi sẽ trở lại, em suy nghĩ đi."
Nhạc Chương đang há miệng dại ra, nam nhân đã ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa vang lên. Trong phòng rơi vào tĩnh lặng.
Hơi thở ám muội vẫn còn đọng lại trong bầu không khí, Nhạc Chương hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần, mím mím môi, nhỏ tiếng mắng một câu: "Đồ khốn kiếp..."
Có điều đồ khốn kiếp lúc này không nghe được thanh âm của Nhạc Chương. Hắn bước ra từ thang máy, thời điểm lấy điện thoại ra khởi động máy mới phát hiện một tin nhắn mật mã.
Hắn hơi nhíu mày, thông qua thật nhiều web mạng, nhập vào mật mã, màn hình liền định vị GPS một nơi trên bản đồ.
Hắn đem bản đồ nhớ kỹ, sau đó xóa bỏ tin nhắn.
Ông −−−− ông −−−−
Điện thoại vang lên. Là Kim Đại Chung gọi tới.
"Uy"
"Hạng tiên sinh." Đầu kia Kim Đại Chung cười hì hì nói: "Cùng tình nhân vui vẻ chứ? Hiện tại cũng đã là giữa trưa rồi."
Hạng Quý Hiên trầm mặc, cách một lúc nói: "Tình nhân là chỉ..."
"Đừng làm ra vẻ nữa." Thanh âm của Kim Đại Chung chậm rãi trầm xuống: "Nhất cử nhất động của cậu đều không thể lọt khỏi tầm mắt của tôi, không ngờ cậu cùng Nhạc Chương lại là loại quan hệ này, vậy cậu cùng Ân Thịnh thì sao đây?"
Hạng Quý Hiên trầm mặc không nói.
Kim Đại Chung hừ lạnh: "Vậy đi, nói rõ một chút. Trên đỉnh đầu câu hiện tại đang có một tay bắn tỉa, nếu như lời cậu nói là thật, tôi có thể cân nhắc tha chết cho cậu."
"Hay là..." Lão lại nói: "Nên nhắm vào tình nhân nhỏ bé của cậu thì tốt hơn?"
Gương mặt lạnh băng của Hạng Quý Hiên đột nhiên lộ ra kẽ hở, ánh mắt lóe lên tia sát ý: "Ông dám?!"
Kim Đại Chung nói: "Cậu có thể thử hỏi tôi một vài câu hỏi khác đấy."
Hạng Quý Hiên ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, nắm đấm tại bên người siết chặt: "Ông làm sao phát hiện..."
"Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm." Kim Đại Chung dương dương tự đắc nói: "Thật ra cậu vốn đã đủ cẩn thận rồi, chỉ tiếc, chuyện tình cảm vẫn khiến cậu lộ ra kẽ hở."
Hạng Quý Hiên không ngần ngại tiến lên trước: "Tôi cùng Ân Thịnh không phải cùng một phe."
"Kêu tôi làm sao tin cậu?"
"Nhạc Chương cùng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tôi nhẫn nại không ra tay với cậu ấy nhiều năm như vậy." Tiếp theo cũng không giải thích gì thêm, hắn tin tưởng nếu như Kim Đại Chung đang theo dõi hắn, vậy hiển nhiên sẽ biết hắn ở khách sạn cả đêm qua.
Kim Đại Chung cười cợt nói: "Là vì ghen sao?"
Tuy lão không quá hiểu về Nhạc Chương, nhưng là biết cậu cùng Ân Thịnh trước nay đều kề cận nhau. Hai người cơ hồ là cùng tiến cùng lùi, hơn nữa Nhạc Chương cũng giúp đỡ Ân Thịnh không ít, lại còn giúp đến bị thương.
Hạng Quý Hiên không trả lời, vẻ mặt như muốn nói−−−− đã biết rõ còn hỏi.
Kim Đại Chung cười lên: "Hạng tiên sinh thường ngày luôn lạnh lùng lại còn có thể ghen." Lão chậc chậc lưỡi: "Thứ tình cảm này, quả nhiên là chướng ngại vật. Nếu không phải cậu quan tâm Nhạc Chương, tôi cũng sẽ không phát hiện."
Hạng Quý Hiên chỉ nói: "Nhạc Chương căn bản không nên bị kéo vào chuyện này."
Kim Đại Chung gật đầu: "Chính xác."
Hạng Quý Hiên nhíu mày, không lên tiếng. Kim Đại Chung thuận thế nói tiếp: "Nếu đã là vậy, cậu liền giúp tôi hoàn thành chuyện này, tôi nhất định sẽ không xuống tay với tình nhân nhỏ bé của cậu."
Hạng Quý Hiên gằn từng chữ: "Ông thử động tới cậu ấy xem."
Dù là cách cả một đường truyền, Kim Đại Chung vẫn cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua lưng. Lão cười nói: "Chỉ cần cậu hoàn thành tốt, tôi cần gì phải làm khó dễ người đó?"
Dứt lời, lại tiếp một câu: "Tối này có một số hàng, cậu đi lấy về, chỉ cần không xảy ra sự cố, chuyện này coi như xong."
Hạng Quý Hiên đáp ứng, lập tức gác máy.
Ngón tay hắn đặt trên mép điện thoại vuốt nhẹ một hồi, sau đó mới rời đi.
Cùng thời điểm, tại nhà Tư Đồ, điện thoại đặt trên bàn trà ngoài phòng khác rung lên mấy lần. Màn hỉnh hiển thị tên Nhạc Chương, là tin nhắn tới.
Ba giờ chiều này, buổi họp báo đúng hẹn cử hành.
Cố Thành được Tiểu Nhị cố ý sắp xếp cho một chỗ ngồi khá thuận tiện, trước đó bọn họ đã thảo luận trước về những câu hỏi dành cho buổi họp báo hôm nay.
Tư Đồ đứng ở trước bàn dài, giải thích sơ lược một lúc sự kiện nổ bom lần này, cũng nói rõ cách thức an bài vị trí lực lượng cảnh sát ngày đó. Đến thời điểm đặt ra câu hỏi, rất nhiều phóng viên giơ cao cánh tay, Tư Đồ trước tiên mời một hai phóng viên, sau khi trả lời xong, tầm mắt liền rơi xuống Cố Thành.
"Xin mời vị tiên sinh kia." Hắn lễ phép nói.
Cố Thành đứng lên, trên tay cầm cuốn sổ tay nhìn rất ra dáng. Tiểu Nhị đứng ở gần đó mà hứng thú dạt dào, Hồ Diệp nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu: " Cười ngốc cái gì?"
"A?" Tiểu Nhị sờ sờ mặt: "Dáng dấp Cố Thành như vậy nhìn rất buồn cười nga."
Hồ Diệp khó hiểu: "Buồn cười chỗ nào?"
"Không biết..." Tiểu Nhị suy nghĩ một chút: "Cảm giác không hợp cho lắm, cầm cuốn sổ tay lại đứng giữa đám phóng viên như thế...Tôi cảm thấy anh ấy vẫn là thích hợp làm thợ chụp ảnh tự do hơn, lang thang khắp chân trời góc biển."
Dừng một chút, cậu nói: "Cố Thành lúc cầm camera trông rất soái."
Hồ Diêp nhíu mày. Quay đầu nhìn về phía Cố Thành, nam nhân chính là đang đặt câu hỏi cho Tư Đồ.
"Nghe nói kẻ tình nghi lần này là một luật sư, hiện tại đã bị tạm giam."
Tư Đồ gật đầu: "Đúng vậy."
"Vụ án nghiêm trọng như vậy, cảnh sát các người làm sao chỉ trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ đã xác định được kẻ tình nghi?"
"Hiện trường để lại rất nhiều manh mối quan trọng." Tư Đồ nói: "Hết thảy đều nhằm vào Giải luật sư."
Tư Đồ cố ý dùng từ "Nhằm vào", quả nhiên Cố Thành ngấm ngầm hiểu ý, nói: "Nếu là ám sát, còn tránh được tất cả những cảnh vệ đã được sắp xếp trước, lại có thể lưu lại manh mối dễ dàng bị phát hiện. Này không phải rất kỳ quái hay sao? Lực lượng cảnh sát khẳng định không phải là vì để ứng phó truyền thông cùng đông đảo dân chúng mà bắt kẻ thế mạng chứ?"
Vừa nói, những phóng viên khác xung quanh cũng xì xào bán tán. Thậm chí có ống kính cố ý phóng lớn hướng về phía Tư Đồ, liên tiếp chụp.
"Chỉ cần còn có một điểm khả nghi, chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục điều tra." Tư Đồ nói: "Nếu là khiến người tốt phải chịu oan uổng, chúng tôi cũng sẽ nhận lỗi."
Cố Thành gật đầu nói: "Xin hỏi đội trưởng Tư Đồ cho rằng vị luật sư kia là vì cái gì mà phải giết bí thư trưởng Cừu Khiết?"
Hồ Diệp vừa lúc đứng ra: "Vị tiên sinh này, thời gian đặt câu hỏi của anh quá dài, xin hãy nhường lại chút thời gian cho những người khác nữa."
Cố Thành không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, xoay xoay cây bút giữa ngón tay. Ánh mắt y lướt qua vai Hồ Diệp, rơi xuống Vương Tiểu Nhị đứng ở phía sau, ánh mắt cả hai đụng nhau, cậu liền cười hì hì giơ tay làm dấu chữ V.
Khuôn mặt nam nhân chớp mắt lộ vẻ ôn hòa, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.
Những phóng viên khác sau khi nghe Cố Thành nói, liền rời vào bẫy rập mà bọn họ đã chuẩn bị trước.
Một ký giả có tiếng tăm nối tiếp Cố Thành, hỏi: "Vấn đề vừa rồi, vị luật sư kia cùng bí thư trưởng Cừu Khiết có thù hận gì?"
"Trước đây bọn họ tiếp xúc vài lần, đã xảy ra chút chuyện không vui." Tư Đồ nói.
"Chỉ vì như vậy mà thôi?" Phóng viên kia hiển nhiên cảm thấy kỳ quái: "Nghe nói chuyên môn của vị luật sư kia là xử lý những vụ án công tố? Cũng từng giúp qua lực lượng cảnh sát?"
Ý cười ánh lên từ đáy mắt Tư Đồ, bất quá vẻ mặt vẫn thập phần nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Một nữ phóng viên khác giơ tay, Tư Đồ ra dấu mời.
"Nếu đã nói vậy, anh ta hẳn là gặp qua rất nhiều vụ án cũng như từng thấy qua rất nhiều hiện trường, làm sao có khả năng lưu lại manh mối dễ bị phát hiện như vậy."
"Vấn đề này chúng tôi vẫn đang tiến hành điều tra." Tư Đồ nói
Lại một phóng viên nổi tiếng giơ tay, đẩy đẩy kính mắt nói: "Bí thư trưởng đến thành phố A là đề làm gì? Nghe nói lần này ông ta chủ yếu là để đàm luận vấn đề mở rộng hợp tác, có rất nhiều người làm ăn đều tham gia kế hoạch."
Đến giờ ra đòn quyết định rồi. Ý cười nơi đáy mắt Tư Đồ càng thêm đậm hơn, nói: "Không sai, vì lẽ đó mà bất kỳ người có liên can, chúng tôi đều sẽ bắt tay điều tra."
"Ví dụ như?" Rất nhiều phóng viên tròn mắt tò mò: "Lực lượng cảnh sát có đặc biệt hoài nghi đối với người nào nữa hay không?"
"Cố chủ của Giải luật sư." Tư Đồ rốt cuộc thả mồi: "Ông tổng của công ty Kim Long, Kim Đại Chung tiên sinh."
Một ngày mới bắt đầu, đã hai đêm rồi Tư Đồ không được chợp mắt, rốt cuộc cục trưởng không thể nhìn thêm nổi cảnh tượng này nữa, để cho bọn họ thay phiên về nhà nghỉ ngơi nửa ngày mới trở lại tiếp tục phá án.
Buổi họp báo diễn ra vào lúc ba giờ chiều, trước lúc đó, bọn họ vẫn còn như bị vây hãm trong sương mù dày đặc. Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị nằm ngủ ngay trên sô pha cảnh cục, phần Tư Đồ cùng Ân Thịnh là mang thương tích trở về nhà.
Bởi vì vết thương không thể để dính nước, toàn thân Ân Thịnh đều phi thường khó chịu. Tư Đồ không còn cách, chỉ đành vén tay áo lên dùng khăn nhúng nước ấm giúp ân Thịnh lau người, Ân Thịnh để trần thân trên quay lưng về phía Tư Đồ, toàn bộ cổ cùng lỗ tai đều đỏ lên.
"Cũng không phải chưa từng xem qua." Tư Đồ buồn cười, tay cẩn thận tháo gỡ băng bó, cẩn thận dậm dậm xung quanh vết thương.
Ân Thịnh quay đầu lườm hắn một cái, lấy nước ấm rửa mặt. Rốt cuộc cũng thanh tỉnh đôi chút.
Tư Đồ lau xong phần lưng, muốn lau tới phía trước. Ân Thịnh bắt lấy tay hắn, nhíu mày: "Tự tôi có thể xử lý phía trước."
Tư Đồ để lộ vẻ mặt tiếc nuối, đem khăn đưa tới, chính mình tự cởi hết quần áo, mở ra vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa.
Động tác không chút e dè của nam nhân trái lại khiến Ân Thịnh đặc biệt không dễ chịu. Y quay đầu sang hướng khác, ánh mắt vừa vặn đối với gương. Trong gương lại thấy rõ bóng lưng của nam nhân đang tắm. Bờ vai dài rộng, cơ bắp chập trùng rõ nét, dưới vòng eo thon là cánh mông sắn chắc vểnh cao...
Ân Thịnh đột nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện ánh mắt mình càng ngày càng dời xuống, mau mau đỏ mặt xoay đầu sang hướng khác.
"Tôi ra ngoài trước." Y vội vã lau sạch trên thân, cũng không quay đầu liền rời khỏi phòng tắm.
Tư Đồ chậm rãi quay đầu lại, dòng nước trên đỉnh đầu lần lượt chảy dài xuống gương mặt sắc nét cùng cơ thể cường tráng, tóc đen thấm ướt rũ xuống trán, mị lực không sao nói được.
"Dụ dỗ thất bại a..." Hắn chậc lưỡi một tiếng, giơ tay vuốt mặt.
Trái ngược với tình hình của Tư Đồ cùng Ân Thịnh hiện tại, ở thành phố S cách đó thật xa Nhạc Chương lúc này chỉ hận không thể cầm một thanh đao chém chết nam nhân bên cạnh.
Hạng Quý Hiên ôm eo cậu ngủ thật say, bộ mặt nghiêm túc thận trọng thường ngày vào lúc say giấc có vẻ nhu hòa rất nhiều. Vì phần tóc mái che trước mi mắt, cả người biểu lộ rõ một loại mị lực tối tăm.
Nhạc Chương bị ôm đến không thể động, huống hồ cậu cũng thực sự không còn khí lực để nhúc nhích. Phần eo hiện tại chẳng khác nào cái bàn gỗ lâu năm cũ kỹ, hơi động một chút liền cọt kẹt cọt kẹt kêu vang, xương cốt nội tạng toàn thân phảng phất cũng như bị chuyển dời vị trí, khó chịu đến không sao chịu được.
Cậu nằm sấp trên gối đầu, quay một bên mặt sang vách tường trắng như tuyết, vô cùng nỗ lực nhớ lại đến tột cùng sự tình là làm thế nào phát triển đến tình huống này.
−−−−"Cùng tôi ăn bữa cơm đi."
−−−−"Cùng tôi uống rượu đi, một chút thôi cũng được."
Ký ức chỉ dừng lại tại bữa cơm tối xa hoa cùng Hạng Quý Hiên, sau đó mọi thứ liền trở thành một đoàn mơ hồ. Nhưng những vết tích hoan ái lưu lại trong thân thể cùng trên thân thể nói cho cậu biết, giữa hai người cũng không phải chỉ đơn giản dừng lại ngay tại thời điểm hai mắt mơ hồ.
Cậu ảo não gào thét lớn trong cổ họng, giơ tay nện xuống gối đầu mềm nhũn.
"Nhạc Chương?"
Hạng Quý Hiên tỉnh giấc.
"Đau sao?"
Nam nhân còn không có mở mắt, bàn tay tự động trượt xuống eo Nhạc Chương. Ngón tay phảng phất sờ nắn cánh mông mềm, Nhạc Chương liền như mèo bị đạp đuôi, nhất thời nảy lên.
"Đau..."
Cậu thoáng cái chống lưng, nhếch miệng nhe răng, hung tợn trừng mắt: "Cậu...Cậu...Tại sao..."
Muốn nói lại không cách nào thành lời. Tại sao lại ở đây, tại sao lại cùng cậu phát sinh quan hệ thêm một lần...
Thật muốn nhớ lại chuyện hôm qua, lại không biết phải nói gì.
Hạng Quý Hiên chống lên thân mình ngồi dậy, ánh mắt không chút kiêng dè đảo qua vóc dáng gầy gò của người bên cạnh. Nhạc Chương bị y hắn nhìn mà nổi đầy da gà, nhấc chân lên trùm lấy chính mình. Nhưng là vừa kéo chăn lên, thân thể trần truồng của nam nhân liền phơi bày trước mặt Nhạc Chương.
Dục vọng ngóc đầu thẳng đứng của hắn khiến Nhạc Chương muốn nổ cả hai mắt.
"Lưu, lưu manh!" Nhạc Chương mắng một tiếng, nhất thời nhích ra xa, hung hăng chôn lấy chính mình trong chăn.
Đầu giường động đậy một chút, Nhạc Chương cảm giác được nam nhân đứng dậy, thanh âm mặc vào quần áo vang lên, sau đó lại lâm vào trầm mặc hồi lâu.
Cậu có chút buồn bực từ trong chắn thò đầu ra, hai mắt lén lút nhìn −−−− Hạng Quý Hiên là đang ngồi bên mép giường, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.
"Nhạc Chương." Hạng Quý Hiên tại trước khi nam nhân rúc đầu về nói: "Ở bên cạnh tôi đi."
Nhạc Chương ngây ngẩn cả người, Hạng Quý Hiên lại đứng lên: "Tôi thích em, từ nhỏ đã thật thích em. Câu nói này trước đây tôi đã nói một lần, tối nay tôi sẽ trở lại, em suy nghĩ đi."
Nhạc Chương đang há miệng dại ra, nam nhân đã ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa vang lên. Trong phòng rơi vào tĩnh lặng.
Hơi thở ám muội vẫn còn đọng lại trong bầu không khí, Nhạc Chương hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần, mím mím môi, nhỏ tiếng mắng một câu: "Đồ khốn kiếp..."
Có điều đồ khốn kiếp lúc này không nghe được thanh âm của Nhạc Chương. Hắn bước ra từ thang máy, thời điểm lấy điện thoại ra khởi động máy mới phát hiện một tin nhắn mật mã.
Hắn hơi nhíu mày, thông qua thật nhiều web mạng, nhập vào mật mã, màn hình liền định vị GPS một nơi trên bản đồ.
Hắn đem bản đồ nhớ kỹ, sau đó xóa bỏ tin nhắn.
Ông −−−− ông −−−−
Điện thoại vang lên. Là Kim Đại Chung gọi tới.
"Uy"
"Hạng tiên sinh." Đầu kia Kim Đại Chung cười hì hì nói: "Cùng tình nhân vui vẻ chứ? Hiện tại cũng đã là giữa trưa rồi."
Hạng Quý Hiên trầm mặc, cách một lúc nói: "Tình nhân là chỉ..."
"Đừng làm ra vẻ nữa." Thanh âm của Kim Đại Chung chậm rãi trầm xuống: "Nhất cử nhất động của cậu đều không thể lọt khỏi tầm mắt của tôi, không ngờ cậu cùng Nhạc Chương lại là loại quan hệ này, vậy cậu cùng Ân Thịnh thì sao đây?"
Hạng Quý Hiên trầm mặc không nói.
Kim Đại Chung hừ lạnh: "Vậy đi, nói rõ một chút. Trên đỉnh đầu câu hiện tại đang có một tay bắn tỉa, nếu như lời cậu nói là thật, tôi có thể cân nhắc tha chết cho cậu."
"Hay là..." Lão lại nói: "Nên nhắm vào tình nhân nhỏ bé của cậu thì tốt hơn?"
Gương mặt lạnh băng của Hạng Quý Hiên đột nhiên lộ ra kẽ hở, ánh mắt lóe lên tia sát ý: "Ông dám?!"
Kim Đại Chung nói: "Cậu có thể thử hỏi tôi một vài câu hỏi khác đấy."
Hạng Quý Hiên ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, nắm đấm tại bên người siết chặt: "Ông làm sao phát hiện..."
"Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm." Kim Đại Chung dương dương tự đắc nói: "Thật ra cậu vốn đã đủ cẩn thận rồi, chỉ tiếc, chuyện tình cảm vẫn khiến cậu lộ ra kẽ hở."
Hạng Quý Hiên không ngần ngại tiến lên trước: "Tôi cùng Ân Thịnh không phải cùng một phe."
"Kêu tôi làm sao tin cậu?"
"Nhạc Chương cùng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tôi nhẫn nại không ra tay với cậu ấy nhiều năm như vậy." Tiếp theo cũng không giải thích gì thêm, hắn tin tưởng nếu như Kim Đại Chung đang theo dõi hắn, vậy hiển nhiên sẽ biết hắn ở khách sạn cả đêm qua.
Kim Đại Chung cười cợt nói: "Là vì ghen sao?"
Tuy lão không quá hiểu về Nhạc Chương, nhưng là biết cậu cùng Ân Thịnh trước nay đều kề cận nhau. Hai người cơ hồ là cùng tiến cùng lùi, hơn nữa Nhạc Chương cũng giúp đỡ Ân Thịnh không ít, lại còn giúp đến bị thương.
Hạng Quý Hiên không trả lời, vẻ mặt như muốn nói−−−− đã biết rõ còn hỏi.
Kim Đại Chung cười lên: "Hạng tiên sinh thường ngày luôn lạnh lùng lại còn có thể ghen." Lão chậc chậc lưỡi: "Thứ tình cảm này, quả nhiên là chướng ngại vật. Nếu không phải cậu quan tâm Nhạc Chương, tôi cũng sẽ không phát hiện."
Hạng Quý Hiên chỉ nói: "Nhạc Chương căn bản không nên bị kéo vào chuyện này."
Kim Đại Chung gật đầu: "Chính xác."
Hạng Quý Hiên nhíu mày, không lên tiếng. Kim Đại Chung thuận thế nói tiếp: "Nếu đã là vậy, cậu liền giúp tôi hoàn thành chuyện này, tôi nhất định sẽ không xuống tay với tình nhân nhỏ bé của cậu."
Hạng Quý Hiên gằn từng chữ: "Ông thử động tới cậu ấy xem."
Dù là cách cả một đường truyền, Kim Đại Chung vẫn cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua lưng. Lão cười nói: "Chỉ cần cậu hoàn thành tốt, tôi cần gì phải làm khó dễ người đó?"
Dứt lời, lại tiếp một câu: "Tối này có một số hàng, cậu đi lấy về, chỉ cần không xảy ra sự cố, chuyện này coi như xong."
Hạng Quý Hiên đáp ứng, lập tức gác máy.
Ngón tay hắn đặt trên mép điện thoại vuốt nhẹ một hồi, sau đó mới rời đi.
Cùng thời điểm, tại nhà Tư Đồ, điện thoại đặt trên bàn trà ngoài phòng khác rung lên mấy lần. Màn hỉnh hiển thị tên Nhạc Chương, là tin nhắn tới.
Ba giờ chiều này, buổi họp báo đúng hẹn cử hành.
Cố Thành được Tiểu Nhị cố ý sắp xếp cho một chỗ ngồi khá thuận tiện, trước đó bọn họ đã thảo luận trước về những câu hỏi dành cho buổi họp báo hôm nay.
Tư Đồ đứng ở trước bàn dài, giải thích sơ lược một lúc sự kiện nổ bom lần này, cũng nói rõ cách thức an bài vị trí lực lượng cảnh sát ngày đó. Đến thời điểm đặt ra câu hỏi, rất nhiều phóng viên giơ cao cánh tay, Tư Đồ trước tiên mời một hai phóng viên, sau khi trả lời xong, tầm mắt liền rơi xuống Cố Thành.
"Xin mời vị tiên sinh kia." Hắn lễ phép nói.
Cố Thành đứng lên, trên tay cầm cuốn sổ tay nhìn rất ra dáng. Tiểu Nhị đứng ở gần đó mà hứng thú dạt dào, Hồ Diệp nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu: " Cười ngốc cái gì?"
"A?" Tiểu Nhị sờ sờ mặt: "Dáng dấp Cố Thành như vậy nhìn rất buồn cười nga."
Hồ Diệp khó hiểu: "Buồn cười chỗ nào?"
"Không biết..." Tiểu Nhị suy nghĩ một chút: "Cảm giác không hợp cho lắm, cầm cuốn sổ tay lại đứng giữa đám phóng viên như thế...Tôi cảm thấy anh ấy vẫn là thích hợp làm thợ chụp ảnh tự do hơn, lang thang khắp chân trời góc biển."
Dừng một chút, cậu nói: "Cố Thành lúc cầm camera trông rất soái."
Hồ Diêp nhíu mày. Quay đầu nhìn về phía Cố Thành, nam nhân chính là đang đặt câu hỏi cho Tư Đồ.
"Nghe nói kẻ tình nghi lần này là một luật sư, hiện tại đã bị tạm giam."
Tư Đồ gật đầu: "Đúng vậy."
"Vụ án nghiêm trọng như vậy, cảnh sát các người làm sao chỉ trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ đã xác định được kẻ tình nghi?"
"Hiện trường để lại rất nhiều manh mối quan trọng." Tư Đồ nói: "Hết thảy đều nhằm vào Giải luật sư."
Tư Đồ cố ý dùng từ "Nhằm vào", quả nhiên Cố Thành ngấm ngầm hiểu ý, nói: "Nếu là ám sát, còn tránh được tất cả những cảnh vệ đã được sắp xếp trước, lại có thể lưu lại manh mối dễ dàng bị phát hiện. Này không phải rất kỳ quái hay sao? Lực lượng cảnh sát khẳng định không phải là vì để ứng phó truyền thông cùng đông đảo dân chúng mà bắt kẻ thế mạng chứ?"
Vừa nói, những phóng viên khác xung quanh cũng xì xào bán tán. Thậm chí có ống kính cố ý phóng lớn hướng về phía Tư Đồ, liên tiếp chụp.
"Chỉ cần còn có một điểm khả nghi, chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục điều tra." Tư Đồ nói: "Nếu là khiến người tốt phải chịu oan uổng, chúng tôi cũng sẽ nhận lỗi."
Cố Thành gật đầu nói: "Xin hỏi đội trưởng Tư Đồ cho rằng vị luật sư kia là vì cái gì mà phải giết bí thư trưởng Cừu Khiết?"
Hồ Diệp vừa lúc đứng ra: "Vị tiên sinh này, thời gian đặt câu hỏi của anh quá dài, xin hãy nhường lại chút thời gian cho những người khác nữa."
Cố Thành không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, xoay xoay cây bút giữa ngón tay. Ánh mắt y lướt qua vai Hồ Diệp, rơi xuống Vương Tiểu Nhị đứng ở phía sau, ánh mắt cả hai đụng nhau, cậu liền cười hì hì giơ tay làm dấu chữ V.
Khuôn mặt nam nhân chớp mắt lộ vẻ ôn hòa, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.
Những phóng viên khác sau khi nghe Cố Thành nói, liền rời vào bẫy rập mà bọn họ đã chuẩn bị trước.
Một ký giả có tiếng tăm nối tiếp Cố Thành, hỏi: "Vấn đề vừa rồi, vị luật sư kia cùng bí thư trưởng Cừu Khiết có thù hận gì?"
"Trước đây bọn họ tiếp xúc vài lần, đã xảy ra chút chuyện không vui." Tư Đồ nói.
"Chỉ vì như vậy mà thôi?" Phóng viên kia hiển nhiên cảm thấy kỳ quái: "Nghe nói chuyên môn của vị luật sư kia là xử lý những vụ án công tố? Cũng từng giúp qua lực lượng cảnh sát?"
Ý cười ánh lên từ đáy mắt Tư Đồ, bất quá vẻ mặt vẫn thập phần nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Một nữ phóng viên khác giơ tay, Tư Đồ ra dấu mời.
"Nếu đã nói vậy, anh ta hẳn là gặp qua rất nhiều vụ án cũng như từng thấy qua rất nhiều hiện trường, làm sao có khả năng lưu lại manh mối dễ bị phát hiện như vậy."
"Vấn đề này chúng tôi vẫn đang tiến hành điều tra." Tư Đồ nói
Lại một phóng viên nổi tiếng giơ tay, đẩy đẩy kính mắt nói: "Bí thư trưởng đến thành phố A là đề làm gì? Nghe nói lần này ông ta chủ yếu là để đàm luận vấn đề mở rộng hợp tác, có rất nhiều người làm ăn đều tham gia kế hoạch."
Đến giờ ra đòn quyết định rồi. Ý cười nơi đáy mắt Tư Đồ càng thêm đậm hơn, nói: "Không sai, vì lẽ đó mà bất kỳ người có liên can, chúng tôi đều sẽ bắt tay điều tra."
"Ví dụ như?" Rất nhiều phóng viên tròn mắt tò mò: "Lực lượng cảnh sát có đặc biệt hoài nghi đối với người nào nữa hay không?"
"Cố chủ của Giải luật sư." Tư Đồ rốt cuộc thả mồi: "Ông tổng của công ty Kim Long, Kim Đại Chung tiên sinh."