Lần này Ngôn đại anh hùng của chúng ta giống như một vị hoàng đế khải hoàn trở về, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của Bạch Thiên Trương.
Ngôn Mạch đóng cửa xe, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Bạch Thiên Trương, trên tay đang xách hai chiếc túi nilon, cô nhìn anh mỉm cười như cô vợ Nhật Bản bé nhỏ nhìn chồng, đôi mắt long lanh như những ánh sao lấp lánh, cô chớp mắt khiến anh ngây ngất tâm hồn.
Bạch Thiên Trương rất tự nhiên đặt một chiếc túi vào tay Ngôn Mạch, sau đó nắm lấy tay kia của anh, dáng vẻ vô cùng hân hoan như đón chào ngày thế giới thái bình. Cô sải bước tới cùng anh sánh vai trên con đường lớn rộng thênh thang.
Ngôn Mạch có chút lo sợ vì bỗng nhiên được quan tâm quá mức, phải biết rằng trong câu chuyện tình yêu này, có không ít lần anh nghi ngờ chỉ có mình anh là phía nồng nhiệt duy nhất, anh có thể đem cả nhiệt năng quang năng của tim gan phèo phổi cống hiến cho sự nghiệp phát điện nước nhà, còn Bạch Thiên Trương thì lại chẳng thèm để tâm để ý, ngây thơ ngốc nghếch, đôi khi cô lại tạo ra một loạt các tình huống dở khóc dở cười, trêu ngươi trái tim và sức chịu đựng của anh, xung quanh cô là một đống hổ báo sài lang đang nhìn trân trân them thuồng, vậy mà cô vẫn cứ hồn nhiên vô lo vô nghĩ, chẳng hề nhận ra bản thâm mình chính là một miếng đậu phụ sắp bị người ta xơi tái. Nghĩ đến đây Ngôn Mạch bắt đầu suy xét nghiêm túc, hừm, cái gã đó, Uống Rượu Bên Suối, là Bùi Lăng Sơ phải không nhỉ, cứ chờ đến lúc ta giải quyết xong Cố Niên, người kế tiếp sẽ chính là hắn…
Ngôn Mạch vẫn còn đang chìm đắm trong tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp bình yên giữa anh và Thiên Trương, bỗng nhiên trong chiếc túi có tiếng quẫy đông, cả chiếc túi rung lên dữ dội, giống như có vật gì đó sắp phá túi chui ra, Ngôn Mạch ngạc nhiên: ”Thiên Trương, đây là cái gì?”
Ngôn Mạch đau khổ phát hiện anh và Thiên Trươn còn khác nhau nhiều quá, anh hỏi: “Cá gì, cá để làm gì?”
“Tất nhiên là để ăn rồi. Nếu không thì anh cho đó là cá vàng hay cá gỗ? Ha ha ha ha ~ ~ ~.” Bạch Thiên Trương nói xong, cảm thấy lời nói này của mình rất triết lý, cô cứ cười ngặt ngẽo không ngừng.
Haiz… Ngôn Mạch có đôi chút không thể tin được, lại có đôi chút mừng rỡ như điên: “Ý của em là, em muốn vào bếp nấu cho anh ăn?”
Bạch Thiên Trương lập tức không cười nữa, vừa xấu hổ vừa e thẹn: “Vâng… Em muốn cảm ơn anh.”
Ngôn Mạch không nói gì, anh lặng lẽ nắm bàn tay đã hơi lạnh của Bạch Thiên Trương đút vào túi áo khoác của mình. Ơ? Bạch Thiên Trương kinh ngạc liếc nhìn anh, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn của Ngôn Mạch hiện lên những nét dịu dàng, mái tóc dài lua xua ngang trán hơi lộn xộn che đi cặp mày, cô chỉ thấy được khóe môi dịu dàng của anh dường như khẽ nhếch lên hơi chút trẻ con. Trai, trai, trai, trai đẹp! Trai đẹp mê người! Bạch Thiên Trương luống cuống, cô vội vàng quay đi không nhìn anh nữa, nuốt nước miếng có vẻ như đầy thèm muốn.
Ngôn Mạch chợt dừng lại: “Em đói rồi à?” Sau đó bước chân khẩn trương hơn.
Bạch Thiên Trương nghĩ thầm: “Đói rồi, có điều em muốn ăn anh cơ.” – Cô không dám nói ra câu đó.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thiên Trương đến căn nhà gần đại học W của Ngôn Mạch, cửa vừa mở, cô đã giật mình kinh sợ. Cả căn phòng không ám một chút khói bếp, ngăn nắp sang trọng giống như khách sạn vậy. Ngôn Mạch xách túi đồ vào phòng bếp, mang theo con cá kia: “Thiên Trương, cái này làm như thế nào?”
Bạch Thiên Trương nhất thời sửng sốt, cô không muốn mổ cá, nhưng cô nhìn bộ dạng thiếu gia của Ngôn Mạch chắc chắn anh cũng sẽ không làm được, cô rên thầm, sớm biết thế này thì khi ở chợ đã bảo ông chủ xử lý sạch sẽ rồi!
“Haiz…” Cô quay đầu không nhìn ánh mắt hoài nghi của Ngôn Mạch, chỉ chỉ vào chậu rửa mặt: “Trước tiên cứ phải để nó sống đã.”
Cho dù Ngôn Mạch vô cùng chân thành tha thiết bày tỏ nguyện vọng muốn ở lại giúp đỡ Bạch Thiên Trương, nhưng vẫn bị cô đẩy ra khỏi cửa. Anh ngồi trên ghế salon mà không thể yên lòng xem tivi, chốc chốc anh lại nghe thấy từ trong phòng bếp truyền ra những âm thanh lách cách binh binh kì quái, lại nữa rồi, binh binh bang bang! Ngôn Mạch hồn siêu phách tán; bốp bốp, độp độp! Ngôn Mạch như tan thành mây khói. Ngôn đại thần bị kích dộng rốt cục phải đứng dậy khỏi ghế, ôm lấy trái tim đập thình thịch đi tới gõ cửa.
Bên trong bất chợt yên tĩnh một lúc, sau đó Ngôn Mạch sắp sửa xông vào, tiểu vũ trụ bên trong Bạch Thiên Trương bộc phát: “Anh mà dám bước vào thì em sẽ chết ngay trước mặt anh!” Ngôn Mạch lập tức ngừng lại tư thế sắp xông vào, anh tưởng tượng trong tay Bạch Thiên Trương đang cầm con dao thái rau, cuối cùng vô cùng sáng suốt anh quay lại xem bóng đá. Ừ, chẳng qua chỉ là phòng bếp thôi, cô muốn đốt thì cứ đốt…
Một giờ sau, Bạch Thiên Trương mặt mũi lấm lem mồ hôi mải mướt bước ra, Ngôn Mạch đau lòng kéo cô lại lau mồ hôi, Bạch Thiên Trương lại phấn khởi đẩy anh tới bàn ăn: “Được rồi được rồi, có thể ăn rồi!”
Vượt ra ngoài dự liệu của Ngôn Mạch, thứ mà Bạch Thiên Trương gần như thiêu rụi căn bếp của anh mới làm ra, lại có hương vị vô cùng tuyệt vời. Ngôn Mạch rất nhiệt tình vùi đầu ăn lấy ăn để, còn ăn thêm một bát cơm, Bạch Thiên Trương vui mừng, thật không uổng công cô đi chợ mang về một đống thức ăn, còn suýt nữa chặt phải tay mình.
Ăn xong cơm chiều, Ngôn mạch rất tự giác đi rửa bát, Bạch Thiên Trương vui vẻ mở máy tính xách tay của anh vào Viêm Hoàng Kỳ Tích. Đã rất lâu cô không lên, tuy Ông Không Thiếu Tiền đã viết thư xin lỗi và nói sẽ rời khỏi trò chơi, nhưng bóng đen của sự việc này vẫn còn dày đặc, trái tim Bạch Thiên Trương vẫn còn bị màn sương oán niệm đen tối che phủ, tạm thời nó vẫn chưa biến mất.
Nhưng lần này Ngôn Mạch đang ở ngay bên cạnh cô, Bạch Thiên Trương cảm thấy tràn đầy dũng khí, trần đầy lòng tin, và tràn đầy hứng thú. Nếu Bạch Thiên Trương thuộc dạng thể chất tăng lên một cách kì lạ sau khi ăn rau chân vịt, thì Ngôn Mạch không nghi ngờ gì chính là rau chân vịt tươi ngon mọng nước đương vào mùa thu hoạch.
Thượng Thiện Nhược Thủy nhìn thấy Bạch Thiên Trương online, lập tức thờ phào nhẹ nhõm.
Dạ Du Thần nói: “Chị dâu, em còn tưởng chị không bao giờ vào game nữa chứ.”
Bạch Thiên Trương cười: “Ha ha, sao có thể thế được, thời gian vừa qua chỉ là điều chỉnh lại một chút thôi mà.”
Thấy Chết Không Cứu nói: “Ý, chị dâu, lão đại đâu rồi? Sao cũng lâu rồi không thấy anh ấy online?”
“Nhanh thôi nhanh thôi, anh ấy đang rửa bát, bây giờ tôi dùng máy tính của anh ấy, anh ấy sắp online bây giờ.” Lúc nói lời này, Bạch Thiên Trương thề không hề có một chút suy nghĩ không trong sáng nào, suy nghĩ của cô còn tinh khiết hơn cả nước tinh khiết. Nhưng cô đã đánh giá quá cao lối tư duy của nhân loại, đồng thời đánh giá quá thấp hành vi của nhân loại.
Trên IS đột ngột im bặt, sau đó Tỉnh Dậy Vợ Đâu Mất chợt kêu lên: “Hai người ở chung rồi hả?”
Một câu này hiệu quả còn hơn cả việc khai thiên lập địa của Bàn Cổ, đánh thức thần trí của tất cả mọi người. Phong Nguyệt Vô Yên cười cô cùng mờ ám, ngữ điệu giống y như đôi nam nữ đang thông đồng làm chuyện gian díu: “Á à ~~~~ Thiên Trương, hai người đã sờ sờ mó mó rồi sao?”
So với sự lộ liễu của Phong Nguyệt Vô Yên, Mai Xuyên Nội Khốc tỏ ra kín đáo hơn: “Thiên Trương, lão đại chuyện đó được chứ?”
Bạch Thiên Trương tự động bỏ qua hàm nghĩa của chuyện đó và sờ sờ mó mó, nghiêm túc giải thích: “Chúng tôi rất đứng đắn trong sáng, suy nghĩ của mọi người đừng có đen tối như thế được không?”
Lời cô vừa nói ra, đã phải nhận những cái bĩu môi từ tất cả mọi người, đồng thời họ nhất quyết yêu cầu Bạch Thiên Trương xuống sân khấu, đòi đổi một người trong cuộc là Ngôn Mạch ra giải thích, vì đàn ông mà, lúc nào cũng thoải mái bộc lộ.
Bạch Thiên Trương ủ rũ đi tìm Ngôn Mạch, nhận lấy bát đĩa trong tay anh, cô nói: “Thượng Thiện Nhược Thủy tìm anh.”
Ngôn Mạch vì đã được ăn một bữa cơm do Bạch Thiên Trương tự tay nấu, nên tâm trạng vô cùng tốt, trêu đùa với đám người Thượng Thiện Nhược Thủy một hồi, tổng kết lại cảm nhận của anh chính là bảy chữ: Vợ con ấm áp như lò sưởi.
Ngôn Mạch mang tâm trạng vui vẻ đi tắm rửa. Tắm xong đi ra anh thoáng nhìn, trong phòng khách không có Bạch Thiên Trương. Vào phòng bếp tìm, Bạch Thiên Trương vẫn miệt mài không biết đang rửa cái gì, Ngôn Mạch chăm chú nhìn bóng lưng cô, vê cằm suy nghĩ hồi lâu, anh ngộ ra: Ừm, nếu như bên cạnh cô có thêm một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm thì thật là hoàn mỹ.
Bạch Thiên Trương vẫn đang rửa táo, bỗng nhiên cô ngửi thấy phía sau có mùi sữa tắm thơm dịu bay tới, quay đầu lại nhìn, ầm! Thần trí Bạch Thiên Trương như đã nổ tung, Ngôn Mạch tiện tay xoa xoa mái tóc ướt sũng, những sợi tóc lòa xòa trước trán, những giọt nước nhỏ chảy men theo gờ trán, tới bên trên hàng mi cong dài, lóng lánh đọng trên mi mắt, sạch sẽ mà gợi cảm. Bạch Thiên Trương bỗng dưng ngưỡng mộ những giọt nước kia, rau chân vịt của cô, rau chân vịt sau khi tắm mang theo sương sớm, chỉ có một cậu để hình dung tâm trạng cô lúc này: Thèm nhỏ dãi.
Có lẽ do ánh mắt của cô quá nóng bỏng, Ngôn Mạch bước tới.
Rau chân vịt! Rau chân vịt đang tới! Đầu óc Bạch Thiên Trương quay cuồng, theo phản xạ cô muốn chạy trốn. Ngôn Mạch ôm eo cô, cúi đầu hôn xuống. Đây là một nụ hôn thật tha thiết theo đúng nghĩa, Bạch Thiên Trương mơ hồ cảm thấy trong miệng anh có mùi hương của nước súc miệng, bờ môi lẫn chiếc lưỡi của hai người thân mật quấn lấy nhau, tựa như một cặp trời sinh. Cô vô thức phát ra một tiếng rên nhỏ, lập tức liền bị đẩy lên bệ bếp sau lưng, nụ hôn dần trở nên nồng nhiệt và điên cuồng, cho đến tận khi nó chấm dứt, cả hai người đều thở hổn hển.
Trong mắt Ngôn Mạch như có một đám lửa nhỏ đang bập bùng, Bạch Thiên Trương lờ mờ hiều được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng trí não cô đã là một mớ hỗn độn, tay chân như tê liệt, hiệu suất làm việc của cơ thể gần như bằng không. “A!” Cô khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi, bởi vì Ngôn Mạch vừa cắn nhẹ lên cổ cô, sau đó lại biến thành liếm láp đầy ám muội, Bạch Thiên Trương căng thẳng, cô bắt đầu run rẩy.
Nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt, thuận theo xương quai xanh xuống phía dưới, chỉ cách có một lớp vải mỏng nó như đang nhảy múa trước ngực cô. Những ngón tay thon dài của Ngôn Mạch vuốt ve từng chỗ mẫn cảm trên người cô, Bạch Thiên Trương không còn phân biệt được là trống rỗng hay thích thú, cô chỉ cảm thấy bản thân như một mảnh lụa thêu đang được kéo căng ra, mỗi một động tác của Ngôn Mạch đều mang đến cho cô niềm thích thú xen lẫn nỗi khổ sở, đó là một loại mỹ cảm đến cực độ.
Quần áo của Bạch Thiên Trương chẳng biết lúc nào đã bị cởi ra một nửa, chiếc lưỡi của Ngôn Mạch đã bao phủ lên bầu ngực cô, do bị lạnh và bị kích thích mà đã cứng lên, anh cắn rất nhẹ nhàng. Bạch Thiên Trương bỗng mở to đôi mắt, không sao ngăn mình bật ra một tiếng rên rỉ.
Cô chỉ cảm thấy nóng, mặc dù bệ đá sau lưng lạnh buốt, nhưng Ngôn Mạch lại đang tạo từng luồng từng luồng lửa cháy thiêu đốt con người cô, trong lúc nóng lạnh giao thoa cô chợt có cảm giác vật gì đó xâm nhập, ngón tay thon dài của Ngôn Mạch vô cùng nhẫn nại chậm rãi trêu đùa lãnh địa chưa từng có người lạ xâm chiếm của cô, Bạch Thiên Trương khẽ nhíu mày vì cái cảm giác xa lạ mà có chút đau đớn ấy, theo phản xạ cô muốn đẩy anh ra.
Ngôn Mạch thở gấp, hai bên tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi, ngón tay anh bắt đầu chuyển động chậm lại, Bạch Thiên Trương bật ra tiếng rên rỉ, vì sự khoái cảm đã khiến cả bàn chân cô cũng đang co quắp. Trong mơ hồ, cô nghĩ: Ngôn Mạch, Ngôn Mạch nhất định là đang cố ý, nếu không thì tại sao càng lúc cô càng cảm thấy bủn rủn, một loại khoái cảm càng lúc càng dâng cao, cho đến đỉnh điểm, cuối cùng thì nổ tung.
Khắp người cô như bị lửa đốt, Ngôn Mạch yêu thương chạm nhẹ vào môi cô, cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Thiên Trương, em chuẩn bị xong chưa?”
Bạch Thiên Trương còn chưa kịp phản ứng, thì trong thời khắc tình cảm trào dâng mãnh liệt, đột nhiên “Bẹp” một tiếng, tiếp đó có âm thanh va đập dữ dội dưới mặt đất, rồi nước lạnh không biết từ đâu giội thẳng vào hai người.
Tất cả tình cảm mãnh liệt lập tức bị giội cho lạnh buốt, Bạch Thiên Trương bị xối nước, bỗng chốc tỉnh tao, quay đầu lại nhìn, nước trong chậu nuôi cá đặt ở góc bếp đang sóng sánh dữ dội, con cá trắm đã nhảy khỏi chậu nước, sau khi quẫy nước vào người họ, nó đang nằm trên mặt đất trợn trừng đôi mắt cá, vùng vẫy giãy giụa.
…. Bạch Thiên Trương và Ngôn Mạch bốn mắt nhìn nhau, Ngôn Mạch nhìn bộ dạng vô tội chả biết gì của cô, thở dài, không biết nói sao, giúp cô kéo lại quần áo. Sau đó, người nào đó vừa mới tắm rửa xong, không hiểu tại sao lại xông vào phòng tắm, xối nước lạnh, khiêu chiến sức chịu đựng của cơ thể giữa mùa đông buốt giá.
Lần này Ngôn đại anh hùng của chúng ta giống như một vị hoàng đế khải hoàn trở về, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của Bạch Thiên Trương.
Ngôn Mạch đóng cửa xe, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Bạch Thiên Trương, trên tay đang xách hai chiếc túi nilon, cô nhìn anh mỉm cười như cô vợ Nhật Bản bé nhỏ nhìn chồng, đôi mắt long lanh như những ánh sao lấp lánh, cô chớp mắt khiến anh ngây ngất tâm hồn.
Bạch Thiên Trương rất tự nhiên đặt một chiếc túi vào tay Ngôn Mạch, sau đó nắm lấy tay kia của anh, dáng vẻ vô cùng hân hoan như đón chào ngày thế giới thái bình. Cô sải bước tới cùng anh sánh vai trên con đường lớn rộng thênh thang.
Ngôn Mạch có chút lo sợ vì bỗng nhiên được quan tâm quá mức, phải biết rằng trong câu chuyện tình yêu này, có không ít lần anh nghi ngờ chỉ có mình anh là phía nồng nhiệt duy nhất, anh có thể đem cả nhiệt năng quang năng của tim gan phèo phổi cống hiến cho sự nghiệp phát điện nước nhà, còn Bạch Thiên Trương thì lại chẳng thèm để tâm để ý, ngây thơ ngốc nghếch, đôi khi cô lại tạo ra một loạt các tình huống dở khóc dở cười, trêu ngươi trái tim và sức chịu đựng của anh, xung quanh cô là một đống hổ báo sài lang đang nhìn trân trân them thuồng, vậy mà cô vẫn cứ hồn nhiên vô lo vô nghĩ, chẳng hề nhận ra bản thâm mình chính là một miếng đậu phụ sắp bị người ta xơi tái. Nghĩ đến đây Ngôn Mạch bắt đầu suy xét nghiêm túc, hừm, cái gã đó, Uống Rượu Bên Suối, là Bùi Lăng Sơ phải không nhỉ, cứ chờ đến lúc ta giải quyết xong Cố Niên, người kế tiếp sẽ chính là hắn…
Ngôn Mạch vẫn còn đang chìm đắm trong tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp bình yên giữa anh và Thiên Trương, bỗng nhiên trong chiếc túi có tiếng quẫy đông, cả chiếc túi rung lên dữ dội, giống như có vật gì đó sắp phá túi chui ra, Ngôn Mạch ngạc nhiên: ”Thiên Trương, đây là cái gì?”
Ngôn Mạch đau khổ phát hiện anh và Thiên Trươn còn khác nhau nhiều quá, anh hỏi: “Cá gì, cá để làm gì?”
“Tất nhiên là để ăn rồi. Nếu không thì anh cho đó là cá vàng hay cá gỗ? Ha ha ha ha ~ ~ ~.” Bạch Thiên Trương nói xong, cảm thấy lời nói này của mình rất triết lý, cô cứ cười ngặt ngẽo không ngừng.
Haiz… Ngôn Mạch có đôi chút không thể tin được, lại có đôi chút mừng rỡ như điên: “Ý của em là, em muốn vào bếp nấu cho anh ăn?”
Bạch Thiên Trương lập tức không cười nữa, vừa xấu hổ vừa e thẹn: “Vâng… Em muốn cảm ơn anh.”
Ngôn Mạch không nói gì, anh lặng lẽ nắm bàn tay đã hơi lạnh của Bạch Thiên Trương đút vào túi áo khoác của mình. Ơ? Bạch Thiên Trương kinh ngạc liếc nhìn anh, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn của Ngôn Mạch hiện lên những nét dịu dàng, mái tóc dài lua xua ngang trán hơi lộn xộn che đi cặp mày, cô chỉ thấy được khóe môi dịu dàng của anh dường như khẽ nhếch lên hơi chút trẻ con. Trai, trai, trai, trai đẹp! Trai đẹp mê người! Bạch Thiên Trương luống cuống, cô vội vàng quay đi không nhìn anh nữa, nuốt nước miếng có vẻ như đầy thèm muốn.
Ngôn Mạch chợt dừng lại: “Em đói rồi à?” Sau đó bước chân khẩn trương hơn.
Bạch Thiên Trương nghĩ thầm: “Đói rồi, có điều em muốn ăn anh cơ.” – Cô không dám nói ra câu đó.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thiên Trương đến căn nhà gần đại học W của Ngôn Mạch, cửa vừa mở, cô đã giật mình kinh sợ. Cả căn phòng không ám một chút khói bếp, ngăn nắp sang trọng giống như khách sạn vậy. Ngôn Mạch xách túi đồ vào phòng bếp, mang theo con cá kia: “Thiên Trương, cái này làm như thế nào?”
Bạch Thiên Trương nhất thời sửng sốt, cô không muốn mổ cá, nhưng cô nhìn bộ dạng thiếu gia của Ngôn Mạch chắc chắn anh cũng sẽ không làm được, cô rên thầm, sớm biết thế này thì khi ở chợ đã bảo ông chủ xử lý sạch sẽ rồi!
“Haiz…” Cô quay đầu không nhìn ánh mắt hoài nghi của Ngôn Mạch, chỉ chỉ vào chậu rửa mặt: “Trước tiên cứ phải để nó sống đã.”
Cho dù Ngôn Mạch vô cùng chân thành tha thiết bày tỏ nguyện vọng muốn ở lại giúp đỡ Bạch Thiên Trương, nhưng vẫn bị cô đẩy ra khỏi cửa. Anh ngồi trên ghế salon mà không thể yên lòng xem tivi, chốc chốc anh lại nghe thấy từ trong phòng bếp truyền ra những âm thanh lách cách binh binh kì quái, lại nữa rồi, binh binh bang bang! Ngôn Mạch hồn siêu phách tán; bốp bốp, độp độp! Ngôn Mạch như tan thành mây khói. Ngôn đại thần bị kích dộng rốt cục phải đứng dậy khỏi ghế, ôm lấy trái tim đập thình thịch đi tới gõ cửa.
Bên trong bất chợt yên tĩnh một lúc, sau đó Ngôn Mạch sắp sửa xông vào, tiểu vũ trụ bên trong Bạch Thiên Trương bộc phát: “Anh mà dám bước vào thì em sẽ chết ngay trước mặt anh!” Ngôn Mạch lập tức ngừng lại tư thế sắp xông vào, anh tưởng tượng trong tay Bạch Thiên Trương đang cầm con dao thái rau, cuối cùng vô cùng sáng suốt anh quay lại xem bóng đá. Ừ, chẳng qua chỉ là phòng bếp thôi, cô muốn đốt thì cứ đốt…
Một giờ sau, Bạch Thiên Trương mặt mũi lấm lem mồ hôi mải mướt bước ra, Ngôn Mạch đau lòng kéo cô lại lau mồ hôi, Bạch Thiên Trương lại phấn khởi đẩy anh tới bàn ăn: “Được rồi được rồi, có thể ăn rồi!”
Vượt ra ngoài dự liệu của Ngôn Mạch, thứ mà Bạch Thiên Trương gần như thiêu rụi căn bếp của anh mới làm ra, lại có hương vị vô cùng tuyệt vời. Ngôn Mạch rất nhiệt tình vùi đầu ăn lấy ăn để, còn ăn thêm một bát cơm, Bạch Thiên Trương vui mừng, thật không uổng công cô đi chợ mang về một đống thức ăn, còn suýt nữa chặt phải tay mình.
Ăn xong cơm chiều, Ngôn mạch rất tự giác đi rửa bát, Bạch Thiên Trương vui vẻ mở máy tính xách tay của anh vào Viêm Hoàng Kỳ Tích. Đã rất lâu cô không lên, tuy Ông Không Thiếu Tiền đã viết thư xin lỗi và nói sẽ rời khỏi trò chơi, nhưng bóng đen của sự việc này vẫn còn dày đặc, trái tim Bạch Thiên Trương vẫn còn bị màn sương oán niệm đen tối che phủ, tạm thời nó vẫn chưa biến mất.
Nhưng lần này Ngôn Mạch đang ở ngay bên cạnh cô, Bạch Thiên Trương cảm thấy tràn đầy dũng khí, trần đầy lòng tin, và tràn đầy hứng thú. Nếu Bạch Thiên Trương thuộc dạng thể chất tăng lên một cách kì lạ sau khi ăn rau chân vịt, thì Ngôn Mạch không nghi ngờ gì chính là rau chân vịt tươi ngon mọng nước đương vào mùa thu hoạch.
Thượng Thiện Nhược Thủy nhìn thấy Bạch Thiên Trương online, lập tức thờ phào nhẹ nhõm.
Dạ Du Thần nói: “Chị dâu, em còn tưởng chị không bao giờ vào game nữa chứ.”
Bạch Thiên Trương cười: “Ha ha, sao có thể thế được, thời gian vừa qua chỉ là điều chỉnh lại một chút thôi mà.”
Thấy Chết Không Cứu nói: “Ý, chị dâu, lão đại đâu rồi? Sao cũng lâu rồi không thấy anh ấy online?”
“Nhanh thôi nhanh thôi, anh ấy đang rửa bát, bây giờ tôi dùng máy tính của anh ấy, anh ấy sắp online bây giờ.” Lúc nói lời này, Bạch Thiên Trương thề không hề có một chút suy nghĩ không trong sáng nào, suy nghĩ của cô còn tinh khiết hơn cả nước tinh khiết. Nhưng cô đã đánh giá quá cao lối tư duy của nhân loại, đồng thời đánh giá quá thấp hành vi của nhân loại.
Trên IS đột ngột im bặt, sau đó Tỉnh Dậy Vợ Đâu Mất chợt kêu lên: “Hai người ở chung rồi hả?”
Một câu này hiệu quả còn hơn cả việc khai thiên lập địa của Bàn Cổ, đánh thức thần trí của tất cả mọi người. Phong Nguyệt Vô Yên cười cô cùng mờ ám, ngữ điệu giống y như đôi nam nữ đang thông đồng làm chuyện gian díu: “Á à ~~~~ Thiên Trương, hai người đã sờ sờ mó mó rồi sao?”
So với sự lộ liễu của Phong Nguyệt Vô Yên, Mai Xuyên Nội Khốc tỏ ra kín đáo hơn: “Thiên Trương, lão đại chuyện đó được chứ?”
Bạch Thiên Trương tự động bỏ qua hàm nghĩa của chuyện đó và sờ sờ mó mó, nghiêm túc giải thích: “Chúng tôi rất đứng đắn trong sáng, suy nghĩ của mọi người đừng có đen tối như thế được không?”
Lời cô vừa nói ra, đã phải nhận những cái bĩu môi từ tất cả mọi người, đồng thời họ nhất quyết yêu cầu Bạch Thiên Trương xuống sân khấu, đòi đổi một người trong cuộc là Ngôn Mạch ra giải thích, vì đàn ông mà, lúc nào cũng thoải mái bộc lộ.
Bạch Thiên Trương ủ rũ đi tìm Ngôn Mạch, nhận lấy bát đĩa trong tay anh, cô nói: “Thượng Thiện Nhược Thủy tìm anh.”
Ngôn Mạch vì đã được ăn một bữa cơm do Bạch Thiên Trương tự tay nấu, nên tâm trạng vô cùng tốt, trêu đùa với đám người Thượng Thiện Nhược Thủy một hồi, tổng kết lại cảm nhận của anh chính là bảy chữ: Vợ con ấm áp như lò sưởi.
Ngôn Mạch mang tâm trạng vui vẻ đi tắm rửa. Tắm xong đi ra anh thoáng nhìn, trong phòng khách không có Bạch Thiên Trương. Vào phòng bếp tìm, Bạch Thiên Trương vẫn miệt mài không biết đang rửa cái gì, Ngôn Mạch chăm chú nhìn bóng lưng cô, vê cằm suy nghĩ hồi lâu, anh ngộ ra: Ừm, nếu như bên cạnh cô có thêm một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm thì thật là hoàn mỹ.
Bạch Thiên Trương vẫn đang rửa táo, bỗng nhiên cô ngửi thấy phía sau có mùi sữa tắm thơm dịu bay tới, quay đầu lại nhìn, ầm! Thần trí Bạch Thiên Trương như đã nổ tung, Ngôn Mạch tiện tay xoa xoa mái tóc ướt sũng, những sợi tóc lòa xòa trước trán, những giọt nước nhỏ chảy men theo gờ trán, tới bên trên hàng mi cong dài, lóng lánh đọng trên mi mắt, sạch sẽ mà gợi cảm. Bạch Thiên Trương bỗng dưng ngưỡng mộ những giọt nước kia, rau chân vịt của cô, rau chân vịt sau khi tắm mang theo sương sớm, chỉ có một cậu để hình dung tâm trạng cô lúc này: Thèm nhỏ dãi.
Có lẽ do ánh mắt của cô quá nóng bỏng, Ngôn Mạch bước tới.
Rau chân vịt! Rau chân vịt đang tới! Đầu óc Bạch Thiên Trương quay cuồng, theo phản xạ cô muốn chạy trốn. Ngôn Mạch ôm eo cô, cúi đầu hôn xuống. Đây là một nụ hôn thật tha thiết theo đúng nghĩa, Bạch Thiên Trương mơ hồ cảm thấy trong miệng anh có mùi hương của nước súc miệng, bờ môi lẫn chiếc lưỡi của hai người thân mật quấn lấy nhau, tựa như một cặp trời sinh. Cô vô thức phát ra một tiếng rên nhỏ, lập tức liền bị đẩy lên bệ bếp sau lưng, nụ hôn dần trở nên nồng nhiệt và điên cuồng, cho đến tận khi nó chấm dứt, cả hai người đều thở hổn hển.
Trong mắt Ngôn Mạch như có một đám lửa nhỏ đang bập bùng, Bạch Thiên Trương lờ mờ hiều được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng trí não cô đã là một mớ hỗn độn, tay chân như tê liệt, hiệu suất làm việc của cơ thể gần như bằng không. “A!” Cô khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi, bởi vì Ngôn Mạch vừa cắn nhẹ lên cổ cô, sau đó lại biến thành liếm láp đầy ám muội, Bạch Thiên Trương căng thẳng, cô bắt đầu run rẩy.
Nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt, thuận theo xương quai xanh xuống phía dưới, chỉ cách có một lớp vải mỏng nó như đang nhảy múa trước ngực cô. Những ngón tay thon dài của Ngôn Mạch vuốt ve từng chỗ mẫn cảm trên người cô, Bạch Thiên Trương không còn phân biệt được là trống rỗng hay thích thú, cô chỉ cảm thấy bản thân như một mảnh lụa thêu đang được kéo căng ra, mỗi một động tác của Ngôn Mạch đều mang đến cho cô niềm thích thú xen lẫn nỗi khổ sở, đó là một loại mỹ cảm đến cực độ.
Quần áo của Bạch Thiên Trương chẳng biết lúc nào đã bị cởi ra một nửa, chiếc lưỡi của Ngôn Mạch đã bao phủ lên bầu ngực cô, do bị lạnh và bị kích thích mà đã cứng lên, anh cắn rất nhẹ nhàng. Bạch Thiên Trương bỗng mở to đôi mắt, không sao ngăn mình bật ra một tiếng rên rỉ.
Cô chỉ cảm thấy nóng, mặc dù bệ đá sau lưng lạnh buốt, nhưng Ngôn Mạch lại đang tạo từng luồng từng luồng lửa cháy thiêu đốt con người cô, trong lúc nóng lạnh giao thoa cô chợt có cảm giác vật gì đó xâm nhập, ngón tay thon dài của Ngôn Mạch vô cùng nhẫn nại chậm rãi trêu đùa lãnh địa chưa từng có người lạ xâm chiếm của cô, Bạch Thiên Trương khẽ nhíu mày vì cái cảm giác xa lạ mà có chút đau đớn ấy, theo phản xạ cô muốn đẩy anh ra.
Ngôn Mạch thở gấp, hai bên tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi, ngón tay anh bắt đầu chuyển động chậm lại, Bạch Thiên Trương bật ra tiếng rên rỉ, vì sự khoái cảm đã khiến cả bàn chân cô cũng đang co quắp. Trong mơ hồ, cô nghĩ: Ngôn Mạch, Ngôn Mạch nhất định là đang cố ý, nếu không thì tại sao càng lúc cô càng cảm thấy bủn rủn, một loại khoái cảm càng lúc càng dâng cao, cho đến đỉnh điểm, cuối cùng thì nổ tung.
Khắp người cô như bị lửa đốt, Ngôn Mạch yêu thương chạm nhẹ vào môi cô, cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Thiên Trương, em chuẩn bị xong chưa?”
Bạch Thiên Trương còn chưa kịp phản ứng, thì trong thời khắc tình cảm trào dâng mãnh liệt, đột nhiên “Bẹp” một tiếng, tiếp đó có âm thanh va đập dữ dội dưới mặt đất, rồi nước lạnh không biết từ đâu giội thẳng vào hai người.
Tất cả tình cảm mãnh liệt lập tức bị giội cho lạnh buốt, Bạch Thiên Trương bị xối nước, bỗng chốc tỉnh tao, quay đầu lại nhìn, nước trong chậu nuôi cá đặt ở góc bếp đang sóng sánh dữ dội, con cá trắm đã nhảy khỏi chậu nước, sau khi quẫy nước vào người họ, nó đang nằm trên mặt đất trợn trừng đôi mắt cá, vùng vẫy giãy giụa.
…. Bạch Thiên Trương và Ngôn Mạch bốn mắt nhìn nhau, Ngôn Mạch nhìn bộ dạng vô tội chả biết gì của cô, thở dài, không biết nói sao, giúp cô kéo lại quần áo. Sau đó, người nào đó vừa mới tắm rửa xong, không hiểu tại sao lại xông vào phòng tắm, xối nước lạnh, khiêu chiến sức chịu đựng của cơ thể giữa mùa đông buốt giá.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lần này Ngôn đại anh hùng của chúng ta giống như một vị hoàng đế khải hoàn trở về, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của Bạch Thiên Trương.
Ngôn Mạch đóng cửa xe, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Bạch Thiên Trương, trên tay đang xách hai chiếc túi nilon, cô nhìn anh mỉm cười như cô vợ Nhật Bản bé nhỏ nhìn chồng, đôi mắt long lanh như những ánh sao lấp lánh, cô chớp mắt khiến anh ngây ngất tâm hồn.
Bạch Thiên Trương rất tự nhiên đặt một chiếc túi vào tay Ngôn Mạch, sau đó nắm lấy tay kia của anh, dáng vẻ vô cùng hân hoan như đón chào ngày thế giới thái bình. Cô sải bước tới cùng anh sánh vai trên con đường lớn rộng thênh thang.
Ngôn Mạch có chút lo sợ vì bỗng nhiên được quan tâm quá mức, phải biết rằng trong câu chuyện tình yêu này, có không ít lần anh nghi ngờ chỉ có mình anh là phía nồng nhiệt duy nhất, anh có thể đem cả nhiệt năng quang năng của tim gan phèo phổi cống hiến cho sự nghiệp phát điện nước nhà, còn Bạch Thiên Trương thì lại chẳng thèm để tâm để ý, ngây thơ ngốc nghếch, đôi khi cô lại tạo ra một loạt các tình huống dở khóc dở cười, trêu ngươi trái tim và sức chịu đựng của anh, xung quanh cô là một đống hổ báo sài lang đang nhìn trân trân them thuồng, vậy mà cô vẫn cứ hồn nhiên vô lo vô nghĩ, chẳng hề nhận ra bản thâm mình chính là một miếng đậu phụ sắp bị người ta xơi tái. Nghĩ đến đây Ngôn Mạch bắt đầu suy xét nghiêm túc, hừm, cái gã đó, Uống Rượu Bên Suối, là Bùi Lăng Sơ phải không nhỉ, cứ chờ đến lúc ta giải quyết xong Cố Niên, người kế tiếp sẽ chính là hắn…
Ngôn Mạch vẫn còn đang chìm đắm trong tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp bình yên giữa anh và Thiên Trương, bỗng nhiên trong chiếc túi có tiếng quẫy đông, cả chiếc túi rung lên dữ dội, giống như có vật gì đó sắp phá túi chui ra, Ngôn Mạch ngạc nhiên: ”Thiên Trương, đây là cái gì?”
Ngôn Mạch đau khổ phát hiện anh và Thiên Trươn còn khác nhau nhiều quá, anh hỏi: “Cá gì, cá để làm gì?”
“Tất nhiên là để ăn rồi. Nếu không thì anh cho đó là cá vàng hay cá gỗ? Ha ha ha ha ~ ~ ~.” Bạch Thiên Trương nói xong, cảm thấy lời nói này của mình rất triết lý, cô cứ cười ngặt ngẽo không ngừng.
Haiz… Ngôn Mạch có đôi chút không thể tin được, lại có đôi chút mừng rỡ như điên: “Ý của em là, em muốn vào bếp nấu cho anh ăn?”
Bạch Thiên Trương lập tức không cười nữa, vừa xấu hổ vừa e thẹn: “Vâng… Em muốn cảm ơn anh.”
Ngôn Mạch không nói gì, anh lặng lẽ nắm bàn tay đã hơi lạnh của Bạch Thiên Trương đút vào túi áo khoác của mình. Ơ? Bạch Thiên Trương kinh ngạc liếc nhìn anh, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn của Ngôn Mạch hiện lên những nét dịu dàng, mái tóc dài lua xua ngang trán hơi lộn xộn che đi cặp mày, cô chỉ thấy được khóe môi dịu dàng của anh dường như khẽ nhếch lên hơi chút trẻ con. Trai, trai, trai, trai đẹp! Trai đẹp mê người! Bạch Thiên Trương luống cuống, cô vội vàng quay đi không nhìn anh nữa, nuốt nước miếng có vẻ như đầy thèm muốn.
Ngôn Mạch chợt dừng lại: “Em đói rồi à?” Sau đó bước chân khẩn trương hơn.
Bạch Thiên Trương nghĩ thầm: “Đói rồi, có điều em muốn ăn anh cơ.” – Cô không dám nói ra câu đó.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thiên Trương đến căn nhà gần đại học W của Ngôn Mạch, cửa vừa mở, cô đã giật mình kinh sợ. Cả căn phòng không ám một chút khói bếp, ngăn nắp sang trọng giống như khách sạn vậy. Ngôn Mạch xách túi đồ vào phòng bếp, mang theo con cá kia: “Thiên Trương, cái này làm như thế nào?”
Bạch Thiên Trương nhất thời sửng sốt, cô không muốn mổ cá, nhưng cô nhìn bộ dạng thiếu gia của Ngôn Mạch chắc chắn anh cũng sẽ không làm được, cô rên thầm, sớm biết thế này thì khi ở chợ đã bảo ông chủ xử lý sạch sẽ rồi!
“Haiz…” Cô quay đầu không nhìn ánh mắt hoài nghi của Ngôn Mạch, chỉ chỉ vào chậu rửa mặt: “Trước tiên cứ phải để nó sống đã.”
Cho dù Ngôn Mạch vô cùng chân thành tha thiết bày tỏ nguyện vọng muốn ở lại giúp đỡ Bạch Thiên Trương, nhưng vẫn bị cô đẩy ra khỏi cửa. Anh ngồi trên ghế salon mà không thể yên lòng xem tivi, chốc chốc anh lại nghe thấy từ trong phòng bếp truyền ra những âm thanh lách cách binh binh kì quái, lại nữa rồi, binh binh bang bang! Ngôn Mạch hồn siêu phách tán; bốp bốp, độp độp! Ngôn Mạch như tan thành mây khói. Ngôn đại thần bị kích dộng rốt cục phải đứng dậy khỏi ghế, ôm lấy trái tim đập thình thịch đi tới gõ cửa.
Bên trong bất chợt yên tĩnh một lúc, sau đó Ngôn Mạch sắp sửa xông vào, tiểu vũ trụ bên trong Bạch Thiên Trương bộc phát: “Anh mà dám bước vào thì em sẽ chết ngay trước mặt anh!” Ngôn Mạch lập tức ngừng lại tư thế sắp xông vào, anh tưởng tượng trong tay Bạch Thiên Trương đang cầm con dao thái rau, cuối cùng vô cùng sáng suốt anh quay lại xem bóng đá. Ừ, chẳng qua chỉ là phòng bếp thôi, cô muốn đốt thì cứ đốt…
Một giờ sau, Bạch Thiên Trương mặt mũi lấm lem mồ hôi mải mướt bước ra, Ngôn Mạch đau lòng kéo cô lại lau mồ hôi, Bạch Thiên Trương lại phấn khởi đẩy anh tới bàn ăn: “Được rồi được rồi, có thể ăn rồi!”
Vượt ra ngoài dự liệu của Ngôn Mạch, thứ mà Bạch Thiên Trương gần như thiêu rụi căn bếp của anh mới làm ra, lại có hương vị vô cùng tuyệt vời. Ngôn Mạch rất nhiệt tình vùi đầu ăn lấy ăn để, còn ăn thêm một bát cơm, Bạch Thiên Trương vui mừng, thật không uổng công cô đi chợ mang về một đống thức ăn, còn suýt nữa chặt phải tay mình.
Ăn xong cơm chiều, Ngôn mạch rất tự giác đi rửa bát, Bạch Thiên Trương vui vẻ mở máy tính xách tay của anh vào Viêm Hoàng Kỳ Tích. Đã rất lâu cô không lên, tuy Ông Không Thiếu Tiền đã viết thư xin lỗi và nói sẽ rời khỏi trò chơi, nhưng bóng đen của sự việc này vẫn còn dày đặc, trái tim Bạch Thiên Trương vẫn còn bị màn sương oán niệm đen tối che phủ, tạm thời nó vẫn chưa biến mất.
Nhưng lần này Ngôn Mạch đang ở ngay bên cạnh cô, Bạch Thiên Trương cảm thấy tràn đầy dũng khí, trần đầy lòng tin, và tràn đầy hứng thú. Nếu Bạch Thiên Trương thuộc dạng thể chất tăng lên một cách kì lạ sau khi ăn rau chân vịt, thì Ngôn Mạch không nghi ngờ gì chính là rau chân vịt tươi ngon mọng nước đương vào mùa thu hoạch.
Thượng Thiện Nhược Thủy nhìn thấy Bạch Thiên Trương online, lập tức thờ phào nhẹ nhõm.
Dạ Du Thần nói: “Chị dâu, em còn tưởng chị không bao giờ vào game nữa chứ.”
Bạch Thiên Trương cười: “Ha ha, sao có thể thế được, thời gian vừa qua chỉ là điều chỉnh lại một chút thôi mà.”
Thấy Chết Không Cứu nói: “Ý, chị dâu, lão đại đâu rồi? Sao cũng lâu rồi không thấy anh ấy online?”
“Nhanh thôi nhanh thôi, anh ấy đang rửa bát, bây giờ tôi dùng máy tính của anh ấy, anh ấy sắp online bây giờ.” Lúc nói lời này, Bạch Thiên Trương thề không hề có một chút suy nghĩ không trong sáng nào, suy nghĩ của cô còn tinh khiết hơn cả nước tinh khiết. Nhưng cô đã đánh giá quá cao lối tư duy của nhân loại, đồng thời đánh giá quá thấp hành vi của nhân loại.
Trên IS đột ngột im bặt, sau đó Tỉnh Dậy Vợ Đâu Mất chợt kêu lên: “Hai người ở chung rồi hả?”
Một câu này hiệu quả còn hơn cả việc khai thiên lập địa của Bàn Cổ, đánh thức thần trí của tất cả mọi người. Phong Nguyệt Vô Yên cười cô cùng mờ ám, ngữ điệu giống y như đôi nam nữ đang thông đồng làm chuyện gian díu: “Á à ~~~~ Thiên Trương, hai người đã sờ sờ mó mó rồi sao?”
So với sự lộ liễu của Phong Nguyệt Vô Yên, Mai Xuyên Nội Khốc tỏ ra kín đáo hơn: “Thiên Trương, lão đại chuyện đó được chứ?”
Bạch Thiên Trương tự động bỏ qua hàm nghĩa của chuyện đó và sờ sờ mó mó, nghiêm túc giải thích: “Chúng tôi rất đứng đắn trong sáng, suy nghĩ của mọi người đừng có đen tối như thế được không?”
Lời cô vừa nói ra, đã phải nhận những cái bĩu môi từ tất cả mọi người, đồng thời họ nhất quyết yêu cầu Bạch Thiên Trương xuống sân khấu, đòi đổi một người trong cuộc là Ngôn Mạch ra giải thích, vì đàn ông mà, lúc nào cũng thoải mái bộc lộ.
Bạch Thiên Trương ủ rũ đi tìm Ngôn Mạch, nhận lấy bát đĩa trong tay anh, cô nói: “Thượng Thiện Nhược Thủy tìm anh.”
Ngôn Mạch vì đã được ăn một bữa cơm do Bạch Thiên Trương tự tay nấu, nên tâm trạng vô cùng tốt, trêu đùa với đám người Thượng Thiện Nhược Thủy một hồi, tổng kết lại cảm nhận của anh chính là bảy chữ: Vợ con ấm áp như lò sưởi.
Ngôn Mạch mang tâm trạng vui vẻ đi tắm rửa. Tắm xong đi ra anh thoáng nhìn, trong phòng khách không có Bạch Thiên Trương. Vào phòng bếp tìm, Bạch Thiên Trương vẫn miệt mài không biết đang rửa cái gì, Ngôn Mạch chăm chú nhìn bóng lưng cô, vê cằm suy nghĩ hồi lâu, anh ngộ ra: Ừm, nếu như bên cạnh cô có thêm một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm thì thật là hoàn mỹ.
Bạch Thiên Trương vẫn đang rửa táo, bỗng nhiên cô ngửi thấy phía sau có mùi sữa tắm thơm dịu bay tới, quay đầu lại nhìn, ầm! Thần trí Bạch Thiên Trương như đã nổ tung, Ngôn Mạch tiện tay xoa xoa mái tóc ướt sũng, những sợi tóc lòa xòa trước trán, những giọt nước nhỏ chảy men theo gờ trán, tới bên trên hàng mi cong dài, lóng lánh đọng trên mi mắt, sạch sẽ mà gợi cảm. Bạch Thiên Trương bỗng dưng ngưỡng mộ những giọt nước kia, rau chân vịt của cô, rau chân vịt sau khi tắm mang theo sương sớm, chỉ có một cậu để hình dung tâm trạng cô lúc này: Thèm nhỏ dãi.
Có lẽ do ánh mắt của cô quá nóng bỏng, Ngôn Mạch bước tới.
Rau chân vịt! Rau chân vịt đang tới! Đầu óc Bạch Thiên Trương quay cuồng, theo phản xạ cô muốn chạy trốn. Ngôn Mạch ôm eo cô, cúi đầu hôn xuống. Đây là một nụ hôn thật tha thiết theo đúng nghĩa, Bạch Thiên Trương mơ hồ cảm thấy trong miệng anh có mùi hương của nước súc miệng, bờ môi lẫn chiếc lưỡi của hai người thân mật quấn lấy nhau, tựa như một cặp trời sinh. Cô vô thức phát ra một tiếng rên nhỏ, lập tức liền bị đẩy lên bệ bếp sau lưng, nụ hôn dần trở nên nồng nhiệt và điên cuồng, cho đến tận khi nó chấm dứt, cả hai người đều thở hổn hển.
Trong mắt Ngôn Mạch như có một đám lửa nhỏ đang bập bùng, Bạch Thiên Trương lờ mờ hiều được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng trí não cô đã là một mớ hỗn độn, tay chân như tê liệt, hiệu suất làm việc của cơ thể gần như bằng không. “A!” Cô khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi, bởi vì Ngôn Mạch vừa cắn nhẹ lên cổ cô, sau đó lại biến thành liếm láp đầy ám muội, Bạch Thiên Trương căng thẳng, cô bắt đầu run rẩy.
Nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt, thuận theo xương quai xanh xuống phía dưới, chỉ cách có một lớp vải mỏng nó như đang nhảy múa trước ngực cô. Những ngón tay thon dài của Ngôn Mạch vuốt ve từng chỗ mẫn cảm trên người cô, Bạch Thiên Trương không còn phân biệt được là trống rỗng hay thích thú, cô chỉ cảm thấy bản thân như một mảnh lụa thêu đang được kéo căng ra, mỗi một động tác của Ngôn Mạch đều mang đến cho cô niềm thích thú xen lẫn nỗi khổ sở, đó là một loại mỹ cảm đến cực độ.
Quần áo của Bạch Thiên Trương chẳng biết lúc nào đã bị cởi ra một nửa, chiếc lưỡi của Ngôn Mạch đã bao phủ lên bầu ngực cô, do bị lạnh và bị kích thích mà đã cứng lên, anh cắn rất nhẹ nhàng. Bạch Thiên Trương bỗng mở to đôi mắt, không sao ngăn mình bật ra một tiếng rên rỉ.
Cô chỉ cảm thấy nóng, mặc dù bệ đá sau lưng lạnh buốt, nhưng Ngôn Mạch lại đang tạo từng luồng từng luồng lửa cháy thiêu đốt con người cô, trong lúc nóng lạnh giao thoa cô chợt có cảm giác vật gì đó xâm nhập, ngón tay thon dài của Ngôn Mạch vô cùng nhẫn nại chậm rãi trêu đùa lãnh địa chưa từng có người lạ xâm chiếm của cô, Bạch Thiên Trương khẽ nhíu mày vì cái cảm giác xa lạ mà có chút đau đớn ấy, theo phản xạ cô muốn đẩy anh ra.
Ngôn Mạch thở gấp, hai bên tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi, ngón tay anh bắt đầu chuyển động chậm lại, Bạch Thiên Trương bật ra tiếng rên rỉ, vì sự khoái cảm đã khiến cả bàn chân cô cũng đang co quắp. Trong mơ hồ, cô nghĩ: Ngôn Mạch, Ngôn Mạch nhất định là đang cố ý, nếu không thì tại sao càng lúc cô càng cảm thấy bủn rủn, một loại khoái cảm càng lúc càng dâng cao, cho đến đỉnh điểm, cuối cùng thì nổ tung.
Khắp người cô như bị lửa đốt, Ngôn Mạch yêu thương chạm nhẹ vào môi cô, cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Thiên Trương, em chuẩn bị xong chưa?”
Bạch Thiên Trương còn chưa kịp phản ứng, thì trong thời khắc tình cảm trào dâng mãnh liệt, đột nhiên “Bẹp” một tiếng, tiếp đó có âm thanh va đập dữ dội dưới mặt đất, rồi nước lạnh không biết từ đâu giội thẳng vào hai người.
Tất cả tình cảm mãnh liệt lập tức bị giội cho lạnh buốt, Bạch Thiên Trương bị xối nước, bỗng chốc tỉnh tao, quay đầu lại nhìn, nước trong chậu nuôi cá đặt ở góc bếp đang sóng sánh dữ dội, con cá trắm đã nhảy khỏi chậu nước, sau khi quẫy nước vào người họ, nó đang nằm trên mặt đất trợn trừng đôi mắt cá, vùng vẫy giãy giụa.
…. Bạch Thiên Trương và Ngôn Mạch bốn mắt nhìn nhau, Ngôn Mạch nhìn bộ dạng vô tội chả biết gì của cô, thở dài, không biết nói sao, giúp cô kéo lại quần áo. Sau đó, người nào đó vừa mới tắm rửa xong, không hiểu tại sao lại xông vào phòng tắm, xối nước lạnh, khiêu chiến sức chịu đựng của cơ thể giữa mùa đông buốt giá.