Bạch Thiên Trương cuộn mình lại, ngồi xổm ở trên bục phân cách giữa hai làn đường vẽ vòng tròn.
Có người lay lay cánh tay cô, cô lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người tới, nét mừng rỡ trong ánh mắt thoáng chốc vụt tắt, trở nên ảm đạm.
Ninh Tần làm như không thấy vệt nước mắt trên mặt cô, cười nói: “Rất thất vọng phải không? Người kia nhà cô vẫn còn đứng ngẩn người trên đường kìa.”
Bạch Thiên Trương lau mặt, nhận lời an ủi của Ninh Tần, cố gắng gượng cười: “Xấu hổ quá, để cậu nhìn thấy.” Bạch Thiên Trương cảm thấy nếu lúc này dưới mặt đất có một cái hố, vậy thì chắc chắn là vì cô mà có. Tình cảnh máu chó hoa hoa lệ lệ như phim truyền hình tám giờ của cô lại bị Ninh Tần nhìn thấy mấy lần, Ninh Tần chỉ là người qua đường giáp vô tội mà cũng bị liên lụy. Mặt mũi này, ném đến nhà bà ngoại của bà ngoại đi.
Mà sau khi cô nói câu kia rồi chạy đi rất kiểu Quỳnh Dao, Ngôn Mạch cũng không đuổi theo, xem ra thật sự vẫn đứng ngây người ở đó.
Ninh Tần chép miệng nhưng vẫn tươi cười: “Không sao, máu chó hơn nữa tôi cũng thấy rồi.”
Bạch Thiên Trương rùng mình, đây gọi là an ủi biến chất à? Cô im lặng rơi nước mắt, tại sao lại thế 囧, cái gì cũng bị thấy hết…
“Ừm, tốt hơn so với dự đoán của tôi.” Ninh Tần nói.
“Hả?” Bạch Thiên Trương nghi hoặc.
“Chính là máu chó. Tôi tưởng rằng sau khi cô hỏi câu kia, người kia của cô sẽ nói ‘Em nghe anh giải thích đã’, sau đó cô sẽ bịt tai nói ‘Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!’, sau đó lại chạy đi,” cậu nhún nhún vai, “Kiểu như vậy.”
“…” Bạch Thiên Trương nghĩ lại tình huống máu chó kinh điển vừa rồi, mà cô lại là nhân vật nữ chính não tàn, nhất thời nỗi oán hận chịu đả kích lại bộc phát, cảm thấy cuộc đời càng thêm u ám.
Ninh Tần nói: “Này, cô định qua đêm ở đây đấy à?”
Bạch Thiên Trương đáng thương ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Tôi không muốn quay về kí túc xá.”
Ninh Tần nghĩ một lát: “Vậy thì đến tiệm Internet đi.”
Mặc dù là tới tiệm Internet, nhưng tâm trạng hiện giờ của Bạch Thiên Trương thật sự cũng chẳng còn tâm tình mà lên mạng, chỉ theo thói quen mở Viêm Hoàng Kỳ Tích, nhìn chằm chằm vào danh xưng “Nương tử của Vũ Thoa Phong Lạp” trên đầu Thiên Trương Nhục Cốt Đầu một lúc, đột nhiên căm hận ấn chuột ầm ầm, xóa bỏ danh xưng này.
Ninh Tần cười nhạo một tiếng. Bạch Thiên Trương im lặng chạy tới chỗ NPC Nguyệt lão, ấn chọn vào đám râu ria của Nguyệt lão. Ba sự lựa chọn hiện ra: Kết hôn, Nhiệm vụ vợ chồng, Ly hôn.
Con chuột trong tay cô dừng lại, chậm rãi di đến dòng chữ Ly hôn, ngón tay khẽ run lên, cuối cùng tay trái ấn xuống tay phải, kích chọn.
Lại một hộp thoại hiện ra: Tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm năm mới được ngủ chung gối. Thà hủy đi mười tòa miếu, cũng không từ bỏ một người thân. Bạn xác định muốn Ly hôn?
Thực ra trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, hình phạt cưỡng chế ly hôn rất nặng. Không chỉ phải nộp tiền phạt nhiều gấp bội so với kết hôn, các loại giá trị, danh dự cũng sẽ bị hạ thấp. Sau khi Bạch Thiên Trương suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm thân bại danh liệt, chọn xác nhận.
Kết quả cô 囧. Một lần nữa cô đoán trúng mở đầu nhưng lại không đoán được kết cục.
Hệ thống hoa hoa lệ lệ nhắc nhở: Rất xin lỗi! Do bạn và Vũ Thoa Phong Lạp đã có BB, hãy vì tương lai của con cái mà suy nghĩ lại, yêu cầu của bạn không đáng được thông qua, lập tức bác bỏ. Hi vọng bạn sẽ có thể cải thiện tốt quan hệ hôn nhân.
…
“Phụt! Ha ha ha ha!” Ninh Tần vươn người nhìn sang, sau đó cười điên loạn nghiêng ngả. Bạch Thiên Trương chỉ im lặng trước sự biến thái của Viêm Hoàng Kỳ Tích, gọi ra con gái Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt, nhìn con, chợt cảm thấy bất lực.
Ninh Tần nói: “Này, đưa cô đi cho hả giận.”
Bạch Thiên Trương vẫn còn đang buồn bã: “Cậu không cần quản việc của thị tộc cậu à?”
“Ừ, không cần. Bình thường tôi không hay ra mặt.” Ninh Tần nói xong, nhanh nhẹn lưu loát tắt kênh Thế giới và kênh Thị tộc, đóng hòm thư bạn bè, chỉ để một kênh Đội ngũ, gửi lời mời gia nhập tổ đội cho Bạch Thiên Trương.
Bạch Thiên Trương uể oải cố gượng dậy tinh thần, đồng ý yêu cầu tổ đội của Ninh Tần.
Chạy tới chỗ Ninh Tần, lúc đi ngang qua nông trường, chợt trông thấy cây đậu đỏ lúc cô và Ngôn Mạch kết hôn. Đó là để gia tăng mức độ thân mật giữa vợ chồng nên Viêm Hoàng Kỳ Tích mới đưa ra một nhiệm vụ vợ chồng hạng nhất, chỉ cần ở trong nông trường gieo trồng đậu đỏ, đến khi nào gặt hái được chín mươi chín hạt đậu, có thể đưa cho Kim đồng Ngọc nữ để kết thành ngọc uyên ương. Lúc ấy Bạch Thiên Trương nhất thời hứng thú, kéo Ngôn Mạch đi gieo trồng cây đậu đỏ đầu tiên, nhưng vì thời gian sinh trưởng của đậu đỏ rất dài, thỉnh thoảng phải tới bón phân, tưới nước, diệt sâu bọ, hơn nữa trước nay Bạch Thiên Trương vẫn cả thèm chóng chán nên sau này cô cũng quên mất hoạt động đó.
Bây giờ nhìn thấy, Bạch Thiên Trương đột nhiên cảm thấy cây đậu đỏ kia thật ngứa mắt, ngay lúc đó định đi tới chỗ NPC chủ nông trường mua vài con thỏ gặm nhấm, để cho nó cắn nát hết đám đậu đỏ kia đi.
Ninh Tần đưa cô tới một khu trên bản đồ rồi dừng lại. Bạch Thiên Trương giật mình: “Khu huấn luyện tân thủ?”
“Ừ.” Hai tay Ninh Tần đan chéo để ở sau gáy, hơi ngửa người dựa vào lưng ghế, “Đây, con thỏ ở đây, lúc bị giết đều cầu xin tha thứ, cô đổi thành đồ Tân thủ rồi đi giết bọn nó.”
Bạch Thiên Trương sợ run người, không hiểu sao cảm thấy tâm lý của Ninh đại thần có chút khác hẳn với người thường, nhưng vẫn nghe theo chỉ thị của Ninh Tần, đổi sang trang phục Tân thủ, cầm đao sắt đi chém con thỏ. Từng đám từng đám bông màu trắng hình dạng như thỏ bị đâm vài nhát, sau đó bắt đầu kêu rên, khóc lóc ra vẻ đáng thương. Bạch Thiên Trương nhìn bộ dạng đám thỏ co rúm vào một chỗ cầu xin tha thứ, bỗng cảm thấy tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều. Vừa chém vừa hung dữ khinh bỉ: “Gian phu dâm phụ! Biến đi… Đi chết đi!”
Ninh Tần nhìn nhìn người nào đó ở bên cạnh rõ ràng đã rơi vào trạng thái điên, cười nhạt một tiếng. Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu lẳng lặng ngồi xuống dưới một gốc cây bên ngoài khu luyện cấp, phía trước là một cô gái điên đang cực kỳ ác độc tàn sát một đám thỏ, không ai có thể nghĩ tới, một đại thần cùng với vợ của một đại thần khác lại cùng nhau đến khu luyện cấp vắng người qua lại này, tàn sát những sinh linh.
Lúc Ninh Tần làm xong một phó bản, liếc qua Bạch Thiên Trương thì đã thấy cô đang tựa vào ghế ngủ. Lông mày khẽ nhíu lại, ánh sáng màu lam yếu ớt từ màn hình hắt xuống, trên mặt cô còn có vệt nước mắt đã bị lau đi nhưng không hết. Có lẽ là do tư thế không thoải mái, cô ngủ không được yên.
Ninh Tần bỗng nín thở, nhìn cô hồi lâu, tay không tự chủ được cẩn thận, nhẹ nhàng vòng qua dưới eo cô, cẩn thận từng li từng tí nhấc cô dậy. Bạch Thiên Trương vô ý thức nói mơ trong lúc bị chuyển động, một bên má dán vào tấm lưng gầy guộc, cọ qua cọ lại, giày vò một hồi rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Ninh Tần dừng lại một chút, cảm thấy phần lưng bị gương mặt của cô cọ vào, đột nhiên nóng bừng. Tóc cô xõa ra hơi lộn xộn, một vài sợi rủ xuống bên cạnh mặt cậu, chạm vào da thịt, ngưa ngứa.
Bạch Thiên Trương lại bất an động đậy, trong lúc ngủ mơ lại nói gì đó mơ hồ, Ninh Tần lắng tai nghe, chỉ nghe thấy cô yếu ớt nói mấy chữ: “Ngôn Mạch anh, tên vương bát đản này…”
Cậu cười nhẹ một tiếng, tiếp tục cõng cô trên lưng bước đi. Đêm khuya yên tĩnh, đường không bóng người, đèn đường đổ bóng kéo dài hình dáng hai con người. Sau này Ninh Tần nghĩ, hóa ra lúc đó, không chỉ có cô điên, chính cậu cũng điên rồi.
Không điên không sống được.
-------------------------------------------------------------------------------
Người nào đó thần kinh không ổn định – lúc thức dậy trên một chiếc giường lạ lẫm, ngốc nghếch một cách tự nhiên duỗi lưng làm tư thế Thụy mỹ nhân tỉnh giấc, Ninh Tần đang rán trứng trong phòng bếp lập tức nghe thấy một tiếng thét đến thủng màng nhĩ, tay cậu run lên, vỏ trứng còn chưa bị đập vỡ rơi thẳng vào chảo, thê thảm co rúm thành một cục, bốc lên một làn khói đen kì quái.
Ninh đại thần nổi giận đùng đùng, giật phắt tạp dề xuống, lao vào phòng Bạch Thiên Trương, đúng lúc thấy Bạch Thiên Trương đang nhảy lên nhảy xuống tìm kiếm gì đó, còn vừa thì thào: “Thẻ sinh viên của tôi đâu rồi, chứng minh thư của tôi đâu rồi, điện thoại đâu rồi, ví tiền đâu rồi…”
Ninh Tần chán nản: “Này, bình thường không phải trước tiên nên quan tâm một chút xem mình có bị thất thân không à?”
“Á…” Bạch Thiên Trương lúc này mới nhìn xuống xem xét người mình, quần áo nhăm nhúm hôm qua, vẫn còn đóng gói nguyên vẹn, không hao tổn gì. Cô vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Phù, may mà tôi không phải chịu trách nhiệm với cậu.”
“…” Ninh Tần im lặng, có phải cô đã đánh giá quá thấp đặc tính phụ nữ của bản thân, hay là căn bản không coi cậu là động vật giống đực? Lòng tự tôn đàn ông của Ninh Tần bị đả kích, tốt xấu gì cậu cũng đã mười tám tuổi, đã trưởng thành, thời cổ ở vào tuổi này không biết chừng đã có cả cháu trai rồi ấy chứ!
Cậu nghiêm mặt, không vui ném ra một câu: “Đi ra ăn cơm!”, sau đó quay đầu đi.
Dù gì Bạch Thiên Trương vẫn còn ý thức được là mình đang ăn nhờ ở đậu, cười hì hì nịnh nọt chủ nhà: “Ơ, Ninh Tần, đây là nhà cậu à?”
Ninh Tần thật sự không muốn lý sự với cô, nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười chân chó của Bạch Thiên Trương, vẫn mở miệng vàng: “Của anh họ tôi. Anh ấy đang ở nước ngoài, lúc nào tôi đến thành phố W chơi thì sẽ ở đây.”
Ninh Tần bê sữa và trứng gà rán cháy đen để lên bàn, sau đó ném túi cho Bạch Thiên Trương: “Đồ của cô.”
Bạch Thiên Trương lấy điện thoại di động ra xem, pin sắp hết chỉ còn một vạch. Trên màn hình hiện ba mươi tám cuộc gọi nhỡ, năm cuộc của Dư San, còn lại đều của Ngôn Mạch.
“Á!!!” Lỗ tai Ninh Tần bị sát hại lần thứ hai, Bạch Thiên Trương luống cuống thu dọn đồ, “Ninh Tần! Tôi phải về trường học! Quên mất không nói với Dư San, chắc cô ấy lo lắng gần chết!”
Ninh Tần lẳng lặng nhìn cô, sau đó làm động tác mời, Bạch Thiên Trương vọt tới cạnh cửa, dường như bỗng dưng nghĩ ra điều gì, thăm dò nhìn Ninh Tần cười quyến rũ: “Hì hì, hôm qua, cảm ơn cậu nhé.”
Ninh Tần không thèm để ý tới cô, vẻ mặt xa cách, yên lặng ăn món trứng rán cháy đen. Trứng cho vào miệng đắng ngắt, cậu lại hoàn toàn không nhận thấy, từng miếng từng miếng ăn hết tất cả.
Bạch Thiên Trương đứng đợi xe buýt trong không khí rét lạnh của buổi sớm, điện thoại đêm qua để chế độ im lặng đã được cô chuyển lại về chế độ bình thường, đúng lúc này đột nhiên reo vang bài hát, Bạch Thiên Trương vừa nhận điện, tiếng gào thét bùng phát của Dư San xuyên qua ống nghe, hù dọa một đám chim chóc đang đi tìm mồi sáng sớm: “Bạch Thiên Trương! Cậu còn biết nghe điện thoại à! Hôm qua đi lêu lổng ở đâu hả?!”
Bạch Thiên Trương mưu tính muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cô bạn: “A, Dư San, tớ chưa bao giờ dậy sớm như thế này, hóa ra bình minh thật là đẹp…”
“Đẹp cái con khỉ! Cậu mau biến về đây! Nếu cậu mà không về, Ngôn Mạch sẽ phá hủy cả cái kí túc xá này đấy!”
Sau đó tít tít, điện thoại dập máy.
Bạch Thiên Trương nắm chặt điện thoại, bị một cơn gió se se lạnh thổi tới run người – cô có thể không về không?
Bạch Thiên Trương cuộn mình lại, ngồi xổm ở trên bục phân cách giữa hai làn đường vẽ vòng tròn.
Có người lay lay cánh tay cô, cô lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người tới, nét mừng rỡ trong ánh mắt thoáng chốc vụt tắt, trở nên ảm đạm.
Ninh Tần làm như không thấy vệt nước mắt trên mặt cô, cười nói: “Rất thất vọng phải không? Người kia nhà cô vẫn còn đứng ngẩn người trên đường kìa.”
Bạch Thiên Trương lau mặt, nhận lời an ủi của Ninh Tần, cố gắng gượng cười: “Xấu hổ quá, để cậu nhìn thấy.” Bạch Thiên Trương cảm thấy nếu lúc này dưới mặt đất có một cái hố, vậy thì chắc chắn là vì cô mà có. Tình cảnh máu chó hoa hoa lệ lệ như phim truyền hình tám giờ của cô lại bị Ninh Tần nhìn thấy mấy lần, Ninh Tần chỉ là người qua đường giáp vô tội mà cũng bị liên lụy. Mặt mũi này, ném đến nhà bà ngoại của bà ngoại đi.
Mà sau khi cô nói câu kia rồi chạy đi rất kiểu Quỳnh Dao, Ngôn Mạch cũng không đuổi theo, xem ra thật sự vẫn đứng ngây người ở đó.
Ninh Tần chép miệng nhưng vẫn tươi cười: “Không sao, máu chó hơn nữa tôi cũng thấy rồi.”
Bạch Thiên Trương rùng mình, đây gọi là an ủi biến chất à? Cô im lặng rơi nước mắt, tại sao lại thế 囧, cái gì cũng bị thấy hết…
“Ừm, tốt hơn so với dự đoán của tôi.” Ninh Tần nói.
“Hả?” Bạch Thiên Trương nghi hoặc.
“Chính là máu chó. Tôi tưởng rằng sau khi cô hỏi câu kia, người kia của cô sẽ nói ‘Em nghe anh giải thích đã’, sau đó cô sẽ bịt tai nói ‘Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!’, sau đó lại chạy đi,” cậu nhún nhún vai, “Kiểu như vậy.”
“…” Bạch Thiên Trương nghĩ lại tình huống máu chó kinh điển vừa rồi, mà cô lại là nhân vật nữ chính não tàn, nhất thời nỗi oán hận chịu đả kích lại bộc phát, cảm thấy cuộc đời càng thêm u ám.
Ninh Tần nói: “Này, cô định qua đêm ở đây đấy à?”
Bạch Thiên Trương đáng thương ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Tôi không muốn quay về kí túc xá.”
Ninh Tần nghĩ một lát: “Vậy thì đến tiệm Internet đi.”
Mặc dù là tới tiệm Internet, nhưng tâm trạng hiện giờ của Bạch Thiên Trương thật sự cũng chẳng còn tâm tình mà lên mạng, chỉ theo thói quen mở Viêm Hoàng Kỳ Tích, nhìn chằm chằm vào danh xưng “Nương tử của Vũ Thoa Phong Lạp” trên đầu Thiên Trương Nhục Cốt Đầu một lúc, đột nhiên căm hận ấn chuột ầm ầm, xóa bỏ danh xưng này.
Ninh Tần cười nhạo một tiếng. Bạch Thiên Trương im lặng chạy tới chỗ NPC Nguyệt lão, ấn chọn vào đám râu ria của Nguyệt lão. Ba sự lựa chọn hiện ra: Kết hôn, Nhiệm vụ vợ chồng, Ly hôn.
Con chuột trong tay cô dừng lại, chậm rãi di đến dòng chữ Ly hôn, ngón tay khẽ run lên, cuối cùng tay trái ấn xuống tay phải, kích chọn.
Lại một hộp thoại hiện ra: Tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm năm mới được ngủ chung gối. Thà hủy đi mười tòa miếu, cũng không từ bỏ một người thân. Bạn xác định muốn Ly hôn?
Thực ra trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, hình phạt cưỡng chế ly hôn rất nặng. Không chỉ phải nộp tiền phạt nhiều gấp bội so với kết hôn, các loại giá trị, danh dự cũng sẽ bị hạ thấp. Sau khi Bạch Thiên Trương suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm thân bại danh liệt, chọn xác nhận.
Kết quả cô 囧. Một lần nữa cô đoán trúng mở đầu nhưng lại không đoán được kết cục.
Hệ thống hoa hoa lệ lệ nhắc nhở: Rất xin lỗi! Do bạn và Vũ Thoa Phong Lạp đã có BB, hãy vì tương lai của con cái mà suy nghĩ lại, yêu cầu của bạn không đáng được thông qua, lập tức bác bỏ. Hi vọng bạn sẽ có thể cải thiện tốt quan hệ hôn nhân.
…
“Phụt! Ha ha ha ha!” Ninh Tần vươn người nhìn sang, sau đó cười điên loạn nghiêng ngả. Bạch Thiên Trương chỉ im lặng trước sự biến thái của Viêm Hoàng Kỳ Tích, gọi ra con gái Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt, nhìn con, chợt cảm thấy bất lực.
Ninh Tần nói: “Này, đưa cô đi cho hả giận.”
Bạch Thiên Trương vẫn còn đang buồn bã: “Cậu không cần quản việc của thị tộc cậu à?”
“Ừ, không cần. Bình thường tôi không hay ra mặt.” Ninh Tần nói xong, nhanh nhẹn lưu loát tắt kênh Thế giới và kênh Thị tộc, đóng hòm thư bạn bè, chỉ để một kênh Đội ngũ, gửi lời mời gia nhập tổ đội cho Bạch Thiên Trương.
Bạch Thiên Trương uể oải cố gượng dậy tinh thần, đồng ý yêu cầu tổ đội của Ninh Tần.
Chạy tới chỗ Ninh Tần, lúc đi ngang qua nông trường, chợt trông thấy cây đậu đỏ lúc cô và Ngôn Mạch kết hôn. Đó là để gia tăng mức độ thân mật giữa vợ chồng nên Viêm Hoàng Kỳ Tích mới đưa ra một nhiệm vụ vợ chồng hạng nhất, chỉ cần ở trong nông trường gieo trồng đậu đỏ, đến khi nào gặt hái được chín mươi chín hạt đậu, có thể đưa cho Kim đồng Ngọc nữ để kết thành ngọc uyên ương. Lúc ấy Bạch Thiên Trương nhất thời hứng thú, kéo Ngôn Mạch đi gieo trồng cây đậu đỏ đầu tiên, nhưng vì thời gian sinh trưởng của đậu đỏ rất dài, thỉnh thoảng phải tới bón phân, tưới nước, diệt sâu bọ, hơn nữa trước nay Bạch Thiên Trương vẫn cả thèm chóng chán nên sau này cô cũng quên mất hoạt động đó.
Bây giờ nhìn thấy, Bạch Thiên Trương đột nhiên cảm thấy cây đậu đỏ kia thật ngứa mắt, ngay lúc đó định đi tới chỗ NPC chủ nông trường mua vài con thỏ gặm nhấm, để cho nó cắn nát hết đám đậu đỏ kia đi.
Ninh Tần đưa cô tới một khu trên bản đồ rồi dừng lại. Bạch Thiên Trương giật mình: “Khu huấn luyện tân thủ?”
“Ừ.” Hai tay Ninh Tần đan chéo để ở sau gáy, hơi ngửa người dựa vào lưng ghế, “Đây, con thỏ ở đây, lúc bị giết đều cầu xin tha thứ, cô đổi thành đồ Tân thủ rồi đi giết bọn nó.”
Bạch Thiên Trương sợ run người, không hiểu sao cảm thấy tâm lý của Ninh đại thần có chút khác hẳn với người thường, nhưng vẫn nghe theo chỉ thị của Ninh Tần, đổi sang trang phục Tân thủ, cầm đao sắt đi chém con thỏ. Từng đám từng đám bông màu trắng hình dạng như thỏ bị đâm vài nhát, sau đó bắt đầu kêu rên, khóc lóc ra vẻ đáng thương. Bạch Thiên Trương nhìn bộ dạng đám thỏ co rúm vào một chỗ cầu xin tha thứ, bỗng cảm thấy tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều. Vừa chém vừa hung dữ khinh bỉ: “Gian phu dâm phụ! Biến đi… Đi chết đi!”
Ninh Tần nhìn nhìn người nào đó ở bên cạnh rõ ràng đã rơi vào trạng thái điên, cười nhạt một tiếng. Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu lẳng lặng ngồi xuống dưới một gốc cây bên ngoài khu luyện cấp, phía trước là một cô gái điên đang cực kỳ ác độc tàn sát một đám thỏ, không ai có thể nghĩ tới, một đại thần cùng với vợ của một đại thần khác lại cùng nhau đến khu luyện cấp vắng người qua lại này, tàn sát những sinh linh.
Lúc Ninh Tần làm xong một phó bản, liếc qua Bạch Thiên Trương thì đã thấy cô đang tựa vào ghế ngủ. Lông mày khẽ nhíu lại, ánh sáng màu lam yếu ớt từ màn hình hắt xuống, trên mặt cô còn có vệt nước mắt đã bị lau đi nhưng không hết. Có lẽ là do tư thế không thoải mái, cô ngủ không được yên.
Ninh Tần bỗng nín thở, nhìn cô hồi lâu, tay không tự chủ được cẩn thận, nhẹ nhàng vòng qua dưới eo cô, cẩn thận từng li từng tí nhấc cô dậy. Bạch Thiên Trương vô ý thức nói mơ trong lúc bị chuyển động, một bên má dán vào tấm lưng gầy guộc, cọ qua cọ lại, giày vò một hồi rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Ninh Tần dừng lại một chút, cảm thấy phần lưng bị gương mặt của cô cọ vào, đột nhiên nóng bừng. Tóc cô xõa ra hơi lộn xộn, một vài sợi rủ xuống bên cạnh mặt cậu, chạm vào da thịt, ngưa ngứa.
Bạch Thiên Trương lại bất an động đậy, trong lúc ngủ mơ lại nói gì đó mơ hồ, Ninh Tần lắng tai nghe, chỉ nghe thấy cô yếu ớt nói mấy chữ: “Ngôn Mạch anh, tên vương bát đản này…”
Cậu cười nhẹ một tiếng, tiếp tục cõng cô trên lưng bước đi. Đêm khuya yên tĩnh, đường không bóng người, đèn đường đổ bóng kéo dài hình dáng hai con người. Sau này Ninh Tần nghĩ, hóa ra lúc đó, không chỉ có cô điên, chính cậu cũng điên rồi.
Không điên không sống được.
-------------------------------------------------------------------------------
Người nào đó thần kinh không ổn định – lúc thức dậy trên một chiếc giường lạ lẫm, ngốc nghếch một cách tự nhiên duỗi lưng làm tư thế Thụy mỹ nhân tỉnh giấc, Ninh Tần đang rán trứng trong phòng bếp lập tức nghe thấy một tiếng thét đến thủng màng nhĩ, tay cậu run lên, vỏ trứng còn chưa bị đập vỡ rơi thẳng vào chảo, thê thảm co rúm thành một cục, bốc lên một làn khói đen kì quái.
Ninh đại thần nổi giận đùng đùng, giật phắt tạp dề xuống, lao vào phòng Bạch Thiên Trương, đúng lúc thấy Bạch Thiên Trương đang nhảy lên nhảy xuống tìm kiếm gì đó, còn vừa thì thào: “Thẻ sinh viên của tôi đâu rồi, chứng minh thư của tôi đâu rồi, điện thoại đâu rồi, ví tiền đâu rồi…”
Ninh Tần chán nản: “Này, bình thường không phải trước tiên nên quan tâm một chút xem mình có bị thất thân không à?”
“Á…” Bạch Thiên Trương lúc này mới nhìn xuống xem xét người mình, quần áo nhăm nhúm hôm qua, vẫn còn đóng gói nguyên vẹn, không hao tổn gì. Cô vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Phù, may mà tôi không phải chịu trách nhiệm với cậu.”
“…” Ninh Tần im lặng, có phải cô đã đánh giá quá thấp đặc tính phụ nữ của bản thân, hay là căn bản không coi cậu là động vật giống đực? Lòng tự tôn đàn ông của Ninh Tần bị đả kích, tốt xấu gì cậu cũng đã mười tám tuổi, đã trưởng thành, thời cổ ở vào tuổi này không biết chừng đã có cả cháu trai rồi ấy chứ!
Cậu nghiêm mặt, không vui ném ra một câu: “Đi ra ăn cơm!”, sau đó quay đầu đi.
Dù gì Bạch Thiên Trương vẫn còn ý thức được là mình đang ăn nhờ ở đậu, cười hì hì nịnh nọt chủ nhà: “Ơ, Ninh Tần, đây là nhà cậu à?”
Ninh Tần thật sự không muốn lý sự với cô, nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười chân chó của Bạch Thiên Trương, vẫn mở miệng vàng: “Của anh họ tôi. Anh ấy đang ở nước ngoài, lúc nào tôi đến thành phố W chơi thì sẽ ở đây.”
Ninh Tần bê sữa và trứng gà rán cháy đen để lên bàn, sau đó ném túi cho Bạch Thiên Trương: “Đồ của cô.”
Bạch Thiên Trương lấy điện thoại di động ra xem, pin sắp hết chỉ còn một vạch. Trên màn hình hiện ba mươi tám cuộc gọi nhỡ, năm cuộc của Dư San, còn lại đều của Ngôn Mạch.
“Á!!!” Lỗ tai Ninh Tần bị sát hại lần thứ hai, Bạch Thiên Trương luống cuống thu dọn đồ, “Ninh Tần! Tôi phải về trường học! Quên mất không nói với Dư San, chắc cô ấy lo lắng gần chết!”
Ninh Tần lẳng lặng nhìn cô, sau đó làm động tác mời, Bạch Thiên Trương vọt tới cạnh cửa, dường như bỗng dưng nghĩ ra điều gì, thăm dò nhìn Ninh Tần cười quyến rũ: “Hì hì, hôm qua, cảm ơn cậu nhé.”
Ninh Tần không thèm để ý tới cô, vẻ mặt xa cách, yên lặng ăn món trứng rán cháy đen. Trứng cho vào miệng đắng ngắt, cậu lại hoàn toàn không nhận thấy, từng miếng từng miếng ăn hết tất cả.
Bạch Thiên Trương đứng đợi xe buýt trong không khí rét lạnh của buổi sớm, điện thoại đêm qua để chế độ im lặng đã được cô chuyển lại về chế độ bình thường, đúng lúc này đột nhiên reo vang bài hát, Bạch Thiên Trương vừa nhận điện, tiếng gào thét bùng phát của Dư San xuyên qua ống nghe, hù dọa một đám chim chóc đang đi tìm mồi sáng sớm: “Bạch Thiên Trương! Cậu còn biết nghe điện thoại à! Hôm qua đi lêu lổng ở đâu hả?!”
Bạch Thiên Trương mưu tính muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cô bạn: “A, Dư San, tớ chưa bao giờ dậy sớm như thế này, hóa ra bình minh thật là đẹp…”
“Đẹp cái con khỉ! Cậu mau biến về đây! Nếu cậu mà không về, Ngôn Mạch sẽ phá hủy cả cái kí túc xá này đấy!”
Sau đó tít tít, điện thoại dập máy.
Bạch Thiên Trương nắm chặt điện thoại, bị một cơn gió se se lạnh thổi tới run người – cô có thể không về không?