Sáng hôm sau, Hoa Thiên Tuyết chậm rãi rửa mặt, sau đó liền đi tìm Bạch Tử Họa. Bạch Bạch đáng thương lại bị mama nó ném lại trong phòng. Hoa Thiên Tuyết chạy tới giữa sân, hai tay bắc quanh miệng thành cái loa hét lớn : - Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!!
Bạch Tử Họa ở trong thư phòng đọc sách, ly trà trên tay suýt tí rơi, hắn ho nhẹ một tiếng, thiên lý truyền âm tới bên tai Hoa Thiên Tuyết : - Ta ở thư phòng.
Hoa Thiên Tuyết vội vã chạy tới thư phòng, thấy Bạch Tử Họa đang ngồi bên nhuyễn tháp đọc sách, đạm mạc hỏi : - Ngươi có việc?
Hoa Thiên Tuyết cười khì khì : - Không có việc liền không thể tìm ngươi sao?
Ánh mắt Bạch Tử Họa không rời quyển sách, ngón tay thon dài duỗi ra chỉ chỉ văn án : - Trên đó có mấy cuốn sách, cầm về xem trước, một năm sau ta kiểm tra.
Hoa Thiên Tuyết cầm mấy cuốn sách lên, là nhạc phổ, thơ phổ, kì phổ, họa phổ, kiếm phổ, dược phổ, thực phổ. Trang giấy đã úa vàng, chắc là có từ lâu rồi, Bảy quyển bó thành một tập, trên đề là Thất Tuyệt Phổ, vừa nhìn đã biết là sách quý.
Hoa Thiên Tuyết thu sách vào khư đỉnh : - Vậy Cốt Đầu học cái gì?
Bạch Tử Họa nhướn mày : - Nàng đang bị thương nguyên khí, ta có thứ dạy riêng nàng.
- Ồ - Hoa Thiên Tuyết có lệ ồ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh nhuyễn tháp, ánh mắt lấp lánh nhìn Bạch Tử Họa : - Tiểu Bạch.
- Cái gì? - Bạch Tử Họa nhìn nàng ánh mắt sáng rực, có dự cảm không lành.
- Ta có thể hay không sử dụng những thứ ở Tuyệt Tình Điện để học tập?
Bạch Tử Họa còn tưởng nàng muốn làm gì, hóa ra chỉ là xin phép điều này, thở phào gật đầu. Nhưng nếu hắn biết trước được tương lai bi thảm của Tuyệt Tình Điện thì chắc hẳn sẽ không dám đồng ý với nàng chuyện này.
Hoa Thiên Tuyết đạt được mong muốn, không dây dưa với Bạch Tử Họa nữa mà chạy về phòng ôm Bạch Bạch đến rừng đào sau đại điện, dựng một cái nhuyễn tháp dưới tán đào nở rộ rồi nằm xuống đọc sách. Bạch Bạch ngái ngủ nói, giọng vì mới ngủ dậy nên có hơi khàn khàn: - Mama, sao lại ra đây?
- Phong cảnh đẹp, đọc sách dễ thuộc hơn, lại có nguồn nguyên liệu để làm bánh.
- Bánh?
- Ừ, chờ ta học xong thực phổ sẽ làm bánh hoa đào cho ngươi ăn.
Hoa Thiên Tuyết vỗ nhẹ Bạch Bạch, ra hiệu cho nó tiếp tục ngủ, bản thân thì tập trung nghiên cứu Thất Tuyệt Phổ. Bảy cuốn sách đó rất mỏng, chỗ nào cũng có chữ, chi chít đều là đề mục, không đề cập đến chính văn và nội dung. Trang giấy cũng rất tiện lợi, tay chạm vào đề mục nào hay tập trung nghĩ đến một nội dung nào thì chữ trong sách toàn bộ sẽ đổi thành nội dung của đề mục đó, hơn nữa nếu không hiểu còn có thể lật lại. Mỗi một cuốn sách đều chứa tất cả tri thức và tinh túy của một lĩnh vực, thậm chí còn có những điều có người dùng cả đời cũng không thể chạm vào, lĩnh ngộ và học tập.
Hoa Thiên Tuyết thực sự rất sùng bái kẻ nào làm ra quyển sách này, không chỉ có chữ mà còn có tranh vẽ, vô cùng tiện ích, nàng đọc đến quên cả thời gian.
Hôm sau, Hoa Thiên Cốt tỉnh dậy, được Bạch Tử Họa gọi đến nói vài câu cẩn thận sức khỏe rồi đưa cho công khóa để tu luyện. Vì Hoa Thiên Cốt cố ý chuyển tới căn phòng gần Bạch Tử Họa nhất nên mỗi ngày cứ thấy Hoa Thiên Tuyết ríu rít chạy tới nói chuyện với Bạch Tử Họa thì căm giận không thôi, cuối cùng dứt khoát bế quan tu luyện, vì vậy mà quan hệ giữa hai người đã xa càng thêm xa.
Hoa Thiên Tuyết biết cũng không nói gì, chỉ là trong lòng có chút nặng nề, tuy nhiên cuộc sống của nàng vẫn rất thoải mái, đêm về phòng nằm trên giường huyền băng, ngày ra nhuyễn tháp dưới cây đọc sách, rảnh rỗi thì lại vào bếp làm vài ba món điểm tâm rồi đem xuống Trường Lưu cho bọn Hủ Mộc Thanh Lưu nếm thử, rồi kể cho bọn Hỏa Tịch, Vũ Thanh La, Nghê Mạn Thiên mấy câu chuyện cổ tích như cô bé lọ lem, hoàng tử ếch, Phong Thần Bảng. Cũng có khi lại lôi kéo Nghê Mạn Thiên, Sóc Phong cùng với Bạch Bạch chạy hết chỗ này tới chỗ khác của Trường Lưu, làm Trường Lưu gà bay chó sủa một phen, sau đó lại phải nghe Ma Nghiêm mắng, Bạch Tử Họa là sư phụ nàng nên cũng không thoát khỏi việc nghe Ma Nghiêm thuyết giáo. Nói chung là từ khi Hoa Thiên Tuyết nhận Bạch Tử Họa làm thầy thì mặt mũi của hắn đều mất hết rồi, thực sự là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh...
Vì Hoa Thiên Cốt bế quan nên Đường Bảo bị Bạch Bạch lừa về ở chung với Hoa Thiên Tuyết, bây giờ thành ra nàng một người chăm sóc mấy đứa trẻ. Đừng hỏi nàng mấy đứa đâu ra, chỉ tính riêng Hỏa Tịch, Vũ Thanh La cùng Nghê Mạn Thiên đã là 3 đứa trẻ lớn rồi...
Hoa Thiên Tuyết tỏ thái độ, người tài luôn phải đi đôi với kẻ ngốc, mà nàng vì quá tài nên mới phải đi chung với một đám ngốc.
Hoa Thiên Tuyết dần dần phát hiện ra trêu chọc Bạch Tử Họa rất thú vị, nên ngày nào nàng cũng dành riêng ra một khoảng thời gian tới làm phiền hắn.
Bạch Tử Họa bị nàng làm phiền thời gian đầu cứ đen mặt, nhưng dần dần da mặt cũng dày lên, mặt bây giờ có thể không biểu cảm với sự rỗi hơi của Hoa Thiên Tuyết.
Đối với Bạch Tử Họa, cuộc sống hiện giờ tuy vẫn im lặng nhưng tuyệt đối không nhàm chán như trước.
Mỗi ngày đều đặn đại đồ đệ sẽ tới tìm hắn, đưa cho hắn vài món điểm tâm, còn nhị đồ đệ thì xin lỗi, trừ mấy ngày đầu có gặp ra thì hắn hòan toàn quên mất nàng. Đừng trách hắn, là do nàng bế quan tu luyện nên hắn mới có thể suýt quên mất nàng. Mỗi lần hắn ngưng thần tìm Hoa Thiên Tuyết đều thấy cuộc sống của nàng muôn màu muôn vẻ, đôi khi thấy nàng ngô nghê nằm trên nhuyễn tháp dưới tán đào đọc sách, vừa đọc vừa ăn điểm tâm do mình làm, không thì lại cưỡi kiếm đuổi bắt ong bướm, hoặc là lướt gió ở trên cao, cũng có khi nàng lấy kiếm làm ván lướt trượt từ thác ở Tuyệt Tình Điện xuống Trường Lưu. Cũng có lúc lại thấy nàng ở trong phòng bếp, vừa nhìn Bạch Bạch và Đường Bảo cãi nhau vừa làm bánh hoặc là ngồi trên cành đào ở Trường Lưu kể chuyện cho đám Hỏa Tịch. Và có khi hắn thấy nàng nằm yên trên nóc nhà uống rượu một mình, những lúc đó không hiểu sao lại luôn đến đó uống rượu với nàng, hai ba lần liền trở thành thói quen.
Cho dù hắn không thử cảm nhận giờ phút này nàng đang ở nơi đâu, đang làm những gì cũng có thể nghe được tiếng nàng cười vang hòa lẫn với tiếng chuông đinh đang.
Cứ sống như vậy qua ngày cũng không tệ đi?
- Được rồi được rồi, đừng giận, khi chỉ có hai ta thì ta gọi Tiểu Bạch, khi ở trước mặt người khác ta gọi ngươi một tiếng sư phụ là được chứ gì? - Hoa Thiên Tuyết cười gian xảo.
Sự thật chứng minh tin lời Hoa Thiên Tuyết là kẻ ngốc, vì vậy mà chúng đệ tử Trường Lưu đều biết Tôn thượng vĩ đại của bọn họ còn có một cái tên Tiểu Bạch thật đáng yêu, đó cũng là lí do khiến Bạch Tử Họa bị sư huynh Ma Nghiêm và sư đệ Sênh Tiêu Mặc cười thối mũi.
Bạch Tử Họa im lặng, không đồng ý cũng không từ chối, đột nhiên hỏi : - Nhìn từ trên này xuống, ngươi thấy cái gì?
Hoa Thiên Tuyết không nghĩ ngợi liền trả lời : - Nóc nhà.
-.....
- Ta nói thiếu sao? - Hoa Thiên Tuyết nhướn mày : - Hay là còn thiếu cây và người?
Bạch Tử Họa triệt để im lặng.
- Rồi rồi, ta chỉ đùa mà thôi, cần gì cứ tỏa khí lạnh chứ... -Hoa Thiên Tuyết phẩy tay: - Ngươi chỉ là muốn ngụ ý thế giới của ta còn quá nhỏ, tựa như Tuyệt Tình Điện so với Trường Lưu Sơn, cho nên ngươi muốn ta phải mở rộng thế giới, cảm nhận, hiểu và biến nó trở thành thế giới của mình, cũng như muốn ta thấu hiểu, đồng cảm và bảo vệ Trường Lưu Sơn chứ gì?
Bạch Tử Họa gật đầu : - Rất thông minh.
- Ta thông minh sẵn rồi.
- ...... - Hắn có nên rút lại lời khen ngợi đó không?
Hoa Thiên Tuyết nhìn Bạch Tử Họa trên mặt ba đường hắc tuyến, cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, mỉm cười vuốt vuốt bụng : - Ta đói rồi...
- Đến Trường Lưu mà lấy thức ăn.
- Sao ngươi không đi với ta?
- Ta là sư phụ ngươi.
- Là sư phụ nên mới phải đi tìm đồ ăn cho đồ đệ chứ? - Hoa Thiên Tuyết cười khì, nói đùa một câu rồi quay lưng chuẩn bị xuống Trường Lưu thì bị Bạch Tử Họa gọi lại, chỉ thấy hắn đi tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, ngón tay trắng nõn thon dài đưa tới trước ngực Hoa Thiên Tuyết, tháo hai quả chuông nàng đeo trên cổ, sau đó cẩn thận buộc trên Lạc Tuyết Kiếm.
- Sao lại đeo lên cổ giống như con cún nhỏ vậy? - Mặc dù mặt Bạch Tử Họa vẫn không lộ ra vẻ gì nhưng trong giọng nói lại không dấu được ý cười và sự cưng chiều.
Hoa Thiên Tuyết sờ mũi: - Ta sợ không cẩn thận sẽ đánh mất...
- Ừ, được rồi đấy, đi về phòng đi, lát sẽ có đệ tử tới đưa cơm.
- A, có người đưa cơm sao ta không biết? - Hoa Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi.
- Ta bảo bọn họ đưa cơm lên.
- Ồ, Tiểu Bạch nhà ngươi thật tốt! - Hoa Thiên Tuyết mỉm cười, chạy về phòng tu luyện. không để ý Bạc Tử Họa mặt đã đen kịt ở đằng sau.
Lại Tiểu Bạch...
Bạch Tử Họa nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như có chút hối hận khi nhận nàng làm đệ tử.
- Tiểu Bạch Tiểu Bạch!! - Bạch Bạch học theo Hoa Thiên Tuyết gọi Bạch Tử Họa là Tiểu Bạch.
Bạch Tử Họa xoa xoa mi tâm, thở dài : - Có chuyện gì?
- Hôm nay Tiểu Thập Thập mắng Bạch Bạch vì Bạch Bạch gọi Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, Bạch Bạch không hiểu vì sao lại không thể gọi Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, chẳng lẽ không gọi Tiểu Bạch là Tiểu Bạch được sao? Vậy Bạch Bạch phải gọi là gì a? Không lẽ Bạch Bạch phải gọi Tiểu Bạch là Đại Bạch? Hay là gọi là Bạch Bạch? Nhưng Bạch Bạch là tên của Bạch Bạch a, Tiểu bạch không lẽ cũng là Bạch Bạch? Không đúng a, Bạch Bạch là Bạch Bạch, Tiểu Bạch cũng là Bạch Bạch, vậy ai mới là Bạch Bạch a? Bạch Bạch Tiểu Bạch Bạch Bạch Tiểu Bạch Tiểu Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Tiểu Bạch.....Bạch Bạch...Tiểu Bạch.... - Cục thịt nào đó trí thông minh có hạn bị chóng mặt, hai mắt biến thành lò xo, quay quay một hồi cứ vậy hoa lệ ngất đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng hôm sau, Hoa Thiên Tuyết chậm rãi rửa mặt, sau đó liền đi tìm Bạch Tử Họa. Bạch Bạch đáng thương lại bị mama nó ném lại trong phòng. Hoa Thiên Tuyết chạy tới giữa sân, hai tay bắc quanh miệng thành cái loa hét lớn : - Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!!
Bạch Tử Họa ở trong thư phòng đọc sách, ly trà trên tay suýt tí rơi, hắn ho nhẹ một tiếng, thiên lý truyền âm tới bên tai Hoa Thiên Tuyết : - Ta ở thư phòng.
Hoa Thiên Tuyết vội vã chạy tới thư phòng, thấy Bạch Tử Họa đang ngồi bên nhuyễn tháp đọc sách, đạm mạc hỏi : - Ngươi có việc?
Hoa Thiên Tuyết cười khì khì : - Không có việc liền không thể tìm ngươi sao?
Ánh mắt Bạch Tử Họa không rời quyển sách, ngón tay thon dài duỗi ra chỉ chỉ văn án : - Trên đó có mấy cuốn sách, cầm về xem trước, một năm sau ta kiểm tra.
Hoa Thiên Tuyết cầm mấy cuốn sách lên, là nhạc phổ, thơ phổ, kì phổ, họa phổ, kiếm phổ, dược phổ, thực phổ. Trang giấy đã úa vàng, chắc là có từ lâu rồi, Bảy quyển bó thành một tập, trên đề là Thất Tuyệt Phổ, vừa nhìn đã biết là sách quý.
Hoa Thiên Tuyết thu sách vào khư đỉnh : - Vậy Cốt Đầu học cái gì?
Bạch Tử Họa nhướn mày : - Nàng đang bị thương nguyên khí, ta có thứ dạy riêng nàng.
- Ồ - Hoa Thiên Tuyết có lệ ồ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh nhuyễn tháp, ánh mắt lấp lánh nhìn Bạch Tử Họa : - Tiểu Bạch.
- Cái gì? - Bạch Tử Họa nhìn nàng ánh mắt sáng rực, có dự cảm không lành.
- Ta có thể hay không sử dụng những thứ ở Tuyệt Tình Điện để học tập?
Bạch Tử Họa còn tưởng nàng muốn làm gì, hóa ra chỉ là xin phép điều này, thở phào gật đầu. Nhưng nếu hắn biết trước được tương lai bi thảm của Tuyệt Tình Điện thì chắc hẳn sẽ không dám đồng ý với nàng chuyện này.
Hoa Thiên Tuyết đạt được mong muốn, không dây dưa với Bạch Tử Họa nữa mà chạy về phòng ôm Bạch Bạch đến rừng đào sau đại điện, dựng một cái nhuyễn tháp dưới tán đào nở rộ rồi nằm xuống đọc sách. Bạch Bạch ngái ngủ nói, giọng vì mới ngủ dậy nên có hơi khàn khàn: - Mama, sao lại ra đây?
- Phong cảnh đẹp, đọc sách dễ thuộc hơn, lại có nguồn nguyên liệu để làm bánh.
- Bánh?
- Ừ, chờ ta học xong thực phổ sẽ làm bánh hoa đào cho ngươi ăn.
Hoa Thiên Tuyết vỗ nhẹ Bạch Bạch, ra hiệu cho nó tiếp tục ngủ, bản thân thì tập trung nghiên cứu Thất Tuyệt Phổ. Bảy cuốn sách đó rất mỏng, chỗ nào cũng có chữ, chi chít đều là đề mục, không đề cập đến chính văn và nội dung. Trang giấy cũng rất tiện lợi, tay chạm vào đề mục nào hay tập trung nghĩ đến một nội dung nào thì chữ trong sách toàn bộ sẽ đổi thành nội dung của đề mục đó, hơn nữa nếu không hiểu còn có thể lật lại. Mỗi một cuốn sách đều chứa tất cả tri thức và tinh túy của một lĩnh vực, thậm chí còn có những điều có người dùng cả đời cũng không thể chạm vào, lĩnh ngộ và học tập.
Hoa Thiên Tuyết thực sự rất sùng bái kẻ nào làm ra quyển sách này, không chỉ có chữ mà còn có tranh vẽ, vô cùng tiện ích, nàng đọc đến quên cả thời gian.
Hôm sau, Hoa Thiên Cốt tỉnh dậy, được Bạch Tử Họa gọi đến nói vài câu cẩn thận sức khỏe rồi đưa cho công khóa để tu luyện. Vì Hoa Thiên Cốt cố ý chuyển tới căn phòng gần Bạch Tử Họa nhất nên mỗi ngày cứ thấy Hoa Thiên Tuyết ríu rít chạy tới nói chuyện với Bạch Tử Họa thì căm giận không thôi, cuối cùng dứt khoát bế quan tu luyện, vì vậy mà quan hệ giữa hai người đã xa càng thêm xa.
Hoa Thiên Tuyết biết cũng không nói gì, chỉ là trong lòng có chút nặng nề, tuy nhiên cuộc sống của nàng vẫn rất thoải mái, đêm về phòng nằm trên giường huyền băng, ngày ra nhuyễn tháp dưới cây đọc sách, rảnh rỗi thì lại vào bếp làm vài ba món điểm tâm rồi đem xuống Trường Lưu cho bọn Hủ Mộc Thanh Lưu nếm thử, rồi kể cho bọn Hỏa Tịch, Vũ Thanh La, Nghê Mạn Thiên mấy câu chuyện cổ tích như cô bé lọ lem, hoàng tử ếch, Phong Thần Bảng. Cũng có khi lại lôi kéo Nghê Mạn Thiên, Sóc Phong cùng với Bạch Bạch chạy hết chỗ này tới chỗ khác của Trường Lưu, làm Trường Lưu gà bay chó sủa một phen, sau đó lại phải nghe Ma Nghiêm mắng, Bạch Tử Họa là sư phụ nàng nên cũng không thoát khỏi việc nghe Ma Nghiêm thuyết giáo. Nói chung là từ khi Hoa Thiên Tuyết nhận Bạch Tử Họa làm thầy thì mặt mũi của hắn đều mất hết rồi, thực sự là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh...
Vì Hoa Thiên Cốt bế quan nên Đường Bảo bị Bạch Bạch lừa về ở chung với Hoa Thiên Tuyết, bây giờ thành ra nàng một người chăm sóc mấy đứa trẻ. Đừng hỏi nàng mấy đứa đâu ra, chỉ tính riêng Hỏa Tịch, Vũ Thanh La cùng Nghê Mạn Thiên đã là 3 đứa trẻ lớn rồi...
Hoa Thiên Tuyết tỏ thái độ, người tài luôn phải đi đôi với kẻ ngốc, mà nàng vì quá tài nên mới phải đi chung với một đám ngốc.
Hoa Thiên Tuyết dần dần phát hiện ra trêu chọc Bạch Tử Họa rất thú vị, nên ngày nào nàng cũng dành riêng ra một khoảng thời gian tới làm phiền hắn.
Bạch Tử Họa bị nàng làm phiền thời gian đầu cứ đen mặt, nhưng dần dần da mặt cũng dày lên, mặt bây giờ có thể không biểu cảm với sự rỗi hơi của Hoa Thiên Tuyết.
Đối với Bạch Tử Họa, cuộc sống hiện giờ tuy vẫn im lặng nhưng tuyệt đối không nhàm chán như trước.
Mỗi ngày đều đặn đại đồ đệ sẽ tới tìm hắn, đưa cho hắn vài món điểm tâm, còn nhị đồ đệ thì xin lỗi, trừ mấy ngày đầu có gặp ra thì hắn hòan toàn quên mất nàng. Đừng trách hắn, là do nàng bế quan tu luyện nên hắn mới có thể suýt quên mất nàng. Mỗi lần hắn ngưng thần tìm Hoa Thiên Tuyết đều thấy cuộc sống của nàng muôn màu muôn vẻ, đôi khi thấy nàng ngô nghê nằm trên nhuyễn tháp dưới tán đào đọc sách, vừa đọc vừa ăn điểm tâm do mình làm, không thì lại cưỡi kiếm đuổi bắt ong bướm, hoặc là lướt gió ở trên cao, cũng có khi nàng lấy kiếm làm ván lướt trượt từ thác ở Tuyệt Tình Điện xuống Trường Lưu. Cũng có lúc lại thấy nàng ở trong phòng bếp, vừa nhìn Bạch Bạch và Đường Bảo cãi nhau vừa làm bánh hoặc là ngồi trên cành đào ở Trường Lưu kể chuyện cho đám Hỏa Tịch. Và có khi hắn thấy nàng nằm yên trên nóc nhà uống rượu một mình, những lúc đó không hiểu sao lại luôn đến đó uống rượu với nàng, hai ba lần liền trở thành thói quen.
Cho dù hắn không thử cảm nhận giờ phút này nàng đang ở nơi đâu, đang làm những gì cũng có thể nghe được tiếng nàng cười vang hòa lẫn với tiếng chuông đinh đang.