Sáng hôm sau khi Sênh Tiêu Mặc đến tìm Hoa Thiên Tuyết thì chỉ thấy một căn phòng trống trơn, hắn ngay lập tức biến sắc chạy xuống hầm rượu, phát hiện ra... nó trống trơn!!!!
Rượu của hắn !!!
Đúng lúc Sênh Tiêu Mặc nghiến răng nghiến lợi thì thấy trên nền đất trống trơn có một tờ giấy.
' Sư bá thân mến !
Thiên Tuyết quyết định sẽ rời khỏi Trường Lưu một tháng để đi diệt trừ yêu ma tích phúc cho Trường Lưu, mong sư bá đem chuyện này nói lại với Tiểu Bạch nhà con để người đỡ lo lắng.
Còn nữa, Thiên Tuyết rất cảm kích tấm lòng cao cả và bác ái của sư bá, không ngờ người không chỉ cho con chỗ trú thân mà còn chuẩn bị sẵn rượu ngon để chúc con rời đi bình an, để không phụ tấm lòng của sư bá, Thiên Tuyết đã lấy đi toàn bộ chỗ rượu trong kho. Sư bá không cần lo Thiên Tuyết không có tiền bạc, con đã lấy mấy viên trân châu trăm năm trong phòng, số này đủ để con ăn chơi trác táng mấy tháng. ^ ^
Cuối cùng, gửi tới sư bá ngàn lời yêu thương.
Hoa Thiên Tuyết thân bút '
" HOA THIÊN TUYẾT!!!!! "
Đệ tử A : - Lần này là ai trong Tam Tôn vậy?
Đệ tử B : - Ngươi không nghe thấy tiếng hét phát ra từ Tiêu Hồn Điện sao? Khẳng định là Nho Tôn rồi.
Đệ tử C : - Các ngươi nói xem ở Tiêu Hồn Điện thì có bảo bối gì?
Đệ tử B : - Còn gì nữa, đương nhiên là đống rượu ngàn năm Nho Tôn cất giữ rồi.
Đệ tử A : - Haiz, Tam Tôn thật đáng thương mà...
Chúng đệ tử : - Haizz...
*
*
*
Hoa Thiên Tuyết đang cưỡi mây liền hắt xì một cái, nàng xoa xoa mũi. Xem ra Sênh hồ ly thấy bức thư kia rồi...
- Mama, người sao vậy? - Bạch Bạch nằm trên vai Hoa Thiên Tuyết thấy nàng khi không ắt xì liền hỏi : - Không phải bị bệnh rồi chứ?
Hoa Thiên Tuyết lắc đầu : - Không sao, chắc là Sênh Tiêu Mặc thức dậy thấy thư của chúng ta nên mắng ta vài câu thôi.
Bạch Bạch nghe tới tên Sênh Tiêu Mặc liền nhíu mày, ghét bỏ nói : - Hừ, cho hắn tức chết đi. Rõ ràng có nhiều rượu như vậy nhưng lại keo kiệt không có cho chúng ta, đã vậy còn yểm cái chú giữ đồ vớ vẩn khiến Bạch Bạch suýt tí tạm biệt bộ lông, Bạch Bạch còn chưa có đem hắn băm chết là còn may đấy!
Hoa Thiên Tuyết cười cười, đưa tay vuốt vuốt bộ lông của Bạch Bạch, giọng đầy cưng chiều : - Hảo, là do hắn quá keo kiệt, Bạch Bạch không nên chấp nhặt với hắn.
Bạch Bạch hất cằm ( O O nó có cằm sao? ) : - Đương nhiên, mama đã dạy đại nhân không chấp tiểu nhân, Bạch Bạch là đại nhân đương nhiên sẽ không đi chấp nhặt cái tiểu tiểu nhân như Tiểu Mặc.
Hoa Thiên Tuyết từ chối cho ý kiến.
- Mama, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đầu tiên nên trở về Mao Sơn chấn chỉnh lại chút công việc, đỡ cho Vân Ẩn cứ nói ta vô trách nhiệm, sau đó chúng ta đi ngao du thiên hạ, chơi chán sẽ về Trường Lưu! - Hoa Thiên Tuyết mỉm cười, chợt nụ cười cứng lại, ảo não nhìn Bạch Bạch : - Bạch Bạch, hình như thiếu thiếu cái gì đó...
- Hửm? Thiếu cái gì ạ?
- Đường Bảo .
-... ....
-... .....
- Bây giờ chúng ta có nên trở về Trường Lưu đón Bảo Bảo không?
- Ta nghĩ chúng ta bây giờ không nên trở về đó.... - Hoặc có lẽ là trở về không có được .
- Con cũng nghĩ vậy. Mama nghĩ mà xem, lâu lắm Tiểu Thập và Bảo Bảo mới có thời gian ở riêng với nhau, chúng ta trở về phá hư không được tốt cho lắm.
- Ngươi nói ta mới nhớ, Phật đã nói ' Những kẻ làm bóng đèn đều là những kẻ không có đạo đức ' ...
- Mà chúng ta rất có đạo đức....
- Vì vậy không nên về đó làm bóng đèn!
- ... ....
- ... ....
- Mama thật cao siêu, Bạch Bạch bái phục.
- Không cần khách khí, con đi theo mama sẽ còn nghe thấy rất nhiều điều cao siêu hơn thế. - Hoa Thiên Tuyết da mặt dày mỉm cười.
Sự thật có thể chứng minh, nồi nào úp vung nấy, hai mẹ con nhà này tuyệt đối là vua của vô sỉ, đại ca của mặt dày, vương của vô trách nhiệm và hoàng đế của việc nói láo không sợ bị sét đánh.
Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn!
Chỉ cần mấy câu đã có thể biến mình từ kẻ có tội trở thành siêu anh hùng, bái phục, bái phục!
Hai người khi không còn khúc mắc nữa thì lên đường rất nhanh, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện không ngớt của cả hai.
- Mama, Tiểu Vân nhìn thấy chúng ta có hay không vui mừng?
- Không, mama khẳng định hắn sẽ hận không thể giết hai mẹ con chúng ta.
- Tại sao lại vậy? Tiểu Vân hiền lắm mà? Người làm gì hắn vậy?
- Bạch Bạch, con nên nhớ, những người trông có vẻ hiền lành khi nổi giận sẽ vô cùng độc ác, mà càng hiền khi nổi giận sẽ càng đáng sợ.
- Như bà mẹ kế trong truyện Lọ Lem ạ?
- Không, còn hơn như thế.
- Mama, người chưa có nói người đã làm gì hắn.
- ... ...
- Mama, người không nên đánh trống lảng.
- ... ...
- Mama...
- Ta đem hình hắn treo ở giữa điện của mấy vị tiên nữ ...
- Mama.
- Kèm theo một tờ sơ yếu lí lịch của hắn...
- Mama!
- Khụ, nói trắng ra là ta đăng tin tìm vợ cho hắn...
- ... ...
-......
Bạch Bạch đối với chuyện này đã không biết nên nói gì, đăng tin tìm vợ ư? Trinh tiết của Tiểu Vân coi như ném hết rồi.
Cho nên mới nói: Vân Ẩn tiểu bằng hữu, có một chưởng môn vừa lười nhác vừa vô trách nhiệm lại rất có tinh thần vì chúng môn nhân không từ thủ đoạn se tơ hồng rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây?
- Tiểu Bạch Tiểu Bạch!!
Lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của Hoa Thiên Tuyết, Bạch Tử Họa bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể truyền âm : - Ta ở Kiếm Các.
Chốc lát sau Hoa Thiên Tuyết mặt mày rạng rỡ chạy vào, trên tay bưng một chiếc bát sứ.
- Chạy chậm một chút, nền trải ngọc Thương Lan này rất trơn, ngoại thương của ngươi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chưa cần chạy đi tìm người thực hành vội.
Hoa Thiên Tuyết bĩu môi : - Tiểu Bạch, ta chỉ bị thương một chút da thịt, cũng đâu phải to tát gì, dù sao cũng đã lên da non. - Tên Tiểu Bạch này cũng thật là...nàng chỉ là có chút hiếu kì nên mới tìm Sóc Phong đánh một trận, có cần nói ra vậy không?
Bạch Tử Họa nhíu mày : - Còn nói không sao? Hôm qua ta thấy vết thương ở ngực ngươi lại bị vỡ ra, còn không phải là do ngươi dùng sức hoạt động quá mạnh hay sao?
Thấy Bạch Tử Họa thật lòng quan tâm mình, Hoa Thiên Tuyết cũng không có nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu ta đã rõ.
- Đây là gì? - Bạch Tử Họa nhìn chiếc bát trong tay Hoa Thiên Tuyết,đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi, cảm thấy hiếu kì, bình thường nàng chỉ đưa điểm tâm tới cho hắn, hôm nay đổi món sao?
- Đây là Thủy tinh túy liên hoa - Hoa Thiên Tuyết mở nắp ra, chút hàn khí lan tỏa, trong bát chứa một đóa sen vô cùng kiều diễm, thanh tao tinh tế, trên cánh hoa vẫn còn đọng sương, mùi rượu phảng phất như mỹ nhân rơi lệ.
Mặc dù mặt của Bạch Tử Họa không có gì thay đổi nhưng trong mắt lại lóe lên tia tán thưởng. Cầm lấy chiếc đũa Hoa Thiên Tuyết dâng lên, thưởng thức một miếng, vị thanh mát của hoa và vị nồng đậm của rượu ngập tràn trong miệng, quả thật là cực phẩm mỹ vị.
- Tiểu Bạch, thế nào?
- Rất ngon.
- Ha ha, ta biết ngay mà! Tiểu Bạch, ta đã cất công nấu cho ngươi ăn, bây giờ ngươi liền đáp ứng ta một chuyện đi?
- Chuyện gì? - Bạch Tử Họa ánh lên ý cười hỏi.
- Cũng không có gì khó lắm, chỉ là muốn ngươi dành chút thời gian dùng cơm với ta thôi.
- Được. - Bạch Tử Họa vừa đồng ý, Hoa Thiên Tuyết đã ôm chầm lấy hắn, cười cực kì sáng lạn : - Ha ha, ta biết Tiểu Bạch nhất định sẽ đồng ý mà!
Bạch Tử Họa hai tay có chút đỏ lên, xúc cảm mềm mại trước ngực cứ dán sát ngực hắn làm hắn cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà nha đầu này đã có ngực rồi, năm xưa chưa phát triển làm hắn nhầm nàng là con trai, nếu không nghe giọng nói thì rất có khả năng đã nhầm lẫn thực sự.
Chưa đợi Bạch Tử Họa sung sướng được lâu, Hoa Thiên Tuyết đã oanh tạc cho hắn một trái bom : - Không hổ là băng liên ngàn năm, nấu lên thì không ai có thể từ chối được!
Cái...Cái gì? Băng liên ngàn năm của hắn? Hắn vất vả mang từ Bắc Cực xa xôi về đây trồng, dốc lòng chăm sóc trăm năm, vất vả lắm năm nay mới nở được hai đóa. Nàng...nàng...nàng...
- Hoa Thiên Tuyết, phạt ngươi đêm nay không được ăn cơm.
Cái, cái gì? Không phải vừa nãy còn rất tốt đẹp sao? Quả nhiên suy nghĩ của tên Tiểu Bạch này không ai có thể theo kịp...
- Vì sư huynh không cho ngươi ăn cơm nên ngươi chạy qua Tiêu Hồn Điện của ta? - Sênh Tiêu Mặc nửa ngồi nửa nằm dựa người trên nhuyễn tháp, tay phấy phấy quạt nhìn Hoa Thiên Tuyết đang ngồi gặm đào một cách tự nhiên dưới đất, cười như không cười hỏi. Nếu như để ý kĩ thì có thể nghe ra những lời này là hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Hoa Thiên Tuyết cười vô tội. Uây, xem ra cái tên này vẫn còn giận vụ rác lần đó...
- Ta cũng không định làm phiền ngươi a, chỉ là lúc nãy ta có ghé qua Tham Lam Điện nhờ tá túc, ai dè mới nói chưa tới câu thứ ba đã khiến Ma đại nhân nổi giận bừng bừng, đã vậy còn lỡ chân giẫm nát mấy cái cây linh chi ngàn năm của hắn. Bấy giờ cả Tuyệt Tình Điện và Tham Lam Điện ra đều không tới được, ngươi dù gì cũng là sư bá của ta, không lẽ muốn mặc kệ ta tự sinh tự diệt sao?
- Chỉ một đêm mà ngươi làm như cả tháng vậy? - Sênh Tiêu Mặc lại phe phẩy quạt, ngón tay siết chặt nan quạt đến trắng bệch. Tham Lam Điện thì có linh chi ngàn năm, Tuyệt Tình Điện thì lại là băng liên ngàn năm, mà ở điện của hắn thì không cần bàn cãi, chắc chắn nàng ta qua đây là vì mớ rượu ngàn năm kia của hắn! Mà khoan, nếu chiếu theo tính cách nha đầu này mà có để lại cho sư huynh một cây băng liên cuối cùng kia thì chắc chắn trời sẽ sụp mất, như vậy không lẽ...
- Binh go! Ngươi đoán đúng rồi đấy, cây còn lại đang ở trong tay ta! Vì vậy ta không thể trở về trong vòng một tháng này được, lỡ như Tiểu Bạch giận lên đem ta đi nấu rượu thì sao? Giờ nói chung ta hết chỗ để đi rồi, ngươi nhất định phải thu ta!!
- Hết chỗ? Không phải ngươi thân với tụi Lạc Thập Nhất lắm sao? Sao không tới đó? - Sênh Tiêu Mặc buồn bực hỏi.
Hoa Thiên Tuyết mặt dày trả lời : - Ở chỗ ngươi mát mẻ rộng rãi, đồ ăn đưa tận miệng, kín đáo để tu luyện, đã vậy còn có rượu ngon để uống, cớ sao lại không đi?
Nàng...Nàng...Nàng rốt cuộc có biết từ vô sỉ được viết thế nào không vậy?
Vậy là đêm đó cả ba vị tam tôn không hẹn mà cùng thức nguyên đêm, mà đương sự là Hoa Thiên Tuyết lại ngủ vô cùng ngon giấc.