Từ khi biết suy nghĩ, Hoa Thiên Cốt liền sinh ra ác cảm với muội muội mình là Hoa Thiên Tuyết.
Vì cái gì mà mẫu thân chết là do nàng?
Vì cái gì mà nàng bị mọi người xem là Thiên sát cô tinh còn nàng ta lại là một đứa bé đáng thương bị nàng liên lụy?
Vì cái gì lúc nào phụ thân cũng bảo nàng phải dựa vào nàng ta? Nàng mới là tỷ tỷ!!
Tuy nhiên, những lời này nàng vẫn chỉ dám giữ trong lòng...
Phụ thân mất, Hoa Thiên Cốt lại phải theo Hoa Thiên Tuyết đến Mao Sơn, sau đó tới Dị Hủ Các. Phát hiện bản thân mất mặt trước Hoa Thiên Tuyết, Hoa Thiên Cốt lại oán giận.
Vì cái gì nàng ta lại có thể bình tĩnh như vậy khi thấy cảnh này?
Nàng ta đúng thật là kẻ lãnh huyết vô tình!
Nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn cứ mỉm cười nhìn Hoa Thiên Tuyết đỡ nàng...
Nhìn thấy Hoa Thiên Tuyết nhận được ngọc bội của Lãng ca ca, Hoa Thiên Cốt lại tức giận.
Vì cái gì đã đối xử tốt với nàng lại còn đối xử tốt như vậy với nàng ta?
Thật không công bằng!
Hoa Thiên Cốt mỉm cười, khuôn mặt tuyệt đối không để lộ nét oán giận nào...
Hoa Thiên Tuyết nhận được cung vũ Thanh Hư đạo trưởng đưa, vì quay mặt nên không hề thấy trong mắt Hoa Thiên Cốt là ghen tị nồng đậm.
Vì cái gì Thanh Hư đạo trưởng lại trao cho nàng ta chức chưởng môn chứ? Nàng mới là tỷ tỷ, muội muội như nàng ta thì sao có tư cách?
Hoa Thiên Tuyết quay đầu, thấy Cốt Đầu đang mỉm cười tươi nhìn mình...
Lúc gặp Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Cốt chỉ thấy đây là nam tử ôn nhu nhất mà mình từng thấy, nếu như huynh ấy để ý mình thì sao nhỉ...
Nhưng vì sao nàng ta lại có thể hôn huynh ấy? Nàng ta không biết ngượng sao?
Vì cái gì huynh ấy lại muốn cưới nàng ta làm thê tử?
Vì cái gì lại ôn nhu dịu dàng với nàng ta như vậy?
- Cốt Đầu, tỷ nhanh ăn đi.
Tiếng nói của Hoa Thiên Tuyết vang lên, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười thật đáng yêu...
Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt tim đập mạnh, bóng bạch y tinh khiết khắc sâu trong trái tim thiếu nữ.
Vì cái gì lại không cười với nàng?
Vì cái gì lại cười đến ôn nhu như vậy với nàng ta?
Nàng ta chỉ là một con sâu thôi mà.
Nhìn Hoa Thiên Tuyết được Bạch Tử Họa đặt lại trên cành, Hoa Thiên Cốt nâng khóe môi, trong mắt là sự lo lắng...
Trong thời gian ở Trường Lưu, Hoa Thiên Cốt lại càng ghét Hoa Thiên Tuyết hơn.
Không phải mọi người nói Nghê Mạn Thiên tâm cao khí ngạnh, không để ai vào mắt sao? Vì sao nàng ta (HTT) lại có thể chung sống hòa bình với nàng (NMT)?
Không phải nói Sóc Phong lạnh lùng không đem ai vào mắt sao? Vì sao lại đối với nàng ta lại để ý như vậy?
Không phải nói Hỏa Tịch chỉ thân cận với Vũ Thanh La sao? Vì sao lại thường hay đùa giỡn nàng ta? Vì sao bị nàng ta chọc giỡn cũng chỉ biết cười? Không phải nên tức giận mà tuyệt giao với nàng ta sao?
Vì cái gì nàng ta có thể có một linh sủng người gặp người yêu như vậy? Vì cái gì mà linh sủng của nàng chỉ là một con sâu nhỏ bé?
Vì cái gì mà Nghê Mạn Quân ghét nàng ta lại đổ hết tất cả lên đầu nàng?
Nàng không hiểu, nàng rốt cuộc đã làm gì sai? Vì sao mọi người đều đối xử với nàng ta khác biệt như vậy? Nàng ta và nàng thì có gì khác nhau?
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Nàng hận!
Nàng hận! Nàng hận nàng ta!!!
Nàng ta lấy cái tư cách gì mà nhận kiếm của Tôn thượng? Nàng ta ngay cả ý nghĩa của thanh kiếm kia cũng không hiểu thì lấy cái tư cách gì? Nàng ta lại càng không có tư cách cầu Tôn thượng đưa quà cho nàng? Nàng không cần cái vòng bẩn thỉu kia của nàng ta!!!
Đứng trước mặt nàng là Tôn thượng mà nàng ngày đêm nhớ mong, y đưa cho nàng cái vòng tay làm bằng sò biển kia, ánh mắt vẫn hờ hững như thường, Hoa Thiên Cốt nhìn mà ghen tỵ.
Vì cái gì khi đứng trước nàng ta thì lại ôn nhu như vậy, mà khi ở trước mặt nàng lại lạnh lùng như thế?
Nàng không phục!!!
- Cảm ơn Tôn thượng!
Hoa Thiên Cốt nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt chan chứa cảm động, tựa như một đứa trẻ nhận được món quà mình thích mà vui mừng...
- Tiểu Lưu, Tiểu Tịch Tịch, Tiểu La, mau mau xem xem, cả hai muốn so tốc độ đấy! - Bạch Bạch bên dưới hét một câu trả lời nghi vấn của tất cả mọi người. Ai ai cũng kinh ngạc chăm chú nhìn lên trên sàn, chỉ sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ nào đó.
Hoa Thiên Tuyết biết nỗi lo lắng của Sóc Phong, nàng mỉm cười, khóe môi cong lên nụ cười rạng rỡ. Không hổ là Sóc Phong, phản ứng không tồi, biết linh lực của nàng với hắn không cùng một cấp bậc liền thay đổi đối chiến.
Nắm thật chặt thanh Lạc Tuyết trong tay, Hoa Thiên Tuyết ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn Sóc Phong, nàng và hắn đã so chiêu rất nhiều lần, tuy nhiên đó chỉ là đơn giản so chiêu, cả hai luôn tránh việc làm bị thương đối thủ, bây giờ rốt cuộc nàng mới có thể chân chính so tài với thực lực thật sự của cậu ta.
Tiếng trống vang lên. Không hề báo trước, cả hai đều lao đầu vào đánh nhau, chiêu thức nhanh, chuẩn và vô cùng sắc bén, càng đánh càng nhanh, tựa như hai cơn cuồng phong đụng độ nhau, chỉ chăm chăm tấn công mà không hề phòng thủ, mấy chốc đã qua mấy trăm chiêu.
- Thật nhanh... - Khinh Thủy không thể tin nhìn hai vạt áo trắng quấn lấy nhau, nàng ra sức dụi dụi mắt, càng nhìn càng không nhìn ra.
- Ai là người nhanh hơn vậy? - Hao Tịch chớp chớp mắt nhìn chằm chằm sàn đấu, hắn hoàn toàn nhìn không kịp tốc độ của cả hai, vất vả lắm mới nhìn được mấy chiêu. Vũ Thanh La cũng dụi mắt liên tục, thông qua tiếng gió rít gào cũng có thể tưởng tượng được chiêu thức của cả hai nhanh đến mức nào.
Những người tu vi cao như Hủ Mộc Thanh Lưu mới có thể nhìn ra toàn bộ chiêu thức của cả hai, hắn nhìn không chớp mắt, miệng hò hét: - Đánh hay lắm Thiên Tuyết! Đánh cho tên kia rơi đài đi!!!
Bên dưới mọi người ra sức cổ vũ, trên đài lại là một mảnh huyết tinh. Hoa Thiên Tuyết nhanh chóng vung kiếm đâm tới Sóc Phong, Sóc Phong cũng cùng lúc vung kiếm tới, cả hai thanh kiếm chạm vào nhau mơ hồ tóe ra tia lửa. Sau đó lại tiếp tục một đợt đao quang kiếm ảnh. Người bên dưới có tu vi không cao chỉ có thể nhìn thấy một màu lam và trắng xoẹt qua xoẹt lại chạm nhau không ngừng.
Sau khoảng gần một canh giờ, cả hai bóng người trên sàn bỗng tách nhau ra, bấy giờ mọi người mới có thể nhìn thấy kết quả của trận đấu. Cả người Hoa Thiên Tuyết và Sóc Phong đều bị nhuộm đỏ, trên y phục là những vết máu loang lổ. Cả hai nhìn qua không chút chật vật mà lại có một phen phong vị khác, nhìn có chút ngang tàng không sợ trời đất.
Cả khán đài chìm vào im lặng...
Bỗng nhiên Sóc Phong nở nụ cười, khuôn mặt che khuất một nửa không làm vẻ đẹp của hắn giảm đi mà còn có thể tạo ra một cảm giác thần bí động lòng người.
Đây là lần đầu tiên Hoa Thiên Tuyết thấy Sóc Phong cười, nụ cười không chút tạp chất, nhìn qua thì có thể thấy rõ sự thỏa mãn cùng khoái sảng sau khi so đo với đối thủ của mình. Hoa Thiên Tuyết cũng bất chợt nở nụ cười, tiếng cười lảnh lót vang khắp sàn đấu, thấm vào trong tim Bạch Tử Họa và Sóc Phong.
- Ngươi thắng rồi... - Chỉ thấy Sóc Phong sảng khoái nói một câu, sau đó cả cơ thể rơi xuống. Hoa Thiên Tuyết nhanh chóng ngự gió tới đỡ lấy hắn. Bây giờ người dưới sàn mới phát hiện trên cổ Sóc Phong có,một vết chém còn đang rỉ máu.
Hoa Thiên Tuyết đỡ Sóc Phong xuống sàn đấu, Bạch Bạch liền nhanh chóng chạy tới bên người nàng.
- Mama thắng rồi!! Mama thắng rồi!!!
Hoa Thiên Tuyết nhìn Bạch Bạch một cái, đưa Sóc Phong tới bên cạnh y sư để y chữa thương giùm hắn.Sau đó nàng liền đón nhận một tràng chúc mừng từ đám Hỏa Tịch. Hỏa Tịch bởi vì có thể cầm hòa với Vũ Thanh La mà vui mừng quá đỗi, đâm ra tay không kiềm chế được lực mà đánh mạnh vào lưng Hoa Thiên Tuyết. Hoa Thiên Tuyết bỗng nhiên rên lên một tiếng. Vũ Thanh La nghe, cảm thấy có chút không ổn, vòng qua sau người Hoa Thiên Tuyết, phát hiện sau lưng nàng đã đầm đìa máu thì cuống quít cầm máu cho nàng.
- Sao lại bị thương nặng như vậy? Trận tiếp theo có đấu được không? Dù sao muội và Thiên Cốt đều là người lớp Quý, trận này bỏ qua cũng không sao đâu. - Hủ Mộc Thanh Lưu rối rắm nói.
Hoa Thiên Tuyết lắc đầu: - Muội muốn đấu trận này. - Đây là trận đấu đầu tiên giữa tỷ muội nàng, nàng đương nhiên không muốn từ bỏ.
Hủ Mộc Thanh Lưu nghe nàng nói xong cũng không lên tiếng ngăn cản. Vũ Thanh La và Hỏa Tịch thì lại làm ầm cả lên làm Hoa Thiên Tuyết thực sự dở khóc dở cười với hai cái người này, chỉ có thể cam đoan là sẽ không quá sức mới được cả hai đồng ý cho lên sàn đấu đấu trận cuối cùng.
Trận cuối cùng, Hoa Thiên Tuyết đấu với Hoa Thiên Cốt.