- Được rồi được rồi, đừng giận, khi chỉ có hai ta thì ta gọi Tiểu Bạch, khi ở trước mặt người khác ta gọi ngươi một tiếng sư phụ là được chứ gì? - Hoa Thiên Tuyết cười gian xảo.
Sự thật chứng minh tin lời Hoa Thiên Tuyết là kẻ ngốc, vì vậy mà chúng đệ tử Trường Lưu đều biết Tôn thượng vĩ đại của bọn họ còn có một cái tên Tiểu Bạch thật đáng yêu, đó cũng là lí do khiến Bạch Tử Họa bị sư huynh Ma Nghiêm và sư đệ Sênh Tiêu Mặc cười thối mũi.
Bạch Tử Họa im lặng, không đồng ý cũng không từ chối, đột nhiên hỏi: - Nhìn từ trên này xuống, ngươi thấy cái gì?
Hoa Thiên Tuyết không nghĩ ngợi liền trả lời: - Nóc nhà.
-.....
- Ta nói thiếu sao? - Hoa Thiên Tuyết nhướn mày: - Hay là còn thiếu cây và người?
Bạch Tử Họa triệt để im lặng.
- Rồi rồi, ta chỉ đùa mà thôi, cần gì cứ tỏa khí lạnh chứ... -Hoa Thiên Tuyết phẩy tay: - Ngươi chỉ là muốn ngụ ý thế giới của ta còn quá nhỏ, tựa như Tuyệt Tình Điện so với Trường Lưu Sơn, cho nên ngươi muốn ta phải mở rộng thế giới, cảm nhận, hiểu và biến nó trở thành thế giới của mình, cũng như muốn ta thấu hiểu, đồng cảm và bảo vệ Trường Lưu Sơn chứ gì?
Bạch Tử Họa gật đầu: - Rất thông minh.
- Ta thông minh sẵn rồi.
-...... - Hắn có nên rút lại lời khen ngợi đó không?
Hoa Thiên Tuyết nhìn Bạch Tử Họa trên mặt ba đường hắc tuyến, cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, mỉm cười vuốt vuốt bụng: - Ta đói rồi...
- Đến Trường Lưu mà lấy thức ăn.
- Sao ngươi không đi với ta?
- Ta là sư phụ ngươi.
- Là sư phụ nên mới phải đi tìm đồ ăn cho đồ đệ chứ? - Hoa Thiên Tuyết cười khì, nói đùa một câu rồi quay lưng chuẩn bị xuống Trường Lưu thì bị Bạch Tử Họa gọi lại, chỉ thấy hắn đi tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, ngón tay trắng nõn thon dài đưa tới trước ngực Hoa Thiên Tuyết, tháo hai quả chuông nàng đeo trên cổ, sau đó cẩn thận buộc trên Lạc Tuyết Kiếm.
- Sao lại đeo lên cổ giống như con cún nhỏ vậy? - Mặc dù mặt Bạch Tử Họa vẫn không lộ ra vẻ gì nhưng trong giọng nói lại không dấu được ý cười và sự cưng chiều.
Hoa Thiên Tuyết sờ mũi: - Ta sợ không cẩn thận sẽ đánh mất...
- Ừ, được rồi đấy, đi về phòng đi, lát sẽ có đệ tử tới đưa cơm.
- A, có người đưa cơm sao ta không biết? - Hoa Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi.
- Ta bảo bọn họ đưa cơm lên.
- Ồ, Tiểu Bạch nhà ngươi thật tốt! - Hoa Thiên Tuyết mỉm cười, chạy về phòng tu luyện. không để ý Bạc Tử Họa mặt đã đen kịt ở đằng sau.
Lại Tiểu Bạch...
Bạch Tử Họa nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như có chút hối hận khi nhận nàng làm đệ tử.
--- ------ ------ --------TIỂU KỊCH TRƯỜNG---- ------ ------ ------ ------ -----
- Tiểu Bạch Tiểu Bạch!! - Bạch Bạch học theo Hoa Thiên Tuyết gọi Bạch Tử Họa là Tiểu Bạch.
Bạch Tử Họa xoa xoa mi tâm, thở dài: - Có chuyện gì?
- Hôm nay Tiểu Thập Thập mắng Bạch Bạch vì Bạch Bạch gọi Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, Bạch Bạch không hiểu vì sao lại không thể gọi Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, chẳng lẽ không gọi Tiểu Bạch là Tiểu Bạch được sao? Vậy Bạch Bạch phải gọi là gì a? Không lẽ Bạch Bạch phải gọi Tiểu Bạch là Đại Bạch? Hay là gọi là Bạch Bạch? Nhưng Bạch Bạch là tên của Bạch Bạch a, Tiểu bạch không lẽ cũng là Bạch Bạch? Không đúng a, Bạch Bạch là Bạch Bạch, Tiểu Bạch cũng là Bạch Bạch, vậy ai mới là Bạch Bạch a? Bạch Bạch Tiểu Bạch Bạch Bạch Tiểu Bạch Tiểu Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Tiểu Bạch.....Bạch Bạch...Tiểu Bạch.... - Cục thịt nào đó trí thông minh có hạn bị chóng mặt, hai mắt biến thành lò xo, quay quay một hồi cứ vậy hoa lệ ngất đi.
Bạch Tử Họa: =_=llll Rốt cuộc là nó muốn nói gì?
“ Ngươi sao lại muốn giết hết người của Thần giới?! Ngươi làm vậy là phản bội! “
” Phản bội? Ta không chấp nhận có kẻ khác mạnh hơn ta, vì vậy thật xin lỗi, Thần giới chỉ cần mình ta là đủ rồi! Các ngươi tồn tại chỉ là thừa thãi mà thôi.”
” Ngươi làm vậy không sợ hắn hận ngươi sao? “
” Hận? Hắn ngay từ đầu đã hận ta, bây giờ hận thêm thì có làm sao? “
” Ngươi nỡ ra tay với chính tỷ tỷ ruột của mình sao? “
” Rõ ràng đáng lẽ là ta sinh trước, nàng mới chính là muội muội!”
” Ngươi sinh trước thì sao? Ngươi căn bản không bằng nàng! Uổng cho nàng cái gì cũng lo lắng cho ngươi. “
” Đó là do nàng ngu ngốc!! Nếu nàng muốn tốt cho ta thì đã không cướp đi hắn.”
” Dù hắn không yêu nàng thì cũng sẽ không tới phiên ngươi!!”
” Câm mồm!”
“......”
“.......”
“.......”
Hoa Thiên Tuyết tỉnh dậy cảm thấy đầu ê ẩm đau. Đây có lẽ là di chứng do uống rượu đi? Rượu trân phẩm cất bằng tiên đan diệu dược thật đúng là khiến người khác dễ say mà. Lắc lắc đầu cho thanh tỉnh, Hoa Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn căn phòng xa lạ.
Đây là đâu?!
Bên dưới tỏa ra khí lạnh. Hóa ra nàng đang nằm trên một chiếc giường hàn băng làm bằng bạch ngọc hiếm có.
Nhìn quen quen, đây có lẽ là Tuyệt Tình Điện đi.
Nhưng sao nàng lại ở trong phòng, đêm qua nàng nhớ rõ bản thân nằm ngoài trời mà, là ai rảnh rỗi lại đem nàng đưa vào phòng chứ?
- Mama?
Giọng nói ngái ngủ mang theo chút trẻ con vang lên, Bạch Bạch nằm bên cạnh vì động tác rời giường của Hoa Thiên Tuyết mà tỉnh dậy.
Hoa Thiên Tuyết nhướn mày: - Ngươi còn biết về? Sao không ở dưới Trường Lưu luôn đi?
- Bạch Bạch vất vả đem mama về phòng, người không cảm kích thì thôi, đã vậy mới mở miệng đã chỉ trích người ta. Bạch Bạch bị tổn thương rồi... - Bạch Bạch giọng ai oán nói, sau đó ngáp một cái ngủ tiếp.
- Cái cục thịt ngươi lại có lòng đem ta về? - Hoa Thiên Tuyết nghi hoặc, nhìn thấy cục thịt nào đó đã đi đánh cờ với Chu Công liền thở dài. Thôi vậy, dù sao nó cũng có lòng, mặc dù nàng ngủ ngoài trời cũng không có sao nhưng được ngủ trong phòng vẫn tốt hơn. Tha cho nó lần này vậy.
Khẽ ngồi dậy, lấy trong ngọc giản cái chăn đắp lên cho Bạch Bạch, Hoa Thiên Tuyết đứng dậy rời giường.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, một mùi hoa đào liền xông thẳng vào mũi, ngọn núi nhỏ cách đó không xa thấp thoáng một màu xanh đậm như tranh. Hoa Thiên Tuyết chậm rãi đi qua các đình viện, trước mặt hiện lên một tòa điện lộng lẫy nhưng nhỏ hơn Trường Lưu Điện rất nhiều. Dưới ánh nắng mặt trời cả tòa kiến trúc thi thoảng hiện lên sắc cầu vồng, khác hẳn Trường Lưu đại điện sơn son thiếp vàng.
Hôm qua không có nhìn rõ Tuyệt Tình Điện, sáng nay mới nhận ra nó nguy nga tới mức nào.
Đi qua cánh cửa đại điện, một luồng gió mạnh phả vào mặt nàng, cảnh tượng hùng vĩ hiện ra trước mắt.
Phía dưới là núi tiên Trường Lưu trôi nổi trên mặt biển, mà tiểu đảo nàng đang đứng chính là Tuyệt Tình Điện - nơi mà Cốt Đầu không màng thương tật đòi vào cho bằng được, thậm chí không ngại sử dụng gian kế với nàng...
Hít một hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, buổi sáng khi mới rời giường là lúc tâm tình khó kiểm soát nhất quả không sai.
Hai phía trái phải bên cạnh chính là Tiêu Hồn Điện và Tham Lam Điện. Hoa Thiên Tuyết thử vươn tinh thần lực ra cảm nhận.
Ừm, không tồi, đám rác kia Sênh hồ ly đã xử lý xong rồi.
Hoa Thiên Tuyết chán nản nhìn xuống dưới, nhắm mắt lại hồi tưởng mọi chuyện ngày hôm qua. Nguyên tác lại tiếp tục đi lệch rồi... Xem ra sau này sẽ có chuyện vượt ngoài kiểm soát của bản thân, giờ chỉ có thể bị động chờ cốt truyện chậm rãi trôi qua thôi.
- Ngươi tỉnh rồi?
Đột nhiên một giọng nói vang lên trên đầu Hoa Thiên Tuyết. Ngẩng đầu lên, thấy Bạch Tử Họa đứng lên một tảng đá lớn cao vút, quan sát Trường Lưu và chúng sinh, tà áo trắng bay bay, giống như lúc nào cũng có thể cuốn theo gió.
Tim Hoa Thiên Tuyết khẽ đập nhanh: - Tiểu Bạch, bỗng nhiên ta phát hiện ngươi cũng rất đẹp trai.
Bạch Tử Họa đen mặt: - Gọi sư phụ.
- Tiểu Bạch.
- Sư phụ.
- Tiểu Bạch.
-Sư phụ.
- Tiểu Bạch.
- Sư phụ!
- Đồ nhi ngoan có chuyện gì? - Hoa Thiên Tuyết giở giọng vô lại: - Ngươi kêu sư phụ từ nãy tới giờ làm tim sư phụ đập rất nhanh a.
-...... - Tản ra khí lạnh.