Hoa Thiên Tuyết nhanh chân trốn xuống núi, sau đó liền đóng giả thành một công tử 15 tuổi cưỡi ngựa đi khắp nơi, địa điểm nàng muốn hướng tới chính là nơi gần Mao Sơn nhất, Dị Hủ Các.
Hoa Thiên Tuyết tỏ vẻ, có phu quân có thể cung cấp thông tin không sử dụng chính là đồ ngu, mà nàng hiển nhiên không phải đồ ngu rồi, vả lại chuyện điều tra về đảo Bồng Lai lần trước đã nhờ Đông Phương Úc Khanh điều tra, có lẽ bây giờ cũng đã có tin tức gì đi?
Nhìn trước cửa Dị Hủ Các vẫn như trong kí ức đông người như vậy, bỗng nhiên Hoa Thiên Tuyết cảm thấy trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Lúc nãy nghe chuyện Lục trưởng lão kể, nàng ẩn ẩn phát hiện một số chỗ không đúng nhưng lại không muốn xác nhận, chỉ sợ khi vén rèm lên thì tất cả những thứ hiện giờ đang có sẽ biến mất, mà nàng.... thì lại có chút luyến tiếc...
Luyến tiếc mất đi cái người thư sinh đã từng lải nhải bên tai nàng, nướng gà cho nàng, tặng nàng dây chuyền.
Luyến tiếc vị sư phụ mặt băng sơn ngoài lạnh nhưng bên trong lại nóng vô cùng, lo lắng nhưng lại không để lộ ra, lúc xấu hổ thì hai tai sẽ không tự giác mà ửng đỏ lên.
Luyến tiếc đại tiểu thư đanh đá nhưng lại chỉ là một đứa trẻ chưa có thấu hiểu chuyện đời, lúc nào cũng quan tâm nàng nhưng luôn lấy thái độ cao ngạo bề trên đối mặt với nàng, tặng quà cho nàng nhưng lại cố làm ra vẻ cái này chỉ là món đồ ta không dùng nữa, vì vậy đem nó cho ngươi nhưng ánh mắt lại luôn không tự giác mà nhìn tới nhẫn chỉ trên tay nàng, rõ ràng trong mắt là nồng đậm lưu luyến.
Luyến tiếc cái cục bông khi nào cũng năng động gọi nàng mama mama, hở tí là lại khiến người khác phải tức ói máu nhưng lại là người đầu tiên ở dị giới đem nước mắt của mình vì nàng mà chảy, ngay cả Hoa phụ và Tiểu Cốt ở với nàng lâu nhất cũng chưa bao giờ vì nàng mà lộ ra vẻ mặt đó.
Luyến tiếc hai cái sư thúc dở hơi lúc nào cũng ra vẻ mang thù nàng, chỉ hận không thể đem nàng trục xuất Trường Lưu nhưng cũng chưa từng nỡ phạt nàng nặng, đã thế lại còn để tâm lo lắng cho nàng mỗi khi có chuyện gì xảy ra.
Luyến tiếc cái khuôn mặt than lúc nào cũng đeo lên một chiếc mặt nạ, biểu tình lần đầu tiên chữa thương cho nàng lại cực kì cứng ngắt và không được tự nhiên nhưng luôn cố gắng không động chạm tới vết thương của nàng, thấy nàng bị thương nặng quá còn hiếm hoi nhăn nhăn lông mày.
Còn rất nhiều rất nhiều...
.............
Nguyên lai bất giác nàng lại có nhiều luyến tiếc đối với thế giới này như vậy, cứ ngỡ là một chỉ là một nhân vật vốn không nên tồn tại, vì vậy không có nhiều mong đợi lắm đối với thế giới này, vậy mà chỉ một hồi Mao Sơn, Quần Tiên Yến lại đem nàng chặt chẽ liên kết với thế giới này như vậy.
Nguyên lai, tâm đã không còn tĩnh lặng như ban đầu...
Dừng lại xếp hàng đứng đợi một lúc, Hoa Thiên Tuyết đã thấy bóng dáng vị cô nương áo xanh canh giữ ở cửa các.
Khi Hoa Thiên Tuyết đứng đối diện với cô nương kia, nàng liền theo thói quen mỉm cười: - Lục cô nương, đã lâu không gặp.
Lục Sao từ khi Hoa Thiên Tuyết lên tiếng thì liền giật mình, câu ' phu nhân ' chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị Bạch Bạch chen vào: - Lục tỷ tỷ, Bạch Bạch vào được không?
Lục Sao ngơ ngác một hồi mới hoàn hồn, gật đầu: - Mời vào.
Bạch Bạch liền không keo kiệt vuốt mông ngựa: - Lục tỷ tỷ tốt nhất, lát nữa Bạch Bạch sẽ tặng kẹo cho tỷ! - Nói xong không đợi Lục Sao trả lời đã hối thúc Hoa Thiên Tuyết đi vào trong. Hoa Thiên Tuyết nhún vai, gật đầu với Lục Sao rồi không nhanh không chậm đi vào.
Người đứng xung quanh nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại cứ như muốn thông qua đó nhìn được vị công tử không mang lễ vật mà vẫn có thể đi vào, ai cũng bị khơi dậy nên tính tò mò.
Rốt cuộc vị công tử đó là ai mà cô nương trông cửa lại cẩn thận như vậy?
Thật tò mò a...
*
*
*
Hoa Thiên Tuyết là lần thứ hai bước vào Dị Hủ Các, nơi đây vẫn là cảnh sắc như vậy, nhìn qua không có chút thay đổi nào, vẫn là cái chốn bồng lai chứa đầy tà khí như năm đó.
- Mama, hạc giấy của baba kìa! - Bạch Bạch nhún nhún hướng con hạc giấy toàn thân màu vàng đang bay tới, hô to.
Hoa Thiên Tuyết lập tức phản ứng nhìn hạc giấy kia, sau đó đi theo nó, chưa tới một khắc đã đi tới một căn phòng ở nơi cao nhất Dị Hủ Các, từ đây có thể dễ dàng nhìn bao quát xung quanh, ngay cả khu vực Mao Sơn cũng bị nhìn thấy hết trơn.
Hoa Thiên Tuyết nâng mắt, đập vào mắt là bộ dạng người kia khoác hắc bào một màu đen, mái tóc dài xõa xuống bay phất phơ tạo cảm giác phóng túng lạ thường.
Đây sẽ là một bức tranh vô cùng đẹp nếu như người kia không mở miệng nói chuyện, ngay lập tức một giọng nói lưu manh vang lên.
- Tiểu Tuyết, quá nhớ vi phu nên không cầm lòng được mà trốn đi sao?
Hoa Thiên Tuyết: Quả nhiên là thiếu đánh!
- Baba! Bạch Bạch thật nhớ người!!! - Bạch Bạch khuôn mặt >‿‿< ngu si bay tới hướng mặt Đông Phương Úc Khanh tập kích. Đông Phương huynh đệ hoa lệ bầm mặt.
Hoa Thiên Tuyết không thể không thừa nhận, bản thân nhìn cảnh này không thấy đau lòng mà còn rất sảng khoái.
Quả nhiên thuộc tính tà ác của nàng đã tăng lên.
Đông Phương Úc Khanh một tay ôm mặt, một tay xoa đầu Bạch Bạch: - Bạch Bạch ngoan, baba cũng rất nhớ con, hảo nhớ hảo nhớ.
Bạch Bạch sung sướng cọ a cọ, cọ a cọ, cọ a cọ, cọ a cọ, cọ a cọ.......
- Được rồi, Bạch Bạch đi ra ngoài kia chơi với Lục tỷ tỷ đi, ta và hắn cần bàn chút việc. - Hoa Thiên Tuyết đi tới lôi Bạch Bạch ném ra ngoài, mặc cho đây là lầu cao nhất Dị hủ Các.
Lo gì, nó là thần thú, không chết được.
Bạch Bạch bi ai rơi xuống.
Đông Phương Úc Khanh thu hồi tầm mắt nhìn theo hướng Bạch Bạch bị ném, mỉm cười với Hoa Thiên Tuyết, giọng trêu chọc: - Không lẽ Tiểu Tuyết không đợi được nữa, muốn làm nghĩa vụ phu thê với ta?
Hoa Thiên Tuyết: “..... “
- Nghiêm chỉnh đi, ta đến đây là để lấy tin tức về Bồng Lai đảo lần trước đã nhờ huynh.
Đông Phương Úc Khanh nhướn mi, vỗ tay hai cái, một quyển sách liền hiện ra, hắn ném qua cho Hoa Thiên Tuyết ngồi đối diện: - Đây là những gì ta tìm được, hiển nhiên mười mấy năm trước Nghê Thiên Sơn có đem về một đứa bé, nhưng đứa bé này lại được đưa cho huynh trưởng của hắn là Nghê Thiên Trượng.
Hoa Thiên Tuyết nhìn những gì được ghi chép tỉ mỉ trong sách, cuối cùng cũng hiểu được chuyện năm xưa vì cớ gì Lạc gia bị diệt môn.
Hóa ra năm xưa Lạc gia gia chủ có nhặt được một bảo vật có liên quan đến Thần giới, bị người bạn Nghê Thiên Sơn biết được, Nghê Thiên Sơn liền nổi lòng tham đem người đi cướp, nào ngờ bị Lạc gia gia chủ phát hiện, vì vậy mới phải động thủ giết sạch Lạc gia. Khi tìm thấy Lạc Thập Nhất và muội muội của y trong phòng thì nhớ lại tình nghĩa giữa mình và phụ thân y, vốn định bỏ qua, ai ngờ một tên thuộc hạ trong đó quá lỗ mãng mà chém người, định ngăn lại nhưng đã muộn, sau đó phát hiện đứa bé gái còn thở nên đem về. Mà trước đó một năm phu nhân của huynh trưởng hắn là Nghê Thiên Trượng có sinh ra một nữ hài, nhưng do thể chất yếu ớt nên một năm sau qua đời, tức là sau ngày Nghê Thiên Sơn đem nữ hài kia về. Vì không muốn phu nhân đau lòng nên Nghê Thiên Trượng ngỏ ý muốn đem nữ hài kia nuôi nấng, Nghê Thiên Sơn lúc này rối rắm không biết làm thế nào nghe được thỉnh cầu của Nghê Thiên Trượng liền không nhiều lời đem nữ hài kia đưa cho y. Còn về báu vật liên quan tới Thần giới kia lại chính là nhẫn chỉ Hoa Thiên Tuyết đang đeo trên tay. Cái này là Nghê Thiên Sơn đem về nghiên cứu nhưng lại phát hiện đây chỉ là nhẫn chỉ bình thường, cảm thấy áy náy năm xưa chỉ vì cái này mà đem huynh đệ tốt của mình giết chết, vì vậy liền đem nó tặng lại cho nữ hài kia. Mà nữ hài kia chính là Nghê Mạn Thiên, người đã tặng Hoa Thiên Tuyết cái nhẫn chỉ này. Còn vết sẹo của Nghê Mạn Quân chỉ là một lần không để ý nên mới bị rơi từ trên hòn giả sơn xuống.
Thật quá buồn cười, chỉ vì lòng tham mà đem một đại gia tộc giết chết.
Hoa Thiên Tuyết đối với Nghê Thiên Sơn khinh thường vô cùng.
Việc nhận làm cho Lạc sư huynh đã làm xong, Hoa Thiên Tuyết quyết định thưởng cho mình một chuyến đi chơi, sư phụ gì gì đó ném ra sau đầu. Ăn chơi gì gì đó là quan trọng nhất, nghĩa vụ gì gì đó để sau đi.
- Được rồi, bản công tử quyết định ở đây vài ngày rồi mới tiếp tục đi du lịch! - Hoa Thiên Tuyết mỉm cười nói với Đông Phương Úc Khanh: - Dị Hủ Các các chủ chắc sẽ không phiền chứ?
Đông Phương Úc Khanh ôn nhu mỉm cười: - Tiểu sinh mừng không kịp nữa là...
*
*
*
Trường Lưu Sơn - Tuyệt Tình Điện...
- Sư đệ, cái nhà đầu kia vẫn chưa chịu về sao? - Ma Nghiêm lần thứ n + 1 chạy đến Tuyệt Tình Điện hỏi thăm tin tức của Hoa Thiên Tuyết.
Bạch Tử Họa khuôn mặt lạnh băng nói: - Sư huynh, chuyện của Trường Lưu giải quyết hết rồi sao?
Ý là huynh có thời gian rảnh rỗi đến đây sao không đi giải quyết chuyện của Trường Lưu đi?
Ma Nghiêm hắc tuyết. Quả nhiên nha đầu đó chẳng tốt đẹp gì, sư đệ mới ở với nàng ta một thời gian đã không còn là sư đệ thiên tiên năm xưa nữa, bây giờ cư nhiên còn biết nói ẩn ý với hắn. Lúc nào nha đầu kia về nhất định phải đem nàng dạy dỗ lại. Không cho nàng bôi đen sư phụ của mình.
- Ta còn việc, phải trở về giải quyết - Nghĩ nghĩ, Ma Nghiêm liền cáo lui, để lại Bạch Tử Họa một thân trắng muốt đang nhìn xa xa.
Cái nha đầu này rời đi hơn 10 ngày rồi vẫn chưa thấy về, thực sự là sợ hắn hay là ham chơi đây?
Chết tiệt, nhất định lúc nàng về phải đem nàng dạy dỗ lại, phải cắt bỏ suy nghĩ cứ hở tí là bỏ đi của nàng.
Bạch Tử Họa lúc này không phát hiện, kì thực hắn đang nhớ Hoa Thiên Tuyết.
Năm đó lục giới chưa có được hình thành, lục địa này vẫn ở trạng thái hoang sơ đầy đất cát, một dấu hiệu có sự sống cũng không có, trời đất độc một mảnh tịch liêu. Rồi bỗng nhiên có một ngày trời đất nổi lên cuồng phong, mây đen kéo đến che rợp cả lục địa, không có chỗ nào có sự xuất hiện của ánh sáng. Sấm chớp đùng đùng, mưa lớn xối xả gần trăm năm vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Sau đó thì một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sự sống đầu tiên đã xuất hiện - Nữ Oa.
Người là vị thần đầu tiên xuất hiện trên đại lục, nắm giữ sức mạnh không ai có thể sánh bằng. Bước chân người đi tới đâu thì sự sống xuất hiện tới đó, cây bắt đầu mọc lên, ra hoa, kết trái, sông bắt đầu có cá, tôm, rừng cũng dần dần xuất hiện một số sinh vật sống khác.
Sau đó là sự xuất hiện của những vị thần tiếp theo, họ là những vị thần mang trong mình dòng máu thuần huyết của thần: Âm Thần, Yêu Thần, Minh Thần, Nhân Thần, Ma Thần. Ngoài ra còn có một giống loài khác không được xem là thần nhưng lại có sức mạnh ngang bằng với thần như Phượng Hoàng Tộc, Tinh Linh Tộc, Thực Nhân Tộc, Long Tộc...
Dần dần lại xuất hiện thêm dòng máu thần không thuần huyết gọi là bán thần như Họa Thần, Vũ Thần, Mị Thần, Thi Thần, Mỹ Thần, Kỳ Thần, Ngạo Thần, Dục Thần...
Sau đó Thần giới có một lần xảy ra đại loạn, một số người đã tự động rời khỏi Thần giới lập nên khoảng trời của riêng mình, sau đó lục địa này liền rơi vào một khoảng thời gian vô cùng u ám, chiến tranh xảy ra liên miên, con người được tạo ra để phục vụ cho tham vọng của bán thần. Mà con người được bán thần tạo ra vì vậy mà cũng tồn tại những cảm xúc cực kỳ tiêu cực cũng như tích cực của bán thần, dần dần phân chia ra thành nhân loại, ma, quỷ và tiên nhân, sau đó lại bắt đầu một thời đại càng thêm loạn lạc.
Mà những người được mệnh danh là những người mạnh nhất Thần giới, những người mang trong mình sức mạnh cũng huyết thống thuần chủng nhất của thần lúc này lại không ngó ngàng gì đến việc thế gian đại loạn, họ bây giờ chỉ đang tập trung tìm cách cứu chữa cho Nữ Oa - người mang linh hồn thánh khiết và tinh thuần nhất thế gian khỏi sự ảnh hưởng của tham lam dục vọng của những người con mà chính Nữ Oa đã tạo nên.
- Chưởng môn nghĩ xem liệu Nữ Oa có chết hay không?
- Nữ Oa cuối cùng sẽ chết. - Hoa Thiên Tuyết khẳng định.
Liễu trưởng lão vuốt râu gật đầu: - Đúng vậy, nàng sẽ chết, nhưng lại chết trong tay của chính người mình tin tưởng nhất.
Vì để cứu Nữ Oa, chúng thần quyết định sẽ dùng lực lượng linh hồn mình để chứa đựng những cảm xúc dơ bẩn nhất của bán thần và nhân loại, và người đó không ai khác chính là Yêu Thần, vì vậy mà nàng trở thành người nắm giữ những dục vọng, tham lam và cảm xúc tiêu cực của mọi thứ.
Sau khi Nữ Oa biết chuyện thì đã cực kỳ hối hận vì đã tạo nên bán thần, vì để cứu vãn tình thế đại loạn này, Nữ Oa đã ban cho những vị thần mang trong mình huyết thống thuần huyết được quyền cai quản một xứ thuộc về họ. Lúc này, Lục giới chính thức được hình thành.
Ma Thần cai quản Ma giới.
Minh Thần nắm giữ Minh giới.
Yêu Thần nắm giữ Yêu giới đồng thời còn là vị thần tối cao cao quản ba giới đại diện cho cái ác. Các vị thần nói đây là đặc quyền mà Nữ Oa dành cho sự hi sinh của nàng.
Nhân Thần nắm quyền cai quản Nhân giới.
Nữ Oa cai quản Thần giới.
- Hửm? Tiên giới thì sao? - Hoa Thiên Tuyết nhướn mi: - Nếu nói như vậy là Âm Thần cai quản Tiên giới?
- Không. - Liễu trưởng lão lắc đầu: - Âm Thần cai quản ba giới đại diện cho cái thiện. Tiên giới thực chất là được giao cho tộc Phượng Hoàng cai quản.
- Nói như vậy là Âm Thần và Yêu Thần được xem như là hắc bạch song sát đi, một bên quản thiện một bên trông ác, nhìn qua đã thật đối lập.
- Đúng vậy, Nữ Oa đã phạm phải sai lầm lớn nhất đời mình, đó là đem tỷ muội Âm Thần và Yêu Thần đặt trên hai chiến tuyến khác nhau. - Liễu trưởng lão thở dài, nghe qua có cái gì đó bi thương tới cực điểm.
Yêu Thần ghen tỵ với tỷ tỷ của mình là Âm Thần, nàng không cam lòng khi người khác nói tới nàng đều là nói nàng độc ác, xấu xí, dơ bẩn nhưng khi nhắc tới tỷ tỷ của mình thì lại trở thành nàng ta tốt đẹp, thiện lương tới mức nào. Lòng ghen tỵ rất dễ lan ra, cho tới khi cơn ghen đó dâng tới đỉnh điểm khi Yêu Thần phát hiện Phượng Hoàng Tộc Trưởng thích tỷ tỷ của mình. Trong cơn giận dữ, Yêu Thần liền gây ra đại loạn trong Thần giới, nàng đem Nữ Oa và chúng thần giết chết, ngay cả bán thần cũng không có bỏ qua.
Vì tình mà đem Thần giới quậy lên, vị Yêu Thần này cũng quá có khẩu vị rồi...
Hoa Thiên Tuyết trên trán chảy ra vài đường hắc tuyến.
Ba trăm năm đó chính là ba trăm năm u ám nhất lịch sử Thần giới, cũng là ba trăm năm báo hiệu thời điểm Thần giới bị diệt vong.
Yêu Thần đại loạn, chúng thần bấy giờ chỉ còn rải rác một vài người, cuối cùng Ma Thần, Minh Thần, Nhân Thần, Phượng Hoàng Tộc Trưởng cùng với Tinh Linh Tộc Trưởng sử dụng cấm thuật đem chính sinh mệnh của mình phong ấn Yêu Thần lại trong mười sáu thần khí thượng cổ, sau đó chìm vào giấc ngủ vạn năm.
Hoa Thiên Tuyết trừng lớn mắt. đứng bật dậy: - Ngủ? Không phải chúng Thần chết hết rồi sao?!
Vì bật dậy quá đột ngột mà khiến cho Bạch Bạch rơi xuống, may mắn là Liễu trưởng lão nhanh tay đỡ lấy nó.
- Chúng thần không có chết, chỉ là do thiêu đốt sinh mệnh nên mới rơi vào giấc ngủ vạn năm mà thôi.
- Vậy còn Âm Thần? - Hoa Thiên Tuyết nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, nhẹ nhàng đón lấy Bạch Bạch vẫn đang ngủ đến bất diệc nhạc hồ đặt vào lòng mình.
Liễu trưởng lão mỉm cười: - Âm Thần không có chết, chỉ là đang ở đâu đó thôi.
Hoa Thiên Tuyết nhíu mày, mở miệng định nói cái gì đó nhưng lại bị Liễu trưởng lão ngăn lại, chỉ thấy lão mỉm cười nói: - Thời gian đã không còn sớm, chưởng môn có thể đi rồi.
Đây là có ý muốn đuổi khách.
Hoa Thiên Tuyết là kẻ thức thời, đương nhiên sẽ không có ý kiến, chỉ là nàng cũng không muốn bản thân chưa có kiếm được lợi lộc gì mà ra về.
- Liễu trưởng lão hình như thiếu bản chưởng môn cái gì đó thì phải?
- Hửm... - Liễu trưởng lão thâm ý bị trường nhìn Hoa Thiên Tuyết, phất tay một cái, lập tức lấy ra một cuộc giấy da dê: - Đây là một tấm bản đồ, nếu chưởng môn có hứng thú thì có thể nên tới chỗ trên bản đồ này, tuyệt đối trăm lợi không hại. Tuy nhiên chỉ có người có duyên mới có thể đi vào.
Hoa Thiên Tuyết nhướn mày, lại là người có duyên. Ngọc giản Nghê Mạn Thiên đưa cũng là cần người có duyên, Bạch Bạch cũng là cần người có duyên, bây giờ ngay cả tấm bản đồ cũng cần người có duyên!
Hoa Thiên Tuyết cầm lấy tấm da dê cất vào ngọc giản, ôm Bạch Bạch đi ra khỏi phòng. Không ngờ khi đi ngang qua Liễu trưởng lão thì nghe lão như vô tình như cố tình nói nhỏ: - Người có duyên...chính là người mang dòng máu thuần huyết...
Đứng lại một chút, sau khi xác định Liễu trưởng lão sẽ không bất chợt nói gì nữa thì Hoa Thiên Tuyết mới dứt khoát rời khỏi.
Vì đang mải suy nghĩ nên Hoa Thiên Tuyết hoàn toàn không có phát hiện Bạch Bạch vốn đang ngủ ngon lành đang mở mắt nhìn chằm chằm căn phòng của Liễu trưởng lão.
Mà trong phòng, Liễu trưởng lão nhìn bóng lưng Hoa Thiên Tuyết rời đi, ánh mắt bỗng chốc trở nên cực kỳ nhu hòa, ngón tay không giống như khuôn mặt nhăn nheo mà có vẻ thon dài mịn màng khác thường nhẹ nhàng vuốt vuốt vòng cổ, tiếng nói không còn khàn khàn như lúc nói chuyện với Hoa Thiên Tuyết mà có vẻ trong trẻo xem lẫn chút trầm thấp của tuổi hai mươi hai lăm, chỉ thấy hắn cực kì ôn nhu nỉ non với hòn đá được đính trên vòng cổ.
- Oa Nhi, nàng nói xem lần này nàng có hay không vượt qua?
--- -----Tiểu kịch trường---- ------ ------
Đây chỉ là một câu chuyện nhỏ về Hoa Thiên Tuyết và chúng hậu cung mà thôi.
Nếu như Hoa Thiên Tuyết ( t) trở thành sư phụ của Bạch Tử Họa ( t)...
Hoa Thiên Tuyết: Tiểu Bạch, ta mang giấy hứa nguyện Thất Tịch về rồi đây!
Bạch Tử Họa:....
Hoa Thiên Tuyết: Giấy hứa nguyện Thất Tịch này là để viết nguyện vọng của con...
Bạch Tử Họa: Nguyện vọng là sư phụ.
Hoa Thiên Tuyết:...ví dụ như thứ con muốn có...
Bạch Tử Họa: Muốn có sư phụ.
Hoa Thiên Tuyết:..... là thứ con vô cùng ao ước...
Bạch Tử Họa: Vâng, là sư phụ.
Hoa Thiên Tuyết: Điều ước càn quấy vậy Thần Tiên sẽ không để ý con đâu...
Bạch Tử Họa: Không sao, sau này con sẽ tự thực hiện.
Hoa Thiên Tuyết:..........
Nếu như Hoa Thiên Tuyết ( t) trở thành sư phụ của Sát Thiên Mạch ( t)....
Sát Thiên Mạch: Sư phụ, người thật tham lam!!
Hoa Thiên Tuyết: Hửm? Ta khi nào thì tham lam?
Sát Thiên Mạch: Người đã có con rồi còn ngắm người khác!
Hoa Thiên Tuyết: A Mạch ngoan, sư phụ đây là đang tìm sư trượng cho con.
Sát Thiên Mạch: Sư trượng kia đẹp trai hơn con sao?
Hoa Thiên Tuyết:...Hình như là không...
Sát Thiên Mạch: Sư trượng kia nghe lời người hơn con sao?
Hoa Thiên Tuyết: Tuyệt đối không...
Sát Thiên Mạch: Hắn có như con ngày ngày giúp người bảo dưỡng da mặt không?
Hoa Thiên Tuyết: Không...
Sát Thiên Mạch: Vậy sư phụ, người thấy vị trí sư trượng kia có ai thích hợp hơn con sao?
Hoa Thiên Tuyết:....không....
Sát Thiên Mạch: Vậy con làm phu quân của người là quá hợp rồi!
Hoa Thiên Tuyết:............. Đồ đệ, cái đó là loạn luân!
Nếu như Hoa Thiên Tuyết ( t) trở thành sư phụ của Đông Phương Úc Khanh ( t)....
Đông Phương Úc Khanh: Sư phụ, có thích con không?
Hoa Thiên Tuyết: Thích.
Đông Phương Úc Khanh: Thích bao nhiêu ạ?
Hoa Thiên Tuyết: Con muốn thích bao nhiêu thì thích bấy nhiêu.
Đông Phương Úc Khanh: Vậy sư phụ xem xem, hiện tại có thể hay không cho con sờ sờ ngực người?
Hoa Thiên Tuyết:....... Vi sư có việc, đi trước đây!
Nếu như Hoa Thiên Tuyết ( t) trở thành sư phụ của Hiên Viên Lãng ( t)....
Hoa Thiên Tuyết: A Lãng, nhanh cho vi sư hôn cái!
Hiên Viên Lãng: Không được, cái này... [ ngại ngùng~ing]
Hoa Thiên Tuyết: Không hôn?
Hiên Viên Lãng: Đợi con lớn đã....[ ngại ngùng~ing]
Hoa Thiên Tuyết: Hôn chút thôi...
Hiên Viên Lãng: Không được, Sênh sư tôn nói nếu để cho sư phụ hôn con thì người sẽ bị mắng là biến thái...
Hoa Thiên Tuyết:......[ Cái này là ý chi mô? Hôn má đồ đệ là biến thái? ]
Nếu như Hoa Thiên Tuyết ( t) trở thành sư phụ của Sóc Phong ( t)....
Hoa Thiên Tuyết: Tiểu Phong, hôm nay sư phụ thấy có mấy bộ y phục rất đẹp!
Sóc Phong:.....
Hoa Thiên Tuyết: Còn có mấy món ăn rất ngon!!
Sóc Phong:.........
Hoa Thiên Tuyết: Còn có nhiều nơi rất rất đẹp nha!!
Sóc Phong:.........
Hoa Thiên Tuyết: Đã thế sư phụ còn gặp được một cái mỹ nam nữa!
Sóc Phong: Ở đâu?
Hoa Thiên Tuyết:.... Con hỏi làm gì?
Sóc Phong: Đi chém chết hắn.
Hoa Thiên Tuyết:............