Hắn còn nhớ rất rõ chuyện năm đó.
Hắn còn nhớ rất rõ năm đó ở Thiên Tuyệt Cốc hoa đào nở rộ rất đẹp, cơ hồ nở rực cả một phương trời, khi đó bọn hắn còn chưa biết tới cái gì là tình cảm cái gì là nhân tính, cái gì là ghen tị, chỉ biết khi đó bọn họ thực thích ở bên nhau, cơ hồ ngày nào cũng rủ nhau đi đâu đi đó, cùng nhau ngắm cảnh, cùng hưởng lạc nhân sinh, vui vui vẻ vẻ bên nhau, khi đó mọi người mới hạnh phúc làm sao.
Nữ Oa lúc đó có thể xem như là một nửa mẫu thân của bọn hắn. Mà hắn lúc đó cũng chưa biết cái gì gọi là mẫu thân, chỉ nghe nàng nói mẫu thân là người đã đem lại sinh mạng này cho bọn hắn. Mà quả thực sinh mạng này đúng là do nàng ban cho, bọn hắn nếu như không được hấp thu linh khí nàng toát ra thì không biết mấy trăm mấy ngàn năm nữa bọn hắn mới có thể hóa thành nhân hình và sở hữu pháp lực cường đại như vậy.
Nói chung bọn hắn có được như hôm nay đều là do nàng ban cho.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy nàng tuy không xinh đẹp như Âm Thần và Yêu Thần nhưng lại vô cùng đáng yêu, đáng yêu tới mức hắn không kìm được mà luôn đối xử với nàng tốt hơn mọi người một chút.
Sau này hắn mới biết đó gọi là thích.
Có một lần Nữ Oa sẩy chân, hắn chỉ là theo phản xạ đưa tay ra đỡ, ai ngờ dụng lực không chính xác, vì vậy mà cả hai lăn ra đất, môi chạm môi.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy cả người tê dại, trái tim giật mạnh một cái, hai tai nóng lên, không kìm được mà đưa lưỡi ra liếm nhẹ một cái lên môi nàng, nàng ngay lập tức như bị điện bắn mà bật ra khỏi người hắn, cả khuôn mặt đỏ lừng lên nhìn như quả cà chua, trừng hắn một cái rồi chạy đi, để lại hắn nằm ở dưới đất không hiểu mô tê gì.
Sau này hắn mới biết đó gọi là rung động.
Lúc đó mọi người đều nhìn thấy, nhưng hiểu được thì không có mấy người, trừ Yêu Thần và Minh Thần là hai kẻ khác biệt quái thai ra thì không ai biết tình hình của hắn.
Nằm dưới đất, trong đầu hắn lại cứ nghĩ tới đôi môi vừa mềm vừa ngọt kia, cảm giác không tệ. Hắn là kẻ thẳng thắn, muốn gì liền nói, nói không được mới dùng biện pháp mạnh hơn. Vì vậy hắn đi thỉnh giáo Minh Thần.
Minh Thần là một kẻ tính cách kì quái, lúc nào cũng thấy hắn mỉm cười nhưng thật lòng hay không thì không ai biết, chỉ cần ngươi không có đụng đến giới hạn của hắn thì sẽ sống yên ổn, nhưng chỉ cần ngươi đụng đến mấu chốt của hắn thì chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống sống không bằng chết đi. Hắn đã từng thấy Minh Thần ra tay chỉnh một bán thần là con lai giữa Long tộc và Phượng Hoàng tộc, khi đó bán thần kia hình như là mắng Âm Thần cái gì đó, sau đó liền bị Minh Thần hung hăng chỉnh cho chết, bây giờ đã muốn trở thành một kẻ phế nhân dưới vùng đất hỗn độn kia.
Vùng đất hỗn độn là do một lần Nữ Oa cảm thấy nhàm chán nên tạo ra, tùy vào tạo hóa mà biến thành, có thể nói vùng đất hỗn độn chính là Lục Giới sau này.
Khi thấy hắn tìm tới, Minh Thần cười như kiểu sớm biết hắn sẽ đến tìm, đây chính là thứ khiến người khác cảm thấy e ngại hắn, tuy nhiên cái cảm giác e ngại này đối với bọn họ cơ hồ không có.
Minh Thần thực sự rất thần bí, hắn cái gì cũng có thể biết, ngoại trừ Nữ Oa ra thì hắn chính là người có trí thông minh và nhận thức sớm nhất đám người bọn họ, vì vậy có việc gì cũng đều là tìm hắn đầu tiên. Mà lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn ( Minh Thần) đã sớm đoán được hắn ( Ma Thần) sẽ đến tìm.
Hắn còn nhớ rất rõ năm đó Minh Thần đem hắn đi xuống vùng đất hỗn độn, cho hắn biết cái gì gọi là nhân tính, cái gì gọi là tình ái, sau đó liền đem hắn trở về.
Sau đó, hắn liền đi tìm Nữ Oa, nói với nàng rằng bản thân thích nàng.
Minh Thần đã nói, nữ tử luôn muốn tìm sự an toàn, đối với nữ tử thứ nhất phải dịu dàng, thứ hai là phải thẳng thừng, không nên lòng vòng tìm phiền não.
Vì vậy hắn liền đứng trước mặt nàng nói ' Ta thích nàng '
Nàng nói ' Tiểu tử ngốc, tới tận bây giờ mới phát giác, làm ta tốn biết bao nhiêu thời gian! '
Hắn khi đó mới nhận ra là nàng đã thích hắn từ lâu, nhưng sợ hắn không thích mình nên mới phải dùng chiêu nước ấm nấu ếch.
Mà thời gian nàng chờ câu này của hắn là hơn năm trăm năm.
Sau đó hắn và nàng liền trở thành phu thê của nhau, trong cả thần giới cũng chỉ nhóm bọn họ là biết, còn lại chỉ là nghĩ rằng hắn và nàng chỉ là thân nhau một chút mà thôi.
Hắn rất phục nàng, nàng luôn luôn bày ra những thứ mà người khác không thể nghĩ đến.
Nàng nói một đời một kiếp một đôi nhân, hai ta phải thành thân thì cái này mới tính.
Vì vậy hắn và nàng thành thân.
Nàng nói thành thân là phải bái thiên địa trước.
Hắn không hiểu, nàng chính là người tạo nên mọi thứ, thiên địa so với nàng không hơn, vì sao phải bái? Tuy nhiên hắn vẫn nghe nàng mà bái thiên địa.
Nàng nói bái xong phải động phòng.
Hắn không biết động phòng là cái gì, nhưng hôm sau mới biết hóa ra động phòng chính là cầu hoan ở vùng đất hỗn độn.
( Vì lúc này vùng đất hỗn độn chỉ mới phát triển ở thời người tiền sử, họ chưa biết động phòng, chỉ đơn thuần như kiểu tìm bạn lữ giống mấy cái truyện thú nhân ấy =)))
Nàng nói hoàn thành tất cả, ta chính là thê tử của chàng, chàng chính là phu quân của ta. Chàng có thể gọi ta là lão bà, ta cũng gọi chàng là lão công.
Hắn nghe lời, khi nào cũng gọi nàng là lão bà.
Chỉ cảm thấy lúc gọi lên cứ có cái gì đó rất thỏa mãn.
Sau đó mọi thứ bắt đầu tiến hóa, con người liền phân chia chủng tộc, dần dần hình thành nên Lục giới thuở sơ khai, bán thần cũng dần dần trở nên có linh trí hơn, dần dần cảm nhận được nhân tính. Lòng tham cũng được hình thành.
Đến khi vùng đất hỗn độn trở thành giới tu chân thuở sơ khai, bán thần bắt đầu rục rịch, gây nên sóng gió ở Thần giới. Nữ Oa vì không muốn thấy nhân loại gặp cảnh sinh linh lầm than mà đem toàn bộ cặn bã thế giới hấp thu, linh hồn hư hại.
Minh Thần nói chỉ có đem những cảm xúc tiêu cực này đặt vào một cái bình chứa mới cứu được nàng. Mà bình chứa này hiển nhiên chính là những thần thuần huyết như bọn họ.
Hắn là lão công của nàng, đương nhiên sẽ không tiếc cái mạng này để cứu nàng, nhưng ai ngờ Âm Thần lại muốn thay thế hắn. Trải qua một hồi dằng co, hắn mới không cam lòng đưa vị trí kia cho Âm Thần.
Nhưng ai ngờ nhân lúc bọn họ không để ý, đám cặn bã kia liền bị Yêu Thần hấp thu. Nàng vì bọn hắn mới nguyện ý trở thành bình chứa.
Lúc đó hắn nghĩ Yêu Thần là vì bọn hắn.
BỌN HẮN mà không phải là NÀNG.
Nhưng xem ra hắn quá đơn thuần, vốn nên nhận ra tất cả, nhưng hắn cố ý xem nhẹ sự thật kia nên mới dẫn đến kết cục bi ai sau này.
Giờ nhớ lại, hắn vẫn cảm thấy hối hận không thôi.
Dường như hắn thấy lại quá khứ, khi đó, bọn họ vẫn còn vui vui vẻ vẻ cùng nhau ngắm hoa đào ở Thiên Tuyệt Cốc, hắn và nàng ân ái tay nắm tay, tựa như không bao giờ xa cách.
Thấp thoáng nghe thấy tiếng cười trong trẻo năm đó của nàng...
” Lão công, cái này gọi là nhẫn cưới, khi hai người thành thân liền đeo cái này cho đối phương, tượng trưng cho đời đời kiếp kiếp, tình phu thê ân ái không thể nào tách rời.... “
” Ta đeo cho chàng, sau đó chàng phải đeo cho ta, chúng ta liền có thể hạnh phúc về sau...”
” Lão công, ta thực sự rất yêu chàng, rất yêu rất yêu rất rất yêu....”
*
*
*
Liễu trưởng lão giật mình tỉnh giấc, cười khổ không thôi, theo thói quen vuốt ve hòn đá trên cổ, trong mắt toát ra nhu tình và đau đớn.
Tiếng nói về đêm phá lệ nổi bật....
- Lão bà, ta thực sự nhớ nàng.....
Sát Thiên Mạch vốn đang bế quan nghỉ ngơi bảo dưỡng lại da mặt thì chợt nhớ bản thân lâu lắm rồi chưa có thăm qua tiểu nha đầu đáng yêu của mình, vì vậy hứng trí lên vừa đi dạo vừa ôm ô chống nắng một đường đi bộ đến Trường Lưu Sơn, vốn nhân tiện đi bộ vừa ngắm cảnh vừa thử tìm trên đường xem có món gì mới lạ một chút đem tặng cho tiểu nha đầu kia thì gặp chuyện.
Chuyện là thế này, hôm nay trời đẹp, hắn vốn định đi ra ngoài chọn đồ chơi cho tiểu nha đầu, mặc dù mấy hôm nay đồ hắn mua cho tiểu nha đầu kia cơ hồ có thể đem chất đầy một căn phòng nhưng hắn vẫn thấy chưa có đủ. Đi lung tung chợt thấy có một hàng quán bán mấy cái túi thơm nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn qua thật giống cái đầu bánh bao kia của tiểu nha đầu, vì vậy định bỏ tiền ra mua, ai ngờ lại gặp đúng một tên đăng đồ tử tham luyến sắc đẹp của hắn bay ra chặn đường trêu ghẹo.
Khốn kiếp, mặc dù hắn biết bản thân đẹp khuynh nước khuynh thành hoa gặp hoa nở người gặp người thích cười một tiếng khuynh nước hai tiếng khuynh thành ba tiếng khuynh nhân bốn tiếng khuynh địa năm tiếng khuynh trời sáu tiếng..... nói chung là khuynh đảo tất cả mọi thứ trên trời đất.
Ây da, sao hắn lại có thể như vậy chứ, đã bảo là nên khiêm tốn chút mà...
- Mỹ nhân, nếu nàng thích mấy cái túi thơm này thì gia có thể tặng cho nàng, chỉ cần nàng đi theo gia một ngày, trân châu ngọc bảo trên đời gia đều cho nàng - Đăng đồ tử ( mọi người thông cảm, tác giả quá lười đặt tên cho vật hi sinh ( ̄︶ ̄)/) cười dâm đãng lộ ra hàm răng vàng chóe làm chói mắt người qua đường, đôi con ngươi tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt sắc của Sát Thiên Mạch. Hắn đã để ý tiểu nương tử này mất hôm, thấy hôm nay tiểu nương tử dường như thích thú mấy cái túi thơm này nhưng lại chần chừ không mua, hiển nhiên là không có tiền. Mà đây đúng là cơ hội trời cho ngàn năm, hắn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội bắt chuyện với tiểu nương tử này.
( STM: Con mẹ ngươi! Cái con mắt chó nào của ngươi thấy lão tử là nữ nhân? Con mắt cho nào thấy lão tử thiếu tiền hả? Mẹ kiếp, lão tử muốn đem hai con mắt chó của ngươi móc ra!!!)
Phía sau đăng đồ tử kia có mấy tên sai vặt đi theo, hiển nhiên cũng là thuộc giai cấp quý tộc có tiền. Mà lũ sai vặt kia cũng đang nhìn Sát Thiên Mạch một cách thèm thuồng.
Sát Thiên Mạch ghét nhất có người nói mình giống nữ nhân, ngoài tiểu nha đầu kia ra thì toàn bộ người nhận nhầm hắn là nữ nhân đều đã bị hắn đem đi làm phân bón cho cây, cái tên này nhìn gầy gò ngu đần như vậy, không biết đem hắn đi làm phân bón bón cây cây có bị ảnh hưởng hóa ngu ngay cả ra lá cũng không biết không nữa?
Sát Thiên Mạch đăm chiêu suy nghĩ, vào mắt tên đăng đồ tử lại giống như đang ngẩn người vì vẻ đẹp của hắn, vì vậy càng bạo gan hơn nhích tới gần,có xu hướng đem cả người dán vào người Sát Thiên Mạch.
Sát Thiên Mạch: Hắn quyết định dù cây nhà hắn có bị ngu ngốc đi nữa cũng phải bón phân, cùng lắm hắn không bón cho cây nhà hắn, cây ngoài đường chắc cũng đang rất túng thiếu, xem như hắn làm phước đi.
Xem đi, hắn thật đúng là người tốt nhất trong đám người xấu mà.
Sát Thiên Mạch nhúc nhích ngón tay, muốn một chiêu đem tên khốn này đánh chết, ai ngờ đằng sau lại vang lên giọng nói của tiểu nha đầu hắn ngày nhớ đêm mong.
- Tỷ tỷ?
Hoa Thiên Tuyết hô một tiếng, chạy như bay đến cạnh Sát Thiên Mạch, vô tình không khống chế lực đạo đem cái tên đang muốn dám sát vào người tỷ tỷ nàng đánh sang một bên.
Đánh tốt!
Sát Thiên Mạch thầm hô một tiếng, ngón tay liền yên lặng thả xuống, khuôn mặt vốn đang âm trầm liền thay đổi độ trở thành ủy khuất, đôi con ngươi huyết sắc ứa nước, khuôn mặt đẹp đến ngây người mang biểu tình ủy khuất thật khiến người khác cơ hồ đều muốn ôm hắn vào lòng an ủi.
Hoa Thiên Tuyết ngây người. Cái... cái này là sao? Nàng...hình như không có làm gì khiến tỷ tỷ chịu ủy khuất đi?
- Tỷ tỷ...? Tỷ... - làm sao vậy?
- Tướng công!
Tiếng hô mang theo giọng mũi cơ hồ đem trái tim người ta nhũn nát. Hoa Thien Tuyết lại giật đứng người, nhìn nhìn y phục của bản thân. Ngô, hình như là nam trang... Mà có lẽ, hình như, chắc là nàng không có nghe lầm đi? Tỷ tỷ gọi nàng là tướng công? Nàng và tỷ tỷ khi nào thành thân? Hình như ngay cả hôn môi cũng chưa có đi?
A phi phi! Nàng làm sao lại suy nghĩ bậy bạ như vậy chứ? Cái gì mà hôn với chả không hôn? Đều mau mau cút hết đi!!!
Sát Thiên Mạch thấy nha đầu không phản ứng, lại nhuyễn nhuyễn gọi một tiếng, suýt chút đem trái tim Hoa Thiên Tuyết nguyễn thành vũng nước.
- Khụ, cái kia, tỷ...
- Tướng công, hắn dám đùa giỡn ta... - Sát Thiên Mạch chưa đợi Hoa Thiên Tuyết nói hết câu đã nhảy vào lòng nàng, chiều cao hai người khá khác biệt nên cảnh này nhìn sao cũng quá quỷ dị...đi?
Hoa Thiên Tuyết chả hiểu cái mô tê gì hết, chỉ loáng thoáng nghe tỷ tỷ nói cái gì mà đùa giỡn cái gì đó...
Khoan! Hình như tỷ tỷ nói là bị người khác đùa giỡn!
- Ai không muốn sống đùa giỡn ngươi? - Hoa Thiên Tuyết không hiểu sao liền cảm thấy trong ngực nghẹn khuất, lửa giận có xu hướng nhích lên a nhích lên.
Sát Thiên Mạch cọ cọ ngực Hoa Thiên Tuyết, ủy ủy khuất khuất nói: - Là cái tên mặt nhìn âm hiểm bộ răng vàng chóe tay chân đầy xương xẩu kia muốn nhan sắc không có nhan sắc muốn quyền thế không có quyền thế muốn khí chất không có khí chất đang nằm lết dưới đất kia đùa giỡn ta.
Mọi người: ==
Đăng đồ tử: O_O??? Đây là mắng hắn?
Hoa Thiên Tuyết cũng không có để ý gì, chỉ nghe thấy tỷ tỷ nhà nàng bị tên khốn không bằng cầm thú đang nằm như cẩu dưới đất kia đùa giỡn, lửa giận vèo cái lên MAX level, tay phất một cái đem tên dưới đất đang muốn đứng lên đánh cái lại nằm cạp đất, nhân tiện cũng đem mấy tên sai vặt phía sau đánh nằm cạp đất luôn.
Mọi người: ==
Đăng đồ tử: QAQ
- Nói, hắn nói cái gì? - Hoa Thiên Tuyết lạnh mặt nhìn đám cẩu ăn phân dưới đất, quay lại nhẹ nhàng hỏi Sát Thiên Mạch.
Nàng biết tỷ tỷ chỉ là muốn đùa giỡn, nếu tỷ tỷ muốn chơi thì nàng liền phụng bồi thôi, dù sao khi không được thư giãn gân cốt vậy cũng không tồi.
Sát Thiên Mạch trong lòng Hoa Thiên Tuyết lại tranh thủ cọ a cọ cọ a cọ, nói dối không chớp mắt: - Hắn nói muốn đem ta về làm vợ bé thứ , muốn ta sinh cho hắn đứa con thứ , còn nói ta mau mau đem tướng công bỏ đi, hắn còn nói tướng công xấu xí hơn hắn, không có uy mãnh như hắn...
Mọi người: Đây tuyệt đối là bịa đặt trắng trợn!!
Hoa Thiên Tuyết không nhìn phản ứng của người xung quanh, chỉ lạnh giọng nói: - Ân, ta sẽ làm cho hắn biết cái gì gọi là uy mãnh. Không phải hắn muốn vợ lẽ thứ sao, ta liền kiếm cho hắn vợ lẽ thứ luôn.
Nói xong búng tay một cái, không biết từ đâu xuất hiện hơn chục nữ nhân cao có gầy có thấp có béo có, nói chung là đầy đủ kiểu dáng, tuy nhiên khuôn mặt tất cả đều nhìn sao cũng có vẻ giống..... nam nhân....
Không, không phải giống mà đây hoàn toàn chính là một đám đực rựa.
Hoa Thiên Tuyết lại búng tay một cái, đám oanh oanh yến yến này liền giống như chó điên chạy tới chỗ đăng đồ tử, cứ như lũ đàn bà chanh chua đánh đá giành chồng lao vào nhau, tình cảnh loạn thành một đoàn. Mà tên đăng đồ tử kia thì lại bị một đám ' nữ nhân ' giẫm giẫm đạp đạp.
Bỗng nhiên hắn hét lớn một tiếng, sau đó ôm lấy của quý rống lên, có vẻ như đám vợ lẽ kia tranh nhau quá khích có người vô ý đạp lên của quý của hắn.
Mọi người: Thật đáng thương....
Đám sai vặt: khép chân lại thật chặt Thật đáng thương....
Sát Thiên Mạch nhìn mà cũng không nhịn được đem hai chân khép lại, trên trán chảy ra vài đường hắc tuyến.
Nhìn qua hình như rất đau à nha....
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
TiỂU KỊCH TRƯỜNG
Sát Thiên Mạch: nhào vào lòng Hoa Thiên Tuyết Tướng công, hắn dám đùa giỡn ta...
Hoa Thiên Tuyết: Ai không muốn sống đùa giỡn ngươi?
Sát Thiên Mạch: cọ cọ ngực Là cái tên mặt nhìn âm hiểm bộ răng vàng chóe tay chân đầy xương xẩu kia muốn nhan sắc không có nhan sắc muốn quyền thế không có quyền thế muốn khí chất không có khí chất đang nằm lết dưới đất kia đùa giỡn ta.
Hoa Thiên Tuyết: Nói, hắn nói cái gì?
Sát Thiên Mạch: cọ a cọ cọ a cọ Hắn nói muốn đem ta về làm vợ bé thứ , muốn ta sinh cho hắn đứa con thứ , còn nói ta mau mau đem tướng công bỏ đi, hắn còn nói tướng công xấu xí hơn hắn, không có uy mãnh như hắn...
Hoa Thiên Tuyết: Để ta xử hắn!
Sát Thiên Mạch: cọ a cọ cọ a cọ cọ a cọ
Hoa Thiên Tuyết: Mẹ kiếp ngươi cọ xong chưa? Ăn đậu hủ của lão nương chừng đó chưa xong hả?! Mau để cái vuốt sói kia của ngươi xuống khỏi ngực lão nương!!!