“Thật hiếm thấy nha.” Nhất Kiếm tấm tắc: “Ngươi làm sao lại nghĩ đến chuyện mời ta ăn cơm?” Nói xong còn không quên nhét một lát túy kê vào miệng.
“Chúc mừng mà!” Ta cũng cắn một ngụm bánh dứa tôm
“Chúc mừng cái gì?” Nhất Kiếm miệng đầy thịt gà.
Ta mỉm cười thay Nhất Kiếm rót một chén trà, “Chúc mừng…” Trong đầu hiện lên dáng cười cuồng ngạo của Vô Cực.”Đương nhiên là chúc mừng chúng ta đánh bại tên tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử.”
“Đúng là phải chúc mừng.” Nhất Kiếm một ngụm uống cạn chén trà kia.
“Còn có…” Ta lại rót thêm một ly cho hắn, “Hướng ngươi bồi tội.”
“Đúng là nên bồi tội. Một hồi giấu giếm này khiến ta thật khổ a! Hại ta không biết ăn nói thế nào với Vô Cực lão đại, mỗi ngày đối mặt bộ mặt lạnh như băng của lão đại, ngươi biết ta vất vả thế nào không? Ta thế nhưng…”
Trời ạ! Ta muốn té xỉu liễu.
“Nếu cứ nói mãi như vậy thức ăn sẽ nguội.” Ăn nhiều cơm, ít nói chuyện.
“Đúng đúng.” Hắn lập tức nhét thức ăn vào miệng mình, “Có người mời khách, không ăn thì rất uổng phí a!”
“Ngươi tận lực gọi món ăn.” Ta nói. Muốn ta mời khách thì có gì khó.
“Không thành vấn đề.” Nhất Kiếm nói, giơ đũa lên, quơ quơ, “Tiểu thư — ta muốn gọi thêm.”
Một vị tiểu thư mặc đường trang, dáng người hoạt bát nhanh nhẹn lập tức cầm thực đơn đi tới.
“Xin hỏi ngài muốn gọi món gì.”
“Ân… Ta muốn…” Nhất Kiếm chỉ vào một đống tên món ăn trên thực đơn.
Vị tiểu thư xinh đẹp kia đi rồi, ta nói với Nhất Kiếm: “Vị tiểu thư đó không tệ a, có muốn ta giúp ngươi giới thiệu không?”
“Nguyệt đại ca… đừng có giỡn với ta mà.” Nhất Kiếm rên rỉ.
“Ha hả.” Ta bật cười: “Ngươi cũng đã 23, trưởng thành rồi, cũng nên làm quen bạn gái đi.”
“Đại ca ngươi không biết xấu hổ mà còn nói ta.” Nhất Kiếm phản bác: “Ngươi không phải cũng chẳng có mảnh tình nào vắt vai đó sao.”
“Ta?” Ta thiêu thiêu mi, ngữ khí có chút châm chọc.”Ngươi nghĩ ta cần lo lắng sao? Hai vị kia nhà ta đã sớm [chuẩn bị] đối tượng cho ta rồi, ta quen bạn gái có ý nghĩa sao?” Không tự chủ, ngữ khí của ta hơi cao lên.
“Nga…”
Nhất Kiếm phát hiện mình giẫm phải địa lôi.”Xin lỗi, ta nói bậy.”
“Quên đi! Đừng nói nữa…”
Ta rất oán! Oán cái tên chết tiệt của mình, oán cả đời cũng không thể thoát khỏi thân phận này. Nếu như có thể quên hết tất cả thì tốt rồi, ta cam chịu nghĩ.
“Tiểu thư –” Ta gọi to: “Cho ta một tá bia!”
“Nguyệt đại ca… Là ta không tốt! Bao tử ngươi không tốt, không được uống rượu.” Lúc này Nhất Kiếm rốt cục đã cảm nhận được, cái gì gọi là ‘ăn có thể ăn bậy, nói thì không thể nói lung tung’.
Người bao tử không tốt, không thể đụng vào trà, có loại đồ uống có vị chua, đồ uống có cồn và thực phẩm có nhiều dầu mỡ. Kết cục của việc vi phạm chính là, phải đến sáng ngày hôm sau mới có khí lực tiếp tục ngoạn Thiên vận, trước đó đều phải ôm rịt lấy WC, đối mặt với việc mỗi ngày đều phải cọ rửa bồn cầu ( đừng hỏi ta để làm gì… ).
Vừa online, ngay cả chào hỏi cũng chưa kịp nói, đã bị Bạch Nhật Hiểu lôi đi cùng hắn luyện công.
“Nguyệt nguyệt ngươi đã hẹn sẽ cùng ta luyện, không phải sao?”
Ta rất khó cự tuyệt người đã từng giúp đỡ mình, hơn nữa ta lại rất thưởng thức hắn, huống chi chỉ là cùng hắn luyện công.
“Ác… Được, chờ ở đâu?” Ta chỉ nói tiếng xin lỗi với mọi người trong đoàn, đi bồi Hiểu luyện công.
May mà Vô Cực không online, bằng không hắn nhất định sẽ cãi ầm ĩ với Hiểu một trận. Thật không biết bọn họ vì sao mà ghét đối phương như vậy.
Giữa trưa, Húc Chi Vô Cực login, biết ta luyện công cùng Bạch Nhật Hiểu, giận tím mặt.
“Nguyệt! Ngươi chạy tới cùng một chỗ với tên Bạch Nhật Hiểu kia để làm chi!”
“Chúng ta đang luyện công.” Thanh âm Vô Cực đột nhiên vang lên bên tai, hại ta bị dọa nhảy dựng.
“Luyện công!” Vô Cực ngữ khí âm hàn nói: “Muốn luyện công sao lại không đi luyện cùng đoàn”
Không phải ta không muốn…” Ta nhịn xuống xúc động muốn thở dài, giải thích: “Cấp bậc của ta tương đối gần với các thành viên trong đoàn của Hiểu, còn có thể tổ đội, người trong đoàn chúng ta cấp bậc đều rất cao.”
“Chúng ta có thể mời tổ đội dong binh đội, không phải sao?” Vô Cực nghe thấy ta “gián tiếp” nói đẳng cấp Bạch Nhật hiểu không bằng hắn, tâm tình lập tức tốt hơn một chút.
“Như vậy không có kinh nghiệm cộng thêm, ngược lại còn khá chậm.” Tuy rằng đó không phải lý do chính yếu, chỉ là ta đều đã đáp ứng Hiểu, không muốn lỡ hẹn.
“Tùy ngươi!” Vô Cực lạnh giọng, sau đó tựu ngắt trò chuyện.
Ai… Ta âm thầm thở dài một hơi. Ta cũng rất muốn cùng mọi người trong đoàn tổ đội mà, mọi người trong Ngân Chi Vô biết chuyện ta có bốn kỹ năng chức nghiệp, lúc luyện công cũng không cần phải lóng ngóng tay chân sợ phóng sai kỹ năng ( Bạch Nhật Hiểu bọn họ vẫn cho rằng ta là linh thú sư ), hơn nữa… Còn có thể luyện cùng Vô Cực…
Thế nhưng nếu như chúng ta tổ đội dong binh đội, dưới tình huống không có giá trị kinh nghiệm cộng thêm, điểm kinh nghiệm nhận được phải nói là ít đến đáng thương.
Đẳng cấp ta không phải quá thấp, chỉ là ta không hy vọng liên lụy mọi người trong đoàn.
—
Sau khi ngắt trò chuyện với Nguyệt Phi Ly, Húc Chi Vô Cực tâm tình tồi tệ đến mức khiến toàn bộ thành viên Ngân Chi Vô đều có loại cảm giác khẩn trương trước cơn gió bão, lấyVô Cực làm trung tâm cơn lốc áp suất thấp, lòng cảnh giác nặng nề, mọi người đã gọi hệ thống đơn tuyển, chuẩn bị logout bỏ trốn.
Trong bầu không khí kinh khủng đó, Nhất Kiếm Thiên Hạ nhịn không được muốn chuồn ra sau cây cột ôm đầu, Vô Cực rốt cục mở miệng.
“Có ai rảnh, ” Đôi mắt xanh lam lạnh buốt chậm rãi quét một vòng qua mọi người, nói: “Theo ta đến kim tự tháp.” Đây gọi là ra lệnh chứ không phải thỉnh cầu.
“Kim tự tháp.” Tà Hỏa Hoàng gật gật. Nguyên lai là cái kia.
“Ác… Tốt!” Nửa Cuộc Đời Phong Vân cũng gật gật. Đánh cái kia a! Thật không hỗ là Vô Cực.
“Kim tự tháp?” Nhất Kiếm Thiên Hạ cũng song song mở miệng, bất quá nghe qua khẩu khí của hắn thì biết, hắn không biết đi đến đó để làm chi.
“?” Bách Bất Xuyên Dương chẳng hiểu gì nhìn Vô Cực.
Bất quá, mặc kệ bọn họ có biết vì sao muốn đi hay không, kim tự tháp vẫn là không thể không đi, ai bảo đây là “thỉnh cầu” của Vô Cực lão đại chúng ta làm chi!
—-
Ta và Bạch Nhật Hiểu còn có mấy thành viên trong đoàn hắn, đi tới Vô Âm cổ thành trứ danh Thiên Vận luyện công.
Vô âm cổ thành là một tòa thành có kiến trúc kiểu Châu âu thời trung cổ, tổng cộng chia làm ngoại thành, nội thành tầng 1, nội thành còn có một tòa thư viện lớn có ba tầng.
Hoa viên ngoại thành có quái vật thực vật hệ mộc, đóng quanh tường thành và quảng trường thì có vong linh vệ binh nhân hình hệ bất tử; nội thành nhất lâu là từ đại môn cổ thành trở ra đại thính có hơn mười phòng nhỏ, phần lớn quái vật trong đại thính cũng giống như ngoại thành là vong linh vệ binh và vong linh khôi giáp binh, mà hơn mười người phòng nhỏ kéo dài ấy đều có quái vật bất đồng chiếm giữ; hai bên lâu đều có cầu thang dẫn đến đồ thư quán tầng 2, trong đồ thư quán có rất nhiều Quỷ Hồn hệ bất tử.
Toàn bộ vô âm cổ thành, quả thực là một khu phế tích do quái hệ bất tử sở chiếm, trình độ khủng bố và địa hình rắc rối phức tạp không hề thua kém vong linh sơn cốc.
Nhưng vô âm cổ thành sở dĩ nổi danh, cũng không phải bởi vì vẻ ngoài của nó có bao nhiêu hoang vu khủng bố, cũng không phải mỗi ngày nó đều đổi mới một lần, hay là tại điểm sống lại tùy cơ sẽ xuất hiện boss Vô Âm Thành Chủ cấp 120 ( hệ bất tử ), mà là những phòng nhỏ trong nội thành nhất lâu.
Những phòng này chỉ có một loại quái vật xuất hiện, số lượng ít ( 3 tới 5 con ), tốc độ xoát tân khá chậm ( trên dưới hai mươi phút mới thay mới một lần )*, hơn nữa cửa ra vào một lần chỉ có thể đủ cho hai người ( bao gồm cả quái vật ) đi qua, cho nên chỉ cần phái hai huyết ngưu kỵ sĩ cùng một người tế ti bảo vệ, quái vật bên ngoài đích sẽ không vào được. Đương nhiên, người chơi khác cũng vậy.
(* ý là sau khi 1 con quái chết đi, phải 20 phút sau hệ thống mới refresh lại một lần, thay mới lại những quái đã chết.)
Bởi vì các đoàn trụ lại độc chiếm quái vật, bởi vậy mà dẫn đến phân tranh nhiều không kể xiết. Đây chính là duyên cớ khiến Vô Âm cổ thành nổi danh.
Bạch Nhật Hiểu mang theo thành viên trong đoàn mình, đi tới một gian gọi là “Khô lâu phòng”.
“Khô lâu phòng”, tên như ý nghĩa, là gian phòng sinh trưởng các bộ xương khô. Ở đây khoảng hai mươi lăm phút sẽ sinh ra 3, 4 đầu Khô Lâu Binh Sĩ cấp 48, nơi này tốc độ xoát tân, số lượng cũng như đẳng cấp quái đều là chậm nhất, kém nhất trong số các gian phòng khác, cho nên hầu như cũng không có đoàn nào chiếm cứ nơi này, trừ phi…
“Hiểu… Chúng ta luyện ở đây sao?” Chẳng lẽ Hiểu nghĩ đến chiêu đó?
“Ở đây tốt a!” Hiểu cười nói, hoàn không ngừng đẩy ta vào trong góc.”Ngươi phải trốn cẩn thận đó nga… Nguyệt Nguyệt.”
Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ trốn thật tốt!
Hiểu phân phó một đạo tặc trong đoàn đi dẫn quái, hắn và một huyết ngưu kỵ sĩ ngăn trước cửa không có quái bên ngoài tiến vào, phía sau bọn họ còn có một Thần tộc tế ti thoạt nhìn đẳng cấp rất cao, mà ta, Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ và một người tên là Cái Gương – ma pháp sư Tinh Linh Tộc, còn có một người là Phiền Toàn – nữ cung tiến thủ Bán Tinh Linh Tộc, thì trốn ở góc phòng này.
Nếu lúc này ta còn nhìn không ra Hiểu muốn làm gì, ta đã uổng công sức chơi Thiên Vận hơn một năm nay.
Hắn cho đạo tặc đến phụ cận dẫn quái, đợi số lượng quái dẫn tới không sai biệt lắm ( bình thường còn phải xem năng lực cá nhân ), tiếp tục quay về nơi này, sau đó đạo tặc lập tức sử dụng tiềm hành ẩn thân, quái vật mất đi mục tiêu sẽ quay ngược lại công kích hai người đang chắn ở cửa, lúc này, người trong phòng sẽ dùng công kích ma pháp có phạm vi lớn tấn công quái vật bên ngoài, mà tế ti thì liên tục buff máu cho hai tấm khiên thịt chắn ngoài cửa.
Bởi vì ta mới 51 cấp, không có biện pháp tổ đội cùng Hiểu 78 cấp, cho nên hiện tại là Hiểu cùng huyết ngưu kỵ sĩ, đạo tặc còn có tế ti bốn người một tôt; ta, Tuyết Ngữ, Cái Gương, Phiền Toàn bốn người hợp thành một tổ đội khác.
Tuyết Ngữ phụ trách thanh lý quái trong phòng, Cái Gương và Phiền Toàn phụ trách công kích quái đạo tặc đưa tới, mà ta thì ngẫu nhiên giúp nhóm người của Hiểu buff máu, buff trạng thái ( có muốn buff máu hay không, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm phán đoán ).
Loại phương thức tránh trong phòng luyện công mà nói ( nhất là ta ), là vừa dễ dàng lại vừa an toàn, thế nhưng đối với những người đánh quái và dẫn quái bên ngoài mà nói, là phi thường nguy hiểm, đặc biệt là đạo tặc phụ trách dẫn quái.
Tuy rằng phần lớn mọi người đều cho rằng, làm đệm thịt nguy hiểm hơn, hơn nữa áp lực đánh quái cũng đặc biệt lớn ( chỉ cần đệm thịt vừa chết, quái sẽ chạy ào vào thịt sạch người trong phòng ).
Kỳ thực không phải, ta cho rằng đáng thương nhất vẫn là đạo tặc!
Cho dù đạo tặc gặp phải nguy hiểm thì có thể sử dụng tiềm hành chạy trốn, nhưng nếu như cách quái vật quá gần, tiềm hành cũng là sẽ thất bại, hơn nữa số lượng quái vật dẫn đến cũng phải đo đếm rõ ràng, dẫn nhiều quá thì đệm thịt sẽ bị nguy hiểm, dẫn ít quá thì không có hiệu suất.
Còn có, trên đường đạo tặc tha quái về phòng, không thể đụng vào người khác ( hại chết người khác thì phiền lắm ); đang dắt quái cũng có thể sẽ bị người ta cướp quái: thời cơ tiềm hành không đúng thì quái sẽ bỏ đi, lúc đó phải đi dẫn lại: bị quái đánh thì không có ai giúp buff máu, phải tự mình uống thuốc.
Bất quá, những cái đó đều không tính là gì…
Thảm nhất chính là chết ở nơi nào cũng không ai biết a –
Vì sao ta lại kích động như vậy?
Tiền thân Minh Nguyệt của ta, khi cùng đoàn đến Vô Âm cổ thành luyện thì ta chính là người dẫn quái, thường thường vẫn bị hồi thành dưỡng sức mà rụng cấp…
Đạo tặc đại ca dẫn quái, ta đồng cảm cùng ngươi!
Nhìn giá trị kinh nghiệm không ngừng tăng, nội tâm ta thực sự là cảm khái cùng giẫy giụa không gì sánh được. Hiểu dùng loại phương pháp này, căn bản không phải gọi ta cùng nhau luyện công, đây gọi là kéo người! Mà còn là loại phương pháp nam sinh hay dùng để kéo nữ sinh.
Ta mặc kệ loại luyện pháp này dễ dàng như thế nào, ta vẫn có tự tôn của một nam nhân a!
“Hiểu…” Thừa dịp đạo tặc đi dẫn quái chưa về, ta nói với Hiểu: “Ngươi làm như vậy không phải là cùng luyện, căn bản là đang kéo ta a.”
“Không có biện pháp.” Hiểu lưu manh nhún nhún vai: “Ai bảo đẳng cấp của Nguyệt Nguyệt quá thấp, chúng ta không thể tổ đội được.”
Cho dù là vậy, thế nhưng…”Ta cùng Tuyết Ngữ bọn họ luyện là được rồi.”
“Không thể được!” Nữ cung thủ Phiền Toàn đột nhiên lên tiếng: “Vậy Toàn Toàn sẽ rất nguy hiểm, ” nói xong còn không ngừng chớp chớp hàng mi cong thật dài.”Toàn toàn khả ái như thế, sẽ bị quái vật khi dễ.”
“Để ngươi luyện một mình quá nguy hiểm.” Hiểu hoàn toàn không để ý tới Phiền Toàn, giả vờ say mê. “Nếu như ngươi thụ thương, ta sẽ đau lòng.”
“Ác…” Ta nên cảm ơn không?
“Nguyệt Nguyệt ngươi không tin ta sao?” Hiểu bị đả kích lớn.
“Ta…” Có thể nói không tin sao?”… Tin.”
“Thực sao!” Hiểu kinh hỉ reo lên: “Ta thật là cao hứng, Nguyệt Nguyệt…”
“Phốc!” Rốt cục nghe không nổi nữa, Cái Gương và Tuyết Ngữ, bắt đầu ngoắc miệng cười điên cuồng.
“Tán tỉnh a… Hiểu.” Tuyết Ngữ vừa cười vừa nói.
“Kết hôn phải đưa lễ nha!” Cái Gương ham tiền hám bảo vật nhất cũng lên tiếng.
“Các ngươi cười cái gì a?” Phiền Toàn hỏi. Hoàn toàn không hiểu tình hình.
—-
“Ngươi nói cái tên kém cỏi kia đã trốn trong kim tự tháp năm ngày rồi?”
“Đúng là bọn họ đã năm ngày rồi mà vẫn chưa ra.” Húc không phải là tên kém cỏi đâu, “Cũng không phải trốn!” Ta bất mãn oán giận.
“Mang theo toàn bộ đoàn viên, chạy đến kim tự tháp không thể trò chuyện với bên ngoài, không phải trốn thì là cái gì?” Hiểu nói, trong giọng nói còn tràn đầy ý khinh thị.
Tuy rằng ta không biết Hiểu vì sao luôn nhằm vào Vô Cực, nhưng cái loại ngữ khí này thật đúng là khiến người ta vô cùng mất hứng.
Vì vậy ta bực dọc lên tiếng: “Tốt xấu gì ta cũng là đoàn viên của Vô Cực, Hiểu nói như vậy có chút quá mức đi!” Rất hiếm thấy, khẩu khí ta lại không tốt như thế, ai kêu hắn nói xấu Vô Cực.
“Hảo hảo hảo… Đừng nóng giận.” Phát hiện ta thực sự mất hứng, Hểu vội vã cười bồi: “Nguyệt Nguyệt tức giận đứng lên sẽ không đẹp đâu.”
Nam nhân đẹp làm cái gì! Cho nên ta quyết định tiếp tục không để ý tới hắn.
“Được rồi… Ta đánh một món trang sức xinh xắn cho Nguyệt Nguyệt đáng yêu là được rồi.” Hiểu nói xong kéo tay ta đến bên môi, chuẩn bị hôn xuống.
Để hắn thực hiện được ý đồ ta sẽ không gọi là Nguyệt Phi Ly. Ta lập tức rút tay về, nói: “Không cần.”
“Không sao, ta muốn tặng Nguyệt Nguyệt.” Hắn không chết tâm tiếp tục kéo tay kia của ta.
Thực sự là đủ rồi! Người này, đừng tưởng rằng ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Đừng làm rộn.” Ta lần thứ hai giải cứu tay mình, chỉ vào con Hắc Hổ to lớn đang nhe răng trợn mắt về phía chúng ta, thông báo: “Có quái tới.”
“Hắc! Súc sinh chết tiệt .” Hiểu vung lên song đao vung về phía trước mặt Hắc Hổ
Hắc Hổ 75 cấp ( động vật hệ Địa ) cũng không phải đèn cạn dầu, chân sau lập tức giẫm một cái, nghiêng người nhảy qua một bên, chuẩn bị chờ Hiểu đích công kích thất bại thì sẽ hung hăng cho một trảo.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc Hắc Hổ vừa nhảy lên, Hiểu lập tức xoay người, mạnh mẽ mà đem song đao lần thứ hai đánh tới trước mặt Hắc Hổ.
Song Đao của Hiểu giáng xuống Hắc Hổ, ma pháp sư Cái Gương lập tức phát động Băng Lăng Thuật. Toàn bộ động tác hành văn lưu loát, sạch sẽ gọn gàng, không hổ là Bạch Nhật Hiểu có thể chỉ huy kỵ sĩ đoàn hơn ba trăm người.
Hảo cho một động tác giả! Ta thầm khen, ngay cả quái vậy cũng có thể bị lừa.
“Cư nhiên quấy rầy ta và Nguyệt Nguyệt thân yêu đàm tình thuyết ái (nói chuyện yêu đương =_=).” Hiểu giẫm giẫm lên thi thể Hắc Hổ, cả giận: “Tội đáng chết vạn lần!”
Đương… Lúc nãy ta không có tán thưởng hắn…
Ai… Thế nhưng Vô Cực bọn họ thực sự đã ở trong kim tự tháp suốt năm ngày, ngoại trừ Nhất Phương thỉnh thoảng mới trở về thành bổ sung dược thủy ra, bọn họ cũng không có đi ra, Nhất Phương là loại người nếu không phải chuyện quan trọng thì chẳng hé răng, căn bản hỏi không ra cái gì.
Kim tự tháp là một khu vực đặc biệt trong thế giới [Thiên vận], người chơi sau khi tiến vào kim tự tháp, không thể liên lạc với người bên ngoài, đương nhiên người bên ngoài cũng không thể liên lạc với người bên trong kim tự tháp, bất luận là kênh mật hay kênh đoàn đều không thể.
Nhất Kiếm cũng không nhận điện thoại, chắc là cũng không có logout.
Vô Cực hội mang mọi người trong đoàn đến kim tự tháp, không cần phải nói, nhất định là để đánh bảo vật, người bình thường rất ít khi đến nơi cách xa nhân thế, kết cấu đầy những mê cung phức tạp kim tự tháp để luyện công ( kẻ quái gở ngoại lệ ).
Như vậy… Vô Cực phải đến hạ tầng đánh sứ giả địa ngục Anubis (1)? Hay là ở tầng ngoài đánh người thủ hộ Pharaoh – Horus (2)? Hoặc là đến tầng cuối kim tự tháp, đánh hai boss Thần cai quản địa ngục Osiris (3) và vợ hắn – nữ thần Isis (4)?
Bốn con boss này rớt đồ không tồi, Vô Cực rốt cuộc muốn đánh cái gì?
Trái lo phải nghĩ vẫn không bắt được trọng điểm, rốt cuộc ta quyết định buông tha. Dù sao chờ hắn đi ra thì sẽ biết thôi.
“Nguyệt Nguyệt… Ngươi không chuyên tâm nga…” Phiền Toàn thấy ta đờ ra, ha hả cười nói.
“A! Xin lỗi.” Ta vội vàng buff cho Hiểu một ma pháp phụ trợ.
Bổ sung thêm, ta đã 62 cấp, có thể tổ đội cùng Hiểu. Năm ngày này tốc độ luyện công cực nhanh, thật khiến ta nghĩ những khổ cực trước đây hình như là chuyện đùa.
Hiện tại đồng đội của ta gồm có: Hiểu, Phiền Toàn, Cái Gương, Ngân Nguyệt Tuyết Ngữ và huyết ngưu kỵ sĩ lúc trước. Đạo tặc đại ca đáng thương đã sớm bởi vì làm lụng vất vả quá độ, xin logout đi nghỉ ngơi rồi ( hôm nay thần tộc tế ti không login ).
Bạch Nhật Hiểu hình như có mục đích nên đi sâu vào trong Tử Trúc Lâm, dọc theo đường đi, Hắc Hổ, Bạch Hổ, Trúc Yêu cùng các loại quái vật không ngừng xuất hiện tặng cho chúng ta không ít giá trị kinh nghiệm.
Qua mấy giờ, ta rốt cục nhịn không được hỏi.
“Hiểu, chúng ta rốt cuộc muốn đi đánh cái gì?” Càng đi càng sâu, đến lúc đó không thể quay về thì làm sao bây giờ. Hơn nữa buổi tối ở Tử Trúc Lâm sẽ có ‘cái kia’ xuất hiện nha!
“Ta giúp Nguyệt Nguyệt thân ái đánh đồ trang sức a!” Hiểu nói, còn không quên phao mị nhãn về phía ta.
Lại nữa rồi, ta chỉ là không muốn vạch trần của ngươi ý đồ mà thôi…
“Toàn Toàn biết nà…” Cung tiễn thủ Phiền Toàn tự cố tự địa giảng: “Tử Trúc Lâm có thể đánh Hắc Hổ, Bạch Hổ, Hùng Hùng, Trúc Yêu…” Nàng chớp chớp hàng mi dài, đếm đếm ngón tay. “Còn có Trúc Duẫn Bảo Bảo (măng non), Tiểu Thiến tỷ tỷ, Lâm Đầu Tả, còn có…”
Sau đó nàng rốt cục phát hiện căn bản không có ai nghe nàng nói chuyện, phồng má, một cước giẫm lên lưng Cái Gương đang ngồi chồm hổm trên mặt đất kiểm tra thi thể Trúc Yêu.
“Cái Gương! Ngươi không nghe ta nói.”
Cái Gương đang thương bị Phiền Toàn đạp như thế, thành hình chữ đại nằm sấp trên mặt đất, “Ta có a!” Mếu máo rất chi ủy khuất.
“Hanh!” Phiền toàn khịt mũi: “Để ta nhìn xem ngươi đánh tới cái gì.” Vươn ma trảo tham hướng mớ bảo vật Cái Gương vừa thu nhặt chưa kịp cất.
“Không tồi nha.” Nàng lật qua lật lại một chiếc nhẫn.”2A! Cái Gương ngươi đả bảo vận vẫn tốt như vậy.” (Ý nói bạn Cái Gương rất may mắn, mỗi khi đánh quái đều thu nhặt được bảo vật tốt)
“Cám ơn.” Cái Gương nói, vươn tay muốn lấy lại chiến lợi phẩm của mình.
“Là của ta la…” Phiền Toàn đập lên tay hắn, thu nhẫn vào không gian trữ vật.
“Đây là ta đánh tới a!” Oán giận vô hiệu, Cái gương thật đáng thương.
Nghe Phiền Toàn nói như vậy ta mới nghĩ đến, Tử Trúc Lâm còn có Tiểu Thiến. Ta vốn cho rằng Hiểu chờ tới buổi tối để đánh Lâm Đầu Tả ( hay “cái kia” a… ), xem ra hẳn là muốn đánh Tiểu Thiến không sai. Thế nhưng Tiểu Thiến chỉ có 63 cấp, đẳng cấp thấp như vậy, đánh nàng để làm chi, lẽ nào thực sự phải giúp ta đánh trang sức? !
Trang bị Thiên vận ngoại trừ y phục ra, còn có trang bị túc bộ, trang bị thủ bộ, trang bị đầu bộ và trang sức.
Trang bị túc bộ là chỉ giầy hoặc túc luyện (giáp bảo hộ phần chân), không thể trọng phục ( chỉ có thể chọn 1 trong 2, không thể song song trang bị ); trang bị thủ bộ là chỉ bao tay hoặc bao cổ tay, hai cái một tổ cùng nhau trang bị (găng tay hay bao tay đều có thể sử dụng 2 cái trên 2 tay ); không thể trọng phục: mũ, mũ giáp hoặc mũ miện, không thể trọng phục.
Trang sức phẩm thì có: trữ vật yêu đái, hạng liên (dây chuyền), nhĩ hoàn ( hoa tai, mỗi bên tai chỉ có thể trang bị 1 cái ), thủ luyện ( mỗi tay chỉ có thể trang bị một cái ), nhẫn ( mỗi bàn tay có thể đeo 2 chiếc ), ngạch sức (trang sức đeo trên trán). Trang sức chỉ có thể gia tăng thuộc tính hoặc trạng thái, không gia tăng lực phòng ngự.
Nếu như thật sự muốn đánh Tiểu Thiến, ta nghĩ đại khái đánh được một cái Quỷ Nữ Nhĩ Hoàn ( 3SS ) trí lực +10 , mẫn +10 , tăng 10% lực phòng ngự đối với quái vật hệ bất tử. Nếu như đánh tới một đôi, trí lực và mẫn tiệp +2O, lực phòng ngự đối với quái vật hệ bất tử tăng 20% !
Hiểu không phải nghiêm túc đi…
Sự thực thì… hắn thật sự rất nghiêm túc, hắn muốn đánh đồ trang sức cho ta!
Nhìn Hểu cười chói lọi đưa qua đích Quỷ Nữ Nhĩ Hoàn, ta cực kỳ đau đầu.
Tuy rằng Tiểu Thiến đẳng cấp không cao, phòng ngự lại thấp, còn có thể rớt trang sức cấp 3SS, cảm giác rất dễ khi dễ. Thế nhưng, địa điểm Tiểu Thiến sống lại cũng không cố định, lại ẩn mật, hơn nữa toàn bộ khu vực chỉ có khoảng hai ba con, số lượng cực kì ít ỏi, muốn đánh được Quỷ Nữ Nhĩ Hoàn cũng không phải là chuyện dễ.
“Ta không thể thu.” Ta thẳng thắn cự tuyệt.
“Đây là tâm ý của ta, Nguyệt Nnguyệt ngươi không nên a!” Hiểu giả vờ làm ra một bộ như đang phải chịu ủy khuất to lớn.
Cũng bởi vì đó là tâm ý của ngươi nên ta mới không cần a –
“Ta thực sự không cần.” Lần thứ hai kiên quyết từ chối, “Cho dù muốn, ta cũng có thể tự mình đi đánh.”
“Oa!” Hiểu đột nhiên quát to một tiếng, bổ nhào về phía ta. “Ta hảo thương tâm.”
Né không kịp, ta bị hắn ôm chặt lấy.
Bây giờ ta nên thoi vào bụng hắn một quyền? Hay là dùng chân đạp hắn?
Ngay lúc ta đang lo lắng vấn đề này thì…
“Hắc hắc hắc…” Tiếng cười gian của Hiểu vang lên bên tai ta, “Nếu như ngươi không thu, ta sẽ cắn vào tai ngươi đó nha.” Dứt lời, thật đúng là há mồm muốn cắn.
Ta quyết định thoi vào bụng hắn một quyền!
“Ô… Đau quá ác.” Hiểu ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm bụng kêu thảm.”Nguyệt Nguyệt ngươi thật ác độc.”
“Đó là ngươi…”
Nói còn chưa nói xong…
“Di? Có người tới.” Tuyết Ngữ phát hiện có một đoàn người khác cũng đến nơi này đánh Tiểu Thiến.
“Thực sự nga.” Cái Gương cười nói: “Lại còn là mãn cấp nữa a!”
Phiền Toàn nghe vậy, liếc mắt nhìn những người đó, bỉu môi nhỏ giọng niệm: “Tiểu Thiến đã chết rụng rồi! Bọn họ đến để làm chi?”
Ta cũng tò mò nhìn sang đám người đó. Chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu ta lập tức hiện lên bốn chữ.
Oan gia ngõ hẹp…
Người kia chính là Tiêu Dao Công Tử cùng lão bà hiện tại của gã, Phương, Thủy, Trữ.
—-
Ngày đó, vô luận như thế nào đều không thể quên.
Nửa đêm, Nguyệt nhận được điện thoại của Nhất Kiếm. Hắn nói với Nguyệt chuyện lớn không ổn, bảo hắn mau mau login.
Vừa login, Nguyệt phát hiện mọi người trong đoàn vây quanh bên ngoài chủ thất Vô Hạn thành.
“Làm sao vậy?” Nguyệt hỏi mọi người thần sắc ngưng trọng.
“Nguyệt đại ca…” Nhất Kiếm khó xử trả lời: “Là như vầy…”
Nguyên lai, Tinh Toái Thiên Phần Kiếm (cấp SSS) của Vô Cực bị lão bà hắn vừa kết hôn, Phương Thủy Trữ, cùng đối thủ một mất một còn của hắn trong Thiên Vận, Tiêu Dao Công Tử của Tiêu Dao Tôn Minh liên hợp cướp đi. Kỳ thực cũng không thể nói là cướp, gọi là bị lừa đi thì đúng hơn.
Lúc sáng, Vô Cực thu được mật ngữ của Phương Thủy Trữ, nói nàng đang luyện công ở phụ cận thì bị Tiêu Dao Công Tử mang theo một đám người vây lấy, muốn nàng gọi Vô Cực đến.
Phương Thủy Trữ nguyên bản không chịu, thế nhưng người nọ không ngừng công kích nàng, khi nàng sắp chết thì lại giúp nàng buff máu. Sau đó tiếp tục công kích, khiến nàng muốn chết không được mà chết cũng không xong, hơn nữa ở vào trạng thái bị công kích ( sau khi bị công kích 5 giây ) không thể logout, khu vực luyện công lại không thể dùng quyển trục hồi thành, nàng chịu không nổi, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Vô Cực.
Vô Cực đương nhiên sẽ không ngồi yên nhìn nữ nhân âu yếm của bị chịu loại thống khổ này, hắn lập tức chạy tới địa điểm trong lời của Thủy Trữ. Tới nơi đó, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Dao Công Tử mang theo hơn mười người bao vây Phương Thủy Trữ.
“Thả nàng ra!” Vô Cực cả giận nói: “Ta đã tới.”
Tiêu Dao Công Tử cười hì hì từ trong đám người đi tới. “Muốn ta buông tha nàng cũng được… Bất quá…”
“Nói!” Lam đồng băng hàn đến mức có thể đông chết bất cứ sinh vật nào.
“Ta muốn Tinh Toái Thiên Phần của ngươi.”
“Mơ tưởng!”
“Mơ tưởng hay không cũng không đến lược ngươi quyết định.” Tiêu Dao Công Tử chỉ vào đoàn người trùng điệp bao vây Phương Thủy Trữ, nói rằng: “Ngươi có thể giết sạch mọi người ở đây, thế nhưng ngươi cũng không thể ngăn cản chúng ta giết Phương Thủy Trữ trước.”
“Vậy thì sao.” Vô Cực lạnh lùng nói: “Cùng lắm thì rớt cấp.”
“Vấn đề là… Phương Thủy Trữ vừa giết không ít người của chúng ta… Nàng đã bị hồng danh.”
“Cái gì!” Vô Cực không tin. Hắn không cho rằng Thủy Trữ là người lỗ mãng như thế, cho dù là tự vệ, mang hồng danh (giá trị PK hơn 1000 điểm ) tử vong, sẽ bị rụng về cấp 0.
Vô Cực bị đám người Tôn Minh trùng trùng điệp điệp chắn tầm mắt, không nhìn thấy tình trạng của nàng, hắn không thể xác định Tiêu Dao Công Tử có bịa đặt hay không.
“Xin lỗi.” Tiếng nói suy yếu của Phương Thủy Trữ vang lên bên tai hắn.
Chết tiệt! Vô Cực cắn răng, lạnh giọng: “Trao đổi!”
Tinh Toái Thiên Phần Kiếm mặc dù tốt, nhưng cũng không phải tuyệt vô cận hữu (có một không hai), hắn có thể tiếp tục đánh một cái hoặc là để Danh Đao làm ra một vũ khí đồng cấp, nếu như Thủy Trữ rụng về cấp 0, luyện lại càng phiền toái hơn.
Hắn đem Tinh Toái Thiên Phần Kiếm lựa chọn đổi chủ, ném tới trên mặt đất. (Đổi chủ nhận chủ chỉ được thực hiện với vũ khí cấp SSS hoặc SSS+ nếu như muốn thay đổi chủ nhân, nhưng nếu sử dụng phương pháp này, sau khi đổi chủ đẳng cấp trang bị sẽ giảm xuống 1 cấp, từ SSS thành SS, từ SSS+ rớt xuống cấp SSS.)
“Cám ơn nha!” Tiêu Dao Công Tử cười nói, nhưng cũng không vội vã nhặt Tinh Toái Thiên Phần Kiếm lên. Dù sao kế hoạch của hắn chính là muốn khiến Húc Chi Vô Cực mất đi vũ khí tốt nhất của mình, đối với Tinh Toái Thiên Phần Kiếm sau khi đổi chủ bị giảm đi một cấp, hắn không có nhiều hứng thú.
“Có thể thả người.” Hắn nói với đám thủ hạ phía sau.
“Món nợ này…” Vô Cực mị mị lam mâu tản ra quang mang cực độ nguy hiểm, âm hiểm gằn giọng: “Ta nhớ kỹ!”
“Ha ha ha ha…” Tiêu Dao Công Tử chỉ cười. Đả kích chân chính vẫn còn chưa tới đâu.
Không sai, để Vô Cực thấy trò hề khi Phương Thủy Trữ căn bản không có hồng danh, giá tất cả chỉ là nàng ta cùng Tiêu Dao Công Tử thông đồng, hắn mới biết được cái gì gọi là phản bội, cái gì gọi là đả kích…
Nhìn Vô Cực tinh thần sa sút, Nguyệt không biết nên nói gì. Mà đám bạn tốt thì đẩy mạnh Nguyệt vào chủ thất, mình thì ở ngoài cửa không ngùng dùng ánh mắt ý bảo Nguyệt đến an ủi hắn.
“Vô Cực…” Nguyệt nhẹ giọng gọi. Thế nhưng hắn không có phản ứng, chỉ là suy sụp ngồi chồm hỗm tại góc phòng.
Nguyệt chậm rãi đi về phía hắn, lần thứ hai kêu: “Húc… Ngươi có khỏe không…”
Chết tiệt! Lời vừa ra khỏi miệng, Nguyệt lập tức muốn cắn rụng đầu lưỡi của mình.
Hắn đương nhiên không tốt rồi! Cho tới bây giờ không thấy qua Húc Chi Vô Cực tinh thần sa sút đến như vậy. Chưa từng có!
“Đi ra ngoài!” Vô Cực gầm nhẹ.
Kỳ thực ngữ khí của hắn đã rất hòa hoãn liễu, khi những thành viên khác tiến vào khuyên nhủ, hắn cũng không “ôn nhu” như vậy.
Đau lòng Vô Cực như vậy, Nguyệt hai mắt mờ mịt nhìn bốn phía.
Nên làm cái gì bây giờ, nên làm gì để Húc tốt lên? Trong lòng không ngừng tự hỏi.
Lời an ủi… y nói không nên lời.
Ái luyến y dành cho Vô Cực… nói không nên lời…
Nguyệt đưa tay cố sức khoát lên bờ vai của hắn, thấp giọng nói “Ta ở đây, ngươi biết không?” Lực đạo trên tay lại nặng thêm, như là muốn công khai biểu thị sự tồn tại của bản thân .”Ta… mọi người, đều ở đây.”
“Ngươi…” Hắn ngẩng đầu nhìn y, trong mắt kia là đau xót cùng bi ai, Nguyệt nguyện ý dùng hết bất luận đại giới gì để xóa nó đi.
Vô Cực nắm chặt tay Nguyệt đặt trên vai hắn.”Ngươi… ở đây…”
“Đúng vậy.” Nguyệt kiên định gật đầu.
Luôn luôn luôn luôn… Đều ở đây, đều sẽ ở đây.
“Như vậy…” Vô Cực miễn cưỡng bày ra một nụ cười, “Đừng đi…” Sau đó hắn tựa đầu lên vai Nguyệt, hai tay gắt gao ôm lấy y.
“Được.” Nguyệt ôn nhu đáp ứng.
Nghe vậy, hắn càng siết Nguyệt chặt hơn.
Nguyệt bị hắn gắt gao quấn chặt, không nơi để đi, không nơi để trốn…
Mà lúc này Vô Cực chỉ cảm thấy, thân thể trong lòng hắn đây mới là chân thật nhất, duy nhất…
Sau đó hôm đó, Vô Cực tuy rằng không còn phát sinh chuyện tinh thần sa sút bi thống, nhưng lại trở nên giống như dã thú bị thương, nóng nảy dễ giận, thậm chí thị lạnh lùng, chỉ có thể tốt hơn một chút sau khi được Nguyệt an ủi.
Nhìn Vô Cực như vậy, Nguyệt vô cùng tự trách.
Nếu như ngày đó y cũng ở đấy, nói không chừng Vô Cực cũng sẽ không bỏ Tinh Toái Thiên Phần Kiếm.
Nếu như y có năng lực làm gì đó, y tuyệt đối không do dự mà làm điều đó.
Cho dù là…
—
“Xuất thần sao?” Suy nghĩ của ta bị Hiểu kéo về hiện thực.
“Xin lỗi…” Ta theo bản năng nói lời xin lỗi. Đang luyện công mà lại đờ ra, đích thật là không tốt lắm.
Hiểu hình như biết gì đó nên không nói nữa.
Đám người Tiêu Dao Công Tử phát hiện khu luyện công đã bị chiếm đi, chuẩn bị đổi nơi khác, ta cũng không muốn thêm chuyện nên dự định thả bọn họ một con ngựa. Dù sao, nợ là phải nhớ kỹ! Một ngày nào đó nhất định đòi lại cả vốn lẫn lời.
“Mỹ nhân a!” Hiểu chỉ vào Phương Thủy Trữ đang đi cùng đám gia khỏa Tiêu Dao Công Tử, khen ngợi.
Dáng điệu uyển chuyển, da thịt nõn nà, mi liễu như tranh, tinh đồng lấp lánh như ánh sao, không thể phủ nhận, Phương Thủy Trữ thật sự là một mỹ nhân.
Ta trêu chọc: “Ngươi thích.”
“Không… Hồng nhan họa thủy! Huống chi là loại chậm thủy (5) độc mị như thế.” Hiểu như có điều suy nghĩ, nói.
“Ta vẫn thích Nguyệt Nguyệt hơn a — “
Ta, không thích –
.—-
1. Anubis: Thần Anubis ( thẩm phán của những linh hồn ) : Thần đầu chó,cai quản việc tạo ra các xác ướp và các nghi thức đưa người chết sang thế giới bên kia. Trong buổi đầu của lịch sử Ai Cập , ông được coi là vị thần của cái chết.
Ông chính là người đã sáng tạo ra việc ướp xác , là người đã ướp xác của Osiris , và bằng cách đó đã giúp Osiris hồi sinh trở lại
Trong các truyền thuyết của Ai cập cổ xưa , Anubis được miêu tả dưới hình dáng thân người đầu chó,cầm trong tay chiếc gậy quyền của các vị vua và tượng của Anubis được tìm thấy trong hầu hết các hầm mộ của các Pharaon Ai Cập , dưới hình dạng này hoặc đơn giản chỉ là dưới hình dạng một con chó rừng.
2. Thần Horus ( thần ánh sáng ) : con của thần Osiris và thần Isis , hình dạng : đầu con Ó, mình người. Horus mang hình dáng một con chim ưng. Mỗi buổi sáng Horus bay lên cao và đem theo mặt trời trên đôi cánh của mình tỏa ánh sáng khắp thế gian. ” Con mắt Horus ” là một biểu tượng linh thiên đối với người dân Ai Cập.
3. Thần Osiris ( thần cai quản địa ngục ) : Osiris thường được mô tả là người đàn ông da xanh mặc trang phục trắng – hình ảnh của các xác ướp, bởi theo huyền thoại thì Osiris là người đầu tiên được ướp xác , cũng vì thế mà Osiris trở thành Vua người chết. Vị trí của Osiris trong hệ thống các thần của người Ai Cập cổ được sánh ngang với Amun.
4. Thần Isis ( nữ thần của sự trù phú ) : Isis thường được mô tả bằng hình ảnh người phụ nữ đang bồng một đứa trẻ nhỏ trong lòng đó chính là thần Horus – vị pharaoh đầu tiên trong thần thoại. Chính vì vậy Isis còn được mô tả bằng hình ảnh chiếc ngai vàng – thứ mà các vị pharaoh cũng ngồi lọt vào trong. Ở một số bức phù điêu, Isis được mô tả bằng người phụ nữ có chiếc ngai vàng ba bậc trên đầu. Khi xem xét tên của thần Isis bằng tiếng Ai Cập, sẽ thấy có 3 bộ phận, đó là: Ngai vàng / Vua – Miệng / Ăn – Người phụ nữ / Mẹ ; bởi vậy, có thể tạm dịch tên thần Isis trong tiếng Ai Cập là “Người phụ nữ nuôi dưỡng đấng quân vương”
Isis được xem là nữ thần sinh sản và phì nhiêu , là chị đồng thời là vợ của Osiris , và là người hầu của Amon – thần Mặt trời ; và là nữ thần của ma thuật , bà được xem là người đầu tiên biết đến bí thuật ướp xác và hồi sinh người chết.
5. Chim chậm: một loại chim có độc trong truyền thuyết, toàn thân đều là độc, dùng lông của nó nhúng vào rượu, uống vào là chết ngay