A a a a… Hảo phiền a!
Hai người kia đang làm gì a! Vội chết người đi được!
Tiểu Diệp
—-
“Nguyệt đại ca, cái này cho ngươi.” Nhất Kiếm thiên hạ điểm giao dịch với Nguyệt Phi Ly.
“Đây là? !” Nguyệt Phi Ly trừng mắt thật to. “Nhất Kiếm… Cảm tạ.”
“Cái gì? Vật gì vậy?” Sa Lợi Diệp hiếu kỳ sáp qua xem.
“Cái này này.” Nguyệt Phi Ly lấy ra mấy thứ đạo cụ. “Không phải là cái gì hiếm lạ đâu.”
“Này là gì a?” Sa Lợi Diệp nhìn, vẻ mặt hoang mang.
Đạn châu màu tím, giầy thủy tinh, thỏ một sừng nhảy nhót… Đều là các thứ kì quái mà quái vật rớt xuống . Mấy thứ này ngoại trừ bán lấy tiền ra, không có bất kì tác dụng gì.
“Nhất Kiếm biết ta có thói quen thu thập mấy thứ linh tinh, đặc biệt lưu cho ta.” Trước đây trong thương khố của Minh Nguyệt còn nhiều hơn, đáng tiếc sau khi trọng luyện, chỉ đành phải góp nhặt lại lần nữa.
“Đây không phải là của ta!” Nhất Kiếm hạ giọng, như tên trộm liếc mắt về phía người nào đó. “Hắc hắc hắc… Là lão đại muốn ta để lại cho ngươi.”
“… Ác.” Chỉ thấy vành tai Nguyệt Phi Ly lập tức đỏ bừng, y cực nhanh ngó qua người nào đó một cái, hạ giọng thật thấp nói một câu: “Vô Cực, cảm ơn.” Sau đó…
Bỏ trốn mất dạng.
“Nguyệt…” Vô Cực không kịp gọi y lại.
“Thật là!” Hắn buồn bực ngồi vào ghế thành chủ, “Lại nữa rồi.”
“Nguyệt đại ca thật sự rất dễ xấu hổ.” Bách Bất Xuyên Dương cười nói: “Hai cái tai hồng hồng chạy mất.”
“Bị Vô Cực lão đại dọa chạy!” Thiên Lý Nhậm Ngã Hành không sợ chết địa phụ họa.
Vô Cực nhướng lam mâu, lạnh lùng trừng qua.
Ngày đó, sau khi Vô Cực tức giận nói rõ với Nguyệt, tuy rằng Nguyệt không đáp lại, nhưng Vô Cực nhìn ra được, y cũng thích hắn! Tình cảm tiềm ẩn trong lòng bạo phát, Vô Cực rốt cuộc thông suốt liền bắt đầu theo đuổi Nguyệt.
Vô Cực vốn cho rằng, chỉ cần hai người có tình ý thì hẳn là rất dễ cùng một chỗ, thế nhưng không ngờ, Nguyệt không gật đầu thì thôi đi, trái lại nhìn thấy hắn thì bỏ chạy!
Bình thường còn hoàn hảo, nếu như hắn có một chút xíu hành động lấy lòng, Nguyệt sẽ giống vừa như lúc nãy hai tai đỏ bừng chạy trốn không thấy bóng người. Tuy rằng Nguyệt phản ứng khả ái vô cùng, thế nhưng trong lòng Vô Cực vẫn cảm thấy, phiền muộn a!
“Nguyệt!” Hôm nay, Vô Cực rốt cục bắt được người, hắn giữ lấy cánh tay Nguyệt không cho y chạy mất.”Cùng nhau luyện công đi!” Ngữ khí cường ngạnh, không cho bất luận kẻ nào phủ quyết.
“Cùng… cùng mọi người luyện sao?” Nguyệt Phi Ly sửng sốt, nhìn Vô Cực lôi kéo tay mình, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, đôi tai dài nhọn của Ma tộc lại đỏ bừng.
“Không phải!” Ai muốn mang theo một đoàn bóng đèn chứ! “Là chúng ta, ta với ngươi!”
“Có thể nào quá nguy hiểm không, mời thêm một cái cận chiến thì an toàn hơn.”
“Không cần, hai người chúng ta là được.” Vô Cực bá đạo kéo Nguyệt lại gần mình hơn, “Ta chỉ cần cùng ngươi.”
Thâm ý khác trong lời nói khiến Nguyệt Phi Ly không biết như thế nào cho phải, hắn nhìn những người khác quăng ánh mắt cầu cứu, thế nhưng toàn bộ thành viên Ngân Chi Vô vẫn đem chuyện bảo vệ mạng mình đặt lên hàng đầu, dù y cố ra hiệu thế nào cũng không ai thấy được.
“Ta… Ta có việc.” Nguyệt Phi Ly nói dối. Y dời tầm mắt, không dám nhìn gương mặt tức giận của Vô Cực.
Nhưng Vô Cực chỉ thở dài.
“Ai… Ngươi cảm thấy phiền sao? Chuyện ta thích ngươi.”
“Thế nào lại vậy!” Nguyệt Phi Ly lập tức trả lời: “Ta cũng thích ngươi a!”
“Vậy ngươi vì sao không tiếp thụ ta?” Vô Cực có chút ai oán nhìn hắn. Tuy rằng Nguyệt , nhưng chính đắc tác tác hình dạng nói rõ khiến trong lòng Vô Cực tung hoa, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên bộ dáng.
“Ta chỉ là…” Nguyệt Phi Ly vô ý liếc nhìn bàn tay đang bị Vô Cực bắt lấy, khẽ nhíu mày.
“Chỉ là?” Vô Cực thấy thế, cho rằng mình dùng lực quá lớn, thế nên buông tay.
“Chỉ là… hy vọng ngươi nghĩ rõ ràng.”
–
Tháng X năm X
Nguyệt Nguyệt a — ta tin tưởng Vô Cực lão đại nhà chúng ta đã rất rất rõ ràng!
Ngươi cũng đừng có do dự như vậy nữa!
Hảo phiền não hảo phiền não a! Hai người kia thật là!
Không được, ta muốn giúp bọn hắn một phen!
Tiểu Diệp
—-
Vô Cực rầu rĩ ngồi trên ghế thành chủ, tỏa ra một cơn lốc áp suất thấp. “Ta đã hiểu rất rõ ràng.” Lầm bầm lầu bầu.
“Ngươi đi nói với Tiểu Nguyệt a.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân lành lạnh xem cuộc vui trả lời vấn đề không phải của mình.
Vô Cực rất buồn bực, chuyện tương lai có lẽ hắn chưa từng nghĩ tới, thế nhưng bây giờ lo lắng cũng không muộn a!
Thích hoặc yêu, vốn là trong lòng một loại tình tự xúc động, yêu liền yêu, hắn không muốn phải lo lắng nhiều như vậy. Vô Cực chỉ biết là: hắn muốn có được ánh trăng của mình!
“Thích thì cố gắng theo đuổi, ngươi ở chỗ này sinh hờn dỗi cũng vô dụng.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân nói, hắn là người duy nhất ở đây duy nhất không áp suất thấp quét tới.
“Theo đuổi thế nào?”
“Sao lại hỏi ta! Ngươi theo đuổi nữ nhân không phải rất lợi hại sao?” Phải nói, không cần truy vẫn có một đống nữ nhân tự động dâng lên.
Vô Cực mặc kệ hắn cố ý phỉ báng, lạnh lùng nói: “Nguyệt không phải nữ nhân.”
“Vậy ngươi lại càng không thể hỏi ta!” Nửa Cuộc Đời Phong Vân cười xấu xa, “Ta lại chưa từng theo đuổi nam nhân.”
“Bằng không lão đại ngươi tặng cho Nguyệt đại ca mấy thứ hắn thích, Nguyệt đại ca thích nhất thu thập mấy thứ linh tinh kỳ quái.” Bách Bất Xuyên Dương để nghị.
“Tặng.” Vô Cực nói: “Hắn không thu.” Nếu không hắn cần gì để Nhất Kiếm đi tặng.
“Nói đến cái này, Nguyệt đại ca thích vật gì vậy a?” Thiên Lý Nhậm Ngã Hành hỏi: “Không ai biết sao?”
Mọi người ngươi nhìn ta ta ngó ngươi, vừa nói như thế, thật đúng là không ai biết Nguyệt thích gì.
“Ta biết ta biết!” Sa Lợi Diệp nhấc tay.
“Hắn thích cái gì?” Vô Cực vội vã truy vấn.
Sa Lợi dDệp khoa trương đi một vòng quanh Vô Cưc. “Đương nhiên là Vô Cực lão đại rồi, Nguyệt Nguyệt thích nhất chính là Vô Cực mà!” Hai tay cũng vẽ một vòng rất lớn, “Vô Cực lão đại giống như thái dương nha.”
Này… không phải lời vô ích sao? Mọi người không nói gì.
Vô Cực linh quang chợt lóe, hắn nghĩ ra rồi! “Tiểu Diệp, cảm tạ!” Bỏ lại những lời này, Vô Cực như một cơn gió ly khai thành chủ thất.
“Đừng khách khí đừng khách khí… Di?” Sa Lợi Diệp nhìn đại môn thành chủ thất, bị lực đạo cực mạnh khi Vô Cực xông ra đụng phải làm cho lúc đóng lúc mở, nghiêng đầu, vẫy vẫy đuôi mèo xù lông.
“Vô Cực lão đại, ngươi muốn đi đâu? Tiểu Diêpj cũng muốn đi!” Đuổi theo.
Bên trong thành chủ thất chỉ còn lại mấy người liếc mắt nhìn nhau, Nửa Cuộc Đời Phong Vân vỗ hai tay một cái, hỏi: “Được rồi, giờ có ai muốn luyện công đây?”
—-
Tháng X năm X
Vô Cực lão đại là người điên!
Ô ô ô… Ta muốn về nhà…
Tiểu Diệp
—
“Vô Cực — lão đại –” Sa Lợi Diệp hữu khí vô lực theo sát phía sau Vô Cực, “Ta mệt lắm rồi, ta muốn trở về thành ( chảy nước mắt ).”
“Không ai muốn ngươi đi cùng.” Vô Cực nhàn nhạt liếc Sa Lợi Diệp.
“Ta hối hận rồi, ta cũng không thể được trở về thành sao?” Sa Lợi Diệp cầu xin.
Lòng hiếu kỳ có thể hại chết một con mèo, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ đạo lý này. Mấy ngày trước, Sa Lợi Diệp hiếu kỳ Vô Cực vội vã ly khai là muốn đi nơi nào, vì thế len lén theo sát Vô Cực. Không nghĩ tới đi một cái, là đi một mạch đến Thiên Thê đại lục.
Hơn nữa, Vô Cực căn bản không phải giống như Sa Lợi Diệp tưởng tượng, muốn đi cái gì “những nơi có ý nghĩa kỷ niệm của cả hai”, vừa đến Thiên Thê đại lục, đi ra chỗ đánh quái. Có quái Vô Cực đánh hai ba cái liền đổi chỗ, có nơi lại phải ngâm suốt mấy giờ liền, cuối cùng Sa Lợi Diệp rốt cục kiềm chế không được ( kỳ thực là dùng hết ma thủy không thể tiềm hành nữa), hỏi Vô Cực rốt cuộc muốn đánhcái gì?
Sau đó nàng đã bị Vô Cực giữ chặt.
“Ta van ngươi, ta muốn trở về.” Còn bị buộc lại như cái bánh chưng mang theo đến Xích Thổ đại lục.
“Không được!” Thành chủ đại nhân cao cao tại thượng một ngụm phủ quyết.
“Vì sao?” Sa Lợi Diệp nhỏ xuống vài giọt nước mắt.
“Ngươi về sẽ nói ra.”
“Ta thề ta sẽ không nói!” Nàng vừa khóc vừa lăn lộn trên mặt đất. Oan uổng nàng a, nàng căn bản không biết Vô Cực muốn đánh cái gì, làm sao nói ra được chứ?
… Được rồi! Kỳ thực cũng đoán được đại khái.
Thành chủ đại nhân cao cao tại thượng căn bản không để ý tới nàng, quẳng Sa Lợi Diệp đáng thương qua một bên, tiếp tục đánh quái của hắn.
–
Nguyệt Phi Ly cảm nhận được tâm tình mọi người lo lắng giống như khi y chuẩn bị tuẫn lô.
Trên kênh đoàn, ID của Vô Cực đã mấy ngày xám xịt biểu hiện hắn đang ở đại lục khác, Sa Lợi Diệp cũng vậy. Hỏi Nửa Cuộc Đời, hắn luôn nói Vô Cực hiện tại đã đến đại lục nào đó đánh đạo cụ, về phần đánh cái gì, Nửa Cuộc Đời cũng không biết.
Nước không thể một ngày không có vua, những lời này dùng tại đây mặc dù có chút khoa trương, nhưng không thể liên lạc với Vô Cực, mọi người trong đoàn có chút khẩn trương.
“Khẩn trương cái gì?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân thảnh thơi thảnh thơi nói: “Vô Cực hắn vẫn đang sống tốt đó thôi.” Làm việc, đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ, chỉ là vô sỉ không chịu nói cho hắn biết mình đang làm gì mà thôi.
“Các ngươi nói xem… Vô Cực lão đại chắc không phải bị đả kích quá lớn, chạy đến Xích Thổ đại lục chữa thương?” Thiên Lý Nhậm Ngã Hành phỏng đoán.
“Lão đại có cái gì đả kích a?” Bách Bất Xuyên Dương khó hiểu hỏi.
“Bị Nguyệt đại ca cự tuyệt đó!”
“Di? Nguyệt đại ca ngươi cự tuyệt Vô Cực lão đại rồi à?” Bách Bất Xuyên Dương hỏi Nguyệt Phi Ly.
“… Không có.” Nguyệt Phi Ly ghé vào trên bàn. Đầu đau quá…
“Hay là…” Thiên Lý Nhậm Ngã Hành tiếp tục đoán.
“Lẽ nào!” Nhất Kiếm Thiên Hạ một bộ cực kỳ hoảng sợ, “Lão đại và Tiểu Diệp cùng nhau bỏ trốn? !”
Một trận trầm mặc quỷ dị qua đi, mọi người không hẹn mà cùng — quay đầu không để ý tới hắn.
“Cho dù bầu trời Thiên Vận sụp xuống, loại sự tình này cũng không có khả năng phát sinh có được hay không.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân thật không biết nói gì vỗ vỗ vai Nhất Kiếm.
“Bất quá… còn có một khả năng.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân nói: “Tiểu Nguyệt ngươi tuẫn lô vì Vô Cực đúc kiếm, theo như tính tình của Vô Cực, hắn sẽ muốn chứng minh cho ngươi biết hắn thực sự để ý ngươi, nói không chừng cũng dự định tuẫn lô làm cho ngươi một thanh vũ khí.”
“Cái gì!” Nguyệt Phi Ly từ trên ghế nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Danh Đao, một tay kéo cổ áo hắn lên.
“Danh Đao ngươi nói! Chuyện này có thật không! ?”
Danh Đao Môn đáng thương, ải nhân vốn rất lùn, bị Nguyệt Phi Ly kéo như thế, rất mất mặt mà hai chân rời khỏi mặt đất. Nhưng mà đầu năm nay thật đáng ngạc nhiên, Nguyệt rõ ràng gầy teo không có nhiều thịt, lại có khí lực xách hắn lên, Danh Đao Môn nghĩ thầm.
“Không có chuyện này!” Danh Đao Môn nhanh chóng làm sáng tỏ, Nguyệt mà phát hỏa thì phi thường dọa người nha. “Vô Cực lão đại không có tìm ta, cho dù có, ta cũng không dám giúp hắn khai lô a!” Vô Cực này vừa nhảy vào, thế nhưng sẽ đem cả Ngân Chi Vô Hạn thành nhảy vào theo nha.
Nguyệt Phi Ly thở dài một hơi, nhưng nhưng vẫn cảnh giới nhìn Danh Đao Môn.”Nếu như Vô Cực tìm ngươi… Ngươi nhất định phải cho ta biết trước tiên.”
Ánh mắt âm lãnh làm Danh Đao Môn sợ hãi không thôi, hắn liều mạng gật đầu: “Tiểu Nguyệt ngươi yên tâm, cho dù ngươi không nói ta cũng sẽ ngăn cản hắn.”
“Bất quá Tiểu Nguyệt a, không phải ta muốn nói ngươi, ngươi không cảm thấy lo lắng của ngươi đã có chút quá muộn sao?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân nói.
“Nếu như ngươi tiếp thu Vô Cực, hôm nay cũng không có chuyện gì?” Hai người còn có thể ân ân ái ái ngươi nông ta nông tiện sát người bên ngoài…
“Thế nhưng, Vô Cực hắn…”
“STOP!” Nửa Cuộc Đời Phong Vân nâng tay chặn lại lời Nguyệt.”Thỉnh không cần phiền não.”
Hắn nói: “Thật tình hoặc không phải thật tâm, tiếp thu hoặc không tiếp thu, cũng không phải chuyện Tiểu Nguyệt ngươi ở chỗ này phiền não là có thể tìm ra đáp án. Đáp án, hẳn là phải ở trên người Vô Cực, ngươi phải tự mình đi tìm.”
Nửa Cuộc Đời Phong Vân mỉm cười cổ vũ địa, “Tiểu Nguyệt, ngươi lùi bước, là bởi vì sợ bị thương sao?”
“Ta không sợ.” Nguyệt Phi Ly nói. Ánh mặt trời rất ấm áp, chẳng sợ sẽ bị phỏng tay…
“Như vậy, vì sao ngươi không cho mình, cho Vô Cực một cơ hội? Tin tưởng Vô Cực đi, hắn đã chuẩn bị tốt phải đối mặt khiêu chiến với thế gian như thế nào!”
Nguyệt Phi Ly rũ mắt, nhìn đầu ngón tay mình trắng bệch. Nếu sợ lanhj, vì sao không nắm chặt sự ấm áp trong tay mình?
Vô Cực cẩn cẩn dực dực như vậy, tỏa ra hơi ấm của mình.
“Mong muốn đơn giản nhất, người mình thích cũng thích mình, đây là chuyện khó có được cỡ nào. Tiểu Nguyệt…” Nửa Cuộc Đời Phong Vân đặt tay lên vai Nguyệt Phi Ly, “Ích kỷ một chút, không nên buông tha…”
Nguyệt Phi Ly nhìn về phía ghế thành chủ trống rỗng, nhẹ giọng thở dài: “… Ta biết.”
Nửa Cuộc Đời Phong Vân thấy Nguyệt Phi Ly đã có chút nghĩ thông, thỏa mãn gật đầu. Thu phục Tiểu Nguyệt, sau đó có thể lấy hắn ra uy hiếp Vô Cực, trong lòng Nửa Cuộc Đời nghĩ như vậy.
Hồ ly quả nhiên là hồ ly!
—
Tháng X năm X
Vô Cực lão đại cực suất a! Cực suất cực suất cực suất cực suất (n lần ).
Vô Cực lão đại cố lên! Ta ủng hộ ngươi!
Tiểu Diệp
—-
“Vô Cực lão đại — ta giúp ngươi đánh nữa –” Sa Lợi Diệp nâng quai hàm, uể oải ngồi dưới đất. Rốt cuộc còn muốn đánh bao lâu! Nàng rất muốn về nhà…
Tất cả tinh thần của Vô Cực đều đặt lên quái vật trước mắt, hình như không nghe thấy Sa Lợi Diệp hỏi. Bọn họ hiện giờ đang ở trên một hoang đảo ( đảo hoang phế ) thuộc Xích Thổ đại lục, quái vật ở đây đẳng cấp cao còn là quái chủ động, phân tâm nói chuyện phiếm thế nhưng rất nguy hiểm.
Vô Cực cương đánh xong hai con quái quấn quít lấy mình, một con Phá Diệt Chiến Sĩ cấp 96, hình người thuộc tính ám, Vô Cực mỉm cười, lập tức vung Minh Nguyệt kiếm trượng công tới.
Sa Lợi Diệp mọi điều buồn chán chỉ đành ngồi dưới đất, lắc đầu lắc não nhìn Vô Cực đánh quái.”Thật buồn chán ác!”
Vô Cực giải quyết rụng Phá Diệt Chiến Sĩ, thuận lợi nuốt khỏa huyết hoàn, quay đầu lại đang muốn bảo Sa Lợi Diệp an tĩnh một chút, liền thấy một Phá Diệt Chiến Sĩ khác giơ trường kiếm, tới gần Sa Lợi Diệp vẫn đang đờ ra.
“Sa Lợi Diệp!” Vô Cực hét lớn một tiếng, cấp tốc xông về phía Sa Lợi Diệp, một phen đẩy nàng ra, nâng kiếm đỡ lại trường kiếm của Phá Diệt Chiến Sĩ đang bổ xuống.
“Nơi này là khu luyện công!”
Sa Lợi Diệp không bị Phá Diệt Chiến Sĩ hù dọa, nhưng thật ra bị ngữ khí ngoan lệ của Vô Cực làm sợ hãi, nàng té lui một khoảng cách, phát động tiềm hành độn xuống dưới nền đất.
Vô Cực gác trường kiếm, giơ chân đá Phá Diệt Chiến Sĩ, đá nó lui ra một khoảng cách, cực nhanh bắn ra một mũi Phong Nhận, sau đó xoay người bỏ chạy.
Vô Cực chỉ cần cùng Phá Diệt Chiến Sĩ giật lại một khoảng cách, liền nâng tay bắn ra vài đạo Phong Nhận, xem ra huyết lượng của hắn không đủ, dự định dùng cách vừa đánh vừa chạy (hit & run ; ^ ;) cùng Phá Diệt Chiến Sĩ chu toàn.
Sa Lợi Diệp thấy thế, từ mặt đất hiện ra, nói: “Vô Cực lão đại, ta giúp ngươi!”
Vô Cực “xoát” bắn ra một đạo Phong Nhận, trả lời: “Trốn của ngươi đi, ta tự mình tới!” Số lượng Phá Diệt Chiến Sĩ không nhiều lắm, khó có dịp gặp phải mấy con, hắn đương nhiên muốn tự mình đánh.
Sa Lợi Diệp nghĩ đến đạo cụ Phá Diệt Chiến Sĩ rớt xuống, lập tức minh bạch. Vô Cực mang nàng chạy đông chạy tây, nguyên lai là để…
“Ta tự đánh, ngươi không cần hỗ trợ.” Vô Cực cường thế quát.
Nâng tay, từng đạo Phong Nhận màu xanh bắn ra, gió xoáy kéo theo khiến mái tóc vàng tung bay, lòe lòe tỏa sáng, tựa như thái dương chói mắt.
Sa Lợi Diệp hai mắt lóe sáng như sao nhìn Vô Cực, sùng bái nói: “Vô Cực lão đại, ngươi cực suất nga! Suất ngây người!”
Vô Cực thiếu chút nữa trượt tay bắn Phong Nhận vào nàng.
Chạng vạng, Vô Cực rốt cục đã trở lại. Hắn tại thông cáo trên kênh đoàn gọi toàn bộ thành viên Ngân Chi Vô tập hợp, sau đó lôi kéo Sa Lợi Diệp ngồi mã xa. Hắn phải nhìn chặt Sa Lợi Diệp, miễn cho tiểu quỷ này để lộ bí mật.
“Oa! Thông cáo toàn bộ thành viên tập hợp nha! Lão đại ngươi hóa ra cởi mở như thế.” Bất quá Sa Lợi Diệp thật không có ý muốn để lộ bí mật, nói ra rồi sẽ không còn gì phấn khích để xem nha!
“Thông cáo toàn bộ thành viên tập hợp, như vậy Nguyệt sẽ không thể mượn cớ không tới.” Vô Cực giương mắt nhìn về phía Sa Lợi Diệp, nhàn nhạt nói.
Tuy rằng hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an, chỉ có tự mình biết. Vô Cực đối với chuyện cảm tình thật sự rất trì độn, thế nhưng một khi thấy rõ, sẽ không từ thủ đoạn nào lấy đến.
Hai tay nhẹ nhàng ôm trọn lấy, hắn nguyện ý dùng toàn bộ hơi ấm, đi quý trọng…
Bên trong thành chủ thất, tầm mắt của toàn bộ thành viên Ngân Chi Vô đều đặt trên người thành chủ đại nhân vừa mới trở về. Đương nhiên, bên dưới lại bí mật cuồng mật cho Sa Lợi Diệp.
Sa Lợi Diệp dứt khoát đóng tư tần ( kênh mật ngữ ), kéo qua một cái ghế, chuẩn bị xem cuộc vui ( cộng thêm ghi hình toàn bộ hành trình ).
“Nguyệt Phi Ly!” Vô Cực vỗ bàn, kêu.
“Có… có!” Nguyệt Phi Ly khẩn trương hồi đáp.
“Những cái này, đều là đưa cho ngươi.” Nói, Vô Cực xuất ra đạo cụ mấy ngày nay bắt được, tất cả đều bày trên bàn trước mặt Nguyệt.
“A?” Nguyệt Phi Ly há hốc mồm.
Cánh hoa thái dương, giấy thông hành Thái Dương sơn cốc, thái dương chiến sĩ sáo trang, thái dương thần ân điển, tam lăng kính phản xạ ánh dương quang, thái dương quả… Đạo cụ chỉ cần có liên quan đến hai chữ “thái dương”, hết thảy đều ở chỗ này, thậm chí còn có bánh nướng thái dương gia tăng độ bão thực.
“Bây giờ là buổi tối.” Vô Cực nói.
“Ân.” Nguyệt Phi Ly gật đầu, “… Cho nên?”
“Ta đem toàn bộ mặt trời Thiên Vận tặng cho ngươi.” Hắn đẩy cả bàn đạo cụ về phía Nguyệt, sau đó chỉ vào ngực mình, “Bao gồm cả cái này! Mời nhận lấy!”
Vô Cực nhìn thẳng y, ánh mắt sáng ngời nóng cháy, tựa như trên người hắn luôn luôn tản ra ánh mặt trời sáng rọi.
Nguyệt Phi Ly bị bắt đến chặt chẽ, bị ánh sáng ấy làm chói mắt. Toàn bộ do dự giãy dụa… đều bị ánh sáng bức lui qua một bên, trong mắt y, trong lòng, hiện tại chỉ có thể chứa đựng người này.
Nguyệt Phi Ly chậm rãi hạ vũ khí, “Ta…”
—