“Muốn logout sao.” Phách Vương tà ác cười, một cước hung hăng đá vào trên lưng Tiểu Dương. “Không có cửa đâu!”
Nhất Phương lạnh lùng trừng Phách Vương, nếu như ánh mắt có thể giết người, Phách Vương đã sớm chết mấy lần.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Vô Cực diện vô biểu tình, lam mâu băng hàn gần như đông lại.
“Rất đơn giản.” Tiêu Dao Công Tử âm hiểm cười.”Ta muốn kim sắc linh đang.”
“Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Vẻ mặt Vô Cực lãnh đạm đến cực điểm, cứ như người bị trọng thương không phải là hắn, mà bị người làm nhục cũng không phải bằng hữu hắn.
Đây mới là dáng vẻ chân chính khi Vô Cực phẫn nộ, lạnh, chỉ có lạnh.
Trên người Vô Cực khí thế và lãnh khí tuôn ra như bài sơn đảo hải, khiến Tiêu Dao Công Tử sợ không thôi, hắn nhịn không được hổn hển quát: “Ai chẳng biết chuyện Miêu Nương bị trộm mất kim sắc linh đang sẽ dị biến, lúc chúng ta đến tầng 5 Chiếu Tướng Trủng, Miêu Nương đã dị biến!” Còn hại hắn không cẩn thận chết mấy lần.
“Ta đã hỏi qua, các ngươi đến Chiếu Tướng Trủng sau chúng ta một lúc.” Tiêu Dao Công Tử khoát tay, nhanh chóng phát ra một đạo Phong Nhận.”Kim sắc linh đang nhất định nằm trên tay ngươi!”
Vô Cực không tránh không né, tùy ý để Phong Nhận xẹt qua gương mặt hắn. Dòng máu đỏ tươi, rơi xuống từ khuôn mặt tuấn mỹ, tích trên đất bùn thành một vòng đỏ sẫm. Hắn rũ mắt, nhìn máu loãng tích tích rơi, phảng phất như thể bất cứ chuyện gì đều không thể dao động đến hắn.
“Nguyên lai mấy tên phế vật bị Cương thi bao vây là các ngươi!” Tiểu Dương khinh thường nhìn Tiêu Dao Công Tử.”Phế vật vô dụng!”
“Tốt! Tốt!” Tiêu Dao Công Tử âm hiểm cười, “Phách Vương! Chặt tay tên tiểu tử đó xuống.”
“Không thành vấn đề!” Phách Vương đáp, giương búa lên làm bộ muốn chém.
Vô Cực vẫn không có phản ứng, ngay cả chân mày cũng không nhan lại một chút, trái lại một tế ti bên đội Tiêu Dao Công Tử lại lao tới ngăn cản.
“Lão đại, không thể chặt a!” Tế ti nói.
“Có ý gì!” Tiêu Dao Công Tử tức giận trừng hắn.
Tế ti sợ sệt nuốt một ngụm nướt bọt, thiếu chút nữa muốn nuốt trở lại lời sắp nói. “Chúng ta… Chúng ta thiếu tế ti, không có biện pháp luôn luôn giúp hai người bọn hắn buff máu… cho nên…” Tế ti nơm nớp lo sợ nói: “Cho nên không thể chặt xuống a!”
Vô Cực bị chặt đứt một cánh tay, dưới tình huống không có ai băng bó, vẫn không ngừng mất máu, hai tế ti kia đã sắp bận không chịu nổi tới, nếu như chém luôn cánh tay của Bách Bất Xuyên Dương, bọn họ nhất định không thể trông nom được cả hai người, đến lúc đó nếu có người mất máu quá nhiều mà chết, Tiêu Dao Công Tử tuyệt đối sẽ trách tội bọn họ.
“Hanh! Thật vô dụng.” Tiêu Dao Công Tử hừ lạnh một tiếng.”Quên đi! Phách Vương, giao hắn cho ngươi.”
“Hắc hắc hắc!” Phách Vương âm hiểm cười.
Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Dương vọng lại trong sơn động.
…
“Ngươi cho là hai tên chạy thoát kia sẽ có biện pháp cứu các ngươi sao!” Tiêu Dao Công Tử lần thứ hai đem mũi nhọn chỉ vào Vô Cực.
“Ta cũng không hy vọng.” Trong giọng nói có một tia cười nhạo.
“Ngươi… Ngươi!” Tiêu Dao Công Tử chán nản.
“Hàng Hải! Phá Diệt!” Hắn ra lệnh: “Thiên Các Nhất Phương giao cho các ngươi chiêu đãi chiêu đãi.”
“Được.” Hàng Hải huy đao vẽ vài đạo vết máu trên người Nhất Phương, Phá Diệt lại bắn ra không ít hỏa tiễn vào phụ trợ.
Nhất Phương không chút nào tỏ ra yếu kém trừng hai người, không kêu một tiếng.
“Đáng thương a!” Tiêu Dao Công Tử lắc lắc đầu, trang mô tác dạng thở dài. “Không ngờ đội trưởng các ngươi lại vô tình như vậy, nhẫn tâm để các ngươi chịu khổ.”
“Khiến chúng ta chịu khổ… không phải là ngươi sao!” Tiểu Dương suy yếu cười gằn: “Nếu như Vô Cực lão đại bởi vì ta mà chịu khuất phục tên tiểu nhân vô sĩ như ngươi, người khác trong đoàn sẽ khinh thường ta, ta cũng sẽ khinh thường chính mình! Vô Cực lão đại không phải vô tình, hắn là… ngô!” Còn chưa nói xong, Phách Vương một cước đạp mạnh vào bụng hắn, Tiểu Dương đau đến nước mắt đều sắp rơi xuống.
Vô Cực rũ mắt xuống, lần đầu tiên có một chút ba động, đó là loại cảm động khí được người khác thấu hiểu, đồng thời, cũng càng làm sâu sắc thêm hận ý hắn đối với Tiêu Dao Công Tử.
Cũng như Tiểu Dương nói, nếu Vô Cưc giao kim sắc linh đang ra, Tiểu Dương làm sao có thể không tự trách? Mà những người khác sẽ lại nghĩ như thế nào?
Hơn nữa…
Ngày đó, hắn mất đi Tinh Toái Thiên Phần Kiếm, khi Nguyệt ôm hắn, biểu tình tự trách lại đau lòng ấy, vẫn khắc sâu trong đáy lòng Vô Cực. Hắn không thể, cũng không muốn, thấy Nguyệt lần thứ hai vì hắn lộ ra vẻ mặt này.
Dù có bị nói là người lãnh huyết vô tình, chẳng sợ người đó lại là Nguyệt, hắn cũng không quan tâm.
Huống chi, Nguyệt sẽ không nói như vậy, các đồng đội của hắn cũng không. Vô Cực kiên trì, không muốn thỏa hiệp, không phải vì thắng thua, mà là tín niệm.
Kim sắc linh đang là hắn cùng các đồng đội cùng nhau nỗ lực đánh tới, tên tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử ngay cả tư cách liếc mắt nhìn cũng không có!
“Tại sao không nói chuyện!” Tiêu Dao Công Tử huy động ma trượng, dùng sức đánh vào đầu gối Vô Cực, làm cho hắn bán quỳ trên mặt đất.
Vô Cực vẫn băng lãnh như vậy, tâm tình không hề bởi vì hành động khuất nhục này mà phập phồng, còn hơn Tiểu Dương cùng Nhất Phương đang chịu đựng thống khổ, chỉ là một động tác quỳ xuống, không đáng kể chút nào.
Huống chi đối với hắn mà nói, đây chỉ là một động tác, không phải khuất phục.
“Ngươi đang ở đây cầu viện đội hữu sao!” Tiêu Dao Công Tử bễ nghễ nhìn Vô Cực quỳ dưới chân mình, âm lãnh cười nói: “Bọn họ không thể vào được, hắc hắc hắc…”
Vô Cực giương mắt nhìn về phía Tiêu Dao Công Tử, đột nhiên bất an.
Nguyệt…
Hắn đang muốn dùng kênh đoàn bảo Nguyệt và Tàng Đao không cần đến cứu bọn họ, chợt nghe thấy tiếng của Tiểu Diệp truyền đến từ lối vào.
“Ai nói chúng ta vào không được?”
Còn nhanh hơn cả âm thanh, là một thân ảnh, màu ánh trăng, phía sau mang theo chiếc bóng đen thật lớn, trong lúc mọi người còn không kịp phản ứng thì y đã vọt tới trước mặt Tiêu Dao Công Tử, dương tay, bắn ra một đạo phù chú.
Tiêu Dao Công Tử vì sự tình bất ngờ chuyển biến mà cả kinh sửng sốt, không kịp né tránh, khiến hắc vụ của phù pháp ám hệ đẩy lùi về phía sau. Cùng lúc đó, Tàng Đao trong nháy mắt từ mặt đất toát ra, cứu Vô Cực đi.
Tiểu Diệp một hơi giải quyết liễu hai cái tế ti, xoay người đối phó Long Hành Vô Song, Thiên Lý và Hoàng dùng phù pháp cùng ma pháp giáp công Phách Vương, Nửa Cuộc Đời nhân cơ hội cứu Tiểu Dương, cũng bắt đầu giúp hắn buff máu chữa thương.
Nhất Kiếm phát động kỹ năng chủng tộc, song song day dưa cùng Phong Quyển Liêm và Mạc Tâm Ương, mà Tàng Đao sau khi mang Vô Cực đến một góc, chợt xông lên phía trước, huy đao bổ về phía Phá Diệt. Nhất Phương thụ thương không nặng cũng lập tức đối phó Hàng Hải.
Mặc dù nhân số đang có phần không thuận lợi, nhưng phẫn nộ của bọn hắn lại giống như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, áp chế nhân mã của Tiêu Dao Công Tử, rất nhanh, Phách Vương và Phá Diệt đã bị đả ngã xuống đất, Mạc Tâm Ương cũng không biết chạy đi nơi nào.
Cuộc chiến vẫn còn đang tiếp tục, mà bên này, Tiêu Dao Công Tử đang cùng một người giằng co.
Đôi cánh hắc sắc mơ hồ ẩn hiện phía sau Nguyệt, kết hợp với mái tóc dài màu bạc tạo thành tàn ảnh vạn phần quỷ dị. Vết máu, loang lổ vẫy trên người hắn, con ngươi màu tím đen tối phảng phất như vực sâu, nhìn chằm chằm Tiêu Dao Công Tử.
Hận ý ngập trời, phẫn nộ khôn cùng, còn có, thật sâu, thật sâu thống khổ cùng sầu bi, cuồn cuộn trong ao hồ sâu tím thẳm phẳng lặng như không hề gợn sóng.
Tiêu Dao Công Tử hoảng thần, hắn cảm thấy như mình đang rơi vào thâm đàm mỹ lệ mà lại vạn phần khủng bố này.
Ta rốt cuộc… đang làm cái gì. Hắn không ngừng tự hỏi.
Trầm mặc, giữa hai người trong lúc đó, không có ngôn ngữ.
Tiêu Dao Công Tử vô pháp mở miệng, chỉ là dời tầm mắt khỏi hồ sâu kia, hắn đã cảm thấy vạn phần khó khăn. Hắn nỗ lực giương mắt, chỉ thấy trên đỉnh đầu đối phương có ba chữ đỏ tươi vô cùng chói mắt.
“Nguyệt Phi Ly” .
Có loại cảm giác gần như ngạt thở áp bách trong lòng ngực, Tiêu Dao Công Tử không biết vì sao, hắn chỉ biết là hắn trốn không thoát, không thể thoát khỏi cảm giác mê hoặc lại run sợ kia.
Ta rốt cuộc… đang làm cái gì? Hắn lại tự hỏi mình lần nữa.
Trước khi có được đáp án, liên tục vài đạo hắc phù mãnh công, cũng đã đánh hắn ngã xuống đất.
“Ta không thể để ngươi chết nhanh như vậy.” Ngữ khí lạnh lùng tàn khốc khiến kẻ khác phát lạnh.
“Nguyệt Phi Ly… Minh Nguyệt?” Tiêu Dao Công Tử hỏi.
“…” Nguyệt không trả lời hắn, chỉ là không ngừng phát động phù pháp công kích.
Tiêu Dao Công Tử hoàn toàn không có đất đánh trả, không lâu sau, hắn hấp hối nằm trên mặt đất, máu chảy đầm đìa.
Nguyệt nhìn dòng máu chảy xuôi đến trước mặt y, tử mâu trung hiện lên một tia khoái cảm tàn khốc, âm hiểm cười, bắt đầu đọc chú ngữ Trì Dũ Thuật.
“Nguyệt!”
Tiếng Vô Cực vang lên khiến y chú ý, hồi thần, chỉ đám người của Tiêu Dao Công Tử đã bị đánh ngã, Nhất Kiếm bọn họ vẻ mặt đầy khẩn trương nhìn y.
“Được rồi…” Vô Cực phóng nhẹ âm thanh, lung la lung lay tiêu sái đến gần.
Nhìn Vô Cực, Nguyệt cười khổ, trở tay bắn ra một đạo linh phù, giết chết Tiêu Dao Công Tử.
“Nguyệt.” Vô Cực ngã người về phía trước, dùng cánh tay còn sót lại, đem y ôm vào trong lòng. Kể cả đôi cánh đem cùng ngân mang, gắt gao, ôm chặt.
Nguyệt nỉ non, vươn tay ôm lấy cổ Vô Cực.
“Húc…”
Dù thế nào… cũng không buông tay.
—-
Cổ nhân thường dùng những lời như “Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương” để hình dung cảnh quan đại mạc thảo nguyên, nhưng ở đây cũng không phải thảo nguyên đại mạc, nhưng cũng giống như cảnh trí ấy.
Bình nguyên rộng lớn, hàng hàng cỏ xanh cao đến eo mỗi khi bị gió thổi vào thì lại như sóng biển nhấp nhô, từng con cừu trắng tuyết đang cúi đầu ăn cỏ.
Cuối bình nguyên, có một hàng rào chắn gỗ. Vô Cực tựa trên lan can, ánh mắt ôn nhu nhìn ngắm phía xa.
Con ưng khổng lồ toàn thân trắng tinh đang bay dưới tầng trời thấp, móng vuốt kim sắc nắm lấy mông của một chú cừu, bắt bọn nó tụ lại cùng một chỗ, sau đó càng làm cừu đàn vượt qua bãi đất phụ cận, hành động của nó rất giống chó chăn cừu.
Nhân nhi mỉm cười chỉ huy con ưng khổng lồ, mái tóc dài màu ánh trăng tung bay trong gió, màu sắc kia, chói lóa đến mức Vô Cực cơ hồ mở mắt không ta. Khi người nọ quay đầu nhìn về phía hắn, chỉ là tầm mắt giao nhau, đã khiến cho nhịp tim Vô Cực đập hụt mấy cái.
Một loại tên là yêu say đắm gì đó, không ngừng tràn ra từ lồng ngực hắn, cho dù trên đầu đối phương có mấy chữ màu đỏ chói mắt, cũng không thể ngăn trở được nhu tình tràn đầy, làm hắn vừa đau, lại thương…
Chân chính ngăn trở hắn, kỳ thực chỉ là cái rào chắn chết tiệt.
Vô Cực trừng lan can trước mắt, thoạt nhìn chỉ là mấy khúc gỗ yếu ớt nhưng dù thế nào cũng đẩy không ra.
–
“Lan can đó không thể hủy được đâu.” Ta bật cười.”Hơn nữa ngươi cũng không nhảy qua được.”
“Ta đương nhiên biết.” Vô Cực cả người tựa trên lan can, lam mâu dừng ở ta, tràn ngập ý vị cầu khẩn.
“Nếu muốn vào như vậy, ngươi có thể đi nhậm chức nông phu.” Ta nói: “Học được kỹ năng Mục Dương là có thể tiến vào bãi cỏ.”
“Cấp 1 là đến chuồng dê, không phải thảo nguyên.” Vô Cực nói.
“Đúng a.” Ta cười nói: “Ta quên mất.”
“Học cũng vô dụng.” Vô Cực thở dài.
Kỹ năng Mục Dương cấp thấp nhất chỉ có thể ở trong chuồng dê nuôi dê, lên cấp 3 mới có thể đến thảo nguyên chăn thả. Mục Dương cấp 4 có thể thuê chó chăn dê hỗ trợ quản lý bầy dê, xua đuổi dã lang, cấp 6 có thể sử dụng sủng vật chăn thả, đề cao thật lớn độ linh hoạt cùng tính tiện lợi ( thuê chó chăn dê phí không ít tiền bạc, hơn nữa cũng không ăn ý lắm với chủ nhân ).
Đẳng cấp Mục Dương của ta đã sắp lên cấp 7, chỉ cần luyện đến cấp 7, không cần chỉ huy, sủng vật sẽ trực tiếp chăn thả bầy dê, hơn nữa sủng vật còn có giá trị kinh nghiệm. Trong lúc đoàn thể thi đấu, tăng gấp đôi kinh nghiệm kỹ năng sinh hoạt, đây chính là thời cơ tốt nhất để luyện kỹ năng sinh hoạt.
Bất quá, nguyên nhân ta đến bãi cỏ không phải vì giá trị kinh nghiệm gấp đôi kia, mà là, ta bị hồng danh.
Thiên Vận ngoại trừ vùng cấm, các nơi khác đều có thể PK, nhưng chỉ tương đối, PK nghiêm phạt cũng rất nặng. Mỗi một lần công kích ngoạn gia sẽ khấu trừ một trăm điểm danh vọng, giết chết ngoạn gia lập tức bị trừ một nghìn điểm danh vọng. Giá trị danh vọng âm dưới một nghìn sẽ bị hồng danh (ID chuyển thành màu đỏ hiện lên trên đầu người chơi ).
Ngoạn gia giết chết người mang hồng danh không bị trừ giá trị danh vọng, mà người chơi mang hồng danh tử vong, đẳng cấp sẽ rụng về cấp 1, cũng chẳng khác gì trọng luyện.
Vì thế tuy rằng chúng ta còn có đạo cụ vẫn chưa thu thập, nhưng là vì an toàn, không thể làm gì khác hơn là trở về bãi cỏ ( các nơi luyện kỹ năng sinh hoạt đều không thể PK, cũng không có quái vật ) luyện kỹ năng sinh hoạt, bằng không nếu như có người nào đó nhìn ta không vừa mắt, chém ta về thành hồi sức, vậy ta sẽ khóc không ra nước mắt.
Vô Cực còn lại là bởi vì cánh tay cầm vũ khí vẫn chưa mọc lại ( sau khi mất chi cần phải online một ngày mới có thể mọc trở lại ), lực công kích và phòng ngự giảm đi, hơn nữa hắn lo cho ta, vì vậy theo ta đến bãi cỏ luyện công, đem chuyện thu thập đạo cụ giao cho Nhất Phương bọn họ, dù sao có Nửa Cuộc Đời bọn hắn cùng đi, hẳn là không có vấn đề gì.
Được rồi, kỳ thực là có chút vấn đề.
Đó chính là…
Vô Cực thực sự rất muốn tiến vào bãi cỏ.
Ta buồn cười Vô Cực bày ra ánh mắt ai oán, bất đắc dĩ nói.
“Không có biện pháp, người không đạt được kỹ năng Mục Dương cấp 3 không thế vào bãi cỏ.” Ta cười khổ.”Ngươi cũng không mong muốn ta ly khai vùng cấm đi?”
Nghe vậy, Vô Cực sửng sốt, chợt thu hồi ánh mắt ai oán, thay bằng khuôn mặt tươi cười cuồng ngạo.
Hắn cười ngạo nghễ, nói: “Qua đây!” Cường thế cùng bá đạo trong giọng nói rất nhanh đã níu lấy ta.
Ta cười ngọt ngào, đi tới bên rào chắn, cách lan can gỗ, tựa đầu lên vai hắn. Vô Cực vươn cánh tay trái, giữ chặt thắt lưng ta, môi dán bên tai ta, ôn thanh nói nhỏ…
Có lẽ sẽ có người nghi vấn, sẽ cười nhạo, nói thế giới ảo của game online sẽ có tình yêu thật sự sao?
Bề ngoài xinh đẹp bày biện ra ngoài chỉ là một vài số liệu, lời ngon tiếng ngọt chỉ là thuận tay gõ ra, đầy những điều dối trá, tất cả… đều là hư vô… đều là giả tạo.
Thế nhưng.
Nếu như bọn họ thấy một màn như vậy…
Thảo nguyên xanh ngát, gió mát sảng khóa, ánh sáng mặt trời chậm rãi mọc lên, ánh ban mai cắt qua phía chân trời.
Hai người tại đây ôm lấy nhau giữa đất trời, yên tĩnh cùng ôn nhu vây quanh bọn họ….
Là chân thật.
—–