“Vừa rồi thực sự là nguy hiểm thật.” Tiểu Dương lòng còn sợ hãi nói: “Không ngờ Hắc Vô Thường lại đột nhiên bạo tẩu.”
“Xem ra Hắc Bạch Vô Thường đặt ra chỉ cần một tử vong, một khác sẽ cuồng bạo.” Chú Minh nói: “May mà Vô Cực lão đại muốn chúng ta tập trung toàn lực đánh Bạch Vô Thường trước, nếu như chia thành hai tổ, đánh xong Bạch Vô Thường, nói không chừng sẽ không có khí lực chạy trốn.”
“Một bên tử vong, một bên sẽ bạo tẩu.” Tàng Đao cười nói: “Thật giống Hắc Hùng gia tộc.”
Thiên Vận có rất nhiều tổ hợp quái phu thê hoặc thân tử, Hắc Hùng gia tộc mà Tàng Đao nói, do Hùng ba ba ( tám mươi lăm cấp ), Hùng mụ mụ ( tám mươi hai cấp ) cùng Hùng bảo bối ( bảy mươi sáu cấp ) ba con làm một tổ, chỉ cần giết chết một con trong đó, những con khác sẽ bạo tẩu.
“Ngươi là nói Hắc Bạch Vô Thường là huynh đệ sao?” Phiền Toàn hỏi.
“Điều không phải!” Tiểu Diệp hai tay nắm lấy bả vai Phiền Toàn, kích động loạng choạng, “Bọn họ là cảm, tình, tốt! Cảm tình tốt ngươi hiểu hay không a!”
“Ta hiểu a.” Phiền toàn nghiêng đầu, “Cảm tình tốt mà.”
“Ngươi không hiểu!” Tiểu Diệp kéo Phiền Toàn qua một bên, mưu đồ thuyết minh ( tẩy não? ) cho nàng, “[Cảm tình tốt] của nam nhân ngoại trừ hữu tình, còn có thứ càng ảo diệu (? ) hơn ngươi có biết hay không?” Hi Thượng cũng lập tức sáp vô giúp vui.
Hai người này… thật sự là đủ rồi.
Nghe Sa Lợi Diêp thuyết minh ( tẩy não! ) xong, Phiền Toàn cái hiểu cái không gật đầu.
“Cho nên Tiểu Hắc tức giận, là bởi vì chúng ta giết chết Tiểu Bạch? Vậy cùng cách nói lúc đầu có gì khác nhau?”
“Đúng vậy!” Tiểu Diệp đột nhiên kích động. “Ta tuyệt không muốn giết chết Tiểu Bạch, đều là Vô Cực bức ta!” Nàng chỉ vào Vô Cực, một bộ ‘đều là lỗi của ngươi’!
“Thật đáng tiếc.” Hi Thượng than thở: “Bộ dạng Tiểu Bạch trước khi chết nhíu mày lại, nhìn thấy mà tim người ta hảo đau…”
“Ta cũng vậy, sắp khóc luôn.”
Hai người này hoàn toàn say sưa trong đó.
“Nói như vậy, ” Phiền Toàn hỏi: “Nếu như Nguyệt Nguyệt bị giết chết, Vô Cực cũng sẽ phát điên á?”
“Ta xem không chừng…” Sa Lợi Diệp như tên trộm hề hề đem ánh mắt ném tới hơi nào đó, ái muội nở nụ cười.”Nhà của chúng ta, hẳn là không chỉ có một đôi.”
Hi Thượng cũng cười đến vạn phần quỷ dị.
“A?” Chỉ có Phiền Toàn hoàn toàn chưa tiến nhập vào thế giới bí ẩn.
Một bên, Nửa Cuộc Đời cau mày, đang trị liệu cho Thiên Xứng người đầy thương tích.
“Sao ngươi không cẩn thận một chút?” Khẩu khí Nửa Cuộc Đời thật không tốt, “Ngươi không giống phải kỵ sĩ như Chú Minh, cũng không phải đạo tặc như hai tên tiểu quỷ kia, nhào lên phía trước làm gì hả?”
“Ta là hệ cận chiến.” Thiên Xứng vô tội nhìn về phía Nửa Cuộc Đời, “Nhất định phải xông lên phía trước.”
“Vậy cũng không…” Mới nói phân nửa, Nửa Cuộc Đời đại khái nghĩ mình thực sự không có lý do khẩn trương như vậy. hệ vận chiến hệ vốn sẽ xông lên tuyến đầu không sai, cho nên hắn lập tức khôi phục biểu tình trời sập cũng không quan hệ, không quan tâm nói: “Quên đi! Ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Sau đó ngược lại giúp những người khác trị liệu.
Thiên Xứng lăng lăng nhìn bóng lưng Nửa Cuộc Đời, lại nhìn những vết thương trên người mình đang từ từ tiêu thất. Hắn giương lên nụ cười ôn hòa, dùng âm lượng có hơi lớn nói với Nửa Cuộc Đời: “Cám ơn! Nửa Cuộc Đời đại ca.” dừng một chút, “Còn có, ta nghĩ muốn Nửa Cuộc Đời đại ca coi trọng a!” Vì hắn biết Nửa Cuộc Đời sẽ đến giúp bọn hắn bổ máu, cho nên mới có thể liều mạng đánh quái như vậy.
Thiên Xứng nói xong, lập tức nhanh như chớp chạy đi nói chuyện phiếm với Tàng Đao.
Lần này đổi lại là Nửa Cuộc Đời ngây ngẩn cả người.
“Ngươi rốt cuộc có buff không! ?” Nhất Phương lạnh lùng nói.
Nửa Cuộc Đời lấy lại tinh thần, vung lên nụ cười hồ ly, giơ quyền trượng, sau đó…
Quay đầu đi!
“Ngươi không phải thần thánh chiến sĩ sao? Tự mình buff đi!” Ngụ ý chính là, sau này hắn cũng sẽ không giúp Nhất Phương buff máu nữa.
Nhất Phương nhún nhún vai, ngược lại nhìn về phía Nguyệt.
Này… này… không liên quan gì đến y!
Y cũng không dám đắc tội hồ ly này nha.
—-
Một trận tiếng thông báo dễ nghe của hệ thống vang lên, máy lão hổ ăn tiền phun ra một tờ giấy mày vàng, Nhất Kiếm cúi xuống, nhặt lên tấm giấy, tay hắn hưng phấn mà run lên.
Nhất Kiếm nắm chặt tờ giấy trong tay, vội vội vàng vàng chạy ào vào sòng bạc đổi. Thẳng đến tờ giấy trong tay đổi thành vũ khí nặng trịch, hắn mới khẳng định đây là hiện thực, không phải đang nằm mơ.
Dù sao, Nhất Kiếm đã mơ một màn này cả ngàn lần rồi.
Nhất Kiếm nơm nớp lo sợ đem vũ khí thu vào trong đai lưng trữ vật. Không chỉ ngón tay, toàn thân hắn đều run rẩy.
“Được rồi! Rốt cục ta đã lấy được Ma na tư thản cung!” Nhất Kiếm dùng kênh đoàn hô to. Hắn biết rõ, nếu như dùng kênh chung sẽ có kết cục gì, một chút đại não Nhất Kiếm vẫn phải có.
“Chúc mừng a.” Trên kênh đoàn duy nhất nghe được tiếng Danh Đao Môn/
“Cảm tạ.” Nhất Kiếm cảm động đến khóc rống lên.
“Tố chất thế nào?” Danh Đao hỏi.
“Để lát rồi nói cho ngươi.” Trang bị cấp SSS+, không nhận chủ thì không nhìn được tính chất vốn có.
Nhất Kiếm lòng tràn đầy vui mừng đi ra sòng bạc, đang suy nghĩ phải thể nào đưa cung cho Lạc Hồn thì lại phát hiện, Lạc hồn vừa lúc đứng ở đối diện sòng bạc.
Lạc Hồn dương lên nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, ý tứ hàm xúc bất minh nhìn hắn.
“Hồn! Thật… thật trùng hợp a.” Nhất Kiếm khẩn trương nuốt một ngụm nướt bọt, hắn cảm thấy tim mình đập thiệt là nhanh.
“Ngươi thế nào… Thế nào lại ở chỗ này.”
“Đang đợi một tên ngu ngốc.” Lạc Hồn cười nhạt, khóe miệng phun ra lời độc chết người.
“A?” Nhất Kiếm ngây ngẩn cả người, “Ngươi đang đợi ai a?”
Lạc Hồn thật muốn đương trường mắt trợn trắng cho hắn xem. Nếu không phải nghe Diêu Diêu nói, Nhất Kiếm vì muốn tặng hắn thứ vũ khí gì đó, gần đây đều dán vào máy lão hổ ăn tiền cống hiến kinh phí cho thành, bằng không hắn cần gì phải ở lại thành, đã sớm cùng Tàng Đao đi tìm Tử đại hoặc là bồi Diêu Diêu bọn họ đi luyện công rồi.
Không đợi Lạc Hồn mở miệng, Nhất Kiếm liền nói tiếp: “Quên đi, ngươi tới vừa lúc, ta có thứ này cấp cho ngươi.” Sau đó thí vui vẻ chạy đến trước mặt hắn, điểm giao dịch, còn cười hệt như một tên ngốc.
Lạc Hồn vốn định cầm đồ xong sẽ quay đầu rời đi, thế nhưng nhìn đến trang bị trong bảng giao dịch, gương mặt vốn nhất quán nụ cười nhàn nhạt khó có được biểu tình khác biệt.
Lạc Hồn mở to hai mắt nhìn, chợt hơi hơi nhíu mày.
Đó là một thập tự cung màu xanh biếc, trên phần phóng tiễn còn có một ngũ căn cầm huyền tinh tế. Không cần kiểm tra tư liệu vật phẩm, hắn liền biết, đó là vũ khí trong mộng của toàn bộ du săn ( người hát rong + cung tiến thủ ): Ma na tư thản cung.
Trước bất luận trị số phụ gia của bản thân vũ khí, Ma na tư thản cung cùng Minh Nguyệt kiếm trượng của Vô Cực cũng giống như nhau, kiêm hai loại tính chất vũ khí ( Minh Nguyệt kiếm trượng là kiếm và ma trượng, Ma na tư thản cung là nhạc khí và cung ). Có chuôi cung này, du săn đang luyện công thì sẽ không cần phải đổi đi đổi lại khiến cho luống cuống tay chân.
“Ngươi là ngu ngốc sao?” Lạc Hồn nhịn không được mắng lên. Trời biết muốn thắng được chuôi vũ khí này phải xài hết bao nhiêu tiền! Hắn thậm chí có thê lấy số tiền này mua một chuôi cung và nhạc cụ cấp SSS.
Người này… thật không phải ngu ngốc bình thường. Lạc Hồn vô lực nghĩ.
“Mau nhận lấy, mau nhận lấy! Ta đặc biệt đổi lấy đưa cho ngươi nha, ta van ngươi ngươi nhận lấy đi.” Nhất Kiếm không ngừng hối thúc, cửa sổ giao dịch bị hắn ấn ‘xác định’ đến mức như thể bị đăng đăng rung động.
Lạc Hồn rất muốn rất muốn cự tuyệt, lúc trước Diêu diêu cũng không nói cho hắn đó là thứ quý trọng như vậy ( là Tiểu Dương cùng Diêu Diêu nói, Tiểu Dương cũng không biết Nhất Kiếm muốn đổi vật gì ), thứ này, hắn làm sao mà thu được.
Thế nhưng, hắn làm sao có thể cự tuyệt…
Hắn thu không nổi giá trị của vật ấy, nhưng lại vô pháp cự tuyệt giá trị tâm ý bên ngoài.
Cuối cùng, Lạc Hồn ở trong lòng thở dài một hơi, ấn xác định.
Vật phẩm: Ma na tư thản cung ( song thủ vũ khí )
Đẳng cấp: SSS+
Trạng thái:
Sức mạnh +50
Tinh thần +20,
Mẫn tiệp + 20,
Công kích +150,
Tầm bắn cung tiễn ở điểm 0 giờ tăng gấp 5 lần,
Ma pháp trì hoãn giảm 50%
Tùy cơ phụ gia hiệu qua ngũ liên thỉ.
Kỹ năng: Thiên lại chi âm (âm thanh của tự nhiên) – sau khi sử dụng, tốc độ khôi phục SP của người sử dụng và đội hữu tăng gấp đội, kỹ năng ma pháp tăng 1 cấp. Có tác dụng trong thời gian ba mươi phút, một ngày đêm dùng một lần )
Theo bản năng lược qua các loại trị số phụ gia loạn thất bát tao (? ), Lạc Hồn ngốc lăng nhìn hạng thuộc tính gia tăng tầm bắn. Phải biết rằng, thiết trình cung tiễn thủ hiện tại của hắn, từ cự li bắt đầu mà nói, đại khái có thể theo từ cửa nam bắn đến cửa bắc, tiếp tục gia tăng, hắn chỉ cần đứng ở trên tường thành là có thể đánh được quái ở khu luyện công ( đương nhiên, đây là không có khả năng. Khi ở khu an toàn thì không thể công kích đến quái vật ở khu luyện công ).
Được rồi! Hắn chỉ biết vũ khí này mạnh đến biến thái.
Lạc Hồn nhìn Nhất Kiếm một bộ biểu tình có điều cần xin rất rõ ràng, nói: “Có chuyện cứ nói đi.” Vô sự xum xoe, không phải gian cũng là trộm, cũng không cthể không có bất kỳ yêu cầu gì.
“Ta nghĩ… Ta muốn…” Nhất Kiếm ấp a ấp úng.”Ta nghĩ… ngươi… Ta nghĩ…”
“Nói nhanh được không?” Bằng không hắn sẽ nhịn không được cho một quyền xuống đầu.
“Ách… Ta nghĩ…” Nhất Kiếm cũng hiểu được ấp a ấp úng như vậy rất là uất ức, thế nhưng hắn chính là khẩn trương a.
“Ân?” Không chỉ muốn đánh, Lạc Hồn càng muốn bỏ đi.
Nhất Kiếm hít sâu một hơi, rốt cục có đủ dũng khí, lớn tiếng nói: “Ta muốn hẹn gặp ngươi!”
“A?” Là hắn nghe lầm sao? “Hẹn hò?”
“Không phải hẹn hò! Cũng không thể nói không phải.” Nhất Kiếm bắt đầu nói năng lộn xộn.”Chính là… chính là muốn hẹn ngươi ra ngoài chơi thôi! Có thể không, chỉ là đi ra ngoài chơi mà thôi. Không ý gì khác.”
“…” Cái gì mà không có ý gì khác, ý tứ của hắn căn bản rõ ràng vô cùng có được hay không.
Người “không có ý gì khác”, sẽ thành cái đuôi theo ở sau lưng hắn chuyển không ngừng?
Sẽ ngu ngốc bày trò đùa giỡn ngu ngốc chỉ vì muốn chọc hắn cười? ( tuy rằng không có thành công )
Sẽ tan hết thiên kim để đổi một chuôi vũ khí cho hắn?
Quỷ mới tin!
Hắn chưa thấy người ngu ngốc như thế, cũng chưa từng thấy người có nghị lực như vậy…
“Ngươi có bệnh a.” Lạc Hồn vô lực nói: “Ngươi thực sự có bệnh.”
Mà cự tuyệt không được chính mình, đồng dạng bệnh cũng không nhẹ.
Lạc Hồn mang theo một tia buồn bực, làm ngay chuyện hắn đã muốn làm ngay từ đầu.
Quay đầu đi!
Không để ý tới Nhất Kiếm ở phía sau hắn, vẻ mặt đau khổ, “A a a!” Giống như con vịt chết kêu không ngừng
“Lạc Hồn a!” Nhất Kiếm đau khổ kêu.
“Lúc nào…” Bỏ xuống những lời này, Lạc Hồn tiếp tục đi mà không quay đầu lại.
Nhất Kiếm ngẩn người, lộ ra vẻ như hài tử bắt được kẹo, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, lập tức đi theo.
Thân ảnh một trước một sau, tựa hồ đại biểu… dây dưa nào đó.
“Vậy chủ nhật tuần sau được không? Hay là tuần này?”
“Không thì tuần sau nữa, tuần sau nữa, tuần sau sau sau sau nữa, Lạc Hồn muốn đi lúc nào cũng được.” Phía sau là Nhất Kiếm, đang quấn quýt lấy Lạc Hồn ‘tự chủ” hỏi không ngừng.
Khóe môi Lạc Hồn gương lên nhàn nhạt, lạnh lùng mỉm cười, chỉ là tựa hồ thiếu chút cảm giác xa cách.
“Ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Câu nói đầu tiên đem vấn đề đẩy trở về.
“Vậy chủ nhật tuần này nha! Lạc Hồn ngươi muốn đi đâu?”
“Ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Lời giống như đúc.
“Đài Nam được không? Đài Nam hoặc Cao Hùng, giá hai cái địa phương ta tương đối quen thuộc.” Nhất Kiếm nghĩ, nếu như Lạc Hồn lại trả lời “Ngươi vui vẻ là tốt rồi”, hắn có thể cực kì cao hứng, an bài đi cả hai nơi, chơi luôn cả hai ngày.
Ngoài Nhất Kiếm dự liệu, Lạc Hồn nói: “Đài Nam được rồi, Cao Hùng ta chơi ngán.”
“Vậy Đài Nam!” Tiểu ác ma Nhất Kiếm có chút mất mát nho nhỏ lập tức bị Tiểu thiên sứ Nhất Kiếm vui vẻ cao hứng đá qua một bên. Hắn hoa tay múa chân vui sướng hoan hô, chỉ kém đảo một vòng quanh Lạc Hồn.
“YA! Hồn muốn hẹn hò với ta!” Hắn muốn hỏi Nguyệt đại ca, Đài Nam có chỗ nào chơi vui.
“Ngu ngốc!” Lạc Hồn hừ lạnh. Còn có cái “Hồn” kia là có ý gì, ai cho phép hắn kêu như thế!
“Chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu đây? Trạm xe lửa?” Hưng phấn qua đi, Nhất Kiếm tiếp tục quấn quít lấy tự chủ hỏi hỏi.
“Ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Kẻ kia vẫn chỉ trả lời đúng một câu.
Hai người một lạnh một nóng, có thể ngoài ý muốn thập phần phù hợp. Giờ khắc này, bầu không khí phi thường mỹ hảo.
Nếu như không có bị thông báo của hệ thống thình lình cắt đứt…
—-