Tinh hỏa kim bạch sắc bùng lên rồi lụi tắt, ngay sau đó lại lóe lên một đám tinh quang thanh lục sắc.
“A!” Ta thầm kêu một tiếng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cả người càng không ngừng run rẩy.
Vô Cực vội vã đỡ lấy ta đứng không vững, trong đôi mắt xanh tràn đầy lo lắng, “Làm sao vậy? Tại sao ngươi có thể như vậy?”
“Ta không biết… Trong đầu đột nhiên có rất nhiều hình ảnh tràn vào.” Ta vẫn chưa hết sợ nói.
“Không có việc gì… Không có việc gì.” Vô Cực vỗ nhẹ lên lưng ta, trấn an.
“Nguyệt đại ca thấy cái gì? Sao lại phản ứng kịch liệt như vậy.” Nhất Kiếm hỏi.
“Ta không biết… Này hình ảnh lóe lên quá nhanh…” Không phải thân thể ta kém, mà là tay ta vừa đụng tới mặt thạch bản, trái tim đột nhiên kịch liệt nhảy lên, tốc độ nhanh đến mức làm ta vô pháp thừa thụ, cho nên mới có phản ứng lớn như vậy.
Vô Cực nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán ta, lồng ngực hắn ấm áp, khiến tình tự ta dần dần bình phục, cũng chậm rãi hồi tưởng những hình ảnh vừa rồi.
“Chờ một chút, để ta hảo hảo đích hồi tưởng một chút.” Ta nói.
Nhất Kiếm gật đầu, mọi người thu hồi ánh mắt quan tâm, mà ta thì lẳng lặng tựa trong lòng Vô Cực.
Hiện tại, chỉ còn lại có Lạc Hồn không sờ thạch bản.
Lạc Hồn nguyên bản không có hứng thú nào, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, hắn không thể làm gì khác hơn cũng đưa tay chạm lên thạch bản kia.
Khi rời tay, biểu tình luôn luôn cười nhạt kia có hơi thay đổi, còn như có như không nhìn qua Nhất Kiếm.
Sa Lợi Diệp tinh mắt đã phát hiện, muốn lên tiếng trêu chọc, đã thấy bốn mặt thạch bản trong khoảnh khắc Lạc Hồn rời tay kia, tựa như thủy tinh bị đánh nát, “loảng xoảng!” một tiếng, vỡ tan thành từng mảnh từng mảnh.
Những mảnh vỡ tản ra xung quanh, từ từ biến mất.
Tiếp theo xuất hiện trước mắt, là một thạch huyệt hôn ám mọc đầy rêu xanh, chúng ta đang toàn thân ướt đẫm ngâm mình ở trong hồ thạch huyệt.
“Xem ra… Đây mới là phần thưởng nhiệm vụ [thông thường].” Hoàng chỉ vào tiền phương tràn đầy một đống kim tệ cùng trang bị, hắn là người duy nhất, ngoại trừ Vô Cực, không bị biến hóa thình lình xảy ra này dọa đến sửng sốt.
Nhất Kiếm ngẩn người, sau đó số tế bào não mới có liền hoàn toàn bị “cảnh đẹp” trước mắt hút đi, hắn hú lên quái dị: “Tiền a!”, hai mắt hóa thành $ o $, cả người lập tức nhào vào đống kim tệ kia.
Tiểu Dương và Thiên Lý thích góp vui, cũng hú lên đi gom tiền.
“Như vậy được không?” Chú Minh do dự nói: “Bảo vật không phải đều phải chia đều sao?”
“Trở về thành lại chia.” Vô Cực chích nhàn nhạt đáp lại một câu như vậy.
“A?” Chú Minh càng thêm khó hiểu.
“Bọn họ sẽ không tư tàng đâu.” Ta cười nói: “Ta biết ngươi cũng sẽ không…”
Chú Minh lúc này mới hiểu được ý câu nói của Vô Cực, tuy rằng quy định toàn bộ bảo vật đều để tế ti trước nhặt sau chia, nhưng để những người khác kiểm cũng không sao cả, mọi người chỉ là thưởng thức niềm vui mà thôi, cuối cùng vẫn là lấy ra chia đều.
“Tiểu thụ! Nếu ngươi không lấy sẽ bị chúng ta cướp sạch nha!” Tiểu Dương hốt một đống kim tệ nhét vào đai lưng trữ vật, cười nói.
Trong mắt Chú Minh lộ vẻ sùng bái cùng cảm động khi được tín nhiệm, hắn chưa từng gặp qua đội hữu nào, không hề cố kỵ mà hoan nghênh hắn đến “chia của”, lại không hề lo lắng sẽ bị hắn nuốt riêng.
Chú Minh giương lên nụ cười thật lớn, cũng xắn tay áo lên, nhảy vào đống kim tệ, “Lưu một chút cho ta nữa a!”
“Thật nhàm chán.” Sa Lợi Diệp hừ nhẹ một tiếng, nhìn mấy người kia đùa giỡn với núi kim tệ.
“Ngươi không lấy?” Nhất Phương hỏi.
“Dù sao cuối cùng ta cũng được chia một phần, mệt mỏi như vậy để làm chi.” Tiểu Diệp thờ ơ nói: “Ta mệt mỏi quá chừng.”
“Ác!” Nhất Phương lên tiếng, xoay người đi tới trước mặt Hoàng.
Hoàng chính đang cầm một hỏa cầu, hong khô trường bào bị nước làm ẩm ướt.
“Mượn miếng lửa.” Nhất Phương nói, hắn cũng muốn hong khô y phục ướt nhẹp của mình.
Hoàng không có phản ứng, bất quá hỏa cầu lại cháy thịnh hơn một chút, Vô Cực cũng điểm mấy khỏa quang cầu, lấy mình làm tâm, quang cầu di động giữa không trung, cả thạch huyệt ấm áp hẳn lên.
Hệ thống thông báo! Ngoạn gia Chú Minh, Tà Hỏa Hoàng, Sa Lợi Diệp, Húc Chi Vô Cực, Bạch Bất Xuyên Dương, Nguyệt Phi Ly, Thiên Các Nhất Phương, Thiên Lý Nhậm Ngã Hành, Nhất Kiếm Thiên Hạ, giải khai nhiệm vụ thần điện, thưởng 1000 danh vọng.
Nhất Kiếm đang nhặt lên trang bị cuối cùng trên mặt đất, trước mắt nhảy ra đoạn hệ thống thông báo này.
“Một nghìn!” Nhất Kiếm kinh ngạc kêu lên.
Trong Thiên Vận, giá trị danh vọng thưởng cho khi hoàn thành nhiệm vụ không cao, một nghìn danh vọng này, chính là phần thưởng cao nhất từ trước đến nay! Xem ra Trình Ngũ nói về nhiệm vụ thưởng danh vọng cao chính là cái này đi. Thông báo vừa biến mất, thạch huyệt đột nhiên mãnh liệt lay động, trên đầu không ít nham thạch rớt xuống, mặt đất cũng vỡ vụn ra.
Ta lúc này mới nhớ lời Tinh Tiết Hắc Mâu đã nói qua, vội vã nói với mọi người: “Tinh Tiết nói, khi chúng ta giải xong nhiệm vụ, nơi này sẽ sụp xuống.”
“Vậy còn chờ cái gì, còn không mau chạy!”
Một mảnh loan nguyệt treo trên nền trời đêm trong sáng, ánh sáng bạc mong manh nhẹ nhàng tỏa ra.
Ngay lúc loan nguyệt lên tới giữa trời, trong cát vàng cuồn cuộn, từ trống rỗng đột nhiên hiện ra một tòa thần điện ngân bạch sắc, những người chơi ở bên ngoài chờ đợi đã lâu, nhanh chân sôi nổi đi vào tòa thần điện chỉ xuất hiện trong năm phút này.
Thiên Lý cũng lôi kéo Tiểu Dương chạy đi, nhưng bọn hắn vừa đưa chân tiến vào cửa thần điện, lập tức bị một kết giới trong suốt đẩy bật ra.
“Quả nhiên vào không được nữa.” Thiên Lý ảo não nói.
Nhìn kỹ có thể phát hiện, trên người Thiên Lý và Tiểu Dương đều dính đầy bụi đất cát vàng, đương nhiên những người khác cũng không tốt hơn chỗ nào.
Chúng ta tại góc thạch huyệt phát hiện một cầu thang dẫn lên trên, trước khi tất cả đổ sụp xuống, ly khai thạch huyệt. Lối ra của cầu thang giấu ở trong một cồn cát lớn, phải từ đó mà bò đi ra. Y phục trên người chúng ta ẩm ướt nên dính đầy đất cát. Vậy nên mới thành bộ dạng mặt đầy bụi đất như lúc này.
Thiên Lý không thể làm gì khác hơn là lại lôi kéo Tiểu Dương, ủ rũ đi trở về.
“Thật đáng tiếc.” Tiểu Dương thất vọng nói.
“Đừng thất vọng!” Chú Minh vỗ vỗ vai Tiểu Dương và Thiên Lý.”Tử đại có rất nhiều chỗ vui có thể đến thám hiểm.”
“Nói cũng phải!” Tiểu Dương cười nói.
Lúc này, nguyệt diệu chi điện màu ngân bạch đột nhiên phát sinh quang mang chói mắt, thần điện to như vậy từ từ biến mất trong ánh sáng mãnh liệt mà lại không chói mắt kia. Ngân quang tán đi, chỗ đất trống nguyên bản có thần điện, trong trống rỗng cuộn lên một màn ánh sáng bạc, mang theo nhiều điểm lấp lánh, uốn lượn bay vút lên về phía loan nguyệt.
Vây chung quanh chỗ đất trống là những người chơi đang ảo não vì không chạy kịp thời gian 5 phút thần điện xuất hiện, nhìn thấy màn ngân tinh đáng yêu này, biểu tình buồn bực được thu hồi không ít. Chí ít, chuyến đi này bọn họ cũng không phải uổng công.
“Không vào được cũng không tệ a.” Tiểu Diệp vươn tay bắt lấy tấm màn bạc.
“Xem ra trang web viết không hoàn toàn chính xác.” Vô Cực nói: “Nguyệt diệu chi điện cũng rất đẹp.” Đương sơ hắn tra được tư liệu nói trong bốn thần điện, đẹp nhất chính là Tịch dương chi điện, cho nên Vô Cực mới bảo mọi người tập hợp buổi chiều.
“Giờ phải làm gì đây?” Nhất Kiếm hỏi.
Ánh trăng ôn hòa rơi trên cồn cát nhấp nhô, những hạt cát phản xạ ánh trăng, từng điểm từng điểm, lóe sáng lấp lánh.
“Ta muốn đi xem Xích Thổ đại lục.” Ta dừng ở viễn phương, không yên lòng nói.
“Xích Thổ đại lục? Nguyệt đại ca vì sao đột nhiên lại muốn đến đó?” Thiên Lý hỏi.
“Ta… có chuyện cần phải hoàn thành.” Ta nheo mắt lại, nỗ lực hồi tưởng hình ảnh vừa nhìn thấy trên trụ đá kia.
Giữa hoang mạc, trường bào hồng sắc, ở trong gió bay múa đến bi thương…
Dưới ánh nến yếu ớt, mạt bạch ảnh cô độc vô tận…
Trên bình thai bạch sắc, trình ngũ chỉ về phương xa nói: “Người kia, đã xuất hiện.”
Còn có… vị chiêm bặc sư mặc áo choàng thần bí, nhìn vào thủy tinh cầu, thì thầm nói: “Con thuyền… đến từ hướng tây, hi vọng… đã rồi đến.”
Ta vẫn cho rằng Trình Ngũ nói “người kia” là Vô Cực.
Ta vẫn cho rằng chiêm bặc sự nói “con thuyền”, là chỉ thuyền cứu viện.
Thẳng đến bốn hình ảnh này gộp cùng một chỗ, ta mới biết được, nguyên lai là…
“Chuyện gì?” Nhất Kiếm hỏi tiếp.
“Biệt Tây Bặc lần kia ngươi cũng có đi theo giải đi?” Ta hỏi lại Nhất Kiếm.
“Ừ!” Nhất Kiếm gật đầu.”Có a, làm sao vậy?”
“Ngươi còn nhớ rõ, thôn trưởng tân thủ thôn Ma tộc nói, kẻ phản bội Biệt Tây Bặc là ai không?”
“Ân… Không nhớ rõ lắ.” Nhất Kiếm suy nghĩ một chút, “Hình như là một chiếu tướng.”
“Lúc chúng ta đi đánh kim sắc linh đang, không phải tại tầng trên cùng Chiếu Tướng trủng phát hiện một NPC sao?”
Lạc Hồn xen vào: “Ý của ngươi là…”
“Ta không quá khẳng định.” Ta nói: “Cho nên muốn đi xem.”
Tiểu Diệp nói rằng: “Chúng ta cùng đi đi! Ta sớm đã muốn nhìn Biệt Tây Bặc một cái.”
“Đúng vậy! Cùng đi giải đi!” Tiểu Dương cũng reo lên.
“Không được.” Ta từ chối khéo ý tốt của mọi người.”Ta không muốn hại các ngươi một chuyến tay không.”
Nhất Kiếm há mồm đang muốn nói cái gì đó, lại bị Vô Cực đưa tay ngăn lại.
“Ta đi cùng Nguyệt là được rồi.” Vô Cực nói.
“Không cần…” Ta tự mình đi thì tốt hơn.
“Ngươi đi một mình không đến được tầng cao nhất Chiếu Tướng trủng đâu.” Vô Cực nói một câu đã đem lời cự tuyệt bên miệng ta đánh trở về.
“Ta đi được mà… Chỉ là một đường đi tới mà thôi… Ta không có vô dụng như vậy.” Lầm bà lầm bầm. Được rồi, kỳ thực là đi không được…
“… Ta cùng Vô Cực trực tiếp ngồi thuyền đến Xích Thổ, không trở về trung ương.” Ta nói: “Các ngươi xem phải về thành hay tiếp tục ở lại Tử đại cũng được.”
“Vì sao không đi từ trung ương?” Thiên Lý hỏi: “Như vậy tương đối nhanh cũng rẻ tiền hơn đi.”
“Tử Vong đại lục mới mở một con đường hàng hải mới, có thể trực tiếp đến cảng phụ cận Chiếu Tướng trủng, tuy rằng phải chuyển không ít trạm, thế nhưng… đỡ hơn là phải đi qua con đường không lối về.” Ta nói.
“Ác ác ác!” Mọi người đều lộ ra biểu tình ‘thì ra là như thế’.
Cùng với việc phải đi con đường quỷ quái kia, ta thà tình nguyện dùng nhiều tiền và tốn thời gian hơn.
Đường hàng hải mới này có không ít tiểu đảo, ta và Vô Cực lại không gấp, vì vậy chỉ cần thấy hòn đảo nào đẹp liền dừng lại dạo quanh, như vậy một đường đi một chút dừng một chút, đến trưa ngày hôm sau mới đến Xích Thổ đại lục.
Bến cảng phụ cận Chiếu tướng trủng gọi là Thu Ly cảng, thôn trang không lớn, người chơi trong thôn cũng không ít, hơn nữa phần lớn là Hắc Yêu. Chúng ta tại trong thôn mua các loại dược phẩm, liền xuất phát đi đến Chiếu tướng trủng.
Chiếu tướng trủng, quái từ tầng 1 đến tầng 4 đối với chúng ta không hề có tính uy hiếp, nhưng bởi vì hiện giờ ở chỗ này có rất nhiều người luyện công, tha quái theo có thể hại đến người khác, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là đánh từng con từng con mà đi tới.
Đánh loại quái chắn đường mà chẳng có điểm kinh nghiệm này, thực sự là… phiền chết người đi được!
Tới tầng 5, chúng ta không ham chiến trực tiếp bước vào đồ đằng đỏ như máu tiến vào thạch huyệt.
NPC thân mặc bạch y, mặt không có chút máu vẫn như cũ cúi đầu nhìn đất, cũng không nhúc nhích đứng ở linh đàn. Bóng dáng của hắn, bị ánh nến yếu ớt hoảng động lúc ẩn lúc hiện. Giống như chiếc lá khô cô độc trên cành, trong cơn gió mạnh, bất an run rẩy.
“Xin chào, xin hỏi ngươi có quen biết Biệt Tây Bặc không?” Ta đi tới bên cạnh NPC kia, hỏi.
Nghe được ba chữ Biệt Tây Bặc, trên mặt NPC lộ ra một tia hoang mang.
“Biệt Tây Bặc… Là ai?”
Nghe thấy hắn hỏi như vậy, ta còn cho là mình nghĩ sai rồi, đang định rời đi, rồi lại nghe NPC nói: “Vì sao… Ta lại có ấn tượng với cái tên này?”
“Có ấn tượng?” Ta không giải thích được hỏi. Đây là ý gì?
“Ta không nhớ gì cả… ngay cả ta là ai… vì sao ở chỗ này.” Hắn thống khổ ôm lấy đầu.”Cái gì đều… không nhớ được, thế nhưng… vì sao ta lại cảm thấy cái tên này rất quen thuộc?” Hắn lẩm bẩm..
“Biệt Tây Bặc… Biệt Tây Bặc… Tên này mỗi khi ở trong lòng mặc niệm một lần, là cảm thấy đau, nỗi đau sâu tận xương tủy… Còn có, thật sâu, thật sâu…. tưởng niệm.”
Hắn mờ mịt nhìn ta.”Biệt Tây Bặc rốt cuộc là ai?” Lại dời tầm nhìn qua hai tấm biển trái phải linh đàn, chữ viết từ lâu đã không còn thấy rõ.
“Mà ta… là ai?” Thì thào hỏi.
Người không thể quên được quá khứ bi thảm…
Kẻ không thể nhớ tốt đẹp từng trải qua…
Hai người kia, đồng dạng bi thương.
“Ta mang ngươi đi tìm Biệt Tây Bặc, có thể ngươi sẽ nhớ ra.” Ta nói.
“Mang ta đi tìm hắn, ta muốn thấy hắn.”
Hắn nói xong, trước mắt chúng ta nhảy ra một dòng thông báo.
Hệ thống thông báo. Xúc phát nhiệm vụ ẩn giấu: Quá khứ của Cô Hồn.
“Xem ra nhiệm vụ ẩn này, phải nói ra tên của Biệt Tây Bặc mới có thể xuất hiện.” Vô Cực nói: “Bây giờ chúng ta phải đi tìm Biệt Tây Bặc.”
“Ân, về thành trước đi!” Ta nói, liền muốn lấy ra hồi quyển trở về thành.
“Chờ một chút!” Vô Cực ngăn ta lại.”Trước phải nhìn kỹ nội dung nhiệm vụ đã.”
“Ân?” Ta theo lời gọi ra bảng nhiệm vụ, nhìn xong, nhịn không được kêu một tiếng, “Không thể nào!”
Nội dung nhiệm vụ nói rõ, NPC “Cô Hồn” không thể thu vào không gian sủng vật, chỉ biết di động phía sau người chơi, nếu như ta sử dụng hồi quyển trở về thành, hắn cũng chỉ có thể từ nơi này chậm rãi đi ra ngoài. Lượng máu của Cô Hồn chỉ có một trăm, công kích, phòng ngự, mẫn tiệp, các loại tố chất đều là một, một con quái ở đây tùy tiện cho một đấm là có thể bóp chết hắn ngay lập tức, nếu như Cô Hồn “thăng”, nhiệm vụ này sẽ thất bại.
Cô Hồn ngoại trừ dễ thăng ra, cón có một chỗ cũng rất phiền phức, chính là tốc độ di chuyển của hắn cực kì chậm ( siêu, cấp, chậm! ), còn có thể thỉnh thoảng lại dừng lại đờ ra, cũng may không cho Nhất Kiếm theo tới làm nhiệm vụ, bằng không khó đảm bảo hắn sẽ không kiên nhẫn mà một đao chém chết Cô Hồn này.
Cô Hồn có thể theo người chơi cưỡi phương tiện giao thông, tuy rằng phải dùng tiền xe nhiều hơn, nhưng còn tốt hơn một đường lết bộ đến sa mạc ma vực. Chúng ta ra Chiếu Tướng trủng, lại từ Thu Ly cảng ngồi thuyền đến Bích Sa cảng, tiếp tục ngồi mã xa đến Long Tư Khảm Thành.
Bởi vì còn phải mang một Cô Hồn siêu cấp dễ teo, nên ta cùng Vô Cực, đi theo một mạo hiểm đội cũng muốn đi sa mạc ma vực luyện công, dưới sự “hộ tống” của họ ( chủ yếu là bảo vệ cái cô hồn hết chỗ dùng kia ), rất thuận lợi đi đến giáp giới ma quật.
“Phía trước chính là ma quật.” Một kỹ sĩ trong đội nói: “Chúng ta không qua đó, các ngươi cẩn thận một chút.”
“Cảm tạ. Các ngươi cũng phải cẩn thận!”
Đội mạo hiểm kia quay lại về khu luyện công của mình, chúng ta lại tiếp tục đi sâu vào trong ma quật.
Quái ở ma quật đại thể là Cốt Long cấp 125, đẳng cấp mặc dù không thấp, nhưng bởi vì số lượng ít, cho nên chúng ta vẫn có thể ứng phó được.
Đánh ngã một Cốt Long chăn đường, cốt trụ nhuốm máu đã dần dần xuất hiện trong màn sương phía trước.
Sương phủ mờ mịt, vẫn không ngăn được thân ảnh hồng sắc thê lương kia, chúng ta từ xa xa đã nhìn thấy Biệt Tây Bặc đang bước về phía này. Đương nhiên, Cô Hồn cũng thấy được.
“Biệt Tây Bặc… Tiểu Biệt?”
Tiếng gọi quen thuộc này, tựa như sấm sét bên tai, hung hăng đập vào lòng Biệt Tây Bặc, hắn ngây ngốc sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Một lúc lâu, hắn mới lên tiếng.
“Vô Hỏa, ngươi… Vì sao phải đối với ta như vậy?” Ngữ điệu ưu tư, thần tình đau thương không gì sánh được.
“Vô Hỏa? Là tên của ta?” Hắn nhíu mày thật chặt. “Đúng… ta là Vô Hỏa, là một… chiếu tướng.” Khi nói chuyện, trên người Vô Hỏa phiếm lên bạch quang, thân ảnh nguyên bản mông lung không rõ từ từ rõ ràng, chậm rãi, biến trở về bộ dạng khi còn sống.
Vô Hỏa một thân khôi giáp vàng óng ánh, áo choàng ám hồng sắc theo gió phiêu lãng, tạo ra từng đạo tàn ảnh.
Cùng lúc đó, trên đầu Nguyệt và Vô Cực nhảy ra thông báo nhiệm vụ hoàn thành cùng phần thưởng.
“Ta vì sao…” Vô Hỏa vì hoang mang mà đôi mày càng cau chặt.”Vì sao… vì sao phải… ” Hắn xoa bóp trán, thống khổ ngồi phịch xuống đất.
“Không có khả năng… Ta rõ ràng… rõ ràng… Thế nhưng ta lại…” Những lời vụn vặt người bên ngoài nghe không hiểu, thân thể lung la lung lay, gần như muốn điên cuồng.
“Ta yêu ngươi, Vô Hỏa, ta yêu ngươi a…” Biệt Tây Bặc đang âu sầu bỗng nhiên trở nên ngoan lệ “Thế nhưng ta lại rất hận rất hận ngươi!”
“Ta hận ngươi!” Thanh âm thê lương chưa dứt, Biệt Tây Bặc vung liêm đao lên, hướng Vô Hỏa chém tới.
Vô Hỏa chậm rãi ngẩng đầu, không tránh cũng không trốn, mặc cho đao của Celtic đánh úp tới, trong mắt hắn, tràn đầy thống khổ sám hối cùng bất đắc dĩ.
Nếu một đao này chém cuống, nhiệm vụ coi như đã kết thúc đi. Sau đó Vô Hỏa sẽ trở về bên trong Chiếu tướng trủng, đợi người tiếp theo biết “Biệt Tây Bặc” dẫn hắn đến ma quật, cũng sẽ lại một lần nữa “giết chết” người mình yêu quý, cứ lập đi lập lại như vậy, thống khổ cứ mãi tuần hoàn.
Nhưng ta chỉ la một người chơi, vô pháp cải biến trình tự trò chơi đặt ra, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành… Chỉ có thể, cứ vậy mà rời đi.
Không được!
Ta không nên như vậy! Nếu cứ như thế mà ly khai, chúng ta tới nơi này một điểm ý nghĩa cũng không có.
Nếu như ta xem Vô Hỏa như một NPC, ta đây cũng chỉ có thể là một “người chơi” không thể thay đổi được điều gì . Nếu như ta xem Vô Hỏa là một con người, ta chính là một “con người”, một người có thể trợ giúp “người” khác!
Ta quay đầu nhìn về phía Vô Cực, đối diện với ánh mắt kia, còn chưa mở miệng, Vô Cực cũng đã ngầm hiểu gật đầu, dương tay, nhanh chóng phát ra một đạo phong nhận, đánh bật đao thế Biệt Tây Bặc vung tới.
“Đáng ghét!” Biệt Tây Bặc không hề phòng bị Vô Cực đánh lảo đảo, phẫn nộ trừng chúng ta.”Chờ ta giết người này, trở lại đối phó các ngươi!” Nói xong, lần thứ hai vung đao muốn chém.
“Dừng tay!” Ta giương giọng kêu lên: “Mau dừng tay a! Giết hắn rồi ngươi nhất định sẽ hối hận.” Nếu Vô Cực không ngăn ta, ta đã sớm vọt tới trước mặt Biệt Tây Bặc.
“Biệt tây bặc, ngươi còn chưa hiểu sao? Những điều này không phải sự thật! Vô Hỏa cũng không phản bội ngươi a!” Ta kích động nói: “Quá khứ của ngươi cũng không phải sự thật, chỉ là trình tự thiết kế mà thôi… Đây chỉ là một trò chơi a! Nếu quá khứ cũng không tồn tại, vậy ngươi vì sao muốn hận hắn ni?”
“Hắn phản bội ta…” Biệt Tây Bặc xót xa nói: “Hắn lừa gạt ta!”
“Không phải!” Ta chậm rãi lắc đầu, “Hắn không có… Ngươi chỉ cần dụng tâm nhìn sẽ biết.” Ta chỉ vào Vô Hỏa đang quỳ trên mặt đất.
Vô Hỏa vẻ mặt đầy hối hận, thần tình thậm chí còn thống khổ hơn cả Biệt Tây Bặc.”Ta… Ta không muốn phản bội Tiểu Biệt, ta không thể nào phản bội hắn a! Ta thương hắn như vậy, làm sao có thể… Không có khả năng a…” Hắn nỉ non.”Chúng ta đã trải qua rất nhiều trở ngại mới có thể ở cùng một chỗ, ta thế nào có thể làm như vậy…”
Thế nhưng chuyện phản bội thực sự xảy ra trước mắt, làm hắn thống khổ, cũng làm hắn không giải thích được.
“Cho nên, này cũng không phải sự thật.” Ta nói: “Vô Hỏa sẽ không, cũng không nghĩ phản bội ngươi.”
“Ngươi đã nói như vậy,” Thần tình Biệt Tây Bặc lạnh xuống. “Quá khứ của ta và Vô Hỏa đều là trống rỗng, cho nên, ta không cần hận hắn, như vậy…”
“Tình yêu của chúng ta trong lúc đó chẳng phải cũng không tồn tại sao?” Biệt Tây Bặc cười đến rất châm chọc.
Yêu không thành cũng không thể hận, như vậy, hắn rốt cuộc nên đi nơi nào?
“Này…” Bản thân ta đúng là không cẩn thận nghĩ đến điểm này, bị Biệt Tây Bặc hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy! Nếu như hận không tồn tại, vậy yêu thì sao?
“Có tồn tại hay không, rất quan trọng sao?”
Vô Cực rũ mắt nhìn Vô Hỏa một chút, lập tức nhìn về phía Biệt Tây Bặc, nói: “Yêu hay không yêu, cái gọi là chân thật, nằm trong lòng mình.”
“Nếu như ký ức không thể tin, vậy hỏi tâm.” Khi nói chuyện, Vô Cực vươn tay ôm lấy thắt lưng ta.
“Hỏi lòng mình?” Vô mặt Vô Hỏa mờ mịt.
“Các ngươi có tâm chứ, cho dù là một chương trình, cũng có tâm.”
Biệt Tây Bặc khẽ khép lại hai mắt, Vô Hỏa đặt tay lên trước ngực mình, không lâu sau, bọn họ đã có đáp án.
Vô Hỏa chống tay, cật lực đứng lên, lắc lư đi về phía Biệt Tây Bặc. Biệt Tây Bặc nở nụ cười tuyệt mỹ, gắt gao ôm lấy Vô Hỏa mặt đầy nước mắt.
Thanh liêm đao chưởng quản giết chóc trên tay hắn, sớm không biết bị hắn ném đi nơi nào.
“Nếu như quá khứ cũng không tồn tại, vậy tin tưởng, chờ mong vào tương lai.” Ta có rất nhiều cảm xúc.
Ta đã từng, vì quá khứ không tồn tại của Biệt Tây Bặc mà cảm thấy thật đáng buồn, nhưng cho dù chưa từng có quá khứ, bọn họ, còn có tương lai…
“Đi thôi!” Vô Cực tựa vào bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Cần phải trở về!”
“Ân.” Ta gật đầu, theo Vô Cực xoay người ly khai.
“Nếu không có Vô Cực, ta nghĩ chuyện này đại khái sẽ không kết thúc viên mãn như vậy đâu.” Ta nhẹ dựa lên vai Vô Cực, nói: “Không nghĩ tới, Vô Cực sẽ nói ra những lời có đạo lý như thế.”
Vô Cực oán giận liếc ta.”Ta nói những lời trong lòng mình.” Quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Ta theo đường nhìn của Vô Cực nhìn lại, chỉ thấy trong màn sương xám mông lung, mái tóc dài màu hắc lam của Biệt Tây Bặc, áo choàng đỏ sậm của Vô Hỏa, này một lam một đỏ, mơ hồ giao triền phiêu động trong gió.
Rốt cuộc, sẽ không xa nhau nữa…
Lúc này nhóm người đầu tiên đến tầng cao nhất Chiếu tướng trủng phát hiện, NPC như quỷ hồn bán trong suốt không nói lời nào đứng trong vùng cấm quái vật, biến thành một vị chiếu tướng mặc khôi giáp vàng óng ánh, áo choàng đỏ sậm, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, mà phía sau vị chiếu tướng này còn có một truyền tống trận không biết dẫn đi đâu.
Lòng hiếu kỳ có thể giết chết rất nhiều con mèo, nhiều người chơi ỷ vào đẳng cấp cao, không sợ chết bước vào truyền tống trận. Nhưng lại không thể ngờ, lối ra truyền tống trận chính là nơi ở của Biệt Tây Bặc lão gia– sa mạc ma quật. Người chơi kia mắt còn mở ra, đã bị Biệt Tây Bặc một đao tống về điểm hồi sinh, ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.
Từ nay về sau, trên trang thảo luận Thiên Vân lại có thêm một đề tài hấp dẫn.
Ta cùng Vô Cực trở lại trung ương đại lục, dùng kênh đoàn lên tiếng chào hỏi mọi người.
“Mọi người khỏe a, chúng ta đã trở về.” Vậy mà đáp lại chúng ta không phải nhiệt tình ân cần thăm hỏi, cũng không phải hiếu kỳ đích hỏi nội dung nhiệm vụ, mà là…
“Sao các ngươi trở lại nhanh như vậy!” Nhất Kiếm kinh ngạc thốt lê, còn mơ hồ nghe được hắn kêu một tiếng, “Thảm rồi!”
“Các ngươi thật nhanh nha!” Tiểu Dương cũng nói: “Ta còn tưởng rằng các ngươi còn lâu nữa mới về!”
“Cái này gọi là nhanh? Trên đường chúng ta còn kéo không ít thời gian a!” Ta hoài nghi hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
“Không… Không có gì a!” Tiểu Diệp cười ha ha.”Đúng rồi! Giờ cũng khuya lắm rồi! Nguyệt Nguyệt có muốn đi ngủ không?”
“Ta trở về thành chỉnh lý đồ vật xong sẽ đi ngủ.” Ta trà lời.
“Không nên trở về a!” Tiểu Diệp kêu lên.
“Đúng vậy! Nguyệt đại ca, các ngươi ở bên ngoài chơi lâu lâu nữa đi, không cần vội vã trở về như vậy.” Chú Minh cũng phụ họa, tiếng nói của hắn tựa hồ có chút run rẩy.
“Đây là có chuyện gì?” Ta không giải thích được nhìn về phía Vô Cực.”Cho dù trong thành phát sinh chuyện gì, cũng không cần gạt chúng ta chứ?”
“Trời biết.” Vô Cực nhún nhún vai, cũng đồng dạng không hiểu ra sao.
“Mau trở về xem.” Vô Cực nói.
Vốn ta và Vô Cực còn muốn đi dạo quanh mấy tòa thành xung quanh rồi mới trở về, thế nhưng thái độ Nhất Kiếm bọn họ khiến ta rất hiếu kỳ, cho nên chúng ta quyết định lập tức khởi hành trở về thành.
Vừa mới trở lại Ngân Chi Vô Hạn thành, vừa xuống xe ngựa, là thấy ngay Nhất Kiếm cùng Sa Lợi Diệp dẫn đầu, toàn bộ thành viên Ngân Chi Vô ( bao gôm cả Danh Đao Môn luôn chui trong hầm ) bao vây mã tràng, dọa một số người chơi muốn ngồi mã xa hai mặt nhìn nhau, không biết phát sinh chuyện gì.
Thấy trận thế lớn như vậy, ta không khỏi bật cười.”Ta biết ta cùng Vô Cực đi ra ngoài thật lâu, nhưng các ngươi cũng không cần phải [nhiệt tình] hoan nghênh chúng ta về như thế chứ!”
Vô Cực phản ứng càng trực tiếp.”Làm cái gì vậy?” Hắn lạnh lùng nói.
“Không có gì.” Tiểu Diệp cười bồi, “Chúng ta chỉ là rất tưởng niệm Nguyệt Nguyệt cùng Vô Cực lão đại nha.” Những lời này vừa nghe là biết ngay đang nói dối.
Ta lắc đầu, mặc kệ bọn họ làm trò quỷ quái.
“Tránh qua một chút.” Ta nói: “Ta phải về thành cất đồ.” Kể cả những thứ đánh được ở Tử Vong đại lực, trên người ta có không ít chiến lợi phẩm, nếu không mau chỉnh lý lại, không gian trữ vật của ta sẽ đầy tràn ra.
“Giờ cũng đã nửa đêm rồi.” Nửa Cuộc Đời đứng trước mặt ta, muốn ngăn cản.”Tiểu Nguyệt ngươi đi ngủ trước đi, ngày mai trở lại chỉnh lý sau.” Vừa nói vừa không ngừng nháy mắt ra hiệu với Vô Cực.
“Ngươi đi ngủ sớm một chút đi, như vậy đối với thân thể tương đối hảo.” Vô Cực cũng sửa mà khuyên ta, chắc là mọi người đã mật hắn gì đó.
“Các ngươi là làm sao vậy?” Ta dở khóc dở cười: “Rất quỷ dị nha.”
“Không có! Làm sao vậy được!” Tiểu Dương cố sống cố chết lắc đầu, vẻ mặt hết sức lo lắng.”Chuyện gì cũng không có, Nguyệt đại ca ngươi nhanh đi ngủ đi!”
Kỳ thực, ta cũng không phải bắt buộc phải chỉnh lý chiến lợi phẩm ngay hôm nay, chỉ là cảm giác mọi người có chuyện giấu giếm ta, làm ta có chút… ân… khó chịu chút chút. Ta quyết định truy vấn đến cùng.
—-
Không cần Nguyệt tận lực truy vấn, “sự tình” rất nhanh đã tự động xuất hiện trước mắt.
Phía trước, một bóng người mảnh khảnh phi nước đại mà đến, người nọ mặc vũ y đỏ tươi, vô cùng tương xứng với gương mặt kiều mị. Vẻ mặt nàng tha thiết chờ đợi, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh lóe lên lệ quang làm người khác tan nát cõi lòng, chỉ cần là nam nhân, nhất định đều không chống cự được mị lực của nàng, nhất là nam nhân bị nàng dính sát vào người.
Nam nhân này, đương nhiên chính là Húc Chi Vô Cực.
“Húc, ta rất nhớ ngươi.” Phương Thủy Trữ nháy đôi mắt như sao trời ẩm ướt, yếu ớt nói.
“Phương… Thủy Trữ? !” Tuy rằng ôn thơm noãn ngọc trong ngực, thế nhưng Vô Cực một chút xíu cảm giác vui vẻ cũng không có, hắn hiện tại chỉ muốn giết người!
Vì sao không thông tri hắn ngay lúc hắn vừa về trung ương đại lục chứ!
Vì sao bọn họ toàn bộ đều chạy đến, cũng không lưu vài người ở trong thành ngăn cản Phương Thủy Trữ.
Vô Cực thật muốn đem tất cả những kẻ trước mặt — bao gồm cả Phương Thủy Trữ – xé nát ra!
Cũng bởi vì Vô Cực đang nổi nóng, cho nên hắn quên lúc này hẳn là phải đẩy “ôn hương noãn ngọc” trong lòng ra trước, tránh cho hiểu lầm.
“Nguyên lai là như vậy a…” Nhìn thấy Phương Thủy Trữ nhào vào lòng Vô Cực, nhìn Vô Cực không có bất kỳ phản ứng gì, Nguyệt sửng sờ một chút, chợt nói.
“Vậy các ngươi có thể cho ta qua chưa.” Nói xong, đưa tay đẩy Nhất Kiếm đang đứng ngốc không nhúc nhích, đi hướng thành chủ thất.”Không cần lo lắng, chỉnh lý xong đồ đạc ta sẽ đi ngủ.”
“Đây là có chuyện gì?” Cái này đổi lại mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.
—–