Người địa cầu nhìn không hiểu, hủ nữ thì cười trộm nhìn điếm YAOI
Em bé nhìn thì đáng yêu của chúng ta – thú nhân luyện kim thuật sĩ Tiễn Tiễn, đang bận bù đầu trong điếm.
Cực bận rộn. . .
Tiễn Tiễn ngồi trên quầy hàng, chân nhỏ lắc lư trên không, không biết đang cao hứng chuyện gì.
“Cuối cùng cũng hoàn thành trước khi Phiêu lão nhân kia trở về~” Tiễn Tiễn khả ái cười, hai mắt chớp động quang mang hưng phấn”Một lát phải đưa qua cho Nguyệt đại ca ~~ ha ha hả ~~~”
“Leng keng!” Có người đẩy cửa mà vào
Tiễn Tiễn lập tức nhảy xuống quầy hàng, bày ra nụ cười chuyên nghiệp của mình, “Hoan nghênh quang lâm ~ muốn mua gì xin mời ngài chọn ^^ “
“Làm ra vẻ!” Người đến hừ lạnh một tiếng
“Điệp Quân!” Tiễn Tiễn mở to hai mắt nhìn, lập tức thay đổi bộ dáng khả ái mê người vừa nãy “Ngươi tới làm quái gì nha.” Khinh thường.
Điệp Quân cũng không để ý đến hắn thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, từ đai lưng trữ vật lấy ra một đống đá đủ mọi màu sắc, to to nho nhỏ, nói rất rõ ràng “Ta bảy ngươi ba.”
Tiễn Tiễn cầm lấy một khối đá, để sát vào mũi ngửi ngửi “Năm năm.” Nói như thế.
“Sáu bốn, không thì ta mang đi” Dù sao từ phản ứng của Tiễn Tiễn mà nhìn, nguyên thạch lần này hắn tìm được hẳn có không ít nguyên liệu cao cấp.
“Sáu bốn thì sáu bốn, hôm nay ta tâm tình tốt, không tính toán với ngươi.” Dù sao hắn cũng có thể nhân cơ hội kiếm nhiều nhiều nguyên liệu cấp A để dùng.
“Vậy mau chia đi.” Điệp Quân nói.
Tiễn Tiễn đầu tiên là trừng hắn một các, mới cúi đầu phân loại đống nham thạch kia.
Một lát sau. . .
“Đống bên trái là vô dụng, ở giữa là cấp từ C đến A, đống bên phải có mấy cái cấp SS.” Tiễn Tiễn nói.
Tiễn Tiễn có một thiên phú rất đặc biệt, chỉ cần ngửi qua là có thể nhận ra đó có phải bảo thạch hay không. Nên mỗi lần Điệp Quân mua được nguyên thạch gì cũng mang đến chỗ y xem xét.
“Không ngờ có cả cấp SS a. . .” Điệp Quân cau mày. Hắn dùng ba trăm ngân tệ mua đống quáng thạch này, xem như là có lời, nếu như có thể không cần chia cho Tiễn Tiễn thì càng tốt….
Điệp Quân bắt đầu nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của Tiễn Tiễn.
“Được rồi! Điếm trưởng các ngươi đâui?” Điệp Quân bày ra bộ dạng rất hiếu kỳ “Lại đi vắng?”
Tiễn Tiễn nhíu mày, rất không cam nguyện nói “Hắn đang ở trong phòng thí nghiệm.”
“Vừa vào với Lưu lão nhân kia.”
“Ác. . .” Thảo nào, hắn còn đang suy nghĩ, Tiễn Tiễn sao vẫn có thể ngoan ngoãn ở lại trong điếm.
“Hắn lại muốn làm thực nghiệm (phá hoại) gì?” Điệp Quân tiếp tục hỏi.
“Hình như muốn thay đổi uy lực của các loại bom.” Tiễn Tiễn nhún nhún vai “Ai biết. “
“Thế nhưng nhiều người như vậy đi vào có được không a” Điệp Quân nỗ lực nói sang chuyện khác
“Sao ta biết!” Tiễn Tiễn nhịn không được trừng hắn “Ngươi ngày hôm nay nói nhảm đặc biệt nhiều a.” Phiêu Phiên đột nhiên trở về, hại trang sức hắn muốn tặng cho Nguyệt Nguyệt ca ca thiếu chút nữa không hoàn thành được. Tiễn Tiễn nghĩ tới đây cũng rất tức giận
Chờ một chút. . .
Y hình như đã quên cái gì. . .
“A!” Tiễn Tiễn đột nhiên quát to một tiếng, dọa Điệp Quân hoảng sợ.
“Giọng khỏe quá a.” Điệp Quân căm tức trừng y.
“Việc lớn không tốt” Trên trán Điệp Quân chảy xuống giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt ngô “Chết chắc rồi… “
“A?” Điệp Quân không giải thích được. Người này lại phát điên cái gì.
Bất quá hắn lập tức biết ngay đáp án. . .
“Tiễn ~ Tiễn ~~~” Thanh âm u ám của Phiêu Phiên từ phòng thí nghiệm truyền đến, hơ nữa còn mang theo tiếng nổ mạnh… “Trả nguyên thạch cấp SSS lại đây cho ta ~~~~ “
Tiễn Tiễn hít mạnh một hơi, cũng bất chấp vẫn chưa được Điệp Quân chia chác, lập tức gọi sủng vật chuẩn bị chạy trốn.
“Chậu Châu Báu!” Từ khoảng không hiện ra một mỹ thiếu niên tóc kim hồng, con ngươi cũng màu kim hồng nốt, “Chạy mau!” Tiễn Tiễn ra lệnh. Thiếu niên lập tức ôm lấy Tiễn Tiễn, bỏ trốn mất dạng
“Tử tiểu quỷ ~~” Phiêu Phiên chậm một bước khiến Tiễn Tiễn chạy thoát lập tức rống giận “Tiểu thân thân! Ra đây!” Cũng lập tức gọi ra sủng vật đuổi theo
“Phiêu ~ chờ một chút ta a @@” Tế ti xách theo quyền trượng, theo sát phía sau Phiêu Phiên
“Ha hả a “
Lưu Vân chậm rãi từ phòng thí nghiệm lý đi ra, e sợ thiên hạ không loạn mà bật cười.
“Thực sự là một ngày yên bình a -o- “
Điệp Quân nhìn Lưu Vân, lại nhìn cảnh hoang tàn trong điếm.
… . . Yên bình chỗ nào chứ ==
Quên đi, chí ít không cần chia tiền cho Tiễn Tiễn ( cười gian )