Editor: Flower Nhật
Con mẹ nó!
Ngồi trong xe của Jung YunHo, Kim JaeJoong thật hận chết vận mệnh không hay ho của mình, thật là cả đời đều là vận cứt chó. YooChun lại cứ nhìn JaeJoong mỉm cười tươi rói, theo JaeJoong, chính là gian tà vô cùng, càng khiến cậu muốn chết hơn.
Đây chính là sát thủ a, toàn dùng súng bắt chết người a. Nếu đắc tội hắn, liền bị mấy phát liên tiếp vào đầu a.
Nghĩ nghĩ, Kim JaeJoong liền lấy tay che đầu mình lại.
“Kim tiên sinh, ngài say xe sao?” YooChun hỏi, YunHo cũng nhìn về phía này.
JaeJoong lập tức liều mạng lắc đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Sao thế Kim JaeJoong? Không phải hôm đó rất có khí thế mắng tôi sao?” YunHo mặt không cảm xúc nói.
Ông Trời ơi, Thượng Đế ơi, vì cái gì trí nhớ của tên này lại tốt đến đáng hận như vậy?
“Tôi… tôi ngày đó đột nhiên…bị ngứa miệng…” JaeJoong ấp a ấp úng trả lời.
“Hôm nay không ngứa?”
“Cái đó ngứa một lần là đủ rồi!” Ngứa thêm lần nữa tôi liền đi gặp Thượng Đế a.
Bất quá, tôi muốn hỏi, anh là muốn đem tôi đi đâu vậy?
“Tôi từng nói rằng nếu như để tôi thấy cậu lần nữa, thì sẽ trốn không thoát, phải không?”
“Không có.”
Jung YunHo nhìn một Kim JaeJoong trả lời lưu loát không khỏi nhướn mày. JaeJoong đối diện cặp mắt bất mãn của YunHo, đành cúi đầu xuống thì thầm.
“Được rồi… Dường như là có!”
YunHo lúc này mới hài lòng nghiêng đầu không nói gì thêm. JaeJoong trộm ngắm ngắm khuôn mặt hắn không chút cảm xúc, trong lòng hô to chết chắc rồi. Nhưng YooChun lại cảm thấy, tâm tình YunHo lúc này tốt lắm, mặc dù khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc.
“YooChun.”
“Vâng, thiếu gia”
“Gọi ChangMin ngày mai trở về.”
“Thiếu gia?”
Jung YunHo không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn thẳng phía trước. YooChun lấy điện thoại ra, nhìn JaeJoong một lúc, rồi bấm bấm điện thoại.
JaeJoong muốn hỏi cái người tên ChangMin là ai vậy. Nhưng nghĩ đến ánh mắt kì lạ của YooChun vừa nhìn mình, cậu liền từ bỏ ý định. Chính là có một việc, JaeJoong vô cùng thắc mắc.
“Xin hỏi, chúng ta đang đi đâu?”
“Tới rồi sẽ biết thôi, Kim tiên sinh.”
“Nga.” JaeJoong nhu thuận trả lời, lại nhìn đến YunHo khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc, đành yên lặng không nói gì thêm.
Cho đến khi đứng trước căn nhà so với lâu đài còn khoa trương hơn, cậu liền nhịn không được mắng thô tục:
“Con mẹ nó, đây là nhà cho người ở sao?”
Vừa dứt lời lập tức nghe được tiếng cười của Yoochun ở đằng sau, JaeJoong liền phục hồi tinh thần, nhanh chóng dùng tay bịt miệng lại. Nhìn qua YunHo trên mặt cũng không có biểu tình gì biến hóa, JaeJoong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đi theo YunHo vào nhà, mồm miệng JaeJoong không cách nào khép lại được. Này đừng nói là người, đến cả quỷ cũng lạc đường. Vì sao tên này lại có căn nhà dành cho quỷ thế này?
“Kim tiên sinh, đây là phòng của ngài.” YooChun đẩy cửa căn phòng thứ nhất ra.
Kim JaeJoong ngây ngẩn cả người. Hả… chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ đem thi thể người chất trong phòng sao?
Chú ý đến biểu tình sợ hãi của JaeJoong, YunHo biết cậu lại suy nghĩ linh tinh, vì thế vươn tay nắm góc áo của JaeJoong, kéo cậu ngồi xuống ghế sa lon.
“Tôi… từ nay về sau sẽ không nói chuyện nữa, không bao giờ mở miệng nữa. Đừng làm như thế có được không?” JaeJoong một bộ dáng sắp khóc, đáng thương nhìn YunHo.
“Tôi cũng không muốn giết cậu, vì cái gì nghĩ rằng tôi sẽ giết cậu?”
Gì? Không giết?!
“Vậy… dẫn tôi tới để?”
“Để tôi giải thích cho Kim tiên sinh. Từ hôm nay ngài sẽ ở lại phòng này, thứ nhất để phòng ngừa ngài có thể đem chuyện đó nói ra, thứ hai chính là thiếu gia đang tìm người chăm sóc ChangMin thiếu gia, cho nên Kim tiên sinh chỉ cần để ý đến việc ăn uống hằng ngày của ChangMin thiếu gia là được.” YooChun nói xong quay sang nhìn YunHo.
YunHo gật đầu nói:
“ChangMin, phải, là con tôi. Cậu phải đi theo nó 24 giờ/ngày, không được rời đi nửa bước.”
Hả… Con…?
Kim JaeJoong không thể tin nhìn YunHo, cao thấp đánh giá một phen. Nhìn hắn hơn mình không bao nhiêu tuổi, như thế nào lại có con? Bất quá thân phận hắn đặc biệt như vậy có đứa con cũng không phải là kỳ quái. Nhưng tại sao từ lúc vào đây lại nhìn không thấy vợ của hắn đâu?
“Vậy… mẹ ChangMin đâu?”
“Đã chết.”
“Thật xin lỗi.”
“Thiếu gia.” Trong lúc không khí đang trầm mặc xấu hổ, thì một nam tử xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
“Đây là đệ đệ của tôi, tên là JunSu. Phụ trách chăm sóc Kim tiên sinh.” YooChun nói
Gì, chăm sóc tôi? Không phải tôi là người hầu sao?
“JaeJoong thiếu gia, về sau có gì cần, cứ phân phó cho JunSu làm đi.” JunSu đi đến trước mặt JaeJoong, khom lưng cúi người chào thật sâu.
“Không… không cần! Tự tôi chăm sóc tôi là được rồi.”
Bớt giỡn, ca ca là sát thủ, đệ đệ cũng không khác mấy đâu.
“Đừng nói nhảm.” YunHo vừa lên tiếng, JaeJoong lập tức im lặng không phản đối nữa.
Một hồi lâu sau đó, không ai nói câu nào nữa. JaeJoong mới lấy hết dũng khí mở miệng hỏi YunHo.
“Cái kia…”
“Tôi không phải đồ vật này nọ, không được gọi cái kia.” Yunho nói xong, khóe miệng JaeJoong run rẩy một chút.
“JaeJoong thiếu gia, thiếu gia tên là Jung YunHo.” YooChun ở một bên nói.
“À… Jung… Jung YunHo tiên sinh.”
Vừa dứt lời là bị YunHo nhìn với ánh mắt thật đáng sợ.
“Jung… Jung YunHo thiếu gia...”
YunHo lại bắt đầu nhíu mày.
JaeJoong bên này cũng phát hỏa! Mẹ nó gọi là gì cũng không phải, rốt cuộc hắn muốn gọi cái gì a! Vì thế mặc kệ chín chín tám mươi mốt gì đấy, Kim JaeJoong không thèm gọi tên, cứ việc nói thẳng:
“Tôi muốn về nhà thu dọn hành lý!”
“Không phải bị đuổi ra ngoài sao.” Jung YunHo nói, là ngữ khí khẳng định.
“Nhưng hiện tại tôi đang ở trong nhà anh tôi, như thế nào cũng phải nói một tiếng chứ!” JaeJoong tức giận đáp.
YunHo thoáng nhíu nhíu mày, nói với JunSu:
“Đi cùng cậu ấy.”
“Không cần, tôi sẽ không bỏ trốn!”
“Tôi là sợ cậu lạc đường.”
Jung YunHo nói xong, Kim JaeJoong thần tình hắc tuyến, bất quá đây là sự thật. Lúc sau, khi mang JaeJoong đi khỏi phòng, JunSu mới nói với JaeJoong.
“Kỳ thật JaeJoong thiếu gia có thể trực tiếp gọi tên thiếu gia a.”
“Ha ha, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.” JaeJoong cười gượng nói.
JunSu cũng cười cười:
“JaeJoong thiếu gia quả nhiên là người thú vị.”
JaeJoong bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh trở lại nhà Heechul. Vốn định ra khỏi cửa thì JaeJoong sẽ trở về một mình, nhưng JunSu nhất định không chịu để JaeJoong đi một mình, bảo rằng thiếu gia nhất định sẽ trách cứ. Cuối cùng cậu đành để JunSu đưa mình đến nhà Heechul.
Lúc JaeJoong vào nhà, thấy Heechul vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui. Vừa thấy JaeJoong liền lập tức chạy lại hỏi thăm.
“Hyung, chúng ta về phòng nói sau.”
“JaeJoong thiếu gia, JunSu ở bên ngoài chờ ngài.”
Kim JaeJoong gật đầu rồi kéo Kim Heechul đang không hiểu gì hết vào phòng. Vừa vào phòng, Heechul lập tức hỏi một tràng.
“Baby, em không sao chứ? Em làm hyung sợ muốn chết! Nếu biết thiếu gia kia kêu em đi theo, hyung đã không nhờ em giao rượu. Thiếu gia đối với em ra sao? Có bắt nạt em không? Vừa nãy là chuyện gì xảy ra? Người ngoài cửa kia không phải là đệ đệ của YooChun hay sao?”
“Từ từ Heechul.” JaeJoong đẩy đẩy cái trán của Heechul.
Kim Heechul lúc này mới yên tĩnh trở lại. JaeJoong kể lại toàn bộ sự tình cho Heechul nghe, sau khi nghe xong, mặt Heechul nhăn nhó như bị táo bón. JaeJoong khó hiểu.
“Làm sao vậy?” Cậu lắc lắc Heechul.
“Baby, đây là một thiếu gia giết người không chớp mắt. Em dám ở cùng hắn sao?”
“Cái này cũng không còn cách nào khác. Hoặc là sẽ chết hoặc là ở cùng hắn, ở với hắn ít ra em còn sống thêm được vài năm.”
“Em, sao lại có vận khí cứt chó như thế a?”
“Đúng vậy, Kim JaeJoong là một người bình thường như vậy, sao hoàn cảnh lại giống như trên phim truyền hình thế này? Thực mẹ nó không hay ho.”
“Baby, em cần sửa lại tính tình thối nát của mình đi. Hyung sợ một ngày nào đó thiếu gia không vừa lòng, liền đem em đi xử lý.”
“20 năm tính tình đâu có thể nói sửa thì sửa?”
“Ít nhất em cũng đừng ăn nói thô tục nữa, mặt em không thích hợp để nói mấy câu như vậy đâu.” Heechul xoa xoa đầu JaeJoong
“Hừ.” JaeJoong bên này khinh thường đảo mắt nhìn Heechul, bên kia chuông cửa liền vang lên, Heechul chạy tới mở cửa, bước vào là JunSu.
“JaeJoong thiếu gia, đồ đạc đã thu dọn xong chưa? ChangMin thiếu gia đã đến, thiếu gia gọi ngài trở về.”
Kim JaeJoong nhìn nhìn Heechul, rồi quay sang nói với JunSu.
“Tôi nãy giờ toàn nói chuyện phiếm, còn chưa bắt đầu thu dọn.”
“Không sao thiếu gia. Ngài hiện tại cùng JunSu trở về trước, rồi JunSu sẽ nhờ người đến thu dọn cho ngài.”
“Không thể chờ một tí sao?”
JunSu ngẩn người, sau đó lấy di động gọi YunHo, rồi đưa điện thoại cho JaeJoong
“Alô, là tôi.”
【Lập tức quay lại.】
“Nhưng tôi còn chưa thu dọn hành lý”
【Không cần thu dọn, tôi sẽ cho người đến lấy.】
“Tôi…”
【Tôi không nói lại lần thứ hai đâu.】
Sau đó cúp điện thoại, JaeJoong chán nản trả điện thoại cho JunSu, nói với Heechul:
“Hyung, em đi trước. Về sau có cơ hội sẽ đến thăm hyung.”
“Baby, nhớ kỹ lời hyung nói.”
Cậu gật gật đầu, rồi đi theo JunSu. Chỉ chốc lát sau, JaeJoong đã đến nhà YunHo. Vừa mới bước vào cửa, một hàng dài người hầu thẳng tắp hô to “JaeJoong thiếu gia”, hại cậu sợ tới mức suýt bật ngửa.
JaeJoong run rẩy đi theo JunSu đến phòng khách, liền thấy được YunHo cùng YooChun ở đấy. Trên sa lon còn có một đứa nhỏ rất đáng yêu, chẳng lẽ đây là côn đồ ChangMin đã được nghe kể sao?
“Thiếu gia, JaeJoong thiếu gia đã trở lại.”
“Lại đây Kim JaeJoong.”
JaeJoong nghe xong đi đến bên cạnh YunHo, nhưng mà ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào tiểu quỷ đáng yêu ngồi trên sa lon kia, tiểu quỷ thật giống YunHo, gương mặt cứ đơ đơ không cảm xúc.
“ChangMin, đây là Kim JaeJoong, từ hôm nay cậu ấy sẽ chiếu cố ngươi.”
“Chào ChangMin, cứ gọi ta là JaeJoong hyung a.”
JaeJoong cúi đầu nói, một bộ dáng hảo ca ca, vốn cho rằng sẽ lưu lại ấn tượng tốn cho nhóc ấy, ai ngờ nó lại nói một câu, làm JaeJoong phi thường, phi thường nhục nhã.
“Ngu ngốc.”
Mẹ nó ngươi này là đứa con khốn nạn của côn đồ a? Ông nội ngươi, Kim JaeJoong ta ôn tồn chào hỏi, vậy mà ngươi dám nói ta ngu ngốc. Mẹ nó, cả nhà ngươi đều thối nát.
YunHo nhìn biểu tình bốc hỏa của JaeJoong, vươn tay xoa xoa đầu cậu, nói với ChangMin.
“Không thể vô phép như vậy, ChangMin”
ChangMin không nói gì, nhìn JaeJoong gật gật. JaeJoong giờ phút này toàn bộ tâm tư đều đặt ở bàn tay của YunHo đang xoa tóc mình, trong lòng tự hỏi hắn đang làm cái gì vậy?
Con mẹ nó!
Ngồi trong xe của Jung YunHo, Kim JaeJoong thật hận chết vận mệnh không hay ho của mình, thật là cả đời đều là vận cứt chó. YooChun lại cứ nhìn JaeJoong mỉm cười tươi rói, theo JaeJoong, chính là gian tà vô cùng, càng khiến cậu muốn chết hơn.
Đây chính là sát thủ a, toàn dùng súng bắt chết người a. Nếu đắc tội hắn, liền bị mấy phát liên tiếp vào đầu a.
Nghĩ nghĩ, Kim JaeJoong liền lấy tay che đầu mình lại.
“Kim tiên sinh, ngài say xe sao?” YooChun hỏi, YunHo cũng nhìn về phía này.
JaeJoong lập tức liều mạng lắc đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Sao thế Kim JaeJoong? Không phải hôm đó rất có khí thế mắng tôi sao?” YunHo mặt không cảm xúc nói.
Ông Trời ơi, Thượng Đế ơi, vì cái gì trí nhớ của tên này lại tốt đến đáng hận như vậy?
“Tôi… tôi ngày đó đột nhiên…bị ngứa miệng…” JaeJoong ấp a ấp úng trả lời.
“Hôm nay không ngứa?”
“Cái đó ngứa một lần là đủ rồi!” Ngứa thêm lần nữa tôi liền đi gặp Thượng Đế a.
Bất quá, tôi muốn hỏi, anh là muốn đem tôi đi đâu vậy?
“Tôi từng nói rằng nếu như để tôi thấy cậu lần nữa, thì sẽ trốn không thoát, phải không?”
“Không có.”
Jung YunHo nhìn một Kim JaeJoong trả lời lưu loát không khỏi nhướn mày. JaeJoong đối diện cặp mắt bất mãn của YunHo, đành cúi đầu xuống thì thầm.
“Được rồi… Dường như là có!”
YunHo lúc này mới hài lòng nghiêng đầu không nói gì thêm. JaeJoong trộm ngắm ngắm khuôn mặt hắn không chút cảm xúc, trong lòng hô to chết chắc rồi. Nhưng YooChun lại cảm thấy, tâm tình YunHo lúc này tốt lắm, mặc dù khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc.
“YooChun.”
“Vâng, thiếu gia”
“Gọi ChangMin ngày mai trở về.”
“Thiếu gia?”
Jung YunHo không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn thẳng phía trước. YooChun lấy điện thoại ra, nhìn JaeJoong một lúc, rồi bấm bấm điện thoại.
JaeJoong muốn hỏi cái người tên ChangMin là ai vậy. Nhưng nghĩ đến ánh mắt kì lạ của YooChun vừa nhìn mình, cậu liền từ bỏ ý định. Chính là có một việc, JaeJoong vô cùng thắc mắc.
“Xin hỏi, chúng ta đang đi đâu?”
“Tới rồi sẽ biết thôi, Kim tiên sinh.”
“Nga.” JaeJoong nhu thuận trả lời, lại nhìn đến YunHo khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc, đành yên lặng không nói gì thêm.
Cho đến khi đứng trước căn nhà so với lâu đài còn khoa trương hơn, cậu liền nhịn không được mắng thô tục:
“Con mẹ nó, đây là nhà cho người ở sao?”
Vừa dứt lời lập tức nghe được tiếng cười của Yoochun ở đằng sau, JaeJoong liền phục hồi tinh thần, nhanh chóng dùng tay bịt miệng lại. Nhìn qua YunHo trên mặt cũng không có biểu tình gì biến hóa, JaeJoong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đi theo YunHo vào nhà, mồm miệng JaeJoong không cách nào khép lại được. Này đừng nói là người, đến cả quỷ cũng lạc đường. Vì sao tên này lại có căn nhà dành cho quỷ thế này?
“Kim tiên sinh, đây là phòng của ngài.” YooChun đẩy cửa căn phòng thứ nhất ra.
Kim JaeJoong ngây ngẩn cả người. Hả… chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ đem thi thể người chất trong phòng sao?
Chú ý đến biểu tình sợ hãi của JaeJoong, YunHo biết cậu lại suy nghĩ linh tinh, vì thế vươn tay nắm góc áo của JaeJoong, kéo cậu ngồi xuống ghế sa lon.
“Tôi… từ nay về sau sẽ không nói chuyện nữa, không bao giờ mở miệng nữa. Đừng làm như thế có được không?” JaeJoong một bộ dáng sắp khóc, đáng thương nhìn YunHo.
“Tôi cũng không muốn giết cậu, vì cái gì nghĩ rằng tôi sẽ giết cậu?”
Gì? Không giết?!
“Vậy… dẫn tôi tới để?”
“Để tôi giải thích cho Kim tiên sinh. Từ hôm nay ngài sẽ ở lại phòng này, thứ nhất để phòng ngừa ngài có thể đem chuyện đó nói ra, thứ hai chính là thiếu gia đang tìm người chăm sóc ChangMin thiếu gia, cho nên Kim tiên sinh chỉ cần để ý đến việc ăn uống hằng ngày của ChangMin thiếu gia là được.” YooChun nói xong quay sang nhìn YunHo.
YunHo gật đầu nói:
“ChangMin, phải, là con tôi. Cậu phải đi theo nó 24 giờ/ngày, không được rời đi nửa bước.”
Hả… Con…?
Kim JaeJoong không thể tin nhìn YunHo, cao thấp đánh giá một phen. Nhìn hắn hơn mình không bao nhiêu tuổi, như thế nào lại có con? Bất quá thân phận hắn đặc biệt như vậy có đứa con cũng không phải là kỳ quái. Nhưng tại sao từ lúc vào đây lại nhìn không thấy vợ của hắn đâu?
“Vậy… mẹ ChangMin đâu?”
“Đã chết.”
“Thật xin lỗi.”
“Thiếu gia.” Trong lúc không khí đang trầm mặc xấu hổ, thì một nam tử xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
“Đây là đệ đệ của tôi, tên là JunSu. Phụ trách chăm sóc Kim tiên sinh.” YooChun nói
Gì, chăm sóc tôi? Không phải tôi là người hầu sao?
“JaeJoong thiếu gia, về sau có gì cần, cứ phân phó cho JunSu làm đi.” JunSu đi đến trước mặt JaeJoong, khom lưng cúi người chào thật sâu.
“Không… không cần! Tự tôi chăm sóc tôi là được rồi.”
Bớt giỡn, ca ca là sát thủ, đệ đệ cũng không khác mấy đâu.
“Đừng nói nhảm.” YunHo vừa lên tiếng, JaeJoong lập tức im lặng không phản đối nữa.
Một hồi lâu sau đó, không ai nói câu nào nữa. JaeJoong mới lấy hết dũng khí mở miệng hỏi YunHo.
“Cái kia…”
“Tôi không phải đồ vật này nọ, không được gọi cái kia.” Yunho nói xong, khóe miệng JaeJoong run rẩy một chút.
“JaeJoong thiếu gia, thiếu gia tên là Jung YunHo.” YooChun ở một bên nói.
“À… Jung… Jung YunHo tiên sinh.”
Vừa dứt lời là bị YunHo nhìn với ánh mắt thật đáng sợ.
“Jung… Jung YunHo thiếu gia...”
YunHo lại bắt đầu nhíu mày.
JaeJoong bên này cũng phát hỏa! Mẹ nó gọi là gì cũng không phải, rốt cuộc hắn muốn gọi cái gì a! Vì thế mặc kệ chín chín tám mươi mốt gì đấy, Kim JaeJoong không thèm gọi tên, cứ việc nói thẳng:
“Tôi muốn về nhà thu dọn hành lý!”
“Không phải bị đuổi ra ngoài sao.” Jung YunHo nói, là ngữ khí khẳng định.
“Nhưng hiện tại tôi đang ở trong nhà anh tôi, như thế nào cũng phải nói một tiếng chứ!” JaeJoong tức giận đáp.
YunHo thoáng nhíu nhíu mày, nói với JunSu:
“Đi cùng cậu ấy.”
“Không cần, tôi sẽ không bỏ trốn!”
“Tôi là sợ cậu lạc đường.”
Jung YunHo nói xong, Kim JaeJoong thần tình hắc tuyến, bất quá đây là sự thật. Lúc sau, khi mang JaeJoong đi khỏi phòng, JunSu mới nói với JaeJoong.
“Kỳ thật JaeJoong thiếu gia có thể trực tiếp gọi tên thiếu gia a.”
“Ha ha, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.” JaeJoong cười gượng nói.
JunSu cũng cười cười:
“JaeJoong thiếu gia quả nhiên là người thú vị.”
JaeJoong bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh trở lại nhà Heechul. Vốn định ra khỏi cửa thì JaeJoong sẽ trở về một mình, nhưng JunSu nhất định không chịu để JaeJoong đi một mình, bảo rằng thiếu gia nhất định sẽ trách cứ. Cuối cùng cậu đành để JunSu đưa mình đến nhà Heechul.
Lúc JaeJoong vào nhà, thấy Heechul vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui. Vừa thấy JaeJoong liền lập tức chạy lại hỏi thăm.
“Hyung, chúng ta về phòng nói sau.”
“JaeJoong thiếu gia, JunSu ở bên ngoài chờ ngài.”
Kim JaeJoong gật đầu rồi kéo Kim Heechul đang không hiểu gì hết vào phòng. Vừa vào phòng, Heechul lập tức hỏi một tràng.
“Baby, em không sao chứ? Em làm hyung sợ muốn chết! Nếu biết thiếu gia kia kêu em đi theo, hyung đã không nhờ em giao rượu. Thiếu gia đối với em ra sao? Có bắt nạt em không? Vừa nãy là chuyện gì xảy ra? Người ngoài cửa kia không phải là đệ đệ của YooChun hay sao?”
“Từ từ Heechul.” JaeJoong đẩy đẩy cái trán của Heechul.
Kim Heechul lúc này mới yên tĩnh trở lại. JaeJoong kể lại toàn bộ sự tình cho Heechul nghe, sau khi nghe xong, mặt Heechul nhăn nhó như bị táo bón. JaeJoong khó hiểu.
“Làm sao vậy?” Cậu lắc lắc Heechul.
“Baby, đây là một thiếu gia giết người không chớp mắt. Em dám ở cùng hắn sao?”
“Cái này cũng không còn cách nào khác. Hoặc là sẽ chết hoặc là ở cùng hắn, ở với hắn ít ra em còn sống thêm được vài năm.”
“Em, sao lại có vận khí cứt chó như thế a?”
“Đúng vậy, Kim JaeJoong là một người bình thường như vậy, sao hoàn cảnh lại giống như trên phim truyền hình thế này? Thực mẹ nó không hay ho.”
“Baby, em cần sửa lại tính tình thối nát của mình đi. Hyung sợ một ngày nào đó thiếu gia không vừa lòng, liền đem em đi xử lý.”
“20 năm tính tình đâu có thể nói sửa thì sửa?”
“Ít nhất em cũng đừng ăn nói thô tục nữa, mặt em không thích hợp để nói mấy câu như vậy đâu.” Heechul xoa xoa đầu JaeJoong
“Hừ.” JaeJoong bên này khinh thường đảo mắt nhìn Heechul, bên kia chuông cửa liền vang lên, Heechul chạy tới mở cửa, bước vào là JunSu.
“JaeJoong thiếu gia, đồ đạc đã thu dọn xong chưa? ChangMin thiếu gia đã đến, thiếu gia gọi ngài trở về.”
Kim JaeJoong nhìn nhìn Heechul, rồi quay sang nói với JunSu.
“Tôi nãy giờ toàn nói chuyện phiếm, còn chưa bắt đầu thu dọn.”
“Không sao thiếu gia. Ngài hiện tại cùng JunSu trở về trước, rồi JunSu sẽ nhờ người đến thu dọn cho ngài.”
“Không thể chờ một tí sao?”
JunSu ngẩn người, sau đó lấy di động gọi YunHo, rồi đưa điện thoại cho JaeJoong
“Alô, là tôi.”
【Lập tức quay lại.】
“Nhưng tôi còn chưa thu dọn hành lý”
【Không cần thu dọn, tôi sẽ cho người đến lấy.】
“Tôi…”
【Tôi không nói lại lần thứ hai đâu.】
Sau đó cúp điện thoại, JaeJoong chán nản trả điện thoại cho JunSu, nói với Heechul:
“Hyung, em đi trước. Về sau có cơ hội sẽ đến thăm hyung.”
“Baby, nhớ kỹ lời hyung nói.”
Cậu gật gật đầu, rồi đi theo JunSu. Chỉ chốc lát sau, JaeJoong đã đến nhà YunHo. Vừa mới bước vào cửa, một hàng dài người hầu thẳng tắp hô to “JaeJoong thiếu gia”, hại cậu sợ tới mức suýt bật ngửa.
JaeJoong run rẩy đi theo JunSu đến phòng khách, liền thấy được YunHo cùng YooChun ở đấy. Trên sa lon còn có một đứa nhỏ rất đáng yêu, chẳng lẽ đây là côn đồ ChangMin đã được nghe kể sao?
“Thiếu gia, JaeJoong thiếu gia đã trở lại.”
“Lại đây Kim JaeJoong.”
JaeJoong nghe xong đi đến bên cạnh YunHo, nhưng mà ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào tiểu quỷ đáng yêu ngồi trên sa lon kia, tiểu quỷ thật giống YunHo, gương mặt cứ đơ đơ không cảm xúc.
“ChangMin, đây là Kim JaeJoong, từ hôm nay cậu ấy sẽ chiếu cố ngươi.”
“Chào ChangMin, cứ gọi ta là JaeJoong hyung a.”
JaeJoong cúi đầu nói, một bộ dáng hảo ca ca, vốn cho rằng sẽ lưu lại ấn tượng tốn cho nhóc ấy, ai ngờ nó lại nói một câu, làm JaeJoong phi thường, phi thường nhục nhã.
“Ngu ngốc.”
Mẹ nó ngươi này là đứa con khốn nạn của côn đồ a? Ông nội ngươi, Kim JaeJoong ta ôn tồn chào hỏi, vậy mà ngươi dám nói ta ngu ngốc. Mẹ nó, cả nhà ngươi đều thối nát.
YunHo nhìn biểu tình bốc hỏa của JaeJoong, vươn tay xoa xoa đầu cậu, nói với ChangMin.
“Không thể vô phép như vậy, ChangMin”
ChangMin không nói gì, nhìn JaeJoong gật gật. JaeJoong giờ phút này toàn bộ tâm tư đều đặt ở bàn tay của YunHo đang xoa tóc mình, trong lòng tự hỏi hắn đang làm cái gì vậy?