Editor: Flower Nhật
Thời gian cứ vô tình mà trôi như vậy, nháy mắt, lại thêm 4 năm nữa.
Hết thảy đã 10 năm rồi, ChangMin giờ là một thanh niên cao lớn 18 tuổi.
JunSu và YooChun cuối cùng cũng kết hôn, cả hai không ở nhà YunHo nữa mà là ở căn nhà riêng của hai người họ.
Jung YunHo cũng đã 30 tuổi, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi gì, vẫn hệt như 10 năm trước, là một hắc đạo thiếu gia không ai bì nổi.
“YooChun, anh nhanh lên, thiếu gia cùng ChangMin thiếu gia hẳn đã đến rồi.” JunSu đứng ở cửa gào lên với YooChun.
“Đã biết đã biết, chúng ta đi thôi.” YooChun đáp, ôm JunSu bước vào xe.
Chốc sau, cả hai đều bước ra khỏi xe.
“Đáng chết, như thế nào lại bị chết máy đúng hôm nay?” YooChun bất mãn mắng.
JunSu đón một chiếc taxi, lôi kéo YooChun đang bất mãn lảm nhảm lên xe, nói với tài xế:
“Phiền chú đến nghĩa trang XX.”
“Được.”
Tài xế bấm đồ hồ, mặt trên đồng hiển thị ngày hôm nay, ngày 26 tháng 1 năm 2019.
Lần cuối bọn họ tiếp xúc với mạng người đã là 10 năm trước. Nói cách khác, 10 năm trước từ trong căn nhà hoang cứu thoát JaeJoong, đến bây giờ bọn họ cũng không để ý bất kỳ sự tình nào nữa.
Cuối cùng cũng đến nghĩa trang XX, JunSu ngẩng đầu, quả nhiên YunHo và ChangMin đã đến từ trước. JunSu quay đầu nói với YooChun:
“Anh xem, em nói sẽ muộn mà.” Sau đó lôi kéo YooChun chạy đến chỗ YunHo.
“Thiếu gia, thật có lỗi. Xe chúng tôi đột nhiên chết máy, phải đón taxi đến.” JunSu nói, cúi đầu với YunHo.
“Thiếu gia, đều là lỗi của YooChun.” YooChun nói, cũng cúi đầu với YunHo.
YunHo gật đầu:
“Các cậu đến là được.” Sau đó yên lặng, nhìn chăm chú vào tấm ảnh trên bia mộ.
JunSu và YooChun thấy vậy cũng không nói nữa, tựa đầu vào nhau nhìn về phía bia mộ. Lúc nhìn đến ảnh chụp, JunSu nhịn không được bật khóc. YooChun ôm bả vai JunSu, nhẹ giọng:
“Em vẫn cứ thích khóc như vậy.”
“Em thương tâm thôi.” JunSu bất mãn trừng YooChun.
YooChun bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn xung quanh một chút, sau đó quay lại hỏi ChangMin:
“ChangMin thiếu gia, Hana tiểu thư vẫn chưa tới sao?”
“Tới rồi, hẳn cũng sắp trở lại đi.” ChangMin dứt lời, cuối cùng người kia cũng trở lại.
“A, mệt chết được.”
YunHo quay đầu lại nhìn, sau đó vươn tay ra, hướng về người vừa mới nói. Người đó cũng vươn tay, nắm tay YunHo, cả hai cùng nhau bước đến bia mộ trước mặt, cùng nhau ngồi xuống.
Đặt bó hoa bách hợp trước bia mộ, YunHo nói:
“Cám ơn em đã cho anh hạnh phúc.”
“Em nữa, em cũng cám ơn anh. Nếu không có anh, em sẽ không có hạnh phúc như hôm nay. Ki, thật xin lỗi, bởi vì tôi mà cô mới như vậy. Tôi không làm cô thất vọng, tôi nghe được câu nói cuối cùng kia của cô, hảo hảo mà sống. Ki… cô trong lòng tôi mãi giống đóa bách hợp này, mãi thuần khiết như vậy.” Nói xong, cười với ảnh chụp trên bia mộ.
“JaeJoong thiếu gia, trong lòng ngài có nữ nhân khác, ngài không sợ thiếu gia giận sao?” YooChun thành thật hỏi.
JaeJoong ngẩng đầu trừng YooChun:
“YooChun cậu không nên ép tôi, cậu nên biết JunSu rất nghe lời tôi.”
“Ấy, JaeJoong thiếu gia, tôi sai rồi.” YooChun vội vàng nhận sai.
Mọi người cùng cười. JaeJoong và YunHo đứng lên, sau đó JaeJoong kéo tay Hana qua một bên, nói:
“Anh cũng phải cám ơn em, Hana. Nếu 4 năm trước không có em, có lẽ anh đã không thể sống đến giờ này.”
Hana cười tươi với JaeJoong:
“Anh là người mà ChangMin và YunHo tiên sinh yêu nhất, nếu lúc ấy em không cứu anh, thì người hối hận sẽ là em.”
JaeJoong cười cười với Hana, sau đó đột nhiên thay đổi thái độ, hung ác quay qua ChangMin, nói:
“Tiểu tử thối, đối xử cho tốt với Hana, nếu anh biết nhóc dám khi dễ Hana, anh sẽ không tha cho nhóc.”
ChangMin bất mãn trừng mắt lườm JaeJoong:
“Cái gì? Cô ấy cứu sống chính là anh, sao lại bắt tui lấy thân báo đáp? Nếu muốn thì tự lấy thân của anh mà báo đáp.”
“Lấy thân anh báo đáp cũng được, nhưng vấn đề là Hana có thích anh không? Còn nữa, người này sẽ buông tha anh sao?” JaeJoong nói, chỉ chỉ Hana lại chỉ chỉ YunHo.
“ChangMin, ý cậu là cậu không thích tớ sao?” Hana nói, bộ dáng sắp khóc.
ChangMin luống cuống tay chân:
“Không phải, Hana, ý tớ không phải như vậy. Cậu đừng nghe ngu ngốc kia nói lung tung. Hừ, Kim JaeJoong, tui ghét anh.”
JaeJoong cười, đắc ý vỗ vỗ vai ChangMin:
“Không biết 10 năm trước, tiểu quỷ nào nắm tay anh, bảo rằng thương anh nhất, yêu anh nhất nhỉ?”
ChangMin trừng mắt nhìn YunHo và JunSu, sau đó tức giận lôi Hana đi xuống chân núi, không thèm quay đầu lại đáp:
“Ai biết tiểu quỷ đó là ai, dù sao cũng không phải tui!”
JaeJoong đứng ở giữa lớp người lớn tiếng cười.
Hôm nay là sinh nhật JaeJoong, cũng là ngày giỗ của Ki. Bởi vì Ki đã cứu mạng JaeJoong, nên cậu cố ý định sinh nhật mình và ngày giỗ của Ki cùng một ngày.
4 năm trước, JaeJoong quả thật đã suýt chết, đến cả bác sĩ mà Heechul mời về cũng bất lực lắc đầu. Nhưng đúng lúc đó, Hana đột nhiên lao lên nói để nàng xem thử. Lúc đó mọi người đều không có khí lực trả lời, cho nên Hana tự nhiên dùng thiết bị mà bác sĩ mang tới, giúp JaeJoong lấy lại nhịp đập, lấy lại ý thức, lấy lại sinh mệnh.
Phụ thân của Hana là bác sĩ vang danh trên toàn thế giới, Hana từ nhỏ đã theo phụ thân học hỏi y thuật.
Tiếp tục ngủ thêm hai năm nữa, JaeJoong tổng cộng đã ngủ 10 năm, cuối cùng cũng từ bi mở mắt, đường đường chính chính rời giường. Lúc đám YunHo mỗi người nghe được JaeJoong gọi tên mình, bọn họ ai cũng mừng tới mức ôm nhau mà khóc.
JaeJoong sau khi tỉnh lại, căn bản là không cần nghỉ ngơi nữa, bởi vì 10 năm qua, JaeJoong đã được chăm sóc vô cùng tốt. Cho nên một tháng sau khi cậu tỉnh lại, YunHo lập tức kéo cậu sang Hà Lan, chân chính cho mình cùng JaeJoong một cái danh phận.
Trong phòng, JaeJoong đang ngồi trên giường xếp quà sinh nhật, nhưng mà đếm tới đếm lui vẫn thấy thiếu một phần.
“JunSu nè, YooChun nè, ChangMin nè, Hana nè, Heechul nè. A, không có. Jung YunHo chết tiệt cư nhiên không tặng quà sinh nhật cho mình.” JaeJoong ức chế ngẩng đầu, đúng lúc YunHo bước từ phòng tắm ra.
“Này Jung YunHo!”
“Gì vậy? Em hung dữ như vậy để làm gì?” YunHo bất mãn nói, ngồi xuống bên cạnh JaeJoong.
JaeJoong trừng mắt lườm YunHo:
“Quà sinh nhật em đâu?”
“Đã 30 tuổi, còn đòi quà sinh nhật giống trẻ con. Không có!”
“Này, anh có nghe câu ‘Nam nhân 40 tuổi nhất chi hoa’? Em mới 30, 30 thôi!” JaeJoong gần như rú lên.
YunHo buồn cười xoa tóc JaeJoong:
“Bình tĩnh, mau ngủ đi.”
“Không! Anh không đưa quà cho em, em sẽ không ngủ!”
“Em thật sự muốn có quà?”
“Thấy chưa thấy chưa, em biết anh có chuẩn bị mà, mau lấy lại đây.” JaeJoong nói xong, đắc ý cười.
“Em không hối hận?” YunHo nhướn mày nhìn JaeJoong.
“Ít nói nhảm, mau đi lấy đi.” JaeJoong không kiên nhẫn đáp.
“Được rồi, cho em.” Nói xong, đem JaeJoong đẩy xuống giường.
“Nha! Ưm… Jung YunHo… Quà… Quà…” JaeJoong nói, cố sức đẩy YunHo đang hôn mình.
YunHo vẫn tiếp tục hôn JaeJoong:
“Quà anh đưa em chính là Jung YunHo.”
“A… anh ưm… xấu lắm… aa… em… không thèm… anh…”
Sau đó JaeJoong lấy toàn bộ sức lực ngăn YunHo lại, tức giận gào lên:
“Jung YunHo ngu ngốc, anh muốn làm bao nhiêu lần? Từ lúc em tỉnh lại, anh không ngừng ép buộc em, mệt muốn chết có biết không?”
“Vậy sao em không nghĩ đến 10 năm qua anh thế nào? Suốt 10 năm nói yêu đương một mình. Em đó, phải đền gấp 10 lần cho anh.” YunHo nói xong, mặc kệ JaeJoong trợn mắt há to mồm, tiếp tục động tác dang dở.
“A… nhẹ… đau… a a a… ưm… chậm một chút… Yun…”
Một đêm này, JaeJoong được nhận ‘quà’ mà YunHo tặng. Cũng may ChangMin đã đi ra ngoài, bằng không thế nào JaeJoong cũng bị ChangMin cười nhạo một phen.
Ngày hôm sau, lúc JaeJoong rời giường YunHo vẫn còn đang ngủ, nhẹ nhàng đặt bàn tay YunHo đang ôm eo mình xuống, JaeJoong xoa xoa thắt lưng rời giường. Cố nén đau nhức truyền từ phần riêng tư đến, JaeJoong bước xuống lầu.
Lúc YunHo tỉnh dậy không thấy JaeJoong bên cạnh, mặt cũng chưa rửa liền đi xuống lầu, đến phòng bếp mới thấy được JaeJoong đang làm bữa sáng cho mình. Từ phía sau kéo JaeJoong ôm vào ngực, YunHo hỏi:
“Dậy rồi sao không gọi anh?”
JaeJoong cười cười:
“Nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng, nhìn râu mép của anh kìa, xấu muốn chết.”
YunHo ôm JaeJoong lắc lắc, nói:
“Anh muốn em cạo râu cho anh.”
JaeJoong quay lại, sờ mặt YunHo, cười đáp:
“Được, để đại ca giúp cậu cạo râu.”
Sau đó hai người cùng bước vào phòng tắm, YunHo đứng trước mặt JaeJoong, còn JaeJoong tỉ mỉ cạo râu cho hắn. Suốt quá trình, YunHo chỉ việc nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ tận tình của cậu. JaeJoong nhìn YunHo, đột nhiên muốn nghịch phá một chút.
“Xong rồi!” Tiếng JaeJoong hớn hở truyền vào tai YunHo.
YunHo mở mắt, nhìn vào gương liền thấy mặt mình bị JaeJoong vẽ lung tung đến không rõ hình dạng, YunHo vươn tay bắt JaeJoong tính bỏ chạy, giữ mặt cậu lại rồi cọ cọ mặt mình lên.
Thanh âm cười đùa hạnh phúc của cả hai vang lớn.
Nếu không có Kim JaeJoong, thế giới vẫn sẽ như cũ chuyển động.
Nhưng nếu Jung YunHo không có Kim JaeJoong, thì cả thế giới của hắn đã ngừng chuyển động.
Tương tự, đối với Kim JaeJoong mà nói, Jung YunHo chính là tất cả sắc thái trong thế giới của cậu. Nếu không có Jung YunHo, thì thế giới của JaeJoong cũng chỉ còn lại hai màu đen trắng cô độc, tất cả màu sắc cùng biểu tình đều biến mất.
Cho dù tiếp tục trải qua mưa to gió lớn, anh cũng chờ em quay về với anh, giống như một đứa trẻ nằm trong ngực anh, mỉm cười. Cho dù đây là một thế giới hoang vu, em cũng không cần sợ hãi, anh sẽ mãi ở bên cạnh em.
Không thể che giấu tình yêu này của anh đối với em, là sâu nặng như đại dương. Cả đời không thể chia ly, không thể thay đổi cũng không thể quay đầu. Toàn bộ này đều dành cho em, người anh yêu nhất.
Đối với em, anh cho tới bây giờ cũng chính là thiên vị.
… Thiên Vị
HOÀN
Thời gian cứ vô tình mà trôi như vậy, nháy mắt, lại thêm 4 năm nữa.
Hết thảy đã 10 năm rồi, ChangMin giờ là một thanh niên cao lớn 18 tuổi.
JunSu và YooChun cuối cùng cũng kết hôn, cả hai không ở nhà YunHo nữa mà là ở căn nhà riêng của hai người họ.
Jung YunHo cũng đã 30 tuổi, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi gì, vẫn hệt như 10 năm trước, là một hắc đạo thiếu gia không ai bì nổi.
“YooChun, anh nhanh lên, thiếu gia cùng ChangMin thiếu gia hẳn đã đến rồi.” JunSu đứng ở cửa gào lên với YooChun.
“Đã biết đã biết, chúng ta đi thôi.” YooChun đáp, ôm JunSu bước vào xe.
Chốc sau, cả hai đều bước ra khỏi xe.
“Đáng chết, như thế nào lại bị chết máy đúng hôm nay?” YooChun bất mãn mắng.
JunSu đón một chiếc taxi, lôi kéo YooChun đang bất mãn lảm nhảm lên xe, nói với tài xế:
“Phiền chú đến nghĩa trang XX.”
“Được.”
Tài xế bấm đồ hồ, mặt trên đồng hiển thị ngày hôm nay, ngày 26 tháng 1 năm 2019.
Lần cuối bọn họ tiếp xúc với mạng người đã là 10 năm trước. Nói cách khác, 10 năm trước từ trong căn nhà hoang cứu thoát JaeJoong, đến bây giờ bọn họ cũng không để ý bất kỳ sự tình nào nữa.
Cuối cùng cũng đến nghĩa trang XX, JunSu ngẩng đầu, quả nhiên YunHo và ChangMin đã đến từ trước. JunSu quay đầu nói với YooChun:
“Anh xem, em nói sẽ muộn mà.” Sau đó lôi kéo YooChun chạy đến chỗ YunHo.
“Thiếu gia, thật có lỗi. Xe chúng tôi đột nhiên chết máy, phải đón taxi đến.” JunSu nói, cúi đầu với YunHo.
“Thiếu gia, đều là lỗi của YooChun.” YooChun nói, cũng cúi đầu với YunHo.
YunHo gật đầu:
“Các cậu đến là được.” Sau đó yên lặng, nhìn chăm chú vào tấm ảnh trên bia mộ.
JunSu và YooChun thấy vậy cũng không nói nữa, tựa đầu vào nhau nhìn về phía bia mộ. Lúc nhìn đến ảnh chụp, JunSu nhịn không được bật khóc. YooChun ôm bả vai JunSu, nhẹ giọng:
“Em vẫn cứ thích khóc như vậy.”
“Em thương tâm thôi.” JunSu bất mãn trừng YooChun.
YooChun bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn xung quanh một chút, sau đó quay lại hỏi ChangMin:
“ChangMin thiếu gia, Hana tiểu thư vẫn chưa tới sao?”
“Tới rồi, hẳn cũng sắp trở lại đi.” ChangMin dứt lời, cuối cùng người kia cũng trở lại.
“A, mệt chết được.”
YunHo quay đầu lại nhìn, sau đó vươn tay ra, hướng về người vừa mới nói. Người đó cũng vươn tay, nắm tay YunHo, cả hai cùng nhau bước đến bia mộ trước mặt, cùng nhau ngồi xuống.
Đặt bó hoa bách hợp trước bia mộ, YunHo nói:
“Cám ơn em đã cho anh hạnh phúc.”
“Em nữa, em cũng cám ơn anh. Nếu không có anh, em sẽ không có hạnh phúc như hôm nay. Ki, thật xin lỗi, bởi vì tôi mà cô mới như vậy. Tôi không làm cô thất vọng, tôi nghe được câu nói cuối cùng kia của cô, hảo hảo mà sống. Ki… cô trong lòng tôi mãi giống đóa bách hợp này, mãi thuần khiết như vậy.” Nói xong, cười với ảnh chụp trên bia mộ.
“JaeJoong thiếu gia, trong lòng ngài có nữ nhân khác, ngài không sợ thiếu gia giận sao?” YooChun thành thật hỏi.
JaeJoong ngẩng đầu trừng YooChun:
“YooChun cậu không nên ép tôi, cậu nên biết JunSu rất nghe lời tôi.”
“Ấy, JaeJoong thiếu gia, tôi sai rồi.” YooChun vội vàng nhận sai.
Mọi người cùng cười. JaeJoong và YunHo đứng lên, sau đó JaeJoong kéo tay Hana qua một bên, nói:
“Anh cũng phải cám ơn em, Hana. Nếu 4 năm trước không có em, có lẽ anh đã không thể sống đến giờ này.”
Hana cười tươi với JaeJoong:
“Anh là người mà ChangMin và YunHo tiên sinh yêu nhất, nếu lúc ấy em không cứu anh, thì người hối hận sẽ là em.”
JaeJoong cười cười với Hana, sau đó đột nhiên thay đổi thái độ, hung ác quay qua ChangMin, nói:
“Tiểu tử thối, đối xử cho tốt với Hana, nếu anh biết nhóc dám khi dễ Hana, anh sẽ không tha cho nhóc.”
ChangMin bất mãn trừng mắt lườm JaeJoong:
“Cái gì? Cô ấy cứu sống chính là anh, sao lại bắt tui lấy thân báo đáp? Nếu muốn thì tự lấy thân của anh mà báo đáp.”
“Lấy thân anh báo đáp cũng được, nhưng vấn đề là Hana có thích anh không? Còn nữa, người này sẽ buông tha anh sao?” JaeJoong nói, chỉ chỉ Hana lại chỉ chỉ YunHo.
“ChangMin, ý cậu là cậu không thích tớ sao?” Hana nói, bộ dáng sắp khóc.
ChangMin luống cuống tay chân:
“Không phải, Hana, ý tớ không phải như vậy. Cậu đừng nghe ngu ngốc kia nói lung tung. Hừ, Kim JaeJoong, tui ghét anh.”
JaeJoong cười, đắc ý vỗ vỗ vai ChangMin:
“Không biết 10 năm trước, tiểu quỷ nào nắm tay anh, bảo rằng thương anh nhất, yêu anh nhất nhỉ?”
ChangMin trừng mắt nhìn YunHo và JunSu, sau đó tức giận lôi Hana đi xuống chân núi, không thèm quay đầu lại đáp:
“Ai biết tiểu quỷ đó là ai, dù sao cũng không phải tui!”
JaeJoong đứng ở giữa lớp người lớn tiếng cười.
Hôm nay là sinh nhật JaeJoong, cũng là ngày giỗ của Ki. Bởi vì Ki đã cứu mạng JaeJoong, nên cậu cố ý định sinh nhật mình và ngày giỗ của Ki cùng một ngày.
4 năm trước, JaeJoong quả thật đã suýt chết, đến cả bác sĩ mà Heechul mời về cũng bất lực lắc đầu. Nhưng đúng lúc đó, Hana đột nhiên lao lên nói để nàng xem thử. Lúc đó mọi người đều không có khí lực trả lời, cho nên Hana tự nhiên dùng thiết bị mà bác sĩ mang tới, giúp JaeJoong lấy lại nhịp đập, lấy lại ý thức, lấy lại sinh mệnh.
Phụ thân của Hana là bác sĩ vang danh trên toàn thế giới, Hana từ nhỏ đã theo phụ thân học hỏi y thuật.
Tiếp tục ngủ thêm hai năm nữa, JaeJoong tổng cộng đã ngủ 10 năm, cuối cùng cũng từ bi mở mắt, đường đường chính chính rời giường. Lúc đám YunHo mỗi người nghe được JaeJoong gọi tên mình, bọn họ ai cũng mừng tới mức ôm nhau mà khóc.
JaeJoong sau khi tỉnh lại, căn bản là không cần nghỉ ngơi nữa, bởi vì 10 năm qua, JaeJoong đã được chăm sóc vô cùng tốt. Cho nên một tháng sau khi cậu tỉnh lại, YunHo lập tức kéo cậu sang Hà Lan, chân chính cho mình cùng JaeJoong một cái danh phận.
Trong phòng, JaeJoong đang ngồi trên giường xếp quà sinh nhật, nhưng mà đếm tới đếm lui vẫn thấy thiếu một phần.
“JunSu nè, YooChun nè, ChangMin nè, Hana nè, Heechul nè. A, không có. Jung YunHo chết tiệt cư nhiên không tặng quà sinh nhật cho mình.” JaeJoong ức chế ngẩng đầu, đúng lúc YunHo bước từ phòng tắm ra.
“Này Jung YunHo!”
“Gì vậy? Em hung dữ như vậy để làm gì?” YunHo bất mãn nói, ngồi xuống bên cạnh JaeJoong.
JaeJoong trừng mắt lườm YunHo:
“Quà sinh nhật em đâu?”
“Đã 30 tuổi, còn đòi quà sinh nhật giống trẻ con. Không có!”
“Này, anh có nghe câu ‘Nam nhân 40 tuổi nhất chi hoa’? Em mới 30, 30 thôi!” JaeJoong gần như rú lên.
YunHo buồn cười xoa tóc JaeJoong:
“Bình tĩnh, mau ngủ đi.”
“Không! Anh không đưa quà cho em, em sẽ không ngủ!”
“Em thật sự muốn có quà?”
“Thấy chưa thấy chưa, em biết anh có chuẩn bị mà, mau lấy lại đây.” JaeJoong nói xong, đắc ý cười.
“Em không hối hận?” YunHo nhướn mày nhìn JaeJoong.
“Ít nói nhảm, mau đi lấy đi.” JaeJoong không kiên nhẫn đáp.
“Được rồi, cho em.” Nói xong, đem JaeJoong đẩy xuống giường.
“Nha! Ưm… Jung YunHo… Quà… Quà…” JaeJoong nói, cố sức đẩy YunHo đang hôn mình.
YunHo vẫn tiếp tục hôn JaeJoong:
“Quà anh đưa em chính là Jung YunHo.”
“A… anh ưm… xấu lắm… aa… em… không thèm… anh…”
Sau đó JaeJoong lấy toàn bộ sức lực ngăn YunHo lại, tức giận gào lên:
“Jung YunHo ngu ngốc, anh muốn làm bao nhiêu lần? Từ lúc em tỉnh lại, anh không ngừng ép buộc em, mệt muốn chết có biết không?”
“Vậy sao em không nghĩ đến 10 năm qua anh thế nào? Suốt 10 năm nói yêu đương một mình. Em đó, phải đền gấp 10 lần cho anh.” YunHo nói xong, mặc kệ JaeJoong trợn mắt há to mồm, tiếp tục động tác dang dở.
“A… nhẹ… đau… a a a… ưm… chậm một chút… Yun…”
Một đêm này, JaeJoong được nhận ‘quà’ mà YunHo tặng. Cũng may ChangMin đã đi ra ngoài, bằng không thế nào JaeJoong cũng bị ChangMin cười nhạo một phen.
Ngày hôm sau, lúc JaeJoong rời giường YunHo vẫn còn đang ngủ, nhẹ nhàng đặt bàn tay YunHo đang ôm eo mình xuống, JaeJoong xoa xoa thắt lưng rời giường. Cố nén đau nhức truyền từ phần riêng tư đến, JaeJoong bước xuống lầu.
Lúc YunHo tỉnh dậy không thấy JaeJoong bên cạnh, mặt cũng chưa rửa liền đi xuống lầu, đến phòng bếp mới thấy được JaeJoong đang làm bữa sáng cho mình. Từ phía sau kéo JaeJoong ôm vào ngực, YunHo hỏi:
“Dậy rồi sao không gọi anh?”
JaeJoong cười cười:
“Nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng, nhìn râu mép của anh kìa, xấu muốn chết.”
YunHo ôm JaeJoong lắc lắc, nói:
“Anh muốn em cạo râu cho anh.”
JaeJoong quay lại, sờ mặt YunHo, cười đáp:
“Được, để đại ca giúp cậu cạo râu.”
Sau đó hai người cùng bước vào phòng tắm, YunHo đứng trước mặt JaeJoong, còn JaeJoong tỉ mỉ cạo râu cho hắn. Suốt quá trình, YunHo chỉ việc nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ tận tình của cậu. JaeJoong nhìn YunHo, đột nhiên muốn nghịch phá một chút.
“Xong rồi!” Tiếng JaeJoong hớn hở truyền vào tai YunHo.
YunHo mở mắt, nhìn vào gương liền thấy mặt mình bị JaeJoong vẽ lung tung đến không rõ hình dạng, YunHo vươn tay bắt JaeJoong tính bỏ chạy, giữ mặt cậu lại rồi cọ cọ mặt mình lên.
Thanh âm cười đùa hạnh phúc của cả hai vang lớn.
Nếu không có Kim JaeJoong, thế giới vẫn sẽ như cũ chuyển động.
Nhưng nếu Jung YunHo không có Kim JaeJoong, thì cả thế giới của hắn đã ngừng chuyển động.
Tương tự, đối với Kim JaeJoong mà nói, Jung YunHo chính là tất cả sắc thái trong thế giới của cậu. Nếu không có Jung YunHo, thì thế giới của JaeJoong cũng chỉ còn lại hai màu đen trắng cô độc, tất cả màu sắc cùng biểu tình đều biến mất.
Cho dù tiếp tục trải qua mưa to gió lớn, anh cũng chờ em quay về với anh, giống như một đứa trẻ nằm trong ngực anh, mỉm cười. Cho dù đây là một thế giới hoang vu, em cũng không cần sợ hãi, anh sẽ mãi ở bên cạnh em.
Không thể che giấu tình yêu này của anh đối với em, là sâu nặng như đại dương. Cả đời không thể chia ly, không thể thay đổi cũng không thể quay đầu. Toàn bộ này đều dành cho em, người anh yêu nhất.
Đối với em, anh cho tới bây giờ cũng chính là thiên vị.
… Thiên Vị
HOÀN