Trên giường trúc là một tiểu nam hài tầm bốn đến năm tuổi vận bạch y,làn da tái nhợt như không còn sức sống.Một đầu tóc đen mượt xõa tán loạn trên giường,mi thanh mục tú có thể nói là vô cùng đáng yêu.Chỉ là nếu không nói đến những vết thương trên người.
Người nằm đó không ai khác chính là đứa bé tối qua Lệ Băng cứu được.Từ lúc đưa bé về,nàng đã thay đổi trang phục lau sạch bụi bẩn trên người bé.Không ngờ là một cái oa nhi đáng yêu như vậy,làm sao phụ mẫu bé có thể nhẫn tâm vứt bỏ?
Nhưng tức giận hơn là trên người tiểu oa nhi không những đầy rẫy những vết bầm xanh tím do bị đánh đập tạo thành mà còn có cả kịch độc trên cơ thể.Loại độc này nàng tạm thời còn chưa tìm ra dấu hiệu phát độc nhưng với tình trạng cơ thể suy nhược của đứa trẻ này thì không có cách nào khác, ngoài phải bồi bổ một đoạn thời gian để phục hồi sức khỏe trước mắt.
Lúc này Lệ Băng đang ngồi cạnh giường chăm chú thoa kim sang dược lên miệng vết thương của tiểu oa nhi.Chính vì sợ làm bé đau nên động tác cũng càng nhẹ nhàng ôn nhu.
Cảm giác mát lạnh này là gì?Còn có sự dễ chịu khiến mọi đau đớn trên thân thể bé đột nhiên biến mất.Lần đầu tiên bé cảm thấy thoải mái như vậy,mà không phải là cảm giác hành hạ đau đớn.
- Tỉnh? - Hướng tiểu oa nhi,nàng dùng giọng nói lạnh nhạt nhưng lại nhẹ nhàng.Tuy nàng không biết vì sao,rõ ràng đã thấy hàng mi dày công vút kia nhẹ run.Cho biết cái tiểu đáng yêu này đã sớm tỉnh nhưng là vẫn không chịu mở mắt đây.
- Có còn đau chỗ nào không? - Nhẹ giọng đối tiểu nam hài trên giường nói,lúc này kể cả Lệ Băng cũng không phát hiện ở nàng dường như đã thay đổi khác hẳn so với ngày thường.
Ai vậy?Là ai đang nói?Phải chăng là người hôm đó đã cứu bé?Thật sự có người sẽ quan tâm đến bé sao?Còn giọng nói dịu dàng vì lo lắng cho bé chứ không phải tiếng mắng nhiếc chửi rủa.
Tuy bé rất muốn mở mắt ra xem đây thật sự có phải là mộng hay không,nhưng lại sợ hãi không dám.Tuy còn rất nhỏ nhưng bé biết,bé khiến người khác xa lánh như thế,chán ghét như vậy bởi chính là vì đôi mắt bé.Nó không giống người khác.
- Tại sao lại cố nhắm mắt lại,có phải tại nơi đó bị đau không?Mau mở mắt ra cho tỉ tỉ xem,nếu không tỉ tỉ sẽ giận đó?- Vừa nói vẻ mặt của nàng cũng hiện lên vẻ lo lắng hiếm thấy.
Tuy nói tuổi tác của nàng hơn tiểu oa nhi tận mười tuổi nhưng dù sao dáng vẻ của nàng cũng chỉ xứng làm tỉ tỉ của bé thôi.Nên cho dù nàng có muốn tiểu đáng yêu này gọi một tiếng "cô" cũng không được.
Giọng nói dịu dàng đó vang lên một lần nữa,đây quả thật không phải là mộng sao?
Khi tiểu oa nhi mở mắt ra cũng là lúc Lệ Băng sửng sốt như không thể tin vào mắt mình.Đôi mắt kia phải nói như thế nào nhỉ?Huyết mâu yêu dị mỹ đến cực điểm nhưng không tà mị lãnh diễm mà là vô cùng trong suốt thuần khiết.Đây là đôi mắt đẹp nhất mà nàng từng thấy,có thể nói bất khả phương vật.
Nhưng lại bị bao phủ bởi một tầng sương mờ không linh động như mắt thường,thấy thế nàng liền có linh cảm xấu.Vì vậy liền hướng tiểu oa nhi hỏi:
-Tiểu đệ đệ,ngươi có nhìn thấy ta không?
Bé rất muốn thấy người đó, người mà đã cứu bé thoát khỏi những kẻ xấu kia nhưng tại sao bé lại chẳng nhìn thấy gì?Xung quanh tứ phía tối tăm không chút ánh sáng không khỏi khiến bé sợ hãi.Trong lúc đó giọng nói như gió xuân kia lại vang lên,tay bé cũng được một bàn tay ấm áp nắm lấy.
- Ta...ta không nhìn thấy gì cả?
Nghe thấy giọng nói non nớt run rẩy cùng vẻ mặt thiên chân vô tà kia khiến nàng không khỏi thương cảm cho số phận cay nghiệt của đứa nhỏ này.Vì thế nàng vừa xoa đầu bé vừa bảo:
- Ngoan,không sao đâu.Tỉ là đại phu sẽ chữa trị cho đệ,liền nhanh chóng phục hồi.
- Tại sao...lại đối tốt với ta như vậy?Tỉ...không sợ ta sao?- Giọng nói non nớt nhỏ dần như tiếng muỗi kêu,trong lòng cũng sinh ra lo lắng cùng khẩn trương.Nắm tay bé nhỏ bất giác xiết chặt.
Vừa nghe xong lòng nàng cũng liền trầm xuống,thì ra đây là nguyên nhân khiến oa oa này bị vứt bỏ không thương tiếc sao?Chỉ vì màu mắt không đồng nhất với mọi người mà bị xem như yêu ma mà nhẫn tâm hạ độc thủ với tiểu khả ái.Bọn mặt người dạ thú đó,từ giờ phút này nên thành tâm cầu nguyện là không gặp được nàng nếu không...nghĩ tới đây mắt đẹp lóe lên tia sát ý.
Không nghe được đối phương trả lời khiến bé nhất thời đau xót khôn nguôi,lại một lần nữa bị vứt bỏ ư?Tỉ ấy cũng giống như người khác xa lánh bé sao?
-Đồ ngốc này nghĩ bậy bạ gì vậy?Ta vì sao phải đối với đệ hội chán ghét đâu?Vì đôi mắt của đệ sao?Ta lại thấy nó rất đẹp. - Vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng như trước nhưng khóe miệng nhẹ nhàng khẽ cong.
- Tỉ nói thật sao?-Tiếng nói non nớt dường như không chắc chắn lại xen lẫn vui mừng.
- Ân!
Nghe được câu trả lời của nàng,bé liền như từ địa ngục lên tận thiên đàng.Cảm giác vui sướng cùng hạnh phúc ngập tràn,từ khi sinh ra đến giờ nàng là người đầu tiên khen đôi mắt bị cho là ma quỷ của bé là đẹp.Bảo sao bé không vui mừng cho được!
- Tỉ họ Hàn,gọi là Lệ Băng.Còn đệ,đệ tên gì?
- Ta...ta không có tên?
Nhìn vẻ mặt buồn bã của tiểu đáng yêu khiến nàng đau lòng không thôi.
- Không sao,tỉ sẽ đặt tên cho đệ.Xem nào,ừm..Ngạo...liền gọi Ngạo Thiên đi.Từ bây giờ,ta sẽ là người thân của đệ,là sư phụ của đệ.Nếu kẻ nào muốn ức hiếp đệ ta liền thay đệ diệt trừ kẻ đó,nếu kẻ nào nói xấu đệ ta liền cho hắn không bao giờ có thể mở miệng ra được.
Phải,nàng muốn tiểu Thiên Thiên có thế sống như cái tên của bé.Ngạo Thiên cuồng ngạo đến tận trời,Tiểu Thiên Thiên của nàng sẽ trở thành người đứng ở đỉnh vinh quang.Bễ nghễ mà nhìn xuống những kẻ đã từng chà đạp bé,biết thế nào là ân hận,đau khổ của địa ngục vì đã bỏ rơi bảo bối của nàng.
-Tỉ..ta...sư phụ...-Chưa kịp dứt câu Ngạo Thiên liền rơi vào một vòng ôm ấm áp,vô tri vô giác từ khóe mắt bé chảy xuống từng hàng lệ trong suốt.Đây là lần đầu tiên bé khóc,kể cả khi chịu những trận đòn cũng tiếng chửi rủa hằng ngày bé cũng chưa bao giờ rơi lệ.Nghe người khác nói,khi chào đời bé....cũng không khóc không nháo lấy một tiếng.Thì ra đây là tư vị của nước mắt,khi có người thân sao?Ân, thật mặn nhưng rất ấm áp.
- Tiểu Thiên Thiên,chào mừng đệ đến Vô Ưu Cốc!
Lúc này Phong Tuyết vẫn đang đứng như trời trồng ở ngoài cửa cùng tiếng bụng sôi ọc...ọc,mắt xanh trợn to như muốn rớt ra ngoài.Cái này là mộng phải không khi nào,thì băng lạnh chủ tử của nó lại có vẻ mặt điệu bộ như nhân loại bình thường.Chắc hẳn là do nó quá đói nên hoa mắt rồi,chắc chắn là như vậy.
Trên giường trúc là một tiểu nam hài tầm bốn đến năm tuổi vận bạch y,làn da tái nhợt như không còn sức sống.Một đầu tóc đen mượt xõa tán loạn trên giường,mi thanh mục tú có thể nói là vô cùng đáng yêu.Chỉ là nếu không nói đến những vết thương trên người.
Người nằm đó không ai khác chính là đứa bé tối qua Lệ Băng cứu được.Từ lúc đưa bé về,nàng đã thay đổi trang phục lau sạch bụi bẩn trên người bé.Không ngờ là một cái oa nhi đáng yêu như vậy,làm sao phụ mẫu bé có thể nhẫn tâm vứt bỏ?
Nhưng tức giận hơn là trên người tiểu oa nhi không những đầy rẫy những vết bầm xanh tím do bị đánh đập tạo thành mà còn có cả kịch độc trên cơ thể.Loại độc này nàng tạm thời còn chưa tìm ra dấu hiệu phát độc nhưng với tình trạng cơ thể suy nhược của đứa trẻ này thì không có cách nào khác, ngoài phải bồi bổ một đoạn thời gian để phục hồi sức khỏe trước mắt.
Lúc này Lệ Băng đang ngồi cạnh giường chăm chú thoa kim sang dược lên miệng vết thương của tiểu oa nhi.Chính vì sợ làm bé đau nên động tác cũng càng nhẹ nhàng ôn nhu.
Cảm giác mát lạnh này là gì?Còn có sự dễ chịu khiến mọi đau đớn trên thân thể bé đột nhiên biến mất.Lần đầu tiên bé cảm thấy thoải mái như vậy,mà không phải là cảm giác hành hạ đau đớn.
- Tỉnh? - Hướng tiểu oa nhi,nàng dùng giọng nói lạnh nhạt nhưng lại nhẹ nhàng.Tuy nàng không biết vì sao,rõ ràng đã thấy hàng mi dày công vút kia nhẹ run.Cho biết cái tiểu đáng yêu này đã sớm tỉnh nhưng là vẫn không chịu mở mắt đây.
- Có còn đau chỗ nào không? - Nhẹ giọng đối tiểu nam hài trên giường nói,lúc này kể cả Lệ Băng cũng không phát hiện ở nàng dường như đã thay đổi khác hẳn so với ngày thường.
Ai vậy?Là ai đang nói?Phải chăng là người hôm đó đã cứu bé?Thật sự có người sẽ quan tâm đến bé sao?Còn giọng nói dịu dàng vì lo lắng cho bé chứ không phải tiếng mắng nhiếc chửi rủa.
Tuy bé rất muốn mở mắt ra xem đây thật sự có phải là mộng hay không,nhưng lại sợ hãi không dám.Tuy còn rất nhỏ nhưng bé biết,bé khiến người khác xa lánh như thế,chán ghét như vậy bởi chính là vì đôi mắt bé.Nó không giống người khác.
- Tại sao lại cố nhắm mắt lại,có phải tại nơi đó bị đau không?Mau mở mắt ra cho tỉ tỉ xem,nếu không tỉ tỉ sẽ giận đó?- Vừa nói vẻ mặt của nàng cũng hiện lên vẻ lo lắng hiếm thấy.
Tuy nói tuổi tác của nàng hơn tiểu oa nhi tận mười tuổi nhưng dù sao dáng vẻ của nàng cũng chỉ xứng làm tỉ tỉ của bé thôi.Nên cho dù nàng có muốn tiểu đáng yêu này gọi một tiếng "cô" cũng không được.
Giọng nói dịu dàng đó vang lên một lần nữa,đây quả thật không phải là mộng sao?
Khi tiểu oa nhi mở mắt ra cũng là lúc Lệ Băng sửng sốt như không thể tin vào mắt mình.Đôi mắt kia phải nói như thế nào nhỉ?Huyết mâu yêu dị mỹ đến cực điểm nhưng không tà mị lãnh diễm mà là vô cùng trong suốt thuần khiết.Đây là đôi mắt đẹp nhất mà nàng từng thấy,có thể nói bất khả phương vật.
Nhưng lại bị bao phủ bởi một tầng sương mờ không linh động như mắt thường,thấy thế nàng liền có linh cảm xấu.Vì vậy liền hướng tiểu oa nhi hỏi:
-Tiểu đệ đệ,ngươi có nhìn thấy ta không?
Bé rất muốn thấy người đó, người mà đã cứu bé thoát khỏi những kẻ xấu kia nhưng tại sao bé lại chẳng nhìn thấy gì?Xung quanh tứ phía tối tăm không chút ánh sáng không khỏi khiến bé sợ hãi.Trong lúc đó giọng nói như gió xuân kia lại vang lên,tay bé cũng được một bàn tay ấm áp nắm lấy.
- Ta...ta không nhìn thấy gì cả?
Nghe thấy giọng nói non nớt run rẩy cùng vẻ mặt thiên chân vô tà kia khiến nàng không khỏi thương cảm cho số phận cay nghiệt của đứa nhỏ này.Vì thế nàng vừa xoa đầu bé vừa bảo:
- Ngoan,không sao đâu.Tỉ là đại phu sẽ chữa trị cho đệ,liền nhanh chóng phục hồi.
- Tại sao...lại đối tốt với ta như vậy?Tỉ...không sợ ta sao?- Giọng nói non nớt nhỏ dần như tiếng muỗi kêu,trong lòng cũng sinh ra lo lắng cùng khẩn trương.Nắm tay bé nhỏ bất giác xiết chặt.
Vừa nghe xong lòng nàng cũng liền trầm xuống,thì ra đây là nguyên nhân khiến oa oa này bị vứt bỏ không thương tiếc sao?Chỉ vì màu mắt không đồng nhất với mọi người mà bị xem như yêu ma mà nhẫn tâm hạ độc thủ với tiểu khả ái.Bọn mặt người dạ thú đó,từ giờ phút này nên thành tâm cầu nguyện là không gặp được nàng nếu không...nghĩ tới đây mắt đẹp lóe lên tia sát ý.
Không nghe được đối phương trả lời khiến bé nhất thời đau xót khôn nguôi,lại một lần nữa bị vứt bỏ ư?Tỉ ấy cũng giống như người khác xa lánh bé sao?
-Đồ ngốc này nghĩ bậy bạ gì vậy?Ta vì sao phải đối với đệ hội chán ghét đâu?Vì đôi mắt của đệ sao?Ta lại thấy nó rất đẹp. - Vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng như trước nhưng khóe miệng nhẹ nhàng khẽ cong.
- Tỉ nói thật sao?-Tiếng nói non nớt dường như không chắc chắn lại xen lẫn vui mừng.
- Ân!
Nghe được câu trả lời của nàng,bé liền như từ địa ngục lên tận thiên đàng.Cảm giác vui sướng cùng hạnh phúc ngập tràn,từ khi sinh ra đến giờ nàng là người đầu tiên khen đôi mắt bị cho là ma quỷ của bé là đẹp.Bảo sao bé không vui mừng cho được!
- Tỉ họ Hàn,gọi là Lệ Băng.Còn đệ,đệ tên gì?
- Ta...ta không có tên?
Nhìn vẻ mặt buồn bã của tiểu đáng yêu khiến nàng đau lòng không thôi.
- Không sao,tỉ sẽ đặt tên cho đệ.Xem nào,ừm..Ngạo...liền gọi Ngạo Thiên đi.Từ bây giờ,ta sẽ là người thân của đệ,là sư phụ của đệ.Nếu kẻ nào muốn ức hiếp đệ ta liền thay đệ diệt trừ kẻ đó,nếu kẻ nào nói xấu đệ ta liền cho hắn không bao giờ có thể mở miệng ra được.
Phải,nàng muốn tiểu Thiên Thiên có thế sống như cái tên của bé.Ngạo Thiên cuồng ngạo đến tận trời,Tiểu Thiên Thiên của nàng sẽ trở thành người đứng ở đỉnh vinh quang.Bễ nghễ mà nhìn xuống những kẻ đã từng chà đạp bé,biết thế nào là ân hận,đau khổ của địa ngục vì đã bỏ rơi bảo bối của nàng.
-Tỉ..ta...sư phụ...-Chưa kịp dứt câu Ngạo Thiên liền rơi vào một vòng ôm ấm áp,vô tri vô giác từ khóe mắt bé chảy xuống từng hàng lệ trong suốt.Đây là lần đầu tiên bé khóc,kể cả khi chịu những trận đòn cũng tiếng chửi rủa hằng ngày bé cũng chưa bao giờ rơi lệ.Nghe người khác nói,khi chào đời bé....cũng không khóc không nháo lấy một tiếng.Thì ra đây là tư vị của nước mắt,khi có người thân sao?Ân, thật mặn nhưng rất ấm áp.
- Tiểu Thiên Thiên,chào mừng đệ đến Vô Ưu Cốc!
Lúc này Phong Tuyết vẫn đang đứng như trời trồng ở ngoài cửa cùng tiếng bụng sôi ọc...ọc,mắt xanh trợn to như muốn rớt ra ngoài.Cái này là mộng phải không khi nào,thì băng lạnh chủ tử của nó lại có vẻ mặt điệu bộ như nhân loại bình thường.Chắc hẳn là do nó quá đói nên hoa mắt rồi,chắc chắn là như vậy.