Trên đường cái,dưới ánh chiều tà mưa phùn lất phất se lạnh.Người qua đường ngày càng vội vã, Lệ Băng ngồi trên bậc thềm của một ngôi nhà đã khép kín cửa.Miệng nhỏ gặm nhắm cái bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò, mắt đẹp xoay chuyển vì tin tức nghe được sáng nay.
Rừng Huyết Tử, nơi cấm địa của Tây Sở quốc.Nguyên nhân vì sao ư?Đơn giản chỉ là " có vào không có ra ", 5 từ đây là biệt danh mà người dân đặt cho khu rừng cấm kị này.Bao quanh khu rừng là tầng tầng lớp lớp thảm thực vật dày đặc, nhưng hầu hết không chín thì mười đều là kịch độc.
Bỏ qua vấn đề này thì mối nguy hiểm lớn hơn là thú dữ, bò sát, côn trùng,...vô số kể mỗi một thứ đều khiến con người mất mạng.Từ loài kiến nhỏ bé hay những cây nấm, bông hoa màu sắc xinh đẹp rực rỡ cho đến mãnh hổ, bò sát đều là những sát thủ giết người ngụy trang bằng vẻ ngoài xinh đẹp hay lớp vỏ tưởng chừng như vô hại kia lại dễ dàng đoạt mệnh.
Nhưng nó càng nguy hiểm thì nàng càng lại muốn đi, không phải là nàng không biết tự lượng sức mình hay đầu nàng bị hỏng không muốn sống mà tự chui đầu vào lọ.Nhưng vừa nghe đến trong đó có vô số kì trân dị độc, thì nàng mơ hồ hưng phấn đến mức không thể khống chế rồi.
Trên đường đi đến rừng Huyết Tử,Hàn Lệ Băng cũng tận dụng thời gian này sửa sang lại vài thứ cho bản thân.Không biết có phải do làm nghề y lâu năm hay không, mà trong tiềm thức cảm nhận của nàng cực kì hảo cảm với màu trắng.
Nên nàng dứt khoát mua hai bộ bạch y, cộng thêm một cái áo choàng màu đen che khuất thân nàng từ đầu đến chân.Bốn thanh sắt để rèn luyện thể lực, mỗi bên chân hai thanh.Vì muốn mau chóng tốc hành đến nơi nên nàng cắn răng dùng một lượng vàng để thuê một cổ xe ngựa.Tuy dùng ngựa thuận tiện hơn nhưng khổ nổi nàng không biết cưỡi ngựa với lại mua tuấn mã cũng tốn kém không ít.
( Đơn vị tiền tệ ở nơi này không đồng nhất với thời hiện đại, bắt đầu tính từ đơn vị nhỏ nhất là hào - có hình dạng tựa như tiền xu.Mười hào thì đổi được một đồng tiền; mười đồng tiền thì tương đương với một lượng bạc;mười lượng bạc trắng bằng với một lượng vàng; theo thứ tự từ bé đến lớn: hào - đồng - lượng- bạc trắng- vàng. Đứng vị ở vị trí cuối cùng cũng là loại quý giá nhất thứ mà chỉ những kẻ thuộc giới thượng lưu mới dám dùng: vàng rồng, chỉ một thỏi vàng rồng liền trị giá với một trăm lượng vàng.)
Chỉ mua qua vài bộ y phục cùng vài thứ linh tinh mà đã làm tiêu tốn của nàng mất hơn hai lượng vàng, túi tiền ít ỏi mới kiếm được chưa kịp lắp đầy đã vơi hơn một nửa.Vốn dĩ mặt than* trời sinh của Lệ Băng đã trông nàng như vô cảm ,giờ phút này càng thêm âm trầm dọa người.Khiến phu xe điều khiển ngựa cảm thấy nhiệt độ không khí bổng giảm đột ngột,rùng mình liên tục hắt hơi vài cái.
Khi ước chừng khoảng mười dặm nữa thì đến nơi, nàng liền cho xe ngừng đi bộ.Cho dù nàng có muốn đi xe ngựa đến đó, tên xe phu kia cũng không có gan trở.Sẵn tiện mua luôn lương khô cùng vài cái màn thầu cùng nước uống, đi khoảng một canh giờ thì đến nơi.
Nhìn sơ qua, quả là u ám không chịu nổi, những cái cây cao to sừng sững chỉ còn những cành cây trơ trọi dăm mười cành thì có vài chiếc lá khô không có sức sống chứ không hề có một tán lá xanh nào.Hàng loạt những cái cây như vậy, trùng hợp lại tạo thành một hàng rào chết chóc.
Lệ Băng hơi nhíu mày, sau đó mở tay nải từ trong Tiểu Bạch lấy ra một viên thuốc tròn tròn toàn thân màu trắng bỏ vào miệng.Đây là thuốc nàng tự chế, dùng để khử độc,hiệu quả thì không thể bàn ,không lọc được một trăm thì ít nhất cũng là chín mươi lăm phần trăm.Tiếp theo dùng một chiếc vải lụa che mặt thay cho khẩu trang y tế, ngân châm tẩm độc được nàng kẹp giữa mấy ngón tay phòng hờ trường hợp bất trắc.
Sương mù dày đặc tràn ngập cả khu rừng, trên mặt đất không có cỏ xanh thay vào là rong rêu, cùng nắm độc.Trông như không hề có có hiệu của sự sống nào nhưng thật ra bọn chúng đang chờ đợi thời cơ.Khi nàng đi đến dưới một gốc cây đại thụ khá to thì bất ngờ trên cành cây có một vật lao xuống,chưa kịp nhìn ra là thứ gì thì kim châm trong tay lại phản ứng nhanh hơn, phóng ra chuẩn xác đâm vào thân thể của vật thể lạ đó.
Khi định thần nhìn lại , thì phát hiện hóa ra là một con rắn lục đuôi đỏ có kích thước to hơn bình thường một chút mà thôi! (t/g: mặc niệm chỉ là con rắn lục đuôi đỏ to hơn bình thường một chút...nó chỉ là... to hơn gấp ba lần =.=''!)
Bỏ qua cái xác không có tác dụng đó, thân thủ tiếp tục tiến lên phía trước.Lại thấy xuất hiện một kẻ ngáng chân, có điều lần này lại "to" hơn vật trước.Nhưng trong mắt nàng nó bất quá chỉ là cái xác mà thôi, là miếng phân bón tiếp theo cho mảnh đất này.Coi như nàng là đang làm việc thiện đi, tuy không trồng cây nhưng lại có công chăm sóc "bón phân", tuy vài miếng phân bón này có tác dụng rất miễn cưỡng.
Chỉ thấy kẻ chặn đường có một bộ lông trắng như tuyết, hình dạng trong vài phần giống chó sói, đôi mắt xanh biếc tựa đại dương trong sương mù như dạ quang phát ra ánh sáng.Hàm răng sắc bén như tùy thời có thể cắn "phập" vào cổ con mồi, không sai" cái xác di động" này xác thực là một con tuyết lang còn chưa trưởng thành hoàn toàn.
Loài này nọc độc cũng không có gì quý hiếm, lại chẳng phải kịch độc cho nên đối với nàng căn bản không có giá trị nhưng bộ lông tuyết trắng kia bất quá có thể miễn cưỡng dùng làm áo choàng trong những ngày giá rét cũng không tệ.
Tuy nói con tuyết lang này không hề có tính uy hiếp với tính mạng của nàng nhưng với cái thân thể hư nhược hiện tại của nàng thì có một chút khó khăn, đối phó với loại giác quan nhạy bén, thiên về tốc độ cùng tấn công như thế này thì không thể dùng tú hoa châm để đối phó.
Vì lớp lông khá dày kia gây cản trở rất lớn, ngân châm lần này chỉ đóng "vai phụ "thôi "lên sàn chính diện "chắc là phải dùng đến dao phẫu thuật rồi.Sau khi dựng sẵn kế hoạch kĩ càng từ trong đầu, Lệ Băng liền bắt tay vào hành động.
*mặt than: gương mặt không biểu lộ cảm xúc.
Trên đường cái,dưới ánh chiều tà mưa phùn lất phất se lạnh.Người qua đường ngày càng vội vã, Lệ Băng ngồi trên bậc thềm của một ngôi nhà đã khép kín cửa.Miệng nhỏ gặm nhắm cái bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò, mắt đẹp xoay chuyển vì tin tức nghe được sáng nay.
Rừng Huyết Tử, nơi cấm địa của Tây Sở quốc.Nguyên nhân vì sao ư?Đơn giản chỉ là " có vào không có ra ", từ đây là biệt danh mà người dân đặt cho khu rừng cấm kị này.Bao quanh khu rừng là tầng tầng lớp lớp thảm thực vật dày đặc, nhưng hầu hết không chín thì mười đều là kịch độc.
Bỏ qua vấn đề này thì mối nguy hiểm lớn hơn là thú dữ, bò sát, côn trùng,...vô số kể mỗi một thứ đều khiến con người mất mạng.Từ loài kiến nhỏ bé hay những cây nấm, bông hoa màu sắc xinh đẹp rực rỡ cho đến mãnh hổ, bò sát đều là những sát thủ giết người ngụy trang bằng vẻ ngoài xinh đẹp hay lớp vỏ tưởng chừng như vô hại kia lại dễ dàng đoạt mệnh.
Nhưng nó càng nguy hiểm thì nàng càng lại muốn đi, không phải là nàng không biết tự lượng sức mình hay đầu nàng bị hỏng không muốn sống mà tự chui đầu vào lọ.Nhưng vừa nghe đến trong đó có vô số kì trân dị độc, thì nàng mơ hồ hưng phấn đến mức không thể khống chế rồi.
Trên đường đi đến rừng Huyết Tử,Hàn Lệ Băng cũng tận dụng thời gian này sửa sang lại vài thứ cho bản thân.Không biết có phải do làm nghề y lâu năm hay không, mà trong tiềm thức cảm nhận của nàng cực kì hảo cảm với màu trắng.
Nên nàng dứt khoát mua hai bộ bạch y, cộng thêm một cái áo choàng màu đen che khuất thân nàng từ đầu đến chân.Bốn thanh sắt để rèn luyện thể lực, mỗi bên chân hai thanh.Vì muốn mau chóng tốc hành đến nơi nên nàng cắn răng dùng một lượng vàng để thuê một cổ xe ngựa.Tuy dùng ngựa thuận tiện hơn nhưng khổ nổi nàng không biết cưỡi ngựa với lại mua tuấn mã cũng tốn kém không ít.
( Đơn vị tiền tệ ở nơi này không đồng nhất với thời hiện đại, bắt đầu tính từ đơn vị nhỏ nhất là hào - có hình dạng tựa như tiền xu.Mười hào thì đổi được một đồng tiền; mười đồng tiền thì tương đương với một lượng bạc;mười lượng bạc trắng bằng với một lượng vàng; theo thứ tự từ bé đến lớn: hào - đồng - lượng- bạc trắng- vàng. Đứng vị ở vị trí cuối cùng cũng là loại quý giá nhất thứ mà chỉ những kẻ thuộc giới thượng lưu mới dám dùng: vàng rồng, chỉ một thỏi vàng rồng liền trị giá với một trăm lượng vàng.)
Chỉ mua qua vài bộ y phục cùng vài thứ linh tinh mà đã làm tiêu tốn của nàng mất hơn hai lượng vàng, túi tiền ít ỏi mới kiếm được chưa kịp lắp đầy đã vơi hơn một nửa.Vốn dĩ mặt than trời sinh của Lệ Băng đã trông nàng như vô cảm ,giờ phút này càng thêm âm trầm dọa người.Khiến phu xe điều khiển ngựa cảm thấy nhiệt độ không khí bổng giảm đột ngột,rùng mình liên tục hắt hơi vài cái.
Khi ước chừng khoảng mười dặm nữa thì đến nơi, nàng liền cho xe ngừng đi bộ.Cho dù nàng có muốn đi xe ngựa đến đó, tên xe phu kia cũng không có gan trở.Sẵn tiện mua luôn lương khô cùng vài cái màn thầu cùng nước uống, đi khoảng một canh giờ thì đến nơi.
Nhìn sơ qua, quả là u ám không chịu nổi, những cái cây cao to sừng sững chỉ còn những cành cây trơ trọi dăm mười cành thì có vài chiếc lá khô không có sức sống chứ không hề có một tán lá xanh nào.Hàng loạt những cái cây như vậy, trùng hợp lại tạo thành một hàng rào chết chóc.
Lệ Băng hơi nhíu mày, sau đó mở tay nải từ trong Tiểu Bạch lấy ra một viên thuốc tròn tròn toàn thân màu trắng bỏ vào miệng.Đây là thuốc nàng tự chế, dùng để khử độc,hiệu quả thì không thể bàn ,không lọc được một trăm thì ít nhất cũng là chín mươi lăm phần trăm.Tiếp theo dùng một chiếc vải lụa che mặt thay cho khẩu trang y tế, ngân châm tẩm độc được nàng kẹp giữa mấy ngón tay phòng hờ trường hợp bất trắc.
Sương mù dày đặc tràn ngập cả khu rừng, trên mặt đất không có cỏ xanh thay vào là rong rêu, cùng nắm độc.Trông như không hề có có hiệu của sự sống nào nhưng thật ra bọn chúng đang chờ đợi thời cơ.Khi nàng đi đến dưới một gốc cây đại thụ khá to thì bất ngờ trên cành cây có một vật lao xuống,chưa kịp nhìn ra là thứ gì thì kim châm trong tay lại phản ứng nhanh hơn, phóng ra chuẩn xác đâm vào thân thể của vật thể lạ đó.
Khi định thần nhìn lại , thì phát hiện hóa ra là một con rắn lục đuôi đỏ có kích thước to hơn bình thường một chút mà thôi! (t/g: mặc niệm chỉ là con rắn lục đuôi đỏ to hơn bình thường một chút...nó chỉ là... to hơn gấp ba lần =.=''!)
Bỏ qua cái xác không có tác dụng đó, thân thủ tiếp tục tiến lên phía trước.Lại thấy xuất hiện một kẻ ngáng chân, có điều lần này lại "to" hơn vật trước.Nhưng trong mắt nàng nó bất quá chỉ là cái xác mà thôi, là miếng phân bón tiếp theo cho mảnh đất này.Coi như nàng là đang làm việc thiện đi, tuy không trồng cây nhưng lại có công chăm sóc "bón phân", tuy vài miếng phân bón này có tác dụng rất miễn cưỡng.
Chỉ thấy kẻ chặn đường có một bộ lông trắng như tuyết, hình dạng trong vài phần giống chó sói, đôi mắt xanh biếc tựa đại dương trong sương mù như dạ quang phát ra ánh sáng.Hàm răng sắc bén như tùy thời có thể cắn "phập" vào cổ con mồi, không sai" cái xác di động" này xác thực là một con tuyết lang còn chưa trưởng thành hoàn toàn.
Loài này nọc độc cũng không có gì quý hiếm, lại chẳng phải kịch độc cho nên đối với nàng căn bản không có giá trị nhưng bộ lông tuyết trắng kia bất quá có thể miễn cưỡng dùng làm áo choàng trong những ngày giá rét cũng không tệ.
Tuy nói con tuyết lang này không hề có tính uy hiếp với tính mạng của nàng nhưng với cái thân thể hư nhược hiện tại của nàng thì có một chút khó khăn, đối phó với loại giác quan nhạy bén, thiên về tốc độ cùng tấn công như thế này thì không thể dùng tú hoa châm để đối phó.
Vì lớp lông khá dày kia gây cản trở rất lớn, ngân châm lần này chỉ đóng "vai phụ "thôi "lên sàn chính diện "chắc là phải dùng đến dao phẫu thuật rồi.Sau khi dựng sẵn kế hoạch kĩ càng từ trong đầu, Lệ Băng liền bắt tay vào hành động.
mặt than: gương mặt không biểu lộ cảm xúc.