“Không ngờ người giúp tôi lại là cô...”
Nhìn thấy Tô Khuynh Thành, Trần Ngao không khỏi cười khổ một tiếng, anh không thể ngờ người đó lại là Tô Khuynh Thành.
Tô Khuynh Thành đối với Trần Ngao cũng không phải xa lạ gì. Nguyên nhân hắn bị đuổi học là có liên quan đến Tô Khuynh Thành. Tô Khuynh Thành là hoa khôi của trường đại học Tùng Sơn, có rất nhiều người theo đuổi cô, mà trong đó có không ít thiếu gia nhà giàu.
Bởi vì Trần Ngao với Tô Khuynh Thành lúc làm chung chủ đề nghiên cứu mà có chút gần gũi nên liền bị đồn đãi là anh đang theo đuổi Tô Khuynh Thành. Vậy nên đã chọc giận tên thiếu gia nhà giàu nào đó sử dụng thủ đoạn hèn hạ mà đuổi anh ra khỏi trường.
Mặc dù chuyện này không liên quan trực tiếp đến Tô Khuynh Thành, nhưng khi gặp lại cô ấy, trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút phức tạp.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú gì với anh hết, chỉ là tôi không muốn nợ anh bất cứ điều gì thôi.”
Tô Khuynh Thành nhìn bộ quần áo bẩn thỉu của Trân Ngao, kiêu ngạo hếch cằm lên, giống như một con thiên nga trắng thánh thiện.
Cô ấy cũng vừa nhận được tin Trần Ngao vì “yêu thích” với cô mà bị người khác nhắm vào, hãm hại đuổi học anh. Mẹ của Trần Ngao lại xảy ra chuyện mà năm viện. Anh bất đắc dĩ phải đến công trường bê gạch để kiếm tiền. Vì để bù đắp cho sự bất an trong lòng, cô quyết định ra tay giúp đỡ.
Hả? Nghe vậy, Trần Ngao sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra là Tô Khuynh Thành nhất định đã hiểu lầm. Cô ấy cho rằng những lời đồn thổi kia là sự thật.
Nhưng thật ra người duy nhất mà anh từng thích chỉ có Chu Cầm mà thôi. Lúc trước anh đã từng hy vọng có thể ở bên cô ta trọn đời trọn kiếp, nhưng lại không ngờ rằng Chu Cầm lại phản bội anh.
“Tô tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi thật ra không có ý đó với cô đâu” Trần Ngao cười khổ, vừa định giải thích thì đã bị Tô Khuynh Thành cắt ngang.
“Anh tốt nhất không nên có ý đó, kẻo tự gây thêm phiền phức cho mình. Dù sao thì cóc ghẻ cũng không thể ăn thịt thiên nga được đâu!” Tô Khuynh Thành lạnh lùng liếc nhìn Trần Ngao mà nói. Thái độ cực kỳ xa cách, lạnh nhạt.
Trần Ngao khẽ nhíu mày, vốn dĩ anh còn muốn nói cái gì, nhưng lời đến môi liền nuốt xuống.
Anh biết lời nói này của Tô Khuynh Thành tuy khó nghe nhưng không có ý ác ý gì. Nếu không thì cô ấy cũng đã không cất công chạy tới giúp trả tiền phẫu thuật cho anh.
Hơn nữa lời cô ấy nói đều là sự thật, trước kia anh đúng là dù có xách giày cho cô ấy cũng không xứng.
“Cảm ơn Tô tiểu thư đã nhắc nhởi” Trần Ngao nhún nhún vai, cũng không có giải thích gì nữa.
“Về việc học tiếp ở trường, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp anh” Tô Khuynh Thành lại một lần nữa mở miệng, hơi nghiêng người về phía Trần Ngao, cái cổ trắng nõn của cô dưới ánh mặt trời lộ ra trắng sáng rạng rỡ, cô không thích thiếu nợ người khác.“Không cần, tôi bây giờ cũng rất tốt rồi”
Trần Ngao lắc đầu, lúc trước đúng là anh rất muốn quay trở lại trường học, nhưng hiện tại thì đã khác.
Từ khi anh nhận được truyền thừa của Tiêu Dao Môn, anh mới biết được thế giới này rộng lớn đến cỡ nào, mà những người anh được tiếp xúc lại nhỏ bé đến nhường nào.
Chân trời mới đã được mở ra trước mắt anh.
Tô Khuynh Thành nghe Trần Ngao nói như vậy thì liền nhướng mày, ánh mắt lóe lên, giống như đã hiểu ra điều gì đó:
“Cũng tốt. Nếu anh đã không muốn quay về trường thì cầm lấy cái thẻ ngân hàng này đi, trong đó có một triệu, đủ để cho anh kinh doanh chút gì đó để cải thiện cuộc sống. Chúng †a coi như thanh toán xong hết nợ nần”
Trong suy nghĩ của cô ấy, Trần Ngao chắc chắn là sợ bị trả thù khi trở lại trường học.
Dù sao thì với thân phận của Trần Ngao đối với đám người kia chỉ là một con kiến dưới chân, không có ý nghĩa gì!
Trần Ngao nhìn cái thẻ ngân hàng mà Tô Khuynh Thành đưa cho, cảm thấy dở khóc dở cười.
Hôm nay bị cái gì vậy? Lại có nhiều người xếp hàng đến đưa tiền cho hắn như vậy. Đầu tiên là mười triệu, bây giờ là một triệu...
“Không cần đâu, hiện tại tôi sống rất tốt.” Trần Ngao cười cười mà từ chối:
“Đúng rồi, mẹ tôi đã bình phục rồi. Số tiền trước đó tôi sẽ chuyển trả lại cho cô.”
“Cứ cầm đi”
Ngay sau đó, Tô Khuynh Thành trực tiếp nhét thẻ ngân hàng vào tay anh, dùng giọng điệu ra lệnh mà nói:
“Tô Khuynh Thành tôi không thích thiếu nợ người khác.”
"Tôi... Trần Ngao cười khổ, cô gái này vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, nhưng anh cũng không ghét bỏ cô nổi.
“Nếu đã như vậy thì tôi không thể cứ nhận của cô mà không có gì đáp lại được. Cô đợi tôi một lát.” Trần Ngao nói xong thì chạy đi.
Mặc dù không biết Trần Ngao muốn làm cái gì, nhưng Tô Khuynh Thành vẫn nghe lời mà đứng yên tại chỗ.
Ước chừng hơn mười phút sau, Trần Ngao trở về, trong tay anh cầm một đồ vật nhỏ màu vàng đưa cho Tô Khuynh Thành:
“Cho cô cái này. Tôi thấy gần đây ấn đường của cô chuyển sang màu đen, còn lờ mờ có thêm màu đỏ nhạt, sợ rằng sắp xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Thứ này có thể cứu mạng cô vào thời khắc mấu chốt...
Sau khi cầm lấy đồ vật màu vàng kia, đôi lông mày xinh đẹp của Tô Khuynh Thành lập tức nhíu lại, thứ này lại có thể là một lá bùa hộ mệnh á?
Trần Ngao vậy mà lại còn tin vào mấy thứ này?
Tô Khuynh Thành lạnh lùng nhìn lướt qua Trần Ngao, chẳng lẽ tên này bị hãm hại đuổi khỏi trường, chịu không nổi cú sốc nên đầu óc hỏng luôn rồi phải không?
“Anh...” Tô Khuynh Thành muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, bĩu môi, hất mái tóc dài mà bước lên chiếc Porsche 911:
“Vậy thì tôi đành nhận vậy. Giữa hai chúng ta đã sòng phẳng rồi nhé!”
Dứt lời, cô nàng liền giãm lên chân ga phóng đi.
“Trên đường chạy chậm một chút, nhớ mang theo bùa hộ mệnh bên người.”
Trần Ngao hét lớn về hướng Tô Khuynh Thành vừa mới rời đi, sau đó anh nhìn thấy cửa xe thò ra một cái tay làm động tác “ok” với anh.
Sau khi tiễn Tô Khuynh Thành đi, Trần Ngao quay lại bệnh viện, chuẩn bị đón mẹ anh xuất viện.
Vừa mới đến phòng bệnh thì anh liền nhìn thấy viện trưởng Hà chưa từ bỏ ý định lại đến tìm, vẫn muốn mời hắn vào bệnh viện làm, Trần Ngao uyển chuyển từ chối một lần nữa.
"Tiểu Ngao, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Sau khi tiễn viện trưởng Hà đi, Trương Lệ thận trọng hỏi, ông ta là viện trưởng của bệnh viện nha, thân phận cao quý như thế mà vừa rồi lại đối với bà ân cần hỏi thăm như vậy, quả thật khiến bà vừa vui vừa sợ.
“Không có gì đâu mẹ, trước đây con may mắn có cơ hội giúp đỡ viện trưởng được một chút thôi.” Trần Ngao gãi gãi đầu, giải thích qua loa.
“Thì ra là như vậy.” Trương Lệ gật gật đầu, đã hiểu rõ. Hèn chi viện trưởng Hà lại có thái độ như vậy đối với bà...
Trần Ngao cũng không có giải thích quá nhiều, thu dọn đồ đạc một chút rồi cùng mẹ anh rời khỏi bệnh viện.
Trên một đại lộ của thành phố Tùng Sơn.
Tô Khuynh Thành ngồi trên chiếc Porsche màu hồng đang dừng chờ đèn giao thông. Trong lúc vô tình, ánh mắt cô liếc nhìn thấy lá bùa hộ mệnh mà cô tiện tay ném vào trong xe thì liền chau mày, cười khinh bỉ.
“Nhàm chán."
Miệng khinh thường thốt ra hai chữ nhưng Tô Khuynh Thành không hiểu bị ma xui quỷ khiến gì mà vẫn cầm lá bùa hộ mệnh lên nhìn, ngay sau đó sắc mặt của cô ấy càng đen hơn.
Bởi vì cô phát hiện đây là được gấp từ một tờ giấy màu vàng bình thường, bên trong giống như là vẽ hình chu sa, nhưng hình như còn chưa hoàn thiện xong.
Tên khốn kia sẽ không phải là vừa mới làm nó ngay tại chỗ đó chứ?
“Bệnh thần kinh!”
Tô Khuynh Thành nhẹ giọng thốt ra ba từ này, rồi thuận tay cầm lá bùa định ném ra bên ngoài. Nhưng đúng lúc này điện thoại của cô lại vang lên, Tô Khuynh Thành vô thức đem lá bùa nhét lại vào túi rồi bấm nhận cuộc gọi:
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay...”
Nói xong, Tô Khuynh Thành xoay vô lăng rế về một hướng. Vì muốn nhanh chóng đến nơi nên cô nàng đạp chân ga, tăng tốc độ.
“Tinggg...”
Ngay khi Tô Khuynh Thành lái đến ngã tư, một chiếc bán tải từ trong góc ngoặt vọt ra với tốc độ cực nhanh, cùng với tiếng kèn inh ỏi.