"Thằng nhãi này, mày còn dám đánh tao!"
Cảm giác nóng hừng hực và đau đớn trên mặt khiến hai mắt Lưu Đào đỏ rực, anh ta cuồng loạn quát.
"Bốp ~ "
Lại thêm một cái bạt tai tàn nhẫn giáng lên hai bên má Lưu Đào, làm mặt anh ta sưng vù lên.
"Anh chửi một câu, tôi đánh một lần!" Trần Ngao quát lên. "Thằng nhãi. . "
"Bốp. _.
Trần Ngao liên tiếp đánh Lưu Đào mấy bạt tai, khiến đối phương biến thành đầu heo, trông hết sức buồn cười.
"Đừng, đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không mắng nữa mà, cậu bỏ qua cho tôi đi. . "
Lúc này đây, Lưu Đào cũng muốn khóc thật rồi, mỗi một cái tát lại khiến anh ta cảm giác da thịt trên mặt mình dày thêm mấy tấc, đau đến tê dại."Ha ha, lần này tha cho anh một mạng, nếu như còn vi phạm lần nữa, tôi sẽ giết anh!"
Vứt Lưu Đào xuống đất, Trần Ngao lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói của anh toát lên mấy phần lạnh lẽo, khiến Lưu Đào phải run lên vì lạnh, mặc dù đang ở giữa mùa hè nóng bức, nhưng lại có cảm giác như thể mình rơi vào hầm băng.
Anh ta không hoài nghi chút nào, nếu như còn tiếp tục thêm nữa, Trần Ngao có thể giết mình thật!
Nhìn thấy cảnh tượng đó này, sắc mặt của quản lý Lương càng trở nên âm trầm, uy nghiêm đáng sợ tựa chim ưng: "Được, được lắm, thăng nhãi này có gan quá nhỉ, không xem Nhất Phẩm các ra gì."
"Vậy thì sao?" Trân Ngao vẫn không biến sắc.
"Thì sao à?" Quản lý Lương cười lạnh: "Cậu không biết không sợ à, Nhất Phẩm các là sản nghiệp của Tô gia, cậu gây sự ở đây nghĩa là làm mất mặt Tô gia đấy!"
"Tô gia là một trong bốn dòng họ lớn nhất ở thành phố Tùng Sơn, người đắc tội với Tô gia sẽ không có chỗ dung thân trên khắp thành phố này!"
Vừa nói, quản lý Lương vừa lấy di động ra bấm bấm, nói vài câu rồi cúp điện thoại, ông ta cười lạnh nhìn về phía Trần Ngao, "Người của Tô gia đang trên đường tới đây, cậu cứ chờ đấy!"
Vừa dứt lời, mười mấy chiếc Lincoln bao quanh một chiếc Rolls Royce, như sao quanh trăng sáng, cực kỳ phô trương đi về phía Nhất Phẩm các, lúc họ đi qua, tất cả xe cộ đều tránh đường.
Mà trong đội Lincoln đó, trên mỗi chiếc xe đều cắm một lá cờ nhỏ, phía trên viết rồng bay phượng múa một chữ "Tô" màu vàng, trông vô cùng sang trọng.
"Đây là đoàn xe của Tô gia sao, không hổ là một trong bốn dòng họ lớn nhất, đúng là xa xỉ thật!"
Lúc nhìn thấy đoàn xe sang một màu đó, không ít người trợn tròn cả mắt lên, liên tục cảm khái.
"Nhanh như vậy à?" Quản lý Lương cũng thoáng sững sờ, rõ ràng ông ta chỉ mới báo tin thôi, sao đoàn xe đã tới đây rồi nhỉ, nhưng mà ông ta cũng không nghĩ gì nhiều, cười bước lên nghênh tiếp.
"Thằng nhãi này, lần này chắc chắn mày phải chết!"
Lưu Đào bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, lúc này anh ta cũng hưng phấn hơn, giống như mình khỏe lại.
"Ha ha, Trần Ngao à Trần Ngao, không biết nên nói anh ngu ngốc hay là ngông cuồng nữa, lại dám gây sự ở địa bàn của nhà họ Tô, lần này anh chết thế nào cũng không biết được đâu." Mấy người Chu Cầm cũng liên tục cười lạnh, hả hê nhìn Trần Ngao, giống như thể họ đã thấy được cảnh tượng Trần Ngao bị Tô gia hành hạ.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung bạn vào google gõ để vào đọc truyện nhé
Sau một phút, đoàn xe sang dừng lại ở trước cửa Nhất Phẩm các, từng bóng người được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng bước từ trên xe xuống, tạo thành đường nối, lúc này, cửa xe Rolls-Royce mới mở ra, bàn chân trắng nõn như một tác phẩm nghệ thuật giãm trên đôi giày cao gót màu đỏ, chậm rãi đi xuống, bóng người tuyệt đẹp xuất hiện trong tâm mắt.
Làn váy đỏ rực ôm chặt lấy vòng eo hoàn mỹ, dáng người hình quả bầu, bên hông đeo đai lưng khiến cho vòng eo thon càng thêm mượt mà và nổi bật, gương mặt tuyệt đẹp chỉ trang điểm nhẹ nhàng, hoàn hảo không tỳ vết, đôi vòng tai hình trăng khuyết và mái tóc đen láy phất phơ theo làn gió, giống như một tiên tử giáng trần, không dính chút khói bụi trần gian.
"Cô ấy là Đại tiểu thư của Tô gia, Tô Khuynh Thành đó."
"Đúng như lời đồn nhỉ, quả là một đại mỹ nữ tuyệt thế!"