“Tôi cho anh thời gian ba giây suy nghĩ, nói ra người chủ mưu sai khiến phía sau, hoặc là... chết.”
Lời nói lạnh như băng của Trần Đông khiến tên thiếu niên tóc vàng phải giật nảy mình run rẩy, hẳn ta vội nhìn sang, liền lập tức đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Trần Đông, đối mắt đó đen nhánh mà thâm thúy, đang nhìn hắn giống như một con dã thú đang há miệng thật to, sẵn sàng nuốt chửng cả người hắn, trong vô thức mồ hôi đã ướt đẫm phía sau lưng hẳn.
Chỉ vỏn vẹn một ánh mắt lại có thể làm cho hắn sinh ra ảo giác như đang đứng trước bờ vực sống chết.
Người này, đến cuối cùng là ai? “Tôi nói, là, là Tô thiếu gia.”
Hảẳn nào còn dám giấu diếm Trần Đông, run sợ mở miệng, nói ra toàn bộ những gì hắn biết.
“Tô Tử Phong..."
Nghe được cái tên này, Trần Đông nhịn không được khẽ nhíu mày, xem ra lần trước ở Tô gia đã đắc tội hắn, nhưng không nghĩ nhanh đến vậy đã bị tìm đến trả thù.
Chuyện đã như thế này, vậy anh cũng phải bày tỏ cho đối phương chút thành ý, miễn cho người ta còn nghĩ rằng anh là người dễ bị ức hiếp.“Phanh!”
Nghĩ như vậy, Trần Đông liền nhấc tay ném tên thiếu niên tóc vàng xuống đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Anh, anh muốn làm cái gì, a....”
Nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo trên khóe miệng Trần Đông, trong nháy mắt tên thiếu niên tóc vàng liền cảm nhận được chuyện bất thường, hẳn giấy giụa muốn đứng lên chạy trốn, nhưng trong khoảnh khắc, một trận đau đớn vô cùng truyền từ mắt cá chân truyền đến, giống như da thịt bị người ta xé nát, hẳn không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Không phải anh nói sẽ tha không giết tôi sao?”
Tên thiếu niên tóc vàng run run mở miệng, sự phách lối càn quấy lúc trước hiện tại hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi tột cùng.
“Tôi có nói là tôi không giết anh, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy. Cái chân này xem như là cảnh cáo, nhưng nếu có lần sau nữa, nhất định tôi sẽ khiến anh phải hối hận.”
Nói đến lời cuối, ngữ điệu của anh đột nhiên lạnh lẽo, rõ ràng đang là tiết trời mùa hè, nhưng cả người tên thiếu niên tóc vàng có cảm giác như đang ở trời đông.
“Nhân tiện, đi nói cho Tô Tử Phong một câu, nói Trần Đông tôi không thích gây chuyện, lần này coi như bỏ qua, nhưng nếu như tái phạm lần sau nữa, thì đừng trách tôi không nể tình”
Nói xong, lúc này Trần Đông mới ung dung cầm theo túi thức ăn rời đi, cái bóng anh theo ánh chiều tà kéo dài thật dài.
“Thăng chó chết...”
Đợi đến khi bóng lưng Trần Đông hoàn toàn biến mất, ánh mắt tên thiếu niên tóc vàng liền chuyển sang lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi nhìn chăm chăm theo hướng Trần Đông biến mất, hän đã có khi nào từng chịu cảnh ấm ức như thế này? Nếu chuyện này cứ để qua như thế này, thì về sau hắn làm sao có chỗ đứng trong giới xã hội đen ở thành phố Tùng Sơn này đây?
“Đánh nhau giỏi lắm đúng không, tao lại muốn xem xem mày có thể đánh giỏi đến đâu.”
Trầm giọng nói dứt câu, tên thiếu niên tóc vàng liền trực tiếp móc điện thoại di động ra bấm một dãy số...
Sau khi trở về chỗ ở, Trần Đông liền nhìn thấy mẹ anh đang tản bộ trong sân, cắt dọn những cây hoa cỏ ở trong vườn, hiển nhiên là bình phục không tệ.
Nhìn thay Trần Đông trở về, bà liền lập tức gọi Trần Đông đi vào, anh vừa mới bước vào cửa, đã ngửi được mùi thơm nồng đậm, mẹ anh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, chuyện này khiến Trần Đông vô cùng cảm động, mắt có chút chua xót.
Kể từ khi mẹ anh bị tai nạn ô tô phải nhập viện, anh chưa bao giờ được ăn đồ ăn do mẹ nấu, mỗi ngày anh đều phải qua qua lại lại giữa bệnh viện và công trường để làm việc kiếm
tiền trả phí và chăm sóc mẹ, đã có rất nhiều lần anh muốn ngất đi vì kiệt sức.