"Muốn chết?"
Nghe được lời Trần Ngao nói, Vương Cường bỗng nhiên bật cười, trên mặt tràn đầy giễu cợt: "ÐĐe dọa tao, mày nghĩ ông là thằng ngốc à?"
Lời vừa dứt, bốn tên tay sai của Vương Cường đều tiến lên một bước, ai nấy vặn tay kêu răng rắc, hung ác nhìn chằm chăm Trần Ngao.
"Ranh con, dám đắc tội ông chủ Vương, hôm nay sẽ phế mày
Chu Cầm ở một bên thậm chí còn kiêu ngạo hếch căm lên, giống như đang bố thí: "Trần Ngao, tôi đã cho anh một cơ hội nhận sai với anh Cường, nhưng anh không nghe, đáng đời."
"Còn ngây ra làm gì? Phế nó!"
Vương Cường vừa hét lên, mấy tên tay sai đồng loạt lao về phía Trần Ngao. Bọn chúng đều là lưu manh được Vương Cường chiêu mộ, đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, tên nào tên nấy đều ra tay rất tàn nhẫn.
Nhìn thấy năm đấm của mấy người sắp rơi xuống, Vương Cường và Chu Cầm liên tục cười lạnh, giống như nhìn thấy Trần Ngao bị đánh đến mặt mũi bầm tím, quỳ xuống xin tha.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mọi chuyện khác xa tưởng tượng.
Binh binh bang bang rầm!
Cùng với những âm thanh nặng nề vang lên, mấy bóng người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, ôm bụng không ngừng kêu r3n. Chuyện này xảy ra quá nhanh, trong nháy mắt hai người Vương Cường thậm chí còn không hiểu nổi là chuyện gì đang xảy ra.
Làm sao có thể?
Hai người đều dại ra, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được. Đồ vô dụng Trần Ngao từ khi nào lại biết đánh nhau như vậy?Khi hoàn hồn lại, Trần Ngao đã đứng trước mặt ông ta, ánh mắt lạnh lùng.
"Mày, nếu mày dám động vào tao, mày chết chắc..." Chưa kịp nói xong, Trần Ngao đã bước tới, đưa tay bóp cổ Vương Cường, trong mắt hiện lên sát ý.
"Xin lỗi mẹ tao!" Trần Ngao lạnh lùng nói, ánh mắt như dao găm, khiến Vương Cường run rẩy trong lòng. Ông ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhưng rất nhanh đã bị tức giận thay thế, hét lớn: "Bảo tao xin lỗi con chó già này? Bà ta cũng xứng!”
Chát!
Đáp lại là một cái tát của Trân Ngao, nửa mặt Vương Cường sưng tấy, còn gãy hai chiếc răng, miệng đầy máu.
"Câu trả lời không chính xác, nói lại!" Trần Ngao lạnh lùng quát, lực trong tay tăng lên. "Trần Ngao, tao muốn giết mày!"
Vương Cường mặt đỏ bừng, không ngừng vùng vẫy, vẻ mặt hung ác nói.
Chát!
Một cái tát nữa vào mặt, một bên mặt của Vương Cường sưng lên, giống như đầu heo.
"Trần Ngao, anh mau thả anh Cường ra, nếu không anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu." Sắc mặt Chu Cầm thay đổi, quát Trần Ngao, muốn ngăn cản Trần Ngao, lại bị Trần Ngao đập tay ra.
"Còn nói nhảm, tôi đánh luôn cả cô!"
"Anh... Chu Cầm vốn muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Ngao, trong lòng cô ta theo bản năng dâng lên sự sợ hãi, ánh mắt đó tuy xa lạ nhưng lại rất mạnh mẽ.
"Tao nói lại lần nữa, xin lỗi!"
Trần Ngao lại lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến Vương Cường rùng mình, đặc biệt là ánh mắt lạnh lẽo ấy, ông ta không hề nghi ngờ rằng Trần Ngao thật sự sẽ giết ông ta.
Còn nước còn tát, chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, biết đánh nhau thì sao chứ? Chẳng phải người phụ nữ của anh còn bị ông ta ngủ rồi sao?
Đợi ông ta an toàn rồi bỏ tiền tìm người, ông ta không tin không gi ết chết tên khốn kiếp này!
"Xin, xin lỗi... Nghĩ rồi Vương Cường mới nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói với Trương Lệ.
Phich!
Lúc này Trần Ngao mới ném ông ta xuống đất, ngã rất mạnh, Chu Cầm vội vàng tiến tới đỡ Vương Cường đứng dậy: “Anh Cường, anh không sao chứ?"
“Cút đi!" Vương Cường không vui đẩy Chu Cầm ra, tát mạnh vào mặt cô ta, mắng: “Con đ ĩ khốn kiếp, nếu không phải mày ông sẽ bị thế này sao?”
Sau đó, ông ta nhìn chẳm chăm bóng dáng hai mẹ con Trần Ngao đang rời đi, ánh mắt căm hận, nghiến răng nghiến lợi: "Chó chết, mày rất giỏi đánh nhau phải không? Dù sao. không phải lúc nào mày cũng có mặt đúng không? Đợi mày đi rồi, để xem ông giết con già kia thế nào!”
Ông ta đã quyết định, đến lúc đó ông ta sẽ cho người đi bắt Trương Lệ, tra tấn bà, buộc Trần Ngao phải ngoan ngoãn đầu hàng, sau đó báo thù gấp mười lần ngày hôm nay!
Tuy tiếng nói rất nhỏ nhưng kể từ khi có được truyền thừa của Tiêu Dao Môn, thính giác của Trần Ngao đã trở nên vô cùng nhạy bén, nghe thấy lời này, anh lập tức dừng lại: 'Muốn chết!"
Anh không định tính toán tiếp, nếu Vương Cường đã không muốn sống, lại muốn lén lút làm hại mẹ anh, vậy thì đừng trách anh không khách sáo!
Nghĩ rồi anh nhặt một hòn đá dưới đất lên, búng một cái, hòn đá lập tức đập vào người Vương Cường, ông ta chỉ cảm thấy thắt lưng tê dại, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, dù có cố gắng thế nào cũng không thể đứng lên lần nữa.
“Tôi... tôi bị sao vậy?”
Vương Cường kinh hãi hét lên, ông ta cảm giác được nửa th@n dưới đột nhiên mất khống chế. Chu Cầm vội vàng bò tới, chưa kịp nói chuyện đã ngửi thấy mùi tanh hôi từ Vương Cường bốc ra.
Đối với tất cả những chuyện này, Trần Ngao chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi, một đòn vừa rồi anh đã dùng đá cắt đứt kinh mạch của Vương Cường, tên này e là nửa đời sau cũng không thể tự chăm sóc bản thân. Muốn làm điều ác, cứ mơ đi!
Trở lại phòng bệnh, Trương Lệ càng nghĩ càng cảm thấy. bất an, bà nằm lấy cánh tay của Trần Ngao, lo lắng nói: "Ngao, Vương Cường kia không dễ chọc đâu, lần này con đánh ông. ta, sợ là..."
"Mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Những chuyện khác đừng lo lắng, Vương Cường sẽ không có cơ hội trả thù đâu." Trần Ngao vội nói. Trương Lệ sửng sốt, còn muốn nói thêm gì, nhưng nhìn thấy tự tin trong mät Trần Ngao lời nói đến miệng lại nuốt xuống. Bà cứ cảm thấy Trần Ngao dường như đã khác, như thể... càng tự tin hơn.
Đương nhiên Trần Ngao không thèm để ý đến chuyện Vương Cường, anh bắt đầu giúp mẹ làm thủ tục xuất viện, bây giờ bà đã khỏi bệnh, ở lại bệnh viện cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa mấy chuyên gia trưởng khoa gì đó sau khi nghe được mẹ anh sống lại, thậm chí bệnh cũ cũng không chữa mà khỏi, đều liên tục chạy tới đây, rất phiền, làm phiền mẹ anh dưỡng bệnh, còn chẳng bãng đi về.
Đang chuẩn bị làm thủ tục xuất viện, anh vừa bước tới cửa một phòng bệnh thì bên trong truyền ra tiếng nói.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi truyền dịch phải làm xét nghiệm da? Tại sao cô không nghe? Nếu cậu Dương có vấn đề gì, cô cứ đợi ngồi tù đi!"