Tặng Meyuka_Hoshinata vì đã nhanh tay giựt tem :))
------------------------------------------------------------
Đã được một tuần kể từ cái ngày mà mọi sự thật bị phanh phui . Căn biệt thự Sakamaki , trở nên thật u ám vì thiếu mất tiếng cười nói vui vẻ của nữ chủ nhân . Kể từ ngày hôm ấy , Gemini , hay đúng hơn là Michael Song Tử , đã không còn nở một nụ cười nào nữa . Khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng thật lãnh đạm làm những người hầu , kể cả vú Trần không khỏi cảm thấy ảo não . Họ chưa từng thấy tiểu thư như thế này . Trong mắt họ tiểu thư luôn tươi cười hồn nhiên chứ không băng lãnh như vậy , thật làm họ có chút không thích ứng được . Không chỉ có tiểu thư mà cậu chủ cũng trở nên hắc ám đến kì lạ . Lúc nào khuôn mặt của cậu chủ cũng giống như xám xịt lại , đã vậy còn tỏa ra một ám khí bức người làm mấy nữ hầu sợ hãi . Vú Trần cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra với hai chủ nhân của mình . Có thể tiểu thư đã biết được sự thật rồi chăng? Nghĩ đến đó , vú Trần lại thở dài , bầu không khí nặng nề này sẽ không dễ dàng tan đi đâu .
------------------------------------------------------------
Song Tử ngồi thẫn thờ nhìn lên bầu trời trong xanh qua ô cửa sổ bằng kính được làm kiên cố . Cô ngây ngốc khẽ đưa bàn tay ra trước như muốn với lấy bầu trời kia , trong lòng thầm nghĩ bao giờ mới được thoả thích chạy nhảy dưới bầu trời , không lo nghĩ về bất kì điều gì cả .
Đột nhiên cô bật dậy , lùi dần về phía sau rồi vớ lấy chiếc bình gốm cổ ném thẳng vào ô cửa sổ .
Choang
Chiếc bình vỡ tan . Những mảnh gốm bắn tung tóe , vô tình một mảnh gốm sượt qua má cô . Song Tử dường như không cảm thấy đau đớn gì , cô chỉ nhìn chăm chăm vào ô cửa kính vẫn còn nguyên vẹn kia . Phải rồi...đó là loại kính đặc biệt được chế tạo dành riêng để nhốt cô trong căn phòng này mà ! Dù cô có dùng bom đi nữa thì cũng không thể làm vỡ cái kính chết tiệt đó !
- Tiểu thư !!!! - vú Trần nghe thấy tiếng đổ vỡ trên tầng liền chạy lên . Bà hoảng hốt khi nhìn thấy vệt máu trên má của Song Tử - Cô...Cô bị thương rồi ! Để tôi giúp cô xử lý vết thương !
Song Tử nhìn vào khoảng không vô định . Khẽ nở nụ cười bi thương , hai bàn tay gắt gao ôm lấy ngực trái .
- Đúng...Tôi bị thương rồi ! Tôi đau lắm vú Trần ạ ! Trái tim tôi đau lắm !
Vú Trần ngẩn người một lúc lâu , cuối cùng bà tiến đến ôm Song Tử vào lòng . Bà đương nhiên là hiểu nguyên nhân khiến Song Tử suy sụp như vậy . Nhưng dù bà là một thầy thuốc giỏi đi chăng nữa thì nỗi đau của Song Tử , bà cũng không thể chữa khỏi...vì đó là tâm bệnh !- Tiểu thư đâu ? - James Thiên Yết lạnh nhạt hỏi mấy nữ hầu đang đứng nép vào một góc .
- thưa...thưa cậu chủ...tiểu thư...tiểu thư đang ở trên phòng cùng vú Trần ạ... - một nữ hầu ấp úng nói .
Sau khi nhận được cậu trả lời , James Thiên Yết quay người tiến về phía cầu thang . Lúc này mấy nữ hầu mới thở phào , họ thực sự bị cậu chủ dọa chết khiếp rồi !
James Thiên Yết mở cửa bước vào căn phòng của Song Tử . Đập vào mắt hắn là những mảnh gốm rơi tung tóe trên mặt đất và màu đỏ của máu trên má Song Tử . Hắn vội vã lao về phía Song Tử , hai tay nắm chặt bả vai cô , đôi mắt dò xét từ trên xuống dưới cơ thể của cô . Khi chắc chắn rằng cô không còn vết thương nào hắn mới nhẹ nhõm thở hắt ra . Về phần Song Tử và vú Trần , hai người nhìn thấy hắn lao đến thì khá ngạc nhiên , Song Tử thì vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng trước mặt hắn song trong lòng cô có chút gợn sóng nhỏ .
- Vú Trần ! Cô ấy sao lại bị thương ? - James Thiên Yết vẫn chăm chú nhìn Song Tử , lời nói lại hướng tới vú Trần.
- cậu chủ , tiểu thư vô tình làm rơi bình gốm nên một mảnh gốm đã sượt qua má cô ấy . Cũng may đó chỉ là một vết thương nhỏ , sẽ không để lại sẹo . - Vú Trần nói xong liền biết ý rời đi . Cậu chủ và tiểu thư chắc chắn có chuyện cần nói với nhau .
Sau khi vú Trần đi khỏi , James Thiên Yết mới lặng lẽ xử lý vết thương cho Song Tử . Hắn đã lờ mờ đoán ra được vì sao cô lại bị thương . Những mảnh gốm vương vãi trên sàn , lại ngay gần vị trí cửa sổ thì ai tinh ý nhìn vào cũng đoán ra được rằng cô đã cố tình ném bình gốm vào cửa sổ .
- Em...Tại sao lại làm vậy ? - James Thiên Yết trầm mặc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô . Tại sao cô luôn tìm mọi cách để rời xa hắn ? Cô muốn rời xa hắn đến nỗi...thương tổn cả bản thân mình ư ?
- Tôi đã nói là nhất định sẽ rời xa anh . Chẳng lẽ anh không nhớ ? - Song Tử cười nhạt , ánh mắt không cảm xúc nhìn James Thiên Yết .
James Thiên Yết nắm chặt tay . Cô vẫn còn nghĩ đến việc chạy trốn hắn ? Tại sao ? Cô hận hắn , ghê tởm hắn đến thế sao ? Nhưng hắn lại không muốn buông tay một chút nào !
- Em không thoát khỏi tôi được đâu ! Hãy tự bỏ ý định không bao giờ thực hiện được ấy đi ! - James Thiên Yết nở nụ cười kiêu ngạo . Hắn chắc chắn rằng cô không bao giờ thoát khỏi hắn được ! Hắn rất tự tin vào điều đó !
Song Tử oán hận nhìn hắn . Cô ghét cái nụ cười tự cao của hắn ! Cô có xúc cảm muốn xé nát cái nụ cười đó . Song Tử hừ nhẹ rồi quay mặt đi , không muốn đối diện với hắn .
- Em vẫn là nên ngoan ngoãn ở bên tôi . Nếu không...gia đình em sẽ gặp rắc rối đấy ! - James Thiên Yết thong thả ngồi lên giường nhưng lời nói mang lại tác động rất lớn đối với Song Tử .
- Anh uy hiếp tôi ? - Song Tử quay phắt lại , trừng mắt nhìn James Thiên Yết .
- uy hiếp ? - James Thiên Yết hơi sững người , hắn lẳng lặng nhìn cô , nở một nụ cười buồn - phải ! Tôi đang uy hiếp em đó ! Nhưng ngoài cách này ra tôi chẳng thể làm gì để giữ em lại...-----------------------------------------------------------