Tuy rằng đã đi vào thành phố này được ba tháng, nhưng Phương Dật Thiên luôn cảm thấy trong thành phố này có cái gì đó mới mẻ hấp dẫn hắn, ở cái thành phố có lịch sử lâu đời mà ngàn ngập sức sống này, kinh tế phát triển chóng mặt vẫn không che dấu được nét thăng trầm lịch sử của nó, bởi vậy ở trong một thành phố cần thời gian cùng dụng tâm lĩnh hội mới có thể hiểu được nét đẹp văn hóa ẩn dấu bên trong lòng của nó. Về điểm này Phương Dật Thiên là thiên tài lĩnh hội. Ngày xưa, hắn giống như một người khách qua đường, lấy mỗi cái thành thị làm trạm dịch, lại lấy một thành phố làm điểm khởi đầu, liền như vậy phiêu bạt, lưu lạc, mỗi thành thị ở nhiều nhất là một tháng. Hắn biết đây là hắn đang trốn tránh, bất quá cơ hồ trong mắt mọi người cái loại trốn tránh của hắn là ngu xuẩn gần như điên khùng, trên đời này có người nào được làm rể Lam Thị tập đoàn lại không thích, đưa cho gia sản ngàn vạn thì không cần, lại cố tình lựa chọn chạy trốn? Huống hồ thiên kim của chủ tịch tập đoàn Lam Thị là một tuyệt sắc mĩ nữ, điên đảo đất trời, đóa hoa bách hợp nở rộ kia cũng vô pháp so sánh với sắc đẹp của nàng, cư xử lễ độ, cử chỉ tao nhã, khí chất bất phàm, cơ hồ không có nửa điểm tì vết nào, nhưng là Phương Dật Thiên lại trốn tránh! Tất cả mọi người đều bất bình vì hành vi làm tổn thương nàng, đều thống hận Phương Dật Thiên, nhưng mà nàng lại điềm tĩnh thanh nhã cười, tiếp tục truy tìm nơi hạ lạc của Phương Dật Thiên. Kỳ thật hàng đêm Phương Dật Thiên cũng luôn tự hỏi mình vì sao phải trốn tránh, chẳng lẽ vì hắn không thích nàng? Không, không phải. Có lẽ bởi vì điểm tự trọng nhỏ nhoi trong lòng hắn tác quái đi. Phương Dật Thiên giờ này đang đi trên đường lớn ở giữa một đô thị phồn hoa, tiêu sái vui vẻ, nhưng hắn có biết không ở phương xa trong một cái thành thị một cô gái ôn nhu xinh đẹp đang vô cùng nhớ hắn? Hắn có lẽ biết, chính là hắn cố tình tránh không nghĩ đến vấn đề này, hắn thích tiêu sái trên đường, nhìn dòng người qua lại, thỉnh thoảng nhìn ngắm vài muội muội xinh đẹp, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy là tốt đẹp, thậm chí hắn cho rằng sống như vậy cũng không có gì sai. Bất quá hắn thật không ngờ chính là như vậy hắn lại đi làm nhân viên bảo an, nếu nhóm cẩu bằng hữu giang hồ của hắn mà biết khẳng định là không thể tin được, hoặc nếu nàng biết có lẽ sẽ vô cùng kinh ngạc đi. Phía trước ngã tư đường có một sạp báo, thời điểm đi qua sạp báo Phương Dật Thiên khóe mắt đảo qua, cũng chỉ đảo qua mà thôi, nhưng cái đảo qua này lại làm cho hắn nhịn không được dừng cước bộ. Sạp báo có rất nhiều báo mới, có Tin Tức Mỗi Ngày, Nam Hoa thời báo, Miền Nam đô thị báo..... ngay khi Phương Dật thiên đảo qua tất cả các báo cơ hồ đều đăng đầu bài viết anh hùng vô danh chế trụ bốn tên cướp, trở thành một sự kiện hot gần đây. Phương Dật Thiên mua tờ tin tức mỗi ngày, nhìn nội dung đầu bài báo cùng với tờ báo lúc sáng của lão Vương không sai biệt lắm, đều là một vị anh hùng vô danh gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, chế phục bốn tên cướp, dũng cảm cứu Vương lão tiên sinh cùng tài sản an toàn. Phương Dật Thiên xem xong cười cười, hắn cảm giác được hiện tại không có tin tức gì để viết hay sao? Lại làm cho việc này lên đầu báo, hơn nữa bất khả tư nghị chính là tất cả báo chí đều đồng thời một hồi tìm kiếm anh hùng vô danh, cái này càng nhàm chán. "Xem ra ở cái thành phố này không lâu, ta cũng không giống cái gì mà anh hùng !" Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nhìn đồng hồ, cũng là lúc nên trở về. o l o Lúc hắn về nhà đã là buổi tối, khi đi qua quán lão Vương lão còn cố ý hỏi kết quả phỏng vấn của hắn như thế nào, hắn trả lời một tiếng, làm một chân bảo an, hắn còn cố ý hướng bên trong quán gọi Tiểu Thiến, Tiểu Thiến chỉ hừ một tiếng, vẻ mặt kia giống như là hắn làm việc gì có lỗi với nàng vậy. Phương Dật Thiên lấy ra chìa khóa mở cửa phòng theo thói quen gương mắt nhìn sang bên phải, nhìn thấy phòng bên phải tầng hai bên trong phòng đèn sáng hắn không khỏi " Di? " một tiếng, thì thào nói:" Hôm nay không phải cuối tuần, như thế nào trong phòng Uyển Nhi lại sáng đèn? Hay nàng hôm nay lại về nhà?" Tuy có rất nhiều nghi vấn nhưng hắn cảm thấy trước hết nên lấp đầy bụng trước rồi tính sau, mở cửa ra hắn vội vàng đặt nồi nước lên bếp, định nấu mì để ăn. Làm hết thảy công việc bỗng nghe được ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa, hai mạnh một nhẹ, rất có quy luật, hắn không cần mở cửa cũng biết đó là Tô Uyển Nhi gõ cửa, từ khi ở chỗ này tiếng gõ cửa như vậy hắn đã nghe không dưới trăm lần. Ngoài ra còn một kiểu gõ cửa khác, mỗi lần liên tục ba cái, đều rất nhỏ, rất thú vị, đó là cách gõ cửa của vị quả phụ trẻ tuổi mĩ mạo nhà đối diện. Phương Dật Thiên mở cửa, thấy Tô Uyển Nhi như hoa đào nở rộ xinh đẹp thuần khiết đang đứng trước cửa, bởi thời tiết oi bức, trên người Tô Uyển Nhi chỉ mặc có một kiện quần soóc ngắn bó sát cùng một chiếc áo phông T-shirl mỏng manh, hoàn toàn đem thân hình duyên dáng, yêu kiều lả lướt của nàng lộ ra. "Là Uyển Nhi a, em hôm nay sao không ở lại trường học?" Phương Dật Thiên nhìn xuống cái cổ trắng nõn của nàng, hỏi. "Em, em về nhà ai cần anh lo a?" Tô Uyển nhi ngẩng mặt nói. Phương Dật Thiên nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười nói:" Không dám không dám, vả lại anh cũng không quản em ! Vào đây, ngồi đi, em đừng nói hôm nay em hứng thú ở nhà để qua đây chơi nha ?" "Đương nhiên không phải, em còn có việc hỏi anh." Tô Uyển Nhi nói xong, cũng không chút tị hiềm ngồi ngay trên giường ngủ của Phương Dật Thiên, hai mảnh trắng như tuyết trước ngực kia lộ ra gần nửa, dưới ngọn đèn vô cùng bắt mắt, tựa hồ không hề kiêng kị Phương Dập Phương ở đây. Có đôi Phương Dật Thiên rất buồn bực, như thế nào Tô Uyển Nhi mỗi lần tìm hắn lại ăn mặc thanh thuần gợi cảm như vậy? Mỗi lần đều đem những địa phương mê người trên cơ thể chớm nở của nàng che đậy nửa kín nửa hở, hơn nữa tựa hồ không chút kiêng kị sự tồn tại của hắn, hắn có khi còn hoài nghi Tô Uyển Nhi có phải hay không quá mức đơn thuần cho nên không biết trên đời có thứ gọi là ' sắc lang ' tồn tại ? "Có việc hỏi ta? Ách, hỏi đi." Phương Dật Thiên nói. "Anh hôm nay vì sao dậy sớm như vậy? Hơn nữa, đầu tóc lại chính tề như vậy? Râu ria cũng cạo sạch sẽ, còn mặc âu phục? Nói mau, có phải hay không đi làm.............chuyện xấu xa gì?" Tô Uyển Nhi cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, liên thanh hỏi. Phương Dật Thiên nghe xong quả thực dở khóc dở cười, lập tức hắn cười khổ giải thích:" Anh có thể làm chuyện xấu gì a? Em cũng đừng có nói lung tung !" "Hừ, còn không thừa nhận, em xem ngươi ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề như vậy khẳng định là ra ngoài tìm mĩ nữ, đúng hay không?" Tô Uyển Nhi bĩu môi hỏi. "Uy, em rốt cuộc không thể nói thế a, anh một không kết hôn hai không bạn gái, cho dù là đi tìm mĩ nữ cũng là bình thường a, vì kéo dài hậu đại nhà ta thôi !" Phương Dật Thiên cười nói. "Không được, chính là không được !" Tô Uyển Nhi phản ứng tựa có điểm hơi quá. "Vì sao ? Em không nên làm cho nhà anh tuyệt tử tuyệt tôn mới cam tâm a?" Phương Dật Thiên kinh ngạc nói. "Anh, anh, anh hiện tại hai bàn tay trắng, sự nghiệp chưa có, không nên vội vàng nghĩ chuyện tư tình nữ nhi, hừ !" Tô Uyển Nhi mặt đỏ lên, cũng nói ra một lý do. "Cáp, em tiểu thí hài cũng giáo huấn anh !" Phương Dật Thiên cười cười, nói: '' Anh hôm nay đi phỏng vấn." "Phỏng vấn? Anh, anh lần trước không phải nói đang thử việc trong một xí nghiệp tư nhân sao, mới vài ngày đã bị đuổi sao? Như thế nào lại đi phỏng vấn tìm việc?" Tô Uyển Nhi kinh ngạc hỏi. "Lần trước ở cái xí nghiệp kia có anh với một cô gái thực tập, lúc trước là có hai suất, bất quá cuối cùng xí nghiệp thay đổi quyết định chỉ cần một người, lúc đầu là muốn anh, dù sao làm công việc tiêu thụ vẫn ưu tiên nam giới, nhưng là anh biết nữ hài kia hoàn cảnh rất khó khăn, cho nên anh chủ động rút lui, đem cơ hội cho nàng." Phương Dật Thiên lạnh nhạt nói. "Nga, vậy hôm nay anh đi phỏng vấn cái gì? Có thành công không?" Tô Uyển Nhi hỏi. " Ban đầu nhận lời mời phỏng vấn chức vụ quản lí, bất quá cuối cùng làm bảo an, ha ha." Phương Dật Thiên cười nói. "Bảo an? Phương ca ca, anh, anh đi làm bảo an? !!" Tô Uyển Nhi trừng mắt, thất kinh hỏi. "Đúng vậy, làm bảo an cũng tốt a, không phải sao?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói. "Nhưng là, nhưng là Phương ca ca năng lực của anh xuất chúng như vậy, sao lại muốn làm bảo an?" Tô Uyển Nhi bắt đầu vì đòi công bình cho Phương Dật Thiên mà đứng lên. "Người thôi, muốn sống tiêu sái một chút, huống hồ, có việc làm anh cũng không ngồi chờ chết." Phương Dật Thiên nói. "Nga." "Tiểu Uyển, em ăn cơm không? Nếu ăn anh nấu thêm một bát mì?" "Phương ca ca, anh như thế nào lại ăn mì? " Tiện lợi lại rẻ, có gì không tốt?" "Mỗi ngày đều ăn mì không tốt a, thật là, một đại nam nhân mà không biết tự chiếu cố mình." "Anh không phải vì không kịp nấu cơm sao." "Vậy anh sang nhà của em ăn đi, ba em đã mời anh vài lần rồi. " Tô Uyển Nhi oán thanh nói. "Hảo, hảo, đã biết đã biết." Phương Dật Thiên nói. "Di? Phương ca ca, em sao lại cảm thấy cái anh hùng vô danh trên báo đăng giống anh a?" Tô Uyển Nhi cầm lấy tờ tin tức mỗi ngày, xem nói. Phương Dật Thiên nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn tự nhiên, nói: " Như thế nào có thể, em xem trên báo chí đăng hình tượng người kia cùng anh rất khác a." "Nhưng là hôm qua em nhớ rõ tóc anh chính là rối loạn, ân, hai mắt hữu thần, có điểm giống a, Phương ca ca, rút cuộc có phải anh hay không?" Tô Uyển Nhi ngẩng đầu hỏi, không ngờ vừa lúc đang thấy Phương Dật Thiên cởi áo ! " Phương ca ca, anh làm cai gì vậy? " Lúc này Phương Dật Thiên đã cởi hết áo, đang chuẩn bị động thủ cởi nốt quần, Tô Uyển Nhi không khỏi thất thanh hỏi. "Trời nóng quá, người anh đầy mồ hôi, cho nên cởi quần áo, thuận tiện tắm một cái." Phương Dật thiên thản nhiên nói. "Nhưng mà em đang ở đây !" Tô Uyển Nhi thở hổn hển nói. "Em chính là tiểu thí hài, anh có gì kiêng kị, em nếu thấy xấu hổ vậy nhanh về nhà đi." Phương Dật Thiên cười xấu xa nói. Kỳ thật hắn chỉ muốn dọa Tô Uyển Nhi về nhà, hắn sợ nàng tiếp tục dây dưa chuyện anh hùng vô danh. Tô Uyển Nhi nghe vậy quả thật thở hổn hển đứng dậy, đi ra đến ngoài cửa, nàng đột nhiên xoay người lớn tiến nói:" Phương ca ca.........." "Ách, sao vậy?" "Người ta năm nay 18 tuổi, học đại học, không phải tiểu thí hài !" Tô Uyển Nhi nói xong bước đi. Phương Dật Thiên sửng sốt cả nửa ngày, vẫn đoán không ra ý tứ lời nói của Tô Uyên Nhi. ******************** Tác giả: Người ta thường nói lòng nữ nhân như đáy biển sâu, nhưng thực tế lòng của tiểu cô nương so với biển còn sâu hơn. Ách, cố gắng đem Tô Uyển Nhi nặn thành một tiểu cô nương thanh lệ lương thiện, ta xem vậy chẳng giống như LoLi sao? Hắc hắc..........
Tô Uyển nhi đi rồi Phương Dật Thiên cầm lấy tờ báo kinh ngạc nhìn, thầm nghĩ chính mình cùng với miêu tả trên tờ báo tóc dài rối loạn, hai mắt hữu thần, thân thủ rất cao cái anh hùng vô danh kia chẳng lẽ thật sự rất giống mình sao?
Hắn sờ sờ tóc mình, đã không còn một hạt gàu, thì thào tự nói : “Ngô, nếu là ngày hôm qua báo chí miêu tả cái hình tượng anh hùng vô danh thì có lẽ giống ta, nhưng hôm nay không phải đã thay đổi hình tượng rồi sao? Nói như vậy ánh mắt nha đầu kia không phải rất tinh sao? Thôi quên đi, không thèm nghĩ nhiều nữa, trước tiên đi tắm cái đã!"
Thời tiết oi bức làm Phương Dật Thiên cởi trần nửa trên, lộ ra một thân cơ bắp tráng kiện hơn nữa rất có lực bạo phát. Hắn cúi thấp đầu thấy trên ngực trái có một dấu đầu đạn, lại thấy trên mắt hắn một nỗi cô đơn bi thương, khi ngẩng đầu, trên mặt hắn hiện lên nỗi hận ý khó có thể che dấu, một nỗi hối hận đau thương.
“Có tay sung bắn tỉa tập kích, lui, lui lại..Phương ca, cẩn thận!”
Trần Cương Hào không chút do dự xoay người lao về phía Phương Dật Thiên, đẩy Phương Dật Thiên ngã nhào xuống đất, lúc sau Phương Dật Thiên liều mạng đem Trần Cương Hào kéo đến khu vực an toàn, nhưng khi đó Trần Cương Hào hai mắt đã vĩnh viễn nhắm lại, mà máu hắn cũng đã nhiễm đỏ cả người Phương Dật Thiên. Từ phía sau lưng đến trước ngực Trần Cương Hào bị một viên đạn súng ngắm đục một lỗ, viên đạn còn dư lực còn xuyên thấu đến người Phương Dật Thiên đang mặc áo chống đạn, ở phía trên ngực trái để lại một dấu vết mãi mãi không thể tiêu trừ.
“Thằng nhóc cứng đầu, đã gần một năm rồi, ngươi ở bên kia có khỏe không? Con mẹ nó, ngươi sao lại ép ta sống, giả bộ cái gì nghĩa khí, ngươi dựa vào cái gì chắn giúp ta một súng kia? Dựa vào cái gì!” Phương Dật Thiên từ trước đến giờ luôn bĩnh tĩnh như nước ( tâm tựa thủy ) , ánh mắt cũng trở nên nóng nảy sắc bén hẳn lên, cơ mặt cũng vì bi thương quá độ mà trở nên dữ tợn không thôi, trong lòng hắn biết, nếu không phải Trần Cương Hào lao đến chắn giúp một súng kia thì hắn đã bỏ mạng sa trường!
“Con mẹ nó thằng nhóc cứng đầu, ngươi tên hỗn đản này, ngươi không nên chắn cho ta một súng kia, ta mất cái tính mạng này tính là cái gì, dù chết cũng có ai luyến tiếc. Mà ngươi, ngươi không phải nói vị hôn thê của ngươi đang chờ ngươi về sao? Ngươi không phải nói muốn đưa muội muội ngươi đến trường sao? Ngươi không phải nói còn cha mẹ tuổi già cần chiếu cố sao? Ngươi đi rồi bọn họ nên làm cái gì bây giờ?” Phương Dật Thiên đột nhiên nghẹn khí, hai tay nắm chặt, trên người hắn mơ hồ nhàn nhạt tản ra một cỗ huyết tinh sát khí. Chỉ có người chân chính từng liếm máu trên lưỡi đao mới có được, giờ khắc này trên người Phương Dật Thiên tản ra chính là chân chính sát khí !
Trong cái nơi vô cùng tàn khốc kia, tùy thời đều có thể gặp nguy bỏ mạng trên chiến trường. Từ lúc rời khỏi chiến trường đến khu phố đại đô phồn hoa này đã một năm không sai biệt lắm, nhưng Phương Dật Thiên vẫn như cũ không thể quên một màn Trần Cương Hào đỡ đạn giúp hắn, nếu không phải vì hắn Trần Cương Hào sẽ không phải chết, vì thế hắn cho tới nay đều không thể tha thứ cho mình, thậm chí hắn cũng không dám đi đối mặt người nhà Trần Cương Hào, chính là mỗi ba tháng hắn đều đã gửi một ít tiền cho người nhà Trần Cương Hào, xem như một loại bồi thường và an ủi lương tâm.
Nội tâm bi phẫn làm cho hắn có nhu cầu cấp bách phát tiết ra ngoài, bỗng nhiên tay phải hắn huy một quyền vào vách tường đối mặt.
Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp không ngừng thanh âm nắm đấm va chạm vách tường truyền đến. Nếu có người nhìn thấy hành vi Phương Dật Thiên giờ phút này chỉ sợ là trong lòng không hiểu nổi đau đớn cùng kinh sợ nữa, liền như vậy huy nắm tay dung sức oanh trên vách tường cứng rắn, một quyền tiếp một quyền, giống như hắn căn bản không biết đau đớn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, động tác Phương Dật Thiên mới chậm rãi dừng lại, trong miệng cũng phát ra từng tiếng thở dốc, nắm tay phải bởi vì quá độ đau đớn mà chết lặng không thôi, một giọt mồ hôi từ trên mặt hắn chảy xuống, hắn cố gắng di chuyển tay phải của mình, các đốt ngón tay trên tay phải bởi vì liên tục không ngừng huy quyền đã vỡ ra, đối với việc này hắn cũng không quan tâm.
Quả thật là một trong những đặc công cao cấp của quốc gia, năm đó ở bộ đội đặc chủng huấn luyện đã sớm luyện hắn một thân sắt thép, trên các đốt ngón tay có rớt xuống một vài mẩu da cũng không quan trọng
Tâm Phương Dật Thiên tích tụ nhiều bi phẫn sau một hồi huy quyền phát tiết đã tiêu tán đi rất nhiều, chính là hắn sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, trong mắt vẫn toát ra thần sắc bi thương mãi không thôi, hắn đột nhiên cúi thấp đầu, chậm rãi thở dài ngồi trên sàn nhà.
Ba!
Hắn bật que diêm điểm chút khói, lẳng lặng mà đánh, cho mây mù lượn lờ ở giữa lộ ra khuôn mặt tuấn lãng mà cô đơn, lẳng lặng ngồi một chỗ giữa nhà, nội tâm càng cảm nhận được nỗi cô độc không kiêng nể gì phát ra.
“Thằng nhóc cứng đầu, ngươi nói đúng, người chỉ một ngày còn sống sẽ sống tùy tâm sở dục, tiêu sái tự tại, chết có thể chết oanh oanh liệt liệt, nhưng không được chết oan ức! Làm quân nhân, vinh dự cao nhất chính là được chết trên chiến trường, điểm này thằng nhóc cứng đầu ngươi đã làm được, mà ta cũng thấy thẹn với ngươi. Bất quá ngươi yên tâm, Phương ca của ngươi cuối cùng sẽ không làm cho ngươi thất vọng. Vô luận trên chiến trường hay giữa đô thị, Phương ca của ngươi vĩnh viễn là Phương ca trong nhận thức của ngươi!” Phương Dật Thiên âm trầm mà lại kiên quyết nói xong, trước mắt hắn giống như lại hiện ra gương mặt Trần Cương Hào tươi cười tựa như ánh mặt trời.
“Huynh đệ, trên đường đi hảo, tương lai lại có thể đối ẩm cùng ngươi vài chén, sẽ cùng uống rượu xái mà ngươi thích!” Phương Dật Thiên nói đến thời điểm này trên gương mặt hiện ra một tia cười chua xót. Hắn đột nhiên đứng lên, cầm trong tay cái gạt tàn, hướng tới phòng tắm.
Thời tiết oi bức này làm hắn trước tiên tắm nước lạnh. Vô luận như thế nào hắn đã muốn trước tiên phải sống tốt không chỉ vì chính hắn, mà còn vì Trần Cương Hào, vì người nhà của Trần Cương Hào mà sống tốt. Hắn sẽ không quên, một cái mạng của hắn này chính là được Trần Cương Hào một mạng đổi một mạng mà lấy về.
Ngày mai, ngày mai sẽ đi làm, tuy nói chỉ là một gã bảo an nho nhỏ, tin tức này nếu như bị đồng đội trước kia biết được chỉ sợ họ sẽ giật mình. Đường đường là người làm phần tử phạm tội quốc tế nghe được danh hiệu 'Chiến lang' này đều phải cảm thấy run rẩy kinh sợ, đứng đầu bộ đội đặc chủng thế nhưng lại muốn làm một chân bảo an nho nhỏ.
Ghi chú : Chiến lang là danh hiệu của Phương Dật Thiên khi còn trong bộ đội đặc chủng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tuy rằng đã đi vào thành phố này được ba tháng, nhưng Phương Dật Thiên luôn cảm thấy trong thành phố này có cái gì đó mới mẻ hấp dẫn hắn, ở cái thành phố có lịch sử lâu đời mà ngàn ngập sức sống này, kinh tế phát triển chóng mặt vẫn không che dấu được nét thăng trầm lịch sử của nó, bởi vậy ở trong một thành phố cần thời gian cùng dụng tâm lĩnh hội mới có thể hiểu được nét đẹp văn hóa ẩn dấu bên trong lòng của nó. Về điểm này Phương Dật Thiên là thiên tài lĩnh hội. Ngày xưa, hắn giống như một người khách qua đường, lấy mỗi cái thành thị làm trạm dịch, lại lấy một thành phố làm điểm khởi đầu, liền như vậy phiêu bạt, lưu lạc, mỗi thành thị ở nhiều nhất là một tháng. Hắn biết đây là hắn đang trốn tránh, bất quá cơ hồ trong mắt mọi người cái loại trốn tránh của hắn là ngu xuẩn gần như điên khùng, trên đời này có người nào được làm rể Lam Thị tập đoàn lại không thích, đưa cho gia sản ngàn vạn thì không cần, lại cố tình lựa chọn chạy trốn? Huống hồ thiên kim của chủ tịch tập đoàn Lam Thị là một tuyệt sắc mĩ nữ, điên đảo đất trời, đóa hoa bách hợp nở rộ kia cũng vô pháp so sánh với sắc đẹp của nàng, cư xử lễ độ, cử chỉ tao nhã, khí chất bất phàm, cơ hồ không có nửa điểm tì vết nào, nhưng là Phương Dật Thiên lại trốn tránh! Tất cả mọi người đều bất bình vì hành vi làm tổn thương nàng, đều thống hận Phương Dật Thiên, nhưng mà nàng lại điềm tĩnh thanh nhã cười, tiếp tục truy tìm nơi hạ lạc của Phương Dật Thiên. Kỳ thật hàng đêm Phương Dật Thiên cũng luôn tự hỏi mình vì sao phải trốn tránh, chẳng lẽ vì hắn không thích nàng? Không, không phải. Có lẽ bởi vì điểm tự trọng nhỏ nhoi trong lòng hắn tác quái đi. Phương Dật Thiên giờ này đang đi trên đường lớn ở giữa một đô thị phồn hoa, tiêu sái vui vẻ, nhưng hắn có biết không ở phương xa trong một cái thành thị một cô gái ôn nhu xinh đẹp đang vô cùng nhớ hắn? Hắn có lẽ biết, chính là hắn cố tình tránh không nghĩ đến vấn đề này, hắn thích tiêu sái trên đường, nhìn dòng người qua lại, thỉnh thoảng nhìn ngắm vài muội muội xinh đẹp, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy là tốt đẹp, thậm chí hắn cho rằng sống như vậy cũng không có gì sai. Bất quá hắn thật không ngờ chính là như vậy hắn lại đi làm nhân viên bảo an, nếu nhóm cẩu bằng hữu giang hồ của hắn mà biết khẳng định là không thể tin được, hoặc nếu nàng biết có lẽ sẽ vô cùng kinh ngạc đi. Phía trước ngã tư đường có một sạp báo, thời điểm đi qua sạp báo Phương Dật Thiên khóe mắt đảo qua, cũng chỉ đảo qua mà thôi, nhưng cái đảo qua này lại làm cho hắn nhịn không được dừng cước bộ. Sạp báo có rất nhiều báo mới, có Tin Tức Mỗi Ngày, Nam Hoa thời báo, Miền Nam đô thị báo..... ngay khi Phương Dật thiên đảo qua tất cả các báo cơ hồ đều đăng đầu bài viết anh hùng vô danh chế trụ bốn tên cướp, trở thành một sự kiện hot gần đây. Phương Dật Thiên mua tờ tin tức mỗi ngày, nhìn nội dung đầu bài báo cùng với tờ báo lúc sáng của lão Vương không sai biệt lắm, đều là một vị anh hùng vô danh gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, chế phục bốn tên cướp, dũng cảm cứu Vương lão tiên sinh cùng tài sản an toàn. Phương Dật Thiên xem xong cười cười, hắn cảm giác được hiện tại không có tin tức gì để viết hay sao? Lại làm cho việc này lên đầu báo, hơn nữa bất khả tư nghị chính là tất cả báo chí đều đồng thời một hồi tìm kiếm anh hùng vô danh, cái này càng nhàm chán. "Xem ra ở cái thành phố này không lâu, ta cũng không giống cái gì mà anh hùng !" Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nhìn đồng hồ, cũng là lúc nên trở về. o l o Lúc hắn về nhà đã là buổi tối, khi đi qua quán lão Vương lão còn cố ý hỏi kết quả phỏng vấn của hắn như thế nào, hắn trả lời một tiếng, làm một chân bảo an, hắn còn cố ý hướng bên trong quán gọi Tiểu Thiến, Tiểu Thiến chỉ hừ một tiếng, vẻ mặt kia giống như là hắn làm việc gì có lỗi với nàng vậy. Phương Dật Thiên lấy ra chìa khóa mở cửa phòng theo thói quen gương mắt nhìn sang bên phải, nhìn thấy phòng bên phải tầng hai bên trong phòng đèn sáng hắn không khỏi " Di? " một tiếng, thì thào nói:" Hôm nay không phải cuối tuần, như thế nào trong phòng Uyển Nhi lại sáng đèn? Hay nàng hôm nay lại về nhà?" Tuy có rất nhiều nghi vấn nhưng hắn cảm thấy trước hết nên lấp đầy bụng trước rồi tính sau, mở cửa ra hắn vội vàng đặt nồi nước lên bếp, định nấu mì để ăn. Làm hết thảy công việc bỗng nghe được ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa, hai mạnh một nhẹ, rất có quy luật, hắn không cần mở cửa cũng biết đó là Tô Uyển Nhi gõ cửa, từ khi ở chỗ này tiếng gõ cửa như vậy hắn đã nghe không dưới trăm lần. Ngoài ra còn một kiểu gõ cửa khác, mỗi lần liên tục ba cái, đều rất nhỏ, rất thú vị, đó là cách gõ cửa của vị quả phụ trẻ tuổi mĩ mạo nhà đối diện. Phương Dật Thiên mở cửa, thấy Tô Uyển Nhi như hoa đào nở rộ xinh đẹp thuần khiết đang đứng trước cửa, bởi thời tiết oi bức, trên người Tô Uyển Nhi chỉ mặc có một kiện quần soóc ngắn bó sát cùng một chiếc áo phông T-shirl mỏng manh, hoàn toàn đem thân hình duyên dáng, yêu kiều lả lướt của nàng lộ ra. "Là Uyển Nhi a, em hôm nay sao không ở lại trường học?" Phương Dật Thiên nhìn xuống cái cổ trắng nõn của nàng, hỏi. "Em, em về nhà ai cần anh lo a?" Tô Uyển nhi ngẩng mặt nói. Phương Dật Thiên nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười nói:" Không dám không dám, vả lại anh cũng không quản em ! Vào đây, ngồi đi, em đừng nói hôm nay em hứng thú ở nhà để qua đây chơi nha ?" "Đương nhiên không phải, em còn có việc hỏi anh." Tô Uyển Nhi nói xong, cũng không chút tị hiềm ngồi ngay trên giường ngủ của Phương Dật Thiên, hai mảnh trắng như tuyết trước ngực kia lộ ra gần nửa, dưới ngọn đèn vô cùng bắt mắt, tựa hồ không hề kiêng kị Phương Dập Phương ở đây. Có đôi Phương Dật Thiên rất buồn bực, như thế nào Tô Uyển Nhi mỗi lần tìm hắn lại ăn mặc thanh thuần gợi cảm như vậy? Mỗi lần đều đem những địa phương mê người trên cơ thể chớm nở của nàng che đậy nửa kín nửa hở, hơn nữa tựa hồ không chút kiêng kị sự tồn tại của hắn, hắn có khi còn hoài nghi Tô Uyển Nhi có phải hay không quá mức đơn thuần cho nên không biết trên đời có thứ gọi là ' sắc lang ' tồn tại ? "Có việc hỏi ta? Ách, hỏi đi." Phương Dật Thiên nói. "Anh hôm nay vì sao dậy sớm như vậy? Hơn nữa, đầu tóc lại chính tề như vậy? Râu ria cũng cạo sạch sẽ, còn mặc âu phục? Nói mau, có phải hay không đi làm.............chuyện xấu xa gì?" Tô Uyển Nhi cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, liên thanh hỏi. Phương Dật Thiên nghe xong quả thực dở khóc dở cười, lập tức hắn cười khổ giải thích:" Anh có thể làm chuyện xấu gì a? Em cũng đừng có nói lung tung !" "Hừ, còn không thừa nhận, em xem ngươi ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề như vậy khẳng định là ra ngoài tìm mĩ nữ, đúng hay không?" Tô Uyển Nhi bĩu môi hỏi. "Uy, em rốt cuộc không thể nói thế a, anh một không kết hôn hai không bạn gái, cho dù là đi tìm mĩ nữ cũng là bình thường a, vì kéo dài hậu đại nhà ta thôi !" Phương Dật Thiên cười nói. "Không được, chính là không được !" Tô Uyển Nhi phản ứng tựa có điểm hơi quá. "Vì sao ? Em không nên làm cho nhà anh tuyệt tử tuyệt tôn mới cam tâm a?" Phương Dật Thiên kinh ngạc nói. "Anh, anh, anh hiện tại hai bàn tay trắng, sự nghiệp chưa có, không nên vội vàng nghĩ chuyện tư tình nữ nhi, hừ !" Tô Uyển Nhi mặt đỏ lên, cũng nói ra một lý do. "Cáp, em tiểu thí hài cũng giáo huấn anh !" Phương Dật Thiên cười cười, nói: '' Anh hôm nay đi phỏng vấn." "Phỏng vấn? Anh, anh lần trước không phải nói đang thử việc trong một xí nghiệp tư nhân sao, mới vài ngày đã bị đuổi sao? Như thế nào lại đi phỏng vấn tìm việc?" Tô Uyển Nhi kinh ngạc hỏi. "Lần trước ở cái xí nghiệp kia có anh với một cô gái thực tập, lúc trước là có hai suất, bất quá cuối cùng xí nghiệp thay đổi quyết định chỉ cần một người, lúc đầu là muốn anh, dù sao làm công việc tiêu thụ vẫn ưu tiên nam giới, nhưng là anh biết nữ hài kia hoàn cảnh rất khó khăn, cho nên anh chủ động rút lui, đem cơ hội cho nàng." Phương Dật Thiên lạnh nhạt nói. "Nga, vậy hôm nay anh đi phỏng vấn cái gì? Có thành công không?" Tô Uyển Nhi hỏi. " Ban đầu nhận lời mời phỏng vấn chức vụ quản lí, bất quá cuối cùng làm bảo an, ha ha." Phương Dật Thiên cười nói. "Bảo an? Phương ca ca, anh, anh đi làm bảo an? !!" Tô Uyển Nhi trừng mắt, thất kinh hỏi. "Đúng vậy, làm bảo an cũng tốt a, không phải sao?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói. "Nhưng là, nhưng là Phương ca ca năng lực của anh xuất chúng như vậy, sao lại muốn làm bảo an?" Tô Uyển Nhi bắt đầu vì đòi công bình cho Phương Dật Thiên mà đứng lên. "Người thôi, muốn sống tiêu sái một chút, huống hồ, có việc làm anh cũng không ngồi chờ chết." Phương Dật Thiên nói. "Nga." "Tiểu Uyển, em ăn cơm không? Nếu ăn anh nấu thêm một bát mì?" "Phương ca ca, anh như thế nào lại ăn mì? " Tiện lợi lại rẻ, có gì không tốt?" "Mỗi ngày đều ăn mì không tốt a, thật là, một đại nam nhân mà không biết tự chiếu cố mình." "Anh không phải vì không kịp nấu cơm sao." "Vậy anh sang nhà của em ăn đi, ba em đã mời anh vài lần rồi. " Tô Uyển Nhi oán thanh nói. "Hảo, hảo, đã biết đã biết." Phương Dật Thiên nói. "Di? Phương ca ca, em sao lại cảm thấy cái anh hùng vô danh trên báo đăng giống anh a?" Tô Uyển Nhi cầm lấy tờ tin tức mỗi ngày, xem nói. Phương Dật Thiên nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn tự nhiên, nói: " Như thế nào có thể, em xem trên báo chí đăng hình tượng người kia cùng anh rất khác a." "Nhưng là hôm qua em nhớ rõ tóc anh chính là rối loạn, ân, hai mắt hữu thần, có điểm giống a, Phương ca ca, rút cuộc có phải anh hay không?" Tô Uyển Nhi ngẩng đầu hỏi, không ngờ vừa lúc đang thấy Phương Dật Thiên cởi áo ! " Phương ca ca, anh làm cai gì vậy? " Lúc này Phương Dật Thiên đã cởi hết áo, đang chuẩn bị động thủ cởi nốt quần, Tô Uyển Nhi không khỏi thất thanh hỏi. "Trời nóng quá, người anh đầy mồ hôi, cho nên cởi quần áo, thuận tiện tắm một cái." Phương Dật thiên thản nhiên nói. "Nhưng mà em đang ở đây !" Tô Uyển Nhi thở hổn hển nói. "Em chính là tiểu thí hài, anh có gì kiêng kị, em nếu thấy xấu hổ vậy nhanh về nhà đi." Phương Dật Thiên cười xấu xa nói. Kỳ thật hắn chỉ muốn dọa Tô Uyển Nhi về nhà, hắn sợ nàng tiếp tục dây dưa chuyện anh hùng vô danh. Tô Uyển Nhi nghe vậy quả thật thở hổn hển đứng dậy, đi ra đến ngoài cửa, nàng đột nhiên xoay người lớn tiến nói:" Phương ca ca.........." "Ách, sao vậy?" "Người ta năm nay 18 tuổi, học đại học, không phải tiểu thí hài !" Tô Uyển Nhi nói xong bước đi. Phương Dật Thiên sửng sốt cả nửa ngày, vẫn đoán không ra ý tứ lời nói của Tô Uyên Nhi. ******************** Tác giả: Người ta thường nói lòng nữ nhân như đáy biển sâu, nhưng thực tế lòng của tiểu cô nương so với biển còn sâu hơn. Ách, cố gắng đem Tô Uyển Nhi nặn thành một tiểu cô nương thanh lệ lương thiện, ta xem vậy chẳng giống như LoLi sao? Hắc hắc..........